audio
audioduration (s)
2
14.6
transcription
stringlengths
28
195
chẳng ai không biết nhà quan thượng nho quan có đại tiệc ăn khao mời khắp mặt quan viên hàng xứ
bao nhiêu tinh túy của non sông cây cỏ mà chung đúc vào nhan sắc ấỵ
vẽ lại đôi mắt của oanh cơ phí băng hồn vào cõi u minh
điệu bổng điệu trầm thánh thót véo von giọng nàng thực là một cây đàn muôn điệu mà nàng tựa hồ như là bá chủ tất cả các âm thanh muốn sai khiến chúng thế nào cũng được
ngoài trời mưa phùn rả rích gió bấc vi vu những
phải là quá đáng thực vậy ai đã được hạnh phúc nghe oanh cơ và huyền cơ hát nhất là nghe oanh cơ thì không bao giờ có thể quên được giọng thanh tao thánh thót ấy
chuyện mà ngày nay tôi thuật anh nghe một cách rành rọt văn hoa như thế ông cai đã kể cho vợ chồng tôi thưởng thức bằng một giọng oang oang cộc lốc
cô thử lắng nghe xem có phải có tiếng hổ gầm chăng
hổ gầm xong lại vẳng nghe có tiếng đàn ca đút quãng thầy cô cứ chú ý một lúc sẽ nhận rõ ngay
chả thấy gì chỉ có tiếng hổ gầm ở tận đâu đâu
lắng mãi chán tai vô ích thôi ông kể nốt câu chuyện oanh cơ đi nghe đang thú vị
nói leo rồi sao thế nào nữa ông cai ông vừa nói có tấn bi kịch bi kịch ấy làm sao ông tiếp đi
ông vừa để cốc xuống lệ thi vội vàng rót bồi thêm rượu rõ đầỵ ông cai quen thói khà một cái rất đắc ý xong liếm môi ông nói tiếp
hai nàng huyền cơ và oanh cơ có tiếng hát hay nhất xứ
chia phôi trong hoạn trường ông phủ lưu lạc mãi đâu đâu ông kép già thì vẫn bo bo an cư tại bàn thạch hai bên không từng gặp nhau nữa
hát quản một mực trù tính như vậy chỉ đợi xếp xong mọi việc là đi
trong giáo phường đã có nhiều bạn đồng nghiệp rủ nhau thành một đoàn đông lắm cùng trổ hướng nho quan thẳng tiến đi chen vào với lũ binh sĩ đem lễ vật của quan phủ thọ xuân
khi huyền khỏe mạnh có thể xông pha mưa gió được thì tính ra đã chậm mất ngót nửa tháng trời có đi nhanh lắm may ra mới khỏi lỡ ngày đại hội ở dinh quan đông các
kế khả thi ba anh em nàng oanh không biết làm sao cho tiện
khấn khứa rất lâu cầu đức bạch hổ phù trì cho giữa buổi xông pha rừng núi đừng xui xảy ra tai nạn hiểm nghèo nào
thung lũng hẻm này chung quanh đều là ngàn sâu nội thẳm ba anh em biết chạy đàng nào biết lấy chỗ nào nương thân cho khỏi sợ vuốt hùm móng báo
ai đó xin làm phúc cứu anh em tôi với
với quản vừa dứt lời thì thấy ngay trên cây cổ thụ mọc giữa chỗ ba anh em ngồi nghỉ một người tráng sĩ vạm vỡ nhảy xuồng hỏi chàọ tráng sĩ nói
tráng sĩ nói đến đây ngừng lại ngoảnh đầu nhìn lên ngọn câỵ bỗng chàng hít hơi rõ mạnh rồi nhăn trán lại có vẻ lo nghĩ chàng vội vã bảo văn quản
cai móm ngừng lại rít một hơi thuốc lào câu chuyện đang đến đoạn hay lệ thi nóng ruột vội giục ông nói nốt ông mỉm cười cúi đặt điếu xuống gầm bàn kể tiếp
chàng nghĩ đi nghĩ lại một chốc sợ khi dây có thể đứt được vì hai thi hài nặng lắm
công cứu mạng cho tôi thực là ơn trời bể tôi lấy gì báo đáp được không may cho anh chị tôi lại không được ông cứu nốt đến nỗi phải vong mệnh một cách thảm thương thế này
nói đến đây nàng mủi lòng lại khóc rồi lại kể
sĩ nghe nói động niềm trắc ẩn hết sức khuyên dỗ người bạn gái tình cờ cô
tiếng hú tiếng gầm thét rên rỉ chúng nó xuất phát ở muôn nghìn cửa miệng muôn nghìn cổ họng của đủ các thứ côn trùng cầm thú
khi bắn một con cú được nửa giờ tráng sĩ lại bắn đợc một con chồn to luẩn quẩn dưới gốc cây nhưng chàng không xuống nhặt xác con chồn ấy định sáng mai lượm lên cũng không muộn
