text
stringlengths 17
15M
|
---|
บลจ.บัวหลวงคลอด กองทุน RMF เน้นลงทุนหุ้นเกี่ยวกับปัจจัย 4 ทั้งในและนอก รองรับเออีซี การขยายตัวของสังคมเมือง
6 พ.ค. 2557
บลจ.บัวหลวงคลอด กองทุน RMF เน้นลงทุนหุ้นเกี่ยวกับปัจจัย 4 ทั้งในและนอก รองรับเออีซี การขยายตัวของสังคมเมือง
นางวรวรรณ ธาราภูมิ ประธานเจ้าหน้าที่บริหาร (บลจ.) บัวหลวง กล่าวว่า ( RMF) กองใหม่ชื่อ กองทุนเปิดบัวหลวงปัจจัย 4 เพื่อการเลี้ยงชีพ (BBASICRMF) เสนอขายครั้งแรก ( IPO) วันที่ 8-14 พ.ค.นี้ 4 และได้รับประโยชน์จากกระแส Megatrends ทั้งการเข้าสู่เออีซี การขยายตัวของสังคมเมือง และการเข้าสู่สังคมผู้สูงอายุ ทั้งในและต่างประเทศ
4 ได้แก่ อาหาร ที่อยู่อาศัย เครื่องนุ่งห่ม และยารักษาโรค (สุขภาพ) ทั้งในประเทศและต่างประเทศ กลุ่มสินค้าอุปโภคบริโภค กลุ่มก่อสร้างอสังหาริมทรัพย์ และกลุ่มธุรกิจการบริการ ได้แก่ หมวดการแพทย์ และหมวดพาณิชย์ 80% อย่างไรก็ตาม 25%
5,000 บาท ซื้อครั้งต่อไป 500 บาท ธนาคารกรุงเทพ บล.บัวหลวง บล.โนมูระ พัฒนสิน หรือที่กองทุนบัวหลวง |
Nguyễn Hùng Thịnh: ở đâu thế ad ơi
Vũ Thị Kim Thoa: bái phục các bác vùng xa |
Ngô Thái Dương: Mình đang dùng thẻ vp bank mà mình muốn vay thấu chi thì như nào ạ.mong bạn tư vấn
Alexander Đạiđế: Đang có sẵn thẻ ma muốn tăng hạn mức đc k ?
Nam Ngoc Tran: Mới đóng thẻ có,mở dc k b |
ส่วนที่ 1
ข้อมูลสรุป (Executive Summary)
บริษัท อาปิโก ไฮเทค จำกัด (มหาชน) ("บริษัทฯ", "AH") ก่อตั้งขึ้นเมื่อวันที่ 25 มีนาคม 2539
โดย นายเย็บ ซู ชวน เพื่อประกอบธุรกิจ ออกแบบ ผลิต
(Car Assembly Jig), ออกแบบ และผลิตแม่พิมพ์
(Stamping Die) และผลิตชิ้นส่วนรถยนต์ (OEM Auto parts) สำหรับผู้ผลิตรถยนต์ ตั้งอยู่เลขที่
99 หมู่ที่ 1 นิคมอุตสาหกรรมไฮเทค ต.บ้านเลน อ.บางปะอิน จ.พระนครศรีอยุธยา มีบริษัทย่อย 3
บริษัท คือ 1.บริษัท นิว เอร่า เซลส์ จำกัด
2.บริษัท เทเนกา ซีเทีย
รีซอสเซส จำกัด
3.บริษัทอาปิโก ไพลคอน (M) จำกัด
และยังมีบริษัทร่วมอีก 2 บริษัท คือ 1.บริษัทนิว เอร่า เซลส์ (M) จำกัด
2.บริษัท เอเบิล ซาโน่
อินดัสตรีส์ (1996) จำกัด
บริษัทฯ 26 ชุด แม่พิมพ์ปีละประมาณ
400 ชุด หรือ 1,122 ตัน 3.7
ล้านชิ้น 9.3 ล้านชิ้น
6.5 แสนชิ้น 7
แสนชิ้น 2 แสนใบ 9
หมื่นชุด ท่อน้ำมันเชื้อเพลิง ท่อน้ำมันคลัช และชิ้นส่วนเครื่องยนต์
รายได้รวมของบริษัทฯ และบริษัทย่อยเพิ่มขึ้นจาก 1,226.64 ล้านบาท ในปี 2544 เป็น
1,738.56 ล้านบาท ในปี 2545
18.0 ในปี 2544
เป็นร้อยละ 14.6 ในปี 2545
28.0 ในปี 2544
เป็นร้อยละ 35 ในปี 2545
ปรับตัวลงลงอย่างมากจากร้อยละ 6.7 ในปี 2544 เป็นร้อยละ 0.9 ในปี 2545
6.98 ในปี 2544 เป็นร้อยละ
4.77 ในปี 2545 บริษัทฯ และบริษัทย่อยมีกำไรสุทธิจำนวน 132.37 ล้านบาท ในปี 2545
เพิ่มขึ้นจาก 19.47 ล้านบาทในปี 2544
2 ก่อนตัดสินใจลงทุนในหลักทรัพย์) |
SET ปิดเช้าดิ่ง 17 จุด หลังตัวเลขส่งออกไทยวูบ 23%
SET ปิดเช้าดิ่ง 17 จุด หลังตัวเลขส่งออกไทยวูบ 23% โดยดัชนีช่วงเช้าปิดที่ระดับ 1,342.99 จุด ลดลง 16.66 จุด หรือ 1.23% มูลค่าการซื้อขาย 2.48 หมื่นล้านบาท
24 ก.ค. 2563
ผู้สื่อข่าวรายงานว่า ดัชนีช่วงเช้าปิดที่ระดับ 1,342.99 จุด ลดลง 16.66 จุด หรือ 1.23% มูลค่าการซื้อขาย 2.48 หมื่นล้านบาท
10 หุ้นกดดัชนีเช้านี้
ด้านนักวิเคราะห์ ระบุว่า -1.5% และจีน
-23% แย่กว่าตลาดคาดไว้ -15%
นายณัฐพล กล่าวว่า ตลาดฯคงจะยังติดลบอยู่
พร้อมให้แนวรับ 1,335-1,340 จุด ส่วนแนวต้าน 1,350-1,360 จุด
5 หลักทรัพย์ ได้แก่
GULF มูลค่าการซื้อขาย 1,666.98 ล้านบาท ปิดที่ 34.00 บาท ลดลง 0.25 บาท
PTT มูลค่าการซื้อขาย 908.79 ล้านบาท ปิดที่ 38.75 บาท ลดลง 1.00 บาท
CPF มูลค่าการซื้อขาย 749.04 ล้านบาท ปิดที่ 33.00 บาท ลดลง 0.50 บาท
STA มูลค่าการซื้อขาย 747.53 ล้านบาท ปิดที่ 24.90 บาท เพิ่มขึ้น 0.40 บาท
CPALL มูลค่าการซื้อขาย 747.38 ล้านบาท ปิดที่ 67.25 บาท ลดลง 0.25 บาท |
Trương Thị Lan Phương: MB BANK hỗ trợ 👍🏻
✅Duyệt vay siêu tốc lên đến 80 triệu!
✅Chỉ cần #CMND +#Sim_VIETTEL_Chính_chủ
✔Vay 10tr trả góp 24 tháng, mỗi tháng 554k ( bao gồm gốc và lãi)
✔Vay 20Tr trả góp 24 tháng, mỗi tháng 1tr ( bao gồm cả gốc và lãi)
👉Không đóng phí trước
👉Không gọi người thân
👉Không chứng minh thu nhập
👉Chỉ điền cần thông tin
➲ Đăng ký nhanh để được tư vấn miễn phí nào 👇👇👇👇 |
TEMPO.CO
,
Jakarta
- Kebiasaan merokok dianggap sebagai jalan tol yang membuat remaja kebablasan mengkonsumsi narkoba.
Menurut Kepala Badan Narkotika Nasional Provinsi (BNNP) Sumatra Barat Bambang Heru Wismoyo, rokok merupakan akses tercepat untuk menjadikan generasi muda melakukan penyalahgunaan narkotika.
Generasi muda akan mudah terpengaruh untuk mengonsumsi rokok sebagai bentuk pengakuan diri terhadap lingkungannya, katanya di Padang, Selasa, 28 Februari 2017.
Ia menyebutkan, dalam pergaulannya mereka sedang mencari jati diri. Ketika seorang teman merokok maka teman yang lain akan mengikuti sebagai bentuk eksistensi diri.
"Rasa ingin tahu yang besar terhadap rokok ini membuat anak-anak remaja cenderung mudah menjadi pengonsumsi rokok secara aktif," ujarnya.
Kemudian, setelah berkenalan dengan rokok mereka akan beralih kepada sesuatu yang lebih daripada rokok yaitu ganja. Rasa ingin tahu yang tinggi membuat mereka mencoba dan menjadi kecanduan.
"Dalam hal ini tentu para orang tua perlu melakukan pengawasan ketat terhadap teman anak-anak mereka agar tidak terjerumus kepada penyalahgunaan narkoba," katanya.
Ia mengatakan dari penelitian yang dilakukan BNNP Sumbar, sebagian besar jenis narkoba yang digunakan di Sumatera Barat adalah jenis ganja. Hal itu disebabkan tingginya hasrat masyarakat Sumbar dalam mengonsumsi rokok.
"Berawal dari penggunaan rokok maka terbukalah gerbang untuk mengonsumsi ganja, penggunaannya sama seperti ketika mengonsumsi rokok," ujarnya.
Hal lain yang menyebabkan seseorang terjerat menjadi pengguna narkoba adalah kurangnya kontrol dari orang tua untuk mengawasi pergaulan anak mereka, sebutnya.
Ia mengimbau agar seluruh masyarakat melakukan deteksi dini terhadap anak-anak mereka. Dengan cara melakukan pengawasan secara berkesinambungan terhadap pergaulan anak.
"Tentu perlu komitmen yang kuat agar menciptakan generasi muda yang bersih dari narkoba," katanya.
BISNIS |
Thẩm mỹ Hồng Kông 51 Hàng Gà: Vâng. Chuyên viên bên mình sẽ tư vấn cho bạn nhé. |
เอสเอ็มอีแบงก์เริ่มฟื้นตัว ขอคลังเพิ่มทุนอีก 2,000 ล้านบาท หลังแผนฟื้นฟูได้รับการอนุมัติ
4 พ.ค. 2556
เอสเอ็มอีแบงก์เริ่มฟื้นตัว ขอคลังเพิ่มทุนอีก 2,000 ล้านบาท หลังแผนฟื้นฟูได้รับการอนุมัติ
นายพิชัย ชุณหวชิร ประธานกรรมการ บริหาร (เอสเอ็มอีแบงก์) เปิดเผยว่า 2,000 ล้านบาท 8.5% เพื่อรองรับการดำเนินงาน
ทั้งนี้ เมื่อต้นเดือน เม.ย. 555 ล้านบาท ทำให้เงินกองทุนขยับมาอยู่ที่ 5.1% จากสิ้นปี 2555 อยู่ที่ 3.28%
นายอารีพงศ์ ภู่ชอุ่ม ปลัดกระทรวงการคลัง เปิดเผยว่า ได้มีการเสนอของบประมาณประจำปี 2557 วงเงิน 2,000 ล้านบาท ซึ่งในระยะ 23
กรรมการเอสเอ็มอีแบงก์ เปิดเผยว่า 350 ล้านบาท 6,000 ล้านบาท 1,355 ล้านบาท จะมีกำไรถึง 1,705 ล้านบาท |
ngã ba có từ bao giờ
gốc đa thì đợi con đò thì đưa
tuổi chăn trâu ngã ba xưa
đổi vai nhau gánh non tơ về làng
ngã ba gió gọi trăng vàng
mắt nhìn bên ấy đánh sang bên này
ngã ba ngày ấy chia tay
người đi đánh giặc lòng đầy nhớ nhung
ngã ba gặp mặt tủi mừng
cầm tay lời vẫn ngập ngừng ngã ba
những xum vầy những chia xa
những vui buồn những ngã ba đời người |
เซีย เชน เยน เปลี่ยน "เดลต้า" สู่อุตสาหกรรม EV
"นายเซีย เชน เยน (ดิ๊ก เซีย)" ประธาน
25 พ.ค. 2561
สัมภาษณ์
เกือบ 30 ปี เดลต้า อีเลคโทรนิคส์ (ประเทศไทย) จำกัด (มหาชน) หรือ DELTA ผู้ผลิตชิ้นส่วนอิเล็กทรอนิกส์ top 5 ของโลก industry automation solution "ประชาชาติธุรกิจ" มีโอกาสสัมภาษณ์ "นายเซีย เชน เยน (ดิ๊ก เซีย)" ประธานบริหาร DELTA ถึงทิศทางธุรกิจนับจากนี้
ADVERTISEMENT
Q : ภาพรวมของ DELTA
เดลต้า อีเลคโทรนิคส์ ๆ ตามแบบที่ลูกค้ากำหนด (OEM) รูปแบบสินค้าได้เอง (ODM)
ประกอบด้วย ยานยนต์ งานโทรคมนาคม ระบบงานอุตสาหกรรม ระบบสำนักงานอัตโนมัติ อุตสาหกรรมการแพทย์ ดีซี-ดีซีคอนเวอร์เตอร์ และอะแดปเตอร์ และการจัดการพลังงาน
โดยมีสัดส่วนการส่งออกถึง 90% ป้อนให้ในประเทศเพียง 10% เท่านั้น ตลาดหลักเป็นยุโรป สหรัฐ ญี่ปุ่น เอเชีย สโลวะเกีย อินเดีย และเยอรมนี
Q : แรงผลักดันในการเปลี่ยนแปลง
ผู้ผลิต
Q : โอกาสของชิ้นส่วน EV
เช่น อุตสาหกรรมเป้าหมาย (S-curve) อย่างยานยนต์ไฟฟ้า (EV) เมื่อแนวโน้มการใช้รถยนต์ EV 25-30% จากปี 2560 EV
เมื่อไม่นานตลาดรถยนต์ EV เข้าสู่จีนมีสัดส่วนถึง 50% อีก 25% อยู่ในยุโรป 15% อยู่ในสหรัฐ และอีกประมาณ 10% อยู่ในเอเชีย เมื่อวันหนึ่ง EV 1%
อย่างสถานีชาร์จ (EV charger) แบตเตอรี่ แผงโซลาร์เซลล์ หรือแม้แต่แหล่งกักเก็บพลัง (energy storage) ถึงเวลาที่เดลต้าฯ EV แล้วแน่นอน ฮอนด้า ขณะที่เบนซ์ เทสล่า จีเอ็ม และพอร์ชคือเจ้าตลาดรถยนต์ EV
Q : แนวทางไปสู่เป้าหมาย EV
EV และอากาศยานนั้น โดยหลักคือต้องประเมินตลาด หาตลาดที่จะป้อนให้ได้ จากนั้นจะเจรจาพาร์ตเนอร์
Q : ป้อนชิ้นส่วนอากาศยาน EEC
นอกจากการผลิตชิ้นส่วนรถยนต์ EV แล้ว เป้าหมายต่อไปคือ อุตสาหกรรมอากาศยาน 2 สายการบิน entertainment เช่น WiFi router จอโทรทัศน์แบบสัมผัส security
แต่อย่างไรก็ตาม (EEC) |
กบข. ปี 2564 ระดับดีเด่น
กบข. ปี 2564 ระดับดีเด่น
29 ก.ย. 2564
ดร. ศรีกัญญา ยาทิพย์ (กบข.) เปิดเผยว่า กบข. ประจำปี 2564 ในระดับดีเด่น ประเภทองค์กรภาครัฐ ซึ่งเป็น 1 ใน 31 องค์กรภาครัฐที่ได้รับรางวัล จากการประเมินองค์กรทั่วประเทศ โดย กบข. ซึ่ง กบข. "เสมอภาค เป็นธรรม และไม่เลือกปฎิบัติ" ครอบคลุมห่วงโซ่อุปทานทุกมิติ อาทิ สมาชิก กบข. พนักงาน พันธมิตรธุรกิจ และสังคมกบข. (United Nations Guiding Principles on Business and Human Rights : UNGPs) ที่เน้นย้ำในเสาหลัก 3 ประการ ได้แก่ การคุ้มครอง การเคารพ และการเยียวยา โดยกำหนดนโยบาย แผนยุทธศาสตร์องค์กร ตลอดจนนำไปปฏิบัติ ทั้งในด้านการบริหารจัดการลงทุน การบริการงานสมาชิก ตลอดจนการบริหารองค์กร
ทั้งนี้ กบข. เชื่อว่า ตลอดจนความน่าเชื่อถือขององค์กร (Sustainable Organization) สังคม |
TRIBUNNEWS.COM, BOGOR
- JungleLand Adventure Theme Park di Sentul, Jawa Barat, kembali memperkenalkan wahana baru bagi pengunjung.
Ada tiga permainan baru yang bisa dinikmati yaitu Octopus, Safari Dino, dan Animal Corner yang berada di zona Explora.
Ketiga wahana baru tersebut resmi diperkenalkan untuk memanjakan anak-anak dan orangtua pada momen high season
liburan sekolah
ini.
Wahana Octopus sendiri menyuguhkan permainan yang bisa memacu adrenalin.
Di dalam wahana itu, pengunjung akan diangkat, diayun, dan diputar-putar 360 derajat.
Meski menantang, permainan ini diklaim aman untuk anak-anak dan orangtua.
General Manager JungleLand Sentul, Johanna Hehakaja, menjelaskan, wahana Octopus memiliki daya tampung hingga 20 orang.
Dengan durasi permainan selama dua menit, pengunjung dijamin bakal merasakan sensasi baru.
"Pengunjung diangkat hingga ketinggian maksimum 10 meter, dan saat mencapai titik tertinggi, mereka akan diayun dan diputar-putar hingga 360 derajat," ucap Johanna, Sabtu (8/7/2017).
Jika ingin menikmati permainan yang lebih santai, pengunjung dapat memilih wahana Safari Dino.
Di sini, pengunjung akan diajak berkeliling menggunakan mobil Jeep sambil melihat berbagai jenis dinosaurus.
"Kami mau pengunjung experience dengan alam. Rasanya seperti bersafari di South Africa (Afrika Selatan)," kata Johanna.
Selain itu, bagi pengunjung yang pencinta binatang khususnya reptil, bisa memilih wahana Animal Corner.
Di dalam wahana itu, pengunjung bisa berinteraksi langsung dengan reptil.
Johanna menyebutkan bahwa arena permainan ini sangat digemari oleh anak-anak.
"Anak-anak senang sekali karena bisa melihat reptil secara langsung dan berinteraksi," tutur Johanna Hehakaja.
Dirinya berharap, dengan diperkenalkannya tiga wahana baru tersebut, dapat memenuhi kebutuhan masyarakat yang ingin menikmati liburan.
Hal itu juga sebagai respon dari kebutuhan keluarga akan sarana hiburan dan liburan yang bisa dinikmati seluruh anggota keluarga.
"Kami yakin akan menjadi tempat tujuan wisata bagi keluarga dan dapat dinikmati mulai dari anak-anak, remaja, hingga orangtua," kata Johanna Hehakaja. (Ramdhan Triyadi Bempah) |
Huỳnh Trung Kiên: E xem tiếp được rồi .
Huỳnh Trung Kiên: Hết xem được rồi |
Laporan Wartawan Fahdi Fahlevi
TRIBUNNEWS.COM, JAKARTA -
Penyidik dari Direktorat Tindak Pidana Umum
Bareskrim Polri
menangkap Direktur Utama PT First Anugerah Karya Wisata (First Travel) Andika Surachman.
Ia ditangkap bersama istrinya, Anniesa Desvitasari, yang juga menjabat sebagai direktur di perusahaan itu. Mereka dijerat karena melakukan penipuan dan
penggelapan
.
"Pelaku menjanjikan dengan cara menawarkan biaya umrah," ujar Kepala Bagian Penerangan Umum Divisi Humas Polri Kombes Pol Martinus Sitompul kepada wartawan melalui pesan tertulis.
Keduanya ditangkap di komplek perkantoran Kementerian Agama setelah melaksanakan konferensi pers, Rabu, 8 Agustus 2017 pukul 14.00 WIB.
Sebelum penangkapan, polisi melakukan pendalaman terhadap 11 saksi yang terdiri dari agen dan jamaah.
Andika dan Anniesa disangkakan pasal 55 juncto pasal 378, 372 KUHP dan UU nomor 19/2016 ITE.
(*) |
Pacitan
-Presiden ke-6 Indonesia Susilo Bambang Yudhoyono menggelar rapat tertutup di posko induk penanganan bencana yang ada di kampus Akademi Komunitas Negeri (AKN), Pacitan. Rapat ini diikuti oleh keluarga SBY dan Gubernur Jawa Timur Soekarwo.
Pantauan
detikcom
, Jumat (1/12/2017), rapat digelar di ruang rapat kampus AKN, Jalan Walanda Maramis, Pacitan, Jawa Timur. Rapat dilakukan secara tertutup.
Rapat ini diikuti oleh istri SBY, Kritsiani Herrawati atau dikenal dengan Ani Yudhoyono, putranya Agus Harimurti Yudhoyono dan Edhie Baskoro Yudhoyono alias Ibas.
Rapat yang dimulai pukul 08.30 WIB itu juga diikuti Gubernur Jawa Timur Soekarwo, Wakil Bupati Pacitan Yudi Sumbogo, serta Dandim 0801 Pacitan.
Foto: Sugeng Harianto/detikcom
Dalam rapat tersebut, pintu masuk ruang rapat dijaga ketat orang-orang berbadan tegap. "Ayo keluar, ayo keluar, yang sudah memfoto keluar," ucap salah satu petugas pengamanan kepada wartawan.
Dalam rapat itu, terlihat SBY duduk paling tengah dan menjadi pimpinan rapat yang didampingi istrinya dan Gubernur Soekarwo.
(jor/jor) |
กลยุทธ์การลงทุนในเดือน ตค 64 โดย คุณวิน พรหมแพทย์
amornkowa: Krungsri Investment update Oct 64 by คุณ วิน พรหมแพทย์ EVP-High Net-Worth Division
สรุปโดย Seminar Knowledge Page
Slide2, พูดถึง ผู้ติดเชื้อยังเป็นขาขึ้นใน UK,SG ส่วนอัตราการเสียชีวิตของSGต่ำ แต่ของสหรัฐ เป็นขาขึ้น
Slide 3,Global economic, Blackrock
Euro ส่วน UK จะฟื้นตามมา
ภาพรวมของสินทรัพย์Global:
Slide 4,Global Fixed Income : BlackRock มองว่า ภายใต้ธีม New Normal
แต่ช้ากว่าในอดีต ซึ่ง ปี 2004 เส้นสีแดง ขึ้นมาเยอะสุด มากกว่า 4% รองลงมาคือปี2015 ประมาณ2%นิดๆ
ในอดีต
จะFlat -0.5% จนถึงปี2025
Slide 5,Global Equity : BlackRock มองว่า Valuation ของหุ้นน่าสนใจกว่าตราสารหนี้
โดยดูจากรูป พบว่า ผลตอบแทนของหุ้นในช่วง June 64 ใกล้เคียงกับค่าเฉลี่ย ใน US,JP,EU,EM
ดังนั้นหมายความว่า ราคาแพงกว่าในอดีตเยอะ
Slide6, Covid Update
Krungsri research ไปแล้วช่วง สค ซึ่งดีกว่าที่คาดไว้
คิดว่าปลายปี ผู้ติดเชื้อวันละ 2500 คน และ เสียชีวิตวันละ 40 คน (ล่าสุดต่ำกว่า100คนแล้ว)
Slide 7, Thai economy
GDP คาดว่า ตัวเลขจะปรับลงจาก 1.2% เป็น 0.6% เพราะ กระทบจากcovid -0.9 และ บวกจาก
มาตรการการกระตุ้นของภาครัฐ 0.6%
Slide 8, และ หนุน 1 ปัจจัย
1.การท่องเที่ยว
คาดว่า เดิม 210,000 คน เปลี่ยนเป็น 150,000 คน
ส่วนปีหน้า นักท่องเที่ยวที่มา เดิม 5.6ล้านคน เปลี่ยนเป็น 2.5ล้านคน
นักท่องเที่ยวไทยที่มาปีนี้ เดิม 95ล้านทริป เปลี่ยนเป็น 42.6ล้านทริป
ส่วนปีหน้า นักท่องเที่ยวไทย เดิม 120ล้านทริป เปลี่ยนเป็น 75ล้านทริป
2.Capacity Utilization of Manufacturing Production
ภาคการผลิตปรับตัวลดลงจาก มิย 64
3.การส่งออก ถือเป็นข่าวดี เพราะ สูงกว่าค่าเฉลี่ยในรอบ 5 ปี
Slide 9,มุมมองตลาดหุ้นไทย ดัชนีน่าจะไปที่ปลายปี 1700 จุด มีการเล่นในกลุ่มเปิดเมือง
เช่น สนามบิน และ โรงแรม อีกรอบ
Slide 10, พื้นฐานของการลงทุน ปัจจัยทีสำคัญที่สุด คือ การจัดสัดส่วนการลงทุน 93%
เพราะ
และการจับจังหวะตลาด ทำได้ยาก เพราะในชีวิตจริง
เอาเวลาไปจัดพอร์ตดีกว่า จะเห็นจากสไลด์12 ปี2001-2003 คาดการณ์ตลาดผิดทั้งสามปี
Slide 13 พื้นฐานการจัดพอร์ตการลงทุน
เตรียมตัวลงทุน
1.คัดเลือกสินทรัพย์ : ตราสารหนี้ ไทย โลก , หุ้นไทย โลก , สินทรัพย์ทางเลือก เช่น ทองคำ REITs
2..วางแผนพอร์ตการลงทุนระยะยาว
บริหารจัดการพอร์ตการลงทุน
3.ปรับกลยุทธ์ระยะสั้น
4.ปรับน้ำหนักลงทุนกลับสู่โมเดล หรือ Rebalacing ถ้าหุ้นขึ้นเยอะ
ทบทวนกลยุทธ์การลงทุนในอดีต และ วางแผนการลงทุนในอนาคต
ซึ่งทาง Krungsri มีการแนะนำ พอร์ตที่จัดตาม Strategic Asset Allocation 5 แบบ ซึ่งเริ่มจากความเสี่ยงน้ยอ จนถึงความเสี่ยงมาก ตาม Slide 14
แต่ละพอร์ต จะมีการBack test ให้ดูว่าผลตอบแทนของแต่ละช่วง เป็นอย่างไร ( Best , Base, Worse case )
slide 15
ส่วนไส้ในของ Krungsri ที่แนะนำของแต่ละพอร์ต ดูจาก slide 16 เราสามารถศึกษาและนำไปประยุทต์
ใช้ เป็นพอร์ตแบบ DIY ของตัวเองได้ครับ
Slide 17 จะบอกถึงมุมมองของKrungsri สำหรับแต่ละ asset
Money Market & Fixed Income มุมมองเป็นกลาง
Equity , REITs มุมมองเป็นบวก
และ มุมมองเป็นลบสำหรับทองคำ
สุดท้ายขอขอบคุณ คุณ วิน และ CSI Society ที่จัดสัมมนาในครั้งนี้ครับ
เมื่อ: 2021-10-10T04:58:47+00:00
amornkowa: Slideเพิ่มเติม
เมื่อ: 2021-10-10T05:00:35+00:00 |
nắng thiêu ủ rũ teo bông
nứt nẻ đất trồng ruộng đồng xác xơ
trâu thèm cỏ đứng bờ trơ
sáo sậu sân chờ khoắc khoải con tim
sương hòa trắng đục bóng đêm
vạt cỏ nhũng mềm lịm dưới vòm cây
hanh hao giọt nắng cuối ngày
nguyệt dạ u hoài tội cảnh trần gian
mây nhòa nhạt núi mờ lan
đom đóm chẳng màng cứ tỏa sắc phơi
buồn dâng phờ phạc tả tơi
lũ vượn rã rời cái nắng như thiêu
ong vờn bướm giỡn chẳng nhiều
nắng lửa sắc điều nhặm rát làn da
triền đê hoa chẳng mượtmà
ráng nắng chiều tà oi bức bầy ve
đồng khô con nghé be he
không mẹ giữa hè tìm chỗ trú thân
lòng buồn thấy cảnh thất thần
bạn hữu xa gần đau khổ triền miên
ai gây cái cảnh lắm phiền
người đợi mưa hiền gió thuận mùa suôn
nắng chiều vàng vọt quá buồn
cái khổ lách luồn vào tận thế gian |
มันนี่ทูเดย์
นายทนุศักดิ์ เล็กอุทัย รมช.คลัง กล่าวว่า (แบงก์รัฐ) ส.ค.นี้
29 ต.ค. 2565
นายทนุศักดิ์ เล็กอุทัย รมช.คลัง กล่าวว่า (แบงก์รัฐ) ส.ค.นี้ 5 หมื่นล้าน1 แสนล้านบาท ที่จะเข้าสู่ระบบเศรษฐกิจ
สำหรับโครงการกระตุ้นเศรษฐกิจ เช่น ให้ธนาคารอาคารสงเคราะห์ (ธอส.) โครงการปล่อยกู้ซ่อมแซมบ้านของ ธอส. วงเงินเบื้องต้น 1 หมื่นล้านบาท
(เอ็กซิมแบงก์) อาทิ พม่า (ธ.ก.ส.)
(บสย.) (เอสเอ็มอีแบงก์) 5,000 ล้าน1 หมื่นล้านบาท
นอกจากนี้ วงเงินอีกหลายหมื่นล้านบาท (กยศ.) เปิดโครงการ พี่ช่วยน้อง กระตุ้นให้ผู้กู้มาใช้หนี้คืน 2 แสนล้านบาท ถ้าได้คืน 10% จะได้เงินกว่า 2 หมื่นล้านบาท
นายทนุศักดิ์ กล่าวว่า จะทยอยเปิดตัวโครงการต่างๆ ก.ย.จนถึง พ.ย.นี้ ซึ่งมั่นใจว่ามาตรการต่างๆ 4% ต่อปี
ฝากถอน
นายทวีลาภ ฤทธาภิรมย์ กรรมการผู้ช่วยผู้จัดการใหญ่ ธนาคารกรุงเทพ เปิดเผยว่า ธนาคารได้เพิ่มบริการฝากถอน และโอนเงิน เงินโอน และใบถอนเงิน (No Slip) โอนเงิน โดยไม่ต้องเขียนสลิป
ดร.ทวีลาภ กล่าวเพิ่มเติมว่า ด้วยระบบเทคโนโยลีที่ทันสมัย ธนาคารได้มีการสร้างสรรค์ อย่างสม่ำเสมอ อาทิ บริการธนาคารทางอินเทอร์เน็ต หรือบัวหลวงไอแบงก์กิ้ง แค่ปลายนิ้ว ทุกที่ ทุกเวลา ทั้งทางคอมพิวเตอร์ แท็บเล็ต โทรศัพท์มือถือ หรือสมาร์ทโฟน บริการธนาคารทางโทรศัพท์ หรือบัวหลวงโฟน 1333 รวมถึงบริการธนาคารอัตโนมัติ หรือบัวหลวงเอ็กซ์เพรส ที่พร้อมให้บริการทุกวันทุกเวลา ตลอด 7 วัน ไม่มีวันหยุด ทางเครื่องบัวหลวงเอทีเอ็ม (ATM) จำนวนกว่า 8,000 ตู้ทั่วประเทศ เครื่องบัวหลวงเงินฝากฉับไว (Cash Deposit Machine CDM) เครื่องรับฝากและชำระเงินด่วน (Express Drop Box EDB)
เวลา และรูปแบบที่ลูกค้าต้องการ โทร.1333 และที่เว็บไซต์ |
mưa giăng phố núi sụt sùi
ta hong giấc mộng tìm mùi hương em
ngỡ như tiếng bước bên thềm
ngỡ như hơi ấm môi mềm em trao
vòng tay với những khát khao
em đem nỗi nhớ đan vào trong anh
men nồng kỷ niệm còn xanh
vóc hình em đã mong manh phương nào |
SURABAYA,
- Wali Kota Surabaya
Tri Rismaharini
yakin bahwa kini tidak akan ada lagi praktik pungli di lingkungan Pemkot Surabaya. Pasalnya, semua layanan sudah berbasis teknologi informasi.
"Layanan berbasis IT sudah sampai ke kelurahan, termasuk pembuatan akte waris," kata Risma, Rabu (1/2/2017).
Dengan menggunakan pendekatan IT, kata Risma, maka secara otomatis akan mengurangi pertemuan orang dengan orang.
"Khusus perizinan, semuanya dipusatkan di pelayanan satu atap. Sudah tidak lagi di dinas terkait, dan itu bisa dipantau prosesnya," tutur Risma.
Menindaklanjuti Peraturan Presiden No. 87 Tahun 2016 tentang Satuan tugas
Saber Pungli
, Risma sebenarnya sudah mengeluarkan Surat Keputusan No 188.45/20/436.1.2/2017 tentang pembentukan Satuan Saber Pungli di lingkungan Pemkot Surabaya.
"Kalau itu memang perintah dari pusat, kalau tidak membuat nanti salah," kata Risma.
Namun hingga saat ini, Risma mengaku belum menganggarkan kegiatan tim tersebut. Dia juga mengaku belum mengetahui mekanisme dan peralatan kerjanya. |
BAM เริ่มฤดูกาลซื้อหนี้
BAM ๆ
BAM ๆ
24 มิ.ย. 2565
อุต๊ะ..!! ต้องเอามือทาบอก กับมูลค่าหนี้เสีย หรือ NPL ณ สิ้นไตรมาส 1/2565 ที่มีกว่า 532,000 ล้านบาท ซึ่งแบ่งเป็น หนี้เสียสินเชื่อธุรกิจขนาดใหญ่ 125,000 ล้านบาท หนี้เสียสินเชื่อเอสเอ็มอี 261,000 ล้านบาท หนี้เสียสินเชื่อที่อยู่อาศัย 92,073 ล้านบาท หนี้เสียสินเชื่อรถยนต์ 17,284 ล้านบาท หนี้เสียสินเชื่อบัตรเครดิต 7,026 ล้านบาท ๆ อีกราว 30,118 ล้านบาท...
แต่เป็นลักษณะเรื่อย ๆ มาเรียง
แต่อีกมุมหนึ่ง (AMC) เลยก็ว่าได้...
ขณะที่หลายแบงก์เริ่มขยับ เพราะหมดโปรฯ พักหนี้ ยืดหนี้ กันแล้ว ประกอบกับธนาคารแห่งประเทศไทย (ธปท.) หรือแบงก์ชาติ AMC AMC
ไม่ว่าจะเป็นบริษัท เจ เอ็ม ที เน็ทเวอร์ค เซอร์วิสเซ็ส จำกัด (มหาชน) หรือ JMT ของกลุ่มเจ มาร์ท ซึ่งชัดเจนจะตั้ง JV AMC ร่วมกับแบงก์สีเขียว ธนาคารกสิกรไทย และมีอีก 2-3 แบงก์ ที่น่าจะมีความชัดเจนออกมาเร็ว ๆ นี้...ส่วนบริษัท ชโย กรุ๊ป จำกัด (มหาชน) หรือ CHAYO ก็มีแผนตั้ง JV AMC ร่วมกับธนาคารกสิกรไทยเช่นกัน
นั่นคือ บริษัทบริหารสินทรัพย์ กรุงเทพพาณิชย์ จำกัด (มหาชน) หรือ BAM ซึ่งเป็น AMC JV AMC ร่วมกับ 3 แบงก์ใหญ่ ทั้งแบงก์สีเขียว ธนาคารกสิกรไทย แบงก์สีฟ้า ธนาคารกรุงไทย และแบงก์สีน้ำเงิน ธนาคารทหารไทยธนชาต พ่วงด้วย 2 แบงก์ขนาดกลางและเล็ก...
ถ้าเป็นไปตามนี้จริง คงทำให้พอร์ตหนี้ BAM ใหญ่เบ้อเริ่มเทิ่มแน่ ๆ...ว่าป๊ะล่ะ
JV AMC นั้น ที่ไปก่อน...ไม่รอแล้วนะ ก็คือ การเดินหน้าประมูลหนี้เสียแบงก์ ซึ่งล่าสุด BAM ธนาคารกรุงศรีฯ เข้ามาเติมในพอร์ต...
(NPL Portfolio) ขนาดรายการจำนวน 404 ราย ยอดหนี้ ณ วันตัดบัญชี 31 ม.ค. 2565 ทั้งสิ้น 1,438 ล้านบาท
เห็นยอดหนี้ 1,438 ล้านบาท ส่วน BAM
แต่ที่พอรู้ BAM ๆ BAM 9,000-10,000 ล้านบาท น่าจะทำได้เกินเป้าหมายอะนะ...
นั่นหมายถึง โอกาสที่จะเห็นกำไรของ BAM ในปีนี้โตกระฉูดด้วยนะเธอ...
311 ล้านบาท จากรายได้รวม 2,647 ล้านบาท
BAM โดยมีเป้าหมายราคาสูงสุดอยู่ที่ 25.00 บาท
ก็ยังมีอัพไซด์เหลืออีกเพียบ...
เอาเป็นว่า ใครใคร่ซื้อ...ก็ซื้อ ใครใคร่ขาย...ก็ขาย
เลือกที่สบายใจละกัน...
...อิ อิ อิ... |
Medan
-
Sebanyak 13 unit rumah di Asrama Polantas Polres Asahan, Sumatera Utara (Sumut) terbakar. Sejauh ini, belum diketahui penyebab pasti kebakaran tersebut.
Kabid Humas Polda Sumut Kombes Rina Sari Ginting mengatakan, kebakaran tersebut terjadi pada Selasa (13/6/2017) sekitar pukul 19.30 WIB. Ia mengatakan, asrama tersebut terletak di Jalan Cokroaminoto, Kisaran, Kabupaten Asahan.
"Sumber api berasal dari salah satu rumah anggota provost. Penyebab kebakaran masih dalam penyelidikan," ujar Rina dalam keterangannya.
Ia menjelaskan, tidak ada korban jiwa dalam peristiwa tersebut. Saat ini, api sudah dapat dipadamkan. Sedikitnya, ada 6 unit mobil pemadam kebakaran dikerahkan.
"Kerugian material belum dapat diperkirakan. Namun, barang-barang semuanya hangus terbakar. Saat ini api sudah dapat dipadamkan," kata Rina.
(bag/bag) |
SET50 ทรงตัว ปรับกลยุทธ์ เน้นTrading Long ในกรอบ
Trading Long คาดหวังแนวต้าน 1,167 จุด และ 1,180 จุด ตามลำดับ Stop Loss หากหลุด 1,150 จุด
30 พ.ค. 2561
จับทิศ SET50 โดย AECs : SET50 (S50M18) 18 เม.ย. 2561
กลยุทธ์การลงทุน
Outright Trading : Trading Long คาดหวังแนวต้าน 1,167 จุด และ 1,180 จุด ตามลำดับ Stop Loss หากหลุด 1,150 จุด
มุมมองด้านเทคนิค: มองรีบาวด์ในกรอบ Bollinger Band!!!
เมื่อวานนี้ S50M18 แกว่งลงจนปิด -0.83%DoD โดยแม้เทรนด์หลักจะยังคงเป็น Sideway ที่มีกรอบการแกว่งค่อนข้างกว้าง 1,130-1,190 จุด ตาม Indicator ไม่ว่าจะเป็น Modified Stochastic ที่ %K เข้าใกล้ %D ตรงระดับ 50% และ RSI แกว่งตรงกรอบ Neutral Zone S50M18 จะพบว่าป็น Sideway Down ตาม Slope ของ Bollinger Band ที่ชี้ไปทางลง โดยมีกรอบการแกว่ง 1,152-1,180 จุด ซึ่งเป็นระดับ Average±1S.D. 1,167 จุด
มุมมองทางทฤษฎี: ตลาดมองดัชนีแกว่งทรงตัว!!!
เมื่อวานนี้ S50M18 ปิดบวกด้วย % ลบมากกว่า Spot ส่งผลให้ Basis ลดลงจากวันทำการก่อนหน้า 0.64 จุด โดยปัจจุบันอยู่ที่ระดับ -2.02 จุด ใกล้เคียง Theory Basis ที่ -2.52 จุด สะท้อนมุมมองเป็นกลางในระยะสั้น (3 เดือน) ของนักลงทุนที่มีต่อ SET50 Index ส่วน Calendar Spread (S50U18-S50M18) เพิ่มขึ้นจากวันทำการก่อนหน้า 0.8 จุด โดยปัจจุบันอยู่ที่ระดับ -4.0 จุด ใกล้เคียง Theory Spread ที่ -4.51 จุด สะท้อนมุมมองเป็นกลางในระยะกลาง (6 เดือน) ของนักลงทุนที่มีต่อ SET50 Index
DW ด้านล่างนี้
Effective gearing : DW ตัวอย่างเช่น Effective Gearing เท่ากับ 5 เท่า หมายความว่า 1% ราคา DW จะเปลี่ยนแปลงไปประมาณ 5%
Sensitivity : DW เปลี่ยนแปลงไป 1 ช่วงราคา เช่น 1 ช่วงราคาของ DW ที่มีราคาต่ำกว่า 2 บาท เท่ากับ 0.01 บาท
สนใจสอบถามข้อมูลเพิ่มเติม โทร. 02 694 7777 หรือ
*หมายเหตุ : บล. เออีซี จำกัด (มหาชน) ซึ่งเป็นอิสระ โดยบริษัทหลักทรัพย์ แมคควอรี (ประเทศไทย) จำกัด ("บริษัท") ชักชวน หรือแนะนำให้ลงทุนแต่อย่างใด หรือเป้าหมายราคา (DW) มีความเสี่ยง DW DW (%) ของราคา DW 30 วินาที ก่อน Call Market (16.30น.) ทั้งนี้ และความรับผิดชอบต่างๆ ของบริษัท ที่สัมพันธ์กับ Macquarie Bank Limited (เลขทะเบียนบริษัท ABN 46 008 583 542) และ Macquarie Bank Limited แต่อย่างใด |
Nguyễn Trần Quốc Sơn: Quán nướng cạnh cây xăng đúng ko chế |
Nhà Đất Tây Ninh Giá Rẻ: K tốn móng, tận dụng vách là cả 1 chi phí rất lớn đó anh. Anh có từng xây dựng chưa?
Nhà Đất Tây Ninh Giá Rẻ: Cái nhà này rất thấp và nó là trệt. Móng và tường còn xài đc mới thiết kế lại như vậy chứ anh. Nếu a có nhà cũ tương tự a cứ đưa 300tr em bao làm như hình.
Công Tâm Huỳnh: Nhà Đất Tây Ninh Giá Rẻ nha ngay xua ít co ban ve thiet ke ko danh gia het dc. Sua de ban, con o phai suy nghi lai. Gia ca thi phai theo dien tích nua. |
"วิจัยกรุงไทย" มอง กนง. ขึ้นดอกเบี้ย Q3 ลุ้นเปิดเมืองหนุน "ต่างชาติ" เพิ่มดันศก.ฟื้นแกร่ง
"ศูนย์วิจัยกรุงไทย" มอง กนง. ปรับขึ้นอัตราดอกเบี้ยไตรมาส 3/65 3.3% หลังเปิดประเทศ หนุนนักท่องเที่ยวต่างชาติเพิ่ม ส่วนเงินเฟ้อมีแนวโน้มเพิ่มขึ้น 6.2%
"ศูนย์วิจัยกรุงไทย" มอง กนง. ปรับขึ้นอัตราดอกเบี้ยไตรมาส 3/65 3.3% หลังเปิดประเทศ หนุนนักท่องเที่ยวต่างชาติเพิ่ม ส่วนเงินเฟ้อมีแนวโน้มเพิ่มขึ้น 6.2%
9 มิ.ย. 2565
Krungthai COMPASS (ศูนย์วิจัยธนาคารกรุงไทย) สอดคล้องกับมุมมองของ กนง. ซึ่งทำให้ กนง. อาจปรับขึ้นดอกเบี้ยได้ในไตรมาส 3/2565 จะเป็นการสะท้อนให้เห็นว่า และทำให้ กนง. 3/2565
อย่างไรก็ดี คาดว่า กนง. มาระยะหนึ่ง
สำหรับกนง. มีมติ 4 ต่อ 3 เสียง 0.50 ต่อปี 0.25 ต่อปี ในการประชุมครั้งที่ 3/2565 โดยมีสาระสำคัญดังนี้
ทั้งนี้ โดยจะขยายตัวในปี 2565 ที่ร้อยละ 3.3 และในปี 2566 ที่ร้อยละ 4.2 ในหมวดบริการ และต่างประเทศที่เร็วขึ้น
นอกจากนี้ ขณะที่การระบาดของ COVID-19 อย่างไรก็ดี
2565 อัตราเงินเฟ้อทั่วไปในปี 2565 คาดว่าจะอยู่ที่ 6.2 และในปี 2566 คาดว่าจะอยู่ที่ร้อยละ 2.5 ตามราคาพลังงานโลก แต่ กนง.
อย่างไรก็ดี
อย่างไรก็ตาม โดยอัตราแลกเปลี่ยนเงินบาทเทียบ ดอลลาร์ สรอ.
โดย Krungthai COMPASS สอดคล้องกับมุมมองของ กนง. ซึ่งทำให้ กนง. อาจปรับขึ้นดอกเบี้ยได้ในไตรมาส 3/2565 โดย กนง. มองว่า
โดยเฉพาะในหมวดบริการ สอดคล้องกับมุมมองของ Krungthai COMPASS หลังจากภาครัฐเปิดประเทศเมื่อ 1 พ.ค.65 23-32% 2562 9-10% 2562 2565 จะอยู่ในช่วง 6.4-8.3 ล้านคน เพิ่มขึ้นตามที่คาดหรือมากกว่า จะเป็นการสะท้อนให้เห็นว่า และทำให้ กนง. 3/2565
ขณะเดียวกันจากการที่คณะกรรมการ 3 0.25% ในการประชุมครั้งนี้ รวมทั้ง แถลงข่าวผลการประชุมครั้งที่ 3/2565 ที่ชี้ให้เห็นว่า กนง. ต่างจากการประชุมในครั้งก่อนๆ ที่ กนง.
อย่างไรก็ดี คาดว่า กนง. มาระยะหนึ่ง ขณะที่
ข้อมูลล่าสุดชี้ให้เห็นว่า จากดัชนีราคาผู้ผลิต (PPI) สะท้อนจากดัชนีราคาผู้ผลิต (PPI) ที่เฉลี่ยเดือน ม.ค.- พ.ค. 2565 ที่สูงถึง 11.1%
ขณะที่อัตราอัตราเงินเฟ้อ (CPI) เฉลี่ยเดือน ม.ค.- พ.ค. 2565 อยู่ที่เพียง 5.2% อย่างไรก็ดี เช่น หมวดเครื่องนุ่งห่มและรองเท้า
พ.ค. Driving Season ๆ ของจีนจะเริ่มกลับมาฟื้นตัว
ขณะที่ตลาดยังกังวลว่า ประกอบกับ ข้อตกลงนิวเคลียร์ระหว่างสหรัฐฯ 1 ล้านบาร์เรลต่อวัน ยังคงไม่มีความคืบหน้า ทำให้นักวิเคราะห์มองว่า โดยล่าสุด Goldman Sachs ปรับประมาณการราคาน้ำมันดิบ Brent ในครึ่งปีหลังเพิ่มขึ้นจาก 125 ดอลลาร์ต่อบาร์เรล เป็น 135 ดอลลาร์ต่อบาร์เรล |
Theo đó, các đơn vị, trường học thực hiện nghiêm túc các văn bản chỉ đạo của Sở GD-ĐT liên quan đến công tác phòng dịch. Giáo viên tiếp tục hướng dẫn học sinh tự ôn tập, làm bài tập trong thời gian nghỉ học. Như vậy, trong 2 ngày, địa phương này ra 2 quyết định cho học sinh đi học lại vào ngày 17/2 rồi sau đó cho nghỉ đến hết tháng 2.
Đà Nẵng cho học sinh nghỉ hết tháng 2 để phòng dịch Covid-19.
Trước đó, ông Phùng Xuân Nhạ, Bộ trưởng Bộ GD-ĐT đã có văn bản gửi Chủ tịch UBND các tỉnh, thành phố trực thuộc Trung ương đề nghị xem xét tiếp tục cho học sinh, sinh viên, học viên nghỉ học đến hết tháng 2-2020. Căn cứ vào tình hình thực tế nghỉ học của các địa phương trong cả nước, Bộ GD-ĐT quyết định điều chỉnh lùi thời điểm kết thúc năm học 2019-2020.
Các mốc thời gian kế hoạch năm học chung của ngành sẽ có hướng dẫn chi tiết các địa phương xây dựng phương án điều chỉnh hoạt động dạy để đảm bảo không ảnh hướng đến chất lượng thực hiện chương trình giáo dục và đào tạo./.
TPHCM tiếp tục cho học sinh nghỉ học đến hết tháng 2
VOV.VN - TPHCM quyết định cho học sinh, sinh viên các trường học và cơ sở đào tạo tiếp tục nghỉ học đến hết tháng 2/2020 để phòng chống dịch Covid-19. |
ไทยติดเชื้อ "โควิด-19" เพิ่ม 198 ราย ป่วยสะสมในปท.ทะลุ 13,300
ไทยติดเชื้อ "โควิด-19" เพิ่ม 198 ราย ป่วยสะสมในปท.ทะลุ 13,300
ไทยติดเชื้อ "โควิด-19" เพิ่ม 198 ราย ป่วยสะสมในปท.ทะลุ 13,300
23 ม.ค. 2564
ศูนย์บริหารสถานการณ์โควิด-19 (ศบค.) ในประเทศวันนี้ว่า พบผู้ติดเชื้อรายใหม่ 198 ราย ประกอบด้วย ผู้ติดเชื้อในประเทศ จากระบบเฝ้าระวังและระบบบริการฯ 69 ราย 111 ราย 18 ราย ขณะที่วันนี้มีผู้เสียชีวิต 1 ราย
13,302 ราย แบ่งเป็น ผู้ป่วยที่ติดเชื้อภายในประเทศ 6,450 ราย และการตรวจคัดกรองเชิงรุก 4,495 ราย ส่วนผู้เดินทางมาจากต่างประเทศ 2,357 ราย โดยมีผู้ป่วยรักษาหายแล้ว 10,448 ราย เพิ่มขึ้น 224 ราย ขณะที่มียอดผู้เสียชีวิตสะสม 72 ราย
19 อายุ 81 ปี เป็นชาวบ้านตำบลบางลาย อำเภอบึงนาราง จังหวัดพิจิตร ที่ติดเชื้อโควิด 19 จากลูกชายที่เดินทางมาจาก จังหวัดสมุทรสาคร เมื่อวันที่ 18 ธ.ค. 2563 ที่ผ่านมา ได้เสียชีวิตลงแล้ว ซึ่งนับเป็นผู้ติดเชื้อโควิด 19 รายแรกของจังหวัดพิจิตร ประกอบกับมีโรคประจำตัวหลายโรค
ทั้งนี้ในช่วง 2-3 เดือนที่ผ่านมา 9 ราย ซึ่งในรอบ 20 วันที่ผ่านมา ไม่พบผู้ป่วยติดเชื้อโควิด 19 เพิ่มเติมแล้ว |
TEMPO.CO
,
London
- Model internasional, Bella Hadid, mengejutkan para pengunjuk rasa anti-Trump di Oxford Street, London, Inggris, yang mengangkat isu status Kota
Yerusalem
.
Bella bergabung dengan kerumunan massa yang memprotes kebijakan Presiden Amerika Serikat, Donald Trump, soal status Yerusalem sebagai ibu kota Israel.
Baca:
Bella Hadid Curhat Soal Status Yerusalem, Apa Isinya?
Uniknya, Bella, yang merupakan keturunan Palestina dan adik dari , mengenakan gaun mewah berwarna merah dan jaket bulu putih serta memakai sepatu hak tinggi.
Baca:
Senator AS Kritik Trump Soal Penanganan Isu Yerusalem
"Ini karena dia baru saja usai berpesta dalam acara yang digelar perusahaan jam terkenal Tag Heuer sekitar lima menit dari lokasi," begitu dilansir The Sun, Ahad, 10 Desember 2017 waktu setempat.
Baca:
Muslim dari 3 Negara Ini Paling Banyak Wisata Ziarah ke Yerusalem
Sesaat setelah adik Gigi Hadid ini meninggalkan pesta itu, mobil limousine yang ditumpanginya terjebak kemacetan akibat pengunjuk rasa yang sedang berdemonstrasi di depan kedutaan besar AS di dekat kawasan Hyde Park.
"Bella keluar dari mobil dan bergabung dengan para pengunjuk rasa selama beberapa menit sebelum kembali masuk ke mobilnya dan melaju meninggalkan lokasi," begitu dilansir Sun. Saat di lokasi, Bella sempat berfoto bersama (wefie) dengan beberapa pengunjuk rasa perempuan, yang membawa simbol bendera Palestina.
Sebelumnya, seperti diberitakan media massa, Bella mencurahkan isi hatinya mengenai kebijakan Presiden AS, Donald Trump, yang menunjuk Kota
Yerusalem
sebagai ibu kota Israel. Dia menilai bangsa Palestina kerap mendapat perlakuan tidak adil.
SUN | VOGUE
|
BUZZ FEED |
GGC พุ่งแรง 4% ทะลุแนวต้าน 11.30 บ. B10
GGC พุ่งแรง 4% ทะลุแนวต้าน 11.30 บ. B10
GGC พุ่งแรง 4% ทะลุแนวต้าน 11.30 บ. B10
24 ธ.ค. 2562
ผู้สื่อข่าวรายงานว่า ราคาหุ้น บริษัท โกลบอลกรีนเคมิคอล จำกัด (มหาชน) หรือ GGC ณ เวลา 10.45 น. อยู่ที่ระดับ 11.80 บาท บวก 0.50 บาท หรือ 4.42% สูงสุดที่ระดับ 12.10 บาท ต่ำสุดที่ระดับ 11.70 บาท ด้วยมูลค่าการซื้อขาย 40.33 ล้านบาท
ด้านบทวิเคราะห์ บล.เคจีไอ ระบุในบทวิเคราะห์ ขณะนี้ GGC มีเป้า Consensus ที่ระดับ 12.70 บาท โดยฝ่ายวิจัยประเมินแนวรับ 11 บาท แนวต้าน 11.30 บาท และถัดไป 12 บาท (ตัดขาดทุน 10.60 บาท) พร้อมมองว่า GGC ได้รับอานิสงส์นโยบายรัฐ การกำหนดใช้น้ำมัน ไบโอดีเซล บี 10 |
Nguyễn Thắng: ib em roi. check ib giup anh
Đặng Thị Mỹ Vân: Ngoc Linh đã inb |
Laporan Wartawan Tribun Pekanbaru, Budi Rahmat
TRIBUNNEWS.COM, PEKANBARU
- Pengendara motor melaporkan seorang pengemudi mobil ke
Polresta Pekanbaru
atas dugaan penganiayaan pada Minggu (2/4/2017).
Ditemui wartawan di
Polresta Pekanbaru
, Minggu (2/4/2017) sore, korban berinisial SO (26) mengaku telah dipukul seorang pengemudi mobil yang tidak diketahui identitasnya.
Pengemudi mobil memukul SO saat melintas di ruas Jalan Karya (samping UIR) Kecamatan Bukit Raya. Saat itu pengemudi motor tak bisa melaju karena terhalang oleh mobil terlapor.
Pelapor kemudian membunyikan klakson agar terlapor memberikan jalan namun tak menggubrisnya. Akhirnya pelapor memutuskan melewati terlapor meski harus ke luar aspal.
Saat pelapor sejajar dengan mobil terlapor, pelapor mengucapkan kalimat, " kayak bapakmu punya jalan." Pelapor lantas meninggalkan mobil terlapor.
Tanpa disadari pelapor, terlapor terus mengikuti dari belakang. Sampai saat pelapor berhenti, terlapor datang dan langsung menghajar pelapor.
Akibatnya hidung dan kening pelapor memar serta bibir pelapor pecah. Tidak senang dengan perlakuan tersebut pelapor melaporkan terlapor ke polisi.
Kasubag Humas
Polresta Pekanbaru
, Ipda Dodi Vivino, mengkonfirmasi, Senin (3/4/2017), laporan pengemudi motor yang diduga dianiaya masih dalam pemeriksaan.
"Laporan sudah diterima. Kasusnya masih dalam penyelidikan," terang Dodi. |
JAKARTA,
- Setelah kegiatan usahanya dihentikan, kantor cabang
First Travel
di Rukan Busuness Park Kebon Jeruk, Ruko Kencana Tower Blok D 2, Kebon Jeruk, Jakarta Barat hanya beroperasi pada hari-hari tertentu.
Di pintu kaca depan kantor ditempel selembar kertas putih berisi pemberitahuan hari operasional kantor tersebut.
"Pengumuman. Tertanggal 24 Juli 2017, operasional kantor dibuka setiap Senin, Rabu, dan Jumat pukul 09.00-15.00 WIB," demikian isi pemberitahuan yang dikutip
Sabtu (22/7/2017).
(Baca juga:
Bisnis First Travel Dihentikan, Calon Jemaah Umrah Diminta Tenang
)
Menurut penjaga kantor First Travel cabang Kebon Jeruk, Mirki, operasional kantor tak menentu meski telah tercantum pengumuman hari operasional.
"Ya di situ ditulis Senin buka, tetapi ya enggak tentu. Kadang ada kadang enggak. Cuma saya yang ditugaskan di sini untuk
nungguin
kantor ini," ujarnya saat ditemui
, Sabtu.
Ia mengatakan, pelayanan First Travel saat ini dipusatkan di kantor pusat yang berlokasi di Jalan TB Simatupang, Jakarta Selatan.
Menurut dia, pihak First Travel sudah memberitahukan kepada calon jemaah untuk mengurus pengembalian uang atau hal lainnya langsung ke kantor pusat.
Sebelumya, Satgas Waspada Investasi menghentikan kegiatan usaha 11 entitas yang menawarkan penghimpunan dana masyarakat dan pengelolaan investasi tanpa izin.
Salah satu perusahaan yang dihentikan kegiatannya adalah PT First Anugerah Karya Wisata/First Travel.
"Penghentian kegiatan usaha tersebut dilakukan karena dalam menawarkan produknya entitas tersebut tidak memiliki izin usaha dan berpotensi merugikan masyarakat," kata Ketua Satgas Waspada Investasi Tongam L Tobing dalam pernyataan resmi, Jumat (21/7/2017).
(Baca juga:
Kisah Rani, Penderita Lupus Jemaah First Travel yang Tak Kunjung Umrah
)
Satgas Waspada Investasi bersama Kementerian Agama Republik Indonesia meminta semua calon jemaah umrah tetap tenang.
Selain itu, calon jemaah umrah diminta memberikan kesempatan kepada manajemen First Travel untuk mengurus keberangkatan.
Terkait hal ini, pihak masih mencoba untuk meminta konfirmasi pihak manajemen First Travel. |
ไวน์ไทย 8,000 ล้าน
Passion ไม่ได้หาเจอกันได้ง่ายๆ เชื่อว่าหลายคนก็ยังหา Passion ของตัวเองไม่เจอ แต่สำหรับคนที่หา Passion เจอแล้ว ขอให้จดจำโมเมนต์นี้ไว้ และ ขอให้สนุกกับมันไปเรื่อยๆ เหมือนเรื่องของสยามไวเนอรี่..
16 ต.ค. 2560
ไวน์ไทย 8,000 ล้าน / โดย เพจลงทุนแมน
Passion ไม่ได้หาเจอกันได้ง่ายๆ
แต่สำหรับคนที่หา Passion เจอแล้ว
ขอให้สนุกกับมันไปเรื่อยๆ
เหมือนเรื่องของสยามไวเนอรี่..
