content
stringlengths
31
538k
genre
stringclasses
10 values
ngày đông se sắt lạnh trong lòng có việc đi ngang qua chỗ đó bắt gặp ánh mắt ai say đắm nụ cười ai khiến tôi hoảng loạn ngày hôm nay tôi lướt qua ai thấy tim mình xốn xang loạn nhịp sao thế có phải mình say nắng chiều đông đâu có nắng mà say say ngất say ngây say không tỉnh lâng lâng như uống phải men tình thả hồn theo gió lộng mênh mông mộng mơ bồng bềnh khi sương xuống mây chiều đã nhuộm đỏ hoàng hôn chim khôn đã cùng nhau về tổ ngất ngây đắm chìm say gì thế mà đứng chôn chân chả muốn về sương nhẹ rơi vương đầy trên cỏ sao lòng buồn bỗng thấy bâng khuâng giật mình chợt tỉnh cơn mộng mị tỉnh lại đi tôi ơi tỉnh lại còn các con đang ngóng chờ cửa còn bạn đời đang đợi tôi về
7-7
ôm đàn thao thức đến nữa đêm réo rắt cung âm buồn chất ngất xe hoa đi rồi đành mất em từ đây đâu còn phút êm đềm thà từ xưa mình đừng biết nhau đừng gần gũi anh đàn em hát đừng trao nhau lời hứa duyên đầu nắng vu qui đâu có gì đau tiếng đàn không xóa tan nỗi lòng biết em đì là xa vĩnh viễn đâu còn gì mà mình trông mong đàn khuya buồn người ơi biết không
7-7
tết có người vui có kẻ buồn người cười toe toét kẻ lệ tuôn kẻ ở trên bờ người dưới ruộng người thì dư mứa kẻ thèm thuồng thôi chớ ngó lên mà nhìn xuống để thấy cuộc đời đã rập khuôn có sao hưởng vậy đừng ham muốn bỡi thế gian kia giống vở tuồng
7-7
đã quá ba mươi mộng lỡ làng đi tìm day dứt mảnh tình hoang từng đêm mộng nghĩ hồn ngơ ngác trong bóng hoàng hôn cảnh xế tàn chốn cũ quay về trong ngất ngưỡng đường xưa ráo bước tưởng xuân sang âm thầm gửi găm ngàn cay đắng lặng lẽ đan sầu mảnh trái ngang
7-7
mai đào nở rộ đón nàng xuân sợi nắng hanh vàng phủ thắm nhuần thục nữ yêu kiều khoe áo mới trai làng hảo ý dạ trầm luân
7-7
giữa thảm xanh của những khu vườn mái ngói ngôi chùa cong vút lên bóng chiều ngả xuống như thần thoại cửa thiền văng vẳng tiếng chuông ngân
7-7
khát vọng xuân về ấm mộng mơ đào non kết nụ mãi tôn thờ chiều mê vãn cảnh bao lời nhạc tối gợi ru tình trọn ý thơ liễu yếu buông mành say ảnh ảo thư sinh trải lụa đắm sương mờ buồng tim mải miết hoài dậy lửa tết đến duyên hồng quyện áng tơ chưa tròn giấc ngủ đã vào mơ dáng của người xưa hiện thẫn thờ trắng giữa màn đêm thì mộng tưởng cay lòng cõi dạ nhớ tình thơ hình kia vỡ dưới đèn lu ảo kẻ ấy nhìn tôi bóng loãng mờ chỉ giận không dài thêm chút nữa ai dè nửa đoạn gãy đường tơ
7-7
cánh én bay về dệt mầm xuân tô thêm vẻ đẹp đến muôn phần trời nghiêng đất thả hương thoang thoảng khoảng gió đong đưa mộng ái ân sắc thắm hoa chen rơi bụi phấn vương lần vạt áo của người thân mần theo phủi lấy anh xin lỗi tối hẹn cùng em lối bước gần
7-7
giao mùa dệt ái quyện vần thơ kết nụ đào hoa đắm cảnh mờ sóng dậy bờ vương tình bến lỡ sương vờn giọt lắng mộng thuyền mơ hồn thương biển biếc in dòng nhớ dạ luyến non xanh nhuộm bóng chờ lạc giữa mùa xuân hồng nhụy nở mai vàng lộc nhú đẹp đường tơ
7-7
em bảo rằng em thích nụ hoa còn cây súng em gởi làm quà nơi biên cương mây mờ trắng xóa anh đứng gác biển trời quê ta em yêu anh với niềm tự hào yêu nòng súng vươn giữa vì sao sương lạnh rơi đẫm trên vai áo dáng của anh in bầu trời cao hoa và súng tình yêu đẹp đôi sắc lung linh ngôi sao tuyệt vời hải đảo xa bước chân anh tới giữ biển trời thăm thẳm ngàn khơi em bảo rằng em thích cả hai cây súng anh có nòng rất dài một nụ hoa đẹp nhất anh hái tặng em đó cả một đời trai
7-7
thương em nhiều lận đận truân chuyên cả cuộc đời khổ tại dấu huyền đò không tên đâu chỉ một chuyến chiều hoang lạnh nỗi buồn nào xuyên em bước nữa hay là bước nguyên dẫu ván kia đã được đóng thuyền hoàng hôn tím thì thầm xao xuyến giấc mộng tình đẹp đôi ương uyên
7-7
mỗi sớm mai dậy lúc bình minh cho thật vui tươi ở lòng mình dẫu đời lắm thứ còn bương chải vẫn để môi cười thật là xinh mỗi một ngày trôi sẽ qua thôi hơn thua chi lắm những sự đời tham lam ganh ghét làm chi khổ tay trắng thôi mà lúc tay xuôi mỗi ngày được sống quý bao nhiêu đời sau sẽ hết có đâu nhiều ôm chi bao thứ làm đau khổ giữ lòng êm ái quý nâng niu mỗi sớm mai dậy để lòng ta hoà cùng trời đất thật bao la vươn vai hít thở đầy phơi phới đón chào ngày mới tiếng chim ca
7-7
chủ nhật ơi không biết ngày nào cuộc đời vất vả phải làm sao đời tôi không biết ngày chủ nhật chỉ biết làm thôi chẳng biết gì ban ngày làm ruộng tối làm thơ chẳng biết còn ai để cậy nhờ vì tôi vẫn còn khó khăn quá lam lũ làm thôi sống với đời
7-7
này niêm này luật vào sọt rác này thanh này đối cũng chung mâm các bác đăng đàn sao ngu thế đi về cày cuốc chốn ruộng thâm
7-7
