text
stringlengths
76
5.62k
the_loai
stringclasses
1 value
thơ lục bát: nhà em có một tổ ong nó làm ở cửa sổ phòng của em có lần mở cửa ra xem nó đốt ba nhát mới thèm bay ra choáng váng say xẩm thế mà chồng cười còn bảo đấy là lộc to một hồi đau đớn co lo chôngô mang vôi lại bôi cho đỡ nào vợ ơi vợ có làm sao vợ mà đau đớn anh nào có vui thôi chồng đừng nói lôi thôi đem mà đuổi nó đi rồi đỡ lo nói xong em lại đắn đo rằng các cụ bảo lộc cho nhà mình thôi đành lại để yên bình cứ đóng chặt cửa chúng mình khỏi lo
luc_bat
thơ lục bát: hôm qua sang nói yêu em sáng nay vội vã anh đem về nhà giờ ngồi anh suýt anh xoa anh tiếc anh nuối chẳng thà không đem thất tình anh chuốc say mèm từ sáng sớm tới nhá nhem lên đèn trách mình cái số nó đen bốn mươi mấy tuổi bao phen nhọc nhằn
luc_bat
thơ lục bát: nào đâu đã hết mùa xuân mà trời vội vã nắng gần nắng xa nắng cho héo quắt nụ cà bưởi non rụng xuống trái na úa vàng ven sông chỗ bến đò ngang người lên tránh nắng quáng quàng bước chân nắng xa dồn đuổi nắng gần buồng cau trỗ nghẹn ngoài sân rụng nhiều gió phơn thổi đến mãn chiều cóc đành ngậm miệng dừng kêu cuối vườn cha lươn đào lỗ cho lươn tránh cơn nắng nóng chịu luồn đáy hang ừ thôi hè cũng gần sang mai kia mốt nọ nắng càng nồng hơn
luc_bat
thơ lục bát: nhớ thương thương nhớ xa vời người đi kẻ ở trong thời chiến chinh nhớ sông hương nước hữu tình thuyền nan thong thả lênh đênh suôi giòng nhớ thương đêm lạnh giá đông gốc cây sườn núi ngồi bồng súng tay trời trăng mây gió bay bay ngồi đây gác giặc mong ngày về quê thăm người em gái tóc thề bao năm chờ đợi anh về kết duyên qua đông én lượn vào xuân anh về chung bước du xuân cùng nàng nhớ thương thương nhớ gác ngang chừ đây vui vẻ bên nàng nàng ơi quên đi gian khổ một thời đêm trên trận địa nhớ người người ơi
luc_bat
thơ lục bát: tôi không đẹp hay cao sang tôi không hống hách khoe khoang ngang tàng không thích một người phàn nàn chỉ thích một người dịu dàng cảm thông tính cách hiền lành bên trong không có suy nghĩ viễn vông ghen bóng một người con gái truyền thống không cần phải đẹp mà giống hot gril
luc_bat
thơ lục bát: hôm qua em nói với anh lớp học sinh ở hương canh muốn mời về thăm trường cũ một thời bốn mươi năm đã qua rồi bình xuyên bốn mươi năm vẫn còn nguyên với bao kỷ niệm của miền trung du khởi đầu từ buổi chiều thu trời còn oi ả tưởng như nắng hè băng qua phú thọ đồi chè ba giờ tầu chạy em về hương canh câu ca nhắc chị nhắc anh ghé vào mua cái vại sành muối dưa đến tam canh tên ngày xưa là cầu treo cũ nắng mưa bao đời cầu nay xây dựng mới rồi trên đất nhân kiệt một thời danh phương cái tên quận hẻo thân thương tướng quân họ nguyễn kiên cường nơi đây sử xanh chứng kiến những ngày nghĩa quân trụ vững đất này bao năm những chiều cô đã đến thăm các em nghèo khó học chăm của trường nhiều em hoàn cảnh rất thương gia đình túng bấn bữa thường thiếu ăn cái thời bao cấp khó khăn cô trò cứ đến tiết năm đói mềm ngoài giờ sản xuất trồng thêm sắn khoai vất vả ngày đêm kể gì ba năm cô chuyển trường đi về yên lãng đúng mùa thi rộn ràng tiễn cô xe đạp một đoàn hương canh rong ruổi để sang thạch đà
luc_bat
thơ lục bát: lập xuân mừng đảng rạng ngời giục xuân chăm chỉ quê tôi vào mùa vẫn là hạt thóc ngày xưa gian nan giành giật nắng mưa với trời hai đồng xu nhoẻn mỉm cười nằm trong lòng đĩa mừng người sang xuân
luc_bat
thơ lục bát: trăng lên trời khép lại chiều mi cong khép lại bao nhiêu hẹn hò đời vui khép lại buồn lo người dưng khắc khoải điệu hò qua sông tiếng chuông rớt tủm ngang đồng nỗi niềm khép lại một vòng tử sinh hừng đông khép lại trang kinh hạc về khép lại hành trình mùa đi lời thương theo gió thầm thì tiếng lòng qua ánh mắt đi ngang đời mi cong vừa khép lại rồi bài thơ dang dở đánh rơi đáy hồ
luc_bat
thơ lục bát: mưa qua để lại giọt sầu ai qua để lại mùa ngâu dỗi hờn tình nào đã trót vấn vương cách xa vạn dặm ngỡ dường đâu đây ai đem gửi nhớ vào mây rơi rơi từng hạt cho đầy yêu thương theo em đi khắp muôn phương vỗ về trọn giấc miên trường tịch liêu thu qua để lại lời yêu mùa qua để lại những chiều bâng khuâng tình ơi say đã bao lần mà sao lóng lánh lệ ngân đôi dòng
luc_bat
thơ lục bát: chia tay đâu phải xa luôn nhưng mà lòng vẫn thấy buồn làm sao cười cười nói nói xôn xao bước đi mới thấy nghẹn ngào phải xa trò ơi chim nhỏ của ta đã mười tám tuổi nhưng mà còn non ra đời đôi cánh chập chờn mưa dông bão tố sẽ vờn cánh bay cuộc đời trò cũng từ nay tự thân vận động ngày ngày lo toan học cho thật giỏi trò ngoan sẽ làm được tốt khải hoàn về ta xa trò hơn chuc năm qua dõi theo vui lắm trò ta thật tài danh nhân bác sĩ chẳng sai trên nhiều lĩnh vực trò tài cô vui
luc_bat
thơ lục bát: xuân sang năm mới đến rồi chúc nhân năm mới vui cười tươi xinh tiền tài danh vọng nhân tình cùng chung hội tụ trong mình đời nhân
luc_bat
thơ lục bát: mái đầu bạc trắng pha sương trường học con chữ tìm tương lai trò xưa nay con chữ là bờ vẫn thầy cô dệt ước mơ tặng đời còn đây bảng đen ghi lời đây đó còn mãi đầy vơi tình thầy thầy trao kiến thức hằng ngày cô trao luân lý đong đầy tháng năm vững tri kiến trò học chăm lái bao thế hệ bằng tâm của mình đò đưa kiến thức văn minh đầy bao tầng lớp một mình đón đưa sang bờ tương lai sớm trưa sông sâu trí tuệ thêu thùa hăng say mái trường xưa vẫn còn đây thầy cô vững lái đò đầy sang sông
luc_bat
thơ lục bát: ta yêu tổ quốc sơn hà non sông gấm vóc của nhà việt nam ta yêu thắng cảnh danh lam giang san cẩm tú tâm đoan sử vàng ta yêu từ ải nam quan xuống sông ra biển băng ngàn cà mau ta yêu non nước một màu bắc nam trung quyện con tàu quê hương ta yêu khắp phố khắp phường xuyên qua đồng nội xuyên đường cái quan ta yêu khắp xóm khắp làng xinh xinh trúc biếc hàng hàng tre xanh ta yêu đồi dốc thác ghềnh núi cao đèo cả thênh thênh đất trời ta yêu nước việt muôn đời ngàn năm văn hiến giống nòi rồng tiên ta yêu non nước ba miền tổ tiên con cháu hồn thiêng kiêu hùng ta yêu nước việt của chung truyền trao gìn giữ vô cùng mà thôi ta yêu ao lạch sông ngòi biển đông sóng vỗ mặn mòi trường sơn ta yêu đường cũ lối mòn lần trang lịch sử sắt son hiện hình ta yêu non nước quê mình gừng cay muối mặn nặng tình keo sơn ta yêu biển mộng ôm hòn thùy dương vọng ước ôm cồn ven sông ta yêu ruộng lúa xanh đồng tươi non lá mạ đượm giồng ngô khoai quê hương tổ quốc ta ơi ta yêu mãi mãi muôn đời việt nam
luc_bat
thơ lục bát: trở về thăm bến đò sêu nhớ thời đi học vẫn trêu cô nàng cùng chung một chuyến đò ngang cùng qua sông đáy đi sang ngôi trường con đò nối những vấn vương giòng sông lưu giữ tình thương học trò ba năm chung một con đò cùng chung cái tuổi học trò ba năm đò đầy một sáng tháng năm em ngồi tôi đứng bóng nằm trên sông nhớ đò nước cạn mùa đông xa bờ tôi cõng em lòng thấy vui mùa thu năm ấy đẹp trời tôi vào quân ngũ không lời chia tay hành quân nay đó mai đây chiến trường bom đạn đan dày hiểm nguy bóng hình cô gái cùng đi con đò sêu ấy vẫn ghi trong lòng hôm nay trở lại dòng sông đò sêu vắng bóng tìm không thấy nàng bần thần nhớ chuyến đò ngang bến sêu cùng với cô nàng năm xưa