ย้อนกลับไปเมื่อ 35 ปีที่แล้ว ในปี พ.ศ 2525 อยู่วิทยา อยู่วิทยา มหาเศรษฐีกระทิงแดง
ในช่วงเริ่มต้นธุรกิจคุณเฉลิม เพื่อที่จะผลิตไวน์ชั้นยอด แต่ก็ยังหาพื้นที่ไม่ได้
จ.ประจวบ สุมิตร (อดีตรองราชเลขาธิการ) "โครงการห้วยทราย"
10 ไร่
ผลผลิตองุ่นออกมาได้ดี 1 ปี และนำมาบรรจุขวด
โดยขอใช้ชื่อว่า "BIN 9" หรือที่อ่านว่า BIN เลขที่ 9 9 ทรงเสด็จครองราชครบ 60 ปี ทำให้คุณเฉลิมได้มีโอกาสนำไวน์ BIN9
ตำบลหนองพลับ ในจังหวัดประจวบฯ เดิมทีเป็นไร่สัปปะรด เป็นพื้นที่อยู่ในหุบเขา ห่างทะเล 40 กิโลเมตร โดยใช้ชื่อไร่องุ่นแห่งนี้ว่า "Hua Hin Hills Vineyard" ในปัจจุบันได้ทำการรีแบรนด์เป็น Monsoon Valley Vineyard (ไร่องุ่นมอนซูน แวลลีย์ วินยาร์ด) แล้ว
จึงเป็นเหตุที่ทำให้ สปาย ไวน์คูลเลอร์ (Spy wine cooler) กำเนิดขึ้น สร้างยอดขายได้มากมาย มากกว่า 180 ล้านขวดต่อปี
อาทิเช่น
1) บริษัท สยาม ไวเนอรี่ เทรดดิ้งพลัส จำกัด สำนักงานใหญ่
รายได้ปี 2558 987 ล้านบาท
รายได้ปี 2559 488 ล้านบาท
2)บริษัท สยามไวเนอรี่ จำกัด โรงผลิตไวน์
รายได้ปี 2558 2,934 ล้านบาท
รายได้ปี 2559 2,661 ล้านบาท
3)บริษัท สยามไวเนอรี่ คอมเมอร์เชียล จำกัด คลังสินค้า และ ขายส่ง
รายได้ปี 2558 4,992 ล้านบาท
รายได้ปี 2559 4,966 ล้านบาท
ที่น่าสนใจคือไร่องุ่น Monsoon Valley Vineyard สร้างเม็ดเงินมหาศาลที่หัวหิน
8,000 ล้านบาท
สิ่งสำคัญอันดับแรกก็คือ ตัวคุณเฉลิมเอง ผู้เป็นประธานบริษัท รักและหลงใหลเรื่องของไวน์มาก "ไวน์เส้นรุ้งใหม่" (New Latitude Wines)
เรื่องนี้สอนให้รู้ว่า ความหลงใหลในสิ่งที่ตัวเองทำ หรือการมี Passion ทำอย่างต่อเนื่อง จนประสบความสำเร็จ
ในโลกนี้
มีคนอยู่ 2 ประเภท
ประเภทแรก คือ คนที่อยู่ไปวันวัน ไม่มี Passion ไม่รู้ว่าตัวเองชอบอะไร ไม่อยากไปทำงาน อยากหยุดงาน แต่เมื่อไรที่ถึงวันหยุด
ประเภทสอง คือ คนที่มี Passion รู้ว่าเป้าหมายคืออะไร Passion ของเขาได้บ้าง วันทำงานกลายเป็นวันที่สนุก
แล้วเราเป็นคนประเภทไหน? ไม่ได้บอกว่าคนประเภทแรก หรือ ประเภทที่สอง คนไหนจะดีกว่ากัน
เพราะ Passion ไม่ได้หาเจอกันได้ง่ายๆ เชื่อว่าหลายคนก็ยังหา Passion ของตัวเองไม่เจอ หรือ เจอแล้วแต่เป็นของเทียม ทำให้เปลี่ยน Passion ไปเรื่อยๆ
แต่สำหรับคนที่หา Passion ของแท้ เจอแล้ว ขอให้จดจำโมเมนต์นี้ไว้ และ ขอให้สนุกกับมันไปเรื่อยๆ
มนุษย์ก็แค่นี้แหละ
คนเราจะต้องการอะไรไปมากกว่า ตื่นขึ้นมาแล้วมีความสุขทุกวัน..
----------------------
<ad>
ร้านแว่นตาที่ดีที่สุดในกรุงเทพ เปิดมานานกว่า 30 ปี
---------------------- |
PAMEKASAN,
- Batik di Pulau Madura diproduksi merata di empat Kabupaten yakni Bangkalan, Sampang, Sumenep, dan Pamekasan. Kabupaten Bangkalan lebih banyak dikenal dengan batik Tanjung Bumi sebagai nama satu desa di Bangkalan.
Di Sampang dan Sumenep juga ada perajin batik meskipun tidak merata. Sedangkan di Pamekasan, ada sembilan dari 13 kecamatan yang menjadi sentra industri batik.
Produksi
batik Madura
berbeda jauh dengan produk batik di daerah Solo, Yogyakarta, dan daerah Jawa Tengah lainnya. Di daerah tersebut, motif batik memiliki karakter keteraturan, stagnan, dan dikembangkan berdasarkan rumus-rumus matematis.
Menurut sejarawan Madura, Sulaiman Sadik, jenis batik seperti itu dikenal dengan batik geometris.
"Batik geometris menggambarkan birokrasi dan dipengaruhi tradisi keraton yang penuh dengan keteraturan, sistematis, dan kaku," ujar Sulaiman Sadik, Senin (2/10/2017).
(Baca juga:
Menengok Desa Batik di Yogyakarta
)
Di Madura, pembuatan batik berpegang erat atas motif batik pesisir. Batik pesisir ini memiliki karakter yang kuat, terutama pada pewarnaan dan motifnya yang eksploratif.
Karenanya batik Madura yang disebut dengan batik non geometris oleh Sulaiman Sadik, memiliki motif yang jelas, warna tegas, norak, ekspresif, natural, dan mengandung unsur-unsur lingkungan flora ataupun fauna.
"Batik pesisir Madura itu suka warna mencolok seperti merah pekat layaknya warna vihara. Motif batik Madura beraliran non geometris, lebih bebas seperti gambar binatang, tanaman, hutan dan yang sejenisnya," imbuh Sulaiman Sadik.
Selain itu, batik pesisir Madura tidak terintervensi pola-pola atau
maal
. Pebatik lebih imajinatif dan mengikuti kepekaan jiwanya serta nalurinya. Dengan demikian, sulit ditemukan di Madura ada dua lembar kain batik yang memiliki kesamaan hasil meskipun motifnya sama.
"Motif batik merupakan bagian kritikal dari proses pembuatan kain batik sendiri. Goresan canting dan gerak tangan pebatik melibatkan pikiran dan hatinya sehingga apa yang tergores menjadi motif yang akan menarik minat pecinta batik," ungkap Sulaiman Sadik.
(Baca juga:
Sengitnya Persaingan Batik Jawa Tengah dengan Batik Asal China
)
Belakangan ini, perajin batik dari luar Madura banyak terpikat. Salah satu alasannya, karakter asli batik pesisir tidak hilang meskipun sudah dikolaborasi dengan motif-motif baru.
"Kalau batik berwarna merah dengan kombinasi hijau dan kuning, bahkan hitam membuat saya semakin tertarik untuk memilikinya. Warna demikian sangat menantang dan anti mainstream," kata Moh Ridwan, pecinta batik asal Pamekasan.
Kadarisman Sastrodiwirdjo dalam bukunya The Heritage of Indonesia Pamekasan Membatik dijelaskan, batik pesisir di Madura di antaranya memiliki motif alam dan lingkungannya.
Seperti motif Sesse' (kulit ikan laut), ramok (akar), ketupat dan kembang pot. Ada pula yang tradisional seperti motif Tanahan Sekar Jagad, Tanahan Oleng (tanah berkelok), Tanah Mo'ramok (tanah berakar), Padi Kepak (gabah kosong), dan buah-buahan seperti pisang Bali.
"Motif-motif itu terus dikembangkan menjadi batik kontemporer yang dicampur dengan motif yang dibangun berdasarkan imajinasi perajinnya," kilah Kadarisman.
Perkembangan batik semacam inilah yang kelak akan mengaburkan keaslian motif batik pesisir Madura.
Oleh sebab itu, pemerintah diharapkan memberikan tambahan wawasan kepada perajin batik untuk tidak menghilangkan motif dasarnya. Jika sudah kehilangan motif dasarnya, akan mudah dicaplok dan diklaim bangsa-bangsa lain.
Kompas TV
Kemeriahan hari batik nasional sudah terasa sejak hari Minggu (1/10) kemarin dalam Karnaval Batik Indonesia. |
Lữ Bố: Đã ib chưa tháy trả lời |
บัวหลวงเปิดขายกองทุนตราสารหนี้ "บัวหลวงเพิ่มพูน" 20-30 มี.ค.นี้
กองทุนบัวหลวงเตรียมเสนอขาย IPO กองทุนรวมตราสารหนี้ "บัวหลวงเพิ่มพูน" วันที่ 20-30 มี.ค.นี้ บลจ.ชั้นนำในต่างประเทศได้
19 มี.ค. 2563
นายวศิน วัฒนวรกิจกุล กรรมการผู้จัดการ Head of Business Distribution (บลจ.) บัวหลวง เปิดเผยว่า (IPO) ของกองทุนเปิดบัวหลวงเพิ่มพูน (B-ENHANCED) ระหว่างวันที่ 20-30 มี.ค.63
ADVERTISEMENT
โดย B-ENCHANCED
แต่ยังไม่พร้อมที่จะลงทุนในหุ้น กองทุน B-ENHANCED ก็เป็นทางเลือกที่น่าสนใจ โดยกองทุน B-ENHANCED 1 ปีขึ้นไป" นายวศินกล่าว
ทั้งนี้ กองทุน B-ENHANCED (Investment Grade) (Non-Investment Grade) (Unrated Securities) รวมกันโดยเฉลี่ยไม่เกินร้อยละ 20 (NAV)
นอกจากนี้
ทั้งนี้ B-ENHANCED กองทุนบัวหลวง โทร.02 674 6488 กด 8 หรือตัวแทนขายหน่วยลงทุน ได้แก่ ธนาคารกรุงเทพ, ตัวแทนขายของกรุงเทพประกันชีวิต, บริษัทหลักทรัพย์ (บล.) บัวหลวง, บล.เอเชีย พลัส, บล.โนมูระ พัฒนสิน, บมจ.หลักทรัพย์ ฟิลลิป (ประเทศไทย), บล.ภัทร, บล.ดีบีเอส วิคเคอร์ส (ประเทศไทย), บล.กรุงศรี, บลน.ฟินโนมีนา, บล.ไทยพาณิชย์ และบล.หลักทรัพย์ เคจีไอ (ประเทศไทย) |
Jakarta -
Panitia seleksi (Pansel) calon hakim
Mahkamah Konstitusi
(MK) sudah mulai bekerja mencari sosok terbaik pengganti Patrialis Akbar. Pansel tak mau lagi ada hakim MK yang terlibat kasus hukum.
Untuk itu, Pansel akan melibatkan sejumlah lembaga lain untuk memastikan integritas para calon hakim MK. Setidaknya, Pansel melibatkan KPK dan PPATK dalam proses seleksi hakim.
"Integritas didapat dari tes kita. Kita harap dari masukan-masukan dari lembaga-lembaga resmi seperti PPATK, KPK, KY. Kita kerja sama KY karena KY punya kepanjangan tangan di daerah-daerah kalau ada calon pendaftar di situ KY bisa bantu
track record
nya. Kita juga minta data dari Polri dan BIN semuanya untuk
track record
integritasnya," ujar Ketua Pansel Hakim MK Harjono di Gedung I Sekretariat Negara, Jakarta, Selasa (28/2/2017).
Harjono mengatakan, sebagai calon
hakim MK
harus memenuhi beberapa syarat. Berdasar undang-undang, calon harus sarjana hukum, usia antara 47-60 tahun, dan memiliki pengalaman 15 tahun di bidang hukum.
Pendaftaran akan ditutup pada 3 Maret 2017. Setelah itu, tim akan melakukan seleksi administratif dan mengumumkan 10 nama yang lolos.
Nantinya, 10 nama inilah yang akan menjalani seleksi wawancara. Sampai akhirnya pada 31 Maret pansel akan menyerahkan nama calon hakim MK kepada Presiden.
Presiden memiliki waktu tujuh hari untuk menentukan satu nama
hakim MK
pengganti Patrialis Akbar yang terlibat kasus dugaan suap uji materi Undang-Undang Nomor 41 Tahun 2014 tentang Peternakan dan Kesehatan Hewan.
"Karena untuk mengisi 1 lowongan, ada 3 calon yang akan kita sampaikan ke Presiden," Harjono memungkas. |
Nguyễn Thị Ngân: ..V@y từ 1 tr-3tr, có thẻ ATM và CMT.
K thế chấp, k phí trước..Ai cần nhắn tin mình .
Tiền về tài khoản sau 30phút
vòng 24h. Ib m hướng dẫn
Duynguyen Duy: Đây nhé bn ơi Vay nhanh giải ngân siêu tốc cùng cash 24 h a ,hỗ trợ từ 1-15 tr , từ 20 tuổi link đki tại đây
Huyhoang: Nợ xấu vay được
M đã vay link này thành công ai muốn vay thì ấn vào link tham khảo và đăng kí nhá
Vũ Huy Hùng: Avay ! Duyệt vay siêu tốc lên đến 70 triệu! Chỉ cần CMND hoặc CCCD + sử dụng sim Viettel chính chủ
✔Vay 10tr trả góp 26 tháng, mỗi tháng 500k ( bao gồm gốc và lãi)
✔Vay 20Tr trả góp 24 tháng, mỗi tháng 1tr( bao gồm cả gốc và lãi)
✔Vay cao nhất 70Tr
➩ K đóng phí trước
➩ K thẩm định
➩ K gọi người thân
➩ K chứng minh thu nhập
➲ Đăng ký nhanh online mất 2 phút
Viết Vinh Camry: Có Với Zvay, bạn có thể đăng ký vay nhanh từ 2 đến 8 triệu,
დდდ Quy trình nhanh chóng, thông tin đơn giản.
ღღღღ Nhận được tiền ngay, giúp bạn giải quyết những khó khăn tài chính trong chớp mắt ib link: |
คำสั่งคณะรักษาความสงบแห่งชาติ
คำสั่งคณะรักษาความสงบแห่งชาติ
ที่ ๑/๒๕๕๗
เรื่อง
ให้บุคคลมารายงานตัว[๑]
ฉบับที่ ๑/๒๕๕๗ ตั้งแต่วันที่ ๒๒ เดือนพฤษภาคม พุทธศักราช ๒๕๕๗ เวลา ๑๖๓๐ แล้วนั้น
มารายงานตัว ณ
(กองบังคับการ กรมทหารราบที่ ๑ มหาดเล็กรักษาพระองค์ฯ)
ภายในวันที่ ๒๒ พฤษภาคม พุทธศักราช ๒๕๕๗ ดังนี้
๑. นายนิวัฒน์ธำรง บุญทรงไพศาล
๒. นายพงศ์เทพ เทพกาญจนา
๓. นายจาตุรนต์ ฉายแสง
๔. นายวิเชษฐ์ เกษมทองศรี
๕. นายพงษ์ศักดิ์ รักตพงศ์ไพศาล
๖. นายจารุพงศ์ เรืองสุวรรณ
๗. นายยุคล ลิ้มแหลมทอง
๘. นางเบญจา หลุยเจริญ
๙. นายสมศักดิ์ ภูรีศรีศักดิ์
๑๐. นางปวีณา หงสกุล
๑๑. พลเอก พฤณฑ์ สุวรรณทัต
๑๒. นายพ้อง ชีวานันท์
๑๓. นายยรรยง พวงราช
๑๔. นายวิสาร เตชะธีรวัฒน์
๑๕. นายสนธยา คุณปลื้ม
๑๖. นายประดิษฐ์ สินธวณรงค์
๑๗. นายสรวงษ์ เทียนทอง
๑๘. นายประเสริฐ บุญชัยสุข
สั่ง ณ
วันที่ ๒๒ พฤษภาคม พุทธศักราช ๒๕๕๗
พลเอก
ประยุทธ์ จันทร์โอชา
หัวหน้าคณะรักษาความสงบแห่งชาติ
ปริยานุช/ผู้จัดทำ
๒๙ พฤษภาคม
๒๕๕๗
พจนา/ผู้ตรวจ
๓๐ มิถุนายน
๒๕๕๗
[๑] ราชกิจจานุเบกษา
เล่ม ๑๓๑/ตอนพิเศษ ๘๕ ง/หน้า ๑/๒๖ พฤษภาคม ๒๕๕๗ |
ประวัติการปันผลrcl
hot: ปี04
ปันผล3ไตรมาสแรก.45สตต่อหุ้น กำไร9เดือน3.5 บาทต่อหุ้น
ปันผลหลัง4ไตรมาส 1.55 บาทต่อหุ้น
ปี05
ปันผล3ไตรมาส แรก1. บาท กำไร9เดือน6.15 บาทต่อหุ้น
ปี05 กำไรมากกว่า 04
ปันผลหลัง4ไตรมาสอีกรอบหนึ่งปี05
จะปันผลเท่าไรคับ
เขาใช้เกณท์กี่%ในการปันผลคับ
เมื่อ: 2006-02-13T03:15:06+00:00
Raphin Phraiwal: นโยบายปันผลของ RCL : ไม่เกิน 50 % ของกำไรสุทธิ
ปี 04 ปันลประมาณ 57 %
เมื่อ: 2006-02-13T03:32:08+00:00
Raphin Phraiwal: ... Quote.y=14
เมื่อ: 2006-02-13T03:32:54+00:00 |
คําสั่งกรมบังคับคดี
ที่ 50/2533
เรื่อง
-----------------
และเจ้าพนักงานบังคับคดี ในส่วนราชการต่าง ๆ ของกรมบังคับคดี ในบางกรณีนั้น พิทักษ์ทรัพย์ เช่น แต่เจ้าพนักงาน บังคับคดีไม่เห็นชอบด้วย (เลย) เป็นต้น อันก่อให้เกิดปัญหาในทางปฏิบัติ ที่เจ้าพนักงานพิทักษ์ทรัพย์ ในชั้นศาล
ฉะนั้น หรือเจ้าพนักงานบังคับคดี ให้เจ้าพนักงานพิทักษ์ทรัพย์ หรือเจ้าพนักงานบังคับคดี ที่มีความเห็น หรือเจ้าพนักงานบังคับคดี แล้วแต่กรณี หรือรองอธิบดี
ทั้งนี้
ผู้มีอํานาจลงนาม - สั่ง ณ วันที่ 8 กุมภาพันธ์ พ.ศ. 2533
(นายสมชัย ศิริบุตร)
อธิบดีกรมบังคับคดี |
TRIBUNNEWS.COM, JAKARTA -
Kasus suap yang melibatkan pengusaha impor daging dan tertangkapnya hakim MK
Patrialis Akbar
oleh
KPK
menjadi momentum bagi Dewan Peternak Rakyat Nasional (Depernas), untuk menggelar jumpa pers di Jakarta.
Jumpa pers itu terkait upaya mendorong Mahkamah Konstitusi untuk dapat memutus gugatan yang diajukan sejak tahun 2015.
Pihak pengunggat menyatakan seharusnya gugatan terkait UU peternakan dan kesehatan hewan diputuskan pada tahun 2016. Hal ini dirasa perlu karena berkaitan dengan kualitas daging yang akan diterima oleh masyarakat.
(*) |
một kho chữ nghĩa sinh thành
giấu sau sợi tóc trắng xanh mái đầu
chiến tranh cứa trái tim đau
càng dày năm tháng càng sâu ân tình
một đời lãng tử cơn say
rượu bia cặp nách túi đầy thơ văn
đem sông lên núi tạo vần
bao nhiêu thi ảnh xuất thần trong bia
bạn ngồi lặng trước nhang trầm
nén đau vào cõi âm thầm niềm đau
hồn hùng giờ dạt về đâu
máu hùng còn nhuộm từng câu thơ đời |
TEMPO.CO
,
Jakarta
- PT Angkasa Pura I (Persero) menggelontorkan dana hingga Rp 54 Triliun guna mempercepat pembangunan dan pengembangan enam bandar udara di Indonesia. Pendapatan dari bisnis non-aeronautika juga dimaksimalkan untuk menyeimbangkan sumber pendapatan perusahaan.
"Ada tiga bandara yang kita jadikan prioritas utama, yaitu bandara di Kulonprogo, Semarang, dan Banjarmasin," kata Direktur Utama PT Angkasa Pura I Danang S. Baskoro saat menghadiri peringatan ulang tahun perusahaan ke-53 di Bogor, Jawa Barat, Sabtu, 25 Februari 2017. "Prioritas kedua adalah bandara di Bali, Makassar, dan Surabaya."
Baca:
Petahana Tak Lolos Pansel OJK, Indef Nilai Sinyal Penyegaran
Danang menambahkan, selama ini butuh waktu tiga hingga empat tahun untuk membangun dan meningkatkan kapasitas sebuah bandara. "Tapi kita ingin dengan momentum ulang tahun ke-53 ini bisa dikebut satu hingga dua tahun saja," ucapnya.
Dengan percepatan tersebut, AP I menargetkan perolehan pendapatan pada 2017 menembus Rp 8 triliun dengan target laba Rp 1,2 triliun. "Kebutuhan pembangunan dan peningkatan ini semakin mendesak karena pertumbuhan penumpang ke Indonesia tumbuh signifikan," ujarnya.
AP I, kata Danang, juga akan semakin menekankan aspek bisnis non-aeronautika di bandara lain. Lima anak perusahaan Angkasa Pura ditargetkan akan memegang penuh bisnis ini ke depan.
Baca:
Enam Bandara Merugi, Ini Penjelasan Angkasa Pura I
"Saya harapkan, dari Rp 8 triliun pendapatan nanti, 45 persen bisa berasal dari non-aeronautika. Kalau bisa separuhnya lebih bagus lagi," kata dia.
Danang menilai bisnis bandara di mana pun di dunia pasti melayani dua segmen bisnis, yaitu maskapai dan penumpang. "Kita tentu tidak bisa membebani maskapai dengan
cash
yang serba mahal, misalnya untuk parkir pesawat," tuturnya. Sehingga diharapkan bisnis non-aeronautika, seperti penyewaan beberapa areal komersial di bandara, bisa berkontribusi lebih.
FAJAR PEBRIANTO |
Vietcombank: Chào bạn,
Bạn có thể tham khảo thông tin về các sản phẩm cho vay cá nhân của Vietcombank tại liên kết sau nhé:
Ngoài ra, bạn cũng có thể gọi đến tổng đài theo số 1900545413 để được chuyên viên tư vấn cụ thể hơn nhé.
Thân ái! |
anh sinh ra trên miền đất quảng bình
nơi cát trắng gồng mình trong nắng gió
những trận mưa tưởng như trời sập đổ
nước ngập tràn gian khó lắm miền trung
đất khô cằn người một nắng hai sương
yêu tổ quốc yêu quê hương day dứt
giữa canh khuya nhiều đêm anh thao thức
để quyết tâm bằng trí lực vươn lên
ham học hỏi anh gắng sức luyện rèn
từng bươn trải khắp mọi miền đất nước
dù thất bại vẫn không hề chùn bước
mong đến ngày thỏa mơ ước vinh quang
những cơ ngơi giờ đây đã khang trang
rộn vòng quay nhịp nhàng bao cỗ máy
niềm vui chung nhen lên từng cuộn giấy
trái tim hồng thêm rực cháy chứa chan
đời doanh nhân cũng biết mấy gian nan
lo vốn liếng lo thị trường công nghệ
có nhiều khi hàng làm ra bị ế
chất đầy kho tưởng không thể vượt qua
mái tóc anh bạc sớm ngỡ đã già
có mấy khi được ở nhà ngơi nghỉ
giữa đêm thâu vẫn chong đèn suy nghĩ
ngày lại ngày bình dị chẳng xa hoa |
กรุงศรีคอนซูมเมอร์บุกเออีซี
กรุงศรี คอนซูมเมอร์ หลังบุกลาวสำเร็จ
5 ม.ค. 2558
กรุงศรี คอนซูมเมอร์ หลังบุกลาวสำเร็จ
นายฐากร ปิยะพันธ์ กรรมการผู้จัดการใหญ่ บริษัท อยุธยา แคปปิตอล เซอร์วิสเซส (กรุงศรี คอนซูมเมอร์) เปิดเผยว่า แผนธุรกิจ 3 ปีของบริษัทเริ่มต้นในปี 2558 จะขยายธุรกิจเข้าไปในกัมพูชา มีการว่าจ้างที่ปรึกษาสำรวจตลาด ศึกษากฎระเบียบ
นอกจากนี้ ยังสนใจตลาดเวียดนาม หากเข้าไปคงไม่เริ่มต้นจากศูนย์ ส่วนตลาดพม่าก็สนใจเช่นกัน แต่เป็นแผนระยะยาว
นายฐากร กล่าวว่า แผนธุรกิจต่างประเทศในปี 2558 ภายใต้ชื่อ กรุงศรี ไฟแนนเชียล เซอร์วิส
ทั้งนี้ 2-3 ราย เช่น ธนาคารการค้าต่างประเทศลาว (บีซีอีแอล) ที่มีสาขาจำนวนมาก 3 ของปี 2558
2556 สามารถไปได้ดี คาดว่าคุ้มทุนใน 3 ปี และเริ่มมีกำไรในปีที่ 4 ได้แก่ เช่าซื้อรถยนต์ เช่าซื้อรถจักรยานยนต์ ไมโครไฟแนนซ์ และผ่อนชำระสินค้า โดยมีการปล่อยสินเชื่อ 3 สกุล คือ เงินบาท เงินกีบ และเงินเหรียญสหรัฐ ขึ้นอยู่กับประเภทสินเชื่อ
"ข้อจำกัดในลาวคือ ต้นทุนการดำเนินงานสูง ดอกเบี้ยใกล้เคียงกับไทย จึงพอจะชดเชยได้ เพราะใช้อยู่ 3 สกุล ที่นี่ถือเป็นการเข้าไปทำเอง เรียนรู้เอง ถือว่าเจอหนักพอสมควร" นายฐากร กล่าว
นายฐากร กล่าวว่า นายโนริอากิ โกโตะ ประธานเจ้าหน้าที่บริหาร ธนาคารกรุงศรีอยุธยา บริษัทแม่ของกรุงศรี คอนซูมเมอร์ ให้โจทย์ทำธุรกิจในปี 2558 ต้องรักษาแชมป์อันดับ 1 ของสินเชื่อรายย่อยให้ได้ 1 ในปีนี้จะเน้นรักษาส่วนแบ่งตลาด |
em tôi xinh đẹp tuyệt vời
đẹp người đẹp nết đẹp đôi môi hồng
làm nhiều người phải chờ trong
làm cho bao kẻ rước mong em về
tôi nghèo em chẳng hề chê
tôi luôn ước muốn nàng về nơi đây
ước mong anh được một ngày
ông trời giúp được thì hay tuyệt vời
mong nàng đừng có buông lơi
nàng ơi đừng có nói lời chia xa
thì nhỏ hãy coi như là
anh tặng em nhé mình xa cách rời |
ACD คาดรายได้ปีนี้ทะลุ 1 59
ACD คาดรายได้ปีนี้ทะลุ 1 59
2 เม.ย. 2558
นายสนั่น ศิริพนิชสุธา ประธานเจ้าหน้าที่บริหาร บริษัท เอเชีย คอร์ปอเรท ดีเวลลอปเมนท์ จำกัด (มหาชน) หรือ ACD เปิดเผยว่า บริษัทคาดรายได้ปีนี้จะทะลุ 1 พันล้านบาท จากปีก่อนที่มีรายได้ 51.43 ล้านบาท มูลค่า 270 ล้านบาท โดยโครงการดังกล่าวมีทั้งหมด 4 อาคาร 2-3 นี้
พระราม 2 มูลค่าราว 700-800 ล้านบาท 90% นอกจากนั้น 2 โครงการ และที่ดินเปล่า 1 แห่ง มูลค่าราว 800 ล้านบาท รวมทั้งเจรจาซื้อโรงแรมอีก 3 โรงแรม มูลค่าราว 7 พันล้านบาท คาดว่าจะเห็นในปี 59
ทั้งนี้ บริษัทจะใช้เวลาราว 2 300 ล้านบาท พร้อมกันนี้
นายสนั่น กล่าวเพิ่มเติมว่า เตรียมซื้อหุ้น ACD เพิ่มเป็น 40-50% จากปัจจุบันที่ถือหุ้น 8% เพื่อลงทุนในระยะยาว ACD และรายได้ไม่เติบโต |
gió ướp hương mây buồn thê thảm
lòng người tựa cửa cứ lan man
chiều tàn nhập nhoạm đám mây hoang
u u bóng dáng sắp mưa tràn
nhấp nhổm nắng hạn nay trời khóc
nước mắt ào ào đổ xuống môi
lòng dạ trôi xuống hồ nước ngọt
mon mót trái tim ứa lệ vàng
yêu nàng hết thảy cay mi mắt
ngắm mưa rơi nhớ giọt lệ sầu
mưa dài bao nhiêu bấy nhiêu lệ
bao nhiêu giọt mưa bấy giọt sầu
nắng hạn bao lâu gặp mưa ngàn
chỉ chưa được gặp mặt nàng yêu
để cho mưa lệ nhoà đôi mắt
mây mờ lớp lớp ôm trời yêu
gió lệ hoe hoe run cành cây
giọt lệ pha sơn sơn mái nhà
khung chiều ngõ sắc mùi đậm lệ
lê thê dài dại tim tái tê |
Như Quỳnh: Cần tiền gấp thì vào nhé bác. thủ tục nhanh chỉ 15p là nhận tiền.
Thùy Hoàng: Top các nhà tài chính uy tín nhất hiện này làm việc kể cả chủ nhật.
Hỗ trợ vay, mở thẻ cấp tốc. Không tốn phí.
Thủ tục đơn giản, duyệt tự động,không phiền người thân.
Chỉ cần CMND, SDT,SHK
Đăng kí ngay
Ngọc Tuyết: tamo Mình đã vay #Tamo 3tr ở web này không mất lãi suất mà còn miễn phí đăng ký. Bạn nào cần vay vào web đký nè còn nhiều gói vay cao hơn đấy các bác 👇👇👇👇👇
🔥Web duyệt siê tốc 🔥
🔊Chấp nhận nợ xấu
🔊18 tuổi trở lên
🔊Hỗ trợ 500k, 1tr, 2tr, 5tr, 10tr, 20tr, đến 200tr
🔊0% lãi suất 🔊chỉ cần CMND và thẻ ATM
🔥Giải ngân ngay
👇👇👇👇 Tamo
Minh Tuyết: Vay nhanh 1-10tr.
🤗Thủ tục vô cùng đơn giản,nhanh chóng
🤗Cần có CMND là vay được
🤗Tỉ lệ thành công là 95% (duyệt tự động)
ĐĂNG KÝ THÀNH CÔNG NHẬN TIỀN QUA ATM LUÔN.Đăng ký miễn phí tại link này
Hoai Tran: 🍄 Tima- vay trong ngày
💸 Lãi cực thấp (1,5%/tháng)
☘ Giải ngân siêu tốc, cam kết chỉ trong 30p
👉 Click vay ngay
☎ Tổng đài tư vấn: 1900 633 688 |
ดาวโจนส์ปิดลบ 57.11 จุด น้ำมันร่วง 98 เซนต์ ทองบวก 2.30 ดอลล่าร์
22 มิ.ย. 2560
ดาวโจนส์ปิดลบ 57.11 จุด น้ำมันร่วง 98 เซนต์ ทองบวก 2.30 ดอลล่าร์ 21,410.03 จุด ลดลง 57.11 จุด หรือ -0.27% ดัชนี เอสแอนด์พี 500 ปิดที่ 2,435.61 จุด ลดลง 1.42 จุด หรือ -0.06% และดัชนี แนสแดคปิดที่ 6,233.95 จุด เพิ่มขึ้น 45.92 จุด หรือ (21 มิ.ย.) โดยดาวโจนส์อ่อนแรงลงติดต่อกัน 2 วันทำการ อย่างไรก็ตาม ดัชนี แนสแดคปิดตลาดในแดนบวก อินเตอร์มีเดียต หรือ ไลต์สวีตครูด งวดส่งมอบเดือนสิงหาคม ลดลง 98 เซนต์ ปิดที่ 42.53 ดอลลาร์ต่อบาร์เรล ต่ำสุดนับตั้งแต่วันที่ 10 สิงหาคม ลดลง 1.20 ดอลลาร์ ปิดที่ 44.82 เพิ่มขึ้น 2.30 ดอลลาร์ ปิดที่ 1,245.80 ดอลลาร์ต่อออนซ์ |
Nguyên Hương
Dolly
Nhìn mình trong tấm gương bầu dục, nàng mỉm cười. Suốt chiều nay, nàng soi gương tập mỉm cười. Cuối cùng thì nàng cũng tìm được một nụ cười mỉm có thể hài lòng được. Thu người trong ghế bành, nàng lắng nghe tiếng bước chân của chồng. Một, hai, ba, bốn, năm... Ngày mới dọn về ngôi nhà này, hai đứa con của nàng chạy lên chạy xuống cầu thang thi nhau đếm bậc... Mười hai, mười ba, mười bốn... hai mươi lăm... Giờ thì nàng nghe cả tiếng anh thở, và tiếng chìa khoá xoay trong ổ. Rồi tiếng bật công tắc đèn, ánh sáng bừng khắp phòng và giọng anh ngạc nhiên: - Sao em... Sao tối thế này? Anh đi đến trước mặt nàng. Hai người nhìn nhau. Không ai nói gì. Anh thở dài não nề. Chợt anh nghe tiếng nàng cười. Đúng vậy, nàng cười khúc khích, vui vẻ và tinh nghịch: - Anh biết tại sao em để nhà tối không? - Thôi, đừng vậy nữa. - Anh cắn chặt răng. - Cuộc họp đang tiếp tục nhưng anh bất cần. Anh muốn nói với em... Nàng vươn tay bịt miệng lại: - Em hiểu rồi. - Nàng đằm thắm. - Em hiểu anh mà. Mắt anh ngấn nước: - Anh là kẻ chẳng ra gì. - Em yêu kẻ chẳng ra gì đó. Anh ôm choàng lấy nàng. Khuôn mặt anh qua vai nàng đối diện với tấm gương bầu dục nhăn nhúm khổ sở. - Anh nghĩ lại rồi. Mặc kệ mọi sự ra sao thì ra. - Đừng nói vậy. - Nàng ngọ nguậy đầu trong ngực anh. - Không thể mặc kệ được. - Nhưng anh không thể... Chính anh không thể chịu nổi... - Em cũng không chịu nổi. Một mình anh một mình em thì không thể. Nhưng hai chúng ta thì có thể. Im lặng. Im lặng thật lâu. Trái tim nàng đập mạnh trong lồng ngực dội lại tiếng đập của trái tim anh. Từ từ nàng lùi lại nhìn anh chăm chú. - Em sao vậy? - Em muốn ngắm anh. Em sợ... ngày mai em sẽ khác, anh sẽ khác. - Thôi đi. - Anh hét lên. - Anh sẽ không... Tiếng hét kinh khủng đến nỗi tấm rèm nhung lay động. - Không nhắc đến chuyện đó nữa. - Giọng nàng điềm tĩnh và chuyển sang nghịch ngợm. - Anh không thấy em đang mặc cái áo này sao? - Nàng e thẹn. Anh mở to mắt... Cái áo màu hồng nhạt điểm những chấm tròn nho nhỏ màu đỏ. Từ lâu... Cái áo đêm tân hôn. - Hình như em đã mập ra rất nhiều. Nhưng không sao, mày mà hàng thun nên em vẫn mặc được. Nó vẫn còn đẹp phải không anh? Mười lăm năm... Em không nghĩ là đã mười lăm năm rồi. Nhanh quá! - Nàng ngắm nghía và vuốt ve những nếp xếp. Khuôn mặt anh đờ ra tê dại. Nàng mím môi như thể anh là một tên ngốc. - Anh tắt điện đi. Anh đi về phía công tắc nhấn ngón trỏ vào cái nút màu trắng như một cái máy. - Ôm em đi. - ... - Lần cuối cùng của chúng ta đấy... - ... - Em sẽ không còn là vợ như trước đây... như ngày hôm quạ Chúng ta... Hãy ôm em đi. Anh hiểu em nói gì mà, phải không? Đừng để em phải nói nữa. Em yêu anh. * Mười một giờ đêm, nàng ra khỏi nhà. Chiếc taxi đang đợi ở góc phố. Anh nói để anh đưa nàng đi nhưng nàng không muốn, việc này nàng một mình phải lẽ hơn. Vừa ra khỏi cổng, nàng khựng lại một chút rồi nhớ ra mình phải tiếp tục làm gì. Chiếc taxi đang đợi ở góc phố. Nàng muốn khóc, nàng nhận ra mình muốn khóc. Người tài xế sẽ nói gì về những giọt nước mắt của người đàn bà lúc mười một giờ đêm? Nàng hít một hơi dài, hãy đi đứng an nhiên mệnh phụ, bình thản đoan chính, nụ cười trên môi lụa là. - Em đi đây. - Nàng nói khe khẽ với cánh cổng. - Mẹ đi đây, ngủ ngoan nhé. - Nàng nói khe khẽ với cánh cổng. ánh đèn trên ban công bừng sáng. Tim nàng thắt lại. Vậy là anh không giữ lời hứa. Nàng không muốn bất cứ đưa tiễn nào, kể cả ánh mắt. Anh thật là... Nàng mím môi dấn bước. Giữ cổ thẳng cứng không nhìn lên nơi ánh sáng toa? xuống, nàng đi về phía taxị Hơi ẩm thoang thoảng. Ban nãy, khi nàng cuộn người trong vòng tay anh, trời oà mưa. Mưa luôn luôn là đồng minh cho một giấc ngủ ngon. Và nàng đã ngủ thiếp đi trong mùi mồ hôi quen thuộc. Nếu anh không lay thì chắc nàng đã ngủ quên. Người tài xế xuống xe cúi chào và nhanh tay mở cửa. Sự lễ độ này làm nàng lại muốn khóc. Nhưng bây giờ thì càng không thể khóc được nữa rồi. - Cô có muốn dạo một vòng trước khi chúng ta về nhà không? - Câu hỏi thốt lên bằng giọng rất hoà nhã. Nàng sững sờ nhìn về ghế tài xế. Hắn. Hắn... Quen nhìn thấy hắn dáng vẻ thẳng cứng trịnh trọng, nàng đã không nhận ra... cái áo sơ mi xắn tay tận khuỷu, bắp tay rắn chắc hờ hững vòng qua vô lăng. - Cô có thấy rằng tôi khá hiểu cô không? Tôi đoán thế nào cô cũng đến với tôi bằng taxi. Nàng nhìn con đường chạy lùi về phía sau, hai hàng đèn như bóng mặt trăng liên tục sa xuống. Tiếng ho khẽ: - Trời hơi khó chịu. Tôi có mang theo khăn quàng cổ cho cô, nó ở phía sau lưng cô. Nàng thẳng người lên như bị điện giật. - Cô không nên căng thẳng quá như vậy. - Giọng hắn mềm mại. - Tôi cho xe chạy một vòng quanh phố nhé? Có lẽ tôi phải cám ơn cộ Từ lâu rồi công việc và công việc. Không ngờ phố xá thay đổi nhiều quá. - Không phải chính ông tạo nên những thay đổi đó sao? - Nàng bật ra và thấy trên khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn là vẻ hài lòng, hắn chỉ muốn nàng trò chuyện, về bất cứ điều gì. Nàng khó chịu với chính bản thân quá đỗi. Bị lừa thật dễ dàng. Liên tục cho xe rẽ trái rẽ phải như đùa, hắn nhìn nàng qua kính chiếu hậu: - Cô biết tôi nghĩ gì không? Tôi nhớ câu chuyện về anh chàng Alibaba may mắn, may mắn lớn nhất của anh ta là có nàng hầu gái rất thông minh và trung thành. Loại truyện cổ tích đó đáng cho người lớn đọc. Thôi chúng ta về nhé. Nàng rùng mình ớn lạnh. Giọng hắn êm như ru: - Khăn quàng ngay sau lưng cô đấy thôi. Căn phòng thoang thoảng mùi thơm trang nhã. Mọi thứ đều trang nhã... Cái đồng hồ kiểu cổ viền khung màu đồng, tranh thiếu nữ, bức thư pháp, bộ bàn ghế mây với bình hoa như cỏ... Và cái giường rộng phủ drap lụa bóng mượt trong ánh đèn mờ mờ. Hắn đi vào phòng bên và quay lại trong bộ pyjama màu nhạt viền đen. Nàng ngồi im không nhúc nhích. Nàng đã nghĩ mình sẽ nhắm mắt lại mà mỉm cười cho xong sự đời. Nhưng nàng không thể mỉm cười như ý muốn. Nàng đã có ý khinh bỉ hắn, nhưng lúc này đây nàng chỉ thấy sợ. Hắn đi đến bên nàng, đặt tay lên vai xoa nhẹ rồi động tác này dừng lại ở cổ tay nàng: - Tôi không làm bất cứ điều gì nếu cô không muốn. Thật. Ngay bây giờ nếu cô muốn về tôi sẽ đưa cô về. Câu nói khiến nàng mỉm cười. Kịch. Nàng chỉ sợ khi hắn thật, nàng không sợ khi hắn kịch. Hắn biết nàng không còn chọn lựa nào khác. - Cô hãy cười như thế. - Hắn ngồi xuống cái ghế đối diện nàng, thủ thỉ. - Tôi rất phục khi cô đến đây. Vợ tôi, nếu tôi ở địa vị chồng cô hiện nay thì chắc chắn một điều là bà ấy sẽ quơ quào nốt những gì chưa bị phát hiện rồi cao chạy xa baỵ Tôi ghen với chồng cô đấy. Nàng tự hỏi hắn nói điều này để làm gì? Cái đồng hồ cổ trên tường chỉ mười hai giờ ba mươi, bắt đầu một ngày khác. Hắn chồm tới vuốt má nàng: - Cô đẹp lắm. Tôi thích cộ Từ lâu rồ... Từ khi tôi và chồng cô còn làm chung công tỵ Nhưng nếu chỉ thích thì chúng ta không có đêm nay. Hắn sẽ nói hắn yêu mình say đắm? Nàng tự hỏi và thấy lợm giọng. Không cần trò ve vuốt này, hoàn toàn không cần. Nàng biết mình phải làm gì. Nàng rướn thẳng người lên: - Thưa ông... - Khoan, nghe tôi nói hết đã. - Hắn thầm thì. - Cô có nghĩ là chúng ta sẽ có một đứa con không? Nàng lạnh người. Hắn muốn gì? - Không có trong hợp đồng. - Nàng bật ra thảng thốt. - Chưa có. - Sao ông không nói sớm hơn? - Sớm hơn thì sao? Ngay lúc này quyền lựa chọn vẫn thuộc về cô mà. Nàng cứng họng. Chai rượu xuất hiện trên tay hắn như một trò ảo thuật, hắn rót ra cái ly và chậm rãi nhấp môi, mùi anh đào thơm lừng: - Tôi có một bà vợ ngu dốt và hai đứa con trai phá gia chi tử. Khi còn làm ở công ty, có quy định tiêu chuẩn cán bộ giỏi phải là con cái cũng học giỏi. Cái quy định chết tiệt này khiến năm nào tôi cũng xếp hàng phía sau người khác, còn chồng cô thì nhờ quy định này mà vớt vát được cái khoản vụng về trong chuyên môn. Cả công ty đều khen chồng cô có phước, khen cô giỏi dạy con. Tôi thì tin gien di truyền. Tôi ao ước có con với cô từ đó. Mỗi lần bình xét thi đua, không ai tin những tấm bằng khen của kẻ khác mang nộp, trừ của con cô. - Ông... - Nàng mấp máy môi. Hắn dí ngón trỏ ngang môi nàng: - Hãy nghe tôi nói hết đã. Không phải muốn có là được. Đó là số phận. Nếu số phận khiến chúng ta có một đứa con... - Ông... - Cô hãy thề là nếu có thai, cô không được huỷ nó. Nàng bật lên căm giận. Nàng biết sáng mai trở về, nàng sẽ nhơ nhuốc. Nhưng nỗi nhơ nhuốc này mình nàng chịu. Nàng và anh sẽ đưa các con đi nơi khác và vùi chôn sự việc vào quá khứ. Tất cả sẽ bắt đầu lại, một kiếp khác. Nhưng hắn lại muốn hiện diện vĩnh viễn trong gia đình nàng, mãi mãi kiếp ô nhục này. Không bao giờ! Không. - Vậy thì tôi sẽ đưa cô về ngaỵ Tôi thích cộ Nhưng không thích đến độ đem uy tín và thanh danh ra để cứu chồng cô thoát khỏi cái án tù, chẳng những vậy mà còn giữ lại tất cả những gì đang có cho gia đình cộ Cô tin mình cao giá vậy sao? Hắn dốc cạn ly rượu, đứng phắt dậy đi về phía căn phòng kế bên. Nàng lạc giọng: - Một con cừu Dolly mà cao giá vậy sao? Hắn đứng lại, ngoái đầu nhướng mắt nhìn nàng. Rồi hắn bật cười: - Dolly là một cái tên hay hay. - Là không tình yêu... Hắn nheo mắt rùng vai như nàng đã mở ra một đề tài thú vị bất ngờ: - Con của chúng ta ít ra cũng có sự thiết tha từ một phía. Mà sự thiết tha này đâu phải bỗng nhiên. - Bất thần, hắn lấy vẻ mặt nghiêm túc và bước thêm một bước. Nàng nghẹn ngào: - Ông ... khoan đã. - Tôi biết là cô sẽ nghĩ lại. - Hắn quay về phía nàng, bước chân như mèo và giọng nhẹ nhàng. - Và khi rời khỏi nơi này cô sẽ tiếp tục nghĩ lại nữa. Vậy nên, tôi muốn có một lời thề của cô. Nàng câm lặng. Sự xuống giọng nhẹ nhàng đầy thuyết phục này nàng đã nghe nhiều lần khi ông ta xuất hiện trên ti vi, sau khi thật gay gắt, hắn hạ xuống dịu nhẹ như không. Nàng từng khâm phục, chồng nàng cũng vậy. Nhưng không sao. Không sao. Bây giờ thì hắn muốn nói gì cũng được. Bất cứ điều gì. Hắn sẽ được cái hắn muốn. Nàng mỉm cười. - Cô hãy cười như thế. Tôi thích nhìn cô cười. Cô hãy thề đi. Nếu trời cho chúng ta có một đứa con mà cô huỷ nó đi thì... Nàng lạnh lùng ngắt lời: - Thì tôi sẽ chết không toàn thây. - Tôi muốn cô thề trên những gì cô yêu quý hơn. Ví dụ như nếu cô lừa dối tôi thì chồng và hai đứa con của cô sẽ không ra sống mà chết cũng chẳng được. Nàng rùng mình, cổ cứng đờ. Ngón tay trỏ của hắn di nhẹ trên sống mũi nàng rồi dừng lại nơi cằm. Nàng ứa nước mắt. Nàng không muốn khóc trước mặt hắn, suốt chiều nay nàng đã tập cười, nàng đã chọn cho mình một nụ cười, nàng đã chọn cho mình một tư thế để rời khỏi nơi này vào sáng mai. Nhưng nàng đã lầm, chồng nàng đã lầm. Kẻ này... Môi hắn vờn trên cổ, nàng nhớ đến ma cà rồng và toàn thân lạnh toát. - Em làm sao vậy? - Hắn dịu dàng nâng ly rượu nghiêng vào môi nàng. - Em sẽ thấy ấm áp hơn, dễ chịu hơn, chỉ một chút thôi. Nào... Hắn vỗ về... Nàng gồng người lên... Rượu qua môi cay cay rồi chảy qua họng nóng bỏng, nàng nuốt nhanh cảm giác xé rát... Mọi thứ trở nên bồng bềnh bồng bềnh... Cánh tay mạnh mẽ luồn qua cổ khiến nàng phải ngửa lên, và cánh tay kia luồn phía dưới gối chân nàng. Nàng lơ lửng giữa khoảng không chới với. Cái đồng hồ kiểu cổ trước mặt nàng quay quay, cây kim ngắn chỉ số hai. Mùi anh đào phả trên mặt. Mưa oà rơi. Vẫn còn một điều để nàng bấu víu... Nàng mỉm cười... Ban chiều... nàng đã hết mình dâng hiến và anh ân cần biết bao. Không còn gì cho hắn. Đúng, chẳng còn gì. * Một giây, hai giây... ba giây... ba mươi giây... một phút... năm phút... Nàng trân trối nhìn que quickstich cắm trong cái chén nhỏ xíu. Hai vạch đỏ. Hai vạch màu đỏ. Đúng, hai vạch. Nàng khuỵu xuống. Nàng đã cầu nguyện suốt ngày đêm... gọi cả vong linh cha mẹ Ông bà từ kiếp trước... Không ai nghe cả! Không ai... - Em làm sao vậy? Nàng nhìn chồng như không nhìn thấy gì. - Mẹ làm sao vậy? Nàng nhìn con như không nhìn thấy gì. - Cô có khoẻ không? - Cám ơn ông, tôi khoẻ. - Nàng đáp lời. Không thể không đáp lời một con quỷ. Quỷ vào nhà không cần mở cửa, quỷ ngáng đường không cần hiện hình, quỷ không nhìn mà vẫn thấy. Nàng cúi xuống cái bụng lùm lùm của mình. Tiếp tục nguyện cầu níu kéo. Yêu thương sẽ được đền đáp yêu thương. Đứa con này là của anh. Của anh. Của anh. Của anh! Của đau khổ của tuyệt vọng, của cùng đường và là của ân ái yêu thương. Nàng vào khoa sản vào một ngày tháng năm. Trời cũng như đêm tạo thành đứa bé. Sản phụ quá suy nhược nên bác sĩ quyết định mổ. Nàng tỉnh dậy giữa bốn bức tường trắng toát, bên cạnh trống không. - Con tôi đâu? - Nàng bật hỏi. Lòng đau thắt. Vết khâu ở bụng đau thắt. Không nghe cô y tá trả lời. Nàng không biết câu khắc khoải của mình chỉ là mấp máy môi. - Nó giống ai? - Nàng tiếp tục và cũng không ai trả lời. Cô y tá chăm chú quan sát từng giọt dịch truyền rất chậm. Anh đâu rồi? Chồng nàng đang đứng ngoài hành lang, cái điện thoại nhỏ xíu áp vào tai. Chuyện cổ tích kể rằng có một ông vua bị thủy thần túm tóc. Gã lùn kỳ dị hứa sẽ cứu nhà vua với điều kiện vua phải tặng cho gã cái mà vua nhìn thấy đầu tiên ngay khi trở về. Vua hứa. Và vua nhìn thấy hoàng tử trong tay hoàng hậu trước cổng cung điện, dẫn đầu đoàn người nghênh đón. Anh đi dọc theo hành lang dài hun hút, áp mặt vào cửa kính nhìn thằng bé ngủ ngon trong lồng ấp. Anh thấy nó giống hắn lạ lùng. Tại sao nàng không nói với anh? Tại sao? Đứa bé cựa quậy khóc oe oe... Cả tiếng khóc cũng giống hệt giọng điệu của hắn! Cổ họng anh đắng nghét. Bác sĩ nói hai mẹ con quá yếu, ông muốn biết anh sẽ chọn ai nếu điều không may... Anh đã van xin ông cố cứu cả hai mẹ con. Anh nghiến người nhớ lại phút giây nồng nhiệt. Tại sao nàng không nói với anh? Tại sao? Và rõ ràng là nàng cũng không nói với hắn. Tại sao? Tại sao? Anh cuồng nộ móc cái điện thoại ra khỏi túi. Hắn cần phải biết. Cả hắn cũng phải nếm mùi... - Vậy à? - Hắn cười khẽ. - Cậu vẫn kịp cướp vét trước à? Không sao. - Giọng hắn dửng dưng. - Tôi nhóm máu O. Anh khạc một tiếng. Ngu xuẩn! Anh tự rủa mình. Bên kia vang tiếng tằng hắng: - Cùng nhóm máu với cậu à? Không sao. Còn cách khác mà. Tôi chỉ yêu cầu một điều nếu thằng bé là của tôi thì cậu phải xử sự như một quân tử. Đổi lại, tôi lo cho con tôi thế nào thì con của cậu cũng sẽ được như vậy. Tất nhiên... Tiếng cười khẽ lại vang lên trước khi cắt máy. Tiếng cười nói nốt phần còn lại. Anh đập mạnh cái điện thoại vào tường và chạy vào phòng nàng như điên. Chợt nhớ ra, anh vội ghìm lại nhưng đã muộn. Đôi mắt đờ đẫn của nàng đã nhìn thấy nỗi điên giận phẫn nộ, nàng đã nhìn thấy, xuyên qua màn sương mù... Chỉ điên giận phẫn nộ mà thôi. Và bỗng nhiên, cũng từ trong màn sương mù, nàng nhớ đến đêm định mệnh ấy, tiếng mưa rơi như đang rơi, suýt nữa nàng đã ngủ quên nếu anh không lay nàng dậy. * Cuộc thanh tra đã phát hiện những sai phạm tày trời. Hắn tháo chạy trước khi công an ập tới. Lệnh truy nã. Cả đường dây rung động. Kẻ chưa bị lộ cố thu mình. Anh là một trong những kẻ thu mình khéo léo nhất, cẩn trọng nhất. Việc xác định nhân thân của thằng bé cũng dừng lại. Không một điều gì bất thường có thể lọt vào tầm ngắm của bất kỳ ai. Vợ đau nặng sau khi sinh trở thành tấm bình phong cho anh. Không còn tiệc tùng chiêu đãi liên miên cho những vụ làm ăn, anh lấy cớ chăm sóc vợ từ chối những cuộc vui vô thưởng vô phạt để tránh xuất hiện nhiều trước mọi người. Anh chăm sóc nàng tận tình, chu đáo, nhiệt thành. Bác sĩ này chẩn đoán nàng bị rối loạn chức năng gì đó, bác sĩ kia nói là nàng bị trầm cảm... Còn bà nội bà ngoại thì nói nàng bị hậu sản, bệnh này rất hại người. Nàng mỉm cười trước mọi lời khuyên về sức khoẻ, rồi nụ cười tắt ngấm khi bà ngoại nói thêm "Cho mình và cho con". Nàng không bế thằng bé được lâu, sức khoẻ không cho phép nàng giữ trong tay một cái gì đó nặng hơn ly sữa. Cả ly sữa cũng đã có lần rơi xuống vỡ tan vì chuông điện thoại reo. Cái điện thoại ngay lập tức chuyển đi nơi khác. Mọi tiếng động đều cách lỵ Thân thể nàng như được lắp đặt bởi ốc chốt đinh vít và mọi thứ đều rệu rã cả rồi. Vậy mà, một chiều đi làm về, anh thấy hai mẹ con ngồi trên ghế, trong vòng tay nàng, thằng bé ngủ saỵ Trưa nay, khi anh hôn lên trán nàng thay cho lời tạm biệt, nàng vẫn là một bệnh nhân bạc nhược. Lúc này, nàng khác hẳn. Anh ngồi xuống bên nàng: - Em thấy trong người thế nào? Nàng nhìn anh. Cả ánh mắt cũng khác. Và giọng nói. - Em muốn nói với anh một chuyện. - Em nói đi. - Bắt đầu từ tối naỵ - Nàng vỗ nhè nhẹ vào mông thằng bé. - Nó sẽ ngủ với em. Anh không chờ nàng nói điều này. Chuyện gì đã xảy rả Anh nhìn quanh phòng. Quần áo trẻ con, tã lót, cái bô, gấu bông, cái lúc lắc... mọi thứ của thằng bé ở phòng bà vú đã nằm trong phòng vợ chồng. Anh không chờ điều này. Trước mặt nàng, anh bế thằng bé lên và hôn bầu má mịn màng lớp lông tơ như của mẹ nó. Nàng có hài lòng? Nó không phải là con của anh. Luôn có một sợi dây vô hình thiêng liêng giữa tình ruột thịt. Anh không hề cảm thấy điều này. Ngược lại. Thỉnh thoảng hôn nó một cái trước mặt nàng là chuyện rất khác với việc nó ngự trị trên cái giường của anh và nàng. Rất khác. Chuyện gì đã xảy ra? Thằng bé ngọ nguậy trong lòng nàng và cất tiếng khóc. Tiếng chân bà vú chạy vội lên cầu thang. Nàng nói mà không nhìn anh: - Anh bảo bà vú khi nào cần em sẽ gọi. Anh lặng nhìn nàng dỗ dành nó, nàng cầm tay nó, nụ hôn dài trên từng đầu ngón tay nhỏ xíu. Anh kinh ngạc. Cái gì khiến nàng mạnh mẽ và đầy vẻ bảo bọc như vậy? Anh ngồi xuống bên nàng, không biết bắt đầu từ đâu. - Nếu anh không đồng ý, em sẽ ngủ ở phòng khác cũng được. - Nàng áp bàn tay nhỏ xíu vào má mình, cứ như là nói nựng với thằng bé. Anh biết mình không nghe lầm. Nhưng cái gì khiến nàg sẵn sàng đối đầu với anh như vậy? Cái gì? Anh nhìn thấy tờ báo cũ. Hàng tít đăng tin hắn và lệnh truy nã đã chìm lặn dưới bao sự kiện hàng ngày đang phơi ra lồ lộ trên bàn. Anh không biết nên nói gì. Thật sự không biết mình phải nói gì. Anh nhớ mình đã từng sai lầm tai hại khi nàng vừa tỉnh dậy sau khi mổ. Anh đặt tay lên vai nàng, vuốt nhẹ xuống khuỷu tay, nơi cái đầu của thằng bé đang dựa vào, chạm những sợi tóc loe hoe, anh gai người. Anh cố hết sức để cúi xuống hôn nó. Đã nhiều lần anh hôn nó, nhưng lần này... Nàng oà khóc: - Em xin lỗi anh. Con của em... - Anh hiểu mà. - Cổ anh tắc lại. * Thằng bé chỉ ngự trên cái giường của anh và nàng một đêm. Duy nhất. Duy nhất và mãi mãi. Suốt đêm anh căng thẳng tột độ. Như là trên giường có ba người! Sáng hôm sau, anh đi làm trong tâm trạng lừng khừng mệt mỏi. Tâm trạng này khiến anh về sớm. Không có nàng ở nhà. Bà vú nói nàng đã đưa thằng bé đi chơi. Định đi sớm cho mát mẻ nhưng đến lúc đi thì thằng bé lăn ra ngủ, phải đợi. Rồi thì nó đi ị, phải lau rửa. Rồi thì cho bú và nó oẹ ra áo phải thay... - Tôi sợ trưa nắng nên nói để sáng mai hay chiều mát hẳn nhưng cô vẫn... - Bà vú phân buạ - Tôi nói để tôi đi theo bồng cháu nhưng cô không chịu, cô nói cô muốn hai mẹ con với nhau thôi. Cô có mang theo cái xe nôi. - Bà vú nói thêm cho anh yên lòng. Anh bật ti vi rồi tắt phụt. Cầm tờ báo rồi vứt qua một bên. Giờ cơm trưa, nàng chưa về. Anh điện hú hoa. về nhà nội, về nhà ngoại. Không có. Nàng đi đâu? Anh căng óc cố nhớ đêm qua mình có sơ xuất nào không. Bà vú se sẽ đậy cái lồng bàn lên mâm cơm nguội lạnh như gương mặt ông chủ. Mười hai giờ. Anh gọi điện thoại đến hãng taxi, câu trả lời rất gọn "Tôi đưa bà nhà và cháu đến công viên Đầm Sen rồi sau đó là Trung Tâm Thương Mại Quốc Tế". TrungTâm Thương Mại Quốc Tế! Thằng bé đáng được đến một nơi như thế! Đáng được mua sắm ở một nơi như thế! Bù đắp vậy mới thoa? lòng! Nỗi đau trong anh trương phình. Anh dắt xe ra cổng, định là đến đó nhưng rồi tay lái lại rẽ vào một quán rượu. * Mọi chuyện là không thể tin. Không thể... Nàng không thể vĩnh biệt anh như vậy. Và con trai của anh... Co rút người cố thu nhỏ, nằm lên chỗ bên cạnh đêm qua còn vương mùi sữa, anh mơ thấy con trai vui sướng được đến một nơi nhiều màu sắc rực rỡ vậy. Nó tò mò háo hức nhìn ngó, vung văng chỉ trỏ rồi ngủ bình yên trong chiếc xe nôi. Nàng đẩy con qua những gian hàng, con đã ngủ, giờ thì nàng nghĩ đến anh... Cơn mơ không cho anh thấy nàng đã mua những gì cho con, cho các con, và cho anh. Vĩnh viễn anh không được biết nàng chọn những món quà như thế nào vào ngày định mệnh đó. Trận hoa? hoạn đã thiêu cháy vợ con anh, tiêu huỷ những món quà nàng muốn bù đắp cho tất cả. - Ông chắc là bà nhà đến đây chứ? Anh gật đầu, không nói nổi một lời. Ông tài xế taxi ứa nước mắt lập đi lập lại rằng ông đã khen thằng bé sao mà kháu quá. Đúng vậy, đường nét thanh tú của nàng. Những thi thể méo mó không thể nhận dạng. Phải xét nghiệm ADN mới xác định được ai là thân bằng quyến thuộc của ai. Anh cắn nghiến quai hàm bật máu. Em, anh không đáng được tha thứ nhưng anh biết em đã tha thứ cho anh rồi. Em là vậy, em yêu. Anh quỳ xuống đây... Con trai của bạ Ba quỳ xuống đây.