còn nhiều cay nghiệt lời không đáng sao kẻ làm thơ lại nói ra em xin lỗi nhá em xin lỗi giờ chỉ làm thơ vợ đọc nha
7-7
lại một mùa đông không có anh em nghe gió bấc lạnh qua hồn tim yêu đã khép trong khờ dại nhớ lại thuớ nào mộng lứa đôi có phải tình xưa lắm bẽ bàng hay người năm ấy sợ ly tan chiều nay về lại dòng sông cũ thoáng cánh hoa bay đã lỡ làng
7-7
tân sửu tân xuân đã đến rồi đôi vần gởi chúc bạn tôi ơi ngôi nhà tiếng vọng hồn thơ ấy thi hữu xa gần khắp muôn nơi năm qua thi phú rất tuyệt vời bao nhiêu thể loại cứ tuôn rơi nam nhi lão phụ cùng chung sức hồn thơ lai láng những đầy vơi nhưng có một điều theo như tôi thơ hay ý đẹp còn hơi ít vẫn còn đôi lúc cùng đôi nơi sao chép đạo thơ thật quá tồi có chuyện làm thơ nói cho hay niêm luật chẳng tuân vụng trình bày tìm hình minh họa cho bắt mắt câu like nhiều tưởng thế là hay rồi đến tới khâu góp luận bình ngôn từ đôi lúc thấy phát kinh dùng bừa không kể chi trên hết như lời bỡn cợt của trẻ ranh tân sửu năm nay chắc trưởng thành mong sao cô bác chị em anh tuổi thêm tay bút cầm cho chắc hồn thơ bay bổng tiến bộ nhanh năm qua tôi thấy có rất nhiều nam thanh nữ tú tỏ tình yêu rắc men thả thính dầy trên mạn không biết thu về được bao nhiêu tân sửu tôi xin hiến kế này thi hữu ai nào thích ai đây trai thanh gái vắng thì tiến tới hồn thơ tất cả sẽ giơ tay mời hết bạn thơ tới một ngày thắp lửa tình yêu giải quyết ngay bình thơ dâng tửu mừng hạnh phúc thỏa lòng yêu nhớ bấy lâu nay để khỏi thơ yêu thả ngang trời thầm thương trộm nhớ những đầy vơi khỏi trương câu kích lên tới tấp như kiểu chào hàng khách làng chơi đôi vần vui chút cùng thi hữu tếu táo cho hay chỉ thế thôi mong cho trí tuệ còn minh mẫn góp với hồn thơ cho thật vui
7-7
ôi thời hiện đại bốn chấm không phụ nữ dạy chồng phải thât ngoan nhớ nhé ai ơi khúc khải hoàn thời đại ngày nay toan đổi ngược mới ngó thôi nghe sao hài hước đàn bà thời thế được lên ngôi nhưng nhớ nghe chưa cái ghế ngồi ghế con ghế mẹ với ghế chồng hiện đại vừa thôi phải có lòng phụ nữ việt nam không nên bỏ để lối đi về còn chung ngõ sớm tối tề gia khỏi lỡ làng
7-7
thương nhớ ngày xưa thương nhớ ai tiếng vọng thời gian cuối chân mây người xa thăm thẳm vòng tay ấm ta ngồi khóc ở vùng cỏ may đây tiếng dế kêu vời vợi buồn sẽ sàng chấp chới cánh chim muông đồi sim hoa tím thi nhau nở châu chấu cào cào bớt ghen tuông nuột nà bờ vai thuở hồn nhiên chơi trò cút bắt ta kiếm tìm nụ hôn ấm áp thời tuổi hạ chiếc cặp học trò dệt thần tiên thương nhớ ngày xưa thích ví von thả lời ong bướm mắt đen tròn nghịch ngợm vô tư thời ghép nhạc tình yêu lăn vội trên đường mòn tà áo nguyên trinh chép vô tình cuộc đời đầy ắp nét đoan trinh tóc mây gợn sóng vờn theo gió đóa hoa thoang thoảng trong vườn xinh thương nhớ ngày xưa em nhổ giò dậy thì cánh cửa vội tò mò mơn mởn xuân hồng tràn mơ ước đôi khi lòng chớm những ngẩn ngơ đâu rồi kỉ niệm mọc cánh bay chuỗi ngọc ngà ơi xa tầm tay mười năm khoảng lặng đậu cành biếc phôi phai rũ bóng cuốn phôi phai
7-7
tết đến rồi đây các bạn ơi gọn gàng công việc để rong chơi chợ hoa dạo phố vui vô đối lễ hội du xuân sướng ngất trời bánh trái cỗ bàn không thiết ngó rượu chè xôi thịt chẳng thèm xơi an nhàn thư thái ba ngày tết dưỡng tính tu tâm quá tuyệt vời
7-7
mặt hoa rực rỡ nét tươi xinh đầy đặn khuôn trăng đậm chất tình mắt biếc thả hồn tim mộng ước môi hồng hé nụ miệng cười xinh bồng bềnh mái tóc mây đen mượt mềm mại làn da tuyết trắng tinh chân thiện nhân từ ngời phúc hậu tâm hiền đức độ sáng dung hình
7-7
trộm ngắm đêm trăng quỳnh nở hoa cánh mỏng tinh khôi rất nõn nà e ấp lung linh đêm trăng sáng trang đài bóng bẩy rất kiêu sa gió ỡm ờ vờn nhẹ lướt qua quỳnh dỗi hờn bẽn lẽn điệu đà đường cong uốn lượn trông ma mỵ trăng hờn liễu ngắm cứ xuýt xoa quỳnh chỉ nở hoa lúc nữa đêm khi trăng khuya rơi rụng hiên thềm cùng ánh trăng vàng khoe sắc thắm tỏa hương ngan ngát chất nổi niềm khoe sắc dâng đời ngát hương hoa cùng trăng khiêu vũ rất điệu đà rồi lại úa tàn ban mai sớm để người thưởng thức mãi diết da quỳnh đến rồi đi như khói sương vì quỳnh rất sợ ánh tà dương yêu quỳnh người ơi đêm trăng sáng cùng quỳnh tao ngộ mộng vô thường
7-7
vất vả nhiều năm với mảnh đời đêm buồn lạnh lẽo lệ sầu rơi vì duyên buổi trước mình chia nửa bởi nợ ngày sau họ nuốt lời ngỡ tưởng thuyền neo vào bến đậu đâu ngờ sóng ập ở ngoài khơi tình xưa nghĩa cũ giờ tan nát vất vả nhiều năm với mảnh đời
7-7