luc_bat
thơ lục bát: thương nhau thắm thiết mặn nồng mỗi khi tâm sự vợ chồng đêm đông hạnh phúc cứ tưởng màu hồng gia đình êm ấm má hồng không phai thiên hạ nói cũng chẳng sai bản chất khó đổi tương lai đâu còn vợ chồng hiện vẫn còn son cưới nhau mới được chưa tròn một năm nhiều đêm trời rét căm căm ngoài trời giá lạnh ôm chăn một mình mặc dù đã có gia đình người chồng trong mộng mà mình yêu thương gia đình gặp phải tai ương khi chồng em đã hết thương em rồi thân em phận gái thì thôi họ hàng bố mẹ biết rồi sao đây một năm thu vén dựng xây tình yêu nồng thắm giờ đây đâu còn lấy nhau hứa sẽ vuông tròn chồng em rả dối yêu không thật lòng em là phận gái long đong thương chồng tin tưởng lên nông nỗi này yêu thương mù quáng đắm say những mơ ước đó chỉ là phù diêu khi chồng em đã hết yêu cố tình níu kéo như diều đứt dây gọi vợ như gọi ô sin ra đây tao bảo con tim tan tành tình yêu sao quá mỏng manh chồng không yêu nữa thì đành cô đơn thân em như cánh hoa dơn cũng đành chấp nhận cô đơn không chồng làm sao tin được đàn ông khi yêu em trọn giờ đây đã nhầm con tim vỡ vụn khóc thầm những giọt nước mắt ướt đầm gối êm giờ đây mắt ướt môi mềm làm sao thu xếp cho êm rồi về ra đường lúc tỉnh lúc mê về với bố mẹ càng thương em nhiều
luc_bat
thơ lục bát: mừng ngày phụ nữ tháng mười em mơ được tặng hoa tươi thắm nồng rộn ràng háo hức chờ trông hoa anh mang đến cho lòng em vui cũng là phụ nữ mà thui em luôn mong ước có mùi hoa thơm dù cho vất vả sớm hôm em đây vẫn thích được ôm hoa hồng tim em rạo rực phập phồng cầm hoa anh tặng chạy nhông reo hò anh nhìn tròn mắt cười to ô kìa cô giáo ngây thơ vô cùng em làm anh phải rối tung miệng cười tủm tỉm sướng rung cả người chỉ là một cánh hoa tươi sao em vui thế bằng mười nụ hôn
luc_bat
thơ lục bát: thôn đoài nhòm ngó thôn đông có cô người mẫu lấy chồng đại gia trẻ người lại lấy ông già nhìn xâu xấu tí nhưng mà nhiều đô bên thôn đoài lắm víp to thôn đông dè bỉu cả lò chúng tham chỉ hò chẳng thấy chúng làm gien gì mà cứ lên quan ầm ầm miếu thờ tượng gỗ âm thầm khói nhang thi thoảng một năm đôi lần chờ tháng ba đến chồn chân trồng rau làm hũ tương bần đợi vua
luc_bat
thơ lục bát: bình à chú thật xấu xa gieo mầm đại dịch quả là đáng kinh chú gây bao chuyện bất bình anh em ai cũng coi khinh chú mày dương trần ai nấy đều cay dã tâm bành chướng mưu dày kế sâu cô vi gieo rắc toàn cầu bởi vì chú muốn năm châu của mình không còn nghĩ đến nhân sinh mang loài vi rút vô hình thả ra làm cho điên đảo sơn hà tang thương chết chóc đổ ra mọi miền bao ngày thảm họa liên miên thế gian dịch bệnh lan truyền khắp nơi lại thêm tội ác tày trời nhà anh biển đảo không ngơi rình mò suốt ngày chú muốn giằng co làm điều bất nghĩa giở trò sở khanh rồi mang giết cả dân lành người dân vũ hán đếm nhanh mấy ngàn con người chú thật dã man hàng ôi hàng giả chú làm để giao chú không kiêng nể nước nào chiêu trò đồi bại xiết bao vẫn làm đúng là tổ nghiệp mày tham giờ đây tất cả nhúng tràm nào sai đầu heo não cẩu lưỡi dài rình mò cướp bóc chẳng ai sánh bằng đầu mày có óc hay chăng để ai cũng gọi là thằng hả em lương tâm hãy bỏ ra xem hay là nó đã đen nhèm như tro năm châu giờ đã chung đò dẹp xong mầm dịch rồi lo đến mày việt nam đất nước anh đây hiền tài trí dũng học dày hiểu sâu bao phen tầu cộng cúi đầu màng chi đến lũ trẻ trâu như mày dương trần đã quyết chung tay dịch yên trung cộng nước mày xóa tên
luc_bat
thơ lục bát: nó coi vậy chớ ba lơn giận lẫy và hờn cũng mệt lắm đa nhưng mà em thích nó ca lát có qua nhà đừng chọc nó nghen tánh nó cũng lại hay ghen lắm lúc lèn èn giống hệt như em gió đưa ngọn cỏ êm đềm mình tới hiên thềm hàng xóm chút anh đường đê sỏi đá chòng chành nước sông xanh ngắt mong manh mây trời đôi chân sắp mỏi mình ơi mười mấy năm đời khốn khổ trần ai nhiều khi nhìn lá thu phai mà em da diết u hoài tận xương từ ngày xuất giá uyên ương xa biệt tông đường nhớ mẹ nhớ cha vậy thì mình hãy ghé qua nghe con nhỏ ấy nó ca thế nào ba lơn một chút chẳng sao miễn là em hổng càu nhàu mà thôi bởi anh có tánh hay cười chớ không có ý ghẹo chơi câu người ghè tương đã cất lâu rồi đừng mang ra nhé ngậm ngùi cho anh ồ mình đã bị mỏi chân lại đây anh cõng đi lần tới kia chừng nào hai đứa về nhà anh xoa với rượu để mà hết tê nhìn thương gợn chút ủ ê nhưng mê xem hát cũng lê thê cười lòng anh dào dạt niềm vui có quợ nhõng nhẽo đang ngồi trên lưng
luc_bat
thơ lục bát: mùa xuân đánh thức lối mòn hãy mau nảy lộc búp non dâng đời mẹ nhìn xuân lặng đơn côi thương con côi cút ở nơi xứ người con đi mẹ chẳng còn vui ngày thơ thẩn ngắm mây vùi núi xa gió gieo mấy khúc vườn nhà quả ngon mấy lượt đơm hoa đợi chờ bao lần giọt lệ bơ vơ một thân một bóng đợi chờ tiếng con vọng vang gà sáng gáy dồn lại đêm thức trắng cùng thôn xóm nghèo xuân còn vương chút gió heo tuổi cao khăn ấm đi theo lạnh mùa hoa mai một nhánh mẹ mua xuân sang cho gió tới đùa phòng con xa xa mây trắng ngàn non mấy con chim én vẫn còn ngại bay nhăn nheo cười nụ héo gầy mẹ buồn nhìn khoảng mây bay lưng trời bao giờ trở lại con ơi để cho mẹ đỡ sầu rơi một vùng con đi kiếm sống mông lung làm cho sắc mẹ in từng nếp nhăn mùa xuân làng xóm yên bình nhà nhà xum họp rung rinh tiếng chào thương con chẳng biết làm sao nhớ con mẹ sắm hoa đào hoa mai
luc_bat
thơ lục bát: máu mê chiến đấu hết mình mưu mẹo tài giỏi thần tình thày seo may mắn vượt phút gieo neo tâm linh ủng hộ mang theo cúp về
luc_bat
thơ lục bát: chợ xong em ghé mua quà cất gọn trong giỏ tiếp qua quán mì ơ nầy một tô bự đi thêm giò chéo quẩy tức thì cho tôi tả xung hữu đột một hồi độ chừng lưng lửng tiếp bồi bánh bao hai cái ăn đã làm sao tiếp thêm hai cái gói vào dành trưa nhìn trời nắng hãy còn thưa vòng vòng ngắm chợ cho vừa mắt em ô kìa ai bán chuối chiên mùi thơm phưng phức làm phiền bụng em ạ a quầy bán cháo lòng sao từng đi chợ lại không thấy à ghé vô tô bự bưng ra kèm theo đùi lớn thịt gà chị ơi nhẹ nhàng ngồi xuống em xơi một tô tô nữa đã đời mới ngưng vừa đi vừa vỗ nhẹ lưng cho mau xuống lẹ vẫy vùng đánh thêm đây rồi óng ả chùm nem làm vài chục cái cho mềm vành môi xong đi chợt nhớ hỡi ôi quầy chè đậu đỏ gần nơi quên nhìn lỡ rồi mua tạm bánh in vừa đi vừa cắn ngắm tình chợ vui tự nhiên khát nước quá trời tìm nơi quán sạch để ngồi ngâm nga một ly sữa đá bưng ra trên bàn cái bánh mặn mà đậu xanh một hơi hai cái ngon lành mua thêm ba cái để dành sương sương xong rồi bước lẹ ngang đường ghé quầy vé số tìm hương cuộc đời cặp gin hai cặp mua chơi chiều dò hy vọng một thời lên mây trời ơi oan ức lắm thay em nào phải thế anh rầy tội em phập phòng lo lắng cả đêm cơm canh nguội lạnh bên thềm ngóng trông tối ngày anh cứ lông nhông hết chơi cá độ đến phòng chạy đua chọn chi con ngựa như rùa chạy không lo chạy khua khua í ò tưởng rằng anh sẽ trúng to ngờ đâu cháy túi bán bò bán con tiền em dành dụm mỏi mòn cũng đem đánh bạc lại còn rong chơi con hường con thắm lả lơi rượu chè bê bết tả tơi như giờ buồn anh em viết bài thơ gởi niềm tâm sự bên bờ hương giang