Mục lục
Dolly
Dolly
Nguyên HươngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: may4phuong.netĐược bạn: mickey đưa lên vào ngày: 20 tháng 4 năm 2004 |
Nguyễn Thị Thanh Thuỷ: Đỗ Phương ok
Angelina Phương: Gửi đến Nguyễn Thị Thanh Thuỷ những điều tuyệt vời nhất
Nguyễn Thị Thanh Thuỷ: Angelina Phương |
Trần Thủy: Bao nhiêu tiền một lọ vậy e
Sắc Xuân: Shop này rất lạ |
รพ.พระรามเก้า รายได้ Q2 โต 23%
‘บมจ.โรงพยาบาลพระรามเก้า (PR9)' โชว์รายได้ไตรมาส 2/64 รวม 642.2 ล้านบาท เพิ่มขึ้น 23% มีกำไรสุทธิ 11.8 ล้านบาท เติบโต 3.7% รับการเติบโตของรายได้ OPD-IPD ในกลุ่มเกี่ยวกับโควิด-19
11 ส.ค. 2564
วันที่ 11 สิงหาคม 2564 นายแพทย์เสถียร ภู่ประเสริฐ รองประธานกรรมการ และกรรมการผู้อำนวยการ บริษัท โรงพยาบาลพระรามเก้า จำกัด (มหาชน) หรือ PR9 2/2564 ว่า บริษัทมีรายได้รวม 642.2 ล้านบาท เพิ่มขึ้น 120.3 ล้านบาท หรือเพิ่มขึ้น 23.0% จากผลบวกการทำตลาดผู้ป่วยไทย
ADVERTISEMENT
โดยรายได้จากกลุ่มผู้ป่วยนอก (OPD) อยู่ที่ 349.4 ล้านบาท เพิ่มขึ้น 28.8% 2/63 ระลอกแรกในช่วงปี 2563 ขณะที่รายได้จากกลุ่มผู้ป่วยใน (IPD) อยู่ที่ 282.7 ล้านบาท เพิ่มขึ้น 15.8%
ทั้งนี้ ๆ แห่ง (รวมค่าเสื่อมราคาและตัดจำหน่าย) ไตรมาส 2/64 ปรับเพิ่มขึ้นมาอยู่ที่ 500 ล้านบาท
ทั้งนี้ ในไตรมาส 2/64 130.1 ล้านบาท หรือคิดเป็น 20.3% ของรายได้รวม เมื่อเทียบกับ 116.7 ล้านบาท ในไตรมาส 2/63 ซึ่งคิดเป็น 22.4% ของรายได้รวม อาทิ ค่าสาธารณูปโภค, แต่บริษัทก็สามารถบริหารจัดการ ประหยัดค่าใช้จ่ายหลาย ๆ รายการ เป็นต้น
ส่งผลให้กำไรสุทธิสำหรับไตรมาส 2/64 เติบโต 3.7%
"สำหรับแนวโน้มในครึ่งหลังปี 2564 ในไตรมาส 4/64 รายได้จากศูนย์เฉพาะทางต่าง ๆ น่าจะกลับมาเติบโต จากอุปสงค์คงค้าง หรือ Pent Up Demand ประกอบกับเข้า High season ของธุรกิจโรงพยาบาลพอดี
ทั้งนี้ แห่ง และยังได้เตรียมความพร้อม นพ.เสถียรกล่าว |
VRANDA รายได้ลดฮวบ กดกำไรไตรมาส 1/62 วูบ 52% เหลือ 58.11 ลบ.
VRANDA รายได้ลดฮวบ กดกำไรไตรมาส 1/62 วูบ 52% เหลือ 58.11 ลบ. จากปีก่อนกำไร 121.04 ลบ.
VRANDA รายได้ลดฮวบ กดกำไรไตรมาส 1/62 วูบ 52% เหลือ 58.11 ลบ. จากปีก่อนกำไร 121.04 ลบ.
15 พ.ค. 2562
บริษัท วีรันดา รีสอร์ท จำกัด (มหาชน) หรือ VRANDA รายงานผลการดำเนินงานไตรมาส 1/62 (รวมบริษัทย่อย) สิ้นสุดวันที่ 31 มี.ค.2562 ดังนี้
เนื่องจากรายได้รวมลดลงเป็น 501.33 ล้านบาท |
NGÂN HÀNG hỗ trợ vay vốn: Nguyen Sanh ib ạ
Nguyen Sanh: Đang vay TPBank có giải ngân vay lại đc ko ạ
NGÂN HÀNG hỗ trợ vay vốn: Giang Ha được nhé ạ, chị vào tin nhắn đi ạ, đi ra đi vô em chóng mặt 😂😂😂
NGÂN HÀNG hỗ trợ vay vốn: Lê Ngọc Hương ib ạ |
Yerusalem
-Seorang warga Palestina menikam seorang tentara keamanan Israel hingga luka parah di Yerusalem. Kepolisian Israel menyebut insiden sebagai serangan teroris, yang terjadi saat maraknya gelombang protes terhadap keputusan Amerika Serikat (AS) soal Yerusalem.
Seperti dilansir
AFP
dan
Reuters
, Senin (11/12/2017), dalam insiden yang terjadi pada Minggu (10/12) waktu setempat ini, pelaku tiba-tiba menikam tentara keamanan Israel, saat berjalan mendekati alat pendeteksi logam yang disiagakan di gerbang masuk terminal bus Yerusalem.
Pelaku langsung ditahan oleh otoritas Israel setelah seorang pejalan kaki melumpuhkannya. Kepolisian Israel mengidentifikasi pelaku sebagai warga Palestina berusia 24 tahun, yang berasal dari Tepi Barat.
Juru bicara Kepolisian Israel, Micky Rosenfeld, menyebut tentara Israel yang menjadi korban kini tengah menjalani perawatan medis di rumah sakit setempat dalam kondisi kritis. Identitas tentara Israel yang diserang tidak dirilis ke publik, hanya disebut tentara itu berusia 25 tahun.
Otoritas medis menyebut tentara Israel itu mengalami luka tusukan pada tubuh bagian atas. Sedangkan pelaku penyerangan disebut juga mengalami cedera di kepala saat ditangkap, namun tidak diketahui lebih lanjut kondisinya.
Dalam postingan via Twitter, Rosenfeld menyebut insiden penikaman ini sebagai 'serangan teroris'.
Serangan ini terjadi saat maraknya unjuk rasa di wilayah Tepi Barat dan Gaza untuk memprotes keputusan kontroversial Presiden AS Donald Trump mengakui Yerusalem sebagai ibu kota Israel.
Dua demonstran Palestina tewas dalam bentrokan dengan tentara Israel di perbatasan Gaza dengan Israel pada Jumat (8/12) lalu. Dua warga Palestina lainnya, yang diklaim Hamas sebagai anggotanya, tewas dalam serangan udara militer Israel ke Gaza. Serangan udara itu merupakan balasan atas rentetan serangan roket dari Gaza ke wilayah Israel yang ditembakkan setelah Trump mengakui Yerusalem sebagai ibu kota Israel.
Pada Minggu (10/12) waktu setempat, bentrokan pecah di kamp pengungsi Al-Arroub yang ada di Tepi Barat. Kementerian Kesehatan Palestina menyebut sedikitnya satu warga Palestina mengalami luka-luka akibat terkena peluru karet yang ditembakkan tentara keamanan Israel.
Sejumlah pejabat kesehatan Palestina menyatakan lebih dari 1.100 orang luka-luka dalam unjuk rasa di Gaza, Yerusalem Timur dan Tepi Barat sejak Kamis (7/12) hingga Sabtu (9/12). Mereka yang mengalami luka-luka kebanyakan terkena gas air mata, peluru karet dan peluru sungguhan.
(nvc/ita) |
Bandung
-Pilgub Jabar akan berlangsung tahun depan. Gubernur Jabar Ahmad Heryawan mengharapkan calon penggantinya bisa jujur dan amanah.
"Harus dewasa, nyaah (sayang) ke Jabar, jujur, amanah dan akan melanjutkan apa yang sudah dibangun," ujar pria yang karib disapa Aher saat mengikuti kegiatan gerak jalan yang diselenggarakan KPU Jabar di Gedung Sate, Jalan Diponegoro, Kota Bandung, Minggu (29/10/2017).
Aher juga menginginkan agar Gubernur Jabar mendatang dapat lebih memperhatikan warganya. Ia menyayangkan apabila pemimpin mendatang hanya peduli pada diri sendiri.
"Paling penting harus memperhatikan masyarakatnya, bukan urusan diri sendiri atau kelompoknya," kata Aher.
Orang nomor satu di Jabar ini turut mengajak masyarakat untuk menggunakan hak pilihnya. Sebab suara masyarakat berpengaruh kepada kelanjutan Jabar.
"Ikut Pilkada berarti ikut bertanggung jawab dalam pembangunan Jawa Barat ke depannya," tandasnya.
Selain itu, Aher juga berharap pelaksanaan Pilkada serentak di Jabar berlangsung tertib dan aman. Pihaknya mempercayakan pelaksanaan Pilkada ini kepada KPU Jabar.
"Penduduk di Jabar banyak, pelaksanaan Pilkada juga banyak, Insya Allah pasti Pilkada di Jabar paling aman," katanya.
(err/ern) |
Laporan Wartawan Fx Ismanto
TRIBUNNEWS.COM JAKARTA -
Penjajah identitas bangsa bermunculan, kebohongan, kebencian, adu domba digulirkan secara massif mengarah ke berbagai usia, generasi, profesi, bisa mengancam keutuhan bangsa Indonesia. Sebagai penggiat persatuan dan kesatuan, seniman dan produser, Didik Kurdianto tergerak hati menterjemahkan persatuan dan kesatuan dalam sebuah album musik hingga acara panggung sampai diskusi. Kapan?
Pria yang beberapa kali menggelar event pentas seni dan panggung ini ingin memberikan perhatiannya kepada masyarakat agar mau dan bisa menjaga persatuan dan kesatuan bangsa. Dengan cara yang unik, salah satu yang digagas Album musik genre reagge berisi tema hari-hari nasional Indonesia, cara seperti itu dianggap bisa efektif selain hal baru juga menyesuaikan kegemaran anak muda yakni musik.
Didik Kurdianto, Seniman dan Praktisi Komunikasi. ISMANTO)
"Acara yang sedang digadang-gadang bertema "Indonesia Seutuhnya" sosialisai makna seutuhnya Indonesia baik dari hal yang terlihat maupun tidak, penjajah gaya baru modelnya sangat halus, Identitas juga di jajah, "Pentingnya berTeman" sangat penting diterapkan sesuai dengan budaya kita "Tepo Seliro" bisa terjaga dengan baik dan benar, mungkin nantinya akan menjadi investasi yang tak ternilai untuk kemajuan Indonesia ke depan yang utuh dan tidak terbagi, Semoga acara ini bisa terlaksana ya, meskipun ruang lingkupnya masih di Jakarta menurut saya masyarakat disini sudah bisa mewakili," kata Didik Kurdianto saat ditemui beberapa waktu lalu oleh awak media di Kopi Join Bulungan, Blok M, Jakarta Selatan.
Kelahiran Madiun, 6 Agustus 1972 ini melihat, untuk menjaga persaudaraan yang utuh sebagai bangsa Indonesia adalah harus terus memperkuat Bhinneka Tunggal Ika dan berdasar pada Pancasila. Selain itu, budaya Indonesia adalah warisan leluhur seperti gotong royong, tepo seliro, harmoni, unity in diversity sudah terus tergerus dan luntur karena provokasi untuk kepentingan politik.
Didik Kurdianto, Seniman dan Praktisi Komunikasi. ISMANTO)
"Tujuannya adalah menyadarkan bahwa pentingnya kebersatuan dalam kepelbagaian dengan dasar Pancasila pada NKRI, Menjaga keutuhan masyarakat Indonesia dan mengajak bersama-sama membangun untuk maju ke depan dan Menunjukkan ke mata dunia Internasional bahwa jati diri bangsa Indonesia adalah bangsa yang bersatu dan kuat," sosialisai jangan hanya berupa media gambar tempel atau stiker saja namun harus ada aksi nyata yang menimbulkan kepemilikan, memorable papar pria yang pernah duduk di bangku kuliah di Universitas Indonesia dan Fakultas Komunikasi Universitas Mercubuana Jakarta.
"Jangkauan event tak terbatas pada satu masyarakat pilihan saja tapi melibatkan semua elemen masyarakat dan suku di Indonesia secara fisik dan simbolik, sebagai tuan rumah tidak harus dari pihak atau program pemerintah saja namun bisa dari mana saja melibatkan sebanyak mungkin komunitas - komunitas yang sudah terbentuk. Salah satunya pecinta musik Reggae di Indonesia, Saya mengamati banyak perkembangan baik dari isi lagu dan dari jumlah fans sudah di atas 10 juta sangat menarik buat saya untuk tergabung ke dalamnya, ikut belajar saling memiliki sense of belonging," tambah suami dari wanita bernama Siti Nurlaelah.
Didik Kurdianto, Seniman dan Praktisi Komunikasi. ISMANTO)
Lewat acara yang digagas, produser berpengalaman dalam memproduksi acara musik, seni, iklan, dan komunikasi strategi berharap nantinya di Indonesia semakin banyak bermunculan masyarakat yang netral tidak terikat dengan politik manapun yang mau dan bisa beraksi menyuarakan arti persatuan dan kesatuan bangsa Indonesia dan mejajaganya sesuai bidang masing-masing. "Sebagai praktisi komunikasi, saya ingin apa yang sudah berjalan atau yang baru terencana bisa menggerakkan anak muda untuk ikut menyuarakan adanya persatuan dan kesatuan," papar penggagas dan produser album Akulah Sejarah ini.
Acaranya itu, tambah Didik akan melibatkan seniman, selebritis, komunitas reage, selebritis sampai masyarakat umum seperti anak rejama dewasa dan ibu anak. "Idealnya saya ingin acara digelar di TIM Jakarta dan tahun ini, kita tunggu saja kabar selanjutnya," pungkas Didik. |
anh về thăm xứ huế
phố chiều mưa bay bay
một mình buồn cô lẻ
nhớ tà áo trắng bay
phố vắng buồn hiu hắt
mưa giăng mắc phố phường
con tim buồn se thắt
còn đâu bóng người thương
anh về thăm xứ huế
cầu tràng tiền gọi tên
sông hương mùi hương tóc
gợi giấc mơ thần tiên
đi ngang trường đồng khánh
tìm tà áo trắng bay
tóc thề bay trong gió
ru hồn ta ngất ngây
tiếng chuông chùa thiên mụ
vang vọng trong chiều mưa
chạnh lòng người viễn xứ
gợi lại giấc mơ xưa
giọt mưa thành giọt nhớ
phố huế mộng với mơ
tình yêu đầu dang dở
kỷ niệm buồn đan thơ |
TEMPO.CO
,
Jakarta
-
Timnas U-22
Indonesia ditekuk Malaysia dengan skor 3-0 pada laga pertama kualifikasi Piala Asia U-23 di Stadion Suphachalasai Bangkok, Thailand, Rabu 19 Juli 2017. Skuad asuhan Luis Milla tak berkutik setelah pada babak kedua bermain dengan 10 orangg.
Pada babak pertama, Malaysia langsung unggul 3-0. Laga baru berjalan 4 menit, Malaysia langsung unggul 1 gol melalui kaki Muhammad Syafiq Ahmad. Pemain muda Malaysia itu berhasil mengecoh penjaga gawang Indonesia Satria Tama.
Tim Garuda kembali kebobolan pada menit ke-19. Melalui skema tendangan bebas, pemain Malaysia Muhammad Jafri Firdaus menceploskan bola dengan sundulannya ke sisi kiri gawang Indonesia.
Baca:
Piala Asia: Timnas U-22 Tertinggal 3-0 dari Malaysia di Babak 1
Pada menit ke-29 Malaysia memperlebar jarak dengan gol ketiganya. Kesalahan Muhammad Hargianto dalam menjaga pemain lawan saat tendangan pojok berbuah fatal. Pemain Malaysia Thanabalan Nadarajah yang berada tepat di depannya mampu menyambut tendangan pojok itu dengan bebas dan menceploskan bola ke gawang Indonesia.
Timnas U-22
Indonesia mencoba melakukan perubahan pada babak kedua. Pelatih Luis Milla memasukan Evan Dimas untuk mempertajam serangan dari lini kedua.
Naas bagi Indonesia, wasit Jarred Gillett asal Australia justru memberikan kartu merah kepada Asnawi Mangkualam Bahar setelah melanggar pemain Malaysia.
Baca juga:
Piala Asia: 4 Hal Ini Bikin Timnas U-22 Yakin Tekuk Malaysia
Unggul dan unggul pemain, Malaysia bermain lebih santai. Mereka merapatkan pertahanan sambil sesekali menyerang melalui serangan balik.
Rapatnya pertahanan kubu lawan membuat skuad Garuda tak dapat berbuat banyak. Meskipun memiliki sejumlah peluang, Timnas U-22 tak dapat menceploskan bola ke gawang Malaysia hingga pertandingan berakhir.
Hasil itu membuat
Timnas U-22
Indonesia kini berada di dasar klasemen Grup H sementara Malaysia memuncaki klasemen sementara. Pada laga selanjutnya Indonesia akan menghadapi Mongolia pada Jumat, 21 Juli 2017.
FEBRIYAN |
Denpasar
-Jaksa Agung HM Prasetyo menyatakan banyak kendala dalam memproses eksekusi mati tahun ini. Kendala-kendala itu berupa situasi dan kondisi nasional terkait ekonomi dan hubungan luar negeri.
"Banyak kendala yang kita hadapi sekarang ini. Orang menghadapi eksekusi mati, mereka berusaha paling tidak ditunda, kalau tidak, dibatalkan, dan mencoba berlindung di balik aturan kita," kata Prasetyo di Jimbaran, Badung, Bali, Selasa (29/8/2017).
Ditambahkan Prasetyo, para narapidana mati kerap mengajukan permohonan peninjauan kembali (PK) dan grasi ketika isu eksekusinya semakin kuat datang. Sehingga proses eksekusi harus ditunda hingga proses PK dan grasi selesai.
"Mereka juga bisa mengajukan PK tidak terbatas dan grasi tidak ada batas waktu. Tapi sampai detik ini, pemerintah belum sama sekali membatalkan eksekusi mati, hanya waktunya kapan akan dilaksanakan," ujar Prasetyo.
"Eksekusi mati ini penting, tapi masih ada masalah yang lebih penting, seperti ekonomi dan hubungan luar negeri. Narkotika masih musuh kita dan dari statistik, ternyata Bali termasuk daerah yang kejahatan narkotikanya paling tinggi," imbuhnya.
Kejahatan narkotika di Bali, diakui Prasetyo, menjadi perhatian nasional karena 70 persen kasus kejahatan yang terjadi adalah kasus narkotika. Oleh karena itu, Prasetyo menyatakan kejaksaan tak akan berhenti memerangi narkoba bersama masyarakat.
"Penghuni lapas 70 persen itu kejahatan narkotika di Bali. Kita nyatakan perang terhadap kejahatan narkotika. Pencari keadilan itu tidak hanya pelaku, tapi juga korban. Korban itu bisa individu, kelompok, masyarakat, atau negara," ucap Prasetyo.
(vid/asp) |
Jakarta
-Ketua Umum Partai Demokrat (PD) Susilo Bambang Yudhoyono (SBY) sedang akrab-akrabnya dengan pakaian warna merah. Kebiasaan SBY akhir-akhir ini kemudian menimbulkan persepsi dirinya siap mendukung pemerintahan Presiden Joko Widodo. Benarkah?
Ketua Divisi Komunikasi Partai Demokrat Imelda Sari menyebut kebiasaan SBY yang belakangan kerap memakai setelan merah-merah merupakan hal biasa, terutama dalam momen perayaan hari kemerdekaan Indonesia yang ke-72. Menurut Imelda, warna merah dipilih SBY karena melambangkan jiwa patriotisme.
"Bapak (SBY) mau nunjukin aja bahwa spirit warna merah itu adalah spirit simbol dwi warna kita, merah putih, ada keberanian, merah patriot, dan seterusnya. Jadi, itu sebenarnya lebih pada patriot aja milih warna merah itu," kata Imelda dalam perbincangan dengan detikcom, Sabtu (19/8/2017) malam.
Menurut Imelda, saat ini belum ada arah SBY akan mendukung Jokowi. Jika pun ada pembicaraan di antara keduanya, pastilah topiknya tak jauh dari kehidupan Bangsa Indonesia.
"Ketika menggunakan merah-merah, karena memang suasananya masih dalam perayaan kemerdekaan. Kalau ada hubungan silaturahmi selanjutnya yang akan dibangun Presiden RI ke-6 dan ke-7, saya yakin itu dalam suasana kebangsaan," jelas Imelda.
Imelda menegaskan sikap PD sampai saat ini masih sebagai partai tengah. PD akan terus memberi kritik kepada pemerintah Jokowi jika dirasa ada hal yang keliru dalam suatu kebijakan sembari mengapresiasi apa yang dinilai telah baik. Imelda pun memuji Jokowi terkait cara menyambut SBY di Istana Negara pada 17 Agustus 2017 lalu.
"Sejauh ini, PD mengapresiasi apa yang terjadi pada perayaan 17 Agustus kemarin. Para pemimpin berkumpul, suasana hangat, dan juga bagus terutama Presiden Jokowi sebagai host kepada Presiden SBY itu beliau sangat welcome dan hangat. Itu buat kami cukup penting," pungkas Imelda.
Foto: SBY di perayaan kemerdekaan Indonesia ke-72 di Cikeas (Aditya Fajar Indrawan/detikcom)
Dalam beberapa kesempatan terakhir, SBY akrab sekali dengan pakaian warna merah. Yang paling mencolok ialah saat peluncuran The Yudhoyono Institute (TYI) pada Kamis (10/8) lalu. SBY sekeluarga kompak mengenakan jas merah marun. Terakhir, saat merayakan ulang tahun putri Agus Yudhoyono, Aira, SBY memakai kemeja kotak-kota warna merah.
(gbr/rna) |
Jakarta
-Wakil Ketua DPR, Fahri Hamzah sempat mendapat penolakan masuk ke Manado, Sulawesi Utara, Sabtu (13/5) karena dicap sebagai tokoh intoleran. Fahri menyebut itu fitnah.
"Saya sayangkan satu, kategori fitnah, menuduh saya antitoleransi, saya kira ngawur pikiran itu. Kalau ada mau berdebat Pancasila dengan saya, ayo berdebat, biar kita kuliti pemahaman kita tentang Pancasila masing-masing. Jangan main fitnah, jangan main belakang soal beginian," tegas Fahri di kompleks parlemen, Senayan, Jakarta, Senin (15/5/2017).
Fahri menyebut insiden penolakan tersebut merupakan upaya menakuti dirinya karena sering beda pendapat dengan tokoh lain di Indonesia. Menurutnya, jika ada perbedaan pendapat, jalur dialog yang harus ditempuh.
"Kritik kalau saya salah, kalau saya melanggar hukum bawa ke pengadilan, kalau saya melanggar etika ada lembaga etik di DPR," tegasnya.
Dia juga menyesalkan dirinya dicap tak toleran karena hadir di serangkaian aksi bela Islam. Dia berkata banyak politikus lain yang melakukan hal serupa dengannya. Selain itu, tokoh pejabat hingga Presiden Joko Widodo turut hadir di salah satu aksi bela Islam.
"Tapi nggak usah misalnya saya hadir di 411, lah 212 Pak Jokowi hadir. Apa kita mau bilang Pak Jokowi tak toleran dan antikebhinnekaan juga? Kan nggak bener. Di 411 banyak anggota DPR yang hadir juga ada pejabat juga meskipun nggak naik ke atas truk seperti saya. Tapi jangan disederhanakan, Indonesia rumit. Jangan kita provokasi masyarakat supaya tidak mau menerima kenyataan kita ini berbeda," tuturnya.
Fahri juga menyayangkan insiden penerobosan massa masuk ke Bandara Sam Ratulangi, Manado, Sulut. Menurutnya, insiden itu dapat memperburuk citra keamanan bandara Indonesia di mata Internasional.
"Airport sebaiknya jangan sampai masuk ke dalam airport sebab ada komunitas auditnya sendiri. Kalau airport keseringan, ada hewan (masuk), itu radar aviation dunia waspada karena sumber bahaya penumpang dan transportasi udara. Saya sarankan jangan sentuh airport, jangan disentuh, harus dijaga," tegasnya.
"Soal airport, tolong perhatian kita sebab akan kurang baik citra Indonesia di mata internasional," sambungnya.
Seperti diketahui, Fahri Hamzah mendapat penolakan saat masuk ke Manado pada Sabtu (13/5) lalu. Massa yang menolak sempat menerobos masuk ke dalam Bandara Sam Ratulangi. Massa juga melakukan demo di depan kantor Gubernur Sulawesi Utara.
(gbr/imk) |
1. โครงสร้างการจัดการ
ณ วันที่ 31 ธันวาคม 2555 คณะกรรมการบริษัท มีจำนวน 10 ท่าน ประกอบด้วยคณะกรรมการทั้งหมด 3 ชุด คือ คณะกรรมการบริษัท คณะกรรมการบริหาร คณะกรรมการตรวจสอบ
1. โครงสร้างคณะกรรมการบริษัท
โครงสร้างองค์กรบริษัท
[]
8.1.2 คณะกรรมการชุดต่างๆ
คณะกรรมการบริษัท หมายถึง
ข้อบังคับของบริษัท มติที่ประชุมผู้ถือหุ้น
และรับผิดชอบต่อผู้ถือหุ้น
ปี 2555 มีจำนวน 10 ท่าน
ประกอบด้วย
------------------ --------------- ------------------- ---------------------
รายชื่อกรรมการบริษัท ตำแหน่ง ปีที่ได้รับการแต่งตั้ง
1. มรว.จิราคม กิติยากร ประธานกรรมการ 2551
2. พ.ต.อ.โกวิท ภิรมย์วงศ์ รองประธานคนที่ 1 2551
และกรรมการอิสระ
3. นายวุฒิชัย ลีนะบรรจง รองประธานคนที่ 2 2551
และรักษาการกรรมการ
ผู้จัดการ
4. นายพิพิธ เชาว์วิศิษฐ กรรมการ 2551
5. นายสมชัย ทองศิริกุล กรรมการ 2551
6. นายศิวะรักษ์ พินิจารมณ์ กรรมการอิสระ 2552
7. นายสุวิทย์ วรรณะศิริสุข กรรมการอิสระ 2552
8. นางวีณา สุขสวัสดิ์ ณ อยุธยา กรรมการอิสระ 2552
9. นายมณฑล เชตุวัลลภกุล รองกรรมการผู้จัดการ 2553
และเลขานุการบริษัท
10. นายอุกฤษณ์ อภิรติมัย กรรมการ 2553
------------------ --------------- ------------------- ---------------------
ณ 31 ธันวาคม 2555
นายวุฒิชัย ลีนะบรรจง ลงลายมือชื่อร่วมกับ นายมณฑล
เชตุวัลลภกุล และประทับตราสำคัญของบริษัท
องค์ประกอบคณะกรรมการบริษัท
ตามข้อบังคับบริษัท หมวดที่ 4 คณะกรรมการ ข้อ 16
5 คน
แต่ไม่มากกว่า 15 คน
ต้องมีถิ่นที่อยู่ในราชอาณาจักร
วิธีการแต่งตั้ง
- ผ่านที่ประชุมผู้ถือหุ้น
ตามข้อบังคับบริษัท หมวดที่ 4 คณะกรรมการ ข้อ 17 กำหนดให้ที่ประชุมผู้ถือหุ้น
เลือกตั้งกรรมการตามหลักเกณฑ์ และวิธีการ ดังนี้
1.
2. ข้อ 1
3.
หรือจะพึงเลือกตั้งในครั้งนั้น
- ผ่านที่ประชุมคณะกรรมการบริษัท
ตามข้อบังคับบริษัท หมวดที่ 4 คณะกรรมการ ข้อ 21 กำหนดว่า
3 ใน 4
ของจำนวนกรรมการที่ยังเหลืออยู่
วิธีการถอดถอน
- การออกตามวาระ
ตามข้อบังคับบริษัท หมวดที่ 4 คณะกรรมการ ข้อ 18
1 ใน 3
1 ใน
3
ส่วนปีหลังๆ
ก็ได้
- การออกนอกวาระ
ตามข้อบังคับบริษัท หมวดที่ 4 คณะกรรมการ ข้อ 19
ข้อ 18 ดังนี้
1. ตาย
2. ลาออก
3. ขาดคุณสมบัติ หรือมีลักษณะต้องห้ามตามกฏหมาย
4. ที่ประชุมผู้ถือหุ้นลงมติให้ออก
5. ศาลมีคำสั่งให้ออก
ตามข้อบังคับบริษัท หมวดที่ 4 คณะกรรมการ ข้อ 22
3 ใน 4 ของจำนวนผู้ถือหุ้น
อำนาจ-หน้าที่
1.
ด้วยความซื่อสัตย์สุจริต
2. กำกับดูแลกิจการ กลยุทธ์ที่สำคัญ
3. พิจารณา กำหนด แก้ไข
4. พิจารณาแต่งตั้ง ถอดถอน กรรมการผู้จัดการ
คณะกรรมการพิจารณาผลตอบแทน
5. พิจารณาแต่งตั้ง และเปลี่ยนแปลง ประธานกรรมการบริษัท รองประธานกรรมการบริษัท
คณะกรรมการบริหาร ประธานกรรมการบริหาร กรรมการผู้จัดการ
คณะกรรมการพิจารณาผลตอบแทน คณะกรรมการตรวจสอบ กรรมการอิสระ และ
คณะกรรมการชุดย่อย
6. กำกับดูแล
7.
8.
9.
10.
และ/หรือ สอบทาน
11.
12. 4 เดือน
13. การสั่งซื้อ การเช่า
กรรมการผู้จัดการ
14.
15. กรรมการผู้จัดการ
16. บริหารเงิน และการบริหารงาน อาทิ
การจัดหาแหล่งเงินกู้ระยะยาว และ/หรือ เงินทุนระยะสั้น
17.
18.
19. ในส่วนที่เกินอำนาจ
คณะกรรมการบริหาร และกรรมการผู้จัดการ
20. พิจารณาและอนุมัติการปรับสภาพ ขาย ทำลาย ตัดบัญชี
และกรรมการผู้จัดการ
21. และ/หรือ จำนวน และ/หรือ
การทำลายซึ่งสินค้าคงเหลือ วัตถุดิบคงเหลือที่เสื่อมสภาพ และ/หรือ ล้าสมัย
ในส่วนที่เกินอำนาจ คณะกรรมการบริหาร และกรรมการผู้จัดการ
22. และ/หรือ ลงทุนในบริษัทย่อย
23. และ/หรือ ลงทุนในบริษัทร่วม
24. กำหนดวัน เวลา สถานที่จัดประชุมผู้ถือหุ้น
วันปิดสมุดทะเบียนพักการโอนหุ้น และเสนออัตราการจัดสรรกำไร เงินสำรองตามกฎหมาย
เงินสำรองทั่วไป และ/หรือเงินปันผล
25. และ/หรือคณะอนุกรรมการ
26. พิจารณาเรื่องอื่นๆ กรรมการผู้จัดการ
นิยามกรรมการอิสระ
คณะกรรมการบริษัท
ทั้งนี้ หากคณะกรรมการกำกับตลาดทุน
ดังนั้น คณะกรรมการกำกับตลาดทุน ที่
ทจ.4/2552 เรื่อง (ฉบับที่ 2) ประกาศ ณ
วันที่ 20 กุมภาพันธ์ 2552 ดังนี้
1. ถือหุ้นไม่เกินร้อยละ 1 บริษัทใหญ่ บริษัทย่อย
บริษัทร่วม ผู้ถือหุ้นรายใหญ่ หรือผู้มีอำนาจควบคุมของบริษัท ทั้งนี้
ด้วย
2. ลูกจ้าง พนักงาน
ที่ปรึกษาที่ได้เงินเดือนประจำ หรือผู้มีอำนาจควบคุมของบริษัท บริษัทใหญ่ บริษัทย่อย บริษัทร่วม
บริษัทย่อยลำดับเดียวกัน ผู้ถือหุ้นรายใหญ่
2
ทั้งนี้
หรือผู้มีอำนาจควบคุมของบริษัท
3. หรือ
มารดา คู่สมรส พี่น้อง และบุตร
รวมทั้งคู่สมรสของบุตร ของผู้บริหาร ผู้ถือหุ้นรายใหญ่ ผู้มีอำนาจควบคุม
หรือผู้มีอำนาจควบคุมของบริษัท หรือบริษัทย่อย
4. ไม่มี บริษัทใหญ่ บริษัทย่อย บริษัทร่วม
ผู้ถือหุ้นรายใหญ่ หรือผู้มีอำนาจควบคุมของบริษัท
รวมทั้งไม่เป็น
หรือเคยเป็นผู้ถือหุ้นที่มีนัย หรือผู้มีอำนาจควบคุม
บริษัทใหญ่ บริษัทย่อย บริษัทร่วม ผู้ถือหุ้นรายใหญ่ หรือผู้มีอำนาจควบคุมของบริษัท
2 ปี
การเช่า
หรือให้เช่าอสังหาริมทรัพย์ หรือการให้
หรือรับความช่วยเหลือทางการเงิน ด้วยการรับ หรือให้กู้ยืม ค้ำประกัน
ซึ่งเป็นผลให้บริษัท หรือ
ตั้งแต่ร้อยละ 3
หรือตั้งแต่ 25 ล้านบาทขึ้นไป แล้วแต่จำนวนใดจะต่ำกว่า
โดยอนุโลม 1
5. ไม่เป็น บริษัทใหญ่ บริษัทย่อย บริษัทร่วม ผู้ถือหุ้นรายใหญ่
หรือผู้มีอำนาจควบคุมของบริษัท และไม่เป็นผู้ถือหุ้นที่มีนัย ผู้มีอำนาจควบคุม
ซึ่งมีผู้สอบบัญชีของบริษัท บริษัทใหญ่ บริษัทย่อย บริษัทร่วม
ผู้ถือหุ้นรายใหญ่
2 ปี
6. ไม่เป็น
หรือที่ปรึกษาทางการเงิน ซึ่งได้รับค่าบริการเกินกว่า 2 ล้านบาทต่อปีจากบริษัท บริษัทใหญ่
บริษัทย่อย บริษัทร่วม ผู้ถือหุ้นรายใหญ่ หรือมีผู้อำนาจควบคุมของบริษัท และไม่เป็นผู้ถือหุ้นที่มีนัย
ผู้มีอำนาจควบคุม
ไม่น้อยกว่า 2
7. ผู้ถือหุ้นรายใหญ่
8.
หรือบริษัทย่อย
ลูกจ้าง พนักงาน ที่ปรึกษาที่รับเงินเดือนประจำ หรือถือหุ้นเกินร้อยละ 1
หรือบริษัทย่อย
9.
ข้อ 1 ถึง 9 แล้ว
บริษัทใหญ่ บริษัทย่อย บริษัทย่อยลำดับเดียวกัน
ผู้ถือหุ้นรายใหญ่ หรือผู้มีอำนาจควบคุมของบริษัท
(Collective decision) ได้
กระบวนการสรรหากรรมการอิสระ
เพื่อเสนอต่อคณะกรรมการบริษัท และที่ประชุมผู้ถือหุ้น
หากมีกรรมการอิสระพ้นจากตำแหน่ง
คณะกรรมการบริหาร หมายถึง
ให้เป็นไปตามเป้าหมาย วัตถุประสงค์ และข้อบังคับของบริษัท
ในปี 2555 มติที่ประชุมคณะกรรมการบริษัท ครั้งที่ 3/2555 เมื่อวันที่ 10 สิงหาคม 2555
ดังนี้
------------------- -------------------
รายชื่อกรรมการบริหาร ตำแหน่ง
1. นายวุฒิชัย ลีนะบรรจง ประธานกรรมการบริหาร
2. นายมณฑล เชตุวัลลภกุล กรรมการบริหาร
3. นายทวีพัณณ์ จงวิลัยวรรณ กรรมการบริหาร
------------------- -------------------
อำนาจ-หน้าที่
1. ให้ประธานกรรมการบริหาร
ให้รองประธานกรรมการบริษัท
2. ตามวัตถุประสงค์ ข้อบังคับ นโยบาย ระเบียบ
ข้อกำหนด คำสั่ง และมติของที่ประชุมคณะกรรมการ
3. พิจารณากำหนดนโยบาย ทิศทาง และกลยุทธ์
บริษัทร่วม กำหนดแผนการเงิน งบประมาณ การบริหารทรัพยากรบุคคล
การลงทุนด้านเทคโนโลยีสารสนเทศ การขยายงาน การประชาสัมพันธ์
4. กำหนดโครงสร้างองค์กร อำนาจการบริหารองค์กร รวมถึงการแต่งตั้ง การว่าจ้าง
การโยกย้าย การถอดถอน การกำหนดเงินค่าจ้าง ค่าตอบแทน พิจารณาความดีความชอบ
โบนัสพนักงาน สวัสดิการ และการเลิกจ้าง
ของบริษัท
5.
ทั้งนี้
6.
7.
เครื่องใช้สำนักงาน การซ่อมแซมและบำรุงรักษา
การตัดจำหน่าย/ขายทรัพย์สินถาวร
8. นำเสนอแผนขยายธุรกิจ และการร่วมทุนกับบุคคลอื่น ให้กับคณะกรรมการบริษัท
9. การจัดหาวงเงินสินเชื่อใดๆ
10.
11.
12. พิจารณาและอนุมัติการปรับสภาพ ขาย ทำลาย ตัดบัญชี
13. และ/หรือ จำนวน และ/หรือ
การทำลายซึ่งสินค้าคงเหลือ วัตถุดิบคงเหลือที่เสื่อมสภาพ และ/หรือ ล้าสมัย
14. การตลาด
การบริหารงานบุคคล และด้านการปฏิบัติการอื่นๆ
15. การเสนอจ่ายเงินปันผลระหว่างกาล หรือ
เงินปันผลประจำปี
16.
ซึ่งคณะกรรมการบริหารอาจยกเลิก เพิกถอน เปลี่ยนแปลง
หรือการมอบอำนาจนั้นๆ ได้ตามที่เห็นสมควร
17. เช่น
ที่บริษัทได้มีบัญชีอยู่
18. พิจารณาหาช่องทางทางธุรกิจ หรือบริษัทใหม่ เพื่อเพิ่มช่องทางในการลงทุน
19.
20. ดำเนินการอื่นใดๆ ไป
ทั้งนี้
และตลาดหลักทรัพย์ พ.ศ.2535
และ/หรือที่ประชุมผู้ถือหุ้น
คณะกรรมการตรวจสอบ หมายถึง /
ที่ประชุมผู้ถือหุ้น
เพื่อให้เป็นตามกฎหมาย ระเบียบ ข้อบังคับต่างๆ ตามหลักการกำกับดูแลกิจการที่ดี (Good
Corporate Governance)
มติที่ประชุมคณะกรรมการบริษัท ครั้งที่ 8/2552 เมื่อวันที่ 21 กันยายน 2552
โดยมีวาระการดำรงตำแหน่งคราวละ 3 ปี ดังนี้
--------------------- -------------------
รายชื่อกรรมการตรวจสอบ ตำแหน่ง
1. นายศิวะรักษ์ พินิจารมณ์ ประธานกรรมการตรวจสอบ
2. นายสุวิทย์ วรรณศิริสุข กรรมการตรวจสอบ
3. นางวีณา สุขสวัสดิ์ ณ อยุธยา กรรมการตรวจสอบ
นายคมวุฒิ พรนราดล เลขานุการคณะกรรมการตรวจสอบ
--------------------- -------------------
กรรมการตรวจสอบ
และ
กรรมการตรวจสอบของบริษัททุกท่าน ไม่ได้เป็นผู้ถือหุ้นของบริษัท
บริษัทย่อย บริษัทร่วม
อำนาจ-หน้าที่
1.
2. (internal control)
และระบบการตรวจสอบภายใน (internal audit) ที่เหมาะสมและมีประสิทธิผล
โยกย้าย ความดี ความชอบ
3.
ข้อกำหนดของตลาดหลักทรัพย์
4. พิจารณา คัดเลือก
1 ครั้ง
5.
ทั้งนี้
6.
อาจมีความขัดแย้งทางผลประโยชน์ กรณีที่มีนัยสำคัญ
ให้มีความถูกต้องครบถ้วน
7. (Risk Management)
ที่เหมาะสมและมีประสิทธิผล
8.
ด้วย
9.
10.
11.
12.
ดังต่อไปนี้
1. ความเห็นเกี่ยวกับความถูกต้อง ครบถ้วน
2.
3.
ข้อกำหนดของตลาดหลักทรัพย์
4.
5.
6.
7.
(charter)
8.
13. ให้มีอำนาจว่าจ้างที่ปรึกษา
14.
15.
16.
ให้คณะกรรมการบริษัททราบทุกปี
17.
ผู้บริหาร หมายถึง และ/หรือ
ณ วันที่ 31 ธันวาคม 2555 บริษัทมีผู้บริหาร จำนวน 3 ท่าน ดังนี้
---------------- -------------------
รายชื่อผู้บริหาร ตำแหน่ง
1. นายวุฒิชัย ลีนะบรรจง กรรมการผู้จัดการ
2. นายมณฑล เชตุวัลลภกุล รองกรรมการผู้จัดการ
3. นายทวีพัณณ์ จงวิลัยวรรณ ผู้ช่วยกรรมการผู้จัดการ
---------------- -------------------
ผู้มีอำนาจควบคุม
- ไม่มี -
8.1.3 2555
คณะกรรมการบริษัท คณะกรรมการตรวจสอบ คณะกรรมการบริหาร
ไว้เป็นการล่วงหน้า 1 ปี
สรุปได้ดังนี้
| การประชุมของคณะกรรมการแต่ละชุด | ปี 2555 |
| | |
| | รวมจำนวนครั้งทั้งสิ้น |
| ผู้ถือหุ้นประจำปี 2555 | 2 |
| คณะกรรมการบริษัท | 6 |
| คณะกรรมการตรวจสอบ | 11 |
| คณะกรรมการบริหาร | 7 |
| รายชื่อ | ประชุม | ประชุม | ประชุมค | ประชุมค |
| | | คณะกรรม | ณะกรรมกา | ณะกรรมก |
| | ผู้ถือหุ้น | การบริษัท | รตรวจสอบ | ารบริหาร |
| 1. หม่อมราชวงศ์จิราคม กิติยากร | 2/2 | 3/6 | - | - |
| 2. พันตำรวจเอกโกวิท ภิรมย์วงศ์ | 2/2 | 6/6 | - | - |
| 3. นายวุฒิชัย ลีนะบรรจง | 2/2 | 6/6 | - | 7/7 |
| 4. นายศิวะรักษ์ พินิจารมณ์ | 1/2 | 6/6 | 11/11 | - |
| 5. นายสุวิทย์ วรรณะศิริสุข | 1/2 | 5/6 | 9/11 | - |
| 6. นางวีณา สุขสวัสดิ์ ณ อยุธยา | 0/2 | 5/6 | 9/11 | - |
| 7. นายมณฑล เชตุวัลลภกุล | 2/2 | 6/6 | - | 7/7 |
| 8. นายสมชัย ทองศิริกุล | 1/2 | 6/6 | - | - |
| 9. นายพิพิธ เชาว์วิศิษฐ ^(1/) | 1/2 | 6/6 | - | 2/2 |
| 10. นายอุกฤษณ์ อภิรติมัย ^(1/) | 2/2 | 6/6 | - | 2/2 |
| 11. นายทวีพัณณ์ จงวิลัยวรรณ | - | - | - | 3/3 |
| ^(2/) | | | | |
| 12. ดร.โอฬาร รัตนปราการ | 1/2 | 3/3 | - | 4/4 |
| ^(3/) | | | | |
หมายเหตุ
1/ 14 พฤษภาคม 2555
2/ ตั้งแต่วันที่ 1 กันยายน 2555
3/ 1 กันยายน 2555
8.1.4 ข้อมูลเกี่ยวกับประวัติกรรมการ
โปรดพิจารณาตามเอกสารแนบ 1
8.1.5 ประวัติการกระทำผิดกฎหมาย
ปลดออก ให้ออก
หรือต้องคดี เนื่องจากกระทำทุจริต หรือเคยถูกฟ้องล้มละลาย
หรือต้องโทษอาญา หรือมีข้อพิพาท
10 ปีที่ผ่านมา
8.2 การสรรหากรรมการและผู้บริหาร
8.2.1
ความสามารถ
พ.ศ. 2535
8.2.2
- ไม่มี -
8.2.3 สิทธิของผู้ลงทุนรายย่อย
8.3 ค่าตอบแทนของกรรมการ และผู้บริหาร
8.3.1 ค่าตอบแทนที่เป็นตัวเงินในปี 2555
ก) ค่าตอบแทนกรรมการ
บริษัท ได้จ่ายค่าตอบแทนกรรมการ ครั้งที่ 1/2555
เมื่อวันที่ 29 กุมภาพันธ์ 2555 ประจำปี 2555 เมื่อวันที่ 4
เมษายน 2555 2554 ดังนี้
(1) ประธานกรรมการบริษัท
- ค่าตอบแทนรายเดือน เดือนละ 25,000.-บาท ทั้งนี้
(2) คณะกรรมการบริษัท
- ค่าเบี้ยประชุมครั้งละ 12,500.-บาท (ทุกคราวที่เข้าร่วมประชุม)
5,000.-บาท แทน
(3) คณะกรรมการตรวจสอบ
- ครั้งละ 20,000.-บาท (ทุกคราวที่เข้าร่วมประชุม)
- 12,500.-บาท (ทุกคราวที่เข้าร่วมประชุม)
(4) คณะกรรมการพิจารณาค่าตอบแทน
- ครั้งละ 20,000.-บาท
(ทุกคราวที่เข้าร่วมประชุม)
- ครั้งละ 12,500.-บาท
(ทุกคราวที่เข้าร่วมประชุม)
ทั้งนี้ในปี 2555 บริษัท เอื้อวิทยา จำกัด (มหาชน)
เป็นจำนวนเงินทั้งสิ้น 1,365,000.- บาท
โดยมีรายละเอียดดังนี้
| รายชื่อ | ค่าตอบแทน (บาท) |
| 1. หม่อมราชวงศ์จิราคม กิติยากร | 300,000.- |
| | |
| 2. พันตำรวจเอกโกวิท ภิรมย์วงศ์ | 75,000.- |
| | |
| 3. นายวุฒิชัย ลีนะบรรจง | 75,000.- |
| | |
| 4. นายศิวะรักษ์ พินิจารมณ์ | 295,000.- |
| | |
| 5. นายสุวิทย์ วรรณะศิริสุข | 175,000.- |
| | |
| 6. นางวีณา สุขสวัสดิ์ ณ อยุธยา | 175,000.- |
| | |
| 7. นายมณฑล เชตุวัลลภกุล | 30,000.- |
| | |
| 8. นายสมชัย ทองศิริกุล | 75,000.- |
| | |
| 9. นายพิพิธ เชาว์วิศิษฐ | 75,000.- |
| | |
| 10. นายอุกฤษณ์ อภิรติมัย | 75,000.- |
| | |
| 11. ดร.โอฬาร รัตนปราการ^(1/) | 15,000.- |
| | |
| รวมทั้งสิ้น | 1,365,000.- |
ข) ค่าตอบแทนผู้บริหาร
ในปี 2555 บริษัท ได้จ่ายค่าตอบแทนแก่ผู้บริหาร จำนวน 7 คน ในรูป เงินเดือน ค่าวิชาชีพ
เงินประกันสังคม เงินกองทุนสำรองเลี้ยงชีพ และค่าใช้จ่ายผลประโยชน์พนักงาน
คิดเป็นมูลค่ารวมทั้งสิ้น 7,097,712บาท
3. การกำกับดูแลกิจการ
คณะกรรมการบริษัท
ดำเนินธุรกิจด้วยความโปร่งใส ซื่อสัตย์
เพื่อสร้างความเจริญ
เอ็ม เอ ไอ (mai)
แห่งประเทศไทย และบนพื้นฐานของเศรษฐกิจพอเพียง คือ ความพอประมาณ
โดยอาศัยความรู้ ความรอบคอบ และความระมัดระวัง
มีคุณธรรม ซื่อสัตย์สุจริต ขยัน อดทน
การเมือง วัฒนธรรม และสังคม
เพื่อประโยชน์สุขอย่างสมดุล และยั่งยืน
เอ็ม เอ ไอ (mai)
แห่งประเทศไทย บริษัทได้จัดแบ่งเป็น 5 หมวด ดังนี้
หมวดที่ 1 สิทธิของผู้ถือหุ้น (Rights of Shareholders)
หมวดที่ 2 (Equitable Treatment of
Shareholders)
หมวดที่ 3 (Roles of Stakeholders)
หมวดที่ 4 การเปิดเผยข้อมูลและความโปร่งใส (Disclosure and Transparency)
หมวดที่ 5 ความรับผิดชอบของคณะกรรมการ (Board Responsibilities)
หมวดที่ 1 สิทธิของผู้ถือหุ้น
ได้แก่ การซื้อขายหรือโอนหุ้น
สิทธิในการรับเงินปันผล
เป็นต้น
นอกจากสิทธิขั้นพื้นฐาน ครบถ้วน
ทันเวลา และโปร่งใสแก่ผู้ถือหุ้น
ทั้งภาษาไทยและภาษาอังกฤษ ในปี 2555
ดังนี้
1. สิทธิในการรับทราบข้อมูล
เอ็ม เอ ไอ (mai) แห่งประเทศไทย
และเปิดเผยการทำรายการ เอ็ม เอ ไอ
(mai) แห่งประเทศไทย และเผยแพร่ผ่านทางเว็บไซต์ ของบริษัท
56-1 และในรายงานประจำปี ในปี 2555
2. ภายใน 4
เดือน โดยจัดที่โรงแรมมณเฑียร ริเวอร์ไซด์ กรุงเทพฯ
เป็นประจำปีทุกปี
ทั้งนี้ ในปี 2555 บริษัทจัดประชุมสามัญผู้ถือหุ้น ประจำปี 2555 เมื่อวันพุธที่ 4 เมษายน 2555
เวลา 9.00 น.
ดังนี้
ก่อนวันประชุมผู้ถือหุ้น
17 วัน คือในวันวันที่ 19
มีนาคม 2555 และในวันที่ 19 มีนาคม 2555
ผู้ถือหุ้นในรูปแบบเอกสาร เพื่อให้
อีกทั้ง
14 วันก่อนวันประชุม คือตั้งแต่วันที่ 4
เมษายน 2555 ถึงวันประชุมผู้ถือหุ้น รวม 17 วัน
3 วัน
คือในวันที่ 28-30 มีนาคม 2555
ประกอบด้วย
ได้แก่ รายงานประจำปีในรูปแบบเอกสาร
นิยามกรรมการอิสระ
แผนที่สถานที่การจัดประชุม
หนังสือมอบฉันทะแบบ ก. ซึ่งเป็นแบบที่ง่ายไม่ซับซ้อน
และแบบ ข.
ค.
1 วันทำการ
วันประชุมผู้ถือหุ้น
1
ชั่วโมงก่อนเริ่มประชุม
และอาหารว่าง
และวิธีการนับคะแนนอย่างชัดเจน
1 หุ้น เป็น 1 เสียงและถือเสียงข้างมากเป็นมติ
โดยไม่มีการเพิ่มวาระการประชุม
ในการสรุปผลการลงมติ แต่ละวาระ
ทั้งเห็นด้วย ไม่เห็นด้วย และงดออกเสียง
ทั้งนี้ 2555
หลังวันประชุมสามัญผู้ถือหุ้น
เลขานุการบริษัท ครบถ้วน
/ ไม่เข้าร่วมประชุม รวมทั้งสาเหตุการลา
โดยแยกเป็นเห็นด้วย ไม่เห็นด้วย และงดออกเสียง
เอ็ม
เอ ไอ (mai) แห่งประเทศไทย และหน่วยงานที่เกี่ยวข้องภายใน 14 วัน
ได้แก่
(1) การแต่งตั้งกรรมการบริษัท :
(2) ค่าตอบแทนกรรมการบริษัท :
และใน แบบ 56 - 1
(3) :
ชื่อผู้สอบบัญชี สำนักงานสอบบัญชี ความเป็นอิสระ ความสัมพันธ์กับบริษัท จำนวนปีที่ทำหน้าที่
เหตุผลในการเปลี่ยนผู้สอบบัญชี (ถ้ามี)
กับปีที่ผ่านมา
ทั้งของบริษัทและบริษัทย่อย (ถ้ามี)
(4) :
การจ่ายเงินปันผล ในอัตราไม่น้อยกว่าร้อยละ 40
หลังหักภาษีเงินได้นิติบุคคล
(5) การแก้ไขข้อบังคับของบริษัท :
ข้อที่ 8
และ ข้อที่ 14
หมวดที่ 2
ดังนี้
2.1 การประชุมผู้ถือหุ้น
(1)
4 ท่าน
โดยแจ้งชื่อ ที่อยู่ อายุ 4 คน
ไว้ในหนังสือบอกกล่าวนัดประชุม รวมทั้งได้ระบุเอกสารหลักฐาน
ทั้งนี้ ก.
และแบบ ข. ซึ่งเป็นแบบกำหนดรายการต่างๆ
นอกจากนี้ผู้ถือหุ้นยังสามารถ Download หนังสือมอบฉันทะที่ได้จัดทำ
ซึ่งมี 3 แบบ คือ แบบ ก.
แบบ ข. และแบบ ค. (แบบ ค.
และดูแลหุ้น)
ซึ่งในการประชุมสามัญผู้ถือหุ้น ประจำปี 2555 ในวันพุธที่ 4 เมษายน 2555 มีผู้ถือหุ้น จำนวน
39 ราย ถือหุ้น 250,459,404 หุ้น คิดเป็นร้อยละ 99.98
(2)
(3)
โดยไม่มีการสลับวาระ
(4)
และ/หรืองดออกเสียงเท่านั้น
หรืองดออกเสียง
เจ้าหน้าที่จะบันทึกคะแนน
เพื่อความโปร่งใสและตรวจสอบ
(5) /
2.2 การดูแลการใช้ข้อมูลภายใน
เพื่อให้กรรมการบริษัท ผู้บริหาร
และพนักงาน มีความรับผิดชอบ มีวินัย
ทั้งนี้
ในปีที่ผ่านมา กรรมการ ผู้บริหารและพนักงานของบริษัท
2.3
โดยกรรมการ ผู้บริหาร
1
หากมีการซื้อ
ขาย โอน หรือ
ทราบทุกครั้งภายใน 3
ในปีที่ผ่านมา กรรมการ ผู้บริหารและพนักงานของบริษัท
4.
ด้วยความรอบคอบ มีเหตุมีผล
เอ็ม เอ ไอ (mai) แห่งประเทศไทย
เอ็ม เอ ไอ (mai) แห่งประเทศไทย เรื่อง
ชื่อ การกำหนดราคา
มูลค่าของรายการ
(หากมี) ต่อตลาดหลักทรัพย์ เอ็ม เอ ไอ (mai) แห่งประเทศไทย
2555 ไว้ในรายงานประจำปี และ แบบ 56-1
หมวดที่ 3 บทบาทของผู้มีส่วนได้เสีย
มั่นคงอย่างยั่งยืน
วิญญูชนพึงรักษาทรัพย์สินของตน
ผู้ถือหุ้น :
และกฎระเบียบต่างๆ
โดยเฉพาะในช่วง 1
ทั้งนี้ 2555
อาทิ
พนักงาน :
บริษัทจึงสนับสนุน ส่งเสริม ฝึกฝนอบรม
พร้อมกับสร้างความมั่นคงในอาชีพ
และสิทธิพื้นฐานของมนุษยชน
ให้ผลตอบแทนด้วยความเป็นธรรม เหมาะสมกับความรู้ความสามารถ ความรับผิดชอบ
แก่พนักงาน
เช่น
-
ร้อยละ 3 ของค่าจ้าง
- จัดให้มีการตรวจสุขภาพประจำปี
- แบบฟอร์มพนักงาน
- จัดส่งพนักงานไปร่วมอบรม
- เงินช่วยเหลือกรณีบิดา มารดา คู่สมรส พนักงาน เสียชีวิต
- และภัยธรรมชาติอื่น เช่น อุทกภัย วาตภัย
ลูกค้า :
คู่ค้า :
รวมถึงแลกเปลี่ยนความรู้
และไม่เรียกรับ
หรือยินยอมที่จะรับทรัพย์สิน
เจ้าหนี้ : มีความรับผิดชอบและโปร่งใส
ในปีที่ผ่านมา
Credit term ที่ได้ตกลงไว้ล่วงหน้า
คู่แข่งทางการค้า :
ซึ่งตลอดระยะเวลาที่ผ่านมา บริษัทไม่เคยมีข้อพิพาทใดๆ
สังคมและสิ่งแวดล้อม :
:
ระบบการควบคุมภายในที่บกพร่อง
เชตุวัลลภกุล เลขานุการบริษัท โทร.
(02) 543-9020 ต่อ 166 โทรสาร (02) 543-9029 E-mail : monthon@uwc.co.th
หรือคุณธัญพร เจตร์จำลอง นักลงทุนสัมพันธ์ โทร.