hai cuộn len em mua phố thị màu xanh mầu tím quyện đan xen đâu ba tháng mỗi đêm em thức dáng hắt hiu nghiêng ngả trước đèn em gửi thủy chung trong sắc tím niềm tin bện chặt sắc len xanh ngày chia tay quấn khăn hò hẹn kỷ vật hẹn thề em với anh đông về ấm cổ anh nhung nhớ thấm thoát vụt trôi năm sáu năm có lẽ duyên mình không mắc nợ khăn còn người mãi đã xa xăm tuổi đã về chiều nhìn kỷ vật một đời trên cổ vẫn đa mang tình đầu tim mở mang đi cất mòn mỏi tím xanh vẫn nhớ nàng
7-7
cho ta say nắng chiều đã tắt có bao giờ tình ơi gặp mặt cho ta quên bao nhiêu sầu muộn vẫn còn đó nồng nàn nụ hôn cho ta say chôn trong giấc mộng cho hồn mơ hóa bông hoa hồng em vẫn đẹp như ngày xưa ấy đến bây giờ ta vẫn hoài mong cho ta say mùa thu êm ái hoa sữa rơi trên tóc em dầy hương ngọt ngào còn vương vẫn mãi để ta về nhớ em sáng nay
7-7
em gặp anh đây nắng sắp tàn trời thu héo hắt bóng thu sang vết nhăn đã hằn trên khóe mắt chiều đã mờ phai nắng muộn màng ta đứng bên nhau nói chuyên yêu trời thu se lạnh đổ về chiều nắng nghiêng hai bóng thành một bóng âm thầm lặng nhớ nổi cô liêu trời chiều buông nhẹ ánh thu xa hai đứa nhìn nhau bóng nhạt nhòa gửi vào tâm tưởng hồn hai đứa mối tình ấp ủ nỗi xót xa
7-7
mẹ biết xuân này sẽ vắng con bởi vì nhiệm vụ nước đang cần gia đình luôn nhớ con vời vợi đã mấy xuân rồi chưa gặp con mùa đông lạnh lắm nhớ nghe con áo ấm mặc thêm khăn ấm cổ đôi bàn tay lạnh con ủ ấm súng chắc trong tay giữ biển trời trai ngoan của mẹ giữa biển khơi một tấc không đi ly không rời tổ quốc yên bình con phần nhỏ mẹ hẹn xuân tới nhé con yêu ngày tiễn con đi một buổi chiều cô bé nhà bên luôn ghé mẹ thăm hỏi ân cần lúc vắng con chẳng chịu yêu ai nó bảo chờ kỳ nghỉ xuân sau con vào bờ cau trầu mẹ sắp cho hai đứa nên duyên chồng vợ nhé con trai thêm nhóc hải quân đẹp tuyệt vời
7-7
vặn em bắt được chớ bồn chồn sống ở nơi bùn nhậu phải khôn rửa vội bao người nhìn khiếp vía luộc ngay lắm kẻ nghĩ kinh hồn vảy khêu lúc mút kề trên miệng vỏ cắn khi xài bẻ dưới trôn vốn dĩ thân mềm mong thực khách vặn em bắt được chớ bồn chồn
7-7
nghe gió đêm xuân lạnh cõi lòng từng sợi len lén lẻn qua song gió ơi gió đừng mang nhung nhớ gợi nỗi niềm yêu kẻ cô phòng đêm khuya canh vắng chờ ai nữa người đi biền biệt hỏi về không gió xuân ríu rít bầy chim én tiếc nhớ hoài thương một bóng hồng
7-7
giá lạnh tàn đông cứ chất chồng chạnh về người chiến sĩ biển đông hậu phương khuất gió còn tê buốt biển cả thoáng thông chắc tái lòng chí cả vì dân gìn giữ nước vững vàng chung thủy với non sông cao quý quá tâm tình lính biển danh xứng cháu con giống lạc hồng
7-7
nhắc nhở nhân gian đến cửa trời tiền vàng bạc nén để lại thôi giàu sang phú quý than chi lắm đói rách bần hàn chớ ỉ ôi hãy nhớ ghi tâm luôn phải sạch dời xa tính xấu tránh sinh sôi luân hồi quả báo xưa thường nói cõi giới ta bà bạc tựa vôi
7-7
xuân đến đông tràn buốt giọt rơi hồn xuân trải nhẹ khắp lưng trời hoa hờn xuân dỗi chiều mưa thổi nguyệt thẹn xuân buồn buổi gió lơi đã biết xuân say tình sẽ khởi mà sao hạ phủ nghĩa xuân ngời tàn đêm gột rửa xuân thu đợi gọi nắng xuân hồng đẹp lắm ơi
7-7
có phải em giờ vẫn ngủ chay đêm thâu nhỏ giọt giấc mơ gày mi sầu dáo dát nhìn dòng chảy tủi phận truân chuyên kiếp đọa đày có phải cô nàng tóc thoảng bay hương mùi sữa tắm lộng mê say môi hồng nhỏ nhẻ thường làm điệu mấy gã công ty ấp ủ dày dẫu trái tim đơn ướm nụ hồng đường chiều lối nhỏ cứ chênh chông công ty mấy gả choai đơn bóng cám cảnh thương mình trĩu ước mong lối rẽ về đâu kiếp độc hành xuân thì lặng lẻ vội ngày xanh tường vôi vắng lặng sầu nhân ảnh thấm chử đa đoan rũ mỡ mành ướm nhỏ câu thề kết phụng loan đan tay chắp nối đợi huy hoàng người ơi mở ngỏ hồn loang loáng thấu tấm chân tình ngỏ đã đon
7-7
bây giờ phú quốc nắng vàng tươi cảnh đẹp trời trong rạng rỡ người thách nghĩ đời vừa qua bốn chục xem rằng tuổi cũng mới hai mươi ngày quay giỡn biển cùng hôn hít tối lượn chòng thơ với khích cười sản vật lành ngon toàn bổ dưỡng đêm thì thoải mái nhíp con ngươi
7-7
mặc tử ngày xưa rao bán trăng bán chú cuội nhăn bán chị hằng bao giờ bán được chờ lâu quá mặc tử buồn thiu chẳng nói rằng ngày ấy giờ đây cách đã lâu thi nhân ôm giấc mộng mơ sầu nàng trăng tròn trịa còn chưa bán người đã nằm yên đáy mộ sâu sao bỗng hôm nay tôi nhớ người nhớ lời rao bán ánh trăng tươi nhớ cau vỹ dạ thơm áo trắng nhớ những lời điên sặc sụa cười người ơi tôi cũng rất yêu trăng chung một ước mơ đến vũng hằng dìu trăng đi dạo trên vùng vắng choáng ngợp hồn thơ chẳng nói năng tôi chấp tay cầu chúa cho người thiên đàng trăng sáng một niềm vui bao nhiêu đau đớn nơi trần thế cùng rớt theo trăng đáy nước vùi
7-7