luc_bat
thơ lục bát: anh đi giữa phố đông người tay nâng ly cạn nhớ người tim đau hồn anh lạc giữa ngàn sao trái tim rơi rụng lạc vào thế gian tình ơi sao lắm trái ngang nợ nhau kiếp trước vương mang kiếp nầy có ai bắt được trời mây có ai vá được mắt cay lệ sầu
luc_bat
thơ lục bát: ngày xưa tại nước ca tỳ có vua tịnh phạn trị vì muôn dân đức thanh trọng nghĩa xa gần ma da hoàng hậu xa gần kính cung mùng tám tháng tư lâm bồn đản sanh thái tử khôi ngô vẹn toàn đặt tên là tất sỹ hiền thông minh xuất chúng không ai hơn ngài lớn lên hiện rõ người tài ở trong hoàng tộc không ai hơn người người trong hoàng tộc vui tươi ở ngoài thiên hạ nhiều người lầm than phần nhiều đau khổ vô vàn nhiều người cùng cực không an muôn phần ngài hỏi hoàng tộc xa gần cách nào để giúp hết người lầm than hoàng tộc nói ở thế gian đây là số phận đã an mọi người thái tử nghe vậy không vui mà nghe trong dạ bùi ngùi không an ngài trình với đức phụ hoàng xin cha giải rõ các phần con nghi đức vua không biết nói gì liền mời hoàng tộc giải thì cho con hoàng tộc trên dưới không còn không ai giải được lời nghi của ngài thiên hạ giáo sĩ người tài giải được thắc mắc ở ngoài thế gian đức vua nghe vậy liền mời uất đầu lam phất đứng đầu thánh nhân giáo sĩ khi đến hoàng triều đức vua liền nói những điều hoàng cung nếu thầy giải được tôi mừng sẽ được ban thưởng thầy đừng ngại chi còn không biết được tức thì xin rời đại sảnh thăm vì vua thôi giáo sĩ nói dễ như chơi kính mời bệ hạ hỏi thời ý đi vua rằng không phải ý tôi mà của thái tử tên thời đạt đa giáo sĩ liền nói ý ra bất luận ai hỏi thì ta giải liền dù cho cao tận trên thiên tôi đây sẵn liền giải đáp ra ngay thái tử liền có trình bày ở trong thiên hạ có hai hạng người người khôn người dại hai nơi người giàu kẻ khó xin thời giảng phân tại sao trời lại bất công người ăn không hết kẻ lần không ra thầy biết thì cứ nói ra còn nếu không biết xin ra cửa về giáo sĩ tâm trí nặng nề làm sao giải được phải về tu thêm đức vua đành phải lặng im để cho thái tử tìm đường giải thông ngài liền từ giả vua cha cùng là thê tử xuất gia tu hành khởi đầu khổ hạnh bị xanh đến khi kiệt sức không sanh đạo mầu ngài liền chấn chỉnh không cầu tạm dùng ít sữa của nàng mục chăn bỗng nhiên sức khỏe có tăng dụng công tu tưởng để tìm cho ra thành công quán tưởng rất xa những thứ thắc mắc không ra chút nào tìm học lý luận tuyệt cao lý luận tuyệt đỉnh không ai hơn ngài những thứ mà ngài đã nghi dụng công thêm nữa để tri cho tường nhìn được ở tận mười phương cũng chưa biết được tỏ tường bốn nghi ngài liền thanh tịnh tức thì bỗng tâm phát sáng tỏ tường bốn nghi thử đi thử lại không nghì rơi vào bể tánh các nghi không còn đứng lên tìm các bạn hiền chỉ pháp tu thiền để về nhà xưa chín bạn tu thiền trước kia dạy những vị ấy pháp tu bụi trần chín vị ngộ được trọn phần trình ngộ của mình với sĩ đạt ta thái tử liền nói hết ra cổ nhiên đăng phật chứng ta chỗ này các ông phụ giúp ta xây giáo đoàn phật giáo bày đây tu thiền các vị bạn cũ nói liền đồng ý nhưng phải chư thiên chứng giùm
luc_bat
thơ lục bát: gừng càng già lại càng cay tình già càng thấy càng say càng nồng từ ngày nên nghĩa vợ chồng bao nhiêu cay đắng nhọc nhằn có nhau quạt nồng ấm lạnh ốm đau chia nhau miếng cá đũa rau vẫn cười dù nghèo nhưng thấy tuyệt vời gọi nhau khe khẽ mình ơi mát lòng rồi con tay ẵm tay bồng anh thì sớm tối ngoài đồng sương mai biết bao tháng vắn năm dài bây giờ tóc đã bạc phai mái đầu mà tình mình có phai đâu vẫn còn gọi mãi cái câu mình à cháu con giờ đã đầy nhà thật là hạnh phúc tuổi già thêm cao ngày xưa mình vẫn ước ao răng long bạc tóc không sao đổi lòng bây giờ thỏa được ước mong bên nhau hạnh phúc trọn vòng tay ôm
luc_bat
thơ lục bát: nhìn ra thế giới giản đơn đông tây nam bắc đâu còn cách xa cả ngày bấm bấm tra tra thấy trang phây búc thơ ca tuyệt vời i tờ chẳng hiểu đầu đuôi cũng cứ bình luận cho vui tuổi già ngờ đâu thơ bén duyên già ngôn từ vài chữ cho ra mấy bài tuy thơ chưa bén sắc hài ngôn từ méo mó còn sai chưa tròn lại chưa biết gép ảnh luôn nên thơ thiếu hụt vuông tròn chưa nên đàn anh đàn chị bề trên cảm thông đôi chút ghé thềm xem thơ tuổi già được ấm lòng chờ lời bình đón nhận giấc mơ tuổi già xin chúc sức khoẻ cả nhà thi huynh thi hữu đậm đà sắc thơ
luc_bat
thơ lục bát: với em anh phải chung tình bút kia đầy mực thân hình nở nang chồng em anh phải siêng làm tăng ca buổi tối sáo đàn chuẩn y xôi đây phở tái ai bì xăng bình đầy ắp nhớt thì mới thay anh húc quần quật cả ngày giữa giờ tắt điện cút ngay tui nhờ em là con gái chưa chồng mông căng eo gọn bưởi bồng tròn to em đây anh khỏi phải lo ngon hơn phở tái thịt bò tươi nguyên bên em anh chớ ưu phiền ăn kem thổi sáo cháo ghiền bao lâu bên em thức cả đêm thâu cả ngày nắn vuốt anh hầu được không
luc_bat
thơ lục bát: tới tiên du đến hội lim miền quê kinh bắc để tìm gặp em nghe câu quan họ thân quen miệng người cô gái mắt đen môi đào lời ca hương vị ngọt ngào tràn nắng xuân ánh dương trào ban mai em là ai em là ai cho hồn tôi ngẩn ngơ hoài trong mơ bóng em hiện giữa vần thơ hương em lại ẩn trong mờ khói sương bông sen thơm tỏa ngát hương cho tôi lữ khách vấn vương tơ lòng xin làm những giọt sương trong thả trên cánh mỏng sen hồng đài hoa tâm tình tôi đó thật mà gửi em để nói đường xa vẫn tìm
luc_bat
thơ lục bát: thả sào đo mực nước sâu thả thơ xem ngọn tình sầu có cao hỏi người tỉnh giấc chiêm bao nghe chăng thương nhớ lao đao phận mình người rằng trong cuộc phù sinh cái mơ cái tỉnh lênh đênh một dòng thơ đong đưa biển sóng lòng sào kia cắm đó buồn trông nghẹn lời câu hò ngân nga đêm hơi ai đem tiếng hát chơi vơi về trời tài hoa gánh lấy nổi trôi kia hồn thiên cổ khóc người mai sau ai đi tìm cái nhiệm màu riêng ta níu mãi niềm đau muôn đời
luc_bat
thơ lục bát: tôi về tìm dáng người xưa mà nghe buốt lạnh giọt mưa trong lòng đây rồi vẫn dốc bòng bong núi đồi mãi trẻ mà không thấy nàng ngước lên hỏi ánh trăng vàng trăng ơi có biết nay nàng nơi đâu tôi nàng chung mối tình đầu tình thơ dại đã nhuốm mầu trần ai trời cao đất rộng sông dài để tôi tìm mãi tìm hoài người xưa đêm nào lòng cũng thấy mưa giật mình tỉnh giấc tôi vừa gặp em
luc_bat
thơ lục bát: trăng rằm soi sáng lung linh trăng soi thấu tỏ ân tình anh trao tình chung tha thiết ngọt ngào đong đầy nỗi nhớ dạt dào yêu thương biển xa vàng rực ánh dương trăng lên từ biển còn vương mây hồng gió lay khóm trúc đợi trông trăng lên lơ lửng rực hồng áng mây đầu non hoa lá cỏ cây nôn nao chờ đợi gió mây trăng về yêu thương nguyện ước trăng thề ru lời tình tự đê mê cuộc tình trăng soi in bóng đôi mình nụ hôn tha thiết ân tình trên môi ngập tràn hạnh phúc lứa đôi trăng rằm chứng giám lứa đôi trao tình