kêu lên một tiếng nhưng vì nàng không còn hơi sức nữa tiếng kêu của nàng chỉ là một tiếng rên se sẽ mà thôi
chiều ý mẹ oanh cơ ngoan ngoãn ngồi gục đầu vào vai tráng sĩ tráng sĩ có giai nhân ngồi trong lòng nhưng vì mải mê trông con hổ nên không hề nghĩ đến sự gì càn rỡ cả
cơ đương ngồi êm ái trong lòng tráng sĩ bỗng níu chặt lấy cổ chàng liền lúc ấy trong bầu không khí hiu quạnh tẻ vắng của rừng khuya
tựa hồ ở ngay dưới chân chàng có lẽ con hổ yêu tinh kia đến để dọa nạt chàng nên mới cười lên như vậỵ oanh cơ
hổ đương mi mê chơi với bóng không biết gì hết anh chàng cúi đầu gằm xuống đất chăm chú vờn mặt cỏ xanh
giúp cô hết cả mọi việt tống táng rồi sẽ đưa cô qua đèo tam điệp cô nên đi nghỉ một lát cho khỏe đi
an ủi nàng rồi kể chuyện cho nàng nghe ngõ hầu tinh thần nàng bị chăm chú cả vào câu chuyện không để ý gì đến sự vật bề ngoài nữa
một hồi lâu ông cai đủ nghiện mới oang oang nói tiếp
cô đừng nên sợ hãi kinh ngạc cô ạ có tôi ở đây không khi nào tôi để thú dữ ma thiêng phạm đèn cô được
cái đầu lâu máu ở cổ chảy xuống ròng ròng
kinh thiên động địa nối tiếp nhau xé tan vừng lặng lẽ của rừng khuya
nến ngồi đợị trời vừa tối bỗng nghe bịch bịch hai tiếng sờ thì ra có con mèo và con cú ở ngay bên cạnh chân văng vẳng bên tai lại có tiếng
tháo dây cho chúng tôi và gột vết phẩm cho chúng tôị ông tha cho sẽ đội ơn ông mãi mãị tôi
mà gột tôi chả có gì đựng nước cả chỉ có một cái vỏ dừa ở góc sàn nhưng lại không có một giọt nớc nàọ thì làm sao mà gột cho hai người được
có làm hại các ngươi đâu ta cúng các ngươi cho các ngươi nào thịt nào bánh nào hoa quả nào vàng lá
chúng bây làm gì nổi tả các ngươi nạt ta thế chứ nạt nữa ta cũng chả sợ ta đã có cách đối phó lại còn nhiều cách lắm đây này các ngi hãy xem
tỏi xuống đất dội nước ở gáo rửa tay dốc hết cả gáọ tôi lấy vạt áo lau tay vừa lau vừa nói tiếp
em cám ơn cái thầy tha chọ đội ơn cái thầy nhiều nhiềụ sau này xin giúp cái thầy
khi đó tôi nghe hồn của tiếng người cũng như tôi thấy bóng của hồn người vậỵ
cả hai anh em tôi sụp xuống lạy cụ hai lạy cụ phải buộc lòng nhận vậy
sáng rồi đó không chúng ta mải miết nói chuyện mà ai ngờ sắp bạch nhật rồi
hai người chả ai nói với ai một lời nào nữa cả hai cùng thả hồn vào cõi mơ màng êm dịu mỗi người đi về một đàng nhưng có lẽ cùng chung một hướng
tráng sĩ bấy giờ mới se sẽ vỗ vào vai oanh cơ cúi xuống bảo nàng
quá hai sào bây giờ chúng ta có thể xuống được để còn lo liệu tống táng cho ông cả và cô hai chớ
cho đào rõ sâu vùi rõ chặt lịch kịch mãi mới xong
bây giờ em ra nho quan làm trò gì anh chị em thác rồi em ra đó cũng vô ích vả chăng nhà quan phủ thết tiệc xong từ non một tháng nay ra đó thì còn gì nữa
tính thế nào chớ hay là cô về núi gội ở với mẹ tôi mẹ tôi sẽ yêu cô như con tôi và anh tôi cũng sẽ quí cô như em vậỵ
sống nốt quãng đời thừa nàỵ nguyện vọng duy nhất của em bây giờ là được ở chốn này cư tang và săn sóc mồ mả cho hai anh chị em
cơ nói xong lệ rỏ ròng ròng ướt đẫm cả hai gò má tráng sĩ nhìn nàng rất ái ngại bảo nàng rằng
cô chớ lo ngại cứ chịu khó ở tạm đây năm bảy hôm nữa tôi thu xếp công việc cho cô lúc đó sẽ về
cơ nghe lời ân nhân ở lại trong quán trọ độ mươi ngày sau một hôm tráng sĩ đi săn về vui vẻ bảo nàng rằng
công việc xong rồi bây giờ cô chỉ còn phải dọn nhà là yên ổn
cô ơi cô đã mạnh chưả cháu nghe bác hai đây tiêu có ý trỏ tráng sĩ
ai nhắn nhủ cháu ra mà cháu biết lần mò len lỏi tới nơi đâỷ
hồn khỏi bị suy nhược sa ngã chàng nhắm mắt lại vùng cẳng chạy một mạch không dám ngoái cổ lại nữạ tráng