thỏa ️ước bên nhau trọn tháng ngày thỏa ️lòng cạn chén tình nồng say thỏa ️chí bao trùm không gian ấy thỏa ️những nụ cười hạnh phúc thay thỏa ️sức yêu thương không che đậy thỏa ️nụ hôn này thật ngất ngây thỏa ️phút mong chờ được vùng vẫy thỏa ️mãn yêu chiều lúc vần xoay
7-7
mỗi năm tết đến mùa xuân về lòng tôi lại nhớ một vùng quê một nụ cười tươi như tỏa nắng làm ấm lòng tôi mỗi đông về
7-7
sương lấp lánh dưới bóng trăng ngà đêm xuân ướp nụ đầy hương hoa sớm mai chồi biếc khoe nắng mới tình yêu phảng phất phút giao hoà nếu biết nặng tình một kiếp hoa đêm xuân nghe rõ tiếng lòng ta bóng tối không quen mùi thơm lạ phải chăng là phút đón giao thừa
7-7
ngày xưa tôi cũng yêu màu tím chiều chiều lên đồi đi hái sim rồi mơ áo cưới màu hoa tím tím buồn tím khổ tím cô đơn
7-7
lặng lờ gió ngủ bên thềm cửa đêm nay say quá rõ thật là bâng khuâng khói thuốc ven trời lạnh mơ hồ tôi nhớ một người xa nhưng nhớ làm chi để ngậm ngùi đây niềm xa cách có chi vui cớ sao tôi cười như mê dại trong những đau thương lẫn ngọt bùi trăng đứng tự tình tiêu điều khóc đêm chẳng chung lời với nước mây hình bóng ai về trong sương khói xiêm y tha thướt dáng trang đài kiều nữ giật mình từ đáy mộ hay gió vô ngôn bỗng ồn ào sao tôi nghe tiếng như ai đó bước giữa hồn tôi đương xôn xao
7-7
giá lạnh đông này chẳng xá chi nơi đây hạnh phúc vẫn xuân thì thu đang toả nắng đầy hương vị có những con người dũng cảm đi đứng giữ trời mây nơi hải vĩ canh trông cửa ngõ chốn biên thùy đề cao ghác giặc không lùi trí chặn kẻ vô hình trút lệ bi
7-7
từ nào kết với bạn trên phây nghĩ lại xem ra cũng ối ngày sáng sáng đong đầy thêm kỷ niệm chiều chiều nỗi nhớ cứ cao dầy chưa từng giáp mặt trao thề ước đã thấy như tình cũ ngất ngây nếu được ông tơ bà nguyệt vén duyên kia hạnh phúc chắc tràn đầy
7-7
hoa cải lại vàng bên bến sông em cười trong nắng má ửng hồng muốn gửi đôi lời theo ánh mắt ở nơi xa ấy anh biết không anh đi biền biệt đã mấy đông lời thề em gói ghém trong lòng mong lắm đến ngày anh trở lại kết mối duyên tơ thỏa giấc nồng bạn cùng chang lứa đã lấy chồng cha mẹ trách em cứ lông bông bao giờ mới được lên bà ngoại có đứa cháu ngoan để bế bồng em biết rằng anh giữa biển đông giữ đảo hiên ngang trước bão giông chắc anh cũng nhớ quê hương lắm nhớ mùa hoa cải nở vàng bông ước muốn đến ngày thỏa chờ mong anh về trong ánh nắng mai hồng bến sông ngày ấy em chờ đón rực vàng hoa cải lúc chiều đông
7-7
ghét mây đã phủ lạt hương nồng ghét cả sương tràn trỗi lạnh đông ghét bọn ma vờn toang cảnh ngõ ghét con quỷ lượn nẫu bông hồng ghét bài giảng đạo mồm khoe mẽ ghét quãng ru tình miệng tỏ công ghét rỗng hầu bao đòi hưởng lạc ghét lây rặng liễu bỏ ham chồng yêu áng tình thơ thuở mặn nồng yêu chờ anh đến giữa mùa đông yêu thương nắng hạ về bên ngõ yêu gọi mùa thu ngự khóm hồng yêu tối người qua đường lặng lẽ yêu hồ liễu rủ nước mênh mông yêu chùa giảng pháp thân an lạc yêu quyện bờ môi kết vợ chồng
7-7
hỡi em áo đỏ tuổi ngũ tuần trời thì gió rét với mưa tuôn mùa đông quần ấm sao không mặc lại đi mặc thế để rét chân nhắc nhẹ em ơi đóng cửa vào ngoài kia mưa lắm chẳng rét sao em ngồi như thế khi gió tới hỏi nhỏ em ơi rét chỗ nào
7-7
giữa hồ nước trong chừng mênh mông vươn lên hoa trắng sen một bông với nụ kề bên như nương tựa nhỏ nhoi tinh khiết nước gương trong nho nhỏ xinh xinh nhiều cánh hoa trắng tinh trong nắng gió la đà xòe tròn nhụy vàng hương thanh nhẹ trang nhã bình yên tâm di đà
7-7
nắng mải rong chơi ngoài phú quốc mưa rơi tuyết phủ khắp giang hà non cao suối thấp màu băng giá hỏi có ai người nhớ đến ta
7-7
con đường ngập nắng trắng hoa lê cô bé ngây thơ đi học về đôi mắt thơ buồn trông diễm lệ môi hồng má đỏ thấy thương ghê nhà em chung tôi một con đường con đường hoa trắng nắng phai sương hoa lê rất đẹp khi chiều vắng bóng em thấp thoáng em tới trường trường em xa cách một đoạn đường gái quê đi học rất dễ thương hoa lê vô tình vương lên tóc cô bé ngây thơ má đỏ hường em là cô gái ở thôn quê nét đẹp duyên xinh mái tóc thề dáng em tha thướt trong chiều vắng nét đẹp dịu dàng em gái quê
7-7
đêm tàn sương lạnh mảnh trăng côi mà tôi một bóng mình đơn chiếc ai biết đêm dài tôi với ai ngày mai rồi lại ngày mai nữa cái thủa ban đầu ai đã quên gọi tên người ấy trong đêm vắng câm lặng một mình với cô đơn hờn gen rồi lại lòng băng giá quá nữa cuộc đời ta mất nhau buồn đau cho mối tình tan vỡ đợi chờ gửi lại chốn trần gian hồng nhan lận đận vào số kiếp ai biết ai sầu ai khổ đau
7-7