luc_bat
thơ lục bát: nhà quê lo chuyện cày bừa ruộng hoang cày cố cày mua hỏng rồi thế là phải đem đến tôi nhẹ tiêm vài mũi tối thời cày ngay nặng thì chắc chắn phanh thây cạo đi khâu lại vẫn cày như xưa ruộng nào chả may nhiều cua cày mà bị cặp đừng chừa đấy nha
luc_bat
thơ lục bát: em về giữ mãi vần thơ như lời mẹ hát ầu ơ thuở nào ru em ngọt giấc chiêm bao triệu lời êm ái rót vào trong nôi ngày xưa tiếng mẹ ru hời con ơi mai lớn nhớ lời mẹ ru tiếng này đã biết bao thu dưỡng nuôi con cháu lạc âu tiên rồng nếu mai sông núi ngăn dòng tiếng mẹ luôn sẽ một lòng bên con tim mình nặng nhịp núi non về đâu cũng vẫn lòng son chung tình con ơi vận nước non mình nổi trôi như cánh lục bình ngẩn ngơ biết chừng mai mốt rủi ro con đâu con mẹ để lo trăm điều dòng sông nước vẫn xuôi chiều và em đã thấm những điều mẹ ru lạc loài ven phía trời âu nhịp tim vẫn nhớ tiếng đầu việt nam
luc_bat
thơ lục bát: thế là sắp đến tết tây chúc cho các bạn trên phay an lành chúc cho các chị các anh danh lam thẳng cảnh dạo quanh quê mình chúc cho các cặp nhân tình bên nhau hạnh phúc đẹp xinh duyên nồng cho cho các em tuổi hồng tình yêu lựa chọn tấm chồng se duyên chúc cho các bạn mọi miền đầu năm tài lộc vàng tiền đô la chúc cho các cụ tuổi già luôn luôn khỏe mạnh an hòa tấm thân chúc cho các bạn xa gần tình thương chan chứa ân cần bên nhau hằng ngày face book đôi câu tâm tình bè bạn tình sâu đậm đà
luc_bat
thơ lục bát: bây giờ trăng gió già nua chân trời đứt quãng trêu đùa khổ thân ao sâu cá lội nhọc nhằn cỏ lau sướt mướt gieo vần khóc than bây giờ nắng úa chiều vàng khóc thầm cho chiếc lá vàng buông tay mười giờ hoa khép mắt say bướm ong thơ thẩn đêm ngày ngày đêm bây giờ ngơ ngác bẻ duyên bóng mờ kỉ niệm sầu riêng với mình ai còn giấu giếm vô tình sợi dây ân ái chông chênh thuở nào bây giờ mơ tuổi chín mười hồn xanh khúc hát góp vui sự đời tung bay theo cánh chim trời em mang mong ước xa xôi bóng mờ bây giờ gieo hạt tình cờ một vòng oan trái núp bờ từ tâm ngày xanh mòn mỏi âm thầm đôi khi ta lại lặng câm vô hồn
luc_bat
thơ lục bát: đêm nay như trút mưa rơi đến em mưa ướt mảnh đời của tôi em gần sao quá xa xôi ngập ngừng trước cửa khép thôi đành về lang thang trên phố não nề nghe lòng giá buốt tứ bề mưa giăng biết em có nhớ tôi chăng riêng tôi nỗi nhớ ghép thành vần thơ
luc_bat
thơ lục bát: cớ sao em cứ làm ngơ tình như đã ngỏ vẫn chờ em sang dẫu cho năm tháng bẽ bàng lòng mình đã trót đa mang thuở nào em ơi hẹn nhé anh trao một ngày còn sống lẽ nào lãng quên ngày xưa giọt nắng rọi lên làn môi mái tóc ngọt mềm nụ hôn sao người lặng lẽ vùi chôn biết bao kỷ niệm lọt hồn mắt yêu bên nhau mộng ước bao điều cầu kiều ai bắc mỗi chiều mình qua hoàng hôn nép bóng trăng tà bờ tre bến nước cây đa tỏ tình ru mình thấp thoáng bình minh chia tay từ ấy hẹn mình làm ngơ vì ai ta lại thẩn thờ phải chăng nguyệt lão giăng tơ buông mành giá như buổi ấy bình minh giang tay ôm chặt tình mình cho nhau
luc_bat
thơ lục bát: quê tôi ở bắc miền trung đã quen mùa hạ sống cùng gió phơn khi mùa xuân mới qua đi khi bông lúa mới đến kỳ vàng mơ hoa sen thơm ngát trên hồ trong vườn trái mận trái mơ ngọt dần sáng ra gió chỉ mơn man hơi sương lành lạnh dịu dàng thoảng qua gần trưa bóng nắng nhạt nhòa gió khô gió nóng thổi xa thổi gần lũ gà chẳng dám ra sân áo quần mới giặt chả cần phải phơi bờ cây rộn rã tiếng người tránh cơn gió nóng kiếm nơi xả nồng đồng xa hun hút mênh mông chỉ còn gió nóng mặc lòng tràn qua cây cau đứng ở sau nhà cũng đành tơi tả lứa hoa cuối mùa thương người bắt ốc bắt cua áo tơi nón lá lặn mò đồng xa
luc_bat
thơ lục bát: quê tôi sim tím bạt ngàn hè về hoa nở ngập tràn sắc hương hoa sim tím biếc điệu đàng trái căng mật ngọt vấn vương bao người nhớ xưa thuở bé tí ti rủ nhau một lũ hái sim trên đồi trái chín tim tím ngọt môi cùng nhau thưởng thức hết lời khen ngon mặt trời vừa đứng bóng tròn cả bầy trẻ nhỏ véo von về nhà vạt áo túm trái sim trao quyện hương sim tím ngọt ngào tình quê
luc_bat
thơ lục bát: bố tôi vớ cái roi tre khi tôi bỏ học chạy về thăm ông nhà tôi người đứng người trông bà ngồi than thở trời không ngớt nồm ông tôi ốm độ mươi hôm rễ tre rễ mít đã chờm ra sân đàn gà vẫn đứng một chân con bên thành giếng con gần đống rơm hoa nhài nở chẳng còn thơm ấm trà nguội ngắt bữa cơm vội vàng ông tôi mê tỉnh ngổn ngang cầm tay tôi lại đặt sang tay bà tôi nhìn ông muốn khóc òa nỗi đau đâu cứ phải là roi tre chiều nay tôi bỏ học về bố tôi quăng cái roi tre lên trời
luc_bat
thơ lục bát: trên sông xuồng dọc đò ngang mẹ tôi chèo chống lưng càng còng hơn nắng mưa sóng cuộn chập chờn ung dung mẹ sống chẳng hờn trách ai nuớc lên cao buổi chiều nay xuồng chao nghiêng chống mỏi tay giữa dòng mong sao con nước sớm ròng nhẹ tay chèo chống vững lòng mẹ tôi bao năm mẹ vẫn chống xuồng sông quê mẹ trãi cội nguồn ấu thơ đôi bờ qua lại bơ vơ sóng to gió lớn lửng lơ thân gầy chạnh lòng nhớ lại nơi đây mẹ quê chẳng biết mai nầy còn không
luc_bat
thơ lục bát: chiều nay mong nắng đừng mưa để anh đi đón ngày xưa trở về xanh màu mướt mắt vùng quê long lanh giọt nắng đam mê một thời vai tròn gánh nước giếng thơi chân trần em gánh cả thời ngây thơ vơi đầy sóng sánh ước mơ trong veo đôi mắt đến giờ vẫn trong áo nâu non gọn lưng ong cho ai từng mãi bâng khuâng ngỡ ngàng bây giờ đã lấp giếng làng đưởng thôn với rặng ruối vàng còn đâu chỉ toàn cổng kín tường cao nhà tầng bít mất lối vào ngày xưa chiều nay nắng rực không mưa ngày xưa anh đã không đưa được về may còn trên khúc sông quê cây đa với một hốc thề trăm năm khi em giữa tuổi trăng rằm cho anh lặng lẽ trao thầm lời yêu chiều nay như vẫn mọi chiều chỉ còn khắc khoải bao điều ngày xưa tóc mình gom lọn mây thưa sương bay cùng khói giọt mưa đau thầm thoắt đà hơn bốn chục năm ngày xưa đã ngủ yên nằm trong tim
luc_bat
thơ lục bát: đông về gõ cửa nơi em gửi bao lời nhắn lại kèm tiếng ru lạnh rồi gió chẳng như thu khoác thêm áo ấm khăn xù nhé em canh khuya em nhớ buông rèm cửa phòng em nhớ cài then gió lùa bấc reo đợt gió già nua giữ thêm hơi ấm qua mùa bấc đi đông qua xuân lại đến thì trả em dáng vẻ mầu mi mắt hồng xa nhà anh sợ gió đông sợ em thấm lạnh má hồng nhạt phai
luc_bat
thơ lục bát: trăng sầu nhân thế lẻ loi khuyết tròn mờ tỏ bao đời chẳng phai nỗi sầu thiên cổ trao ai góp trang thơ chẳng hết vài trống canh thoáng qua như gió mong manh hằn in cát bụi ngỡ thành giấc mơ cuộc đời là chuỗi tình cờ bóng trăng đêm dẫu có mờ ai hay duyên trăng tình có đong đầy để lòng thiếu bóng trăng nay mãi buồn
luc_bat