(02) 543-9020 ต่อ 137 โทรสาร (02) 543-9029 E-mail : thanyaporn@uwc.co.th
ทั้งนี้ ผู้แจ้งเบาะแส
ซึ่งในปี 2555
หมวดที่ 4 การเปิดเผยข้อมูลและความโปร่งใส
โปร่งใสและเป็นธรรม ผ่านช่องทางที่เข้าถึงได้ง่าย
ดังนี้
- การกำกับดูแลกิจการ :
ใน 5 หมวด คือ สิทธิของผู้ถือหุ้น
บทบาทของผู้มีส่วนได้เสีย การเปิดเผยข้อมูลและความโปร่งใส
และความรับผิดชอบของคณะกรรมการ
- :
และสำนักงาน ก.ล.ต. อย่างถูกต้อง ครบถ้วน ทันเวลา โปร่งใส
และเว็บไซต์ของบริษัท
ทั้งนี้
และสำนักงาน ก.ล.ต. ก่อนครบระยะเวลาที่กำหนด
และ แบบ 56-1 และเผยแพร่ไว้ใน Website ของบริษัท
ทั้งยังสามารถ ดาวน์โหลดข้อมูลต่างๆ
ของบริษัทได้
- โครงสร้างการถือหุ้นของบริษัท : บริษัทเปิดเผยรายชื่อผู้ถือหุ้น 10 อันดับแรกของบริษัท ณ
- การควบคุมภายใน และการตรวจสอบภายใน :
5 ส่วน ได้แก่
(1)
(2)
(3) การมีกิจกรรมควบคุมภายในที่ดี
(4)
(5)
- :
ครบถ้วน
และเป็นไปตามมาตรฐานการบัญชี
เปิดเผยไว้ในรายงานประจำปี และแบบ 56-1 ควบคู่กับรายงานของผู้สอบบัญชี
และใช้นโยบายบัญชีที่เหมาะสม ถือปฏิบัติสม่ำเสมอ
- โครงสร้างการจัดการ :
จำนวนครั้งของการประชุม
และการถือครองหลักทรัพย์ โดยรายละเอียด
- : คณะกรรมการบริษัท
ทั้งนี้
และผู้บริหาร
ของบริษัทรวมทั้งรูปแบบ
และในแบบ 56-1
- รายการที่เกี่ยวโยงกัน และ / หรือ :
ๆ
-
:
เป็นประจำทุกเดือน
- งานด้านนักลงทุนสัมพันธ์ :
โดยสามารถติดต่อได้ที่
คุณมณฑล เชตุวัลลภกุล เลขานุการบริษัท
โทรศัพท์ (02) 543-9020 ต่อ 166
โทรสาร (02) 543-9029
E-mail monthon@uwc.co.th
คุณธัญพร เจตร์จำลอง นักลงทุนสัมพันธ์
โทรศัพท์ (02) 543-9020 ต่อ 137
โทรสาร (02) 543-9029
E-mail thanyaporn@uwc.co.th
หมวดที่ 5 ความรับผิดชอบของคณะกรรมการ
1. โครงสร้างคณะกรรมการบริษัท
- จำนวนกรรมการ
5 คน แต่ไม่มากกว่า 15 คน
10 คน ประกอบด้วย
กรรมการที่เป็นผู้บริหาร 2 คน คิดเป็นร้อยละ 20.00
กรรมการที่ไม่เป็นผู้บริหาร 4 คน คิดเป็นร้อยละ 40.00
กรรมการอิสระ 4 คน คิดเป็นร้อยละ 40.00
- วาระการดำรงตำแหน่ง
(คราวละ 3 ปี ตาม พ.ร.บ.
บริษัทมหาชนจำกัด)
-
-
56-1 ปัจจุบันกรรมการบริษัทจำนวน 10 ท่าน
และความเชี่ยวชาญทางธุรกิจ
- เลขานุการคณะกรรมการบริษัท
กฎเกณฑ์ต่างๆ ที่เกี่ยวข้อง
เอ็ม เอ ไอ (mai) แห่งประเทศไทย
ทั้งนี้ ที่ประชุมคณะกรรมการบริษัท
ครั้งที่ 6/2553 เมื่อวันที่ 10 พฤศจิกายน 2553 มีมติแต่งตั้ง นายมณฑล เชตุวัลลภกุล
เป็นเลขานุการบริษัท
ดังนี้
1. ระเบียบและข้อบังคับต่างๆ ของบริษัท
2. ประสานงานระหว่างกรรมการบริษัท และฝ่ายจัดการ ดูแล และประสานงานด้านกฎหมาย
กฎเกณฑ์ต่างๆ ที่เกี่ยวข้อง
3. จัดการประชุมผู้ถือหุ้น ข้อบังคับของบริษัท
และข้อพึงปฎิบัติต่างๆ
4.
และที่ประชุมคณะกรรมการบริษัท
5.
กลต. และตลาดหลักทรัพย์ เอ็ม เอ ไอ (mai) แห่งประเทศไทย
6.
(ก) ทะเบียนกรรมการ
(ข) หนังสือนัดประชุมคณะกรรมการ
ประจำปีของบริษัท
(ค) หนังสือนัดประชุมผู้ถือหุ้น และรายงานการประชุมผู้ถือหุ้น
7.
8. ดำเนินการอื่นๆ
ทั้งนี้
กรรมการ ผู้บริหาร
และพนักงาน
2. คณะกรรมการชุดย่อย
ดูแลรับผิดชอบงานในแต่ละด้าน
ซึ่งประกอบด้วย
คณะกรรมการตรวจสอบ คณะกรรมการบริหาร
คณะกรรมการบริษัท
1 คน
● คณะกรรมการตรวจสอบ
จำนวน 3 คน ซึ่งล้วนเป็นผู้ที่มีความรู้ ความเข้าใจ และมีประสบการณ์ทางด้านบัญชี การเงิน
และบริหารเป็นอย่างดี
มีวาระการดำรงตำแหน่ง 3 ปี
● คณะกรรมการบริหาร
คณะกรรมการบริหาร ประกอบด้วยกรรมการบริษัท 2 คน และผู้บริหาร 1 คน
คณะกรรมการบริหาร
โดยมีกรรมการบริษัท
มีวาระการดำรงตำแหน่งคราวละ 1 ปี
3. บทบาท หน้าที่
มีหน้าที่ในการกำหนดนโยบาย วางเป้าหมายแผนงาน งบประมาณ และกลยุทธ์ทางธุรกิจ
ดังนี้
● ภาวะผู้นำ และวิสัยทัศน์
คณะกรรมการบริษัท เป็นผู้มีความรู้ ความสามารถ
ความรับผิดชอบ
รวมถึงเป็นผู้กำหนดนโยบาย เป้าหมาย
และกลยุทธ์ทางธุรกิจ
ผู้บริหารและพนักงาน
● การกำกับดูแลกิจการที่ดี
โดยได้ดำเนินการอย่างต่อเนื่อง ประสิทธิผล
โปร่งใสในการดำเนินธุรกิจ ก่อให้เกิดความเชื่อมั่น ยอมรับจากผู้ถือหุ้น นักลงทุน บุคคลโดยทั่วไป
อันนำมาซึ่งความเจริญก้าวหน้า ความมั่นคงแก่กิจการ และเป็นประโยชน์ต่อผู้ถือหุ้น ผู้มีส่วนได้เสีย
และสังคมโดยส่วนรวม
●
ๆ
และแบบ 56-1
● ระบบควบคุมภายในและตรวจสอบภายใน
ด้านรายงานทางการเงิน และด้านการปฏิบัติตามกฎ ระเบียบและนโยบาย
5
ด้าน คือ องค์กรและสภาพแวดล้อม การบริหารความเสี่ยง
และระบบการติดตาม เป็นประจำทุกปีอย่างน้อยปีละ 1 ครั้ง
และแบบ 56-1
4. การประชุมคณะกรรมการ
คณะกรรมการบริษัท
1 ครั้ง
มีวาระที่ชัดเจน
7 วัน
อาจมีการแจ้งล่วงหน้าน้อยกว่า 7 วัน
2 ชั่วโมง
ต้องงดออกเสียง หรืองดให้ความเห็น
ตามแต่กรณี
ประธานกรรมการบริหาร และเลขานุการบริษัท
เป็นประจำทุกไตรมาส
นอกจากนี้
ทั้งนี้ ในปี 2555 มีการประชุมคณะกรรมการบริษัท จำนวน 6 ครั้ง คณะกรรมการบริหาร จำนวน 7
ครั้ง คณะกรรมการตรวจสอบ จำนวน 11 ครั้ง
5. การประเมินตนเองของคณะกรรมการ
6.
และสภาพเศรษฐกิจ
ทั้งนี้ ที่ประชุมสามัญผู้ถือหุ้น ประจำปี 2555 เมื่อวันพุธที่ 4 เมษายน 2555
ดังนี้
(1) ประธานกรรมการบริษัท
- ค่าตอบแทนรายเดือน เดือนละ 25,000.-บาท ทั้งนี้
(2) คณะกรรมการบริษัท
- ค่าเบี้ยประชุมครั้งละ 12,500.-บาท (ทุกคราวที่เข้าร่วมประชุม)
5,000.-บาท แทน
(3) คณะกรรมการตรวจสอบ
- ครั้งละ 20,000.-บาท (ทุกคราวที่เข้าร่วมประชุม)
- 12,500.-บาท (ทุกคราวที่เข้าร่วมประชุม)
ในปี 2555 เป็นจำนวนเงินทั้งสิ้น
1,365,000 บาท
2555 และแบบ
56-1
7. การพัฒนากรรมการและผู้บริหาร
หน้าที่ และความรับผิดชอบต่อบริษัท
ความสามารถ
และมีศักยภาพ
รวมทั้งข้อมูลที่เกี่ยวข้อง เช่น ข้อบังคับ ระเบียบ กฎเกณฑ์ต่าง ๆ ผลการดำเนินงานของบริษัท
พร้อมทั้งแจก
"คู่มือกรรมการบริษัทจดทะเบียน"
(กลต.) ให้แก่กรรมการ รวมทั้งแจกรายงานประจำปี
พร้อมกับจัดทำ Presentation
Director Accreditation Program (DAP) ของ IOD รวมถึงหลักสูตรอื่นๆ ด้วย
ซึ่งกรรมการบริษัท ทั้ง 10 ท่าน
ได้ผ่านการอบรมจากสถาบัน IOD แล้ว
ให้เข้ารับการอบรมหลักสูตรต่างๆ จากสถาบัน IOD เช่นกัน
แต่ละท่าน
ได้เปิดเผยไว้ในรายงานประจำปี และ แบบ56-1 ในหัวข้อ รายละเอียดกรรมการและผู้บริหาร
8. แผนการสืบทอดงาน
ที่จะเป็นผู้รับมอบหมายงาน
ความรู้และความสามารถ
ทั้งนี้ คณะกรรมการบริษัท และคณะกรรมการบริหาร
8.5
ดังนี้
- เพื่อให้ทราบภาระ บทบาท
(IOD)
พ.ศ. 2535
เอ็ม เอ ไอ (mai) แห่งประเทศไทย
- บริษัทดำเนินการแจ้งให้กรรมการ ผู้บริหาร และผู้สอบบัญชีของบริษัท
คู่สมรส
ตามมาตรา 59 พ.ศ. 2535
และบทกำหนดโทษตามมาตรา 275 พ.ศ.
2535
-
และบริษัทย่อย
โดยกรรมการ ผู้บริหาร
1
8.6 บุคลากร
8.6.1 จำนวนพนักงานทั้งหมด
ณ วันที่ 31 ธันวาคม 2555 บริษัท มีพนักงานทั้งสิ้น 389 คน แยกเป็นดังนี้
8.6.2 3 ปีที่ผ่านมา
- ไม่มี -
8.6.3 3 ปีที่ผ่านมา
- ไม่มี -
8.6.4 ผลตอบแทนรวมพนักงานทุกคน
ในปี 2555 เบี้ยขยันและเงินพิเศษ โบนัส
และค่าตอบแทนอื่นๆ เป็นจำนวนเงินรวม 99,839,202 บาท
8.6.5 นโยบายในการพัฒนาพนักงาน
ทั้งในด้านทักษะการบริหาร การทำงานเป็นทีม และทักษะด้านวิชาชีพเฉพาะทาง
(On the job training) |
Đàm Duy: Phong Như Nguyễn
Nguyễn Trọng Hoàn: Gói K+ trân MyTV cao quá ad ạ! Nếu có thể đàm phán để hạ xuống thì tốt quá, vì chỉ có mấy kênh K+ thôi mà
Đỗ Đức Lộc: Có K+ không
Truyền hình MyTV: Ý bạn là MyTV Net. Nếu VTV3, VTV6 có phát thì bạn vẫn xem được bình thường nhé
Việt Hoàng: Nguyen Thu Hien
Việt Hoàng: Manchester United năm nay vô địch rồi :)))
Trần Trọng Khánh: Có xem đc đâu
Nguyễn Văn Huỳnh: Thanks Ad nhá
Truyền hình MyTV: Admin đã chuyển yêu cầu của bạn đến quầy giao dịch ở Yên Phong, Bắc Ninh nhé. Giao dịch viên sẽ chủ động gọi lại cho bạn, Trong TH không thấy GDV gọi, bạn có thể liên hệ trực tiếp SĐT sau nhé: (0241) 3891000 |
đẹp vô cùng tổ quốc tôi
ngút ngàn trùng điệp đất trời màu xanh
người dân thân thiện hiền lành
bốn mùa hoa trái tươi xanh ngọt ngào
sông dài biển rộng trời cao
tàu xe hối hả ra vào ngược xuôi
vàng đen có ở khắp nơi
núi đồi quặng quí ngoài khơi mỏ dầu
sớm chiều thả lưới buông câu
ngày đêm tấp nập vạn màu cá tôm
chiều về bến cảng hoàng hôn
đỏ cờ thấp thoáng tiền đồn đảo xa
bắc trung nam một mái nhà
trăm hoa đua nở đường xa lộ gần
nhà cao phố thị chen chân
công trường xưởng máy cứ dần mọc lên
giao thương kết nối trăm miền
gần trong đất nước xa biên toàn cầu
rừng vàng biển bạc đã lâu
chung ngày giỗ tổ đậm sâu tình người
việt nam tổ quốc của tôi
bốn ngàn năm mãi sáng ngời nghĩa nhân |
Xuân Vũ
Buồng Cau Trổ Ngược
Chương 1
Trong chuồng trâu của ông hương, lũ chăn trâu túm tụm nhau nghe thằng Tư Cồ nói chuyện tiếu lâm. Nó lớn tuổi hơn cả bọn và biết nhiều chuyện quỷ quái nhưng bọn nhỏ lại thích nghe. Tư Cồ tiếng nói ồ- Ồ như vịt đực, xoa tay. cất giọng: - Đứa nào cho tao điếu thuốc tao nói tiếp, không tao nghỉ. Thằng Đặng móc trong lưng ra mớ thuốc rê gói trong lụa mo cau ướt mem vì dầm mưa, rứt cho thắng Tư Cồ một cục bằng ngón tay kèm miếng giấy nhật trình. Tư Cồ cuộn rồi kê vô đống ung đốt. Vừa ho vừa sặc, nó quay ra quơ tay lia lịa và nói: - Tao kể cho tụi bay nghe chuyện thằng các chú mới cưới vợ về nhà nghe chưa? - Đừng có kể lại thắng ăn trộm leo lên giàn dòm xuống rồi hụt chưn té nhào nghe! - Không. Đây là chuyện thằng các chú lấy con vợ ta. Nó vừa múa xong lần thứ nhứt thì con vợ bảo. "Xong hỉ!" - Vợ nó người gì mà nói "xong hỉ" chớ không nói "xong hả"? Bộ người Huế à? - Hỉ với hả cũng vậy thôi. Nhưng bởi chữ hỉ mà có chuyện. Thằng chồng mệt ngất ngư, lổ tai ù ù nên tưởng vợ nói "song hỉ", tức là có hai chuyện vui. Anh ta nghĩ chắc cô nàng muốn mình thêm một đường hườn nữa. Chàng ta bèn diễn tiếp để vợ hài lòng. Xong, cô vợ lại vỗ lưng đức lang quân bảo: "Tam hỉ!"... nghĩa là tạm được. Thằng Tư Cồ hít hai ba hơi liền và lim dim tiếp: - Đang mệt. Chàng ta nghe không rõ, lại tưởng cô nàng bảo tam hỉ. Tức là ba chuyện vui. Chàng ta nghĩ chắc vợ muốn hát thêm một lớp nữa. Tuy uể oải nhưng cũng ráng làm vui lòng con vợ mới. Hát xong, người vợ lại vò đầu chồng và hôn mà thầm thì: "Ngủ hỉ!" Tức là nhứt quá tam đã vượt mức yêu cầu rồi. Thôi "ngủ đi" cho Khỏe. Nhưng anh chồng các chú giỏi chữ nho nên lại nghĩ rằng cô Nàng muốn đánh luôn trận thứ tư và thứ năm. - Tại sao vậy? Thằng Đang lại hỏi. - Vì ngũ có nghĩa là năm. Ngũ hỉ tức năm điều vui! Anh chồng đã bải hoải gân cốt nhưng cũng ráng ra quân đánh luôn hai trận liền, không chạy làng trận nào. Nhưng thiên bất dung gian, tấm vách nhà rung chuyển rầm rầm vá sập xuống đè lên hai người. Cô vợ buột miệng kêu lên:" Sập vách! Sập vách!" Ông chồng các- chú nổi quạu, lăn ra bì giường, vừa thở hào hển vừa tống cho cô vợ hào đạp và quát: "ông nội của ngộ cũng không hát nổi mười một chầu tiếp nữa!". Cô vợ bị lăn xuống đất, lồm cồm bò lên quát: - Ai bảo hát mười một chầu? Người ta mệt muốn chất mà cứa há..át Ông chồng nổi cáu: "Sập dách tiếng tàu tức mười một chớ gì nữa!". Cô vợ cú đầu chồng, bảo: "Người ta nói sập vách là tấm vách sập xuống kia kìa, ông nội ơi! Chớ ai đòi tới mười một lần, bộ điên hả?" Cả bọn cùng cười. Tư Cồ tiếp: - Tụi bay cưới vợ về coi chừng nghe nó nói song hỉ, ngủ hỉ mà hiểu lầm nghe! Trời mưa dứt hột. Thay vì mỗi đứa lùa trâu về chuồng, chúng còn ở nán lại đòi thằng Tư Cồ kể thêm vài chuyện nữa nghe cho khoái lỗ tai. Tư Cồ đang trớn, bảo: - Tao kể cho tụi bay nghe nhưng tao yêu cầu một chuyện thì tao mới kể. Cả bọn rí ố khuyến khích Tư Cồ: - Chuyện gì cũng được, yêu cầu đi! - Tao tắm trâu thay cho mầy! - Tao coi trâu thế cho mày mỗi ngày! Tư Cồ bình tĩnh bảo: - Tao chỉ yêu cầu tụi bay nghe xong ra về, đi xuống không được khom khom. Vừa lúc đó có tiếng chân đi tới. Cả bọn quay lại nhìn thì thấy ba cô gái của ông chủ nhà ra đi. Cô nào cũng ăn mặc đẹp và tay xách chiếc ghế đẩu. Thằng Đặng nhanh nhẩu nói: - Mấy cổ đi coi hát Tiều! Tư Cồ thấy ba cô đi qua thì ngưng bặt. Cô gái lớn tên là Tám Cất tiếng hỏi: - Mấy người làm gì mà cười um vậy? - Dạ, thằng Đặng nó bị "sập vách" đè đó cô! Tư Cồ làm nghiêm đáp. - Chuồng trâu đâu có vách mà sập? - Vậy mà nó sập được mới tàu chớ. Mấy cô coi chừng bị sập vách nghe! Cô Chín thách thức: - Vách tường sắp mới sợ, chớ vách lá ăn thua gì. Tư Cồ bảo: - Vách gì đè cũng mệt hết. Hổng tin cho "vách sập" một lần coi! Tụi chăn trâu ó lên cười nhưng cô Mười không hiểu gì nên rướn cổ lên góp phần: - Hồi năm ngoái tôi ở giữa đồng trời mưa làm sụp chòi, tôi còn không sợ nữa là sập vách. Cả bọn lại cười. Các cô đi qua còn quay lại cười hùn. Cô Tám giục hai em: - Thôi, đi riết để vô chiếm chỗ. Bọn chăn trâu ngó theo ba cô mướt rượt. Cô nào cũng mặc quần lãnh đen, áo màu, yểu điệu đi về phía mé, rồi biến dạng trong đám người đi xem hát đang đổ về phía chợ làng. Tư Cồ nháy nhó thằng Đặng: - Mầy dở quá, món ngon dọn ra trước mắt hàng ngày mà không dám hửi chút coi. - Nói bậy hoài mày! Người ta con chủ nhà, lại là hương quản trong làng. Tao là thằng ở đợ, sao dám trèo leo. Mầy giỏi đâu làm thử coi. - Để rồi mầy xem, tao sẽ cho mầy cổ "sập vách"! Nhưng cô Tám mạt rổ chằn, tao nhường cho mầy đó, để tao song hỉ với cô Chín cho coi! - Cô Mười nhu mì nhủ mỉ và đẹp nhứt nhưng còn nhỏ, để đó, chờ đủ lông đủ cánh tao cho ngủ hỉ liền! Mấy thằng cười sùn sục với nhau lấy làm đắc ý. Chỉ thằng Tư Cồ mới dám ăn nói bừ bãi như vậy, chớ xưa nay bọn chăn trâu Không hề dám phạm thượng tới Tam Cô bao giờ. Thằng Năm đắc Bư (vì cặp mắt lòi ra như con ốc bưu) thì lại có ý kiến khác. - Tao muốn tụi mình bắt thăm. Hễ đức nào bắt trúng cây thăm dài nhứt thì song hỉ với cô Tám, đứa nào bắt được cây trung bình thi ngủ hỉ với Cô Chín, còn đứa nào bắt trúng cây thăm ngắn nhứt thì phải chờ vài năm mới cho cô "sập vách". Chịu không? Rồi thằng Năm Ốc Bưu đi bẻ ba công rơm làm thăm đưa cho cả bọn bắt. Thằng Đặng bắt trước trúng cô Tám. Thằng Năm Cồ và thằng Năm Ốc Bưu cưới chế nhạo làm thằng Đặng đập cả bọn chạy tán loạn. Cuộc hòa hợp tiếu lâm cũng chấm dứt luôn. Thẳng Đặng tắm hai con trâu sạch bóng, lùa về chuồng niệc xong rồi lên nhà lớn ăn cơm chiều. Bữa nay trong nhà bếp vằng bóng ba cô, thiết là vắng vè buồn hiu. Nó lùa nhanh mấy chén cơm như kéo chà tre qua cổ họng, rồi tuộc xuống ván đi về nhà, không thèm rửa chén như mọi lần. Chuyện bắt thăm đùa giỡn nhưng lại gây cho cậu bé một ấn tượng làm nó buồn buồn. Xui quá! Mình trúng cô vợ mặt rổ, xấu nhất trong ba cô gái ông Hương Quản mà trong xóm gọi là Tam Nương buộc Tam Cô. Thằng Đặng ở đợ năm cho ông Quản, nhưng được về nhà hàng đêm vì ông chỉ cần nó chăn trâu của ông mà thôi. Sau khi niệc trâu xong, nó được tự do. Nhà nó ở cách đó chừng ba chục công đất nên việc đi lại cũng tiện. Nó vừa đi vừa hút gió một chập thì tới. Nó chỉ còn bà mẹ và một người cậu tên là Năm Mẹo. Nó nhờ cậu mà lớn khôn hơn là nhờ má nó. Vì bà đã đi bước nữa nên có phần lơ là với con. Nó về tới nhà thì thấy trước sau đếu vắng tanh. Nó biết là má nó "đi xóm". Đó là việc thường tình nên nó cứ làm những việc hàng ngày theo ý đồ của nó. Con không cha nhè cột mà dụng! Nó đi thẳng ra bụi tre thăm con gà mái Nổ. Đây là "vật yêu quý nhất của nó. Cậu Năm nó xin ở đâu không biết, đem về giao cho nó và dặn. "Cháu nuôi con gà này may ra trời giúp vận cháu sẽ trở nên giàu có." Nó muốn hỏi tại sao nhưng cậu nó vò đầu nó và cười." Cháu cứ nuôi đi, đừng hỏi gì hết. Cháu không biết chuyện gà nòi". Hồi đó con gà bằng bắp tay, chưa biết trống mái. Nó thấy mòng bông dâu dỏ trên đầu, nó tin rằng đó là con gà trống. Lông nó màu xóm tro, đầu nhỏ, cần cổ trọi lỏi và cặp chân nhỏ rứt như hai chiếc đũa. Nó lén hốt gạo lức cho gà ăn mau lớn. Nó nôn nao muốn trông thấy con gà xám đủ lông đứng giữa sân gáy oai vệ làm lũ gà Tàu xếp giáp lủi trốn, Nhưng than ôi, càng lớn gà càng trổ mã ra gà mái.. Nó thối chí, ôm đến nói với cậu Năm: "Gà mái có Món ăn thịt, chớ đá chọi gì cậu?" Năm Mẹo cười bảo: - Gà mái đẻ ra bầy gà con. Gà con lớn lên thành gà trống gà mái. Mình chọn bắt vài con trống tốt, cháu hiểu chưa? Những người nuôi gà nòi chuyên nghiệp đều chọn gà nghề từ gà con. Và nhứt là phải chọn dòng lẫn dòng mẹ, chớ không có bắt may rủi giữa một bầy gà mà họ không biết gốc ở đâu. Cháu cứ nuôi đi. Con gà mái nầy là loại gà đẻ hang. - Đẻ hang là sao, cậu? - Mẹ nó không đẻ trong ổ lót rơm êm ấm của chủ nhà, mà nó moi hang đẻ ngoài vườn. Mà đẻ có một trứng và nở ra nó. Ông Chín Tôn thấy cậu ham gà nòi nên ổng bảo cậu đem về nuôi, nhưng phải hứa là không để cho nó chết. Ở đằng nhà cậu có nhiều gà, con nầy lại lẻ mẹ, sợ gà lạ ăn hiếp nên cậu giao cho cháu nuôi. Nếu trống thì tốt, mái càng tốt hơn. Thay vì mình chọn có một con trống, mình sẽ có một bầy gà con, tha hồ mà lựa chọn, coi chưn coi cẳng. Nghe cậu Năm giải thích, nó đem con gà mái về nuôi tiếp. Năm Mẹo đem gà trống tới nhốt chung một bội với con mái, cho ăn Uống no đủ, nội trong ba ngày bắt con gà trống về. ít lâu sao con gà Má đẻ. Và cũng chỉ đẻ có một trứng.. Bây giờ nó đang ấp ngoài bụi Tre cuối vườn. Thằng Đặng ra xem gà nở chưa. Trời mưa đất ướt Trơn trợt. Nó vẹt nhánh cây để phóng tới. Hình như nó nghe có tiếng gà con kêu "chiết chiết"v ăng vẳng ở phía bụi tre. Thằng Đặng chạy riết đến nơi, khom xuống nhìn thì con gà mái xám vẫn nằm nguyên chỗ cũ. Chà tre phủ bên ngoài, thằng Đặng phải thò tay qua gai tre mà đưa vùa lúa vào. Một con gà mái ấp tái mét. Nó xù lông lên tỏ vẻ chống cự khi có người tới gần ổ nó. Rồi nó bắt đầu mổ lúa ăn. Thằng Đặng ngồi nhìn vào, chờ cho con gà ăn no thì đút vùa nước mưa vào. Nó lắng nghe nhưng không thấy tiếng gà con nữa. Nó thò tay vào nâng con gà mái xám lên để thăm cái trứng. Có tiếng gà con kêu thì chắc trứng đã khảy mỏ. Nhưng nó không thấy cái trứng ở trong ổ như mọi lần. Cách đây vài ngày nó có thăm một lần thì thấy cái trứng còn nằm ở giữa lòng chảo lót bằng lá tre rất êm. Cậu Năm đã đến và xem kỹ. Cái trứng màu nâu sậm, có bông lốm đốm. Một đầu rất nhọn, khác hẳn trứng gà thường. Cậu bảo: - Mẹ nó đẻ hang, chỉ có một trứng, con cũng đẻ ngoài rừng, cũng chỉ một trứng này, nếu trống thì nhất định nhà nghề. Bao nhiêu hy vọng thằng Đặng ôm ấp lâu nay. Bây giờ trứng gà đã biến mất. Thằng Đặng nghĩ có người ăn cắp. Nhưng người đó là ai? Tại Sao biết con gà mái xám ấp ở đây để đến thuồn cái trứng? Lầm lũi đi vào nhà, nó ngồi thừ ra. Có lý nào thằng Tư Cồ và thằng Năm Ốc Bưu thò tay vào mó chà tre đó? Tụi nó đâu có ham gà nòi. Cái ước mơ có được nột con gà nghề ăn vài độ để trở nên giàu có như cậu nó bảo, phút chốc đã biến thành mây khói. Thằng Đặng sợ cậu rầy. Nó sợ cậu tới trong lúc này. Đúng như vậy. Cậu nó tới. Cậu nói ngay: - Cậu tính bữa nay đúng ngày gà nở, cháu có thăm chưa? - Dạ, cháu thăm rồi! - Nở, gà lông màu gì? - Da....à ai ăn cắp mất rồi! Thằng Đặng òa lên khóc. Năm Mẹo nói: - Không có ai ăn cắp đâu. Đừng có nghi oan cho người ta. Cháu mới vừa thăm, không thấy đâu hết. - Vậy là chuột tha. Hoặc là gà nở kêu, chồn đền nghe đến ăn thịt chớ gỉ! Ở ngoài bờ ngoài bụi, chuột tha trứng, chồn không ăn luôn con mẹ là phước đó. Thằng Đặng nói: - Chuột làm sao mà tha trứng được cậu. - Lũ chuột khôn lắm. Mỏ chúng nhọn và nhỏ, không ngặm được quả trứng gà, nhưng chúng có lối riêng của chúng mà các loại thú khác không có. Một con ôm quả trứng, rồi một con khác cắn đuôi lôi đi. Cuồi cùng chúng vẫn đem được quả trứng về tới hang. - Chuột mà cũng có mưu à? - Mưu vặt thôi: mưu chuột. Đám chuột chỉ có cách đục khoét là cùng. Nhưng lại ngu, mình chỉ cần đặt một cái rập nhẹp là chúng lòi phèo. Bậy quá! Phải hồi đó mình đem một con mèo nhốt ngoài này, tía tụi chuột cũng không dám bén mảng tới! Nếu không làm vậy thì mình đem ổ gà vào nhà. Năm Mẹo tiếc hùi hụi, nhưng cũng gượng kiếm lới an ủi thằng nhỏ: - Nhưng không sao, vậy cũng may. Nếu con chồn ăn con mái xám thì mới nguy. Nó còn đó. Gà mẹ còn thì còn gà con. Để cậu đem con gà trống khác bảnh hơn cho đổ lứa mới. Năm Mẹo nói vậy rồi thò tay vô gai tre, định bắt con gà mái ra, nhưng rụt lại ngay. - Gì vậy vậy? Thằng Đặng giật mình hỏi. - Cháu phải coi chừng, Dám có ổ rắn hổ nằm dưới ức con gà lắm. Cậu quên dặn cháu nữa. Thằng Đặng nói ngay: - Không có đâu cậu, Cháu vừa mới tới thăm, không thấy rắn rít gì hết. Năm Mẹo bắt con gà mái ôm vào lòng rồi ngó vô cái ổ. Trống trơn, không có cái vỏ trứng mà cũng không có dấu vết nào chứng tỏ rằng chồn chuột đã tới đây. - Nếu chồn ăn thì phải có vỏ trứng bể trong ổ chớ! - Chắc gà vừa nở thì chồn tới. - Nếu vậy thì khi khảy mỏ, cái vỏ trứng vẫn còn ở đây! Thôi kệ nó, mình đi vô nhà coi con gà mái có dấu vết gì không. Tội nghiệp, chắc chồn tới ăn nó đá dữ lắm nhưng không xuể. Gà mái có con dữ lắm. Nếu quạ nhảy xuống bắt con nó, nó đá cho rụng lông chớ không dễ xớt con nó đâu. Nghe lời cậu, ôm con gà vô nhà, thằng Đặng lật đật lấy gạo Lức cho ăn. Năm Mẹo rờ bầu diều nói: - Nó đang no nức. Thôi được, cháu cứ nuôi cho khỏe đi rồi cậu đem con trống qua. Con mái xám xù lông đi loanh quanh kêu "cục cục" như những cn gà mái kêu "túc" con mới xuống ổ. Năm Mẹo nói: - Cái kiểu này trứng gà đã nở rồi chồn chuột tới ăn, chớ không phải ăn trước khi nở. Thằng Đặng sựt nhớ ra và kêu lên: - Cháu lấy làm lạ sao hồi nảy cháu có nghe tiếng gà con kêu! - Ở đâu? - Ở ngoài bụi tre. - Thiệt không? - Dạ thiệt. Cháu tưởng là gà nở nên mừng quá chạy suýt vấp té. - Hay gà con còn đâu đó. Ra coi Hai cậu cháu tất cả chạy ra bụi tre. Mẹo lắng nghe. Quả thật, lần này có tiếng "chiếp chiếp" của gà con lạc mẹ. Năm Mẹo đi chung quanh một nửa bụi tre, còn nữa bụi kia thì nằm bên đất người khác nên không đi được. Năm Mẹo xác định nơi phát ra tiếng gà kêu rồi quả quyết: - Tao chắc nó bị lôi xuống hang chồn hoặc hang rắn ngay bên cạnh ổ gà. Đâu mày vô lấy cái rựa ngoéo và cái cuốc ra cho tao coi. Thằng Đặng chạy vút rồi trở ra. Với chiếc rựa trong tay, Mẹo chặt bổ lia lịa. Một lát sau chà chòm dọn sạch, Mẹo tới gần tận gốc tre. Mẹo nghe tiếng gà kêu càng rõ hơn. Mẹo dùng mỏ rựa quơ cào lá tre và tìm ra một miệng hang láng coóng. Mẹo lau mồ hôi và bảo: - Con gà ở dưới này. Chắc nó còn khỏe nên kêu lớn vậy. Thằng Đặng hăng hái xông vô: - Cậu đưa cháu đào mau cứu nó! Năm Mẹo xua tay: - Không được. Cháu càng đào, con gà càng lủi xuống hang giữa bụi tre là mình cụt tay. Ngoài ra còn có thể cuốc nó đứt hai nữa. Cháu vô nhà lầy cái nôm và ôm con gà mẹ ra đây! Thằng Đặng chạy lấy nôm và ôm gà ra. Năm Mẹo nhốt con gà gần miệng hang. Con gà mái mê con cứ kêu cục cục. Năm Mẹo và thằng Đặng lùi ra xa ngồi rình. Thằng Đặng mới biết cậu mình có kinh nghiệm. Nó hỏi: - Sao rắn không ăn gà con, cậu? - Tao chắc đây là rắn hổ. Rắn độc không ăn tạp. Nó chỉ uống sương khuya. Bụng đói nọc mới độc, cắn là chết. Còn lũ chuột đụng gì ăn nấy, hay cắn bậy nên không ai sợ. Hai cậu cháu kiên nhẫn ngồi nhìn bụi tre. - Tao chắc con gà này là gà nghề. Để chờ nó lớn lên coi. - Sao con gà ở dưới đó được cậu? -Thằng Đặng vẫn thắc mắc. Tao không rõ, nhưng có thể đoán ra như vầy. Con gà mái ấp thấy rắn trong hang bò ra gần nó thì nó đánh. Rắn cự lại. Hai đàng quần nhau lung tung làm cái trứng lăn vô hang hoặc con rắn tha xuống đó. - Miệng rắn nhỏ làm sao ngậm được cái trứng? - Nó lấy đuôi quấn rồi lôi đi. Đang nói chuyện thì bỗng nghe tiếng khù khù. Mẹo nhìn vào Bụi tre thì thấy một chú chuột cống lông vàng ngoách, chống cự với con rắn đen ngời. Con rắn xừng bàn nạo lên cao nghệu, bổ tới, làm con chuột thối lui, nhưng nó vừa thối lui vừa xừng lông cổ lập thế phản công. Mẹo quèo thằng Đặng nói nhỏ: - Mày vô lấy chĩa ba đem cho tao! Chĩa ba dùng chĩa ếch là món khí giới thân thuộc của thằng Đặng, nên nghe cậu bảo, nó chạy thoắt lấy ra ngay. Mẹo xua tay: - Để coi tụi nó cắn nhau cho nhừ tử rồi mình sẽ hạ thủ cả hai. Hai cậu cháu xoay hẳn sự chú ý về phía rắn và chuột. Chuột bị dồn vào thế bí bèn lao tới ngoạm ngang cổ rắn. Rắng đau điếng người, cuộn mình lên quấn tròn lấy chuột và lăn khỏi những chà tre đến một bãi cỏ, rồi tháo chạy. Con chuột bị vo tròn thành một cục, tưởng nó đã bị bóp ngứu xương. Nhưng không chuột vẫn chổi dậy lao theo tiếp chiến. Rắn ta bèn ngoạm đùi chuột và vung tít. Chuột văng ra xa. Máu nhuộm bãi cỏ xanh. Tắn bò tới định tiêu diệt kẻ thù. Nhưng từ đâu không rõ, ló ra một chú chuột đen khác, nghinh chiến với rắn. Chuột kia bị thương bèn chạy trở lại bãi cỏ nhuộm máu, dùng mỏ moi củ cỏ cú nhai lia lịa, đắp vết thương. Có lẽ nó trị cả nọc rắn. (Không biết có ai học được bài thuốc này không?) Rắn lại xùng bàn nạo cất lên lay thế thượng phong, xông tới kẻ thù mới. Nhưng anh chàng què đã nhanh nhẹn ngoạm lấy đuôi rắn lôi ngược. Rắn không vươn mình tới được nên quay lại nguập lấy hông chuột què. Thừa cơ, hiệp sĩ đen xông tới tiếp cứu. Rắn phải tả xông hữu dục. Một lát, chuột què nằm ngay chừ. Chỉ còn cặp kỳ phùng địch thủ là rắn hổ và chuột cống mung, nhưng chuột liệu bề địch không nổi, nên đâm đầu chạy bỏ bồ nhà lại đó. Chuột chạy quanh bụi tre, thấy miệng hang bèn chui ẩn vào. Rắn cắn đuội chuột lôi ra. Vừa lúc đó, "phập", mũi chĩa ba của Năm Mẹo phóng tới dính cả chuột lẫn rắn. Rắn, chuột khe rú vang, mỗi con mội giọng. Gặp chĩa ba, mội mũi đều có ngạnh, rắn cuộn mình quấn cán chĩa, còn chuột thì chỉ biết kêu eng éc như heo. Cuối cùng, cả hai bị lôi ra khỏi bụi tre. Thằng Đặng kêu lên: - Còn con gà đâu cậu? - Chắc nó còn trong đó. Mẹo quăng cây chĩa còn dính rắn và chuột, để chúng tha hồ vùng vẫy, sút đi đâu mà sợ. Mẹo hỏi thằng Đặng: - Mầy có nghe tiếng gà kêu nữa không? - Mất tiêu rồi. Chắc nó chạy tuốt vô giữa bụi tre rồi cậu. Mình phải đào tiếp thôi. - Ai phá cho nổi bụi tre này. Hai cậu cháu đang thất vọng thì bổng đâu lại có tiếng kêu chiêm chiếp. Cả hai đều giật mình quay lại. Thằng Đặng reo lên: - Con gà ra kia kìa! - Đâu nào? - Nó nằm bên ngoài nôm đó cậu. - Ờ..ơ... lông nó nâu nâu, tiệp với lá tre khô nên nhìn không thấy. Thằng Đặng lượm con gà lên tay, âu yếm: - Cưng ra hồi nào vậy cưng? Mẹo cười: - Chắc nó chui ra lúc con chuột cống mung xuất hiện. Mình mê coi nên không để y. Mẹ nó "túc" hoài thì nó phải ra. Cháu thấy chưa, nếu mình đào thì làm sao thấu bụi tre. Thằng Đặng tay ôm gà mẹ, tay xách nôm. Năm Mẹo tay chĩa, Tay cầm gà con. Hai cậu cháu đi vô nhà, Năm Mẹo khoái chí bảo: - Ngồi buồn lại gặp chiếu manh. Mầy đi hái một nắm lá cách, chuột với rắn, hai con bằm xào một chảo. À quên, mầy giỏi giò chạy tới hú bác Chín Tôn một tiếng. Bảo là gà nở rồi, mời bác lại coi chân coi cẳng. - Coi gì gà mới nở cậu? - Nói vậy chớ rủ ổng lại nhậu chơi. Sẵn đây hỏi ổng về vụ con gà.
Xuân Vũ
Buồng Cau Trổ Ngược
Chương 2
Ông Hương Quản vừa lơn tơn bước vào sân đã nghe tiếng quát vọng ra: - Đi đâu đi biệt vậy? - Công việc làng xã mà bà! - Làng xã gì mà đi không biết đường về? - Người ta đi trên quận. Quan Chủ Quận có trát truy nả tụi gian. - Quận gì? Quận ở dưới đò con mẹ Tám Mầm đó hả! Ông Hương bị những trận phủ đầu của vợ như vầy là thường, cho nên ông không hề nổi nóng, mà cứ lẳng lặng đi vào nhà như không có chuyện gì xảy ra. Ông mán cây dù lên đầu cột, úp nón lên vòi con bươm bướm gỗ treo ở vách, rồi bằng một giọng tư nhiên, hỏi: - Bữa nay ăn cơm với gì má nó? - Hổng cơm nước gì hết ráo, ai biết chừng nào về mà hầu hạ! - Hề hề - Ông Hương càng mềm mỏng - Vậy thì tôi uống tô nước lạnh rồi đi ngủ. - Phải đó. Sáng dậy vô chợ mụ đò nó mua cháo lòng đãi cho! Ông Hương vẫn cười giả lả. Đức tính thờ bà của ông được trông thấy từ ngày ông có con vợ bé thứ nhất. Nói hung nhưng tánh lại hiền, bà Hương lui cui đi nấu cơm, chiên hột vịt với tép khô dọn ra cho chồng. Ông vừa cầm đũa vừa hỏi: - Sắp nhỏ đi đâu hết hả bà? - Ba chị em nó đi coi hát Tiều hát Thổ gì ở chợ. - Đám đó nhảy cóc nhảy nhái hay ho gì mà đi! - Ông vắng nhà ba ngày đều có chuyện. - Chuyện gì? - Cái hàng cau ở mé ao cá nuôi có một cây buồng trổ ngược. - Cây nào? - Cây cau tơ ở đầu hàng. - Trổ ngược là làm sao? - Ăn cơm rồi ra coi. Ông hương buông đủa đứng dậy đi liền. Bà Hương vừa đi vừa nói: - Thói thường cau trổ thì buông cau trổ lên, khi trái nó đầy thì nó mới oặc xuống. Còn đàng này, nó chỉa xuống đất. Ông coi kia kìa! Bà dừng lại ở mé ao, trỏ lên ngọn cau đầu hàng. Ông Hương ngước lên. Quả thật buồng cau trổ ngược. Ông đi qua đi lại, xem tới xem lui, rồi trở vào nhà ngồi vào bữa cơm, không nói gì. - Ông thấy chưa? - Kỳ thiệt! - Hồi trước tới giờ tôi chưa thấy. - Tôi cũng chưa. Tôi có nghe người ta đẻ ngược, thề độc trồng chuối ngược. Chớ vụ này thì chưa. Bà Hương nói: - Tôi có hỏi ông Chín Tôn. - Rồi ổng nói sao? - Ông nói coi chừng có tai họa trong nhà. - Tin ba thằng cha thầy bọ.ói! - Lại còn một chuyện nữa. - Chuyện gì? - Con gà mái Tàu già lại gáy trưa hôm qua. - Bà thấy lầm, chớ gà mái gì lại gáy! - Tôi trông thấy rõ ràng. Nó đứng giữa sân nó gáy. Tiếng nón nghe kỳ cục lắm. - Kỳ cục sao? - Như có ai bóp họng nó vậy. - Đem làm thịt cà- ri quách cho xong. - Để tôi hỏi ông Chín cái đã. Biết đâu nó là "gà Bà", mình làm thịt sẽ bị Bà phạt. Tôi có nghe Ngựa Bà, rắn Bà, chớ có nghe Gà Bà bao giờ đâu! - Để mai nó gáy cho ông nghe ông thấy rồi hãy tính cũng không muộn. Bà Hương nhớ ra và buông đũa không ăn nữa, lại ngồi ở ghế nước móc thuốc vấn hút, phà khói một cách bực dọc và hỏi: - Lâu nay mấy thằng đó có ra vô nhà mình thường hay không? - Chỉ có thằng Đặng giữ trâu cho mình thì lên xuống hàng ngày, nhưng hể niệc trâu xong là nó về chớ đâu có ở lại. Ông Hương gằn giọng: - Coi chừng mấy thằng ở đợ, mấy đưa chăn trâu bò. Tụi nó gieo họa cho mình. Đám con nhà giàu thiếu gì đứa chửa hoang với đầy tớ, lơ xe hơi. - Ông coi ai đó kêu gả bớt đi. Con Tám lớn lộn xộn rồi, để làm gì đó mà mang họa. - Gả con chớ bộ bán heo bán gà sao dễ vậy! Trước nhứt phải cưới vợ cho thằng Sáu, chớ không lẽ em lại có gia đình trước anh. - Ai chẳng biết vậy, nhưng phải tùy cơ ứng biến. Đứa nào có chỗ thì tống khứ đi. Còn thằng Sáu để thong thả cũng được. "Trai ba mươi tuổi còn xinh, gái ba mươi tuổi như chình mắm nem", ông không biết sao! - Hồi năm ngoái nếu mình cưới con Láng, con của thằng cha Tư Bền, cho nó thì êm quá rồi, bà lại chê nghèo chê giàu. Thằng Nhỏ thất chí đâm ra đổi tánh như khật khùng. Tại bà mà hàng xóm kêu nó là thằng Khùng đó, bà thấy không? Chuyện gì không có tôi, Để cho bà, thì hư hại vậy đó. - Chỗ nào chớ chỗ đó nghèo rớt mồng tơi, cưới về để nó ăn hết của à? - Nếu hồi đó ông già tôi cũng nói như bà bây giờ thì bà đâu có lấy được tôi! Câu nói của ông Hương như kim chích bà vợ nhảy nhỏng. Bà háy chồng: - Ông nói lảng nhách hà. Hồi đó ông mê tôi, cứ tới lui hoài, bị đám con nít chế diểu: Muốn người ta, người ta hổng muốn. Xách cặp dừa đi xuống đi lên! Chớ bộ tôi ế sao? Tôi thấy cái bộ tướng của ông xa xa là tôi chạy.. - Chạy tới ôm bà? - Phải à! Gặp người ta ngoài bờ dừa rồi xấn lại ép người ta vô góc dừa hun không thôi. Người ta đòi la thì lại nói liều: "Đố cô dám la. Tui la trước cho coi!" Có ai lì như vậy không? - Lì mới được vợ thì cũng nên lì chớ ! - Lì cho nên xuống được dưới đò của bà Mầm rồi ngủ luôn dưới đó! Ông Hương bị đá móc nên gạt ngang rồi lảng sang chuyện khác: - Bà cứ vậy hoài. Bây giờ tôi có mối này coi được lắm, cưới cho thằng Sáu thì vừa. Nhưng chỉ ngại có một điều thôi.. - Ngại điều gì? - Ngại bà chê. - Người ta có chỗ gì tệ mà tôi chê được? - Cặp mắt nó cái thì ngưỡng thiên cái thì ngưỡng địa. - Hổng được đâu. Mắt mũi kiểu đó nó về nhà nó ngó, mình không biết nó ngó ai. Ông Hương giảng luân lý chó bà: - Ở đời nên bù qua sớt lại bà ơi. Nếu cứ thẳng rẳng như bà thì mấy người như vậy ế chồng hết sao? Nè, tôi nói cho bà biết, con gái của thầy Cai chân đi cà nhắc mà còn gả được cho con ông Cả làng mình đó. - Người ta đi xe hơi xe ngựa thì đâu có cần gì chân cẳng. Ngồi trên xe, đố ai làm sao biết cái cẳng cà xẹo. Ông Hương cười: - Nói vậy chớ cẳng xẹo cẳng queo gì cũng chữa được hết. Lấy vàng lá đắp vô rồi lấy bạc giấy bò bên ngoài thì hết ngay! - Con Tám nhà mình có cái mặt bị trái trời, con mắt vảy cá kia lấy gì mà đắp? - Được hết trọi bà khỏi lo! Ông Hương khoa tay một cách tự mãn rồi kêu mệt vô buồng nằm. Bà Hương đốt thếp đèn dầu u đem vô để lên bàn rồi ngồi bên mép giường ngoặc lại chuyện gà mái gáy ban trưa và buồng cau trổ ngược. - Tôi lo quá hà ông à! - Lo sao còn thả cho nó đi coi hát? - Đúng như ông nói, bây giờ tôi mới thấy sợ tụi chăn trâu. - Trong đám cặp kè với thằng Đặng.. - ..Có thằng Tư Cồ là lớn, còn tụi kia còn con nít. - Úy trời! Ông Hương đang nằm bỗng nhổm dậy: - Bà đừng có coi thường tụi con nít quỷ đó! Con nít đời bây giờ không phải như con nít thời của tôi hồi đó đâu. Bây giờ tụi nó mới nứt mắt ra đã biết chuyện tục tĩu, biết muốn vợ, biết ghẹo gái rồi. - Vậy làm sao ngăn được? Bữa nào thằng Đặng vô nhà bếp ăn cơm, con Tám hoặc con Chín xuống tôi cũng để ý. Nếu tôi bận việc ở nhà trên, không xuống được thì tôi cũng tằng hắng cầm chừng để cho nó giựt mình không dám làm gì con nhỏ. Ông Hương tạt ngang: - Bà làm vậy thất sách? - Bà phải nhè nhẹ chân đi xuống. - ..Rình à? - Chớ sao! - Chời ơi chời! Rủi bất gặp tụi nó "mùi" với nhau rồi làm sao? - Cứ để cho nó mùi rệu đi. - Ông nói giỡn sao chớ? - Tôi nói thiệt mà! - Rủi gặp tụi nó xà nẹo. - Rồi cái bụng con gái mình bình rĩnh ra, có chết không? - Làm sao mà bình rĩnh mau vậy được. Người ta chớ phải chó mèo gì mà cái vụ kia dễ dàng bà tưởng. Rồi ông quay cái lưng đồ sộ lại cho bà, bảo: - Bà đấm cho nó bớt đau một chút rồi tôi nói cho bà nghe. - Sao đau lưng dữ vậy hả ông? - Tuổi này là tuổi đau lưng chớ sao bà. - Chớ không phải tại mấy con hồ ly sồn sồn trong chợ à? Nè, ông bỏ cái thói đi nghe! Ạch ..a.ch..a.ch.. Bà Hương càu nhàu nhưng tay vẫn đấm đều đều. Ông Hương rên ư ư khoái trá theo nhịp đấm hai bàn tay mềm của con sư tử Hà Đông rụt móng. - Sao không biểu mụ đó đấm cho? - Bà đấm cho đủ bài bản thì tôi mới nói, không thì thôi! Bà Hương bước lại đóng cửa, khêu ngọn đèn lu xuống rồi bước lên giường, vẫn càu nhàu: - Cái thây mập, ăn cơm nhà đuổi gà hàng xóm! - Chậc, cái bà này! Biểu đấm mau đi! Bà Hương ngồi chàng hảng trên lưng ông chồng như cỡi ngựa, hai tay chắp vào nhau băm nghe "rốc rốc" từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, rồi quỳ một gối lên lưng ông, hai tay nắm chéo tấm da lưng dày cuôi giật mạnh làm bật lên những tiếng rắc rắc. Ông Hương rên rỉ: - Đã quá! Giãn gân quá! Giật thêm chục cái nữa.. ừ..rồi.. Xẻo thịt đi. Ông hương lại bảo: - Bà phải đứng lên lưng tôi như đạp lúa vậy. Ừ.ừ.. đập cho mạnh, nhún nhún ở chỗ lưng quần cho giãn xương sống ra. Tôi đau ngay cỡ đó đó... Đạp manh đi!! - Làm gì mà lại đau chỗ đó? Thì làm việc giấy tờ, phải ngồi tối ngày chớ làm gì bà! - Xí! Nghe nói mà phát ghét. Rồi đó, nói đi. - Nói cái gì? - Nói cái vụ nó xà nẹo với nhau trong bếp. Ông Hương ngồi bật dậy, kêu thất thanh: - Hả, hả? Tụi nó có à? - Không. Đó là tôi nói thí dụ nếu tui bắt gặp tụi nó.. với nhau thì làm sao kìa. - À.. à.. Nếu như vậy là may phước cho nhà mình chớ có sao mà bà sợ. - Phước lớn bằng cái trống chầu chắc! - Tui nói thiệt đó bà. - Nếu có như vậy thì làm sao? - Dễ ợt. - Ông thiệt! Thì nói riết đi, ở đó mà cù nhầy. Bà Hương thọc nhẹ vào mạn mỡ úc núc của chồng. Ông Hương nẫy ngược lên và nói: - Hể bà trông thấy thì bà cho tôi hay. Tôi sẽ mời tía má nó tới nói chuyện với tôi. - Xí! Con làm, tía má chịu à! Tía nó không còn. - Tôi bảo má nó rằng non phạm gia pháp nhà tôi, tôi sẽ bỏ tù. - Oái, tưởng ông tài ba gì, lại đem cái đó ra mà dọa. - Mình dọa vậy thôi chớ ai lại bỏ tù nó. Tôi nói hung còn bà đấu dịu. Bà bảo là hai đứa nó thương nhau thì không nên cản ngăn mà tội nghiệp đôi trẻ. Còn tôi thì làm bộ khuấy cho to ra. - Rồi sao nữa? - Thằng Đặng mà được làm rể nhà mình thì sướng mê đi chớ còn sao nữa. - Còn cái mặt rỗ nhằng của con gái mình giấu đi đâu cho khuất? - Lấy lúa đong vào thì rỗ mấy cũng thành trơn, bóng láng như ván gõ bà ơi! Bà Hương nghe bùi tai bèn ngã mình xuống bên chồng. Bà hỏi tới chuyện thằng Sáu. - Còn mối của thằng Sáu? - Đẻ tôi ngắm nghía cặp mắt của con nhỏ cái đã. - Oái trời! Tắt đèn, nhà ngói như nhà tranh. Bộ gà nòi sao mà ở đó coi chưn coi cẳng! Ông Hương nói: - Thì có khác nào cạp độ gà nòi bà ơi! Mình coi con gái người ta thì người ta cũng để ý con trai mình. Nếu mình chấp nhận cặp mắt ngưỡng thiên ngưỡng địa thì người ta sẽ nghĩ rằng con mình cũng có tỳ vết gì chớ đâu dể lành trơn. - Ự.ừ, ông nói tôi cũng có ý gẫm. Ông Hương được trớn, kể chuyện tiếu lâm: - Hồi nhỏ tôi có nghe mấy ông bà già thuật lại chuyện thiệt vui, để tôi kể cho bà nghe. Chẳng là ông bà chủ điền có cậu con trai, nhờ mai mối hỏi giùm con gái của một ông chủ tiệm hàng xén. Ông chủ tiệm khiêm tốn nói: "Con gái tôi nó hiền từ chơn chất nên ít hay nói chuyện với ai, ngày tối chỉ ở trong buồng. Đã có nhiều nơi hỏi, nhưng tôi trả lời rằng con gái tôi thiếu cái bề môi mép." Ông mai nghe vậy bèn xua tay bảo. "Con gái mà lắm môi mép không có tốt. Ít môi mép vậy thì hơn. Còn cậu con trai của ông chủ điền bên tôi tuy nhà giàu nhưng lại yếu cái chưn đứng. Cưới vợ ắt phải nhờ chỗ dựa bên vợ, sợ e người ta thị phi rằng thực lộc chi thê." Ông chủ tiệm cũng không bắt tì bắt tố gì, bảo rằng: "Đàng trai khiêm tốn nói vậy thôi, chớ chưn đứng mạnh hay yếu là nhờ điền đất tiền bạc, yếu sao được mà yếu." Do đó hai bên đồng ý cưới gả mà không xét nét gì thêm. Cả hai đều mừng rỡ. Ông mai đem lễ vật tới, bên gái nhận cái rụp. Đến ngày đám hỏi, chú rể tới bên nhà gái, chân đi khập khiểng, phải có đứa ở kè một bên. Tuy vậy, ông suôi gái cũng không nói gì mà cho con gái mình ra chào họ đàng trai. Ông chủ điền thấy cô dâu quý của mình sứt mất một miếng môi khá to, lòi ra mấy cái răng cửa, bèn kêu trới: "Con nhỏ sứt môi mà anh suôi lại nói là môi mép!" Ông suôi gái đâu chịu im, đáp trả lại: "Vậy cái sự thiếu chưn đứng của thằng rể tôi có nghĩa gì?" Hai bên đều đau ngầm vì bị lừa một cách ngọt ngào. Nhưng cũng rất hài lòng lấy mình vì đã lừa được đối tượng một cách văn hoa. Và nhờ sự văn hoa ấy mà kẻ yếu chưn đứng tìm được vợ, còn người kém môi mép thì lấy được chồng. Bà Hương kiên nhẫn ngồi nghe hết câu chuyện thì "xì" một tiếng, bảo: - Người ta đặt chuyện để chế nhạo nhau thôi chớ đâu có thật. Ông Hương bảo: - Dầu đặt chuyện cũng hay. Đó cũng là một cách suôi gia tìm "môn đăng hộ đối", rốt cuộc gặp dâu rể sứt mẻ mà phải bóp bụng nhận lãnh.