thoáng chút trăm năm một kiếp người mới đó hoa tàn lá rụng rơi trăm năm trong kiếp phù sinh ấy thời gian thấm thoát đã xa rời thương cho cuộc sống một kiếp người chữ tình chữ hiểu mới đó thôi chưa trả xong đi một chữ nợ thời gian thấm thoát đã qua rồi thế sự nhân gian có thể thôi nó như dòng nước lững lờ trôi một ngày nó chảy về biển cả nhắm mắt xuôi tay hết mất rồi ta ngồi ta nghĩ về cuộc đời trong lòng viễn cảnh rất xa xôi trăm năm thoáng chốc trong gang tấc thế sự trôi nhanh thoảng kiếp người
7-7
đã thấy xuân về với gió đông với trên màu má gái chưa chồng bên hiên hàng xóm cô hàng xóm ngước mắt nhìn giời đôi mắt trong từng đàn con trẻ chạy xun xoe mưa tạnh giời quang nắng mới hoe lá nõn ngành non ai tráng bạc gió về từng trận gió bay đi thong thả dân gian nghỉ việc đồng lúa thì con gái mượt như nhung đầy vườn hoa bưởi hoa cam rụng ngào ngạt hương bay bướm vẽ vòng trên đường cát mịn một đôi cô yếm đỏ khăn thâm trảy hội chùa gậy trúc dắt bà già tóc bạc tay lần tràng hạt miệng nam vô đã thấy xuân về đến tới mông với trên mùi má gái thơm nồng bên hiên dạng háng cô hàng xóm liếc mắt gạ tình tối giao thông thon thả cô em chửa có chồng lông thì con gái mượt như nhung đầy người bòng bưởi che ngang bụng ngào ngạt dạ hương bướm xỏ vòng phố trần duy hưng một đôi cô váy đỏ quần jeans đứng đợi bồ tựa gốc cây run trong gió lạnh tay cầm điện thoại miệng a lô xuân đà đã chạm tới bờ mông chim cò các thứ hẳn chạy rông lả lơi bướm vờn trong cơn nắng cực lắm bao người buổi chợ đông chả muốn xuân về nữa đâu nha nhìn xuân ta khiếp chết đi à bóng bay bồng bưởi treo lủng lẳng khuyên hàng lúc lắc tím cả da thiếu nữ chơi xuân lúc lạ nhà gặp thằng say rượu nó mần nha tan tác đào hồng khi xuống thế tím bầm mai trúc xước trầy da cảm thương nhiều lắm một đôi cô bạn hỡi từ giờ đừng ghé vô cô thơm má thì xa xót lắm chôn những yêu xưa tận đáy mồ
7-7
xuân về thiếu nữ đứng dưới hiên đăm đăm đôi mắt vẻ ưu phiền chờ ai đợi ai mà đứng đó hay là có bao nỗi niềm riêng
7-7
em đã cho ta một chồi thơ hạnh phúc nở hoa mộng tình cờ nắng hồng e ấp ru hồn lá mặt trời thức giấc đan sợi tơ lá cỏ hồn nhiên vội nhú mầm sương giọt long lanh nhả thanh âm rong rêu xanh mướt thời trăng gió chim hát líu lo chốn vườn trần ngọn gió đôi mươi lại rụt rè ong bầu hút nhụy lại vo ve mơn man vuốt ve tà áo đẹp dấu chân ươm mộng mắt tròn xoe chồi non he hé chuỗi ngày xanh vun vén mai sau trái trĩu cành giấc mơ rụng xuống đôi môi mỏng mái đầu quấn quýt chuyện em anh
7-7
đã biết không nên nhớ một người mà còn khắc khoải đến hông nguôi đầu mai bóng mải bên sườn núi cuối buổi hình xa ở mạn đồi mấy bận đi qua lòng định gọi đôi lần đứng lại dạ dừng thôi nhìn theo một quãng rồi hai lối để cứ bâng khuâng hận nửa đời
7-7
có lẽ dân ta sướng mắt rồi trâu vàng chuẩn bị đến đây chơi linh dương ẩn bóng đôi sừng ấy cặp mắt nhìn ngang giống mắt người đít ngựa lưng heo bờm sư tử đôi môi toe toét tưởng đười ươi khen ai khéo tạc trâu vàng ấy nghệ thuật ghi danh đến muôn đời
7-7
hóng giọt nồng xuân lịm cả người hoa vườn thoáng trổ búp non tươi hồi tâm bỗng thấy lòng thêm ngại khởi tiết kìa coi miệng chẳng cười bạn thoảng xa dần dường họ cưới anh nhòa khuyết mãi đặng tình lơi vầng xưa nguyệt ấy còn đương tỏ vẫn nguyện vì nhau khỏa sáng đời chừ đông nỗi lạnh đến gai người thảo mộc bây giờ cũng kém tươi nẫu cảnh sau ngày chim vội trốn ngầy sương cuối bữa trẻ trơ cười đường quang cẩm tú trôi nền nã lối rộng chuông vàng miễn lả lơi quạnh quẽ trên vài manh gió thổi vầng mây ảm đạm tiếm canh đời
7-7
cù lao lớn nhỏ tạo miền tây cách sông qua lại khổ dài dài chờ đợi qua phà lo trễ nải trông ngóng tới tua bận bịu thay giờ cầu bắt ngang phà dẹp bỏ xe cộ lại qua cứ mạnh ai cầu giúp miền tây cả mọi thứ văn minh giàu có khắp nơi nầy
7-7
không có sao đâu tôi ổn mà điều đau lòng nhất đã nói ra xin cám ơn em vì tất cả đã giúp giải thoát cõi lòng ta không có sao đâu tôi ổn mà mật ngọt đã hết phải bay xa dù có đi đến nơi rất lạ nhưng trong rừng vẫn còn nhiều hoa không có sao đâu tôi ổn mà dù kinh tế có khó khăn quá nhưng tôi tin tôi sẽ vượt qua và sống nghiêm túc không buông thả không có sao đâu tôi ổn mà tan ca xong thì đi về nhà trồng thêm chút cỏ cây hoa lá còn khi buồn thì tôi hát ca
7-7
kẻ tưởng thanh cao nói thánh đời mà nhìn bộ dạng muốn kinh hơi mang danh mạng ảo rồi lừa bịp phá nét nguyên trinh để vẽ vời giống hệt cường hào dâm dục ái điên cuồng lãng tử vọng tình ơi ai hèn nghĩ bụng loài gian xảo buộc khống vu oan kết rã rời
7-7
đò tình bảy chuyến gỗ y nguyên chẳng được xông pha chốn trận tiền mộng đỏ còn đây gờ kín khép gò hồng vẫn đó nụ ôm kiền chờ mưa giải hạn cô hồn ám ngóng kẻ đưa mình ủy mị khiêng mãi đợi mà sao vô nhạn tín toàn là gặp những thứ đồ điên
7-7