thơ lục bát: mơ màng núi ngủ sóng đôi vẳng xa đâu đó tiếng hời ru con vầng trăng mũm mĩm xinh tròn mà sao thương quá cúm con của mình giờ này chắc cái miệng xinh ngủ mơ cười tủm trong tình tay cha con ơi mẹ quét phố nhà sớm mai tỉnh dậy con ra ngắm đường long lanh đường sạch đọng sương ướt làn tóc mẹ lạnh vương đêm dài con cười miệng nở ban mai hôn con mẹ hết lạnh dài đêm thâu
luc_bat
thơ lục bát: chuyện kể thời cổ xa xưa núi rừng phương bắc cây hoa hồng đào hai vị thần ngự trên cao đào xanh tỏa bóng ôm bao vùng miền hai ngài dùng phép thần tiên đuổi ma quỷ sợ chẳng phiền người dân cuối năm khi sắp sang xuân hai ngài phải tạm xa trần hồi thiên lúc này ma quỷ nhiễu phiền thương dân ngài hoá phép tiên trong đào những ngày ngài ở trời cao phép màu sẽ tới họa đào đuổi ma khuyên dân xuân đến mọi nhà có cành đào cắm ma tà chạy xa ngày nay khắp nẻo đường xa sen chân thiện nhẫn là hoa trừ tà hữu duyên bạn được tặng hoa chân ngôn chín chữ niệm là bình an cô vít tà giặc ác tàn thiện tâm cùng niệm an toàn đón xuân
luc_bat
thơ lục bát: xuân về khoác áo thanh tân cởi ra tấm áo phong trần thời gian vút cao cung bậc rộn ràng muôn hoa khoe sắc nắng vàng lung linh xuân về trời đất giao tình cho môi em thắm anh nhìn em say bầu trời chim én liệng bay trong ngần xanh biếc chan đầy mắt em xuân còn rón rén bên thềm giờ giao thừa điểm nhẹ êm bước vào nàng xuân duyên dáng thanh tao em tinh khôi quá ngọt ngào xuân ơi
luc_bat
thơ lục bát: ngày về sáng sụt sùi mưa tới nhà ngớt hạt xế trưa hửng vàng ngoài hiên thấp thoáng bóng nàng hẹn mà không chỉ ngỡ ngàng sắc quê nhớ lần chị nhắn em về bến tình hong hóng đò mê vội rời hôm nay tiễn chị về trời nghe trong tiếng nấc có lời trách yêu
luc_bat
thơ lục bát: em bất chợt tôi bất ngờ thế mà thành một bài thơ cuộc đời bây giờ cùng một sân chơi mà sao lại thế cứ vời vợi xa thế rồi hương sắc cỏ hoa của thời xưa ấy chợt xa chợt gần nếu còn đọng tím hồn xuân thì xin hãy gửi qua vần thơ yêu ngắn dài biết được bao nhiêu cái hương bất chợt thắm chiều còn đây
luc_bat
thơ lục bát: chiều chiều xách rổ ra vườn hái rau bù ngót bờ mương quanh nhà muống xanh muống đỏ khổ qua cải trời cải đất hành và sầu đâu gừng cay rau má xanh màu bùi ngùi thương mẹ dãi dầu nắng mưa
luc_bat
thơ lục bát: yêu em bằng cả tấm lòng chứ còn vật chất anh không có gì trao em một bó rau ni gọi là rau má nhất nhì xứ thanh bốn mùa rau vẫn vươn nhanh từ đường sắt đến kinh thành quí ly về thôi về với anh đi từ thời đói kém đến khi sang giầu quê anh rau má làm đầu thay cơm làm thuốc ở đâu cũng cần chẳng thuốc sâu chẳng cần phân cần cù chịu khó như dân thanh mà mai ngày dẫu có đi xa nhớ vị rau má dáng là dáng dây nồng nàn ngai ngái là đây em về thanh hóa sum vầy cùng anh
luc_bat
thơ lục bát: khi cánh võng lúc đưa nôi con với mẹ cả bầu trời thương yêu rồi con ngày lớn thêm nhiều học hành sự nghiệp bao điều mẹ lo con xa mẹ vẫn ngóng chờ dù khôn lớn vẫn trẻ thơ ngày nào mẹ giờ sức yếu tuổi cao tính tình thay đổi lúc nào chẳng hay nhưng con cháu mẹ vẫn đầy thương yêu như thủa thơ ngây buổi nào thái sơn cao ngút tầm cao công ơn của mẹ càng cao hơn nhiều nghĩ về mẹ đó kính yêu trong con luôn vẫn sớm chiều biết ơn dù cho sông cạn đá mòn công ơn phụ mẫu nét son chẳng mờ sinh thành từ thủa ấu thơ dưỡng dục nên để bây giờ chúng con hiếu kính mãi mãi không mòn công dung ngôn hạnh lòng son chẳng nhòa mấy dòng thay những bài ca biết ơn dành tặng các bà mẹ yêu
luc_bat
thơ lục bát: thỏa cho mong ngóng đợi chờ tình chung nay đã cập bờ sông tương họ lò cô gái dễ thương thuyền neo lòng đã vấn vương nghĩa tình đầu xuân trời đất lung linh thường xuân phong cảnh hữu tình nên thơ nắng vàng huyền ảo như mơ gió đông hôn lá vẫy chờ bạn pây ngút ngàn xanh tận chân mây bập bềnh sương trắng ôm cây trập trùng lòng người son sắt thủy chung cồng chiêng gieo nhạc bập bùng múa vui đoàn người nhộn nhịp ngược xuôi ngắm hồ cửa đạt lễ vuicảnh chùa thăm dòng sông giúp hai vua mài gươm đánh giặc từ xưa vang truyền hôm nay trên đất thần tiên rựu nồng tưới đẫm bạn hiền yêu thơ chia tay mặt cứ ngẩn ngơ trong lòng đọng mãi thẫn thờ vấn vương
luc_bat
thơ lục bát: thế là cũng gặp mùa xuân gặp hây hẩy gió gặp vân vân hồng thế là cũng gặp gió đông từ hanh heo gốc rạ đồng sớm nay ô hay mưa cứ bay bay mưa nghiêng nghiêng tỉa lông mày nghiêng nghiêng ô hay trời đât sớm giêng cứ nâng niu cái linh thiêng giao hoà mây mưa mang nắng vào pha tháng giêng đượm ẩn cả ba sắc mầu
luc_bat
thơ lục bát: ai đem may rải trên đồng cho lay hương lúa mênh mông trời chiều ai đem thả cái bùa yêu cho ai thương nhớ đến liêu xiêu lòng ai đem vò mớ bòng bong cho sợi dọc cuốn lòng thòng sợi ngang ai đem thả cái đa đoan cho ai gánh chịu trái ngang bụi trần ai đem thả cái sóng ngầm cho biển khơi hát rì rầm trong đêm ai đem rớt mật bên thềm cho ai lơi dải yểm mềm đêm đông ai đem khơi bếp lửa hồng cho khói lan tỏa cay nồng mắt nhau
luc_bat
thơ lục bát: thương anh số kiếp yêu thơ áo quần nó đã te tua hết rồi làm thơ có để vào nồi mà đun mà nấu chín rồi mà ăn tiền như cá lặn biệt tăm nhìn anh chẳng khác ăn xin thế này thơ thì chẳng dở chẳng hay ngớ nga ngớ ngẩn như say như khùng ra đường nhặt rác lon bia đem về mà bán có khi nhiều tiền không thì giả dạng thằng điên có khi gặp được người hiền sẽ cho xin anh bỏ hết thơ cho thân tàn ma dại còn lo học đòi áo quần rách nát bụng lòi thơ thơ thẩn thẩn học đòi nhà thơ
luc_bat
thơ lục bát: gió đưa xác lá về đường thu sang nhuộm cả sầu thương một trời sầu thương quyện lấy hồn tôi đêm qua ngồi đọc thơ người xa xăm một ngàn năm một vạn năm con tằm vẫn kiếp con tằm vương tơ tặng người gọi một dòng thơ hay là dòng nước mắt thừa đêm qua đường về thanh hoá bao xa bao giờ về nhớ rủ ta với nàng bảo rằng quan chẳng cho sang ai đời quan cấm đò ngang bao giờ vườn thanh qua đấy năm xưa trọ nhờ đêm ấy trời mưa tối trời quanh lò sưởi ấm bên tôi bên người lão bộc nàng ngồi quay tơ tuổi nàng năm ấy còn thơ còn bao hứa hẹn đợi chờ một mai rồi đây bao gió bụi đời tôi quên sao được con người vườn thanh lạnh lùng cái lạnh sang canh lòng tôi thao thức với tình bâng quơ bởi sinh làm kiếp giang hồ dám đâu toan tính xe tơ giữa đường thu sang rồi lại thu sang cúc bao lần nở lá vàng bao rơi bao nhiêu vật đổi sao dời đường bao dặm thẳng hỡi người bốn phương trọ bao nhiêu quán bên đường nhưng không lần nữa tới vườn thanh xưa có nàng năm ấy quay tơ tôi quên sao được hẳn chưa lấy chồng một hôm lòng lại nhủ lòng nơi đây giáp với cánh đồng vườn thanh rồi tôi len lén một mình ra đi với một tấm hình hay hay đường mòn tràn ngập bông may gió heo báo trước một ngày thu sang dừng chân trước cửa nhà nàng thấy hoa vàng với bướm vàng hôn nhau tìm nàng chẳng thấy nàng đâu lá rơi lả tả trên đầu như mưa chợt người lão bộc năm xưa từ đâu mang mảnh guồng tơ lại nhà một hai xin phép ông già trọ nhờ đêm ấy nữa là hai đêm ông già nể khách người quen ngậm ngùi kể lại một thiên hận tình rồi ông kết giọng bất bình trời cay nghiệt thế cho đành thưa ông cô tôi nhạt cả môi hồng cô tôi chết cả tấm lòng ngây thơ đâu còn sống lại trong mơ đâu còn sống lại bến bờ sông yêu buồng the sầu sớm thương chiều khóc thầm biết có bao nhiêu lệ rồi tơ duyên đến thế là thôi thế là uổng cả một đời tài hoa đêm đêm bên cạnh chồng già và bên cạnh bóng người xa hiện về rùng mình tôi vội gạt đi già ơi thảm lắm kể chi dài dòng cháu từ mắc số long đong yêu đương chìm tự đáy lòng đã lâu đau thương qua mây nhịp cầu cạn dòng nước mắt còn đâu khóc người dối già một chút mà thôi nghe lời già kể cháu mười đêm luôn chợt thương chợt khóc chợt buồn cháu như một kẻ mất hồn già ơi truyện xưa hồ lãng quên rồi bỗng đâu xem được thơ người vườn thanh bao nhiêu gian khổ vì tình cớ sao giống hệt chuyện mình năm xưa phải chăng mình có nên ngờ rằng người năm ấy bây giờ là đây