nhìn ra bốn phía cũng đều như thế lại có vết ở ngoài vườn trên luống rau trên luống khoai rau và khoai bị dẫm nát cả
cơ sợ quá hét lên một tiếng ngã lăn trên mặt sàn con quái vật kia nghe tiếng động vùng cẳng chạy mất thì ra một con hổ vẫn lợn qua nhà nàng đêm nào cũng vậỵ
đến gần nàng chỉ rình cho tráng sĩ vô ý là lao mình xuống đất
kể tôi vào đây chiều hôm nay định vào thăm cô trước khi vào thung lũng mọi ngày để săn bắn
thế nên đi thẳng vào rừng lại chỗ nhà sàn của tôị
thần linh thổ địa và các vong rồi theo lệ thường nằm chèo khoeo ngủ một giấc dưỡng thần đợi đến đầu canh hai thì dậỵ
tôi ngồi trên cây lấy làm kinh dị lắm cố ngồi yên không cựa quậy thử xem con quái vật kia giở trò gì mà càng ngày càng bí hiểm lạ lùng như vậỵ
van lạy ông vạn lạy ông sinh phúc tha cho chúng tôi ông đã biết nhà em nó ở đâu rồi ông cứ việc lại bắt nó hà tất phải cần đến chúng tôi lạy ông vạn lạỵ hổ
đó là lời cô huyền hổ nghe nói thế thì gầm thét lên đánh tát cào cấu túi bụị hai oan hồn vừa tránh vừa né vừa xin
ông muôn vạn lạy tha cho chúng tôi chúng tôi xin dẫn ông lại bắt nó
hai oan hồn như hỏi cách bắt ra làm saọ có tiếng thưa lại
cơ bấy giờ cảm động đến cực điểm nàng không biết lấy gì để tạ ơn tráng sĩ đã hai lần cứu mạng cho nàng nàng bèn thành thực thưa rằng
trời xui khiến nên từ buổi sơ thân tình cờ đã chỉ bảo cho chúng ta biết thân em phải chọn anh làm chủ
đó sẽ làm vợ anh anh có đem em vào chốn rừng hoang núi thẳm em cũng cam lòng
cao vút lau sậy trắng xóa rễ cây cành cây chi chít phải lấy dao bảy phạt bờ bụi mới vào được
tìm đến một cây cổ thụ luồn dây qua chẻ cành đánh đu leo lên rồi lấy dao phạt bớt lá rậm dọn một chỗ để ngồị
tỉnh dậy thấy mình đương nằm trong buồng trên chăng dưới nệm và trước mặt có lệ thi thu nhi
cả hai đều ra vẻ lo ngại trong khi ngồi trên một chiếc ghế đẩu ở góc phòng ông cai móm vừa chúm chím cười vừa nhai bỏm bẻm một miếng trầu đỏ loét
bằng lòng chưả lần sau có muốn vào rừng xem cọp nữa không thì con lại dẫn thầy đi lần nữa
bao giờ chết nơi đâu và có lấy được ý trung nhân là tráng sĩ lê trọng việt hay chăng điều đó hiện còn mờ ám lắm
cho đến ngày tình cờ khiến tôi gặp gỡ ông trần công chất
hợp ngẫu nhiên khi tôi đem vợ con lên nghỉ mát tại chapạ riêng
khi đi đường xe ô tô không chỗ nào mở được máy ba cả phải cứ mở máy hai sè sè cắn lấy đường thong thả lên dần
chừng hai thầy cô đi nghỉ mát chapa thì phả i
đi lào kaỷ không tôi về chapa chớ tôi có nhà ờ đó tôi di cư lên chapa đã mười mấy năm nay rồi từ lúc nhà nước mới bắt đầu khai khẩn hạt ấỵ vậy ạ tha
tiên hết sức mừng rỡ vội vàng cho hai con lại lạy chào ông cụ cụ vuốt ve hai cháu một cách rất âu yếm tưởng chừng như cháu ruột cụ vậỵ
tàu đến ga lào kay cụ săn sóc cho cả bầu đoàn chúng tôi dắt chúng tôi về ở thiên nhiên khách sạn
nhân duyên của tuyết tiên con một nhà đại phú hào chốn kinh đô với tôi là một nhà văn sĩ nghèo nàn nghiện
gù điểm một lời rất ôn tồn song chứa đầy triết lý
chả qua chỉ là duyên nghiệp cả ai mà tránh khỏi nghiệp duyên tự mình mình đã gây nên
không dám chợp ngủ nửa tôi khêu to ngọn bấc tiêm thuốc hút để xua đuổi những tư tưởng rùng rợn đến ám ảnh tôị
tiếng vo vo ấy kinh động giấc ngủ thiu thiu của cụ bạn già ngài mở choàng mắt dậỵ
cụ xơi với con vài điếu nữa cho vui con sợ quá không dám ngủ
ngay một bóng ma đàn bà trắng lốp giữa ngực có một vết thương máu tuôn đỏ chóe đến sờ tay lạnh buốt vào tay con con giật mình tỉnh dậy bồ hôi ướt đẫm khắp mình