sa fa lãng mạn rét căm căm chẳng thiết đi đâu cứ phải nằm ấp ủ tình xuân hoa nở thắm sang năm lại có bé măm măm sương giăng tuyết phủ vui vui lắm gửi gắm chân tình người nghé thăm kỷ niệm dâng trào năm tháng ấy đong đày ái mộng mấy ăn năn
7-7
tuổi hạc thâm niên tóc điểm sương cha già sức yếu bệnh đau thương con thơ xót dạ thành tâm nguyện trẻ dại đau lòng thắp nén hương bồ tát linh thiêng xin cứu độ phật trời mầu nhiễm rủ lòng thương cho cha mạnh khỏe bình an mãi con trẻ không sầu cảnh đoạn trường
7-7
nhất chi nồng diệm hạ bồng doanh xuân sắc yên nhiên động lục thành thiên hạ hà nhân lân bạc mệnh trủng trung ưng tự hối phù sinh yên chi bất tẩy sinh tiền chướng phong nguyệt không lưu tử hậu danh tưởng thị nhân gian vô thức thú cửu tuyền ưng bạn liễu kỳ khanh rớt một cành hoa tự cõi doanh mê li sắc đẹp sáu khu thành nhân gian bạc mệnh ai người khóc dưới mộ hờn gì kiếp chúng sinh son phấn khi còn chưa rửa sạch gió trăng hậu thế giữ chi danh trên đời ngỡ tưởng không người thích kết bạn âm cùng liễu kỳ khanh
7-7
thủa ấy niềm đau lặng lẽ chồng âm thầm bến tủi giữa triền sông tiêu điều biển nhớ đâu chờ hạ vất vưởng non sầu đã nhận đông bữa ngủ mơ màng thêm vị đắng ngày ôm ảo não chút hương nồng đường xa lạc lõng giờ đây chỉ bão đổ mây vần xám xịt trông
7-7
đau đớn cho ai mãi đắm say lòng hoài nhung nhớ tháng năm dài em đi xa lắm tim tan nát vết tình còn mãi vị đắng cay thương cho bằng hữu tận thiên nhai còn lưu luyến lắm những u hoài mãi như chìm đắm cung hải giác đứt đoạn tan rồi cõi tình phai đoạn nghĩa quên tình đã vẫy tay rồi quên ước hẹn bởi trang đài rượu nhạt một mình anh uống cạn nhạt nhoà năm tháng án mây bay hương cũ não lòng vẫn đắng cay phai thương tàn nhớ hết miệt mài đau lòng em vết thương còn mãi đứt đoạn rồi rượu nhạt hương phai
7-7
lạnh lẽo bên trời phủ trắng sương vùi đêm lặng lẽ tưới con đường em về chốn nọ gieo sầu nhớ bậu đứng nơi này giữ tủi thương lối mộng duyên hờ đời huyễn ảo đường yêu phận hẩm kiếp vô thường vùng tim rũ rượi dường như chỉ xót cảnh khi nhìn chỗ lệ vương
7-7
ngày xưa chị đẹp chẳng kém ai duyên số đẩy đưa trời sui khiến lấy phải người chồng chẳng biết thương nhiều lúc đòn roi hằn thân xác vẫn phải cam lòng chỉ vì con năm đứa sinh ra được vuông tròn chị tôi cố gắng làm quần quật vẫn phải ăn đòn kẻ vũ phu chỉ mong con lớn chồng đổi tính trông cậy vào con đời bớt khổ nhưng có ai ngờ chồng đổ bệnh hầu hạ dạ thưa vẫn chửi đều tiền thuốc tháng trời vài ba triệu mà sao vẫn chẳng thấy biết điều lúc đau rên rỉ kêu trời đất đỡ được vài hôm lại rượu vào say rồi chỉ biết chửi vợ con đuổi ra đóng cửa không thương tiếc nghĩ mà thương quá chị tôi ơi không biết khi nào đời hết khổ bởi bao ghánh nặng ở trên vai chị tôi gày yếu nhìn mà xót chỉ tại cuộc đời quá bất công khi mà hồi trẻ không được sướng già rồi cục nợ vẫn phải đeo
7-7
cứ vói mà chờm bóng ảo mờ tìm xuân mấy kẻ không dại khờ khắc khoải chi mang vẫn còn nợ đông luôn ở lại sao nắng chờ cứ đợi tăng gô vũ khúc xuân mà dìu sánh bước cùng gót chân mộng thắm xa rồi sao xiết quấn mờ phai bóng ảo cứ khuất dần có phải nàng trăng rớt lời thề câu hò đối đáp rời bờ đê nửa mảnh hồn say vốn làm bể phần còn vụn vỡ hết đam mê điệu nhảy mừng xuân sóng cuộn trôi hoa không chịu nở lá đâm chồi thược dược đào mai hương đã cỗi vàng tươi cúc đóa cũng pha phôi kẻ lạ xuân ôm hương mặn mà còn ta rựợt bắt hình bóng xa thổn thức năm canh tim hóa đá chuông ngân xóm đạo miền tha la chúa có nghe không vẫn xuân phai hình như có tiếng ai u hoài tiếc nhớ hương xưa còn đọng mãi đường về xa lắm hỡi trang đài buốt rét tô lên những thắm nồng tăng gô vũ khúc xuân vẫn rong cô đơn lệ chảy còn mãi đọng gió bấc càng khơi nỗi nhớ mong
7-7
xin gửi về đây chút nắng hồng để tôi sưởi ấm những ngày đông thương bầy em nhỏ nơi biên giới tấm áo mong manh lạnh xé lòng nơi chốn đô thành ai biết chăng cùng chung nôi đất mẹ việt nam người trong đệm ấm cung vương giả kẻ chốn sơn khê đón gió ngàn nhắn cùng ai đó khắp muôn nơi hãy bớt riêng mình một chút thôi tham sân bỏ bớt lòng nhẹ gánh một chút ưu tư giúp với đời ai chốn quan trường xin bớt tham người dân vẫn khổ cực lầm than đường xa biên giới nơi cùng cốc thiếu cả cơm ăn lẫn chiếu màn hãy cùng chia sẻ lúc khó khăn hai chữ đồng bào đẹp chứa chan nghĩa cử sinh ra từ bản ngã muôn đời vẫn đậm chất nhân văn
7-7
anh tặng em chùm hoa thạch thảo rất mộc mạc giản dị thuở nào pha sắc tím lung linh độc đáo nhớ em nhiều anh đếm vì sao dịch co vid xã hội điên đảo hôn môi xa càng thêm ngọt ngào khúc nhạc lòng du dương tiếng sáo cứa tim sầu nỗi nhớ khát khao yêu thiết tha màu hoa thạch thảo loài hoa đá nhỏ bé thì thào cánh mỏng manh e thẹn ngơ ngáo ngõ vắng sầu bỗng thấy xôn xao tim cô đơn thì thầm mách bảo thổn thức gọi sóng tình dạt dào cuồn cuộn xô ngả nghiêng giông bão hoa tím buồn nét đẹp thanh cao