luc_bat
thơ lục bát: canh gà thắm hạt sương sa bình minh ở lại đợi tà huy lên sáo diều vui giấc trường miên bên con sông nhỏ bình nguyên chạy dài liễu gầy tóc đẫm ban mai lệ buồn ướt đẫm gót hài dáng mơ la đà chiều tím ngẩn ngơ sầu đông lay cả đôi bờ nhớ mong vân vi vờn bóng nước non phù du sơn thủy hao mòn phiếm du nguyệt quyên nhớ ánh trăng lu tiêu tao một kiếp chợt thu phong về bến thành phong vận nguyên khê đức bà vò võ câu thề mùa đông thủ thiêm cổ lục chưa chồng cây bàng đứng đợi mênh mông ơ hờ bến sông dang dở bài thơ bến sông dang dở nguyên sơ riêng mình cuộc đời chìm nổi phiêu linh sài gòn ai uống rượu tình với ta
luc_bat
thơ lục bát: lại còn đủng đỉnh pha trà khề khà hút thuốc thơ ra ầm ầm chờ lâu khách nhắc mấy lần anh vội xin lỗi phân trần đôi câu bạn bè đã hiểu tính nhau ông ơi cắt nốt nửa đầu cho tôi
luc_bat
thơ lục bát: nguyên tác tiên sinh ngô thừa là người hậu thế và chưa một lần theo dấu tam tạng thỉnh kinh ngồi nhà hư cấu hành trình gian nan bộ tứ giúp sức huyền trang dị nhân xuất chúng phục hàng yêu ma nghiên cứu chính sử là ra cộng thêm biết tiếng và tra google
luc_bat
thơ lục bát: mưa rơi sao mãi cứ rơi mưa rơi như rớt lệ đời bên ta mưa rơi khóc tình phôi pha xót thương bến cũ trăng ngà rơi trôi ta đi tìm kiếm một thời say trong tình gió trên môi ân tình ta đi một bóng một mình mơ theo giấc mộng ảo mờ hư không mưa rơi giọt nhớ trong lòng rơi từng giọt đắng trên dòng xót xa mưa cho xóa vết chân qua xóa tình phụ bạc dở dang xa rồi mưa rơi tràn lấp hồn tôi bềnh bồng trong dạ chuyện đời trái ngang mưa rơi lời hẹn dối gian không dao sắc bén mà tan cuộc tình giọt mưa không bóng chẳng hình mà sao xét nát ân tình của nhau đêm nay mưa suốt canh thâu lòng nghe nức nở cung sầu tim côi
luc_bat
thơ lục bát: chân dừng phố biển nha trang mùa đông dơi mãi trú hang hòn tằm tháp bà ngắm gái múa chăm đêm về đại lãnh ta nằm mơ hoang tình em trao đến vội vàng để trùng dương mãi xốn xang gọi mời cho hồn một thuở chơi vơi riêng mình lặng với biển trời vân phong mưa đồng cọ gió tu bông người em vạn giã lấy chồng hay chưa khoảng trời kỷ niệm gió mưa trầm hương kiếm dễ người xưa khó tìm lưng chừng ríu rít bầy chim hòn rơm đảo yến như chìm vào mây có đôi bên tổ sum vầy còn ta mái ấm về đâu hỡi người
luc_bat
thơ lục bát: thể thao đôi mắt ban trưa trông lên nhìn xuống hoa vừa ý thơ ở nhà tránh dịch vẫn mơ ôm choàng cái đẹp gần bờ mi cong em biết không vỡ cả lòng hình như cuồng nộ phủ ròng tâm tư một mình buồn chắc cũng từ phần xa hơi thở lắc lư loạn hồn nằm nghe tiếng gió dịch ôn bên khung cửa sổ dập dồn hoang vu thể như trong cảnh sương mù tìm đâu cho thấy lời ru vỗ về bên kia hàng xóm mải mê then cài cửa đóng não nề căng ra nhớ em lại muốn la đà bên nhau thiêu rụi cô na tỉnh người
luc_bat
thơ lục bát: mừng ngày sinh nhật năm nay chúc con vui khỏe mà đầy thành công gia đình hạnh phúc ấm nồng ngày vui bè bạn mà đông nụ cười một mình đất khách quê người gắng lên con nhé một thời xa quê mai ngày mệt mỏi thì về hà thành yêu dấu bốn bề đợi con còn trời còn nước còn non vẫn còn khỏe mạnh vẫn còn dấn thân ngày vui bố mẹ không gần câu thơ cánh sóng vài vần lời thương
luc_bat
thơ lục bát: thuở còn là búp non xuân tiếng chim thánh thót thanh ngần ban mai mộng hồng vương nhẹ bờ vai bước chân thơ dại mơ hoài ngày vui được về với những ngọt bùi cánh chuồn cõng nắng bời bời cỏ hương
luc_bat
thơ lục bát: giở xem ảnh cũ lâu rồi bỗng dưng gặp lại nụ cười ngày xưa nụ cười như thể có bùa gặp rồi quên cả nắng mưa ngoài đời sóng lòng dội lại trong tôi một thời giông bão một thời lặng yên tôi như kẻ vụng chống thuyền gặp khi sóng dữ nước lên tròng trành con thuyền đảo gió vòng quanh sự đời đã vậy thôi đành buông neo đến khi sóng gió đảo chiều tôi đành tặc lưỡi thuận theo lẽ đời ngoái nhìn bến cũ xa xôi chỉ còn đọng lại nụ cười ngày xưa hôm lên tạ lễ cửa chùa mới hay người ấy vẫn chưa lấy chồng tự dưng thấy nhớ thấy mong tự dưng lại thấy rối lòng ầu ơ trời không bày lại ván cờ thôi đành chép lại vần thơ tặng người
luc_bat
thơ lục bát: thu đi để lại nỗi sầu người đi để lại viết câu thơ buồn đông về gió lạnh mưa tuôn một mình đơn lẻ bồn chồn tương tư
luc_bat
thơ lục bát: em đi bỏ lại vết thương bốn mùa nhức nhối thấu xương bốn mùa máu hồng cỏ xót xa đưa chạnh lòng chạm ngõ tình vừa sang tay con đường ngồn ngộn bùn lầy ai mang kỉ niệm đó đây đi cùng trái tim ức chế rưng rưng cơn đau giẫy giụa dò chừng cơn đau như cây bén rễ thật sâu ăn vào lòng đất hồi nào chẳng hay người đi bốc cháy vai gầy hớt ha hớt hải mặt mày chao nghiêng ngấm ngầm mạch máu muộn phiền đạp vùng mơ ước xỏ xiên giấc hồng đôi chân giẫm nát gai chông vứt cơn say tỉnh mặn nồng ra khơi em ơi trái đất ngậm ngùi kết tinh giọt đắng nghe rời rạc xa ai còn thấu hiểu tình ta phất phơ vạt tóc ấy là duyên tơ
luc_bat
thơ lục bát: mình đi một chút nữa thôi nhà thằng hai sắp tới rồi bà ơi sài gòn đông đúc khắp nơi khác xa nhiều lắm cái thời mình xưa nhớ quê rợp mát bóng dừa nhớ bà kẽo kẹt võng đưa trưa hè nhớ thời hẹn dưới gốc me gió lay lá rụng tôi che cho bà dù già quá khứ không xa năm mươi năm trước như là mới đây thương bà thương nhất lúc này lưng còng gậy chống tay gầy run run một đời góp gạo nấu chung con năm sáu đứa muôn trùng khó khăn bà không một tiếng thở than cố vui che giấu hai hàng lệ rơi tôi thầm cảm tạ ông trời cho bà kết tóc sống đời với tôi bà ơi mình tới nơi rồi hai ba đứa cháu đang ngồi líu lo
luc_bat
thơ lục bát: xe bay mà cứ như không chìm trong sương khói phiêu bồng hải vân băng băng chẻ dọc mây tầng ngàn xanh trôi ngược dưới gầm mây ti chân đèo cát trắng phẳng lì sóng xô dai dẳng nỗi gì biển ơi tiếng thu mỏng mảnh rơi rơi ráng thu cô quạnh lòng người bâng khuâng leo đèo dấu hỏi hải vân xe lao vào cõi bụi trần thế a
luc_bat
thơ lục bát: lưng còng mẹ dáng triền đê áo nâu thấm đẫm trăm bề nhớ thương truân chuyên mẹ chịu trăm đường vắng cha day dứt dồn thương con nhiều vẫn cho con tiếng sáo diều dành cho con những thương yêu tận cùng mẹ cõng những nhớ cùng mong một tay mẹ giữ cả trông cả chờ
luc_bat