Xuân Vũ
Buồng Cau Trổ Ngược
Chương 3
Thằng Đặng cởi trâu trên ruộng mà bụng nó ở nhà với chú gà con vừa nở đêm qua. Cậu nó bảo nó đi mời ông Chín Tôn để đến có phải là gà quí không, nhưng ông không tới được, viện cớ trời tối, nhức răng phải cử rượu và thịt trâu v.v.. Ông dặn thằng nhỏ một lời : "Chớ có nói rùm lên cho lối xóm biết, sẽ có kẻ rình mò ăn cắp và người chơi gà biết được tông tích gà mình tìm cách hạ dễ dàng". Thằng Đặng nhớ lời ông Chín. Ai chớ ông Chín bảo thì không dám đơn sai. Nội vùng này không ai là không kiên nể ông trong lãnh vực gà nòi. Ông vừa nuôi gà, vừa coi vẩy gà giùm cho các ông điền chủ. Ông nói: "Tuy sách Kê Kinh có dạy. Cứ theo đó mà đá thì chín độ ăn cả mười, nhưng cũng có khi mười độ ăn chín. Thua một độ! Gà nòi mà thua một độ, cũng đủ sạt nghiệp." Thằng Đặng không hiểu biết về gà nòi, nhưng nó nghe cậu nó nói về những độ gà nòi ăn hốt bạc làm giàu nháy mắt thì cũng ham cho nên nó định nuôi con gà cho tới lớn để nhờ ông Chín coi chân coi cẳng giùm. Biết đâu gặp vận may. Nó khỏi đi chăn trâu cho ông Hương nữa. Nó nằm trên lưng trâu ngó thấy cặp cò trắng bay qua coi bộ thảnh thơi quá chừng. Nó muốn bỏ trâu vô bờ đìa nghỉ mát hoặc trèo cây bắt trứng chim, nhưng bỗng thấy từ xe một người lom xom đi tới. Nó nhận ra cậu Sáu: "Cẩu đi đâu giờ này ngoài đồng?". Thằng Đặng hơi lo. Không biết mình có làm gì sai nên bà Hương bảo cẩu ra tìm mình. Cậu Sáu đã trở thành một người ai cũng phải nể nang hoặc chế giễu. Nhiều người kêu lén cậu là cậu Sáu Khùng. Cậu Sáu muốn làm gì thì làm, không ai dám cản. Bỗng dưng cậu ra đường thấy mấy người đàn bà gánh dừa đi chợ, cậu kêu vô nhà cho vài chục cặp, không lấy tiền. Một hôm cậu kêu mấy người tá điền tới cho mội người một gia. lúa. Đìa tát chưa cạn, cậu đang mặc quần vãi mời bỗng nhảy ùm xuống lặn mò bắt cá. Cậu có chiếc xe máy (xe đạp) cậu không cởi lại vác đi bộ. Bà con hỏi tại Sao cậu làm kỳ vậy. Cậu bảo: "Tôi cởi nó một hồi, nó cởi tôi một hồi." Cậu không phá phách hoặc làm những chuyện bậy bạ. Tâm trí cậu chỉ hơi bất thường từ ngày nghe đồn cô Láng em thằng Trơn lấy chồng. Trước đó cậu mê cô Láng, nhưng cô Láng nhà nghèo nên không thích giai ngẫu. Ông bà Hương đi tìm chỗ nào cậu cũng không ưng. Đến khi cô Láng có chồng thì cậu càng "khùng" càng cho lúa, cho dừa, cho cau và vác xe đạp đi ngoài đường nhiều hơn trước. Thằng Đặng thấy cậu Sáu đi trên bờ ranh thì đánh trâu lại gần xem cậu bảo chuyện gì? Cậu dòm trời ngơ ngáo một lát rồi hỏi: - Cò diệt đâu mất hết? - Dạ trưa trưa tụi nó mới đáp xuống con lươn (con lươn là rãnh nước sâu trong ruộng) xom cá. Cậu Sáu gải đầu càu nhàu: - Cây súng của tía tao mua để bắn chim mà mấy ông làng mượn đi bắt cộng sản. - Cộng sản là cái gì tôi nghe nói vậy cậu? - Tao cũng không biết tụi đách đó là cái gì, không hiểu sao mấy ổng lo dữ vậy. Mấy đêm nay tía tao đâu có ở nhà - Cậu Sáu ngưng một chút rồi nói - Nếu ổng ở nhà thì ổng bàn với má tao, chắc việc của mày xong rồi. - Việc gì hả cậu? - Cái thằng! Mầy mấy bữa rày lối xóm đồn rùm tai, mầy không hay gì hết sao? - Dạ không. - Mày dỡ quá thằng chi em gái lối xóm không ngó tới mầy. - Dạ tôi cũng đâu có thèm tụi nó. - Giỡn hoài mày! -Cậu Sáu vừa nói vừa thót lên lưng trâu ngồi sau thằng Đặng. Thằng Đặng lấy làm ngạc nhiên vì lâu nay cậu Sáu chưa hề có cử chỉ thân mật đó đối với nó. Nó định tuột xuống nhường chỗ cho tiểu chủ ngồi, nhưng cậu Sáu bảo nó ngồi lại và tiếp: - Mày coi ông Cả chơi điệu không? - Dạ sao ạ? - Ổng dám cưới con gái tá điền về làm dâu ổng. Ổng quyền thế, giàu có hơn ba tao mà còn làm vậy, còn ba tao thì lại chê người ta nghèo. - Dạ thì gia đình đó nghèo thiệt cậu à. - Mỗi lần tao thấy con Láng là tao càng hận. - Nay mai rồi ông Hương tìm cho cậu chỗ khác đẹp để xứng đáng hơn. - Ngay bên hè không chịu lại còn lặn lội đi tìm ở đâu. Vùa nói đến đó thì con trâu đã đưa cả thầy lẫn tớ đến bên gò đìa. Hai cậu tớ nhảy xuống. - Đìa này của ai vậy Đặng? - Của cậu chớ của ai. - Sao lâu nay tao không biết. - Dạ tại cậu không lội ruộng nên không biết. Cá ở nhà mình ăn quanh năm là bắt ở cái đìa này và mấy chụa cái quanh đây. Cả vùng này con hôi cũng nhờ những cái đìa của cậu. - Nhà tao nhiều đìa vậy sao? - Dạ chừng vài chục cái. Do đó người vùng này.. xin lỗi cậu, tôi không dám nói. - Lỗi cái gì.. cứ nói nghe coi. - Dạ, do đó người ta gọi ông Hương là ông.. - ..ông gì? - Ông Hương Đìa. - Giỡn hoài mầy, trong ban hội tề đâu có chức đó. - Dạ đó là ý muốn nói ông Hương có nhiều đìa cũng như người ta gọi ông Bái Da là ông Bái Trâu vậy! Cậu Sáu cười ngất. - Bái Da là Ba Dá..i à? - Dạ chắc hổng phải vậy đâu. Nhưng vì ông có tới hai mươi mấy con trâu nên người ta gọi là Bái trâu. - Bái Trâu là lạy trâu. Người ta chế diễu ổng đó. Ai cho tao làm chức đó tao cũng không ham. Cậu Sáu nhìn mặt nước đìa thấy kỵ ục không ngớt thì hỏi tiếp: - Mày bắt cá lên nướng ăn được không Đặng? Tao ghét ăn cơm ở nhà quá trời. - Dạ được chớ cậu! Cậu để tôi hú tụi thằng Tư Cồ, thằng Hai Xệ, Ốc Bưu qua đây. Tụi nó lặn như còng cộc vậy. Chỉ một chút là tụi nó bắt đủ ăn. Tụi tui chơi vậy hoài. - Ừ, kêu đi. Thằng Đặng nhảy thót lên cây dừa trèo một hơi lên tới ngọn cởi áo ra quơ quơ một hồi rồi tụt xuống. - Rồi đó cậu. Chút xíu tụi nó tới. - Tao có nghe mày hú gì đâu. - Dạ tôi ra hiệu cho tụi nó rồi. Mặt trời lên cao dần. Không khí mát mẻ làm cho cậu công tử đẽ chịu. Lâu nay chui rúc trong vườn nên cậu không được hưởng luồng gió khoáng đạt và bầu trời mênh mông, nó làm cho con người thơ thới khỏe nhẹ như muốn mọc cánh bay lên. Hèn chi bọn chăn trâu ở ngoài đồng, ngày này sang ngày khác mà không thấy chúng buồn rầu hoặc lo âu gì hết? Chúng lúc nào cũng vui cười đùa nghịch, ăn no, ngủ ngon, không như mình. Cậu Sáu trở lại câu chuyện lúc đầu: - Mày muốn kêu tao bằng gì Đặng? - Thì bằng cậu chớ bằng gì? Sao cậu hỏi lạ vậy? - Ậy!! Chuyện đó khỏi phải nói rồi. Tao muốn mày kêu tao cách khác kia. - Cách nào hả cậu? - Tao không muốn làm lớn. Tao thích mày kêu tao bằng anh hơn. - Úy,, đâu có được cậu Sáu! Xưa nay đâu có đứa nào kêu con ông chủ bằng anh. - Tao muốn vậy. Vì nay mai mày sẽ không làm công việc hiện giờ. Thằng Đặng mơ màng không hiểu, nên lặng thinh. - Có gì đâu! Mầy là em rể của tao mà. Thằng Đặng ngất điếng câm hồi lâu mới dẫy nẫy. - Không được đâu cậu! Không được đâu! - Sao không được. Tía má tao bàn rồi, tao rình nghe hết trơn. Thằng Đắng lặng thinh. Nó nghe như bị rồng hút lên mây rồi ném xuống ao, nó hoản hốt, nó suýt khóc ré lên vì sợ hãi vì sung sướng hay vì sao nó cũng không hiểu nữa. Một thằng ở đợ lại được làm rể chủ nhà. Có trời đất nào xuôi khiến như vậy không? Nếu được như Trần Minh khố chuối hoặc gã chăn lợn Thừa Cung nghèo mà hay chữ thì còn khá. Còn nó than ôi, có cái gì ngoài tình cảm thương mến đối với cặp trâu? - Vậy mầy không tin tao hả Đặng? - Dạ tin nhưng tôi không dám. Mầy phải dám. Mầy coi con Láng làm dâu ông Cả. Thì mày làm rể tía tao khác gì? Nhưng mà mày phải như vầy.. để tía má tao gầy sòng cho mầy nghe không. Cứ xụi lơ, quác quác, co ro, cúm núm, con gái nó chê. -Cậu phát hứng nói tía lia - Con trai gì nhát vậy chừng nào mới cưới được vợ. Nhát như tao "cứ xách cặp dừa đi xuống đi lên" không dám làm gì hết, rốt cuộc người ta cuỗm mất rồi ôm hận. Nè Đặng, mày nên nhớ rằng đàn bà con gái sanh ra là để cho đàn ông, nếu không có đàn ông thì đàn bà không biết để làm gì? Mà đàn ông thì chỉ thích đàn bà đẹp. Vậy đàn bà phải đẹp. Đẹp trước nhất rồi sau đó thì gì: thông minh, giàu có. Đối với tao giữa hai người con gái đẹp mà nghèo và giàu mà xấu thì tao quơ người con gái đẹp mà nghèo chớ tao không bao giờ lấy con gái giàu mà xấu. Tiền có thể làm ra được còn nhan sắc xấu không thể sửa được. Đối với tao con Láng đẹp hơn con nhỏ gì lé xe. mà ba tao định hỏi cho tao. Còn em gái tao cũng không xấu. Chỉ tội cho con Tám bị trái trời mặt nó như vậy, nếu không nó cũng khá đẹp lắm. Còn con Chín, con Mười mầy chịu đứa nào? "Cô Mười, cô Chín, hai cô mày muốn cô nào? Lén lén dắt đi đừng cho má hay. Đem vào gò mối ôm nhau hôn hít tha hồ.." Cậu Sáu bỗng nhiên vui vẻ ngâm nga mấy câu hát nhại và Cưới ngất nghẽo một mình. Thằng Đặng hết sức ngạc nhiên. Hèn chi người ta gọi là cậu Sáu khùng. Đám thằng Tư Cồ trần trùi trụi đen như cột nhà cháy, vừa lội vừa nói chuyện râm ran. Thằng Tư Cồ bước lên gò đìa trước nhất. Nó cất tiếng: - Ê thằng "U Đặng" đâu rồi? Có chuyện gì mà triệu lão Tôn tới đây? Bắt cá đìa nướng ăn chơi. - Đìa của ông Hương, mầy muốn tụi tao ở tù hả? Thằng Hai Xệ và Thằng Ốc Bưu bước lên sau. Ba đứa ngồi trên đám cỏ bẻ lá trâm bầu gợt bùn trên chân. Thằng Hai Xệ giục Tư Cồ: - Nói tiếp đi mầy. Tại thằng "U Đặng" kêu làm đứt ngang câu chuyện mê ly quá trời. - Hồi nãy tao nói tới chỗ nào. - Thôi kể lại từ đầu nghe cho đả. Thằng Đặng bước qua can: - Có cậu Sáu kia kìa, đừng có nói tiếu lâm cậu rầy chết. Thằng Tư Cồ ngó xuyên qua những nhánh cây thấy cậu Sáu đứng bên kia bờ đìa thì lắc đầu. Nhưng cậu Sáu lại xua tay: - Nói tao nghe rồi tao nói cho tụi bay nghe chớ rầy rà cái gì. Cậu Sáu bước qua ngồi chung trong đám. Tư Cồ thấy cậu Sáu không có vẻ đạo mạo, lại nữa lâu nay cũng từng nghe danh cậu sáu cho lúa cho dừa bà con, cho cả xe đạp cởi trên lưng, nên vui vẻ. - Bữa nay sao cậu lội xuống đây? - Ở không buồn quá tụi bay ơi! Tao muốn đi chăn trâu cho khỏe! Tụi bay bắt cá nướng ăn chơi rồi nói tiếu lâm tao nghe với. Tư Cồ được trớn làm tới: - Vụ này không phãi tiếu lâm mà là chuyện trong xóm. - Chuyện của ai? - Chuyện chú Hai Giao "bảy diêm hột quẹt" - Cái gì bảy diêm hột quẹt? Tụi thằng Hai Xệ cười rầm. Thằng Ốc Bưu nói: - ..Của mình không biết đo được ba diêm hay không mà của ổng tới bảy diêm! Tư Cồ Bảo: - Thôi nhảy xuống nước đi để ở trên bờ nó phục lửa đó. Bỗng thấy một đứa lôm xôm lội tới. Thằng Tư Cồ la: - Nội đây của thằng Trơn là trổi nhất. Để nó tới mình vuột nó ra coi. Cậu Sáu ngạc nhiên: - Ủa sao nghe nói nó làm quản điền cho ông Cả lại còn đợ coi trâu? - Đó là chuyện đồn thôi cậu Sáu ơi. - Tư Cồ tiếp - Quản điền là khi nào con ông Cả chịu cưới em gái nó kìa, còn đằng này.. - Thằng đó chê con Láng à? - Chính chị Láng chê con ông Cả tay cán cuốc, ủa cán vá. - - Ủa có vụ đó nữa sao? - Cái vụ đó dấu dữ lắm, nhưng rốt cuộc rồi cũng đổ bể ra. Cậu Sáu còn hỏi gằn cho chắc: - Vậy là không có cưới hỏi gì hết à? Thằng Trơn vừa bước lên gò, Tư Cồ nói ngay: - Ê, cái vụ em gái mày trớt rồi hả mày? - Đâu có ăn chịu gì mà trớt. - Còn chừng nào mày lãnh chức từng khạo? - Chừng ông cố tao sống dậy mới có vụ đó. - Mày không cúi vô đề ẵm chức "quản điền" à? - Thôi bây ơi đừng có ngạo tao cho trâu bò cười hùn. Bọn Tư Cồ hè nhau lặn xuống đìa vừa nói chuyện nổ trời vừa mò cá ném lên bờ, thằng Đặng ở trên bắt con nào đập đầu con nấy sắp một đống. Bỗng có người con gái trên bờ ranh đi về hướng đìa. Cậu Sáu nhận ra ngay là cô Chín: - Mày đi đấu xuống đây hả? - Má biểu đi kiếm anh về. - Làm gì? - Đi rước thầy Tư tới ếm cây cau rồi đốn. - Còn tụi bây sao không đi? - Ai dám đến nhà âm binh đó. - Cây cau đó muốn đốn thì đốn chớ ếm đối cái gì. - Anh về anh nói với má á! - Bộ tía chưa về sao? - Tía đi hai ba ngày rồi đâu có về, anh không biết à? - Nếu biết tao hỏi mày làm chi. Hai anh em nói giật một giật hai không dứt, cho đến lúc về tới nhà thì cậu Sáu đã thấy thầy Tư ngồi chễm chệ trên ván nhà cầu. Bà Hương đang đứng chăm chú nghe thầy giảng. Cậu Sáu vốn học Tây ít nhiều nên không ưa trò của thầy cúng. Cậu lách vào buồng rình nghe. Thầy Tư nói sùi bọt mép: - Cây cau này mọc trên một mả loạn. Lúc đào ao cá ắt có bắt gặp một vài miếng ván hòm không rõ người nằm dưới đó chết oan chết ức năm, tháng, ngày nào nên rất khó triệu hồn về hạch vấn. - Rồi sao cây cau lại trổ buồng ngược vậy thầy Tư? - Đó là nó hiện hồn về khuấy phá! Bà Hương có nghe nửa đêm có tiếng hú sau vườn không? Bà Hương không nghe gì hết, nhưng câu hỏi của thầy Tư làm cho bà lưỡng lự gật đầu. - Tôi có nghe gió rung rinh ngọn cau. - Đó là bước của yêu tinh. Nếu bà không sợ, bà nhìn ra sẽ thấy tàu cau quay ù ù. Đó là cái đầu con tinh. Còn buồng cau trỗ ngược là hàm răng của nó đó. - Bây giờ phải làm sao thầy? - Phải hạ cây cau, nhưng nếu đốn như đốn những câu cau thường thì nó quật lại chết. Không tin bâu giớ bà Hương bảo sắp nhỏ vác búa ra bổ gốc nó thử coi, nó sẽ la lên ghê lắm. Chỗ vết chém sẻ chảy máu ra. - Vậy làm sao đốn được thầy? - Trước khi hạ nó phải bắt con tinh nhốt lại. Chỉ còn cái xác nó không làm gì được. Bà Hương nghe thầy Tư bào thì hồn vía lên mây. Bà bảo sắp nhỏ đi chợ mua nhang đèn, giấy màu vàng màu xanh, đốn trúc chẽ ra để thầy Tư vẻ bùa, làm phướn, cơ xí lớp giăng lớp cắm quanh cây cau, lớp dán trên thân nó để phòng ngừa con tinh xuất hồn. Độ xế chiếu, thầy Tư đã chuẩn bị xong mọi việc. Bà Hương sai sắp nhỏ khiêng một cái bàn con ra đặt bên gốc cau để thầy Tư bày biện các ông tướng. Nhưng khi thầy xách tráp, cầm cờ phướn ra để dàn trận thì cây cau đã bị đốn ngã ngọn cau gục xuống ao cá từ lúc nào. Bà Hương thất thanh không nói ra tiếng. Còn thầy Tư thì đứng ngẫn người một lát rồi bảo: - Như vậy thì nó sẽ trả thù cả nhà chớ chẳng chơi đâu. Bà Hương biết đứa nảo dám làm càn chọc giận con tinh như vậy. Nhưng bà không nói ra. Bà chỉ năn nỉ thầy Tư: - Chuyện đã lỡ ra như vậy rồi, thầy Tư làm ơn cứu giùm gia đình tôi! Thầy Tư càng lên giọng: - Người nhà bà coi thường yêu tinh như vậy, ắt sẽ có họa lớn. - Thầy Tư làm ơn làm phước.. Bà Hương mếu máo năn nỉ. Thầy Tư xua tay: - Để ta về rước Đồng An lên hỏi tên tuổi con tinh và tìm xem hồn nó ẩn trú nơi nào, thì mới mong bắt nhốt nó được. - Rủi không bắt được thì sao thầy? - Sao sao tôi cũng lập dàn bắt nó được, nhưng bà Hương phải tốn nhiều lễ vật. - Dạ bao nhiêu thầy Tư cũng đừng ngại, miễn bắt cho được nó thì thôi. Thầy Tư quày quả xách tráp ra về với nét mặt hầm hầm. Bà Hương kêu cậu công tử lên quát mắng om sòm: - Chuyện thánh thần ma quỉ phải đâu chuyện chơi, con làm vậy tai họa đến cho coi. - Má cứ tin đi, không có chuyện gì hết. Cau trỗ ngược cũng như hai trái dứa dính lại với nhau, cũng như cây dương ba ngọn chớ không phải yêu tinh gì hết. Để tía đem súng về, con rình, hễ thấy nó tới con bắn chết ngũm cho má coi. Tối đến bà Hương ngủ không được. Ông Hương bận việc tiểu trừ cộng sản nên chưa về nhà. Bà nằm một mình cứ lắng tai nghe gió lướt qua ngọn cau tưởng tượng những bước đi của ma quỉ mà nhấp nhỏm lo âu. Sáng thức dậy bà Hương đứng cửa sau lấp ló nhìn ra. Cây cau vẫn còn nằm đó, gốc gác trên bờ ngọn chúi giữa ao còn đó, mấy tàu cau như mớ tóc quỉ, còn buồng cau trỗ ngược thì ngập trong nước. Bà Hương rủa thầm thằng con ngỗ nghịch. Bỗng cô Chín kêu lên: - Ai ôm cái gì vô nhà mình kìa má! Bà Hương giật mình ngó lại. Một lão già lêu khêu mặc quần lỡ lòi cặp giò quốc, áo bà ba cụt tau. Ôm kè kè mấy vật trước ngực, cái đầu gáo dừa bổ tới, xâm xâm đi vô cửa. Bà Hương nhận ra là Đồng An, một người như hình với bóng luôn luôn đi cặp với thầy Tư trong các đám cúng. Đồng An nói trống trơn: - Thầy Tư biểu đem mấy cây phướn và thẻ này cắm chung quanh gốc cau. - Dạ. - Gốc cau đâu bà Hương? Bà Hương trỏ ra sau nhà. Đồng An bước theo hướng bà hương chỉ. Ra chưa đến gốc cau Đồng An đã la lên: - Thầy Tư giỏi thiệt! Thầy Tư tài thiệt! - Chuyện gì vậy ông Đồng? - Bà Hương ra đây mới rõ tài thầy Tự. Đồng An vừa nói vừa chỉ chỏ. Bà Hương rón rén bước ra. Bà nom thấy gốc cây nhuộm đỏ lòm. Bà giật mình khựng lại. Bà đưa mắt ngó dọc thân cau xám mốc cũng thấy vài vệt đỏ. Đồng An nói: - Thầy Tư bảo đêm qua con tinh tới nhà thầy đòi đền mạng. Nó không đi được mà nó lết. - Sao vậy ông Đông? - Vì bà chặt thân của nó rồi, làm sao nó đi được? Thầy nói máu me đầy mình nó. Nó nói không đền mạng nó, nó bắt! Khổ là con "tinh cái" nên khó trị lắm. - Tại sao "tinh cái" khó trị vậy ông Đông? - Ai biết đâu. Xưa nay vẫn thế. Đồng An vừa giải thích về lũ tinh cái vừa cắm phướn và thẻ mang chữ bùa rằn ri chung quanh gốc cau. Bà Hương thấy ao cá của mình bữa nay trở nên kỳ cục bà không dám nhìn hàng cau thân mến của bà nữa. Đồng An vô nhà cắt nghĩa cho bà Hương nghe về các thứ bùa trấn yếm tà ma của thầy Tư: - Các cây phướn vàng là lên của thầy giao cho thổ địa kềm giữ con tinh không cho nó đi lung tung nữa còn các cây phướn xanh là phép không cho những cây cau kia hóa thành tinh mà trổ buồng ngược nữa. Nếu không ếm thì sẽ có cả bầy phá phách bà chịu sao nổi. Còn các thẻ gỗ là.. Đồng An chỉ bịa đặt tuồng bụng để chủ nhà khiếp vía nên tới đây thì ấp úng.. Mà thôi, thiên cơ bất khả lậu. Rồi hắn ra về. Bà Hương còn nói ráng: - Chừng nào thầy Tư vào đám ông Đồng? - Bà Hương phải đến đó đặt tiền tổ và thỉnh ông mới tới. Ổng còn nhiều đám lắm, đâu phải mình cái đám này. Bà không nên để lâu mà nó làm hung, khó trị. Con tinh này coi mòi dữ dằn lắm chớ không phải thứ vừa. Đêm nay bà chú ý lắng tai nghe thử coi. Bị bùa trấn yếm nặng nề nó gầm hét rúng động cả xóm chớ không phải vừa. Sáng sớm bà ra xem các cây phướn và thẻ gỗ ngã xiêng ngã tó. Còn ở gốc cau thì máu đổ càng nhiều hơn. Đó là sự vùng vẫy của con tinh. Nhưng nó không thoát khỏi bùa phép của thầy Tư. Nghe Đồng An giải thích, bà Hương tất tả đi đến nhà thầy Tư để đặt tiền tổ.
Xuân Vũ
Buồng Cau Trổ Ngược
Chương 4
Bữa nay có nhiều anh hùng từ xóm Cái Bần, từ Côn Lôn tới, tất cả được trên mưới đứa nên chúng chia phe đánh u trên nền gò đìa khá rộng. Đó là môn chơi dùng đến sức mạnh hơn là mưu trí. Chơi rồi nhảy xuống đìa tắm. Tắm xong lên tìm bóng mát nằm nghỉ. Đồng ruộng minh mông, lúa đã gặt chỉ còn gốc ra. vàng tươi trải khắp mặt đất như tấm thảm vàng nhạt, điểm xuyết những bóng trắng lấm tấm đôi nơi. Đó là những đàn cò. Dưới nắng gắt chúng vẫn đứng chăm chú rình những chú cá không chúi lâu dưới bùn cạn phải lóc lên tìm vùng nước mát. Bỗng thắng Đặng vùng lên la oai oái: - Chết bà tao rồi! - Cái gì vậy? - Con trâu cổ của tao nghinh với con trâu nào kia. Phải ra đón mau để đụng độ, không cản được. - Kệ nó để chém một trận coi chơi. - Trâu của tao có xoáy ở cạnh sừng, đó là xoáy độc, chém dám chết trâu người ta ai bắt thường? - Chết thì thôi chứ bắt thường gì! - Hôm trước tao lấy miểng chai chuốc sừng nó bén như gươm. Nó chém con kia lòi mở cần cổ. May mà không đổ ruột! - Thằng Đặng nói xong vụt chạy. Máy đứa kia cười ồ. Thằng Tư Cồ nói: - Hai con trâu cổ nghinh một con trâu cái thế nào cũng có đổ máu. Tuy nói vậy nhưng chẳng đứa nào tiếp với thằng Đặng. Hai Con trâu đang nghênh nhau miệng kêu "nghe ngo nghé ngọ" và be ới gần. Từ đàn xa hai đối thủ chạy tới gần đầu "cụn" một phát nhoáng lữa. Rồi hai con đều "táng" liên miên, hai cặp sừng khua nghe lốp cốp. Thằng Đặng chạy tới vác roi đập lia lịa vào lưng con trâu của nó, nhưng càng bị đòn đau trâu càng chém hăng. Nó quăng roi nhảy tới nắm lấy đuôi trâu lôi ngược lại phía sau, nhưng trâu cứ bương tới húc hăng làm thằng nhỏ văng ra xa lắc. Thằng Đặng lại nhào tới nắm đuôi, nhưng lần này con trâu thụt lùi nên nó bị lọt vào hai chân trâu. Nó nhanh nhẹn chui qua một bên và chạy ra xa. Nó chổng khu la làng chỏi trời đất: - Bớ làng xóm ơi! Cứu tôi với. Bọn thằng Tư Cồ đứng ở bờ đìa coi như coi hát Sơn Đông. Chúng vỗ tay cưới ha hả khi nghe thằng Đặng la làng. - Đến cứu nó tụi bay. - Làm cách nào? - Ra đó tiếp la làng với nó chớ còn cách nào. - Giỡn hoài mày. - Tao nói thiệt. Mình la rầm lên, trên xóm người ta nghe, người ta chạy xuống. Vứa đến đó thì con trâu cổ của thằng Đặng húc một phát vô hông đối thủ làm bật lăn ra giơ bốn giò lên trời, con trâu thằng Đặng càng húc lia lịa. Con kia đứng dậy đâm đầu chạy bán sống bán chết. Thằng Đặng quay trở lại gò đìa mặt mũi tèm lem bùn đất. Nó Sờ trán sờ lưng, nhăn nhó, hí hà. Thằng Tư Cồ hỏi: - U mấy cục? Thằng Đặng làm thinh, Thằng Trơn bảo: - Mày phải hỏi như vầy nó mới trả lời: Ê mày "Đặng u" mấy cục" hoặc "U Đặng" mấy cục? Thằng Đặng phát quạo, nhưng không có cách nào đáp lại bèn càu nhàu một mình: - Chút xíu nữa tao bị nó đạp gãy ba sườn.. Nay mai tao thiến cho nó hết hăng. Hết vụ trâu chém lộn, cả bọn không biết làm gì cho vui. Xoay sang tiếu lâm. Đó là trò giải trí có văn hóa nhất của chúng, một loại giải trí không tốn tiền và không nhàm, người nghe cũng có thể kể tiếp hoặc thêm thắt câu chuyện. Và có chuyện kể đi kể lại không biết bao nhiêu lần mà vẫn thích nghe. Tư Cồ luôn luôn là kẻ khởi đầu: - Để tao nói cái vụ Ông Hai Giao.. dài bảy cây diêm hột quẹt cho tụi bay nghe - Dóc hoài, ai có tới cỡ đó tao chịu thua! - Thôi bỏ vụ đó đi, kể chuyện đời xưa nghe khoái hơn. - Ờ kể chuyện "Song hỉ, xập vách" như bữa hỗm cười chơi. Tư Cồ khoa tay: - Tao kể chuyện "Bốn mẹ con đi đòi nợ bị cựa" còn hay hơn nhiều. - Ừ kể đi - Đặng nói - Mày kể xong tao thăm chừng hễ thằng nào "lận khúc củi" trăm bầu trong lưng thì phạt phải tắm trâu cho cả bọn chiều nay. - Tao kể tụi bay nghe thôi, chớ đừng có bắt chước như trong chuyện nghe. - Mình đâu có vay tiền của ai mà người ta sai con gái đi đòi kiểu đó. Tư Cồ nói: - Cô con gái lớn bị cựa về nhà vùng vằn nói với mẹ: - Má biểu con Ba đi qua đó mà đòi. Bà mẹ bèn bảo: "Ừ, thôi con Ba đi đi con! Chuyện đòi nợ dễ ợt vậy mà cũng không làm được." Cô Ba ngoe ngoải ra đó, bụng thầm chê chị Hai dỡ quá. Sang đến nơi, thấy chủ nhà vẫn nằm đắp chiếu rên hừ hừ. Cô Ba chống nạnh hai quai quát: - "Ông kia! Có trả tiền cho má tôi không? Nợ người ta không chịu trả, người ta sang đòi lại giả bộ đau để tránh né!" Chủ nhà ló đầu ra khỏi chiếu vừa rên vừa năn nỉ: - "Tôi đau thiệt chớ đâu có làm bộ cô Ba! Tiền tôi mới bán đồ tôi giấu dưới đít mái trong hóc nhà kía, Cô chịu khó giỡ nắp ra lấy giùm tôi. Tôi đau quá không ngồi dậy nổi!. Hắn vừa nói vừa rên. Cô Ba thấy tội nghiệp, hơn nữa cô cũng muốn lấy được tiền đem về đẻ má khen, bèn bước lại cái mái ở góc nhà giỡ nắp lên. Cô nghe mùi chuối chín bay ra thì quay lại bảo: - Mái giú chuối chớ đâu có tiền." Hắn nói: - Cô chịu khó sắp chuối ra, sẽ lấy gói tiền tôi để dưới đáy." Cô gái nghe lời, thọc đầu vào mái lôi những nải chuối ra ngoài đất rồi quơ tay tìm gói bạc. Chẳng ngờ tên chủ nhà chực sẵn cây "xà no" thừa lúc cô không đề phòng, phô trương cặp mông tròn trịa ra anh ta phóng tới nhanh nhẹn tuột xiêm y cô ra oánh đòn chớp nhoáng. Cô bé không kịp trở tay đành la oai oái rồi im luôn. Khi tên chủ nhà buông cô ra thì cô vừa chỉnh đốn xiêm y vừa chạy thẳng về nhà. Bà mẹ hỏi kết quả ra sao. Cô đáp nhát gừng: " Má có sang đòi thì sang, tôi không đi nữa." Bà mẹ bèn sai cô Tư. Cô Tư đi về cùng với bộ mắt tiu nghĩu và bảo: - Má giỏi má đi đi. Bà má tức mình. Tiền bạc đòi hoài không được, bèn lơn tơn sang,, mò tiền dưới đáy lu và cũng bị đòn xóc lụi một kiểu. Nhưng vì chồng chết lâu ngày nay mới được gần đàn ông, nên bà để cho tên chủ nhà tự do, bà còn hứa sẽ đáp đền, xóa nợ cũ và trả thêm. Khi bà về đến nhà, ba cô con gái bu lại hỏi kết quả thế nào, bà lắc đầu bảo: - Cái số nợ đó ba mày tính lầm, bây giờ ông ta tính lại, chẳng những ta không thiếu mình mà mình lại còn thiếu người ta bộn bộn." Cô Hai hỏi: "Bộn bộn là bao nhiêu má?" Bà đáp: "Ông ta chưa tính kỹ, ngày mai tao phải qua ổng tính cho nghe và ký giấy nơ... " Tư Cồ kể xong thì bảo. - Còn đòi nghe nữa hết? - Nghe chớ! - Trước khi tao kể chuyện khác, tụi bay đứng dậy xổng lưng cho tao coi. Đứa nào đi khom khom thì không được nghe nữa. Bọn chăn trâu ăn hết đống cá nướng nhưng cậu Sáu vẫn chưa xuống. Chúng bèn thím xực luôn phần để dành cho cậu rồi tản mác ra về. Bữa sau chúng lại tụ họp ở gò đìa như thường lệ. Thằng Đặng kể cho tụi nó nghe vụ cậu Sáu đốn cây cau và Đồng An cắm phướn cắm thẻ ếm. Thằng Tư Cồ nói: - Yêu tinh ở đâu mà lộng vậy. Chỉ cho tao bắt vài con làm mắm ăn cấy coi. Thằng Đặng trợn mắt: - Mày đùng nói ẩu, bà Hương đang mướn thầy Tư triệt hạ đó! - Khỉ mốc! Bùa ngải của thằng chả tao biết ráo trơn. Ông tướng thầy Ba của thẩy bọng ruột. Thầy nhét con cóc vô đó nên tay chân ông ngo ngoe làm bà con tưởng ông tướng linh thiệt.. Hổng tin bữa nào tụi bây tới nhà ổng lén ra sau hè thấy một hồ cóc. Đó là bùa linh ngải quí của thẩy đó. Đang cãi nhau thì thấy cậu Sáu xuất hiện ở đầu bờ ranh. Cậu đi càng tới gần thì mấy đứa đều trông thấy tay cậu xách con gà. Thằng Trơn nói với thằng Đặng: - Chủ mày chơi điển quá! Chắc cẩu đem gà cho tụi mình làm thịt. Một lát cậu Sáu đi tới. Chưa đứa nào kịp nói gì thì cậu giơ con gà ra bảo: - Nướng nhậu, tụi bay! - Rồi đưa con gà cho thằn Đặng. Thằng Đặng kêu lên: - Trời đất! Sao cậu dám bắt con Gà Bà? - Gà Bà, Gà Ông gì tao cũng rẳn cổ tuốt. - Bà Hương có thấy không? - Thấy sao được mà thấy. Tao rãi nắm lúa, nó đến mổ, tao chụp cổ không la được một tiếng. Thằng Trơn hỏi: - Gà Bà là gà gì vậy cậu Sáu. - Oái xì! Má tao hay tin dị đoan, nghe chim cú kêu, chuột rút, mèo ngao, chó sủa. Gà gáy bất thường đều cho là điềm xấu hết. Có một cây cau trổ buồng ngược hơi khác thường một chút bả cũng mời thầy Tư tới ếm. Trong lúc thầy vẽ bùa và bàn cách trị với má tao, tao lén ra vườn đốn quách. Thằng Đặng tiếp: - Thầy Tư bảo cậu chặt chân con tinh chảy máu. - Đó là thầy lấy máu gà rưới lên. Tao noi mà má tao không tin cứ để cho thẩy ếm. Thẩy đang ví đàn ví trận trên nhà, tao nực quá nên bỏ đi đây. Cậu Sáu tiếp - Còn con gà mái Tàu này nữa. Thình lình nó phát la lên hai ba tiếng. Má tao bảo nó gáy. Sự thật là gà trống gáy trùng với tiếng la của nó. Tao bảo mà má tao cũng nhất định là gà mái gáy thì có tai họa. Tui bay cứ cắt cổ nhổ lông đi thư? coi tai họa có đến không? Tụi chăn trâu lấy làm thích thú câu chuyện ngang tàng của cậu Sáu Khùng. Bọn chúng cũng hay làm những chuyện bán Trời không mời Thiên Lôi như vậy. Thằng Đặng nói: - Muốn mần gà phải qua chòi vịt của cậu Năm tôi kìa mới có nồi chảo dao thớt, chớ ở gò đìa thì chỉ có cách đắp bùn khắp con gà rồi đem đốt nó mới chín thôi. Cậu Sáu đồng ý. Thằng Đặng đem con trâu cho cậu cời khỏi lấm chân còn cả lũ kéo nhau lội ruộng. Chúng đòi nghe tiếp chuyện tiếu lâm, nhưng thằng Tư Cồ bảo: - Tao nói, chốc nữa cái miệng tao ăn thịt gà mặn chát. - Bậy nào, nói tiếu lâm ăn mới ngon chớ. Bỗng thằng Trơn bật cười: - Tao ước gì tao được làm thằng cha thiếu nợ để người ta tới đòi nợ tao. - Mày biểu con Đèo tới đòi nợ mày. Ốc Bưu tiếp lời thằng Tư Cồ: - Tao nghe nói mày rủ con Đèo lên giả gạo chày đôi với mày rồi mày dụ nó vô kẹt bồ lúa hả? - Tầm bậy mày! - Thằng Trơn trả đũa Tư Cồ và Ốc Bưu. Tụi bay mò chị em con Rục con Rỡ có ngày tía chúng nó phang gãy giò. Đến chòi vịt gặp Năm Mẹo đang "ấp" trứng vịt ngoài sân. Ở giữa đồng trời nắng chang chang ấp trứng ít khi bị ung. Thường thường 100 trứng nở tới 99 con. Năm Mẹo ngồi trên ghế đẩu tay nhặt từng trứng đưa lên trời xem. Cái náo có ngòi thì cho vào bao bố tời, cái nào không có ngòi thì để qua một bên. Thấy đám "ôn binh" tới Năm Mẹo ngước lên hỏi: - Làm gì tới chòi tao cả lũ vậy tụi bay? - Tụi tôi đi kiếm hột vịt "lạt" ăn chơi! - Hột vịt "lạt" thì tao muối bán chớ có dư đâu mà cho tụi bây! - Nói vậy chớ tụi tôi tới mượn nồi ơ của chú làm thịt gà đãi cậu Sáu. Cẩu tới kia kìa. Năm Mẹo nhìn ra mép bờ trâm bầu nhận thấy chủ điền tới thì lật đật đứng dậy bước ra sân đón: - Mời cậu Sáu vô chòi tôi uống nước. - Anh Năm đang làm gì mà phơi trứng vịt đầy sân vậy? - Dạ tôi đang "ấp". Cậu Sáu cười ngất: - Người "ấp" thay vịt à? - Dạ tôi "ấp" bằng mặt trời cậu Sáu à! - Năm Mẹo tiếp - Tôi đem phơi nắng chừng một giờ đồng hồ rối sắp vào bao bố tời, xong túm lại cho vào càn xé đem vô chòi cất. Đúng hai mươi ngày là khảy mỏ, vịt con kêu "chiêm chiếp"! - Cậu vô chòi coi vịt đang nở, vui lắm. Năm Mẹo dắt cậu Sáu vô trong coi chuyện làm ăn của mình. Năm Mẹo mở chiếc càn xé ra cho cậu Sáu xem. Những cái trứng đang nứt, những mỏ vịt con hồng tươi lú ra từ chiếc vỏ bể rồi cái đầu lông vàng mịn như tơ trồi ra. Cậu Sáu ngó qua lại một chốc đã thấy cả chục chú vịt con vàng nghệ lóc ra khỏi vỏ. Năm Mẹo nhặt lấy từng con bỏ vô chiếc sịa lớn ở ngay bên cạnh chung quanh có một miếng cà tăng cao chừng một gang tay đề phòng vịt vọt ra ngoài đất. Cậu Sáu hiểu cách ấp trứng như vậy là khoa học chứ không phải lạ lùng gì nhưng cậu cũng thấy hay hay. Cậu hỏi: - Anh Năm chuyên làm nghề này à? - Mỗi ngày anh có bao nhiêu vịt con? - Dạ một trăm là thường. Tệ lắm cũng năm chục. - Rồi anh phải gánh ra chợ bán à? - Dạ người ta tới đặt không có đủ mà bán chớ.. Bởi vì nhà nông mình ai cũng nuôi vịt, nuôi gà. Sẵn ao mương và ruộng rộng mênh mông cứ thả cho nó đi có tốn lúa tốn gạo gì đâu. Tụi thằng Tư Cồ đã xé phay gà dọn cháo ra xong. Không đợi mời thỉnh, cậu Sáu xáp vô liền. Cậu vui vẻ bảo: - Gà này là Gà Bà, đứa nào ăn bị bà bóp họng bẻ cổ đừng có trách tao nghe. Có hai người lớn, tụi nhỏ không rí rố nên bữa tiện kết thúc mau. Rồi chúng tản mác ra ruộng để cậu Sáu ở lại với Năm Mẹo. Năm Mẹo trở ra sân tiếp tục lựa trứng vịt sắp vào bao bố tời. Cậu Sáu thấy công việc không khó lắm nên cũng tập làm cho vui để lựa lúc mở đầu câu chuyện. Thấy Năm Mẹo không có vẻ ái ngại với sự có mặt của mình cậu Sáu bèn vô đề. - Nội mấy đứa nhỏ này, thì tôi thấy chỉ có thằng là được nhất đó anh Năm. Năm Mẹo đẩy đưa: - Tội nghiệp nó mồ côi cha, mà nó chân trong chân ngoài thằng nhỏ không biết nương tựa với ai nên sống lây lất với tôi. - Trẻ mồ côi khôn hơn trẻ thường anh Năm à. - Cũng nhờ Trời phật ngó lại, nó không có những thói hư tạt xấu như đám bạn nó. - Tôi cũng thấy. Cậu Sáu được dịp tiếp ngay - Cho nên tới má tôi cũng thương nó. Uẩng bả tính giúp nó lập gia đình. Năm Mẹo đang soi một trứng vịt lên mặt trời bỗng hạ xuống nhìn cậu Sáu với vẻ ngạc nhiên: - Nó còn nhỏ mà cậu sáu! - Còn nhỏ nhưng lo dần thì vừa, anh Năm à. Ngó Đông ngó Tây tìm khắp nơi mới có được một người vừa ý chớ đâu phải dễ. - Dạ cậu Sáu nói đúng, nhưng mà cái thân của nó như bèo chưa biết trôi dạt nơi đâu làm sao tính chuyện vợ con. - Coi vậy chớ dễ mà anh Năm. Trời sanh voi sanh cỏ, bởi vậy trên đới này có ai ở vá đâu anh Năm. - Cậu Sáu nói vậy chớ nghèo khó kiếm vợ lắm cậu à. Con gái nhìn người ta nó nhìn qua cửa ruộng vườn chớ đâu có để ý tới đám bần dân lam lũ như tụi tôi. Cậu Sáu đã biết vụ con ông Cả với cô Láng hỏng rồi mà vẫn làm bộ như không biết: - Anh Năm thấy con ông Cả mà cũng đẹp đôi với con gái tá điền thì sao? - Vụ đó bất thành rồi sậu Sáu à! - Ủa vậy sao? - Cậu Sáu làm bộ chưng hửng - Vậy mà tôi tưởng cưới gả xong rồi chớ! - Ai cũng tưởng vậy. Té ra không có gì hết. Nhưng vì bên ông Cả hơi mất mặt nên im luôn và âm thầm đi tìm chỗ khác. - Hổng ưng thì thôi chớ mất mặt gì, anh Năm! - Mất mặt vì mình quyền cao lại chủ điền mà bị con tá điền từ chối. - Tại sao bên đàng gái từ chối anh Năm biết không? - Cậu Sáu hỏi phăng tới. Năm Mẹo nói nhỏ: - Người ta đồn con bé không chịu cái tay cán vá của ai đó. - Chỉ có cái tay cán vá mà điền đất bấy nhiêu đó đắp vào không đủ hay sao? Chớ không phải cô ta chê điền đất tiền bạc quá nhiều à? Năm Mẹo cười hề hề. Cậu Sáu rấn tới: - Nếu tay cậu ta không cán vá thì liệu cô ta có ưng không anh Năm? - Trời! còn nói gì nữa! - Năm Mẹo bắt thóp cậu Sáu nói luôn - Như vậy cậu lên tiếng thì chắc dư sức. - Cậu Sáu mê ly nhưng làm bộ lắc đầu: - Con ông Cả người ta còn chê, tôi đâu sánh bằng. - Nếu cậu chịu thì tôi nhờ người ta "đi tới" giùm cho. - Ai vậy anh Năm? - Tôi biết một người có uy tín với ông già cô Láng. Cậu sẵn tiền bạc lại không sứt mẻ chút nào, hễ người ta nói vô là ông già gả liền. Cậu Sáu buột miệng nói ngay: - Anh Năm lo được giùm tôi, tôi sẽ nói tía má tôi gả em tôi cho thằng Đặng để đền ơn. Năm Mẹo bắt được của ngon, hỏi ngay: - Nhưng cô nào? - Con Tám, con Chín, chớ con Mười còn nhỏ, chưa được. Hai đứa nó ưng đứa nào tôi nói tía má tôi gả đứa nấy. - Sao cậu dám chắc vậy? - Tôi có nghe trộm ổng bả bàn rồi. - Cậu nói chới chớ đâu có chuyện đó nà. - Tôi nói thiệt mà. Để rồi anh Năm sẽ thấy! Tía tôi nói thằng Đặng phải đức lại siêng năng, không ẩu, không xảo. Nếu được nó vô nhà nó sẽ săn sóc ruộng mạ vườn tượt. Hơn nữa, con mồ côi dễ bắt rể, chớ con có đủ cha mẹ đâu chịu ở bên cha mẹ vợ. Sau khi cậu Sáu ra về Năm Mẹo suy nghĩ lung lắm. Năm Mẹo không hiểu cớ gì nhà giàu lại bỏ vòi trước tới cháu mình. Thằng Đặng có gì đáng chú ý? Không có gì hết. Mẹ vá con côi nhà cửa bốn bề trống hóc, chỉ có con gà mái đẻ rang với ba ông táo gãy mỏ chớ có ý khác. Năm Mẹo nghỉ là con gái ông Hương đã bị "ông bầu" đúc hư cái nhụy rồi đem gán cho cháu mình chăng? Hay chính cháu mình là con ong may mắn đó. Hàng chục câu hỏi nảy ra trong đầu Năm Mẹo. Cậu Sáu về tới chuồng trâu thì thấy thăng Đặng đang chạy lăng xăng có vẻ bận rộn hơn ngày thường. - Chuyện gì vậy Đặng? - Dạ con trâu cổ lại đụng độ. Tôi cản không lại. - Rồi sao? - Nó bị một vít sâu ở kẹt đùi sau bên trái và một vít ở bả vai. - Có đi cà xẹo không? - Dạ không. Tôi đâm củ sả với lá tía tô đắp thì lành. - Ai bày cho may vậy? - Dạ thằng Tư Cồ. - Ấy hổng lành thì mần hàng chia mỗi người một xâu xáo là cách nhậu chớ gì mày. - Ông bà đánh tôi nứt đít chớ dâu đễ như vậy cậu! - Mày cứ đổ thừa cho tao cho nó chém lộn. Tía tao tiền thiếu gì. Tao còn muốn cho nó chết để ổng mua con khác hiền hơn. Thằng Đặng săn sóc vết thương cho trâu xong rồi đi lên nhà ăn cơm chiều. Cậu Sáu ngồi chung mâm với nó. thấy có tô mắm chưn nát nhừ, xương cá như chà tre lố nhố trên mặt ao, thì gọi lên nhà trên. - Con Tám, con Chín có ở đó không? - Gì vậy anh Sáu? - Xuống đây tao biểu. Cô Chín nhanh nhẹn chạy đến. Cậu Sáu nói: - Có cái gì khác ngoài tô mắm này không? - Đồ ăn của anh ở trên bàn kia. - Đem xuống đây cho tao. - Anh không lên trển ăn sao? - Tao ăn dưới này với thằng Đặng cho vui. Để nó ngồi chong ngóc một mình buồn tội nghiệp. Cô Chín biết tính khí bất thường của anh mình từ lâu nên không dám cãi. Cô lên nhà bưng nguyên mâm thau đem xuống để trân ván rồi quày quà trở lên. Cậu Sáu ngó qua rồi bảo: - Còn trứng gà trong ổ lấy ra chiên ăn coi. - Gà đang ấp, lấy ăn má rầy chết.. - Má rầy tao chịu. Cô Chín phải riu ríu vâng lời. Chiên trứng gà xúc ra dĩa xong, cô hỏi nhỏ nhẹ: - Chiên trứng vậy được không anh? - Sống sống một chút ngon hơn và phải bỏ hành lá trên mặt. Kỳ sau nhớ nghe. - Rồi quay lại - Ăn đi Đặng. Mai tao bắt gà xuống chòi làm thịt tiếp. Thằng Đặng ngồi ăn chung với chủ mất tự nhiên. Ở nhà không như ngoài đồng. Tụi thằng Tư Cồ ăn nói phang ngang có nể gì chủ nó. Do đó nó cũng thấy gần gủi thân mật với cậu Sáu hơn. Còn về nhà thì vừa thấy cô Chín cũng đã thấy sự cách biệt giữa chủ và tớ. Câu Sáu nói: - Tao bàn với cậu mày mọi chuyện rồi. - Chuyện gì cậu? - Mày về hỏi ông thì rõ. Cơm nước xong thằng Đặng trở lại chuồng trâu quạt khói ung Một chặp nữa rồi chạy dông về nhà. Như hàng đêm, nó bước vào không khí lạnh tanh của ngôi nhà. Má nó hằng ngày ở đàng nhà tía ghẻ của nó, tơi khuya mới về nấu chào lòng gánh ra chợ bán. Nó chỉ có người bạn độc nhất là mẹ con con gà. Bao giờ trước khi đi đến nhà chủ nó cũng coi vùa lúa và mẻ nước, hể hơi lưng là nó châm thêm ngay. Con gà mẹ khôn và rất dữ. Nhiều lần chim bù cắc sà xuống xớt con nó bị nó đá cho bay luôn. Nó dắt con đi ăn quanh quẩn trong sân rồi vô nhà. Bữa nay về tới cửa, linh tính báo cho nó biết gà con lẫn gà mẹ đều không còn ở trong nhà. Nó đốt đèn lên. Quả thật cả hai đều biến mất. Bao nhiêu hy vọng nuôi nấng lâu nay đếu tan đi một lúc. Kẻ bắt trộn cả mẹ lẫn con? Ác thật. Nếu chỉ bắt mẹ hoặc chỉ bắt con thôi thì cũng còn gầy vốn lại được. Nhưng kẻ nào biết nó có gì quý mà bắt? Nó có thể trở ra bụi chăng? Thằng Đặng đốt cái đèn chạy ra bụi tre vừa soi giáp vòng vừa kêu "cúc cúc" nhưng không thấy tăm hơi. Thằng Đặng trở vào soi khắp các góc nhà, dưới sàn bếp và cả dưới gầm giường của nó nhưng vẫn không thấy dấu vết gì. Nó buông xụi chiếc đèn và khóc mùi. Nó không biết tỏ nỗi buồn rầu với ai. Nó bèn băng ruộng xuống chòi vịt của cậu nó. Năm Mẹo đang bắt những chú vịt con ra thả vào chiếc sịa đặt ỡ giữa nhà, thấy thằng nhỏ bước vào mặt đỏ hoe thì biết ngay có sự. - Bộ con gà mất rồi hả mày? - Chắc chồn tha chuột bắt rồi cậu à. Năm Mẹo trỏ vào góc nhà bảo: - Mẹ con nó trong cái nơm đó. Thằng Đặng chạy nhào tới la lên rồi giỡ cục gạch dằn trên miệng nơm. - Thiệt hả cậu Năm? - Tao nói giỡn với mày làm gì. Tao sợ mày đi coi trâu tối ngày ở nhà có đứa tới bắt mất. Hoặc tụi nó biết gốc con gà đẻ hang tụi nó sẽ đánh tráo. Luật nuôi gà nòi là không bao giờ để cho người khác biết căn của nó, của cha mẹ nó mày hiểu không? Hổm rày mày có khoe với đứa nào chưa? - Dạ chưa. - Vậy tốt lắm. Để đây tao coi cho. Tao có nói ới ông Chín Tôn về trường hợp của nó, thì ổng bảo: "Gà đẻ hang vậy là hiếm Lắm, nhưng muốn chắc phải chờ nó ra giò coi vẩy sơ sơ mới có thể nói được." Năm Mẹo bảo thằng Đặng ở lại đêm nay để mình nói qua vụ cậu Sáu ngỏ ý gả em cho nó nhưng Năm Mẹo nghĩ lại thì không muộn gì. Thong thả để coi dèo bên đó có nói gì thêm không đã. Người ta đang kèo trên, mình không nên tin vội. Ý kiến của cậu Sáu có vẻ cụ thể và chắc chắn. Cậu bảo cậu sẽ ho thằng Đặng nghỉ việc và mua một bầy vịt chừng vài trăm con cho nó nuôi, để sau này cưới em gái của cậu Sáu thì gia đình cậu không mang tiếng gả con gái cho đầy tớ, hoặc tệ hơn nữa, người ta sẽ đặt chuyện là con gái chủ lang bang nên phải gán cho đầy tớ. Khi nó có vốn khá rồi, cậu nó sẽ đứng ra hỏi cưới đàng hoàng, không ai nói được. Thằng Đặng o bế chú gà con một chút rồi ra về. - Mỗi khuya cháu đều phải phụ với má cháu gánh cháo lòng vô chợ bán. Nghề làm trứng vịt này là do tía thằng Đặng truyền lại cho cậu nó. Hồi nó mới được ba tuổi, tía nó nghe tin ông nội nó ở bên Tàu qua đời, nên lật đật đi về cư tang báo hiếu. Trước khi đi, tía nó có bảo má nó nếu trong ba năm mà không thấy ông trở lại thì cứ việc lấy chồng làm ăn nuôi con, không nên chờ đợi nữa. Hai vợ chồng khóc lóc với nhau hết nước mắt, bịn rịn mãi mới chia tay. Bà vợ Ở lại thủ tiết thờ chồng đến gần 10 năm.. Bây giờ bà có đi bước nữa cũng không đáng trách. Ngược lại Cả vùng đều khen bà là có đức hạnh hơn người. Còn thằng Đặng thì cũng chỉ biết chuyện đó và nhớ... Ông tía nó một cách mơ màng. Nếu tía nó không về Tàu thì nó là con của một gia đình bề thế, cưới con gái nhà ai mà không được? E rằng người ta kêu gả con gái cho nó chưa đợi nó hỏi ai. Cái nghề ấp vịt này một vốn ba bốn lời, trong vòng 10 năm, với chí tiến thủ của tía nó và sự tiết kiệm của má nó, chắc nó đã trở thành ông chủ con chớ đâu phải ngủ chuồng trâu như vậy.