7-7
chúng mình vui vẻ như duyên nợ một bước chẳng rời luôn sánh đôi chẳng biết giờ đây cậu còn nhớ một thủa kiếp nào tay trong tay
7-7
cảm quá tình nam sẻ ấm nồng khi trời đất bắc lạnh ngày đông vì sinh một tổ chung bầy trứng đã nở cùng nôi thuộc dõi rồng xót cảnh khô cằn vùng biển cát lo mùa ngập mặn dải mê công miền trung bão lụt ngời tâm cả vậy ắt nòi tiên giống lạc hồng
7-7
trông mà cảm phục mít vườn tôi ngỡ tưởng đời duyên hết thật rồi ngọn gãy ngâm sầu đơn bóng lẻ thân tàn thoáng tủi lặng tình côi qua buồn nhánh trỗi là đơm quả vượt khó cành vươn đã nẩy chồi rũ bỏ niềm đau mừng kiếp phận vui cùng trái ngọt của mình thôi
7-7
đêm nay lạnh lẽo gió đông sang phố vắng đìu hiu ngập lá vàng thả bước mình ta buồn đã trĩu âu sầu một bóng nặng đa mang thương em ánh mắt dù giây phút chỉ thoáng nhìn nhau để ngỡ ngàng cứ tưởng đời này vui hội ngộ đâu ngờ trọn kiếp mãi ly tan
7-7
chợ búa xuân về những bán mua trái cây thời vụ chỉ theo mùa đặc sản mặt hàng thì chẳng thiếu không tiền trong túi cũng chào thua
7-7
trời đất năm nay lạnh quá chừng đào em chúm nụ sắp nở bung anh nào thích đào mau gọi nhé đã thích gọi ngay chớ ngập ngừng
7-7
nhớ ngày xưa cũ thủa bên nhau hai đứa cùng nhau chụm mái đầu âm thầm không nói nghe tim đập mơ màng cùng ngắm cảnh mưa ngâu mưa phùn giăng mắc nu cười duyên nép khẽ vào anh thấy êm đềm hơi ai ấm quá lùa trong tóc ôm nhẹ vai mềm bước trong đêm nhưng rồi thời gian cũng buông trôi kỷ niệm ngày xưa đã xa rồi nhớ lại một thời xa xôi ấy bầu trời lặng lẽ hạt mưa rơi
7-7
đêm đông đói dạ cứ đòi ăn mộng mị mơ màng vuốt cổ gà chỗ ấy tơ xăn đầy ú ụ đằng kia mỡ nhão cục gân tràn no nê chén sạch thừa phao cậu đã đời lau ria vãi mép bà loảng xoảng khìn khịt anh chuột cống làm ông tỉnh giấc bực không này
7-7
đông về em có lạnh lạnh không có nghe thổn thức trái tim nồng có nghe chăn gối tìm hơi ấm có chan chất buồn nhớ với mong đông về em có lạnh lạnh không có nghe buốt giá với gió đông có hoài niệm về nơi miền nhớ bối rối môi hôn lửa cháy lòng đông về em có lạnh lạnh không đừng có buồn rồi lại mũi lòng hãy kéo cửa rèm khi đi ngủ hãy đắp chăn êm kẻo gió lồng đông về em có lạnh lạnh không có nghe buốt giá trái tim nồng có còn dỗi hờn mau nước mắt đổ bệnh anh sẽ nhói cả lòng đông về em có lạnh lạnh không ngủ ngoan nhé đừng nghĩ mông lung đừng thức khuya với nhiều trăn trở coi chừng sẽ phai nhạt má hồng nơi này anh mãi nhớ về em với bao chan chất bao nổi niềm ngoài trời gió lùa đông buốt giá lạnh ngoài sao bằng lạnh con tim
7-7
em ơi mùa xuân sắp đến rồi muôn hoa đua nở khắp nơi nơi ong bướm dập dìu ơi ới gọi trời cao chao liệng én đưa thoi em ơi mùa xuân đã đến rồi em mau mở cửa đón xuân thôi kẻo xuân hờn dỗi đi nơi khác ai tô hồng má của em tôi em ơi mùa xuân đến thật rồi long lanh đôi mắt thắm đôi môi gió xuân hôn nhẹ làn tóc rối trong veo trong gió tiếng em cười
7-7
thuyền quyên giữ dáng chỉ xơi mì nước lọc không mùi kết nữ nhi khiếp dạ cao lương vì bự nhất kinh tâm mỹ vị bởi tròn nhì gà quay thịt nướng hồn không nghĩ cá gỏi bò xào trí chẳng ghi cháo đậu rau xanh là hợp ý mình dây vóc hạc chả lo phì
7-7
quê bác là đây em đến thăm bồi hồi xúc động những tháng năm khói lửa đạn bom không nhụt chí con người vĩ đại của việt nam
7-7
đào mai đã nở đón xuân sang đón xuân mới đến đã sẵn sàng giàu nghèo nhà ai cũng vui tết mỗi người mỗi kiểu đón xuân sang
7-7
vạn sơn thâm xứ tuyệt phong trần thác lạc sài môn bế mộ vân trưởng giả y quan do thị hán sơn trung giáp tý quýnh phi tần mục nhi giốc chủy hoang giao mộ cấp nữ đồng liên ngọc tỉnh xuân ná đắc khiêu ly phù thế ngoại trường tùng thụ hạ tối nghi nhân sâu thẳm ngàn non chẳng bụi trần mây chiều phủ kín cửa sài ngăn người già áo mũ như dân hán lịch núi trong năm chẳng phải tần trẻ gõ sừng trâu chiều vắng lặng cô em giếng ngọc múc màu xuân làm sao thoát khỏi vòng trần thế dưới gốc thông già chố tĩnh thân
7-7
đêm buồn đếm lệ chảy vào tim gió bão mưa xa tủi buộc ghìm hỏi kiện trời cao duyên phận lỡ đau lòng gợi nỗi lặng sầu ghim
7-7
sài gòn sáng sớm trời se lạnh ánh nắng bình minh vẫn trong lành áo gió ngập đường trông nhí nhảnh đủ sắc màu đen trắng đỏ xanh cà phê quán cốc ngồi hiu quạnh ngắm cảnh xe qua khách bộ hành mưu sinh hối hả lo cuộc sống cảm nhận cuộc đời quá mỏng manh
7-7