thơ lục bát: đêm nay tôi ngắm hoa quỳnh tâm tư lắng đọng lặng nhìn cô liêu em di từ thuở xế chiều quỳnh hương tươi thắm mỹ miều cành hoa bây giờ hoa đã xa ta bóng sương mờ phủ chiều tà khói mây hương à hương hỡi có hay quỳnh hương trước mặt hay bay xa rồi
luc_bat
thơ lục bát: ngày xưa mẹ đã nuôi con cái nôi chiếc võng hãy còn xinh nguyên cuộc đời mẹ quá truân chuyên dưỡng nuôi con trẻ nhiều phiền hơn vui ngày xưa không lúc nào nguôi bôn ba khắp xứ ngược xuôi nuôi chồng làm vui truyền thống tổ tông sinh ra phận gái một lòng chồng con nguyện thề cùng với nước non nhất tâm nhất dạ vì con với chồng ngày xưa thời mẹ long đong chưa bao giờ hưởng cuả trong tông đường suốt đời mẹ chịu thê lương dưới ách kềm kẹp của phường ác gian
luc_bat
thơ lục bát: hàng năm lễ hội đền trần thập phương lữ khách xa gần về đây linh thiêng khói tỏa hương bay thành nam rạo rực đắm say lòng người mây trôi lãng đãng xa vời sắc xuân mờ ảo cuối trời thoảng qua thiên trường chìm giũa khói nhòa không gian dòng khách từ xa rộn ràng nguyện cầu quốc thái dân an vương trần quần thể thành nam sáng ngời nhuộm mầu xuân mới vui tươi sân đền kiệu rước rực trời xuân sang âm vang trống hội nhịp nhàng giờ thiêng khai ấn ngập tràn uy linh vận may nhận ấn tâm thành an khang phát đạt gia đình yên vui mùa xuân rạo rực đất trời du xuân vãng cảnh niềm vui ngập tràn hẹn mùa lễ hội năm sang lại về dâng nén tâm nhang thánh trần
luc_bat
thơ lục bát: tuổi thơ mẹ hát ru hời quê hương gắn bó bao đời ông cha thấm vào thớ thịt làn da sữa thơm tình mẹ câu ca của bà lớn lên từ giã mẹ cha đi ra bể lớn biết ta biết người đời đâu chỉ rộn tiếng cười bao lần khóc ngược quê người ai hay chập chờn giấc ngủ sớm mai câu ca mẹ hát ngày xưa gợi về chiều đông khói bếp cay sè gian nhà vắng mẹ cho nhòe mắt con hằn sâu kí ức của con những ngày giáp hạt đói mòn thịt da hả hê khói bốc giữa nhà hương thơm lúa mới mẹ ta tảo tần nồi cơm gạo mới trắng ngần chiều đông giá rét ấm rần thịt da con đi trăm cõi người ta về nhà có mẹ mới là quê hương
luc_bat
thơ lục bát: hôm nay mệt mỏi rã rời muốn ôm em ngủ mặc đời được không ấm êm quên hết phiền lòng ngon giấc bên người tình nồng ngất ngây giận đời chẳng giống phim hay đêm khuy lạnh lẽo chốn này mình ta sầu lòng nhả khói thuốc ra thôi rồi mơ ước đã xa mất rồi đêm khuya trằn trọc đứng ngồi tay cầm cốc đắng miệng mồi thuốc thơm dăm hôm chẳng một miếng cơm mình ta trống vắng trong cơn mưa rào sao ơi sao ở trên cao hiểu ta nhung nhớ nhường nào hay chăng nỗi lòng biết tỏ cùng trăng để cho ta đỡ nặng lòng trăng ơi
luc_bat
thơ lục bát: tết này không được về nhà chỉ vì dịch bệnh diễn ra bất thường trong lòng rất nhớ quê hương nhưng mà không dám coi thường cô vi thôi thì đành hẹn đến khi thông báo hết dịch ta đi về nhà dẫn con về chúc ông bà mạnh khỏe vui vẻ cả nhà cùng vui
luc_bat
thơ lục bát: nắng xuân hong áo lụa hồng ấm màu tuổi ngọc bềnh bồng tóc mây người về tay nắm lấy tay trăm năm đan giấc mộng ngày vội qua chừng như duyên cũng phôi pha xuân về áo cũ thướt tha bên đời gót xuân rộn rã muôn nơi bàn chân xưa động cả thời ngỡ xa
luc_bat
thơ lục bát: góc quê nắng gió lại qua biết bao ngan ngát hương hoa gửi trời trong ngần ánh mắt xa xôi những bông bưởi trắng như cười của em ở trên thành phố không quen người ta bày bán hoa em thật thà thơm như giọt mật tháng ba nhìn em như thấy về nhà ca dao như là bể cháy khát khao tâm quê hồn phố khác nào yêu thương xẻ chia muôn nỗi dặm trường ngày hương đầu gió tối sương cất chiều
luc_bat
thơ lục bát: mùa đông rét lạnh thấu xương trên triền sườn núi tuyết vương trắng màu tay bồng súng vẫn cùng nhau tuần tra biên giới giữ màu bình yên côn trùng khóc tiếng rỉ rên gió lùa lạnh thấu tim lên tới đầu băng tuyết phủ trắng một màu không sao phủ được mất màu áo xanh thương lắm bộ đội các anh đêm đông tuần gác giữ lành quê hương phong trần xuôi ngược chiến trường nhiệm vụ thầm lặng quê hương yên bình việt nam đất nước đẹp xinh lưu truyền sử sách tôn vinh muôn đời áo xanh bộ đội tuyệt vời vẫn luôn nổi bật giữa đời yêu thương mùa đông băng tuyết trắng vương thương anh bộ đội đêm trường tuần tra tuyết trắng tạo những bông hoa áo xanh bộ đội là mùa xuân sang
luc_bat
thơ lục bát: xuân về co vid thôn quê an lành chốn tổ mải mê đình chùa nén nhang viễn cảnh già nua quây quần ruột thịt sớm trưa gia đình xuân sang nghĩa mẹ hiếu sinh lay lắt nằm liệt một mình nỗi đau trời thương để bệnh kiếp sau cầu đức phật tổ khỏe mau thiên đàng tân sửu trâu quý ra giàng một năm đầy ắp bạc vàng thừa ăn nghỉ hưu nhưng vẫn lăn tăn tâm đức thắng số băn khoăn nỗi gì
luc_bat
thơ lục bát: tiếng thoi im lặng như tờ cái khung dệt cửi bi giờ nhện giăng còn đâu nong kén nong tằm đâu nơi mắc võng mẹ nằm hát ru bùi ngùi nhớ lại ngày xưa vẫn còn roi rói như vừa mới xong cuộc đời tựa bối bòng bong thôi đành đem gỡ phơi hong nắng chiều nhặt gom từng sợi thương yêu dệt nên những tấm lụa điều quấn chung
luc_bat
thơ lục bát: mai đào chúm chím nụ non khoe những búp tròn lóng lánh giọt sương cỏ non bẽn lẽn bên đường lún phún khiêm nhường phơi sắc áo tươi nàng xuân rạng rỡ vui cười chẳng dám ngủ lười vội vã tiễn đông mây đang khoác dải yếm hồng nhẹ lướt bềnh bồng cỡi gió lang thang ngoài hiên đám cúc nở vàng khiêm tốn bên nàng cẩm tú kiêu sa tường vi quyến rũ mặn mà thạch thảo la đà vương vấn tim ai nét duyên đằm thắm hoa nhài lộng lẫy trang đài dạ yến thanh cao kìa cô thiếu nữ má đào giọng nói ngọt ngào quân tử đắm say mượn câu lục bát tỏ bày em hỡi xuân này ta sẽ nên duyên bến mơ đã gặp được thuyền chỉ thắm vẹn nguyền thệ ước trăm năm
luc_bat
thơ lục bát: ngày ấy vào lúc chiều tà trong tuần ngày nhất nơi mà các ông cửa đều được đóng kín bưng sợ người do thái các ông thế làm đức yê su đến dễ dàng đứng giữa họ bảo bình an các người
luc_bat
thơ lục bát: thơ tình viết để ai xem đêm đêm phố núi chong đèn cùng thơ âm thầm trong những giấc mơ ưu tư khao khát đợi chờ tình em thơ tình viết để ai xem mỗi dòng thơ chảy ướt mèm tâm tư mơ xa ai đó chối từ ước gần rừng núi hoang vu lặng thầm tập thơ phủ bụi bâng khuâng im lìm lặng lẽ tiếng lòng cô liêu tình thơ mơ mộng đã nhiều đại ngàn mưa nắng sớm chiều đợi ai
luc_bat
thơ lục bát: sông thu giăng giải lụa mềm mát trong xanh giữa êm đềm thôn hương tháng ngày dệt mộng vấn vương lao xao con sóng sào tương chòng chành vơi đầy xao xuyến mong manh biết khi mô mới ngọt lành cùng sông buồn thăm thẳm nhớ mênh mông bờ sông vẫn gió mà không thấy người ngàn lau khoả lấp tiếng cười bóng em khuất nẻo chiều rơi tím chiều còn thương còn nhớ còn yêu còn ngơ ngẩn cả những chiều sông thu
luc_bat