Xuân Vũ
Buồng Cau Trổ Ngược
Chương 5
Vụ ếm đối bầy tinh cái ở nhà ông Hương rồi cũng qua đi. Những lúc ông Hương đi nhà hàng "hầu quận" đôi khi vài ngày mới về nhà một lần, bà Hương ở nhà mời ông thầy Tư đến. Ông ta tha hồ dàn trận đánh nhau với chúng. Có lần thầy Tư đang phùng mang hò hét thì ông Hương về tới. Bà Hương sợ Ông Hương quát mà sự ếm đối bớt linh, nhưng ông Hương là người biết điều. Bà đã đề cho ông "đi hầu quan" tự do thì ông cũng nên để cho bà cúng tế. Hai bên hòa giải và hòa hợp với nhau một cách êm thấm. Do đó thầy Tư ẵm sơ của ông Hương vài chục gia. lúa tiền tổ, tiền công đức thầy và tiền nhang đèn v.v... Còn lối xóm thì được thêm một dịp xem tài năng trấn quỉ trừ tà của thầy. Khi thầy tuyên bố đã nhốt được cả "bầy tinh cái" trong một chục cái tỉn miệng dán giấy vàng hẳn hoi, thì nhà bà Hương không có chuyện gì xào xáo, ban đêm bà không còn nghe tiếng ma quỉ rú trên ngọn cây, và cũng không thấy có buồng cau nào trổ ngược nữa. Quả thầy Tư là một tay pháp thuật cao cường. Bà Hương đang lui cui ép chuối để phơi khô thì có tiếng nói chăm cọc: - Ép dầu ép mỡ ai nở ép chuối xiêm! Bà Hương ngó lại, thì ra thằng con trai quí của bà. Bà quát: - Mày nói xàm cái gì vậy Sáu? - Hữu duyên thiên lý ăn tương ngọt, vô duyên đối diện bất chung mùng". - Cái thằng! Đi lại đây ép mấy buồng chuối cho tao coi nà! - Má đưa đây con ăn hết một lượt cho coi. Cậu Sáu vừa nói vừa đi tới bẻ chuối lột đút vô miệng nhai nhồm ngoàm, nuốt trửng hai ba lượt rồi tiếp; - Má tính chừng nào gả con Chín cho thằng Đặng? Bà Hương chừng hửng. Sao cái chuyện đó ông bà mới bàn với nhau trong buồng mà nó nghe? Nghĩ vậy bà quát: - Ai bảo mày cái chuyện kỳ cục vậy hả? - Kỳ gì mà kỳ, má! -Sáu bước lại nói nhỏ - Nó nói nó chịu con Chín chớ không chịu con Tám đâu đó má! Bà Hương càng ngạc nhiên. Thân phận của nó được con Tám là quới rồi, còn đèo bồng con Chín. Bà quát: - Tao không có thèm ngó cái mặt thằng chăn trâu. - Thằng chăn trâu nó cũng đâu có thèm ngó cái mặt ơ ợ. của con gái má. Cái mặt của nó đẹp quá nên má chê người ta. Mà kể từ ngày mai nó không có đi làm cho nhà mình nữa đâu. - Ai nói với mày vậy? - Cậu nó. - Tưởng ai chớ thằng cha ấp vịt hãng đó. - Má đừng khinh người. Nay mai nó sẽ nhờ mai mối hỏi con Chín cho má coi. - Tao không có gả đứa nào cho một cái thằng như vậy hết. - Cậu nó bắt nó ở nhà nuôi vịt. Vài năm nó sẽ giàu, sợ mình kêu nó, nó làm lơ chớ má! Con gái lớn lên má không chịu gả để nó lỡ thời hả má? Cậu Sáu nói xong vừa đi vừa hát nghêu ngao: Ba chị em ta như bạ..cục...ngọc Lỡ thời rồi như cóc lột da Cóc lột da người ta còn xáo Bậu lỡ thời như rận cắn trâu Rận cắn trâu người ta còn bắt Bậu lỡ thời như giặc Hà Tiên Giặc Hà Tiên người ta còn đánh Bậu lỡ thời như bánh trôi sông Bánh trôi sông người ta còn vớt Bậu lỡ thời như ớt không cay Ớt không cay người ta còn hái Bậu lỡ thời như nhái xáo măng... Bà Hương quát: - Bộ mày khùng hả Sáu? - Khùng chẳng khùng! - Mày hát cái ông vãi mày vậy hả? Cậu Sáu đi thẳng. Cậu vừa đi khuất thì cô Tám và cô Chín xuất hiện. Cô Chín trề môi: - Ai đồn chuyện kỳ cục vậy má? - Ối ...cái thằng anh khùng khịu của mày hơi nào mà tin? Cô Tám lằm bằm: - Cóc mà đòi mang guốc leo thang! Bà Hương gạt ngang: - Úy, đừng nói vậy không nên, con! - Tao có biết đâu! Tự bụng tía bây. Cả hai cô nương đều nghe lén mọi việc nhưng làm bộ hỏi: - Chuyện gì chị Tám với chị Chín giận vậy má! - Hai đứa nó đòi đi coi hát, má không cho. Kỳ này hát đình, tuồng cũ mềm, coi cái gì! Bỗng cô Mười trỏ ra ngoài nói: - Ai tới nhà mình kìa, má! -Rồi chạy lẫn lên nhà trên. Bà Hương nhìn ra cửa sau thì thấy một thanh niên và một người đàn ông. Cậu thanh niên thì bận áo sơ mi rằn còn người đàn ông thì đội nón lá. Cả hai đều bưng xách đồ đạc lùm đùm trên tay. Khi hai người đến mé thèm thì dừng lại và mọp chào. Bà Hương nhìn ra thằng Đặng còn người đàn ông thì không biết là ai. Người đàn ông lột chiếc nón bù nhọt úp ngoài bẹ cửa rồi bước vào trước: - Tôi là cậu thằng Đặng ít món đem kiến cho ông Hương bà Hương dùng lấy thảo. - Ủa, vậy chú Năm đây sao? - Dạ. - Lâu quá không có gặp chú nên tôi nhìn muốn không ra. Còn cháu Đặng nữa, bữa nay ăn mặc cũng khác mọi lần, tôi tưởng là đứa nào chớ - Bà không gọi Đặng bằng thằng nữa. Năm Mẹo tiếp: - Dạ sẵn dịp thằng Đặng gài dính con diệc lửa và mấy con cò ngà, nên tôi biểu nó đem biếu cho ông Hương bà Hương. Sẵn đây bầu của tôi sai rái tôi hái một cặp. Cò thì xáo bầu còn điệc thì quay nước dừa, chắc ông Hương nhậu thích lắm! ngoài ra tôi cũng đem tặng ông Hương một chục trứng vịt lộn lai rai. Bà Hương nghe đến trứng vịt lộn thì nhớ ra Năm Mẹo và nhớ luôn cả tía ruột thằng Đặng. Bà vui vẻ: - Mời chú Năm lên nhà uống nước. Ông tôi mấy bữa rày bận việc làng đi sớm về tối, bữa nào cũng ăn cơm đèn. Rồi bà hương đưa Năm Mẹo lên nhà. Thằng Đặng thấy công việc của bà Hương bỏ cù thì nhào vô làm không cần ai sai bảo. Nó vừa ép chuối vừa lắng tai nghe câu chuyện của cậu nó thưa với bà Hương. Năm Mẹo thấy bà Hương niềm nỡ khác thường nên ái ngại không dám ngồi trên ván. Bộ ván gõ dày một gang tay nhìn thấy mặt, làm sao một tên ở chòi ở trại quần áo vải như Năm Mẹo mà dám đặt đít lên. Năm Mẹo cung kính chắp tay: - Dạ thứa bà Hương, thằng cháu tôi ở cho ông bà được một năm. Nhờ ơn đức của ông bà nó rất siêng năng và không phá tán xóm làng. Nay nó cũng đã trọng tuồi rồi, mẹ nó ít khi ở nhà, cha ruột lại không có ở đây, tôi là cậu nó, tôi phải dìu dắt nó cho nên người. Bữa nay tôi xin phép ông hương bà Hương đem nó về. - Chú Năm ăn ở có nhơn vậy cũng phải. Nhưng nó về nhà rồi có việc gì làm? Ở cho tôi có nặng nhọc gì đâu! Nhà tôi rất dễ tính. - Dạ! Bà Hương dạy vậy cũng phải. Nhưng tôi muốn nó lớn lên có cái nghề nuôi thân. Nghề ấp trứng vịt của tía nó truyền lại cho tôi, tôi cũng muốn nó kế tiếp. Bà Hương không lưỡng lự chút nào, hơn nữa ý định của Năm Mẹo hợp với con đường ông Hương đã vạch sẵn nên bà nói: - Thôi thì chú Năm cứ đem cháu về nhà dạy dỗ, cháu có cần gì tôi giúp cho. Hoặc lúc nào nhà có đám tiệc thì chú bảo cháu lên phụ tiếp với sắp nhỏ. Mấy đứa nó cũng mến cháu lắm. Cháu không ở đây, tụi nó nhắc hoài cho coi! Bà Hương kêu thằng Đặng bằng cháu ngọt như đường phèn. Năm Mẹo gọi: - Đặng ạ! Lên đây chào bà Hương rồi về, cháu! Mấy chú cò điệc dảy dụa quang quác dưới sàn bếp, nhắc cho bà Hương nhớ. Bà bảo: - Cháu Đặng khoan về đã, ở lại làm giùm cho bác mấy con cò! Mấy đứa nhỏ không biết làm. Năm Mẹo cũng phụ họa ý kiến bà Hương rồi ra về. Đến ngõ gặp ông công tử xơn ra đi về. Cậu hỏi: - Anh Năm có nói vụ đó với má tôi chưa? - Dạ tôi đâu dám cậu Sáu! - Gì mà hổng dá..ám. Anh vô đây tôi nói giùm cho! - cậu Sáu lôi tay Năm Mẹo. Nhưng Năm Mẹo vùng ra chạy thẳng. Cậu Sáu vào nhà thấy thằng Đặng đang nhúng nước sôi nhổ lông cò diệc ngoài sàn nước. Cậu xáp lại làm tiếp thằng Đặng một cách thân ái. Cậu giành mổ ruột con diệc, đùm ruột lòng thòng dưới nước, cá nuôi nhào tới cắn rỉa lôi đi. Cậu Sáu cười khoái chí. - Coi chừng nó dám lôi cả con lắm nghen cậu! - Nó muốn ăn tao cho ăn luôn! Hai cậu cháu nhìn lũ cá trồi đầu lên đóp mồi. Con thì vảy bạc lấp loáng, con thì miệng rộng mình đen như quần lãnh, con lại đuôi đỏ mắt lồi. Cậu Sáu bảo: - Có con cá tra to lắm. Ba tao nuôi cả chục năm để dành coi chơi. Lâu lâu, lúc trời nóng nực tao thấy nó trừng lên núp dưới bóng cây cau... Ờ ờ, cây cau có cái buồng trổ ngược vừa bị đốn đó. Tao chắc con cá này thành tinh rồi. - Cá gì thành tinh hả cậu? - Có chớ mày. Trong truyện Phong Thần có phe Xiễn Giáo gồm toàn bồ kẹp, rùa rắn, ba ba tu lâu năm hóa được hình người mày ạ. Tao nghĩ con cá tra này thành tinh chớ không phải cây cau kia đâu. Để tao kêu thử coi nó có đến không? Cậu Sáu bặm môi kêu "bập bập" và vỗ tay "bốp bốp". Một chặp bỗng thấy mặt nước xao động, cậu bảo: - Nó lên đó! Mày lấy đùm ruột cò ném sát mé ao. Quả thật nước cuộn lên rồi nghe một tiếng "ụp" ngầm dưới mặt nước. Cậu nói: - Con cá tra "tinh" lĩm mất đùm ruột rồi! - Miệng nó rộng dữ vậy sao cậu? - Trời, đùm ruột và cái mề gà nó nuốt một phát thôi. Cau tầm vung rụng xuống chưa kịp chìm nó cũng "ụp" luôn. Cậu Sáu nói rồi móc một đùm ruột cò ném tiếp. Lại cũng một tiếng "ụp". Cậu Sáu chụp con dao yếm chém sả xuống nước hai ba phát liền và cười đắc chí: - Trúng rồi! Trúng đầu chàng ta rồi. - Sao cậu biết trúng đầu? - Trúng xương cứng nghe cái "cụp" khác trúng thịt chớ mày. - Bà thấy ba rầy chết! - Để nó thành tinh rước thầy Tư lại tốn mấy chục gia. lúa à? Thằng Đặng nhìn trên mặt nước thấy hai ba chú cá chài, cá éc con thì quay tròn như vụ, con thì thả ngửa đưa ức trắng phiếu, nước vằn mấy tia máu. Cậu Sáu lấy dao khều vô vớt ném lên bờ. - Kho nước dừa ăn luôn! Bên trong có tiếng la ré của cô Chín: - Má ơi! anh Sáu chém cá nuôi. Bà Hương hớt hải chạy ra, khựng lại trước mấy con cá úc núc đang cựa quậy trên mặt đất. Bà la lên: - Mồ tổ ơi! Mấy con cá chài đuôi đỏ, cá éc mọi đen mang đỏ tía mày mới nuôi, mày chém chết, ổng về ổng la cho coi. - Để nó sống nó thành tinh sao má! Con chém trúng đầu con cá tra tinh nữa. - Con cá tra tinh nào? - Nó tu mười năm dưới đáy ao này nay mai nó sẽ mọc cánh bay lên phá láng phá xóm. Bà Hương đứng thẫn thờ không biết nói sao trước sự giải thích bất ngờ của cậu con trai gở tính. Bà biết nếu la rầy cậu sẽ làm to nên chỉ vuốt nhẹ. - Chém mấy cái đủ rồi, đừng chém nữa nghe con! Làm xong cò điệc thằng Đặng ra về. Cậu Sáu bảo: - Ở lại nhậu mày! - Dạ để tôi về lựa trứng với cậu tôi! Rồi thằng Đặng bước mau, nhưng cậu Sáu nhanh tay níu lại và la lên: - Thằng Đặng bị cá tra chém! Thằng Đặng bị cá tra chém! Ba cô nương lẫn bà Hương chạy ùa ra một lúc. Cậu Sáu cưới ré lên: - Bớ làng xóm ơi! Con cá tra thành tinh leo lên rượt người ta ăn thịt. Xong cậu nói tỉnh bơ với ba cô em; - Tao gả tụi bay cho nó đó. Đứa nào muốn nó nói mau! Ba cô chạy thối lui vô nhà. Cậu Sáu bảo thằng Đặng: - Ba đứa đó mày chịu đứa nào? Con Tám hay con Chín thì gả liền. Còn con Mười còn nhỏ tía má tao nuôi thúc chừng vài năm nữa, cân kí lô bán cho chệt! Há há...! Thằng Đặng ngượng chín cả người vùng ra chạy tuốt, còn bà Hương dặm chân kêu trời: - Mày khùng gì khùng dữ vậy hả thằng yêu lồi?
Xuân Vũ
Buồng Cau Trổ Ngược
Chương 6
Năm Mẹo ôm con gà mái, còn thằng Đặng bồng chú gà con, hai cậu cháu đi đến nhà ông Chín Tôn nhờ coi vảy giùm. Con gà con lộ hẳn hình gà trống, mồng đỏ hẳn hoi. Ông Chín Tôn ở sâu trên vườn tận mé sông cách lộ một tiếng hú. Đàn bà vào mùa cấy đứng dưới lộ muốn kêu công cấy thuộc vạn vần công của mình phải hú một tiếng thật to. Năm Mẹo có một ngôi nhà ở trên vườn cách nhà ông Chín chừng năm sáu giây đất, ông như cội cây già ở trong rập ít khi ló ra ánh sáng mặt trời. Ai có cần ông thì tìm đến, không thì thôi, ông chẳng thiết gặp ai. Qua mấy cây cầu độc mộc bằng thân cau bắc ngang xẻo và chuyền bụp lá một lúc thì tới nơi. Thấy hai cậu cháu Năm Mẹo ôm gà tới, ông Chín vui vẻ: - Bộ hai cậu cháu định vô "đạo gà nòi" hả? - Dạ thằng nhỏ ham gà mới ra cũm được một con, nó biểu cháu dắt tới nhờ chú coi giùm vậy. Cháu xin để chú Chín một ít công tiền mua nghệ mua phèn thoa gà. - Thả gà vô hai cái bội ở góc sân kia. - Dạ. - Ngồi nghỉ chút đã rồi tao coi giùm cho. Nó không mồ côi mà cũng như mồ côi, coi không cho nó chớ tiền gạo gì. Năm Mẹo nhìn quanh thấy cảnh nhà thật u nhàn tịch mịch xa tiếng động của sinh hoạt bình thường. Nép nhà lá nhỏ nhắn nằm ẩn nấp dưới những tàn cây xanh.. Một ao nước mát rượi, mép ao, một bên thả rau muống, một bên trồng rau nhúc, còn ở giữa ao thì dành chỗ cho những chiếc lá cuốn tròn đã bắt đầu khô, chứng tỏ ở dưới đáy ao, củ ấu đã già. Lá ấu mới nhìn tưởng là bông súng, bằng những miếng gạch tàn bể rất đẹp mắt. Hai bên bậc mọc hai bụi dừa nước tơ, một bụi đã trổ buồng giống như trái chùy của các chiến tướng trong chuyện Tàu ngày xưa. Ông Chín niềm nở: - Mời chú Năm vô nhà uống nước, để cho gà nghỉ, rồi trở ra tôi xem giùm cho. Hôm qua có hai chủ gà ở Cần Đước cũng ôm gà tới đây nhờ tôi xem. Quả thật danh bất hư truyền. Họ có một con vảy nghề, còn một con có 8 móng đều đen hết, chỉ có móng trắng sách gà gọi là giáng móng hay ló móng. Con này đá thường bị chém đuôi mắt và ít khi ăn độ. Nếu nó có hai móng trắng thì gọi là Bạch Đầu Chỉ. Gà này tạm chơi được, năm ăn năm thua, không nên bỏ tiền ra nhiều. - Còn con vảy nghề thì sao, chú Chín? - Nhiều loại vảy nghề lắm chú em ơi, thanh long, độc đao, độc đao ẩn v.v... nhưng phải coi cho nhiều mới biết được, không phải ai xem ai cũng thấy. Bởi vậy nên chủ gà cần có sư kê. Để thong thả tôi nói cho chú nghe vài loại vậy. Vào nhà, Năm Mẹo giật mình đứng lại. Rắn! Toàn là rắn vàng rực, đen mun, khoanh đốm, rằn ri. Trên chiếc kệ cao một vói tay có hàng keo chai đủ hình thù trong đó ngủ yên những con rắn mới nhìn tưởng còn sống. Ông Chín trỏ tay vô buồng: - Còn một mớ nữa trong kia. Tôi ngâm rượu để lám thuốc đó chú Năm à! - Thuốc uống trị bịnh gì vậy Chú Chín? - Có nhiều bịnh trị bằng thuốc rượu rắn lành cấp kỳ chú à! Hồi năm anh suôi tôi là ông già vợ thằng sư kê Hai Trinh, đau nhúc cùng mình uống thuốc Bắc thuốc Nam không biết bao nhiêu thang mà bịnh còn trơ trơ, tôi bèn cho ổng thử loại rượu này. - Ông Chín vói tay lấy chiếc kẹo miệng rộng đưa ra trước mặt Năm Mẹo và giải thích - Đây là con rắn trun ngâm rượu trắng. Chú biết con rắn trun mà chú em! - Dạ cháu đào đất gặp nó cháu đập chết, thui làm mồi đặt trúm thì lươn vô bể ống. - Lần sau chú để sống bỏ trong giỏ đem cho tôi, tôi làm thuốc. Nhưng nhớ coi chừng đầu nó cắn, đuôi nó chích đều chết cả đấy! - Dạ cháu biết nọc nó rất độc. - Thường thường người ta thấy nó và con lươn nằm chết trên bãi sình sau rằm tháng tám. Không hiểu sao lúc đó con lươn nuốt con rắn trun rồi cả hai đều chết. Con lươn mấy đời lại đuổi kịp con rắn trun? Người ta nói là con lươn hả họng ra, con rắn chun vào, cả hai đều chết. Ông Trời ổng biểu vậy không biết Trời có biểu không, nhưng rượu thuốc rắn trun trị đau nhứt thì thần diệu. Anh suôi tôi đau quá chịu không nổi bèn uống đại. Chết cũng được. Chẳng ngờ uống có hai xị bịnh kia biến mất. Năm Mẹo cầm cái keo, nhìn con rắn trun khoan đen khoan vàng nắm khoanh bên trong mà hãi hùng và nói: - Dĩ độc trị độc phải không chú Chín? - Cũng đâu đó. Còn bịnh tê liệt thì dùng thuốc này! -Ông Chín trả chiếc keo rắn trun vào chỗ cũ, rồi lấy một chai xuống bảo - Đây là thuốc rượu rắn mái gầm. Chú xem, mình rắn hình ba khoan đen như rắn trun. Nó chậm chạp lờ đờ, nhưng gặp nó đừng có vội vác cây tròn mà đập. Đập rồi giơ lên đập tiếp. Chẳng ngờ nó rớt trên lưng mình nó cắn. Mà nó cắn là sôi đàm liền. - Sao nó lại cắn trên lưng mình được chú Chín? - Là vì khi mình đập gai lưng nó dính vô cây. Mình giơ cây lên nó rớt trên lưng mình. Nó cán trên xương sống là chạy nọc chết cấp kỳ. Tuy vậy mình ngâm rượu trị bệnh tê liệt rất hiệu nghiệm. Năm Mẹo đếm chừng hai chục keo thuốc rượu, mỗi keo ngâm một thứ rắn: - Có rắn hổ không chú Chín? - Rắn hổ có tới năm thứ: hổ đất, hổ mây, hổ ngựa, rắn hổ cái có chửa. rắn hổ mới nở... Loại nào làm thuốc cũng hay. - Chú nói còn ở trong buồng nữa hả chú? - Còn chừng vài chục keo nữa. - Ở đâu mà chú có nhiều vậy chú? - Đây là báu vật gia truyền từ đời ông già tôi tới bây giờ. Không nói giấu gì chú em, ông già tôi là thầy thuốc rắn. Tôi được ổng truyền nghề sớm lắm. Hồi tôi còn nhỏ ổng đã bắt tôi mang giỏ đi theo ổng để đưng rắn, đem rắn ra chợ bán hàng ngày. Bữa nào cũng có hai giỏ đầy. Hồi đó rắn còn nhiều lắm. Có khi chỉ đi bắt một buổi là trở về, không còn giỏ để đựng nữa. Có hang bắt được mười mấy con. Có lẽ lâu nay ông Chín không gặp tri âm nên không có dịp khui bầu tâm sự. Hôm nay được bạn hiền, nên ông hăng hái nhắc lại chuyện xưa: - Ông già tôi là thầy thuốc nổi danh. Bất cứ rắn chui trốn ở hang cùng ngỏ hẽm nào ổng cũng moi bắt được hết. Ông không vác cuốc đào cho mệt. Ông chỉ thoa thuốc trên tay rồi vỗ vỗ miệng hang một chút thì rắn mẹ rắn con bò ra lểnh nghển. Ổng cứ thộp cổ bỏ vô giỏ. - Không may miệng à chú? - Ai mà may cho kịp. Vả lại rắn bị thuốc của ổng rồi có cắn mổ gì nữa. Nó gật gù khờ ịt, bò không nổi nữa. Ban đầu tôi cũng sợ nhưng dần dần thấy không nguy hiểm gì nên tôi bắt rắn bỏ vô giỏ như bắt lươn bắt cá. Thịt rắn ăn bổ lắm chú à, cho nên nhà giàu nhứt là mấy ông hương chức, hể gặp ổng là hỏi có rắn không? còn ra chợ thấy bán thì mua nguyên giỏ. Có ông xách ra tiệm bảo nó làm thịt ăn liền. Có tiệm quen, biết ý các ổng, nó treo rắn lên đầu cột khấc cổ lột da, ở dưới đuôi rắn để một ly cối hứng máu, lột da xong thì đem ly máu vô pha rượu cho mấy ổng nhâm nhi một lát sau thì có dĩa xào thơm phức bưng ra cho mấy ổng. Thằng Đặng rùng mình: - Cháu nghe ghê quá ông Chín. Chắc cháu không dám ăn thịt rắn đâu. - Để bữa nào ông bắt được rắn xào rồi kêu cháu lên coi cháu có ghê không nghe. -Ông Chín tiếp - Ăn thịt rắn uống máu rắn mấy ông khen mạnh trong mình dữ lắm nên ông nào cũng thích. Ông Chín ngưng một chút rồi tiếp: - Khắp vùng này không bụi lùm nào là tránh khỏi cặp mắt tía tôi. Có khi ổng bắt một hang bảy tám con rồi mà còn bảo: "Ở trỏng còn nữa". Rồi ổng tra thuốc vô thêm. Quả tình một chút, con rắn tổ nái bò ra. Vì nó lớn mạnh nên chống lại thuốc. Nếu không thổi thêm thuốc vào sẽ sót nó! Nhưng mà sanh nghề tử nghiệp chú Năm à! Ông thầy thuốc rắn nào cũng chết vì rắn hết. Biết vậy mà không ông nào chịu bỏ nghề, chờ cho rắn cắn chết mới thôi. Ông già tôi bị rắn cắn nhiều lần ác lắm tưởng chết nhưng nhờ thuốc mạnh nên qua khỏi. - Rắn gì độc địa nhất chú Chín? - Rắn ở hang, con nào cũng độc, hể nó cắn phải chạy thuốc liền.. Nếu chậm là không kịp. Nhất là rắn hà nàm. - Rắn há nàm là rắn gì chú? - Rắn hà nàm là rắn mới nở. Loại đó cắn là chết liền. - Tại sao vậy chú? - Vì nó mới nở, miệng nó chưa ăn gì, chưa cắn ai, cái bọc nọc trong răng nó còn nguyên nên độc lắm, hễ cắn là chết. Thú hai là rắn có chửa. Ông già tôi bị rắn có chửa cắn ở khủy tay mà chết... Hồi đó tôi cũng nuôi gà nòi để bán chứ không đá. Trong bầy có một con gà mái đẻ ngoài bụi tre sau vườn. Nó moi hang. Gà đẻ hang là gà quí cho nên ổng ra thăm nom thường xuyên. Một bữa ổng nghe gà con kêu chíp chíp. Tìm hoài không thấy. Thì ra ổ gà lót ngay miệng hang rắn. Con gà nở lọt xuống đó, ông thò tay xuống bắt thì bị rắn cắn. Vì không chuẩn bị nên ông không thoa thuốc trên tay cũng không giắt thuốc trên lưng, nhưng biết ngay là con rắn rất độc. Ổng bảo tôi chạy vô bàn thờ giở cái tách bên trái lên lấy bốn hườn thuốc ra mau. Tôi co giò phóng vô bàn thờ giở cái tách sành úp trên dĩa ở góc trái bàn thờ nhưng không thấy gì hết. Tôi chạy ra thấy ổng nằm bên miệng hang tay nọ bịn tay kia mà mắt trợn trắng, miệng còn nói được mấy tiếng khào khào. Tôi bèn chạy vào giở cái tách lên lần nữa cũng không thấy viên thuốc nào trên dĩa. Tôi giở luôn mấy cái tách khác cũng không thấy gì hết. Có lý nào tổ trác ổng hay sao? Tôi chạy trở ra thì thấy mắt ổng đã nhắm, tay chân lạnh ngắt. Tôi không dám cõng ổng vô nhà. Vì bị rắn cắn mà vô nhà thì chết gấp. Ông Chín lại ngưng. Ông gạt tàn thuốc vào gốc cột rồi tiếp: - Hai hôm sau khi cúng mở cửa mả cho ổng, tôi lật cái tách lên để tót nước thì thấy bốn viên thuốc dính bên trong đít tách. - Sao kỳ vậy chú? - Tại phần số của ổng chú à! Thuốc quí của ổng để trong dĩa lấy tách úp lên. Chẳng ngờ thuốc mạnh quá nó hít lên đít cái tách cho nên tôi giở tách lên không thấy thuốc thì tưởng là không có nên úp xuống, ngờ đâu thuốc lại dính ở đó mà tôi không biết. Quả thật con người có số chú à! Nếu tôi lật ngửa cái tách lên thì thấy thuốc ở trong lòng tách rồi và tía tôi chưa chết. Thiệt là chuyện lạ đời có lẽ xưa nay chưa từng xảy ra! -Ông Chín nói tiếp - Con gà đó sau này tôi bán được khá tiền vì nó có bộ cựa lục dinh lục giáp đá ăn hai độ liền. Ông chủ gà có tìm tôi thưởng tiền cho tôi và bảo làm mộ tía tôi cho đẹp. Năm Mẹo nghe xong câu chuyện thì nửa mừng nửa sợ, mừng vì con gà của thằng Đặng cũng giống như con gà của ông Chín trước kia, còn sợ là sợ mình sẽ trở thành kẻ chết bất đắc kỳ tử như ông già kia. Năm Mẹo bằng kể trường hợp của con gà thằng Đặng vừa rối. Ông Chín trở ra sân giở bội ôm con gà mái ra xem chân sơ sơ rồi thả trở vào. Ông bảo: - Con gà mái xám tro này trông tốt tướng, đẻ một trứng nở một con lại đẻ hang thì chắc là gà quí nhưng không biết chú em nuôi nấng nó đúng cách không? - Dạ cháu chỉ nuôi nó như gà thường. Ông Chín khoát tay: - Lỡ lứa này, chớ lứa sau đừng vậy nữa. Gà mẹ là máu huyết của gà con. Nếu gà cha nghề gặp gà mẹ tốt thì gà con mới hay được. Vậy gà mẹ phải nuôi kỹ, ngày nhốt ngày thả đều đều cho đến khi đẻ. Nhốt thì cho ăn uống no nê chuồng trại phải khô ráo, còn khi thả thì trong sân nhứt định không có gà trống, nhứt là gà trống Tàu thì tối kỵ. Mái nòi mà bị tuồng Tàu đạp một phát thì hỏng đời luôn không có lấy lại được cốt cũ. Năm Mẹo nói: - Cháu tưởng mái nòi rủi bị trống Tàu đạp thì đẻ con lai lứa đó thôi, rồi sau đó cho trống nòi đạp thì lại nở ra nòi rặc. Ông Chín xua tay một cách quả quyết: - Không phải vậy đâu chú em! Hễ bị trống Tàu rồi thì sau đó dầu trống nòi đạp cũng nở ra con lai hoài hoài, mặt Tàu, lông Tàu, chân có lông nghĩa là con mái đó bỏ luôn. Nhà chú có trống Tàu không? - Dạ không. - Lối xóm có không? - Dạ không! - Vậy thì tốt! -Ông Chín gật gù bắt con gà trong bội kia ra coi chân rồi bảo - Nó mới ra giò chưa xem được nhưng lướt qua thì thấy có hai điểm tốt lộ ra: một là cặp cán nhỏ, cựa mới lú hột bắp nhưng đóng sát Thới là cựa tốt. - Thới là cái gì, chú? - Thới là ngón chân sau của gà. Phía trước ba ngón, phía sau một ngón. Các cớ tôi hỏi gà có mấy ngón chân, có người ú ớ không biết trả lời cách nào! Trong con gà nói vảy và cựa là quan trọng nhứt. - Hồi nãy chú có nói cựa lục đinh lục giáp là cựa gì vậy chú Chín? - Đó là như vầy. -Ông Chín trỏ vào chân con gà. Thay vì có một cựa, nó lại có tới sáu cựa. Nên gọi là lục đinh lụa giáp. Cựa chính dài nhô hẳn ra, ở trên cựa chính có ba cái nhỏ lú ra như hột lúa. Dưới cựa chính cũng có hai cái y như vậy. Cộng chung là sáu cái. Gà có bộ cựa này gọi là thần kê, đá đâu ăn đó không thua gà nào. - Vậy khi ra trường cáp độ, người ta trông thấy người ta đâu dám đá? - Có người biết có người không biết. Đâu phải ai cũng biết, chú em! Bởi vậy chủ gà cần có sư kê giỏi biết người biết ta mới dám buông ra bạc ngàn. Thằng Hai Trinh con tôi nó được ông Hội Đồng Bình cho làm sư kê là vì tôi truyền nghề cho nó. Nhưng ông hội Đồng có khi bất chấp cả kinh kê mà ăn thiên hạ bò càn. - Ngoài cựa lục đinh lục giáp còn cựa gì độc nữa không chú Chín? -Có chứ. Như cựa hổ chảo, cựa siêu dao, cựa song dao, song dao nghiêng, hổ chảo là loại cựa hình móng cọp, cựa này không đâm lặt vặt nhưng hễ đâm là địch thủ ngã chết không kịp la! - Ông Chín tiếp - Lứa tới, để tôi kiếm cho chú một con gà trống nghề đạp mái bắt một lứa gà con đông đông rồi lựa ra. Nuôi gà nòi công phu như tập luyện võ sĩ vậy chú ơi. - Dạ cháu không nói dấu gì chú Chín. Có chỗ giàu quyền thế muốn gả con cho thằng cáu này, nhưng nó nghèo quá không xứng đào xứng kép nên cháu giúp cho nó nuôi vịt gây vốn, nhưng nghề này đâu có làm giàu mau được. Muốn có vốn khá ít ra cũng năm bảy năm. Sợ chừng đó người ta gả chỗ khác rồi. Cháu thấy con gà này có vẻ đặc biết nên cháu cho nó may ra nó ăn một vài độ là có thể nở mày nở mặt bên đàng gái. Ông Chín gật gù: - Phải đó, cái món gà nòi chơi vô, có người thua mất sản nghiệp, có kẻ lại giàu to. Dám đá dám ăn. Ông Hội Đồng Chín vừa rồi ăn một độ mấy chục mẫu đất. - Dữ vậy sao ông Chín? Năm Mẹo kêu lên như hốt hoảng. Ông Chín thản nhiên; - Dữ chớ sao không dữ. Mấy tay nhà giàu ăn thua cỡ đó là thường. Ở miệt Bạc Liêu Rạch Giá họ còn chơi ăn thua bạc kí lô hoặc bạc thước nữa kia. - Nghĩa là sao ông Chín? - Họ không đếm mà cân kí lô hoặc đo bằng thước tây. Năm Mẹo ngó ra ngọn cau mơ màng, không hiểu. Trí óc non nớt của thằng Đặng càng không thể hiểu tới đó. Ông Chín trở lại vụ Ông Hội Đồng Chín. - Vì bên kia thương con gà quá đổi nên chịu thua vớt chớ chưa hẳn đã thua. - Thua vớt là sao ông Chín ? - Cái trò chơi gà này có nhiều cửa ăn cửa thua chớ không phải chỉ một như bài cào hay các môn cờ bạc khác. Những tay gà chuyên môn vô trường gà họ không đứng hẳn một bên nào hết hễ thấy thời cơ thuận lợi là họ nhảy qua nhảy lại, quăng bắt liền xì, rốt cuộc bên nào thắng họ cũng lượm bạc hỏ túi được hết. Nghĩa là họ chỉ ăn không thua. - Ủa sao kỳ vậy ông Chín? - Chuyện đó để nay mai chú em lâm trận rồi sẽ rõ. Nó đòi hỏi người chơi phải sành nghề, nhanh trí và khôn ngoan.. Bây giờ để tôi nói rõ cái vụ thua vớt cho chú nghe. Thí dụ như chú có con gà nghề chú cưng nó như con vậy. Vô trường rủi nó bị chém hang cua cần cổ nó gục xuống không cất lên nổi. Mà gục cần cổ như vậy thì còn cắn mổ sao được mà đá ai? Nếu để thì có thể bị đối thủ chém chết. Nếu nó bị chém chết thì chủ phải chung một trăm phần trăm tiền độ. Ngoài ra chủ còn mất con gà nghề. Mất giống luôn. Còn thua vớt thì chủ chỉ chung bảy tám chục phần trăm tiền độ tùy theo sự thỏa thuận của bên kia, ngoài ra chủ còn được con gà nghề, chưa hẳn là thua. Đem về chủ có thể đổ mái bắt con gà con và vớt vát danh dự cho nó, cả cho chủ một phần nào nữa. Việc này ít khi xảy ra nhưng không phải là không có. Năm Mẹo hỏi tiếp: - Bên thắng chắc hốt bạc rồi, tại sao cho đối thủ thua vớt để được ít tiền vậy ông Chín? - Gà nòi có khi thấy ăn trước mắt, nhưng đùng một cái lại thua. Đó là gà ăn phản. Ngoài chủ gà chơi bời kỹ thay vì hốt 100 mà không chắc. Nhiều độ gà ăn phản, hàng xáo thua tụt quần đi chú ơi. Có người phát khùng đánh luôn sư kê đó chú à! Ông Chín lại tiếp: - Chuyện gà nòi nói không cùng. Ai lâm vào đó mới biết. - Gà ăn phản là sao chú Chín? - Tức là thua rồi nhưng bất ngờ lại ăn. - Có vậy nữa sao chú Chín? - Không nhiều lắm nhưng không phải là không có. Thí dụ như con gà Xám Gạch của ông Hội Đồng Từ ăn con Ô Bông của ông Cả Lủy. Con Xám Gạch bị đá gục cần cổ chỉ còn chờ móc túi chung tiền. Hàng xáo quăng ăn một mà không ai dám bắt. - Quăng Ăn Một nghĩa là sao chú? - Nghĩa là mười đồng ăn một đồng. Thậm chí mười đồng ăn một cắc, ăn một khúc mía cũng không ai bắt. Vì bắt lá thua khúc mía 2 xu. Để hai xu mua khúc mía nước về đường không sướng hơn sao? Ấy vậy mà con Xám Gạch bất thần ngóc lên, nhảy chân tiên một phát, con Ô Bông ngã lăn ra chết tốt. - Sao kỳ vậy chú? -Năm Mẹo kêu lên. - Gà ăn phản đâu có kỳ. Độ đó thiên hạ thua ngã nghiêng. Riêng ông Hội thua gần hết một mùa lúa. - Tại sao vậy chú? - Ông ta khoái quá bèn chọc tức ông Cả. Nhà giàu vốn không ưa thua. Nên ông muốn làm mất mặt ông Cả chơi. Ông quăng một trăm gia. ăn một lon sữa bò lúa. Ông Cả nóng mũi bắt một chục ngàn giạ. Cho nên ông hội thua một chục gia. lúa cái vèo. - Ông ta chung thiệt sao? - Cái trò gà nòi có gan có chịu cháu à! Cháu nên nhớ rằng khi ra trường gà, con gà là chiến tướng, chủ kê là vua, còn sư kê là quân sư. Ai có gan, có danh dự nấy, cho nên khi thua không ai quỵt. Nếu quỵt ai còn dám chơi gà nòi. Cái điệu nghệ gà nói là vậy. Chỉ đưa tay ra hiệu ngoéo với nhau là kể như chắc rồi. Ai vô đó mà làm giấy tờ, ký tên cho kịp, một lúc cả chục cặp quăng bắt, lại nữa, đương sự chỉ cần nhớ mặt chớ đâu có hỏi tên tuổi gì của nhau? - Vậy là ông Hội thua một ngàn gia. lúa à? - Chớ sao! Đã bảo là người chơi gà nòi có gan gà nòi. Nếu không chung thì mặt mũi nào đến trường gà nữa? Để bữa nào rảnh rỗi, cháu tới đây rồi chú bảo thằng Hai Trinh đến "giảng đạo" gà nòi cho mà nghe. Rồi muốn vô đạo thì vô với nó cho vui. Ông chín bước lại chiếc bội giở bắt con gà dò xem lại lần nữa. Năm Mẹo và thằng Đặng đến ngồi gần để nghe. Ông Chín nói: - Gà còn nhỏ, chưa có cựa, chưa đủ vảy, nhưng tôi có thể nói sơ qua vài điểm tốt. Tôi quên hỏi chú em là cha mẹ của nó có huyết thống gì với nhau không? Năm Mẹo ngạc nhiên: - Huyết thống nghĩa là sao chú? - Nghĩa là cha mẹ no có bà con dòng họ gì với nhau không? - Gà mà cũng bà con dòng họ nữa sao chú? - Có chứ! Hễ trống nghề đụng mái thượng hạng thì đẻ ra con xuất chúng, cũng như Dịch Thanh với Thoại Ba sanh ra Địch Luông và Địch Hổ vậy mà! Còn hễ dòng họ với nhau thì không được. Năm Mẹo suy nghĩ một hối rồi nói: - Cha nó ở một nơi, mẹ nó sanh một ngả, chắc không có dòng họ gì đâu chú à! - Nếu vậy thì con nó chắc tốt. Đây tôi chỉ cho chú em vài điểm. Đầu nó nhỏ và liền lạc với cần cổ, mỏ nó nhỏ, ngắn, khóe miệng sâu. Hễ khóe miệng sâu thì miệng há rộng, cắn mỗ mới nhanh. Ông Chín kẹp con gà giữa hai đầu gối kéo hai cánh gà xòe ra và nói: - Bây giờ mó còn nhỏ, cánh chưa đủ lông, nhưng sau khi cựa nó ra chừng một lóng tay thì chú phải đếm lông cánh. Mỗi bên phải chứng 19 cái lông trở lên. Chớ 17 trở xuống thì không tốt. - Tại sao vậy chú? - Lông cứng, đều,, vậy mới quạt mạnh, bay cao, xoay chuyển nhanh nhẹn. Nhất là bắp thịt trái chanh phải to và chắc. Bởi vì cặp cánh rất quan trọng. Cánh yếu chỉ đá hai nước là xệ cánh lệt bệt, vướng vít hai chân, cản trở những đòn đá. Đây tôi nói thêm cho chú biết. Hai cánh gà phải xếp sát xuôi theo thân gà thật gọn chớ không có lùi xùi, nhà nghề gọi là cánh áo tơi. Loại cánh này không tốt. Chú nên để ý coi chừng con gà nào lông cánh thưa ngắn, bắp thịt trái chanh nhão và lép thì không phải là gà hay. Nếu chú chọn gà đá, thì chỉ nhìn qua dáng dấp và cặp cánh là có thể biết gà hay hoặc gà dỡ. Ông Chín tiếp: - Nói chung con vật nào cũng có tướng mạo của nó cũng như con người có tướng mạo của con người. Chú thấy trong chuyện Tàu Tiết Gia, Tiết Ứng luông, Tiết Đinh San, Thạch Ngọc, Địch Thanh đều là nhưng dũng tướng, nhưng rất đẹp trai, môi son má phấn khiến cho các nữ tướng như Thần Nữ, Thoại Ba, Phàn Lệ Huê nhìn thấy đều mê mệt tinh thần không cử binh nổi. Ngựa đua và gà nòi cũng vậy. Con gà hay bao giờ cũng có dung mạo dẹp đẽ, thấy muốn nhìn. - Nhưng còn những õ tướng rất dị kỳ như Cáp Tô Văn, Ô Hắc Lợi thì sao chú? Ông Chín cười và gật gù: - Chú em mày nói đúng. Sách có nói: "Dị tướng ắt kỳ tài". Trong truyện thường có những vị tướng mặt mày kỳ quái nhưng tài rất cao. Trong nghề gà cũng vậy. Có những con gà xem xấu xí nhưng lại có vảy nghề, cựa nghề. Hễ đụng độ là chém chết đối thủ trong nháy mắt. Chuyện đó dài lắm. Để sau này gặp rồi sẽ rõ thêm. Thằng Đặng nói nhỏ với cậu Năm: - Hôm trước cháu cản hai con trâu chém lộn bị nó hất té điếc hết một lỗ tai. Cậu hỏi ông Chín có thuốc gì cho cháu xin một chút. Năm Mẹo thuật lại. Ông Chín cưới hiền hòa: - Chuyện đó dễ mà! Ông đi vô nhà một lát rồi trở ra: - Lỗ tai nào điếc đâu? Thằng Đặng chỉ lỗ tai bên trái. Ông Chín đưa thuốc ra và bảo: - Đây là bông gòn thấm mỡ trăn. Để ông nhét vô lỗ tai cháu ít bữa thì hết điếc ngay. Mỡ gà cũng hay nhưng không bằng mỡ trăn. Nhưng phải là mỡ trăn thiệt. Còn mỡ trăn giả thì nhét vô càng điếc thêm. - Làm sao biết mỡ trăn thiệt, ông Chín? - Khó kiết gì. Chú thắm bông gòn bỏ xuống nước thì nó xoay tròn, còn mỡ giả thì nó nằm êm ru. - Sao có mỡ giả hả chú? - Mỡ trăn dùng trị được nhiều thứ bịnh lắm bán rất mắc nên người ta lấy mỡ khác thay mỡ trăn. Ở đời cái gì thiệt cũng đều có cái giả đi kèm. Chỉ có gà nòi là không giả được thôi. Tuy nhiên có những cái bí ẩn, phải nhìn cho thấu đáo.
Xuân Vũ
Buồng Cau Trổ Ngược
Chương 7
Thằng Đặng kề vai vô gánh cháo rồi cất lên đi te te. Đối với nó gánh cháo không nhẹ mà cũng không nặng, nhưng mỗi lần đưa má nó vô chợ thì nó buồn buồn. Vì má nó không ngó ngàng tới nó, chỉ coi nó như đứa ở và phó thác cuộc đời của nó cho cậu Năm. Từ ngày ra khỏi cái chuồng trâu của ông Hương thì nó bắt đầu suy nghĩ. Nó bám riết với cậu nó để sống. Cậu nó coi nó như con ruột. Vừa đi vừa suy nghĩ nên nó quên khuấy đi gánh nặng trên vai. Má nó đi sau xách cái đèn chai soi đường. Ánh đèn yếu ớt làm cho mặt lộ vốn đã mấp mô khó bước hơn. Nó đã đi hết con lộ đất, bắt đầu đạp đá nhọn đau chân thì biết đã tới chợ. Đi một quảng ngắn thì tới tiệm thợ thiếc chuyên môn hàn soong chảo lủng, qua tiệm này là đến tiệm thuốc Bắc, kế tiệm thuốc Bắc là tiệm tạp hóa của chú Bầu. Thằng Đặng có cảm tỉnh với ông chệt già này nhất,, vì bà vợ có thân hình ú núc tòe loe như trái bầu thúng. Như vậy để khỏi lẫn với ông chệt khác cũng có tên là chú Bầu. Nhưng chú Bầu này lại ốm, cao lỏng khỏng nên bà con gọi là Bầu C. Ngựa. Ở chợ này không có chú chệt nào không mang một biệt danh. Qua khỏi tiệm chú Bầu thì đường trải đá đỏ bằng phẳng dễ đi. Nó đi tắt qua sân cỏ trước cửa chùa Bà của người Tàu để đến chợ gần hơn. Cái sân cỏ này là bãi trống để giành cho những gánh hát bội hát tiều vào dịp Hạ Điền, Thượng Điền hoặc các kỳ lễ thường niên khác. Đang đi bỗng thằng Đặng vấp một vật gì. Nó chúi lúi cố gượng nhưng không được rồi ngã sập. Ụp! Xoảng! Trả cháo bằng đất nung vỡ toang. Chén dĩa thau chậu đổ vỗ văng ra tứ tung. Thằng Đặng lồm cố ngồi dậy. Má nó không hỏi nó có sao không mà lại la lên giận dữ: - Bể tiêu trả cháo của tao rồi! Thằng Đặng chỉ còn có nước khóc để chuộc tội. Nó khóc mùi mẫn, tức tưởi, ngọt ngào. - Hu hụ..húc húc...hu ụ. Trong lúc đó lại có tiếng cười rúc rích khoái trá. Thằng Đặng biết ngay có đám con nít chợ đã từng đánh nhau với nó. Thằng Đặng vội vàng chụp lấy đòn gánh và đuổi theo hai ba cái bóng đang lùi nhanh. Đã nhiều lần thằng Đặng không nhịn được trước tụi du côn chợ này. Một hôm khi nó đưa má nó vô chợ vừa quay ra thì nó đụng thằng Hường chọc tức nó. Thằng Hường hất mặt: - Má máy bán cháo gì vậy? - Cháo lòng chớ cháo gì? - Cháo lòng sao có c. heo trong đó? - Đừng nói bậy, má tao bán ế. Thằng Hường đưa ra một cục đen sì: - Tao lấy trong trả cháo của má mày nè! Đây là ruột cùn heo. - Thằng Đặng giận nứt gan nhưng cố nhịn và đi qua. Một hôm khác, thằng Hường và hai đứa bạn nó lại chận đường, Hường lại trêu tức: - Ê, mà máy bán chào lồ...heo! Bọn kia phụ họa: - Cái thằng ăn cháo lồ...heo! Thằng Đặng thấy chúng nó đông đứa nên cũng nuốt giận đi qua. Nhưng lần này thì nó không thể im lặng được nữa.. Nó vác đòn gánh đuổi theo đến tận cửa Chùa Bà. Trời bất dung gian đảng. Chúng bị thằng Đặng phện bằng đòn gánh. Thằng Đặng nện cú nào cú nấy như thiên lôi giáng. Thằng thì chạy thoát, thằng thì ngã lăn, nhưng thằng Hường chống cự. Nó chụp được đầu đòn gánh và định giật đi. Hai đứa còn đang giằng co trước cửa chùa thì có tiếng quát: - Tụ bay làm loạn hả? Nắm đầu nó cho tao. Một tiếng oai nghi ra lệnh. Đó là toán dân canh của nhà làng. Từ ít lâu nay hương chức đặt lệ canh tuần. Ông Hương Quản có súng, tiếng rằng hằng đêm vô nhà việc đốc thúc việc này, nhưng kỳ thực thì ông chỉ nhậu ở dưới đò bà Mầm. Thằng Đặng và thằng Hường bị dân canh bắt đưa lên nhà việc và tống vô bếp. Chờ tới giờ hầu Hương Chức sẽ xử phán. Bây giờ má thằng Đặng mới thấy thương con. Vì mình mà con bị bắt bớ. Biết đâu chẳng ở tù. Trẻ con mà có tội thì cũng bị đày. Bà quơ vội ba cái chén bể muỗng gãy bỏ vô thúng rồi hóng mắt nhìn qua mớ cháo đổ lan trên cỏ trước khi đi vào nhà việc tìm con. Hai ông dân canh và ông Thường Xuyên vừa thấy người đàn bà thì giật nẫy người. Sao lại có một mụ đàn bà phương phi thế này bán cháo ở chợ mà mình không biết? Vừa ra oai hò hét với hai thằng nhóc, các ông bèn đổi nét mặt, vui vẻ ngay. - Bà là má của đứa nào? - Dạ thằng Đặng là con tui. - Thằng Đặng là thằng nào? - Dạ thằng gánh cháo. - Cái trả cháo đả bể rồi, biết thằng nào gánh thằng nào không? - Dạ cái thằng cầm đòn gánh. - Lúc tôi tới, hai thằng đều giật cây đòn gánh, biết thằng nào là con của bà? - Thằng ngồi trong hốc kia. Ba ông lớn thay phiên nhau hạch hỏi làm cho bà bán cháo quay cuồng, nhưng cũng chưa chịu buông thạ. Mỗi ông tùy hứng buông một câu, như một cuộc phỏng vấn chính thức. - Bà tên gì, ở ấp nào, làm nghề gì, sao cho con bà đánh người ta? - Dạ tôi tên Mùi, ở ấp ...a..a...gần nhà ông Hương ... - Ở đây có 12 ông hương ai biết ông hương nào? - Dạ Ông Hương có cây súng. - À,, ông hương Quản. Có bà con gì không? - Dạ có - Bà con ra sao? - Dạ con tôi chăn trâu cho ổng. Ba công cười ngặt nghẹo. Ông Thường Xuyên nói: - Vậy thì hồi trước ông nội tôi cũng có bà con với ông Cai Tổng chớ bỏ sao. Một ông dân canh chen vào: - Chồng bà đi đâu mà con bà phải gánh cháo nặng nề như vậy? - Dạ chồng tôi bỏ tôi về Tàu lâu rồi. Ba ông bắt mánh hỏi tới. Mà Mùi phải khai hiệt. Ba ông liếc nhau có vẻ tương đắc. Một ông hỏi: - Về bển gặp vợ lớn nên mắc gốc qua sao được mà qua! Trời đã sáng thiệt mặt, nhưng Hương chức chưa đến. Giờ làm việc của mấy ổng rất dây thun. Những ông tới sớm ngồi chờ một ông tới trể. Chờ không được thì kéo nhau đi uống cà phê. Có bữa cả bàn hội tề "bận" đi ăn giỗ nên không đến, dân có việc phải chờ hoặc về nhà rồi sáng mai trở vô. Đâu có ai dám kêu ca gì. Hai ông dân canh dượt sơ cho vui rồi kiếu từ vì phiên tuần của họ đã hoàn thành mỹ mãn. Còn lại một mình, ông Thường Xuyên bèn hỏi cung thằng Đặng. Thằng Đặng khai tự sự đầu đuôi.. Ông ta muốn gieo cảm tình với má nó, nên nghe xong ông quay sang thằng Hường: - Sao mày dám nói cháo lòng có cứ.. heo ở trỏng? - Da....da... ạ. - Lại còn dám nói cháo ruột cùn heo. Mày quá lằm rồi nghe. - Da... a... - Lại còn dám nói cháo lồ.. heo nữa. Mày có biết không? (Ông ta đặt điều để làm tội thằng Hường nặng thêm) Mỗi sáng mấy ông Hương chức đều lót lòng một tô cháo. Như vậy mầy nói mấy ổng ăn ...ruột cùn và lồ...heo hả? Tội mày lớn lắm. 10 năm tù ở, nói cho mày biết. Thằng Hường nghe đến đó thì hồn via lên mây. Nó lắp bắp không ra tiếng. Ông Thường Xuyên hỏi thêm: - Đó là tội phạm thượng "khi quân:" nghe mày. Tía má mày có ở nhà không? - Dạ có. - Lát nữa tao bắt lên đây trầu rượu lạy xin lỗi. Còn mày thì tao tống đi Bà Rá Yệm ở đó 10 năm cho biết. Ủa mà quên, má mày phải bồi thường trả cháo lòng cho người ta nữa chớ. Con dại cái mang, không cãi được. Thằng Đặng lên chưn "tâu" tiếp: - Dạ thằng này nó nói nó không sợ ai hết. - Tao nói chuyện với tía má nó chớ không nói chuyện với nó. Chập sau các Hương chức rải rác đến. Ông Hương Quản cũng có mặt. Ông bệ vệ đi vào với cây súng hai lòng trên vai. Người Thường Xuyên trở lại chức năng bình thường, nghĩa là "vâng dạ" với các vị Hương chức. Anh ta bẩm thuật lại mọi chuyện cho ngài Hương Quản. Vì nội vụ ném về việc "phá rối trị an". Ông Hương Quản nghe xong thì ngờ ngợ bèn bảo đưa hai thằng nhóc lên trình diện. Vừa trông thấy thằng Đặng, ông khoát tay: - Cho nó về rồi bảo người Thường Xuyên - Trả thằng kia về cho cha mẹ nó và dặn kỹ không để cho nó phá xóm nữa. Rồi kêu người đàn bà lên nghiêm sắc mặt: - - Việc trẻ con đánh lộn làng xã không hơi sức đâu mà xử. Trả cháo của chị, tôi sẽ cho xuất công nho ra bồi thường. Chị vừa ý chớ? Bà Mùi suýt sụp lại để đáp đền lượng biển trời của ông Hương Quản anh minh. Không ai ngờ ông xử phạt nhanh nhẹn và công bình đến như thế. Ông còn ân cần khuyên bà Mùi kiên nhẫn làm ăn nuôi con đợi ngày "chú Tửng" ở bên Tàu về sum họp nhứt gia. Bà Mùi cảm động đến không nói ra lời. Ông quả thiệt xứng mặt một đấng phụ mẫu chi dân. ... Thằng Đặng chạy bay tóc trán về chòi Năm Mẹo. Thấy mặt mày cháu hớt hãi Năm Mẹo mới hạch hỏi. Ban đầu thằng Đặng còn chối, nhưng sau cùng nó khai thiệt. Năm Mẹo nói: - Cậu không để cho cháu đi chợ khuya nữa đâu. - Rồi ai đưa má cháu vô chợ. - Để cậu tìm cách. Chớ nếu để cháu đi vào lúc khuya thế nào tụi con nít chợ cũng kiếm cách trả thù. Mà lần tới nó không chỉ giăng dây ngang đường làm cho cháu vấp té mà thôi đâu. Ở đời này người ta không sợ chó mà chỉ sợ chó cắn trộm mà thôi cháu ạ. Thấy Năm Mẹo lo âu, thằng Đặng cũng buồn nhưng tâm trí non nớt của nó không vói tới những chuyện cao xa như vậy. Nó vác sào chống xuồng đuổi vịt ra đồng. Bữa nay mở cửa chuồng hơi trể nên đám vịt hãng lao nhao ngóng cổ qua bức mành mành đòi trả tự do mỗi sáng. Cánh đồng mênh mông đã gặt xong. Phần lớn mặt ruộng đều khô nẻ, nên thằng Đặng lùa vịt xuống hà lãng để rỉa tép cá. Bầy vịt do cầu nó gầy cho ban đầu được hơn trăm con mới vừa bận áo lá. Từ lâu thằng Đặng xa thằng Tư Cồ và chúng bạn nên không có dịp đánh trỏng , đánh u, mò cá. Nó đi chăn vịt ở nơi ruộng nước còn bọn kia thả trâu nơi vùng khô chỉ thấy dạng hú hí vớ nhau cho đỡ nhớ. Nó nằm trên xuồng lấy chiếc nón lá úp mặt mơ màng nghe gió thổi vo vo qua những bờ trâm bầu mà lim dim muốn ngủ. Nó mường tượng lại buổi sáng. Nó không nhớ đã đánh những thằng nào, chỉ nhớ nó quất thẳng tay. Nó nhớ cái trả cháo đổ tràng lan trên mặt đất. Lúc nó được thả, đi ngang qua đó, nó hãy còn trông thấy con chó chợ ủi mũi đánh hơi tìm phèo, gan và thịt heo. Nó tiếc quá! Nó nuốt nước miếng. Nó ít khi được má nó cho một tô đầy và nhiều thịt. Bỗng nó nghe nhột lỗ tai. Nó ngồi bật dậy, tưởng đỉa chui vô. Nhưng không phải. Đó là miếng bông gòn có thấm mỡ trăn của ông Chín trị điếc cho nó. Nó sợ mà nghĩ thầm. Điếc một bên còn đỡ đỡ, điếc luôn bên kia. lấy gì mà nghe tiếu lâm của thằng Tư Cồ? Rồi nó vụt nhớ tới bữa ở chuồng trâu nghe Tư Cồ kể chuyện "Xập Vách". Nó cưới hắc hắc một mình. Nó nhớ cô Mười không hiểu câu chuyện nên không sợ "Xập vách". Bữa đó nó bắt thăm trúng cô Tám. Cô Tám...ôi chao cái mặt không được đẹp. Có lần gặp cô đi ngang, thằng Tư Cồ kêu: - Cô Tám ơi, tôi có bài thuốc hay lắm để dành cho cô đây! Cô Tám dừng lại hỏi thuốc gì. Tư Cồ bảo xức vô thỉ da mặt láng liền. Cô mừng quá hỏi Tư Cồ nói tỉnh khô: - Cô đi mua một buồng chuối hột nghe chưa? - Rồi sao nữa? - Đem về cất trong buồng., đừng cho ai thấy. hễ có người thấy thuốc không linh. - Rồi làm gì? - Mỗi buổi sáng ăn hai trái, trưa ăn hai trái, tối trước khi đi ngủ ăn hai trái nữa. Dự chi mỗi ngày ăn sáu trái. Nhưng nhớ đừng uống nước. - Được rồi. Không uống nước. - Ăn như vậy sáng ra cô thấy mắc đi cầu là thuốc có kết quả. Nhưng phải chờ ba ngày liền thì kết quả hoàn toàn. Cô Tám sốt ruột hỏi tới tấp. Tư Cồ không nín cười được mới bèn nói toạc ra: - Ăn chuối hột khó đi cầu, cô phải rặn. Càng rặn thì thịt trên mặt càng lối ra bít hết mấy nốt rổ. Nghe xong cách trị mặt rổ, cô Tám nổi cáu vác củi dừa đập. Thằng Tư Cồ chạy suýt chết. Cô bảo từ rày gặp nó ở đâu chửi nó ở đó và cấm cửa nó luôn. Thằng ác quá! Nói chơi gì mà nói như vậy! Nhưng rồi thằng Đặng nghỉ làm, ông Hương không có người coi trâu. Ông phải nhờ thằng Tư Cồ coi choàng thêm cả đôi trâu của ông. Cố nhiên cô Tám không thể cấm cửa cũng không thể chửi nó được. Ngược lại hai bên làm lành với nhau và coi sự chọc ghẹo xưa chỉ là một chuyện vui.