tuyết phủ trời đêm quả đất này tâm hồn giá lạnh ngút ngàn say mê hình sưởi ấm buồng tim trỗi tưởng bóng ngồi im cõi dạ đày cảnh vật đìu hiu người thâm tái thôn làng ẩm ướt kẻ rầu ngay đường qua vắng lặng nhìn xa thẳm mỗi phút dần trôi một lớp dày
7-7
xuân đến bên hồ xuân lặng lẽ khách về thưa thớt bóng trăng thưa liễu rủ bên hồ đông lặng lẽ mặt hồ lạnh lẽo bóng trăng thơ sương rơi ướt đẫm hạt vo tròn xuân về sương đọng còn nguyên vẹn có phải nàng xuân đã vội về nỗi lòng thơ đó đẹp thành vinh
7-7
anh yêu tôi nồng nàn tha thiết sao ngày đó ngu ngơ khờ dại để tình yêu không cánh vụt bay
7-7
vụn vỡ tâm hồn giải quyết đâu người ơi tĩnh lại chẳng chi rầu ngày qua tức giận tình chia trước buổi đến ưu phiền nghĩa bớt câu cát bụi đời mang nhiều tội lỗi trần gian phước hưởng ngược nhu cầu nằm im mặt đất sầu trơ trọi tiếng mãi vang rền dẫu hố sâu
7-7
lúc hư em biết đời thêm tươi rao bán đào hồng thêm bồng bưởi mắt biếc duyên đưa với nụ cười trăng tròn phi ngựa cuộc tả tơi lên trên xuống dưới tùy lúc đỗi ngồi phi thế vững cắn riết môi đồi cao mây chạm lòng nào thối dưới chân vó ngựa cỏ hàng đôi lúc dạo vườn hồng xem ai vội xuyên dương tâm điểm thẳng lên ngôi sóng dữ ba đào đang chìm nổi cảnh tiên thánh thoát giọt rơi rồi
7-7
chiều qua tiễn bạn tới vùng biên tạm biệt người thân với mẹ hiền tết giữ bao nhà trong phúc hạnh xuân gìn tố quốc được an nhiên lành yên dạ vững nghe đồng chí ấm cúng đời hoan nhá mọi miền lạnh vấy mưa dầm anh chả ngại nao lòng hẹn đấy buổi đoàn viên
7-7
thoải mái nha này cứ nhắm đi chừng sau ngất lặng khỏi lo gì quay rồi cũng tẻo như viên lạc nhắng nữa suy cùng chỉ hột bi hãy nhủ khi hờn cho khóc thét bằng ngơ lúc hận chớ cười khì yêu mình mỗi rượu hầu ru ngủ thực bảo con người mỏng tí ti rằng là dựa cột nín thinh đi bàn chuyện đẩu đâu phỏng ích gì kệ giá dầu thô bên ả rập không màng chiến sự ở li bi vài ve rượu nhạt chiều say khướt với nửa tô cơm tối ngủ khì kẻ muốn tam quyền người tứ trụ còn mình ước nhỏ được sờ ti
7-7
hoa đẹp vì mùa xuân ấm áp người đẹp vì khí chất thiện lương hoa đẹp vì bàn tay chăm sóc người đẹp vì nụ cười tự tin
7-7
mịt mù mưa bụi phủ kín trời nhành đào e lệ hạt sương rơi góc chùa rêu phủ màn u tịch ông đồ ngồi gợi nét xa xưa áo the khăn xếp màu hoài cổ chòm râu thưa ẩn dấu sự đời đôi mắt kính che đi thân phận nghèo hèn trong đục có ai hay ngọn bút lông mực tàu giấy đỏ nét thanh cao phượng múa rồng bay ông trao gửi chữ tâm chữ đức vào mùa xuân ngày ấy hôm nay
7-7
chuỗi ngày vô vị lạc xứ người cúi mình nhặt nhạnh đóa hoa rơi tàn phai trở biếc trong hồn lá đôi mắt thẫn thờ tuổi đôi mười lời ong tiếng bướm sợi vô hình ta vác hành trang nắng rung rinh bờ vai nằng nặng câu thương nhớ chiếc bóng năm canh thích định hình ta lại thương ta người thương người thiên hạ đổ xô gượng gạo cười dư âm nức nở nằm hiên khóc oán trách đêm ngày dạ buông lơi ta thả vu vơ những ngôn từ ngọn gió âm thầm những thực hư dày vò chới với ai cắt xé nhép miệng đau thương bài giã từ tầm nhìn hài hước da diết da thời gian dò dẫm xa xót xa tình yêu run rẩy bên cành lá ôi đọt u sầu ai đã tha
7-7
lặng lẽ một mình vương mắt đợi giọt nắng lơ lửng rơi giữa trời không gian xanh thẳm chiều cô quạnh có bóng ai ngồi dáng chơi vơi trong đôi mắt em xanh vời vợi vẫn còn yêu người lúc xa xôi cho dù ngày tháng mưa tầm tã thầm gọi tên anh người yêu ơi nụ hôn nào cháy bỏng trong đời dấu yêu còn đó bao giờ nguôi một ngày chia ly tình xa khuất bao niềm tin yêu vẫn bên người gió se lạnh thu đi lại đến trong tim hằn khắc một cái tên yêu cho cả đời không ai biết chỉ còn mình anh với em thôi
7-7
đông về giá rét lạnh lắm rồi hoa tuyết rải trắng khắp mọi nơi bâng khuâng nỗi nhớ giăng đầu ngõ tuyết phủ vườn cây trắng núi đồi thương anh chiến sĩ nơi biên giới đông về mà chưa được nghỉ ngơi tuần tra canh gác lo gìn giữ hoa tuyết cứ bay trắng đất trời đông về gà đợi xuân mau tới sương tuyết bớt dầy tuyết bớt rơi đào phai hoa tuyết thêm lóng lánh mong xuân mau đến đẹp muôn nơi
7-7
bao năm tình bạn chỉ vậy thôi sao tim ta lại thấy bồi hồi chia tay tan lớp lòng nhớ nhớ tạm biệt rời trường dạ thương thương có phải yêu rồi nên vấn vương bóng dáng ai kia khuất nẻo đường trông trông ngóng ngóng hồn tơ tưởng mong gặp lại người vơi nhớ thương
7-7
buổi sáng hôm nào cạnh bến sông chia tay bịn rịn má em hồng lơ thơ lúc ấy rau vừa nhú bát ngát giờ đây cải trổ bông vắng vẻ người đi lười tưới bón cô đơn kẻ ở nhác vun trồng xa xăm vạn dặm ngoài biên ải xóm bãi nơi này có nhớ không
7-7
README.md exists but content is empty. Use the Edit dataset card button to edit it.
Downloads last month
1
Edit dataset card