thơ lục bát: bấm thang lên tận lầu cao đem bầu trời nhốt tọt vào bê tông đứng trên lầu giữa mênh mông đèn cao áp khuất một vùng trăng sao tháng ba trời đổ mưa rào con rô trầy vảy lách vào giấc mơ ngày đầu sống ở chung cư lời ru thầm thĩ võng ru tròng trành mơ màng một bóng trăng thanh cây đa bến nước mái đình chơi vơi ban công đua gảnh lưng trời chỗ đặt máy giặt chỗ phơi áo quần còn là một tẻo teo sân ươm mươi chậu cảnh mang xuân vào nhà xương rồng gân guốc sương sa kiêu sa hồng bạch điệu đà gai cong vài chùm ớt cảnh chín hồng nàng cười tủm tỉm em trồng tặng anh đêm rằm ngồi ngắm trăng thanh rượu quê hái ớt trên cành nhâm nhi em ơi còn ước mơ gì một nụ hôn cả triệu vì sao ghen
luc_bat
thơ lục bát: đúng như tên gọi tân kỳ vừa mới vừa lạ nhất nhì nghệ an vùng đất lạt muối nêm chan thành thị trấn lạt nghèo nàn khi xưa bây giờ ngang dọc nhặt thưa thênh thang phố huyện đẹp mơ đẹp màng ngoài vào trên xuống trong sang đường như mắc cửi ngỡ ngàng người qua bán mua chợ đón mọi nhà đông như đi hội quê nhà ngày xuân hàng hóa đủ các thành phần giao thông thuận tiện xa gần về đây bắc nam qua lối đi này đường mòn huyền thoại suốt ngày suốt đêm sông con nước chảy êm đềm soi hình cầu rỏi đẹp thêm tân kỳ nhớ hoài xuân ấy ra đi bao đoàn quân nguyện một khi trở về qua đây nhớ lại lời thề vì dân chưa về khi nước chưa yên ngỡ ngàng như gặp cảnh tiên đến thăm phố lạt mà quên đường về tân kỳ quê của muôn quê mời về thăm nhé mà mê mẩn lòng
luc_bat
thơ lục bát: ngồi buồn nghĩ ngợi vẩn vơ tự nhiên đọc mấy câu thơ chán đời đọc lên mới thấy nực cười mới từng ấy tuổi chán đời rồi sao ta đây tuổi cũng gần cao còn chưa muốn chán tào lao như người từ nay cứ sống cứ cười cứ ăn cứ ngủ cứ chơi với đời làm sao cho thật thảnh thơi hưởng sao cho hết tuổi đời trời cho đừng mà cứ nghĩ cứ lo ốm đau khổ sở ai lo cho mình bỏ ngay cái thói cầu vinh hư danh hám lợi hại mình mà thôi ngồi buồn viết mấy chữ chơi khuyên ai ít tuổi chán đời là ngu đừng đòi cứ phải trỉn tru cái gì cũng giỏi là ngu quá rồi nếu mà chán sống thì thôi nhưng đừng dại dột chán đời rõ chưa
luc_bat
thơ lục bát: gật gù thừa nhận rõ ràng cái ghế êm ấm cái bàn chông chênh gật gù ước lệ bồng bềnh cái tai điếc lác cái quên cửa mồm gật gù lũ lượt lôm côm ba hoa nhân nghĩa óc tôm lạc loài gật gù đến hẹn ra oai trống to lớn tiếng an bài xó bên gật gù may mắn đáp đền chẳng cần đá động nêu tên mích lòng gật gù mọi thứ cho xong cỏ cây cứ mọc ruộng đồng cũng xanh gật gù chẳng hiểu ngọn ngành nhỡ sai chối cãi loanh quanh mập mờ gật gù mai mốt làm thơ trở thành thi sĩ vật vờ tiếng tăm gật gù đeo kính xứng tầm cầu an cửa phật nhân tâm lụi tàn gật gù bỏ ngỏ trái ngang kiếm chát màu mỡ làng nhàng tấm thân gật gù bản chất hàn bần dễ ta dễ họ cán cân lỗi lầm gật gù tuồng diễn kịch câm tưởng chừng thỏa ý lại nhầm tương lai gật gù kín cửa hiền tài tri thức thui chột họa tai khôn lường gật gù đồng lõa bất lương tội đồ nhân loại mạc đường công danh gật gù tật giữ tánh thành công lý phai phớt tinh anh bi hùng gật gù số phận qui chung chẳng ai trách nhiệm đến cùng việc giao gật gù tiểu tiết hô hào giá trị đảo lộn lao đao cơ đồ gật gù mù quáng nguy to đạo đức suy giảm dày vò lương tri gật gù tức chẳng biết gì ăn cơm uổng phí đuổi đi chẳng đành gật gù dung nạp ma lanh mất công nuôi dưỡng tan tành niềm tin gật gù căn bản biểu tình gật gù nghiệt ngã coi khinh nỗi lòng gật gù vẹo cổ không xong gật gù bệnh hoạn bất đồng cực đoan gật gù cha chú thằng gian anh em thằng xảo họ hàng lưu manh gật gù cố nội lộng hành bè phái phản trắc nhân danh thánh thần
luc_bat
thơ lục bát: từ ngày rẽ nhánh chia hai người đi phương ấy bỏ tôi một mình và rồi tình cũng quyên sinh vă rồi tôi cũng phụ tình nghĩa xưa
luc_bat
thơ lục bát: đường đi thật lắm chông gai đời trao cay đắng mệt nhoài tấm thân nhiều phen thất bát nợ lần nỗi buồn đeo đuổi ái ân phai mờ gian nan chẳng được như mơ truân chuyên vất vả thẫn thờ hồn ta thân son mà ngỡ tuổi già trai hằn vai gáy tóc pha sương trời gánh sầu đằng đẵng chả vơi chịu nhiều ngang trái dòng đời đẩy đưa mấy khi cuộc sống đủ vừa lần theo đổi mới sớm trưa lại tàn được gì ngoài nỗi khổ chan vui đâu chỉ thấy muôn vàn khó khăn đường đời nhiều nỗi gian chuân thân trai gánh chịu bao lần được vui
luc_bat
thơ lục bát: đây nè trong túi đựng đào với chai nước lạnh vài hào lận lưng lỡ như đói bụng cũng đừng tiếc chi chút nị lừng khừng chẳng tiêu lát em rong xuống bác kiều lội bàu góp nhặt đặng chiều mần kho hổm nhỏ sún đã thập thò bảo bển lắm sò nhiều ốc khối cua bầu trời chẳng có đổ mưa mà như rỉ rả nhẹ khua cõi lòng tạm xa gửi tặng nụ nồng choàng vai ấm áp mái bồng vuốt ve đừng lo lắng quá mình à nếu tìm thằng đực không ra anh về rồi mai vòng hướng bờ đê quẹo vô xóm rẩy kiếm bề làm ăn
luc_bat
thơ lục bát: bao mùa thu đã qua đi mà sao nỗi nhớ vẫn ghì trong tim ngày qua mỏi mắt kiếm tìm hỏi đời nhân thế mãi im lặng nhìn đớn lòng lạc mất niềm tin xót ghim đáy dạ trăm nghìn khổ đau nghĩa ân một thuở nát nhàu nợ duyên chẳng thể đượm màu hương yêu ngẩn ngơ tủi phận thân kiều níu sầu tâm khảm liêu xiêu dáng hình mơ thầm nắng rạng bình minh đắp xây mộng ước chúng mình sánh vai cớ chi lẻ bóng trang đài phương này xứ nọ cách hai lối về mong chờ vẹn thỏa phu thê gìn câu nguyện hứa hẹn thề tương lai
luc_bat
thơ lục bát: một năm qua vậy thôi mà cớ sao mình cứ ngỡ là trăm năm người xa xăm lòng xa xăm từ trong đông giá lạnh căm tình đời ngày ta buông xuống tàn hơi ừ thì để lại vài lời nhớ mong này má hồng kìa mắt trong sao nghe môi thắm long đong tình nhàu mai này mua một cơn đau hong khô cho kịp nhuốm màu thời gian vài câu thơ viết lan man giật mình nhìn lại mùa tan mất rồi
luc_bat
thơ lục bát: chờ em thu mãi em ơi mong em sớm đến để phơi lá vàng cho mầm nhựa sống sắp sang cho hoa trái ngọt nắng vàng dịu êm sắc thu em đến bên thềm sương rơi nhè nhẹ ướt êm mái nhà trăng vàng rọi bóng xa xa dáng em đẹp lắm thu à yêu em
luc_bat
thơ lục bát: bầu trời mặt đất mênh mông vắng cô thì chợ vẫn đông kia mà nói người hãy nghĩ đến ta vì nông nổi mãi mãi xa nhau rồi
luc_bat
thơ lục bát: một năm đinh dâụ đã qua bôn ba cuộc sống xông pha chợ đời một năm đinh dâụ tuyệt vời làm ăn phát đạt rạng ngời tương lai hôm nay mới sáng ban mai các con các cháu đến ngay nơi này mộ phần ông nội nằm đây lau chùi dọn rửa của ngày cuối năm các con các cháu lăng xăng đứa lo nhổ cỏ đứa lăn sơn màu hương thơm lan tỏa đã lâu các con các cháu cúi đầu lạy ông mồ phần dọn rửa đã xong các con các cháu thong dong về nhà dù cho xuôi ngược bôn ba công ơn dưỡng dục ai mà sao quên
luc_bat
thơ lục bát: em chở phượng hồng đi đâu sao còn nán lại đọc câu thơ tình hỏi sao đứng có một mình nửa kia còn đợi hay tình chưa vương tôi về lối ấy chung đường cùng em một đoạn cho đường bớt xa
luc_bat
thơ lục bát: nụ đào e lệ thanh tân nửa xa nửa lại rất gần dáng ai nghiêng nghiêng suối tóc gót hài thấp tha thấp thoáng trong ngoài vườn mơ mượt mà xanh mướt non tơ gió lay xua động mấy bờ hồn hoang dưới trăng khuya lạnh ngỡ ngàng ai xui ta đến gặp nàng đêm nay không nồng rượu ấm men cay chỉ mơ thôi cũng đủ ngây ngất tình không gian tĩnh lặng yên bình ngẩn ngơ hai đứa chúng mình cùng say
luc_bat