Xuân Vũ
Buồng Cau Trổ Ngược
Chương 8
Ông Hương về nhà khoa tay nói với vợ: - Việc gì tôi đã tính làm là phải thành. Cũng như những lần khác, hễ thấy ông về nhà là chiếc ghè tương bà nổi cặn nổi cáu lên. - Bộ đò bà Mầm chìm rồi sao ông về đó? - Bà sao cứ hoài vậy. Tôi đi lo việc làng việc xóm chớ phải đi chơi đâu. Ông hương biết bà Hương cũng như Giảo Kim ra trận. Hễ ông đỡ nổi ba búa đầu, tới búa thứ ba thì nhẹ re cho nên ông cứ cười trừ mặc cho bà đay nghiến. Ăn cơm xong, ông lên nhà cầu ngồi rồi lấy giọng nghiêm chỉnh để phản công: - Bà lại đây tôi nói chuyện cho bà nghe. Bà Hương còn hậm hực nhưng thấy đức lang quân đấu dịu thì cũng hơi nguôi. Bà nói: - Nếu không nhờ thầy Tư thì tôi đã bỏ cái nhà này mà đi lâu rồi! - Thầy Tư ếm mấy con yêu đó là một chuyện nhưng nếu không có thầy nầy (ông hương vỗ ngực) thì không xong... vụ con Tám đâu. Ông Hương ngưng ngang để ngầm hỏi bà xem sắp nhỏ có đứa nào ở nhà không? Bà Hương bảo: - Tụi nó đi xóm, đi giã gạo vần công hết rồi. - Còn thằng Sáu? - Nó ở luôn dưới chòi Năm Mẹo, coi ấp trứng vịt chớ đâu có về nhà. - Thằng đó làm lộ cơ mưu, hỏng hết! - Mưu gì mà dữ vậy? - Việc nhỏ mưu nhỏ, việc lớn mưu lớn, không có việc gì vô mưu mà thành được nghe bà! Ông Hương chậm rãi kể lại chuyện xử vụ thằng Đặng hồi sáng và kết luận: - Mấy ông bàn hội tề phục tôi sát đất! Không ai dè tôi phán xét như Khổng Minh vậy. -Rồi tiếp - Qua việc thằng Đặng đánh tụi con nít chợ, tôi rất mừng. - Đánh lộn, đánh lạo, du côn du kề như vậy mà mừng. Ông Hương cười hề hề: - Đàn bà tóc dài mà trí đoản. Bà biết một mà không biết hai. Một thằng con trai có tính khí kiên cường như vậy thì lớn lên mới có gan giữ gìn tài sản cho mình chớ. Nếu nó hèn nhát thì bị người ta lấn lướt giật hết của, chỉ đứng khoóc thì còn nhờ cậy gì. Bà Hương thấm ý nhưng làm bộ gạt phắc: - Nó đã là rể chưa mà chắc ba bó một giạ? - Việc gì cũng phải từ từ chớ. Giục tất bất đạt mà bà. Để tôi nói bà nghe. Tôi sẽ cho má nó lãnh bấn công- tin cho trường. Bây giờ có 50 học trò ở xa nhà. Chúng không có chỗ ăn cơm trưa. Tôi sẽ thay mặt bàn hội tề đến xin ông Hội Đồng một số tiền phúc thiện mỗi tháng. - Biết ổng có cho không mà xin? - Ổng là người có học, có nhơn có đức. Đặc biệt ổng rất thương học trò. Bà không nghe chuyện của ổng vứa rồi sao? - Chuyện ổng cưới vợ bé thứ mười trẻ măng đó bà? - Chuyện đó là chuyện tất nhiên rồi. Vua có cả ngàn cung nữ, ba bốn chục thứ phi, thì hội Đồng có bằng ấy vợ, lạ gì. Nếu không vậy ai ham làm vua, làm Hội Đồng, Cai Tổng mần chi? Nhưng không phải ổng thì ngày ngày tối tối lo cho mấy bà vợ bé mà thôi, Ổng còn làm việc xã hội nữa chớ. Nhìn người không nên chỉ nhìn một phía của họ mà phải nhìn khắp mặt mới đúng. Vừa rồi ổng chở một ghe chài lúa lên Saigòn bán. Bận về ổng đi xe hơi. Đi ngang Mỹ Tho ổng thấy một trường cũ ọp ẹp, ổng bèn cho cả số bạc bán lúa để cất trường mới. Chuyện đó ổng có nói với ai đâu. Cho tiền cất một ngồi trường ổng còn dám cho huống chi tiền ăn trưa cho mấy chục học trò. Bà Hương sốt ruột: - Rồi sao nữa, nói mau đi, cứ vòng vo Tam Quốc. - Thì sẽ cho má thằng Đặng nấu cơm trưa cho học trò. Cả hai việc đều tiện lợi và như vậy thằng Đặng sẽ không phải gánh cháo lúc khuya để bị tụi con nít chợ chận đường chọc phá. - Rồi ăn thua gì đến việc gả con Tám cho nó? - Ông hương chẫm rãi tiếp: - Cất nhà trước nhất phải lo cái nền. Nền vững nhà không đổ. Mình không thể gả con cho thằng ở đợ của mình. Do đó tôi cho cậu Năm nó đem về gầy dựng cho nó có chút ít của cải và mất cái tiếng ở đợ đó. Bà thấy chưa? À, bây giờ nói tới việc suôi gia. Tôi không thể ngồi ngang với con mẹ bán cháo chợ. Do đó tôi sẽ đưa bà ta lên. - Bà Hương háy một cái trời sập: - Đưa lên đâu? - Nữa! Bà cứ giữ cái tật ghen bóng ghen gió đó hoài. Tôi cũng biết ăn coi nồi ngồi coi hướng chớ đâu phải đụng gì cũng ăn, đụng đâu ngồi đó. Tôi chơi bời nhưng không mang tiếng xấu cho bà. Tôi cho má thằng Đặng nấu cơm rồi tìm cho bả một căn phố, dần dà bả sẽ bán cháo ngay trước cửa nhà. Bà Hương đứng dậy ngoe ngoải bỏ đi. Ông hương kéo lại: - Lại đổ cái ghè ra nữa rồi. Bà Hương trợn mắt: - Bán cháo để ông mua hả? Ông Hương cười: - Thằng cha Chánh Lục Bộ mới chết vợ. Tôi sẽ cắp đôi cho nó. Coi bộ xứng lắm. Thằng chả chỉ sồn sồn, con mẻ thì cứng cạy, bên đường bên đậu hùn nhau nấu chè, bà hiểu không? - Coi chừng ông mai tốt số đó chớ. - Không phải đâu bà. Chừng vài năm, con mẹ bán cháo lòng sẽ trở thành bà Chánh Lục Bộ. Chừng đó mình làm suôi. Hai nhà đâu có chênh lệch bao nhiêu. Mình khỏi mang tiếng gả con cho thằng con trai của con mẹ bán cháo lòng, bà hiều chưa? Bà Hương không ngờ chồng cao kiến như vậy nên ngồi làm thinh. Ông hường được trớn tiếp: - Con gái mình có chỗ kém khuyết, mình không thể bắt chước cái cặp "kém môi mép và thiếu chân đứng" được nên mình phải đi lối khác. Nếu không tính sớm để con gái mình vừa quá lứa vừa mặt rổ sẽ ở vá suốt đời. Việc thứ nhất là cho thằng Đặng nghỉ việc để nó về nhà tránh tiếng ở đợ cho mình, mình đã làm xong rồi. Việc thứ hai là thay lớp bán cháo cho má nó. Việc này hơi khó. - Tại sao vậy? - Thì thằng Cha Chánh Lục Bộ nhát đàn bà, cho nên trong bàn hội tề chỉ có mình chả là một ông một bà thôi, còn ngoài ra đều một ông hai ba bà hết. - Như vậy ông tốt chớ sao! - Tôi nói thiệt bà cỡ như má thằng Đặng tôi búng tay cái "chóc" là được liền, nhưng tôi thấy không có tiện. Chơi bời ở đâu cũng được, nhưng trong xóm mình phải đàng hoàng vì ngày nào cũng thấy mặt nhau. Ông Hương tiếp: - Cái khó thứ hai là con mẹ thằng Đặng hiện đang có nhân ngãi, không biết nó có chịu rứt ra để làm bà Bộ hay không. Trước nhất tôi phải bảo nó nhận nấu cơm công- tin cho học trò cái đã. Miễn giữ con mẻ ở chợ thường xuyên thì tôi sẽ tạo cơ hội cho thằng chả tới tò vè.. Đàn bà thì ham chồng quyền thế. Vừa có việc làm ăn tiện lợi lại có chồng hương chức, không tốt hơn buôn bán vất vã và cặp với thằng dân quèn hay sao? Cho nên tôi chắc sớm muộn gì hai bên cũng xáp nhau. Bà Hương suy nghĩ một hồi rồi nói: - Nhưng việc khó nhất là gả con Tám cho thằng Đặng. - Khó làm sao? - Nó tuy nghèo nhưng không tật nguyền. Chỉ cần bộ quần áo mới tròng vô là nó trở thành một đứa phải thế rồi. Còn con mình mặt rổ chằn như vậy không che dấu được. Con trai có đứa nào lại chịu cưới vợ xấu xí? Ông Hương gạt phắt: - Nói như bà thì mấy người mặt rổ ế chồng hết sao? - Không phải ế, nhưng khó lấy chồng hơn người khác. - Bà đề tôi lo. Cứ tiến hành như nó đã chịu cưới con Tám. Nếu có trở ngại thì tôi sẽ tìm kế. Bà Hương lại hỏi tiếp: - Còn vụ thằng Sáu, ông tính sao? Phải cưới vợ cho nó trước rồi gả con Tám chớ. Em mà có gia đình trước anh coi sao được? Hay là điềm đã ứng ở buồng cau trổ ngược? - Được chớ sao không được...ta? Bỗng đâu có tiếng dội từ trong buồng. Cậu Sáu sùng sững đi ra, múa tay: - Ba cứ gả con Tám con Chín con Mười cho thằng Đặng đi. Xong rồi ba hãy cưới vợ cho con. Ông hương quát: - Mày điên hả Sáu? - Con không điên đâu ba. Cái buồng cau trổ ngược đó là điềm báo trước thằng Đặng chăn trâu trở thành bá hộ. Ba không gả em con cho nó thì nó cưới người khác. Các em con sẽ lỡ thời ở vá hết cho coi. Nói xong cậu Sáu hươi tay múa chân: Bậu lỡ thời như cá cắn câu Cá cắn câu người ta còn bắt Bậu lỡ thời như hạt mưa sa Hạt nưa sa người ta còn hứng Bậu lỡ thời như trứng gà che Trứng gà che người ta còn bán Bậu lỡ thời như ván đóng đinh... Ông hương quát, cắt ngang bài vè ứng khẩu của cậu Sáu. Cậu Sáu bỏ đi thẳng. Bà Hương lắc đầu: - Nó càng ngày càng khùng tới. - Tại bà không chịu cưới con Láng cho nó chớ sao! - Tôi nghe vụ con ông Cả cũng không đi tới đâu mà. Ông Hương nói luôn: - Tôi có hỏi ổng ở trong nhà làng thì ổng nói đã tìm xong nơi chốn cho nó, nhưng nó lại không chịu. Nó khăng khăng đòi cưới con Láng. Cho nên sắp đám cưới lại vác của đi trả cho người ta. - Vậy tôi tưởng đã xong rồi chớ! - Xong gì mà xong. Con Láng còn trơ trơ đó. Bà Hương nói: - Lúc này thằng Sáu mình ăn dầm nằm dề dưới chòi vịt của Năm Mẹo. Một bữa tôi dỗ ngọt nó, nó khai cho tôi nghe hết. - Nó khai làm sao? - Nó nói nếu nó đồng ý gả em gái cho thằng Đặng thì Năm Mẹo sẽ nói gia đình con Láng giùm cho. - Bà liệu Năm Mẹo nói được không? - Ai đoán nổi! Biết con Láng có chịu con mình không? - Tại bà, nên có cái "ngấn" cũ đó rồi bây giờ muốn xóa đi cũng khó. Bà Hương thở dài: - Cái thằng in là quỷ nhập. Nó ăn nói có khi như thánh, có khi như ma quỷ. Đó ông thấy hồi nãy không? Có lần tôi hỏi nó ở đâu mà nó những câu vè đó? Nó bảo... đêm nào nó ngủ cũng thấy một ông già râu bạc tới dạy nó. - Tầm bậy! Ông già nào mà dạy! - Hôm tôi mời ông thầy Tư tới ếm, nó lẻn ra sau vườn đốn quách cây cau có buồng trổ ngược. - Tôi biết mà. - Nó bắt con gà mái gáy ăn thịt luôn. - Con gà thầy Tư bảo là "gà bà" đó hả? Hì hì...tôi bảo là không có ma quỷ gì hết. Cau trổ buồng ngược, gà mái gáy như vậy cũng là chuyện thường thôi. Bà cứ giãy đông đổng lên cho là điều gỡ rồi đi mời thầy tới làm om sòm rạ.. Bây giờ trong xóm ai ai cũng đồn rằng nhà mình có quỷ hiện hình. -Ông Hương vụt đứng dậy bảo -Đâu để tôi xem mấy gốc cau! Rồi ông đi ra sau vườn. Cây cau có buồng trổ ngược bị đốn ngã vắt ngang ao cá nuôi vẫn còn nắm đó, đầu gục xuống nước. Tàu lá phập phều đã thối ra. - Kêu tụi nó lôi cây cau lên. - Thầy Tư bảo không được động tới. Đó là xác con yêu chớ không phải cây cau đâu! -Bà trỏ gốc cau -Ông thấy máu quanh gốc cau không? Ông hương nhìn bùa chú cắm dọc mé mương, cái rách nát cái gãy cụp, chữ đỏ trên giấy vàng nhòe nhoẹt. Ông không tin có ma quỉ nhưng ông cũng không dám phá bỏ bùa phép của thầy Tư. Ông nhìn suốt hàng cau dọc mé mương. Mỗi gốc như một con người mang trên ngực một lá bùa vàng chữ đỏ. Bà Hương giải thích: - Thầy Tư bảo nếu không trấn ếm, hàng cau này đều trổ buồng ngược và đại họa sẽ đến nhà mình. Ông Hương không nén giận được nữa. Ông bước tới đưa tay giật lia lịa vò nát ném xuống mương: - Đại họa gì, đồ thằng thầy điên. Từ rày bà không được rước thằng chả tới nữa. Bà Hương không ngăn kịp hành động chớp nhoáng của chồng, đành đứng ngó.
Xuân Vũ
Buồng Cau Trổ Ngược
Chương 9
Năn Mẹo đang lui cui lựa hột vịt lộn thì có tiếng hỏi: - Cậu Năm làm gì đó? Năm Mẹo ngẫng lên: Thì ra má thằng Đặng, chị Tư của Mẹo. Lâu nay Năm Mẹo giận ngầm người chị ruột về việc không ngó ngàng tới thằng Đặng, mà cứ bỏ phế cho mình coi sóc. Ngoài việc gánh cháo lòng, thì hầu như thằng Đặng không có dịp gặp mẹ. Năm Mẹo coi việc nuôi nấng thằng bé là nghĩa vụ của mình. Dầu sao nó cũng là máu mủ của Năm Mẹo. Thấy chị tới, Năm Mẹo không săn đón niềm nở, chỉ đáp một cách lạnh nhạt rồi tiếp tục công việc. Chị Tư lại ngồi bên cạnh em à nhỏ nhẹ. - Cậu giận tôi làm chi tộ nghiệp cậu Năm. - Tôi có giận chị đâu! Chị Tư phân trần: - Tía thằng Đặng đi về Tàu chắc là không trở quạ Trước khi đi y có dặn, nếu trong 32 năm... - Tôi biết rồi! -Năm Mẹo xua tay. - Cậu cũng biết mà cậu Năm. Đàn ông ở một mình thì dễ, còn đàn bà ở một mình thì khó. Kẻ đi qua dòm, người đi lại ngó. Ai muốn chọc ghẹo cũng được. Cậu không nghe câu hát đưa em "Đi buôn thiếu vốn anh dùm. Ở nhà chị đó chú trìm chú dê... " hay sao? Đến đổi ông trùm mà cũng chọc ghẹo được nữa là ai, tôi làm sao sống để nuôi con. Tôi thương con tôi nhưng tôi thương bằng cách khác... - Chị Tư nghẹn ngang. - Bằng cách bỏ nó cho qua diều xớt phải không? - Tôi bán cháo có bao nhiêu tiền tôi giữ nguyên để cưới vợ cho nó. Chớ tôi đâu dám xài. Nay nghe cậu định hỏi vợ cho nó thì tôi đem tiền đến cho cậu đây. - Chị biết năm nay nó bao nhiêu tuổi không? - Nó tuổi Tuất ẩn tuổi của ông già nó - Chị Tư vừa nói rồi móc gói bạc trong lưng ra. Năm Mẹo lắc đầu: - Tôi đủ sức, chị không phải lọ Hơn nữa thằng Đặng cũng biết thân nó, cha mẹ còn đủ mà như mồ côi. Chị Tư rơm rớm nước mắt: - Không phải vậy đâu Năm à! Tôi biết cậu gầy dựng vốn liếng cho nó tư lâu. Tôi cũng thầm mang ơn cậu. Tôi thấy nó biết nghe lời cậu tôi mừng lắm. Do đó tôi không đưa tiền cho nó. Nó còn nhỏ không biết cất tiền. Bây giờ tôi giao số bạc này cho cậu. Năm Mẹo làm thinh. Chị tư tiếp: - Bữa nay tôi tới đây là để nói với cậu một chuyện khác chớ không phải vụ tiền bạc. Số là ông già thằng Đặng về bển... rồi có vợ Ở luôn bên đó. - Sao chị biết? - Có thơ qua mà. Không phải gởi cho tôi mà gởi cho người khác. - Gởi cho ai? Người khác là người nào? Chị Tư làm thinh một lúc rồi mới chậm rãi: - Cậu Năm biết ông Tàu Phú Xường ở trong chợ mình không? - Nghe tiếng chớ không biết. - Ông già thằng Đặng gởi cho ổng. - Rồi ăn thua gì tới chị chớ? -Năm Mẹo quát. Chị Tư vẫn trấm tĩnh vó vẻ tự chủ, hồi lâu mới tiếp: - Ông già thằng Đặng gả tôi cho ổng. - Hả... ả? Năm Mẹo kêu lên. Mấy cái trứng trong tay rơi xuống đất. Chị Tư nhìn những trứng vỡ tan nhầy nhụa trên mặt đất mà không nói gì. Năm Mẹo lại gắt: - Y gả cho chị chệt Xưởng? - Phải! - Đời nào mà lại có sự kỳ cục như vậy? - Ổng nói ổng không trở qua nữa. - Đó, thấy chưa? Ai biểu chị ham chồng các chú. Bây giờ nó về Tàu. - Không phải ham cậu Năm à! Hồi đó ba đau nặng không có tiền hạy thuốc nên má có hứa với ổng là nếu ổng giúp tiền cho ba uống thuốc mạnh thì sẽ gả tôi cho ổng, chớ đâu phải tôi ham. Thiếu gì người mình mà tôi đi lấy chồng các chú cho chị em bạn chê cười. Nghe chị phân trần. Năm Mẹo thấy thương chị. Chính hồi đó Năm Mẹo cũng thấy thằng chệt đó dễ thương. Năm Mẹo dịu giọng: - Bây giờ chị tính sao? - Ông già thằng Đặng có nói rõ trong thơ, bảo ông Tài Phú phải đối xử tử tế với tôi và phải nuôi thằng Đặng cho nó ăn học. - Ăn ở chuồng trâu và học với ba con vịt hãng kia kìa. - Tôi rối trí nên muốn hỏi cậu. - Ai biết đâu chị, chị làm sao thì làm. Còn thằng Đặng thì sắp cười vợ rồi,, đâu cần ai nuôi nó nữa. Chị Tư biết em đang hờn mát, nên kiên nhẫn nói cho ra lẽ: - Cậu nghĩ coi mỗi ngày tôi nấu một nồi cháo lòng được bao nhiêu tiền? Thấy con đi làm thuê làm mướn, tôi đứt ruột đứt gan chớ đâu có vui vẻ gì, nhưng cố bậm môi cho quạ Bây giờ chuyện đã như vậy. Nắng bề nào che bề nấy còn biết làm sao? Ông Tài Phú chết vợ mấy năm, con cái đã có vợ chồng và đi tứ tán hết, còn một mình ổng ở nhà coi sóc tiệm hàng xén không xuể... Nếu cậu không chịu thì tôi không nghĩ tới nữa. Năm Mẹo cười nhạt: - Cái số của chị là số chồng chệt. - Chệt đâu phải tệ cậu Năm. Họ còn cưng vợ hơn người mình nữa đó. Ông già thằng Đặng... - Thôi đi chị Ơi!... Mai mốt ông Tài Phú về Tàu, rồi chị lại bỏ cho tôi nuôi em thằng Đặng! Nghe có tiếng xuồng khua lụp cụp ngoài hè, Năm Mẹo ngưng ngang bảo: - Thằng Đặng nó về đó, chị hỏi nó coi nó nói sao? - Tôi không hỏi đâu. Để mai mốt rồi cậu hãy hỏi. Nếu nó không chịu thì tôi cứ đi bán cháo lòng hoài hoài chớ không buồn phiền chi hết. Sau khi thằng Đặng cưới vợ, tôi sẽ về ở với nó. Nếu có con, tôi coi chừng cháu nội. Thằng Đặng dựng sào ở mái chòi rồi lột chiếc nón lá vừa quạt vừa bước vộ Nó chưng hửng khi thấy mà nó ngồi trong chòi. Nó kêu lên một tiếng "mà" rồi đi thằng ra sau múc nước uống, và than: - Trời nắng khát nước muốn điên! Năm Mẹo hỏi: - Mầy bỏ vịt ăn ở đâu mà về đây? - Cháu lùa nó xuống "con lươn" cho nó rỉa cá cạn. - Coi chừng tụi thằng Tư Cồ bắt lén đó. - Dạ, cháu mướn tụi nó một chục trứng coi chừng dùm. - Trứng đâu mà cho vậy? - Nội trứng rớt cũng đủ mà cậu. Lâu lâu cháu cho tụi nó một ít trứng hoặc một con vịt đẹt đắp đất sét nướng ăn. Nếu không tụi nó gài bẫy bắt cũng vậy. Năm Mẹo nhìn chị tư, ý bảo: Chị nói gì thì nói đi! Nhưng chị Tư chỉ hỏi thăm vài việc làm ăn rồi về. Từ ngày Năm Mẹo đánh tiếng hỏi con gái ông Hương cho Đặng thì chị không bắt nó đi gánh cháo lòng cho chị hằng sáng nữa. Làm như vậy mất thể diện thằng rể ông Hương. Chị Tư không muốn nói chuyện đó với con và cũng không muốn Năm Mẹo nói với chị trước mặt con. Năm Mẹo đã làm cho thằng cháu trở thành chủ một bầy vịt hãng khá đông. Nó đã thoát khỏi cảnh ở đợ ăn cơm người ngủ chuồng trâu hơn một năm. Nó chứng tỏ là một đứa bé biết nghe lời dạy bảo và siêng năng làm lụng. Cậu Sáu khùng là người tới lui thường xuyên chòi này và ngỏ ý muốn giúp thằng Đặng trong việc cưới em gái của cậu. Năm Mẹo chỉ cám ơn sự giúp đỡ về tinh thần chớ không nhận sự giúp đỡ vật chất. Năm Mẹo muốn tỏ ra cho bà con vùng này biết rằng "Thằng Mẹo chỉ nhờ bà con một lần. Đó là khi Mẹo chết thì tiếp một tay khiêng đi chôn, còn sống thì Mẹo tư lo lấy một mình, không làm phiền ai một chút". Tía của Mẹo là ông Bảy Mưu. Không hiểu đó là tên cúng cơm hay tục danh do cuộc sống gán chọ Như ông Quản Đìa, ông Cả Trâu, ông Hội Đồng Gà v.v... Có điều lối xóm biết rõ là ông Bảy Mưu thuộc nằm lòng những tích truyện Tàu. Đám giỗ nhà nào cũng mời ông tới, để sau khi đánh chén no say, kẻ nằm người ngồi, gật gà gạt gù nghe ông Bảy kể chuyện Trận Xích Bích. Tam Tạng Đi Thỉnh Kinh. Tiết Giao Đoạt Ngọc. Nhiều người nghe ông kể tới kể lui nhưng không nhàm tai. Ai muốn kể chuyện nào ông kể chuyện nấy, ai hỏi tích truyện nào dù khó nhớ đến đâu ông cũng trả lời ron rót. Nhưng ông thích nhứt là kể những mưu kế đánh giặc, đặc biệt là trận Xích Bích. Ông bảo: "Đời này muốn hơn người phải lập mưu kế! Tào Tháo bị trúng kế Khổng Minh mà thua trận Xích Bích phải bỏ ngựa chạy bộ, phải vứt mão, cắt râu rồi từ đó lụng bại luôn. Nếu không có trận Xích Bích chưa biết thế chân vạc sẽ ra sao?" Lớn gọi là Mưu, nhỏ tên là Mẹo. Có lẽ với ý nghĩ này ông đặt tên cho con trai là Mẹo chăng? Một hôm ngôi nhìn con chơi "U" với tụi trẻ xóm, ông thấy Mẹo vất vả mà cứ thua hoài. Ông bèn bảo nhỏ: "Con không cần phải om eo ếch của địch. Khi nó đổ mồ hôi thì trơn, ôm hay vuột, lại nữa nó lớn con, ôm nó vảy con văng ra, chi bằng con thộp chân nó, nắm cổ chân cho thật chắt rồi lôi ngược lại, nó còn một chân không thể nào bò về ranh được." Một lần khác nghe con học bài Quốc Văn "Đào Duy Từ nhặt quả bưởi", ông bảo đem sách lại cho ông xem. Rồi ông cắt nghĩa: "Quả bưởi rơi xuống hố! Trò thì hì hục moi, trò vác cuốc đào bới. Chỉ có trò Đáo Duy Từ sáng ý. Trò Từ múc một chậu nước mang đến đổ xuống hố. Tức thì trái bưởi nổi lên. Đào Duy Từ nhặt liền quả bười khỏe ru và nhanh hơn các bạn. Đó là Mẹo." Ông tiếp "Con xem kìa. Chuột khoét dừa không dễ gì mình bắt được. Mình chỉ cần cái rập là nó chết ngaỵ Đó cũng là Mẹo. Kìa cài hang chuột, muốn đào bắt được nó phải tốn mố hôi. Ta chỉ cần cÿi xà vi và một mớ rơm. Đốt và quạt khói, trong vòng vài phút cả mẹ lẫn con chui ra lọt cả vào xà vi, ta tóm gọn. Đó cũng là Mẹo. Mẹo giúp cho ta ít tốn sức mà vẫn thành công trên đường đời." Ông cha chết rồi, nhưng bài học còn lại cho con như một gia tài. Năm Mẹo học lóm của người Tàu cái Mẹo ấp trứng vịt bằng mặt trời. Mẹo thành công trong việc mở lò bán vịt con cho cả vùng. Một hôm chở vịt con đi bán bị trạm xét đánh thuế. Mẹo đóng tiền nhưng ức lắm. Về nhà nghĩ cách. Lần sau Mẹo chở trứng qua trạm Trạm không đánh thuế trứng. Lần kế Mẹo chớ trứng cố nhiên không bị thuế. Nhưng qua khỏi trạm thì trứng nở rộ ra vì đó là trứng ấp gần nở. Bằng cách đó Mẹo trốn được thuế mà không ai có thể nói gì. Đó phải chăng là Mẹo? Bây giờ Mẹo phải giải quyết hai chuyện. Đó là chị Tư có nên lấy ông Tài Phú Xường hay không? Và việc cưới vợ cho thằng Đặng. Hai việc này có liên quan với nhau. Và rất quan trọng. Mẹo đoán việc ông già thằng Đặng muốn gả má nó cho Tÿi Phú Xường là có thật. Chắc không có cạm bẫy gì trong vụ này, nhưng phải dò xét kỹ. Nếu thằng Đặng lọt vô cửa nhà này thì sẽ không bị lép vế đối với ông Hương vì lão Tái Phú là tay có tiền của. Con trai của ông Tài Phú cưới con gái ông Hương là môn đăng hộ đối quá rồi.
Xuân Vũ
Buồng Cau Trổ Ngược
Chương 10
Ông Hương gọi cậu Sáu lên hỏi: - Mày nói với thằng Đặng những gì thằng quỉ? - Con nói gì đâu. Ủa mà có. Con có bảo nó là tao có ba đứa em gái,, con Tám, con Chín thì gả được rồi, mày muốn đứa nào tao gả đứa nấy. Còn con Mười thì còn nhỏ. Đó là con nói hồi năm ngoái. Dạ còn năm nay không có nói như vậy nữa. Ông Hương mừng rỡ: - Con không nên nói như vậy được nghe! Vì việc hôn nhơn của các em con là do ba má định chớ không phải do con, nghe không con! Cậu Sáu cúi đầu và cười hắc hắc nhưng cậu làm nghiêm nói: - Đó là chuyện năm ngoái, còn năm nay thì khác. - Khác làm sao, con? - Dạ con Mười cũng lớn rồi. Ba đứa nó mặc quần mặc áo của nhau vừa triến, đâu có rộng hẹp cái nào. Vậy nên con bảo thằng Đặng: "Ba đứa nó, mày muốn đứa nào tao gả đứa nấy!" Ông Hương trợn mắt: - Mày hại tao rồi thằng ôn binh! Cậu sáu vẫn không nao núng: - Con gái lớn lên để trong nhà làm gì bả Tụi nó làm choáng đám trong nhà nên con khó cưới vợ lắm. Chị dâu nào không sợ em chồng? Một đưa đã mạt kiếp rồi, ba đứa chịu sao xiết? Ba tống được đứa nào đỡ cho con đứa nấy ba à! Thầy thằng con không đến nổi khùng lắm, nên ông Hương dịu giọng: - Nhưng phải gả con Tám trước, chớ nếu gả con Chín, con Mười trước rồi làm sao con Tám lấy chồng? - Ba không thấy mặt con Tám như vậy sao? - Con chỉ biết một mà không biết hai.. Rỗ cũng đẹp chớ có sao! Rỗ của em con là rỗ duyên chớ đâu phải rỗ xấu. Hơn nữa rỗ mà có tiền còn hơn mặt láng như đít ếch mà túi không có xu nào.. hà..hà. Cậu Sáu cười ré lên: - Sao hồi đó ba không lấy bà nào mặt rỗ mà lấy má con mặt láng như đít ếch vậy? - Máy nói bậy tao đập mày mắc dịch bây giờ. - Vậy ai biểu ba nói lấy vợ mặt rỗ là duyên chi? Bà Hương nghe hai cha con to tiếng, bèn ló mặt ra bảo con: - Mày đi xuống chuồng trâu coi tụi nó làm đống ung chưa? Cậu sáu hậm hực bước ra. Ông Hương hỏi bà Hương: - Mấy đứa nó đi đâu hết rồi? - Tụi nó đi coi đám thầy Tư "ngồi nghinh" hay "xuyên lìn" gì đó. Ông Hương sìa môi: - Thằng Đồng An nói là ngồi trên mũi dao phay nhưng sự thực trên mũi dao có để đồng xụ Ngồi một ngày dao cũng không đâm đít nó. Còn có nói lấy mũi quay dệt vải đâm qua gò má, nhưng nó có làm bao giờ. Nó chỉ cắn cổ con chó mực phun máu phèo phèo. Người ta sợ, nên bụm mặt không dám nhìn. Thừa lúc đó nó lấy cây quay ngặm ngang miệng. Những người dạn, hí hí mắt nhìn ba chớp ba sáng, tưởng nó đâm qua gò má. Ba thằng thầy pháp này mị dân nên chỉ trổ tài ban đêm, chớ ban ngày dám làm phù làm phép gì? Bà Hương bào: - Thầy Tư linh thiệt.. Ông đừng nói vậy không nên. Có phải nhờ ổng ếm năm ngoái mà năm nay không có buồng cau trỗ ngược, không có con gà mái nào gáy bậy không? - Ổng giỏi ếm, đâu bà nhờ ổng ếm con Tám nên gia thất sớm hơn em nó, ếm cho thằng Sáu hết khùng coi nà! - Ông nói lãng nhách. Ếm hết bệnh tật, ếm cho ma quỉ đi khỏi nhà, chứ ếm lấy chồng, thầy nào ếm cho được? Ông Hương bực bội: - Bà thấy, tại cái thằng khùng mà mình khó ăn khó nói với Năm Mẹo đó! -Từ ngày thằng Mẹo đánh tiếng hỏi con gái, ông không gọi Năm Mẹo bằng thằng như trước nữa - Mình định gả con Tám cho nó, nó lại đòi con Chín, bà không biết sao? - Rồi ông tính cách nào? - Ai mà gả. Thân phận của nó như vậy là nó phải chịu lép một chút chớ, được voi còn đòi tiên. Năm Mẹo thiệt không biết điều - Ông liệu mà xoay xở, để cù nhầy rồi thành khoai sùng chuối sượng hết, còn ai rớ tới nữa. - Được rồi, bà để cho tôi! -ông Hương nói như đã tính trước từ lâu -Nó muốn trèo cao, tôi cho nó té nặng. Ba đứa con gái suýt soát tuổi với nhau, bắt rể đặng mang họa à? Nhất là... Ông Hương ậm ợ rồi ngưng ngang Đám cúng của hầy Tư kết thúc khuya lơ khuya lắc. Người trong xóm coi mãn nhãn những trò phù phép của thầy rồi mới chịu về, kéo nhau đi có dây, quơ đuốc đỏ vườn, tiếng nói cười râm ran. Thằng Tư Cồ, thằng Ốc Bưu, thằng Trơn đi sau cùng. Chúng không có đuốc nhưng không đi nhờ ánh đuốc của người khác và cũng không sợ mạ Chăn trâu là ông nội của ma quỉ. Ma quỉ sợ chăn trâu thì có. Hay đúng ra chăn trâu chính là ma quỉ, quỉ sống. Thằng Tư Cồ hỏi thằng Trơn: - Chừng nào tao được ăn đám cười của em gái mày hả mày? - Nó có ưng ai đâu mà cưới? - Vụ Ông Cả xù rồi, thì quay qua ông Hương chớ! Cậu Sáu lội xuống chòi chú Năm Mẹo, chắc nhờ chú làm mai chớ gì. Hễ con Láng ừ một tiếng là trở thành chủ điền ngay mà. - Thôi mày ơi, đùng có nói chuyện bao đồng! - Trơn gạt ra. - Thằng "Đặng ú lúc rày lên chưn như vịt lội bùn thôi chớ gì! - Mày không biết chuyện gì sao! - Tư Cồ gạn. - Nó sắp làm rể ông Hương chớ gì! Chỗ đó thì bảnh rồi, nhưng gặp con vợ rỗ nhăn. - Rỗ thì xúc lúa lấy bạc đắp vô hết rỗ! - Nghe nói nó đòi con Chín. - Ma mà gả con Chín cho nó. Con Chí..in .. thằng Trơn vấp cái rễ u suýt té. Nó gượng đứng lại và dứt ngang. Tư Cồ tiếp: - Bây giờ nó là con ghẻ của thằng cha Tài Phu Xường. Tài Phú Xường nào? - Thằng Tàu này giàu lắm. - Rồi sao thằng Đặng lại làm con thằng chả được? - Ông già tía thằng Đặng về Tàu rồi mất gốc luôn ở bển. Thằng chả gởi thơ qua gả má nó cho thằng cha Tài Phú. - Có chuyện đó nữa sao? - Má nó đâu còn bán cháo lòng nữa. Bữa nào vô chợ mầy ghé căn bìa mé sông sẽ thấy chị Tư cháo lòng bây giờ mặc quần lãnh, áo nhỏ, túi đầy bạc giấy bạc cắc, còn thằng Đặng thì ở trên lầu. Bầy vịt của nó, chú Năm Mẹo mướn người giữ. Chú khôn lắm. Nhờ cái tiệm Tài Phú, chủ bỏ mối hột vịt và vịt con thiệt đắc lắm! Thằng Trơn nói: - Tao nghe đồn thằng cha Tài Phú cưng thằng Đặng còn bơn cưng trưng mõng. - Ẵm mẹ thì phải cưng con chớ sao! - Thằng chả định cưới vợ sẵn cho nó. - Vậy bỏ bà Tám rỗ cho ai? - Cho mày! - trơn nói bất ngờ. Tư Cồ gạt ngang: - Tao hả? Cũng được. Mày không nghe câu hát đưa em sao? - Hát thế nào? - Lấy chồng cà xích là duyên. Lấy vợ mặt rỗ là tiên ba đời. - Ừ, tao gả bà tiên rỗ cho mày đó. - Nhưng tao phải lấy hết cả ba, tao mới lấy. Để khi vui con chị, khi buồn con em! há há... á! - Tư Cồ cười ré lên. Thằng Trơn đấm vai nó, bảo: - Mày bớt cái họng ếch lại, hình như mấy cô nương đang ở trước mặt mình. - Nếu vậy, mình đi mau lên, tao hỏi thăm chút. Cả bọn cùng đi bương lên. Ốc Bưu lên tiếng hỏi: - Chị Tám đó, hả? - Tôi không phải tên "đó". -Có tiếng đáp gay gắt. Biết đúng tam nương. Tư Cồ bèn tiếp ngay: - Cô Tám ơi!, Cô Tám nè! - Tôi cũng không phải tên "ơi", tên nè gì hết! Tư Cồ càng bắt được mối để kiếm chuyện cù nhầy, bèn phăng tới: - Cô đi chầm chậm, tôi có cái toa thuốc thiệt hay. - Thuốc gì? - Thuốc này cô cần lắm. Uống vô một đêm sáng ngày cô rọi kiếng thấy khác liền. - Thôi đi đừng có nói láo! - Đứa nào nói láo cho bà bắn đui một mắt. - Còn một mắt để nói láo tiếp hả? - Trời sanh con người ta có hai con mắt, bắn đui hết, không thấy đường đi "té thùng đinh" làm sao? Cô Tám bị chăm chọc, và vốn ghét Tư Cồ vì tật nói tiếu lâm, nên càng không nhân nhượng: - Mấy người như anh thì bà phải bắn đui hai con mắt và thụt lưỡi luôn cho bỏ thói nói bậy. Nhưng Tư Cồ không ngán. Tư Cồ đi nhanh lên ngang với cô Tám và rỉ tai rồi cưới hé hé. Sẵn cây đuốc lá dừa trong tay, cô đập lên đầu Tư Cồ. Tư Cồ ôm đầu chạy thụt lui. Tàu đuốc đỏ nghé trên đầu Tư Cồ, Tư Cồ chạy đến đâu tàu đuốc rơi đến đó như pháo bông. - Quân khốn nạn - Cô Tám chưa hết nư giận, đuổi theo đập liên tu, vừa đập vừa chưởi. Tụi thằng Trơn quay trở lại với Tư Cồ. Chờ cho tam cô nương đi xa, thằng Trơn hỏi: - Mày cho cổ bài thuốc gì mà cổ nện đuốc lên đầu mày vậy? - Tao cho cố bài thuốc uống hết rỗ! - Bài thuốc ra sao? Tư Cồ cười khục khục, tay vò cái đầu tóc vị cháy khét ngú, miệng nói: - Tao bảo cổ ăn ba trái chuối hột buổi sáng, ba trái buổi chiều và đừng uống nước. Như vậy đi cầu nín hơi rặn kịch liệt. Thịt sẽ lồi lên mấy lỗ hủng. Ăn chừng một chục buồng chuối thì da mặt sẽ liền vo. Cả bọn cười ngặt nghẻo: - Cổ cho mày ăn một chục cây đuốc còn chưa xứng.
Xuân Vũ
Buồng Cau Trổ Ngược
Chương 11
Thằng Đặng bắt con gà nòi bỏ vào ban hàng rồi thừa lúc má nó bán hàng ở trước cửa tiệm, nó lỏn ngã sau ra chợ, bọc quanh nhà việc rồi dông tuốt về chòi. Từ ngày vào ở với má nó trong tiệm Tài Phú Xường, nó cảm thấy như ở tù. Mặc dầu được nuông chiều, ăn uống đầy đủ, quần áo phủ phê, nhưng nó vẫn nhờ đồng ruộng gió nắng và bầu trời xanh bao la, nhớ những gò đìa và cây năng cọng cỏ thân thuộc trìu mến. Riêng con gà của nó thì càng khổ hơn. Nó phải nhốt con gà trong một cái lồng tre con, chỉ để dành nuôi gà cho con nít chơi. Con gà nay đã trổ mã ra dáng con gà nòi hẳn hoi. Lông nó đen mướt, khi nó đứng ngoài nắng thì lại như pha màu xanh đậm. Mặt nó đen thui như ai lấy lọ nghe. bôi lên vậy. Do đó Năm Mẹo gọi nó là con gà "ô mặt lọ", thằng Đặng không thích cái mặt lọ lem đó, nó không muốn nuôi, nhưng Năm Mẹo bảo: Dị tướng ắt kỳ tài" để thong thả rồi nhờ ông Chín xem vậy. Nghe vậy, thằng Đặng cũng ráng chăm sóc con gà. Đem nó vô chợ, mỗi lần nó gáy cổ nó cất lên cái mồng nó pha chạm vào nóc bội, cần cổ nó vẹo qua một bên chớ không vươn thẳng được. Mỗi lần nó gáy mấy thằng con nít bên kia vách lại la om phản đối hoặc ném đá sỏi qua và còn chưởi "tía na má nị" um trời. Thầy cháu về, Năm Mẹo hỏi: - Cháu có cho má cháu biết không? - Cháu trốn mà cậu. Năm Mẹo bắt con gà thà ra rồi bảo thằng Đặng: - Bữa nay cậu cháu mình đi coi gà nòi chơi. Đi trường gà hả cậu? - Không phải trường gà mà trại gà. - Trại gà của ai hả cậu? - Của ông hội Đồng. - Cậu cháu mình là tá điền của ổng. Ngoài ra sư kê Hai Trình là "từng ni" của cậu. Hôm trước cậu gặp ảnh đi mua thịt bò về cho gà ăn, cậu có nói về con gà của cháu. Ảnh bảo đem cho ông Hội Đồng coi, nếu gà hay ông Hội sẽ mua. - Bộ cậu hứa bán à? - Không! Gà nòi đá ăn độ mới nhiều tiền chớ bán cho người ta bắt xác thì không được bao nhiêu. Cậu không bán con con Ô Mặt Lọ đâu. Giá mấy cũng không bán. Nhưng mình vô đó để coi anh Hai Trình nuôi gà nòi ra sao? Anh ấy là sư kê của ông hội Đồng. Ảnh được ông Chín Tôn truyền bùa phép nên mới được ông Hội Đồng cho làm sư kệ Ảnh không phải làm ruộng mà vẫn có tiền, vẫn có ruộng. Mọi thứ đều do ông hội Đồng cung cấp. Năm Mẹo tiếp: - Ô làng mình có hai ông tổ gà nòi. Một là ông hội Đồng. Ổngtên Bình. Nhưng dân làng mình cứ tên gọi là ông Hội Đồng Gà. Và để chứng tỏ rằng ông mê gà hơn cả làm Hội Đồng. Người thứ hai là thầy Giáo Xướng. Thầy nuôi gà ít hơn, đá nhỏ hơn, nhưng coi vảy gà rất tài, nhiều ông sư kê nổi danh mà vẫn phục tài thầy, thầy có cả sách "Kinh kê" nữa. "Kinh Kê" là sách gì? - Đó lá sách chỉ dẫn xem gà, nuôi gà, đá gà. Coi theo đó thì đá ăn luôn luôn. Hai cậu cháu vừa đi vừa nói chuyện, phút chốc đã tới nhà ông Hội Đồng. Đó là một cơ ngơi đồ sộ bao gồm hằng chục mẫu tây, trong đó có ngôi nhà lớn mái ngói đỏ au cất theo kiểu tân thời, sau nhà là lẫm lúa và nhà ngang dãy cọc đếm không hết. Người ngồi xe chạy lên tỉnh lộ ngó về phía tay phải thì thấy những hàng cây sao thân suông đuột mọc thằng đứng, ngang hàng như chỉ giăng sát với ngôi nhà lớn lợp ngói đỏ. Đó là khu kim tỉnh nguy nga của gia tộc nhà ông hội. Nó thu hút tầm mắt của du khách như một kỳ quan của vùng này. Năm Mẹo phải dắt cháu đi bọc ra ngõ sau phía ruộng để vào trại gà.. Sư kê Hai Trình mở cửa cho hai người vào rồi đóng lại khóa chốt ngay. - Ông hội Đồng có nhà không? Năm Mẹo hỏi. - Có. Nhưng tôi đã bẫm rồi. Ồng có nghe con gà ô mặt lọ của anh. Ổng tỏ ý muốn xem. Hai Trình vừa nói vừa dắt hai cậu cháu vào trại. Năm Mẹo ngạc nhiên vô cùng. Tiếng gà gáy đầu vườn, cuối trại như đối đáp với nhau không ngớt. Mùi rượu, nghệ nồng bốc lên từ những nắp mái lật ngữa để rải rác hai bên lối đi, hòa với mùi phân gà, lông gà làm thành không khí đặc biết của trại gà. Hai Trình trỏ ngôi nhà lá vén khéo trên nền cao ráo bao quanh toàn bằng cách "mắt cáo", và nói: - Vô đó, anh mặc tình mà coi cho đã. - Nhiều dữ vậy sao anh Hai? - Chừng năm chục "đầu trống" thôi. Còn mái chừng mười đầu. - Gà mái mà cũng phải nuôi trong chuồng sao anh? - Nuôi chuồng chứ. Chó giống cha gà giống mẹ! Gà mái hữu hạng cho gà trống nghề đạp thì mới Ô quí kê, kinh kệ Nếu thả bậy ở ngoài gặp gà chạ, gà pha đổ thì đốc ra gà pha, gà tồ hoặc gà mở cửa má chớ nên thân nên hình gì. Hai trình sẵn trớn nói luôn: - Mà lại thật anh Năm à! Nhờ nuôi gà cho ông Hội , tôi mới biết! Gà mái nòi rủi bị gà trống Tàu đạp một phát thì hư luôn, chớ không phải chỉ hư lứa đó thôi đâu. Mới bàn đầu tôi tưởng rủi bị một "cựa" gà tàu, sau đó mình cho gà nòi đổ thì lại ra nòi rặc. Đàn bà con gái cũng vậy, hễ lấy chồng không hạp lần đâu thì mấy lần sau cũng trục trặc luôn. Vào trại gà, Năm Mẹo ngạc nhiên. Gà ơi là gà! Tưởng chừng như tất cả gà nòi vở vùng này tập trung vô đây. Dãy nhà dài, hai bên là hai hàng chuồng gà đâu mặt chỉ cách nhau lối đi ở giữa, chú gà đứng ở giữa chuồng hai bên vách che kín, nghe nhau nhưng không thấy nhau, như dân phó chợ, cả đời không hề quen. Ngôi nhà nuôi gà còn sạch sẽ hơn nhà mình ở. Năm Mẹo vừa nghĩ đến đó thì Hai Trình bảo: - Anh muốn gì tôi nói cho nghe. cÿi nghề nuôi gà nòi có vô số chuyện! - Hồi chưa tới đây tôi còn muốn nuôi, khi tới đây rồi tôi hết muốn! Hai Trình xòe hai bàn tay vòng khè: - Anh coi hai bàn tay nghệ của tôi thì biết, coi có khác gì hai ống quần phèn của cha mẹ mình không? Nghề nào nghiệp nấy mà anh Năm. Vô nghề rồi thì cũng mê như mần tuộng vậy. Hai Trình dắt Năm Mẹo lướt qua hai dãy chuồng, đi quanh các nhà trống úp đầy những bội, những thau chậu, đi xem các sân quần gà xổ gà và khu dành riêng cho những con gà mái nòi giống rồi trở vào trại chính. Hai Trình cười: - Bấy nhiêu đó nhưng ổng còn lội đi mua thêm. Hễ nghe chỗ nào có gà trống hay gà mái tốt là ổng tìm tới. Ổng xuống tận Sóc Trăng, Bến Tre, Mỹ Tho để mua cho bằng được các giống gà quí ở miệt đó. Năm Mẹo hỏi: - Hồi nãy tôi nghe anh nòi gà pha, gà chạ. Đó là gà gì vậy? - Gà pha, gà chạ khác với gà rặc nòi. Nghĩa là gà đã lai mất giống chính thống của nó rồi. Hoặc lai tàu, lai gà đòn. Nên nhớ, ông Hội chỉ đá gà cựa. - Gà đòn là gà gì nữa anh Hai? Sao mà có nhiều thứ quá vậy, làm sao nhớ hết? - Gà nòi có hai loại. Một là gà đòn, hai là gà cựa. Gà đòn gốc Bà Điểm cũng còn gọi là gà Bà Điểm. Gà này đòn là chính, nên cựa không dài. Nó lớn con, to xác như võ sĩ. Anh lại đây xem thử một con! Hai Trình dắt Năm Mẹo đến một khu cách biệt chỉ gồm có bốn chuồng. Mỗi chuồng nhốt một con. Một con diều, một con ó, một con bông và một con chuối. - Anh thấy gà đòn có khác gì gà cựa không? Để tôi bắt ra cho anh ôm về. Năm Mẹo nhận con gà từ tay Hai Trình. Năm Mẹo ngạc nhiên vì sứ c nặng của nó. Cần cổ nở to, cặp đùi như hai quả đào, cặp cán như hai cây roi vuông bằng sắt trắng. Hai Trình nói: Vì nó không có cựa cho nên đá không chém chết! Gặp hai con cùng lì thì cá một độ kéo dài cảngày, có khi phải đốt đèn đá tiếp. Ông Hội không thích loại gà này lắm - Vậy mà ổng cũng nuôi bốn con. - Còn một bầy gà mái đòn nữa kia chớ, đâu phải có bấy nhiêu thôi! - Không đá mà nuôi làm gì anh Hai? - Nuôi để lấy giống anh Năm à. Để tôi nói cho anh nghe: Ông Hội cho gà trống cựa đổ gà mái đòn hoặc gà trống đòn đổ gà mái cựa, như vậy ồng sẽ có một bầy gà con mang đủ các đức của cha mẹ nó là gan lì và nhạy bén. Lì có nghĩa là chết nằm tại trường chớ không chạy, còn nhạy là chém chết đối thủ trong nước đầu! Hai Trình dắt Năm Mẹo trở vô trại đến một chuồng ở giữa dãy bảo: - Con chuối này cha cựa mẹ đòn, còn con bông thì cha đòn mẹ cựa. Để tôi bắt con cha cựa mẹ đòn cho anh xem. - Anh cứ nói cho tôi nghe, chớ tôi biết gì mà xem với xét. Hai Trình tiếp: - Anh chú ý con bông có cặp mắt hơi sâu và mí mắt hơi dày. Vì vậy nó không chớp nháy nhanh được. Anh phải nhìn cho kỹ thì mối thấy. Mí mắt con chuối rất mòng, mắt rất đẹp và có vẻ lanh lợi hơn con bông. - Tại sao vậy? - Như tôi đã nói hồi nãy là chó giống cha gà giống mẹ. Muốn cho cặp mắt sâu và mí mắt dầy biến đi phải hai ba đời mới được. Nhưng không nên lấy giống hai con cùng một mẹ một chạ Cũng như người, bà con dòng họ không lấy nhau được. Hễ lấy nhau thì con cháu ngu đần hoặc tàn tật. - Gà nòi cũng rắc rối như vậy sao anh Hai? - Còn nhiều rắc rối nữa chớ vầy đã hết đâu. Nuôi gà đá đòi hỏi công phu, bền chí và đúng ý nữa chứ không phải cứ muốn đá là vác đi đá. Chơi kiểu đó có môn mà bán nhà! Hai Trình dắùt anh Năm Mẹo đến dãy cuồng ngăn cách và bảo: - Đây là các ông tướng sắp ra trận. Đây là con Ô Vĩa! Đây là chú Điều Sõ và đó là Con Xanh một Nước. - Nghĩa là sao anh Hai? - Con Ô này sỡ dĩ có cái tên "Ô Vĩa" là vì nó chuyên môn đá Vĩa. Nó đi ba "cái vĩa" liền thì đối phương không giãy đành đạch thì cũng queo cần. Con Điều Sô chuyên môn chém Giao Long là một khớp xương sọ sau cạnh mòng. Bị cựa ở đó thì chết tức khắc. Còn con Xanh luôn luôn ăn nước nhứt, không khi nào đối thủ qua được nước hai. Ba ông tướng này mà đụng độ thì ông hội đá hết nhà hết của. Ông phủ sổ luôn. Năm Mẹo trỏ cặp gà Điếu bên cạnh: - Còn hai anh chàng này coi cũng tốt tướng lắm đó anh Hai. - Khỏi phải nói! Đó là cặp Điều sanh đôi. Từ cựa chốt đền cựa sào chưa bao giờ đụng độ. Đem đến trường nào, chủ kê thấy chỉ cáp sơ sài rồi chạy tuốt không dám đá. Riết rồi người ta chạy mặt luôn. - Sao vậy? - Đó là gà qúi, gà linh, ông hội gọi là quí kê hoặc linh kê đó anh Năm! Ông Hội nhuộm đổi màu lông để gạt thiên hạ, nhưng người t a vẫn tìm ra vảy nghề của nó nên không đá. Cũng như võ sỉ luyện tập, giỏi nghề, sung sức mà không gặp đối thủ nên ấm ức muốn trổ tài. Gà cũng vậy, nên gọi là gà ức độ đó anh Năm. Một con thì đứng khúm núm làm như đi không nổi, nhưng không phải đâu, chủ kê nào lán cháng đụng tới nó là thua sạch túi. Con kia cũng úc độ nhưng dáng điệu lại khác. Anh xem kìa, hai cánh nó xề xệ chốc chốc lại xòe ra, miệng thì túc mái, mặt mày tái xanh tái mét, ai không rõ tưởng là gà rót nhưng đụng tới nó là chết không kịp ngáp. - Gà rót là sao anh Hai? - Là loại gà vô nước nạp hay bỏ chạy thình lình. Nhưng khi chịu trận rồi thì nó đá tới trời tối. Muốn đá gà này chủ kê phải xin nhang rót, nghĩa là hết nhang đó, chừng mười lăm phút, mới đước tính ăn thua. Còn gì nữa không anh Hai? - Chuyện gà nòi nói cả đời không hết anh Năm ơi. Bữa nay tôi vỡ lòng cho anh bấy nhiêu đó thôi. Còn nếu anh và thằng cháu muốn vô "đạo gà nòi" thì phải "thọ giáo" lâu lơ lâu lắc, chớ không chỉ một sớm một chiều mà "đắc quả". Vừa đến đó thì có hai đứa bé đến. Hai Trinh nói: - Đây là một hằng cháu kêu bằng chú và một thằng là con của tôi. Hằng ngày chúng đến mài nghệ cho tôi gôi và con cháu trong nhà, ông Hội mới cho làm việc đó, nều người ngoài lạ thì không được mó đến đồ nghề trong trại này đâu. Hai Trình quay qua thằng Đặng, bảo: - Tôi nghe anh có con gà đẻ hang. Vậy nếu anh muốn bán thì tôi bẩm với ông hội xem rồi mua cho, còn nếu anh muốn để nuôi thì phải cho thằng nhỏ tới học sơ sơ ba điều bốn chuyện. Anh chờ tôi chút xíu nghe. Tôi bảo chúng nó mấy việc rồi trở ra. Chỉ cái việc mài nghệ thôi, nhưng gà tơ vô nghệ lợt lần đầu, lần sau đậm hơn, còn gà niên, tức là gà già đã ăn độ, thì lại thoa thứ nghệ khác, nhưng thứ nghệ nào cũng có bỏ thuốc. - Có thuốc nữa sao anh Hai? Thuốc gì? Thuốc Tây hay thuốc Bắc? - Mấy vụ đó tôi không biết. Đó là bí mật nhà nghề. Cha chưa chắc đã truyền cho con. - Nhiều chuyện quá anh Hai ơi! Chắc tôi không nuôi nổi một con gà đâu. - Đó là chuyện thoa nghệ vô da gà. Còn chuyện dầm chân gà cũng dùng thuốc. Rồi xổ gà, luyện gà, ôm gà, nhồi gà... nữa. Lại cũng dùng thuốc . Nhiều cách, nhiều bậc lắm, nhưng chơi ít lâu rồi ghiền, bỏ không được. Những ông chơi gà sành sỏi từng gọi gà "đạo gà nòi" mà! Hai trình đang nói chuyện thì một cậu bé chạy tới hớt hãi: - Chú Hai ơi! Chú Hai. Con Điều ức độ nhốt ở chuồng bìa đẻ trứng. - Thiệt không mày? - Dạ cháu đang mài nghệ thì nghe nó cục cục. Cháu tưởng có con gà mái nào xúc chuồng tới với nó, không ngờ chỉ có mình nó thôi. Nó rùng chân xòa cánh rồi rướn cổ lên há miệng như kêu mà không ra tiếng. Bỗng cháu thấy một cái trứng rớt ra sau đít nó. Năm Mẹo tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng Hai Trình cứ điềm nhiên. - Gà trống đẻ ra trứng cũng xảy ra đôi khi - Hai trình bảo cậu bé - Cháu mở cửa chuồng vô lấy đem đây cho chú coi. Nhớ buộc cửa chuồng lại cho kỹ! Thằng bé chạy đi một chốc rồi trở lại đưa cho Hai Trình một cái trứng trắng tinh bằng ngón tay cái. Hai Trình cầm lấy và giải thích: - Cái trứng này vỏ mềm không có tròng đỏ, bên trong chỉ có một chút loãng như tròng trắng trứng gà mái thôi. Năm Mẹo nói: - Hồi nhỏ tới lớn tôi thường nghe gà mái biết gáy, vừa rồi đã xảy ra ở nhà ông Hương, nhưng tôi chưa nghe gà trống đẻ trứng bao giờ. - Thường là gà ức độ mới đẻ trứng như vậy, nhưng không phải con ức đợ nào cũng đẻ trứng. - Lạ lùng thật! - Để tôi cho anh coi con gà này còn lạ lùng hơn! Hai trình dắt Năm Mẹo đến một cái bội nhốt một con gà mái ở góc vườn xa hẳn đồng loại của nó. Vừa trông thấy, Hai Trình hỏi: - Anh nhận ra chưa? Anh thấy "đàn bà" có có râu chưa? - Gà mái gì có râu? - Năm Mẹo lại kêu lên. - Đó là giống gà Mã Lai. Ông hội vừa mua được một con đâu dưới Gò Công. Gà này cho trống Cao Lãnh đổ mái thì đám con gan dạ vô cùng. Đá tối ngày không thôi. Chết thì năm chết chớ không chạy. Người ta rất dễ nhận ra gà mái nòi Mã Lai, nhờ cái túp lông dưới cằm. Bởi vậy ông hội nhốt nó thật xa có ý giấu kín cái cục ngọc quí, ngay cả bạn thân trong nghề, ông cũng không cho coi. - Tận bên Mã Lai à? - Gà nòi của ông Hội nổi tiếng Nam Kỳ lục tỉnh mà! Ông còn có ý định đem gà qua đàng Thổ tranh tài cao thấp với vua Cao Miên kia đó. - Vua Miên cũng đá gà à! - Đá chớ. Có tiền nhiều để làm gì? Đá gà là một thú phong lưu, không chơi cũng uổng! Năm Mẹo ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: - Phong lưu nhưng có mưu mẹo gì không anh Hai? Hay chủ gà nhờ tài của con gà mình? - Hai trình cưới ngất: - Đá gà cũng là môn cờ bạc. Mà môn cờ bạc nào cũng là may rủi và gian lận.. Đá gà là môn cớ bạc đầy mưu mẹo chớ không chỉ cậy nhờ ở con gà mà thôi. Như tôi nói từ nãy giờ đó, chẳng phải mưu mẹo là gì. Nhưng chưa hết đâu. Để tôi dắt anh coi vài con gà niền và gà nổ. Nói xong Hai Trình lại dắt Năm Mẹo đi đến mấy cái bội tre và trỏ từng con một: - Đây là con gà niền. Tức là hai con gà này đã từng thua độ rồi. Nhưng ông Hội đem về o lại y như là gà tốt. Ông sẽ đem bán cho tay mợ Nếu sau này gặp con gà này đá với gà khác thì ổng lòn tiền mua đứt sổ bên con kia. Vì ổng biết tỏng con gà niền rồi. Gà đã thua một đô... đem đá sẽ thua hoài. Đó là mưu mẹo nhé. Còn mưu này nữa. Gà mình đem ra trường cáp độ với gà khác, thầy gà mình dư cựa, cao vai, vảy tốt là trùm ăn rồi. Nhưng mình làm bộ chạy để cho đối phương nóng mũi xống tới và đòi tiền độ cao, chừng đó mình quay lại chụp lấy cơ hội đòi tiện độ cao hơn. Đối phương chắc ăn nên đồng ý ngay, khác nào con thú đã bị dính bẫy. - Tôi nghe anh ta nói tự nãy giờ mà phục tài mấy ông chơi gà nòi thiệt. - Chưa hết đâu. Đó là trong trường hợp anh là chủ kê, còn nếu anh đá hàng xáo lại khác. Anh đá tong sổ thì ít, nhưng quăng, bắt bên ngoài thì nhiều. Nếu vô nước đầu mà thấy gà anh nguy thì anh lội qua gà bên kia quăng trở lại. Quăng tới bắt lui rốt cuộc con nào thắng anh cũng ăn cả. Đó là lối chơi cơm gạo của dân ít vốn, chớ còn cỡ ông hội gà nhà đụng độ thì đá hết mình chớ không có lội qua lội lại gì hết. Năm Mẹo nói: - Tôi không hiểu gì cả. - Đi đá hàng xáo vài độ rồi sẽ biết sơ mấy mánh lới đó. Dần dần gà nòi nó dạy cho thì khôn lên!. Bỗng nghe tiếng giày lạp xẹp, Hai trình bảo: - Ổng ra xem gà để chuẩn bị đi trường Sầm Giang vào ngày kia. - Thôi tôi về nghe! - Không sao đâu. Tôi đã bẩm với ổng rồi mà! Ở đây chơi! Ông Hội Đồng Bình đi tới. Theo sau ông là thầy giáo Xướng tục gọi là thầy Năm. Thầy Năm đã về hưu nên có dư thì giờ để hưởng thú phong lưu gà nòi. Ông hội Đồng Bình rất nể thầy về mặt xét nét những khi cáp gà. Ông Hội Đồng Bình vừa bước vào trại thì hỏi ngay: - Chú đã sửa soạn xong hết chưa chú Hai? Với ta điền, ông gọi bằng thằng, nhưng riêng với Hai Trình thì ông kêu bằng "chú" như một người tâm phúc. - Chú có dầm chân mấy con gà sắp ra trường bữa mốt không? - Dạ tôi dầm kỹ lắm bác Bạ - Hai trình đáp lại bằng cách gọi ông Hội Đồng bằng bác Ba. - Chú có bỏ mấy vị thuốc Bắc tôi đưa cho chú không? - Dạ có. Tôi dầm chân ba con rất kỹ, mỗi con mười lăm phút bảy ngày liền. - Chú có thấy con nào ỉa chảy không? Con nào ỉa chảy là yếu, để lại nhà, nghe chú! - Dạ. Không có con nào ỉa chảy hết. Cứt đều khộ Tôi chưa quét. Ông Hội Đồng đi đến chuồng gà dòm vào trong chuồng, rồi gật đầu. Xong lại hỏi: - Chú có coi kỹ xem trong phân còn vài hột lúa không? - Dạ không có bãi cứt nào lộn lúa hết. - Đâu chú bắt con Điều ra tôi xem lại coi. Hai Trình mở cửa chuồng. Con Điều đứng dạn hít. Hai trình búng tay "chốc chốc" con Điều vừa cong cổ mổ khẽ tay Hai Trình như một dấu hiệu thân ái, vừa xòe một bên cạnh chạy vòng quanh tay Hai Trình. Hai Trình đưa tay đút vô dưới lườn gà nhẹ nhàng bợ lên đồng thời tay kia đặt khẽ lên lưng con Điều rồi chun ra đưa cho ông Hội. Ông Hội Đồng bồng con gà và xem hai bên lỗ tai rồi gật gù bảo: - Lông lỗ tai nó dày đặc, không rụng cái nào. Vậy là nó khỏe trong mình! - rồi ông hỏi tiếp- Sáng nào chú cũng quần sương nó chớ! - Dạ tôi đâu dám quên. Tôi cho bốn con ra trường bữa nay ăn thịt bò ba ngày mỗi tuần đều đều. Ông Hội ngồi xuống và hỏi: - Chú có nhồi nó không. - Dạ có chớ. Không con nào yếu gối cả. Ông Hội nâng con gà lên gần ngang trán rồi rút tay ra. Con Điều rơi xuống đất. Còn hai ngày nữa thì mình đi Sầm Giang. Ở đó trường lớn. Thế nào cũng đụng độ với gà ông chủ Trước, ông Hàm Bang, ông Phủ Kiệm, ông Huyện Đậu ở Gò Công đem gà lên. Và chắc ông Hội Đồng Hoài ở Bến tre cũng không vắng mặt. Vậy mình phải o gà mình đừng để mất tiếng Cao Lãnh nghe chú. Đêm qua tôi nghe tiếng con gà nào, hình như con Ô Vĩa, gáy tiếng hơi rè. Đâu chú cho tôi thử. Nói xong ông Hội đi tới chuồng ở cuối dãy. Hai Trình lẽo đẽo theo sau, nói: - Dạ không phải con "Ô Vĩa" đâu ông Hội. - Tôi bảo đừng gọi tôi như vậy. Tôi đứng trong trại gà thì kêu tôi là chủ kê tôi thích hơn. Dân bây giờ họ kêu tôi bằng Hội Đồng Gà chú không nghe sao? Hai Trình gãi đầu gãi tai: - Dạ thưa bác Ba, gáy tiếng rè đó là gà nổ, bác Ba bảo tôi sửa lại thành gà niền đó. - À vậy hả? Sắp ra trường mà con nào gáy tiếng không được trong thì mình phải coi lại. - Dạ bốn con sắp xuất chinh, tôi đã xem kỹ, con Ô Vĩa, con Điều Sỏ, và con Xanh Một Nước... bảnh lắm. - Lúc quần sương, chú phải coi chừng cho gắt, đừng để nó nhảy cao gãy cựa, nhứt đừng để nó đập mái, thì đá đến nước nhì thì nó nhảy lên rồi. Cũng như vỏ sĩ sắp lên đài mà đi nhà ngủ vậy. - Dạ đám gà mái tôi nhốt lại hết. - Còn con Xám Che đâu? - Dạ tôi nhốt riêng ngoải góc vườn. Tôi cho chạy lồng một lần thấy nó hăng quá nên tôi ngưng. - Đâu chú cho tôi xem qua chút coi. Hai Trình chạy đi lấy chiếc bội tre nhỏ tới nhốt con Xám Che rồi chụp thêm chiếc lồng lớn bên ngoài, xong đi bắt con gà Nổ tới thả xuống cho hai con cự nhau. Con Xám Che ở trong hai lớp lồng vừa thấy đối thủ bèn cất cổ gáy rân ba phát liền, làm con gà nổ thất sắc. Tuy vậy gà nổ vẫn xừng lông đáp lại. - Chú phải bắt con nào khá khá mới được. Con gà nổ này thua độ nhưng tôi tiếc cái miếng vĩa tối của nó nên ráng nuôi để coi có dịp nào hấp nó. Chú nên nhớ là gà sắp đụng độ hăng lắm. Phải giằng nó xuống cho nó trầm tỉnh hơn. Qúa hăng như thế vô nước nạp nhảy lung tung có thể bị gãy cựa. Dạ, tánh con Xám Che này là như vậy, thưa bác Bạ Nó nhỏ Xương như gà che nhưng cặp song đao của nó chuốc xong thấy lạnh mình. Nó vừa đá vừa bay như chim coi thiệt đã. Độ đá ở trường Kế Sách nó chém đui cả hai mắt địch thủ. - Kỳ này đi Sầm Giang, tôi ôm nó theo! - Dạ, tôi biết bác Ba mặn nó nhất bầy! Nhìn cặp gà cách nhau hai vách lồng, ông Hội bảo: - Chú nhớ khi chạy lồng thì phải dùng lồng đôi, chớ để lồng chiếc nó xói rách mắt hết là không ra trường được. Con Xám Che bên trong như võ tướng gặp địch thủ ngặt vì cách nhau hai tấm vách thành, không giết được thì ức lắm. Nó dùng chân quào quào đất và đập cánh để tỏ vẻ bực tức. Ông Hội bảo: - Thôi được rồi! Hai trình ôm con gà nổ lên tay và nói: - Con nổ này hư hết hai hàng vảy và cái mỏ cũng chưa liền lại chắc khó làm cho nó thành gà niền bác Ba à! Còn đổ mái lấy cái miếng vĩa tôi sợ không được. - Ừ, để đó tôi tính sau. Bây giờ chú ngâm thuốc này cho con Xám Che uống để giằn tánh nóng nó xuống. Hai Trình cầm lấy giắt lên mép tai. Hai Trình biết đó là củ sâm quí mua ở tiệm thuốc Bắc. Uống nước săm gà sẽ sung sức nhưng không bộp chộp quá hăng. - Chú coi nóng nảy như Trương Phi, đánh thắng cả trăm trận nhưng chết lãng xẹt cũng vì nóng. gà nói cũng vậy chú ạ. Không nên để cho nó quá hăng! - Ông Hội quay lại thầy Năm Xướng - có phải vậy không thấy giáo? Thầy Năm cười: - Và phải tập cho nó mưu trí nữa. Tập thì hơi khó, nhưng có con trời sanh nó có mưu trí sẵn. Như con Hồi Mã Tam Thương của ông Hội ăn độ Tết năm ngoái. - Con La thành đã ăn bốn độ. Ít khi chủ kê cho đá tới độ thứ tự Đó là điều hi hữu. - Không có cái gì nằm trong khuôn sáo bất dịch thầy Năm à! Ở ngoài đời cũng vậy mà trong đạo gà nòi cũng vậy, trong trang kinh kê dạy cho ta những qui luật, nhưng có những điều nằm ngoài qui luật.. Hoặc đôi khi mình cũng phải dám đá ngoài qui luật để thắng bất ngờ. Thầy Năm cười ha hả: - Ông Hội thiệt là người hiểu đời. Tôi lấy ví dụ như trong kinh kê diễn nghĩa nói gà có năm sắc lông là quí kê, đá không bao giờ thua, hoặc như có dặn: Ô ăn gà Tía có thừa Tía ăn gà Nhạn một giờ chẳng lâu Nhạn ăn gà Xám rất mau Xám ăn gà O, vàng bầu ăn Ô. Đó là cái ước lệ để mình noi theo như thể nghề võ, nhưng không thể cứ đá theo đó. Lắm độ gà xảy ra trái ngược như con gà Nhạn của ông Cả Lũy thua con gà Xám của ông chủ Bằng tại trường Xẻo Gừa ở Sóc Trăng. Độ đó con Nhạn và con Xám đồng chạn, đồng cựa. Ông Cả tin chắc rằng con Nhạn ăn xám rất mau cho nên một mình ông phủ sổ không cho ai đá ké. Hàng Xáo mặn con Nhạn chỉ đá ngoài sổ. Vô nước nạp, ông Cả quăng bạc ăn tám, con Nhạn đâm con Xám một cựa ở trái chanh làm con Xám xệ cánh, ông Cả được trớn quăng luôn bạc ăn sáu, cũng không ai dám bắt. Nhiều người đá bên con Xám lại tìm cách lội qua phía con Nhạn. Nhưng cuối cùng con Nhạn lại thua bất ngờ vì một miếng vĩa sáng của con xám. Cả chủ kê lẫn hàng xáo bên con Nhạn thua xiển liển. Như vậy kinh kê đâu phải là bất di bất dịch. Nó nói đúng nhưng không phải một trăm điều đúng cả trăm. Ông Hội gật gù: - Thầy Năm nói rất hạp ý tôi. Dân đá gà thường biết chân gà có ba màu: xanh, trắng và vàng và chê gà có lông chân là gà lai Tàu. Đúng vậy, gà có lông chân là gà Tàu lai. Tàu lai đá bở rệt, nhát đòn lại ưa chạy bậy, tức cười là nó đá người ta đổ máu, nó thấy máu rồi sợ mang đầu chạy. Nhưng cũng có con khi hay thì hay độc địa, ít có ai ngờ. Nếu cứ theo cái luật "gà lông chân là gà dở" thì có ngày thua bán nhà. Cho nên khi thấy gà có lông chân thì đừng tưởng dễ hốt bạc. Ông Hội càng đắc ý tiếp thêm: - Gà nòi là con vật mình không thể hiểu hết được thầy Năm à! - Dạ. Ông Hội nói chí phải. Muốn hiểu bụng gà nòi phải tốn mất vựa lúa. Hai người tri kỷ gà nhìn nhau cười. xxxxx Hai cậu cháu thằng Đặng ra về. trên đường đi, Năm Mẹo nói: - Lâu nay cậu tưởng nuôi gà nòi cũng như gà thường, nay mới biết là không phải dễ nhưng mình cũng ráng nuôi. Vì cậu chắc con gà cũng dám là gà nghề lắm. - Coi bộ Hai Trình cũng muốn mua cho ông Hội hả cậu? - Cậu không bán đâu. Chi bằng mình nuôi nó may ra nó đá ăn một độ thì mình có thể khá được. Chùng đó ông Hương hết coi thường mình. - Nhưng tiền đâu mình đá hả cậu? - Để thong thả rồi mình tính. Bây giờ mình phải lo việc lắt tích lắt mòng, vô nghệ O cho ngon, nuôi một năm nữa, cựa ra hơn lóng tay mới đem ra trường. - Hồi nãy cháu có nghe chú Hai trình nói con gà mình thuộc loại gà văn là sao hả cậu? - Gà mà cũng có văn có võ, thiệt là rắc rối, cậu không hiểu đâu. Để hôm nào mình đem con gà lại nhờ ông Chín coi giùm lần nữa. Tiện thể mình nhờ ổng lắt mòng lắt tích giùm. - Mình lắt không được sao cậu? - Cháu không nghe chú Hai trình nói sao? Việc gì cũng phải biết cách. Lắt tích gà mà lở phạm thì đứt cuống họng nó luôn. Chú bảo lấy hai miếng tre mỏng cặp cái tích lại cho chặt rồi lấy dao thiệt bén cắt sát theo cạnh miếng tre thì không sợ phạm. - Nghe nói thì dễ nhưng chừng làm mới khó cháu à! Hai cậu cháu quẹo lại chợ mua nghệ, phèn chua để về mài vô gà. Sẵn dịp thăm chị Tư luôn. Từ ngày chị Tư cháo lòng vắng bóng ngoài chợ, khách hàng cũng nhớ vì thiếu một món ăn rẻ tiền mà ngon miệng. Riêng Năm Mẹo không có dịp thăm "bà Tài Phú". Còn thằng Đặng thì từ hôm ôm gà trốn về tới nay cũng không buồn trở lại thăm mẹ nữa. Nó không ghét mà cũng không thương gì ông dượng của nó. Nó không thích sống ở chợ, một cuộc sống tù túng, đi ra đi vào đều đụng đầu người ta, mà không ai chào hỏi ai hết. Cửa tiệm vẫn như hôm nào, nhưng bên sau quày, chỗ ông Tài Phú lại có một người đàn ông trung niên đang ngồi. Thằng Đặng bước vào rồi khựng lại nhìn quanh dò xét, thấy thằng Đặng dáo dác và có vẻ muốn bước ra phía sau, người kia bèn hỏi: - Ê, thằng nhỏ muốn tìm ai? - Tôi muốn gặp má tôi. - Má mày là ai? - Là... là.. - Là..vơ... Ông Tài Phú ấy mà! Thấy thằng Đặng ấp úng, Năm Mẹo đáp thay lời nói tiếp: - Ông Tàu Phú cưới chị tôi hối tháng trước. - Tôi là con ông Tài Phú đây. Tôi không có cưới vợ nào cho ba tôi hết. - Ông Tài Phú rước chị tôi về đây, ai cũng biết, sao ông nói kỳ vậy? - Ai cũng biết, sao tôi là con mà tôi không biết? Ông đi ra không tôi kêu làng. Năm Mẹo trỏ mặt người kia: - Tao đi thưa làng bắt đánh gông mày cho coi. Thấy Năm Mẹo làm hung, người kia lại dịu giọng: - Nói chơi đừng giận mà! Hai ông bà dắt nhau đi lên "Xầy Ngòng" mấy bữa dồi! Ở trển vui hơn, buôn bán được nhiều hơn, nên ổng bả không muốn về. Tôi về đây để bán cái tiệm này rồi lên đó mở cái khác lớn bằng ba cái tiệm này. Nghe nói, Năm Mẹo nguôi giận. Năm Mẹo mua đồ rồi kéo thằng Đặng về. Năm Mẹo rất yên tâm. Người Tàu ít gây sự. Họ chí thú làm ăn không hay tranh cải vặt, cho nên công việc làm ăn của họ ít khi thất bại, hoặc có thể nói họ luôn luôn thành công. Về đến nhà, Năm Mẹo tường mình đã trở thành sư kệ Chỉ với mấy củ nghệ và mấy miếng phèn chua trong taỵ Hai cậu cháu bắt đầu bước chân váo con đường gà nòi.
Xuân Vũ
Buồng Cau Trổ Ngược
Chương 12
Cậu Sáu ngồi buồn hát nghêu ngao một hồi rồi cũng hết bài. Từ ngày thằng Đặng rời khỏi nhà này, cậu không có bạn. Thằng Tư Cồ từ hôm bị cô Tám tán đuốc trên đầu không dám ló tới nữa. Cô hăm he nó mẻ răng: - Tui gặp ở đâu, tôi cởi quần đập lên đầu nó. Thằng Tư Cồ dại mồm dại miệng thật. Ai đời với con gái mà lại nói như vậy, mà là con gái nhà giàu. Đối với đàn bà con gái thì họ xấu phải nói đẹp, họ dở cũng phải khen haỵ Động tới tự ái của họ thì có nước chết. Sau bữa đó, đi đâu cô Tám cũng rêu rao vụ thằng Tư Cồ chun lỗ chó nhà mò chị em con Rực con Rỡ, bị chị em Rưc Rỡ bắt trói vô giường, ba má Tư Cồ phải đem trầu rượu tới lạy xin lỗi. Câu chuyện hư thực thế nào không rõ nhưng rủi thay lại lọt vào tai bên vợ Tư Cồ mới bỏ hàng rào thưa. Chuyện đồn thì khó mà cải chính. Thói đời càng cải chính thì người ta càng không tin. Chưa hết, cô Tám còn bô bô nói rằng Tư Cồ rình coi chị dâu tắm, bị chị dâu tát nước vào mặt. Bây giờ Tư Cồ không dám đi coi hát, đi coi thầy Tư làm đám, sợ bị con gái xầm xì và sợ gặp "bà chằn lửa" làm xấu bất tử. Tư Cồ năn nỉ cậu Sáu vuốt giận giùm cô Tám và hứa từ nay không dám nói bậy nữa. Cậu Sáu biết Tư Cồ thân với thằng Trơn, anh con Láng, nên muốn vừa lòng Tư Cồ để nó nói vô giùm cho. Nghĩ vậy, cậu Sáu bèn đi xuống bếp tìm cô Tám. Cô Tám đang nấu cơm, thấy anh đi tới thì chặn họng lại ngay: - Em không có tha thằng Tư Cồ đâu, anh đừng nói giúp cho nó. - Mày tính làm gì nữa? - Em sẽ làm cho lợi gan em mới nghe. - Ghét của nào trời trao của ấy nghen em! - Của nào chớ của ấy em chà dưới chân. - Chà dưới chân hay bò lên giường? - Nó hụt đám đó rồi anh thấy chưa? - Hụt đám đó nó quay qua hỏi mày mới kỳ à! - Thứ quân chăn trâu đó ai thèm ngó. - Chăn vịt như thằng Đặng mà còn cưới được con Chín thấy chưa? - Ai nói với anh vậy? -Cô Tám giật mình và dịu giọng. - Thì ba má đã hứa gã rồi. - Hứa hồi nào? - Chưa hứa nhưng ba má bàn với nhau tao rình nghe ráo trơn. Cô Tám càng ngạc nhiên. Cô tự hỏi: "Chuyện có thể như thế được sao? Ba má hứa gã mình cho anh Đặng mà. tại sao bây giờ lại gã con Chín? Mặt mình như thế này nên ba má mới bù qua sớt lại, chớ con Chín lành lặn chẳng lẽ ba má chịu lép." Cậu Sáu biết em gái hoang mang nên tiếp thêm. - Xóm này không đứa nào giỏi bằng thằng Tư Cồ. Ba muốn nó vô nhà này để trông coi điền đất.. Dưới con mắt của nó thì một cái hang cua nó cũng thấy đừng nói chi cá lóc cá rộ Sau đám con Chín sẽ lo tới cho mày. Cô Tám bỗng nhiên thấy hối hận về những chuyện ác độc đối với Tư Cồ. Nhưng cô lại suy nghĩ ngay: Nếu không thế thì anh ta đâu bị mất vơ... Không mất vợ dễ gì hỏi mình. Thôi cho là huề. Nghĩ vậy cô Tám hỏi tới: - Chừng nào đám cưới con Chín, anh có nghe ba má bảo không? - Cũng gần. Anh Năm Mẹo nhờ tao thưa với ba má là ảnh sẵn sàng mang lễ vật tới hỏi con Chín. Bộ mày nôn dữ hả? - Anh này nói tầm bậy không hề! Ai chịu mà nôn? - Cô Tám nguýt một cái trời sập. Tao cũng nóng thấy bà. Tống hai đứa bay xong,tao mới có chỗ rước "bà cố Láng" về thờ chớ. Cậu Sáu bỏ lên nhà trên Cậu nhớ trong nhà có cái máy hát lâu nay không dùng. Cậu lục lọi lấy ra chùi lau, gắn ống tà la vô rồi lên giây thiều chạy thử. Mát phát ra tiếng rè rè. Cậu biết là tại kim sét và dĩa cũ. Cậu bằng lấy dầu lửa lau dĩa và tìm viên đá bùn để mài kim. Cuối cùng chiếc máy phát lên; Đêm khuya mờ mịt bóng vạc về... ề! Mà người thiếu phụ còn ngồi tựa mình bên song cửa ơ ớ... Hết dĩa này, cậu hát dĩa khác: Ngày mai này anh cất bước ra đi đem thân dãi dầu mưa gió. Rồi đây trong buổi chợ đời đen bạc, anh đâu có tìm ra được người tài hoa, rồi anh thối chí ngã lòng. Cậu Sáu vỗ đùi kêu lên: - Đúng là họ nói tới mình. Mình đi giữa chợ đời đen bạc từ lâu mà chưa tìm được người tài hoa. Bây giờ mình đã tìm được rồi, đừng để nó chạy vuột. Cậu Sáu vội vả tắt máy hát rồi cúi xuống bảo: - Ê, rua cái coi cô Tư Sạng. Nhờ cô mách cho chớ không tôi bắt hụt người tài hoa rồi. Cô ở nhà, tôi đi đây chút rồi trở về nghe cô hát tiếp nghe! Rồi cậu nhanh nhẹn bước đi. Cậu đến sân thì bảo: Đi gặp ông mai thì phải có trầu rượu,, không trầu rượu thì cũng hột gà hột vịt lộn chớ! Cậu Sáu đi ra chuồng gà bắt con gà đang ấp quăng ra, trút cả ổ trứng vào chiếc thúng rách rồi nhắm chòi Năm Mẹo mà cuốc nhanh. Nắng như đổ lửa trên đầu, nhưng cậu bất chấp, vừa đi vừa hát: Nước chảy bon bon, con vượn bồng con Lên non hái trái, tôi cảm thương nàng Con gái mồ côi, là con số một ôi hé hé Trương Trung Lý Nghĩa, vâng lịnh Bao Công Bắt Lạc Mạo Phong, bắt nhầm Hải Tho. Là con số ba đo... Con gì ra đây là con... bảy mươi bảy Than ôi, đã thất thế bị hủ lô đè nhẹp Cỏ thất thời bị lục bộ làm ngang Nước mắm mặn không tiền mua dấm Cô nương ơi, có bạc lẽ cho anh mượn vài đô... Ồng Hé hé hé Đến chòi Năm Mẹo. cậu Sáu đứng trước cửa múa tay: - Khương Thượng Tử Nha ơi,, ông ngồi mòn bao nhiêu cục đá mà có câu được chú cá rô nào? Đây trẫm thưởng cho vài trứng vịt ung luộc ăn thủm thủm ơ ơ... Năm Mẹo ló đầu ra: - Mời cậu Sáu vô nhà. Cậu Sáu vừa bước vừa quơ tay nói: - Rồi, xong hết rồi. - Cái gì xong? - Mâm cổ đã dọn, mời các ông đập đuôi nhảy lên. Năm Mẹo cười: - Ông bà có nói gì không cậu Sáu? Cậu Sáu làm nghiêm: - Ba má tôi baotôi xuống đây cho anh biết, mai nhóm họ, mốt rước dâu. Nếu chậm một ngày ổng bả sẽ gã con Chín cho chỗ khác. -Gấp vậy làm sao kịp, còn phải coi ngày coi tháng nữa chớ cậu. - Thằng Đặng tuổi tuất, con Chín tuổi Hợi. Nhất gái lớn hai, nhà trai lớn một. Chó giữ heo là phải rồi, cưới sớm ba má tôi có cháu sớm, nhà tôi trống chỗ tôi rước bà của tôi về thờ sớm. Năm Mẹo biết cái nết khùng của cậu Sáu, khùng mà khôn, khôn mà khùng nên nói ngay: - Tôi đã nói vơi ông già cô Láng rồi. Cổ cũng ưng cậu. Cậu bảnh trai hơn con ông Cả nhưng ngặt có một điều. - Cô ta chê tôi khùng chớ gì? Nè, nói cho cổ biết, ngày xưa Tôn Tẩn nhờ giả điên mà sống và lên làm Nguyên Soái kìa đó, điên vậy khôn hơn Bàng Quyên không chớ! Năm Mẹo gật đầu, bụng nghĩ: Thằng điên có học còn hơn thằng dốt khôn. - Năm Mẹo luộc ba trứng gà ăn chơi. - Nói xong, cậu Sáu xăm xăm đi vô bếp. Năm Mẹo đỡ lấy thúng trứng gà, đưa tay sờ nghe nóng hổi thì kêu lên: - Bộ cậu rút ổ gà của bà Hương hả? - Để ấp nở ra tùm lum gà mái gáy bậy mắc công rước thầy pháp. Năm Mẹo vốn là tay ấp hột vịt chuyên nghiệp nên biết trứng gà đã có con già, bằng lấy một trứng thả vô thạp nước, rồi bảo cậu Sáu: - Cậu coi trứng biết lội rồi, ăn tội chết. Để tôi ấp chung với trứng vịt của tôi, chúng nở tôi bưng lên cho bà Hương,, còn cậu muốn ăn trứng lộn thì tôi luộc trứng vịt của tôi. Hai người đang bàn luận thì thằng Đặng vác sáo về tới. Nó chưa kịp nói gì, cậu Sáu đã nói bô bô: - Ê, mày thằng em rể. Bây giờ mày hết đòi tiên nữa rồi phải không? - Dạ con đâu có đòi. - Có đòi cũng chẳng sao! Đòi mà được thì càng tốt. Sợ như tao đòi hoài mà không được kia mới dáng xấu hỗ. Năm Mẹo chen vào: - Thì người ta cũng ưng cậu rồi. Không tin tôi dắt cậu qua nhà cô Láng bây giờ xem. Cậ dám đi không? - Thôi để chờ ngày hoàng đạo hãy đi. Thằng Đặng hơi mắc cỡ ra sau bắt con gà ra xem. Con gà ô được ông Chín lắt mòng lắt tích giùm. Rồi xắp lông thoa nghệ mấy bữa vậy. Hễ nó đi chăn vịt thời thôi, về nhà trước hết đến xem con gà. Vì mặt nó đen nên gọi là Ô mặt lọ. Con Ô mặt lọ là bạn thân của nó. Nó nuôi từ lúc mới nở tới giớ không lúc nào xa nhau. Nó bồng con Ô lên, tay vạch nách vạch đùi xem nghệ ăn da có đều không. Mới ban đầu da non bị nghệ thấm rát, nó rung từng miếng thịt, cổ rụt lại, mắt lờ đờ, miệng kêu ót ót đau đớn, thấy thương hết sức. Bây giờ nó hơi quen, nên đã lấy lại vẻ tự nhiên. Đặng hỏi: - Chú Hai Trình bảo vô nghệ mấy nước, cậu Năm? - Ít nhất ba nước. Vô chừng nào da gà đỏ tươi và săn cón thì thôi. Da gà nòi như áo giáp của võ tướng. Áo giáp càng dày chắc thì càng ít bị thương. Thằng Đằng thọ giáo với Sư Kê Hai Trình, cứ vài ngày lại tới mài nghệ giùm cho Hai Trình để hỏi thêm cách thức nuôi gà. Mài nghệ là một việc làm thường xuyên và rất quan trọng. Trong trại có tới năm chục đầu gà nên lúc nào cũng phải có hai đứa trè mài nghệ. Mỗi đứa dùng một chiếc nắp sàng lật ngửa, kê nghiêng qua một bên, đổ vào đó một chai nước, một phần tám xị rượu, một cục phèn chua bằng ngón chân cái tán nhỏ, một chút nước tiểu của thanh niên, một nhúm muối, rồi bắt đầu mài trên phần khô của nắp mái. Củ nghệ già cứng như đá, mài cả tiếng đồng hồ mỏi rụng cả tay mới mòn nửa củ, ngồi mà ngủ gục chớ không phải mau, mài đến chừng nào nước đặc sệt lại như hồ lỏng mới thôi. Trước khi vô cho gà, ông Sư Kê phải nếm thử rồi tùy từng loại gà mà gia giảm rượu muối hoặc phèn cho đúng liều lượng. Thằng Đặng đã xem tận mắt HaiTrình sắp lông, vô nghệ cho nên nó đã làm thông thạo.. Ban đầu ngồi xem Hai Trình xắp lông nó tưởng dễ. Mà dễ thật, có gì khó đâu cái sự đó. Nhưng Hai Trình bảo: - Cháu xem đây này, trước hết phải chọn những chiếc lông già, không nên xắp lông búp, nắm đầu lông lôi nhẹ ra rồi kê kéo vào gốc chân lông mà xắp. Khi lôi thì chỗ da nhô ra thành hình chớp nón, khi xắp đứt lông thì chân lông thụt vô khỏi mặt dạ Nếu không lôi thì khi xắp xong sẽ đụng đầu chân lông nhám nhám. Biết rồi thì dễ nhưng chưa biết thì khó! Thằng Đặng về làm y như lời sư phụ Hai Trình dạy. Bây giờ con Ô cựa chốt của nó đã ra mã một con chiến kê đầu trụi lông, nách săn và đùi đỏ au. Cái mòng trích cũng được lắt bớt còn bầu gà thì trụi lũi không còn hai cái tích thòng lòng để làm thế cho đối phương nắm đá nữa. Nó đem con Ô ra mé mương thoát nước xả lớp nghệ thứ bạ Nhìn hai bàn tay vàng ngoách nó thầy mình bắt đầu làm tiểu chủ kệ Nó đợi con gà khô lông rồi vô nghệ phát nữa. Cậu Sáu ra đứng ở cửa ngó ra: - Chừng nào ra trường cho tôi đá ké với! Năm Mẹo sực nhớ mấy câu hiệu lúc nọ của thầy Năm Xướng nói với ông Hội Đồng bèn vọt miệng đáp: - Gà này năm tới mới đủ cựa ra trường cậu Sáu à! Theo Kinh Kê Diễn Nghĩa thì Xám ăn Ô, Ô ăn vàng, vậy mình cứ hai cửa đó mà đá. Ngoài ra ông Chín còn cho biết nó có vảy nghề nhưng ông chưa nói rõ là vảy gì.. Ông nói vảy này rất hiếm có. Nhiều sư kê không nhận thấy, hoặc thấy mà coi thường. Ngoài ra ông còn bảo con gà cũng có tuổi, có mạng và thuộc ngũ hành. Gà Ó là mạng Kim hoặc Mộc, gà Ô mạng Thủy. Gà Xám cũng mạng Mộc, gà Điều thuộc mạng Hỏa, gà Vàng thuộc mạng Thổ. ngoài ra còn phải tùy theo hướng của trường gà. Cũng một con gà nhưng đá ngày nay thì ăn, đá ngày mai bị thua, đi về hướng Đông thì bại nhưng đi về hướng Tây lại thắng. - Gà nòi có nhiều chuyện lạ lùng như thế à? Thất cậu Sáu có vẽ bớt khùng, Năm Mẹo nói: - Cứ như ông Chín nói thì con gà Ô này thuộc mạng Thủy, thằng Đặng thuộc mạng Mộc, nước tưới cây tươi, cây che nước mát. Con gà có thể giúp thằng nhỏ nên cửa nên nhà. Cậu Sáu mở to mắt: - Vậy nữa sao anh Năm? Năm Mẹo lấy ghế ngồi lại chỉnh tề rồi tiếp: - Tôi tới lui nhà ông Chín nhiều lần để nhờ ông xem giùm con gà cho thằng Dặng. Ông thấy thằng nhỏ dễ thương mới nói hết cho nó nghe. Rồi ổng kể chuyện cái đời Sư Kê của ổng. Khi đương thời thịnh, thì gà đá ăn suông sẽ, khi hết thời thì gặp chuyện xui. Trận đó ông om nước con gà Xám của ông Chủ Bền đá với con gà Ô của ông Sư Quí. Theo Kinh Kê thì Xám ăn Ó, Ó ăn Vàng. Hết nước nhứt con gà Ó ôm ra vết thương nặng ở hang cuạ Vô nước hai nó ngoẹo cần cổ một bên như ghe chạy giác. Con Xám đuổi theo nả tróc. Xám ăn Ó đã đành một lẽ, lại đá nhằm ngày Mộc thì càng hợp với Xám. Kinh Kê có nói: Ngày nào thực mộc Tía no Xám Nhạn cũng thắng Ô dùa chạy ngay. Như vậy câu Kinh Kê đã ứng nghiệm ra bãi sa trường. Con Xám đuổi theo con Ó chạy vòng quanh bồ. Chủ kê lẫn hàng xáo của con Xám la rần rần và quăng bạc ăn một. Hàng xáo bên con Ó rụt cổ chờ móc tiền chung. Quả thật con Ó bay tung lên để trốn ra khỏi bồ, chẳng ngờ một chân nó bị kẹt vào vách bồ làm bằng lá chầm, chân kia chòi bạc mạng để mong chạy thoát. Con Xám đuổi theo tới lủi đầu vô định cắn đuôi đá, ngờ đâu bị cựa chòi cựa giao long ngã ra chết tốt. Đáng thắng thấy bỗng quay ra thua. - Lạ thiệt ha! - Cậu Sáu kêu lên. Năm Mẹo tiếp: - Sau độ đó ông Chín biết mình hết thời nên nghỉ làm Sư Kê, chỉ lui về vườn ở ẩn và nuôi gà, mách nước cho mấy tay chơi gà danh tiếng thôi. - Nếu gặp ông thầy Tư thì ổng biểu là tại ma qủy nhập như buồng cau trổ ngược của nhà tôi. Ông bảo ếm và ăn vài gia. lúa.
Xuân Vũ
Buồng Cau Trổ Ngược
Chương 13
Ông Hương mời Năm Mẹo tới nhà bàn việc đám cưới. Ông nói: - Vợ chồng tôi không đòi hỏi vàng bạc gì hết. Mọi tổn phí tôi lọ Khách của hai bên đàng trai đàng gái tôi đãi. Đàng trai chỉ có một việc đến rước dâu về nhà thôi. Gia đình tôi đông con. Chỉ có một thằng con trai nhưng nó không chịu cưới vợ mà chỉ nằng nặc đòi cho được con Láng. Tôi già rồi, nếu chết mà chưa có cháu nội thì không yên tâm. Vậy tôi xin đàng trai một chuyện nho nhỏ, không biết chú Năm có cho hay không? Năm Mẹo lễ phép thưa: - Dạ chuyện gì thưa ông? Ông Hương bảo: - Tôi muốn xin như vầy. Nếu hai vợ chồng nó có con trai đầu lòng hoặc thứ nam thì xin cho khai theo họ tôi một đứa. Nghĩa là cháu ngoại trở thành cháu nội đích tôn được ăn gia tài của tôi. Chú Năm thấy sao? Năm Mẹo làm thinh một chốc rồi đáp: - Dạ, chuyện đó cũng dễ thôi, thưa ông Hương. Chị tôi không có ở đây, còn ông già thằng Đặng thì bỏ phế nó từ lâu, vậy tôi thế quyền chị tôi mà đồng ý như vậy. - Xin hết sức cảm ơn chú Năm. Ngoài việc ấy ra, tôi còn mấy việc nhỏ nói luôn với chú Năm. Vợ chồng tôi đi coi của hai đứa thì thầy nói cả hai đều mạng thủy. Thủy hòa vơi thủy thì rạch con hóa thành sông lớn chớ không có xung khắc chút nào. Nhưng thầy nói nếu đám cưới làm ban ngày và rước dâu ban đêm thi hai đứa nó mau phát tài hơn. - Ủa sao lạ vậy ông Hương? - Năm Mẹo sửng sốt hỏi. - Tôi cũng ngạc nhiên như chú vậy, nên tôi có hỏi ông thầy cho cặn kẻ, thì ổng nói rằng... - Ông Hương ngưng một chút rồi nói không tin dị đoan, không tin thầy pháp, nhưng tin ở tướng số, con người có tướng có số. Xưa kia, trong lúc Lưu Bang chỉ là một anh hương chức tầm thường trong làng, nhưng được vợ cao sang. Là vì sao? Vì tướng mạo của Lưu Bang. Lưu Bang có một người đầy tớ tên là Phàn Khoái. Trước đây là tay chuyên môn bán thịt chó ở ngoài chợ. Một hôm hai thầy trò đến nhà Lã Viên Ngoại có việc. Lã Viên Ngoại rất đổi ngạc nhiên khi trông thấy tướng mạo của hai thầy trò. Bèn bày tiệc thết đãi. Khi tàn tiệc, Viên Ngoại bèn ngỏ lời gả con gái lớn cho Lưu Bang và con gái út cho Phàn Khoái. Cả hai đều từ chối nhưng Viên Ngoại bảo đây là số trời, nên cuối cùng hai người phải nhận và hứa đem sính lể tới nộp để nghinh hôn. Bà Viên Ngoại lấy làm bất bình vì con gái là cành vàng lá ngọc lại đem gả cho những kẻ tầm thường. Viên Ngoại liền bảo "Lưu Bang chưa gặp thời nên còn ẩn náu, sau này sẽ là bậc thiên tử và con gái ta sẽ là mẫu nghi thiên hạ. Còn Phàn Khoái sẽ là một khai quốc công thần!" Quả y như rằng, sự đoán xem tướng mạo của Viên Ngoại không sai chút nào. Lưu Bang đánh thắng Hạng Võ và làm vua, còn Phàn Khoái thì được phong tước hầu. Ông Hương dứt lời và ngồi trầm ngâm suy nghĩ. Năm Mẹo cũng mơ màng theo dõi câu chuyện đời xưa đời xửa. Ông Hương rót trà mời Năm Mẹo và tiếp: - Con người ta đều có tướng mạo chớ chẳng phải ai muốn làm ra vẻ mà được, chú Năm à. Con người sang trọng mặc áo rách cũng sang, còn người hèn mặc áo gấm cũng lộ cái tường hèn. Nhưng phải có mắt tinh đời mới nhìn ra chân tường. Ông Viên Ngoại kể trên sở dĩ dám đem con gái của mình gã cho một viên chức tầm thường và một người hèn mọn là ông biết xem tướng.. Trong lớp áo nghèo nàn tàng ẩn một chân mạng đế vương và một khai quốc công thần. Mấy ai có cặp mắt của Viên Ngoại? Năm Mẹo ngồi nghe mê mẫn tâm thần. Vốn cũng biết chút ít tích xưa chuyện cũ, nên Năm Mẹo càng hứng thú khi nghe ông nhắc tích. Ông Hương tiếp: - Chuyện xem tướng ngày xưa còn nhiều. Đây tôi kể cho chú nghe một chuyện có liên quan tới Lưu Bang. Đó là chuyện Hàn Tín. Hàn Tín là người nghèo nàn ở đất Hoài Âm, hằng ngày câu cá bán, lấy tiền mua gạo độ nhật. Phạm Tăng là quân sư của Hạng Võ, biết Hàn Tín là người có tài tế thế an bang nên tiến cử Hạng Võ, nhưng Hãng Võ thấy Hàn Tín người nhỏ thó thì cho là không có tài về quân sự nên chỉ phong cho chức "chập kích lang" nghĩa là kẻ ôm gươm theo Hạng Võ. Nhưng ở phía lưu Bang có quân sư Trương Lương biết coi tướng, nhìn ra Hàn Tín là bậc hiến tài, bèn lén lút sang đất Hạng Võ rủ rê Hàn Tín về với Lưu Bang. Lưu Bang trọng dụng ngay và phong chức "Phá Sở Đại Nguyên Soái". Từ đó Hàn Tín có cơ hội trổ tài và đánh thắng Hạng Võ. Hạng Võ thua chạy và tự tử ở Bến Ô Giang. Một người ốm yếu đã là một kẻ có sức mạnh nhất thiên hạ. Nếu chẳng nhờ cặp mắt Trương Lương thì Hàn Tín phải câu cá độ nhật suốt đời. Ông Hương ngưng một chút, hớp trà rồi tiếp: - Nhưng việc coi tướng Hàn tín cũng chưa hết. Để tôi kể tiếp cho chú Năm nghe. Bữa nay chú Năm không mắc công chuyện nhà chớ? - Dạ, dầu có mắc công chuyện tôi cũng bỏ qua để nghe ông Hương kể. - Vậy để tôi kể tiếp à. Trong lúc cầm binh đánh Hạng Võ, Hàn Tín chiếm được một phần lớn giang sơn của Hạng Võ thì có Khoái Triệt, một danh sĩ bấy giờ đến xin ra mắt Hàn Tín. Khoái Triệt vào ngó Hàn Tín trân trân hồi lâu rồi bẩm: Tướng quân chi diện bất hóa phong hầu Tướng quân chi bối quí bất khả ngôn nghĩa là: Nhìn trước mặt thì tướng quân không quá phong hầu. Nhưng nhìn sau lưng thì không lẽ nào nói hết quyền quí. Nghe Khoái Triệt nói, Hàn Tín bằng hỏi: - Ngươi nhìn trước mặt ta sao thấy sau lưng ta? Khoái Triệt vui vẻ đáp: - Nếu nhìn gì thấy nấy thì sao gọi là thầy tướng? Hàn Tín hỏi: - Coi tướng ta ngươi có gì khuyên bảo không? Khoái Triệt thưa: - Hiện nay Nguyên Soái đã chiếm được một phần ba đất đai và thiên hạ gồm hơn 70 thành trì, tốt nhất là Nguyên Soái nên xưng vương thì Hạng Võ và Lưu Bang đều không làm chi nổi Nguyên Soái. Ba con cọp chỉ gầm gừ nhau nhưng không con nào dám nhìn con nào vì sợ động thủ thì con kia sẽ quật mình. Nhưng Hàn Tín không nghe, cứ giữ lòng trung thành với Lưu Bang. Khoái Triệt bèn cưới lớn: Quân tử kiến cơ nhi bất túc Thời hồ, thời hồ bất tái lai nghĩa là Anh hùng gặp thời không hành động Về sau thời cơ không tới nữa. Quả thật về sau, Lưu Bang thống nhất giang son, nên sợ Hàn Tín làm phản bèn dùng tay Lã Hậu giết ở cung Vị Ương. Trước khi chết Hàn tín hối hận vì dã không nghe lời tướng số Khoái Triệt! Ông Hương chấm dứt câu chuyện và hỏi Năm Mẹo: - Như vậy chú có tin ở tướng sớ không? - Dạ tin chớ! tin chớ! Ông Hương đi vào trong rồi trở ra với một chồng sách trong taỵ Ông đặt lên bàn và nói: - Đây là chuyện Tây Hán Diễn Nghĩa, có những chuyện tôi vừa kể trên, chú có rỗi thì đem về đọc chơi trong lúc canh khuya gà gáy, kẻo ở giữa chòi không có việc làm rồi ra tay chân táy máy, vợ có bầu hoài! Ông Hương đật chồng truyện qua một bên và lấy một quyển sách dày cộm cũ kỹ bảo: - Đây là sách coi tường, ông già tôi thường đọc hồi sanh tiền. Mãi mấy lúc gần đây tôi mới giỡ ra xem thử. Tôi chỉ muốn xem cho giải buồn thôi, chẳng ngờ hay quá. Tôi bèn đem vào nhà làng áp dụng coi tướng cho mỗi ông hương chức. Mấy ổng khoái lắm, cứ trưa trưa thì bảo tôi coi tướng dùm! Ông hương giỡ sách ra và tiếp: - Tôi cứ xem hình trong sách mà đọ với người. Những hình đơn giản thì dễ trông thấy lắm. Đây này, chú Năm hãy xem sơ qua cho biết để có con mắt nhìn người. Trời sinh không có ai giống ai. Đó có ý gẫm lắm chú Năm à. trước nhất là con mắt, kế đó là lông mày. Cùng là con mắt nhưng mắt mỗi người đều khác. Ông Hương vừa lật vừa cắt nghĩa: - Đây là mắt phượng đẹp, đây là mắt phượng ngủ gọi Thụy Phượng Nhãn. Đàn bà có đôi mắt đẹp thì gọi là mày tầm mắt phượng đó, chú Năm có nghe chớ? Còn đây là mắt uyên gọi là Uyên Ương Nhãn. Cứ như hình vẽ thì mắt này giống mắt à..ÿ... Ông nào có vợ mắt uyên ương thì thích lắm nhưng cũng mệt cầm canh vì bà ta đòi đêm bảy ngày ba, chủ nhật không cho nghỉ. Đây là mắt chim công. Đàn bà có cặp mắt này thì giỏi văn chương thi phú, nội tướng đảm đang. Đây là mắt gấu, mắt sói, mắt heo. À, đây là mắt nai. Đàn bà có cặp mắt nai thường là đàn bà đẹp, nhưng duyên phận hẫm hiu, ở với chồng nhưng không yêu chồng. Có người yêu nhưng nhút nhát không dám yêu, chỉ mơ tưởng mà sầu tủi âm thầm. Khi về già mới ân hận, thì đã muộn. Ông Hương lật nhanh rồi dừng lại: - Bây giờ qua phần lông mày. Sách nói lông mày lá liễu là đẹp nhất., gọi là diệp liễu mỵ Nó không rậm không thưa, hơi cong ở phần cuối. Mày liễu thường thấy ở mắt phượng, mắt phượng mày liễu! Để tôi cho chú coi mấy thứ lông mày vừa trông thấy là phát sợ ngaỵ À, đây này. Đây là lông mày xoáy tròn ốc, lông mày sâu róm, lông mày quỉ, lông mày dứt ngang vạ. Hễ chú thấy những người có lông mày này thì đừng có chơi, đừng có lại gần. Bất giác Năm Mẹo nhìn ông Hương rồi hỏi: - Lông mày ông Hương là lông mày gì? - Lông mày tôi là lông mày chổi xễ, là thứ lông mày mọc lan rộng, lông mọc xuôi một chiều chớ không sợi xuôi sợi ngược như lông mày Hoàng Bạc và Đới Tiên hoặc xoáy trôn ốc như Hoàng La My hoặc Đới Tiên Mỵ Lông mày chổi xễ thường ở người Phú lẫn Thọ, huynh đệ đông, đều khá giả. Ông Hương xếp sách lại và hỏi Năm Mẹo: - Chú Năm có biết tại sao tôi đem sách tướng truyện Tàu ra mà nói dài dòng vậy không? Năm Mẹo cười: - Đó là tánh tình vui vẻ của ông Hương. - Chỉ một phần thôi. Chính là tôi muốn nói với chú, tôi đã xem tường mạo của thằng Đặng từ lâu. Khi nó ăn uống, nói năng, đi đứng tôi đều để ý. Tôi có xem kỹ mắt mũi và trái tai của nó nữa. Tôi đoan chắc với chú thằng nhỏ này sẽ khấm khá nếu không hơn người thì cũng bậc trung chớ không lam lũ như hiện giờ. Năm Mẹo vui vẻ: - Dạ đó cũng nhờ bàn tay nâng đỡ của ông bà Hương. Ông Hương hãnh diện nói: - Tôi không bằng ông Viên Ngoại gã con gái cho Lưu Bang nhưng ít ra tôi chọn rễ cũng không đến nổi tệ. Có thể bây giờ thiên hạ dèm pha, nhưng sau này họ sã sáng mắt. Ông Hương nêu thêm một vài điều kiện cưới hỏi và bảo: - Mấy chuyện đó tốn kém bao nhiêu tôi chi hết. Không phải tôi bày ra làm chi, nhưng vì tôi xem tuồi và tướng số nên phải làm cho họp lẽ trời. Hồi tôi còn trẻ tôi đã từng biết một chuyện như sau: Gia đình ông Cả Bày đi cưới vợ cho con. Đến ngày rước dâu thì đi ghẹ Rủi dọc đường mưa to gió lớn gãy chèo, ghe tấp lại bên bờ. Cả ghe lên nhà xin dục mưa. May lại gặp nhà gã con gái, vì mưa gió đàng trai không đến được, trể giờ. Ông chủ nhà bèn bảo khách rằng đây là duyên trời định nên mới xuôi khiến như vậy, bèn cho rước dâu cho kịp giờ tốt. Hai bên chưa từng biết nhau mà lấy nhau rồi ăn đời ở kiếp sanh con đẻ cái cả bầy. Đó là giờ rước dâu tốt. Năm Mẹo tin tường lời ông Hương là sáng suốt nên ưng chịu mọi điều kể cả rước dâu ban đêm. Đợi cho Năm Mẹo ra đến lộ, bà Hương mới lôi ông Hương cô buồng tru tréo: - Ông đi đâu mà biệt tích mấy ngày mới ló về? - Tôi đã lên chức Hương Chánh, công việc nặng nề hơn, nên phải ở nhà làng chớ đi đâu. Bà Hương càu nhàu: - Ông xuống bà Sầm ăn dầm ở dề chớ việc làng việc xã gì? Ông hương bị bấm trúng điểm huyệt nên lặng thinh, rồi năn nỉ: - Bà để yên cho tôi bàn cài cái vụ cưới hỏi. Bà Hương càng gay gắt: - Bộ Ông định gã con Chín cho nó thiệt hả? - Hề hề à à... Nó muốn con Chín thì tôi gã con Chín cho nó chớ tôi gã tôi được à? - Sao trước kia ông nói gả con Tám? - Nó không hỏi con Tám thì mình gã sao được? Bà Hương ngoẹo đầu qua một bên, thối chí: - Ông đem đóa hoa lài cặm bãi cứt trâu! Ông hương ngồi xuống bên vợ rồi rĩ tai một hồi lâu.. Nghe xong, gương mặt bà Hương sáng hững. - Chuyện đó thì hay lắm, nhưng lỡ đổ bể thì ngưới ta đâu có nhịn mình? - Đổ bể thì nhất định phải đổ bể rồi, nhưng không nhịn thì họ làm gì được mình? Họ vô thưa làng thì đụng tôi ngồi sầm sấm một đống trong nhà việc. Tôi xữ chớ ai. Bà Hương rên rĩ: - Làm vậy khó coi lắm ông à. Ông Hương trấn tĩnh vợ: - Bà để đó tôi làm. Mọi việc êm xuôi. Dĩ bất dĩ tôi ém vô miệng nó vài chục công ruộng là nó nín khe chớ gì. Bà Hương không yên tâm: - Làm như vậy thất đức và lỡ duyên con gái mình ông à. Ông Hương kể chuyện đám cưới trên rồi kết luận: - Cô dâu chú rễ chưa biết mặt nhau mà cưới về vẫn ăn ở hòa thuận. Còn đây hai đứa nó quen biết gặp mặt nhau hàng này, còn đòi gì nữa. Bà Hương vẫn lắc đầu: Nó định cưới đứa này mà ra đứa khác.. Ông Hương vội xua tay: - Cái gì cũng không qua quyền thế và tiền bạc. - Ông có quyền, có tiền, nhưng người ta có lý. - Lý nào cũng không bằng được với tiền. Bà Hương không tin rằng ông thực hành được những dự định của ông, nhưng không lẽ bà lại đi nói với đàng trai về những dự tính đó? Nên bà đành nghe theo ông. Nhưng bà còn hỏi ráng: - Ông đã cho con Tám với con Chín hay chưa? Ông Hương lắc đầu: - Đêm rước dâu tôi mới cho hay. Rủi tụi nó không chịu nghe ông làm sao? - Không nghe tôi đập chết! Con của tôi, tôi khiến sao nên vậy. Ông Hương quả quyết: - Mọi việc rồi sẽ êm xuôi! Bà đừng có lo!
Xuân Vũ
Buồng Cau Trổ Ngược
Chương 14
Thầy giáo Năm ngồi hút thuốc và trông chừng con gà Xám Son đi ngoài sân quần chưn. Thầy đá không lớn như mấy ngài Cai Tổng, Hội Đồng, mấy ông chủ điền, nhưng thấy chơi với sự nghiên cứu tỉ mỉ sâu sắc như giàn quân đánh trận chớ không phải như những tay thướng, cứ vung tiền ra ăn thua tùy sự may rủi. Nhiều tay giang hồ ở xa cũng đã tìm tới xin thầy mách bảo. - Xắp cho kỹ đừng để sót cũng đừng cắt đứt da nghe! Thầy luôn miệng nhắc chừng thằng Đặng. Thằng Đặng thọ giáo gà nòi, khi thì với Hai Trình khi thì với thầy giáo Năm. Nhưng chưa chắc thằng Đặng làm đúng ý mình, thầy đi đến vừa làm cho nó coi vừa cắt nghĩa: - Con nắm chéo từng chiếc lông một, kéo cho da lòi ra hình chóp nón rồi đưa kéo vào sát chân lông mà xắp. Thấy chưa? Nhưng phải nhớ là chỉ xắp những cái lông già, còn lông non thì chừa lại. Thằng Đặng xắp lông đùi, lông cổ, lông nách gà xong thì bồng nó ra mé mương tắm rồi sau đó mới cho nghệ thiệt đặc. - Con nhớ để cho nó thấm suốt đêm, sáng ra con xả thật kỹ đừng để cho nghệ sống còn dính, vô tiếp không ăn. Con nên nhớ là chỉ vô đúng chữ thôi. Không già cũng không non. - Đúng chữ là sao hả bác? - Đúng chữ là vừa phải thôi. Nghệ non thì không săn, gà họ chém sâu, còn vô nghệ già thì con gà cứng đờ không cử động tự nhiên được. Ngoài ra cũng phải chú ý tắm vào kẹt đùi, kẹt nách. Những chỗ rất hiểm hóc. Hễ bị cưa chém đùi thì gà thành què, còn bị thọc kẹt nách thì xệ cánh. Bị một trong hai đòn đó thì khó ăn người ta. Thầy Năm dặn xong thì bắt con gà Xám Son đi tắm. Nó sắp ra trường nên thầy đích thân săn sóc. Thầy ôm nó ra nhà sau bứt lá cây thuốc nam vò lọn bằng ngón tay nhét cho nó nuốt. Rồi đem nó lại vùa lúa đã gút sạch lúa lép cho nó ăn. Thầy ngồi chờ nó ăn một chốc rồi rờ bầu điếu bóp nhẹ, liệu chừng vừa no thì lấy chai nước ngâm sâm đất, vạch mỏ rót cho nó uống. Tối lại thầy sẽ cho nó ăn đậu xanh ngâm mềm và một ít bạch quả. Nuôi gà nòi còn hơn săn sóc mỹ nhân chớ đâu có phải dễ. Chỉ còn thiếu đốt nhang cầu Trời khẩn Phật nữa thôi. Con gà Xám Son này thầy Năm mua được một cách bất ngờ. Mới nhìn nó thầy tưởng gà chạ. Gà chạ cũng là gà nòi nhưng không rõ lý lịch. Người đá gà chuyên nghiệp khi quyết định mua một con gà đều phải biết tam đại lý lịch: cha, ông nội, ông cố của nó. Kỹ hơn, phải biết cả tam đại của mẹ nó nữa để khỏi lầm. Có những con gà nòi lai Tàu mà không lộ sắc lông và tướng mạo. Nhiều tay nghề cũng phải lầm. Lần đó thầy Năm đến nhà người anh bà con chơi nhân một buồi đi gát cu trong đồng. Xám Son lúc bấy giờ mới cựa chốt mà chột nhỏ, vọng cưa dẹp, nghĩa là không hướt cũng không ngay lắm. Nó có bộ lông xám tro nhưng hai bên lông mã bên lưng lại màu đỏ ngời ngời. Mặt nó mỏng mà xinh xinh với chiếc mồng bông dâu rất duyên dáng. Khi đem về nuôi thầy Năm chỉ lắt tích chớ không sửa mồng. Cái vẽ mãnh mai của nó làm cho thầy đặt nó cái tên Xám Son. Thực ra trong bộ Kinh Kê có đề cập tới một loại gà gọi là gà đào, tức là yểu điệu giống như đào hát. Nhiều Sư Kê coi không tới nên khinh thường gà đào, thua sặc máu họng. Đúng như vậy, thì thầy Năm đòi mua thì chủ nó cười bảo: - Gà Tàu lai mà đá điếc gì thầy! Nghe vậy thầy Năm lòn tay dưới lường bợ con Xám Son lên xem nó có lông chân hay không? Thầy tá hỏa tam tinh. Hai hàng vãy gạt thập từ gối xuống tới ngón, đều trân như hột bắp không cái nào lớn cái nào nhỏ. Đây là một hiệp sĩ nghề. Thầy Năm nhủ thầm và móc tiền trả. Hai cắc, một gia. lúa. Một chú gà Tàu lại giá một gia. lúa, hơi nhiều. Thầy Năm đem về nuôi và xem lại Kinh Kê lần nữa thì đúng chàng ta là gà đào, rất quí. Được ít lâu, thầy Năm cho xổ thử thì thấy cặp giản của nó có thần lực vô cùng. Nội nước nạp nó đá đối phương văng ra xa và té ngữa mấy lần, nhưng xâu vô kèo thì nó đá vai trật hơi nhiều, vì nó búa mạnh quá sức. Một lần trật thì bị quá đà phải gượng lại. Như vậy là không chắc ăn. Thầy Năm hơi nản, song nhờ có ông Sư Kê Hai Trình chỉnh đốn kịp thời. Hai Trình là tay chuyên môn om nước có khả năng chuyển bại thành thắng. - Khi đụng độ thầy nên cho đối phương cao vai hơn một chút! Hai Trình bảo. Thầy Năm lưỡng lự: - Như vậy người ta cao hơn ắt mạnh hơn làm sao mình đốn hạ? Hai Trình quả quyết: - Thầy cứ tin tôi đi! Con Xám Son gốc gà đòn Bà Điểm. Nó có cặp giãn đồng đánh như Trời giáng. Đối thủ đồng chạng với nó thì nó đá vuột, nhưng lớn hơn nó thì nó quất mười cái trúng cả mười. Nội nước nạp nó đã chém nát mình đối phương rồi. Từ đó về sau đối thủ gục xuống chịu đòn, chớ không trả đòn nổi. Còn một điều này nữa thầy giáo à! Khi làm cựa thì thầy giáo biểu mấy đứa đừng làm cựa nhọn như mũi kiếm mà làm cựa bảng như lưỡi gươm. Thầy Năm hỏi? - Sao vậy Sư Kê? Hai trình nói: - Cựa nhọn như mũi kiếm chủ về đâm, đâm sâu nhưng mau tà đầu. Mỗi nước phải vuốt lại, còn cựa bảng bén cả hai bên, chủ về chém, chém toạc ra, không tà, không phải vuốt lại. Con Xám Son đá đòn quá mạnh thì làm cựa bảng nó chém vết thương vừa rộng lại vừa sâu. Hơn nữa nếu mỗi nước mỗi chuốc cựa lại có thể hết thép còn có cái lõi dễ gãy. Thầy Năm có nhớ Uất Trì Cung được cây giản chín đốt Tiên Đế ban cho dùng để "Tiên đả hôn quân, hậu đả loạn thần hay không? Dạ có - Thầy Năm gật đầu - Đó là cây giản cũng giống như của Thái Sư Văn Trọng. - Khi khuyên vua Đường thì vua trốn vào cung và đóng kín cổng không cho ổng vào. Ổng tức giận rút giản đập vào cửa. Vì đập mạnh cây giản gãy đi. Khi tặng cây giản, vị tiên có trỏ hàng chữa khắc trên cán giản ý nói rằng: "Hễ giản gãy thì chủ nó chết" cho nên khi thấy những đốt giản lăn lóc dưới đất, Uất Trì Cung biết mình tận số nên rút gươm tự vận luôn. Con Xám Son này nước nạp như vũ bão, có thể nó hăng quá đuổi theo đối thủ nạp cả vào trần mà gãy cựa như Uất Trì Cung gãy giản vậy thầy Năm! Thầy Năm biết Hai Trình là người không đọc được Kinh Kê bằng chữ Hán lẫn chữa Việt nhưng vì om nước quá nhiều độ gà mà có kinh nghiệm xác thực nên thầm phục Hai Trình và nghe lời. Đem con Xám Son ra trường cáp độ, thầy Năm làm y theo lời ông Sư Kê, cho đối thủ cao hơn một chút. Chủ kê bên kia thấy mình cao vai thì ham. Thấy Xám Son mảnh mai yểu điệu bèn giễu cợt là gà bà bóng. Ngay trong lúc hai bên đang vuốt cựa, bên kia đã phách lối quăng bạc ăn bảy, tức 100 ăn 70 đồng hoặc 10 đồng ăn 7 đồng. Nhưng khi làm cựa xong con Xám Son được thả ra, đi vài bước và gáy một tiếng nghe hùng dũng vô cùng. Nhìn cặp cựa sáng rực như cặp dao thần thì những cái miệng la lối phóng bạc dần dần ngậm lại. Tỏ nhang, hai bên thả gà. Chỉ vài cái nhảy nạp, gà kia rót máu. Con Xám Son chỉ bồi tiếp một đòn, con kia ngã lăn ra giãy đành đạch. Thầy Năm đã nổi tiếng lại càng nổi tiếng trong làng gà nòi hơn cả lảnh vực gõ đầu trẻ. Người ta tặng thầy danh hiệu " Tay nghề bến bắc" (vì nhà thầy ở gần bến bắc Cao Lãnh). Một hôm ông Hội Đồng tìm đến. Ông trách: - Thầy giáo ôm gà nghề như vậy trong tay, sao không cho tôi hay? - Dạ tôi không dám tin chắc, thưa ông Hội. Ông Hội Đồng kêu trời kêu đất dậm chân đồm độp: - Kinh Kê có ghi rõ gà đào là gà nghề đá là ăn nội nước nhứt mà. Mấy thuở gặp nó! Thầy tìm nó ở đâu vậy. Thầy Năm thuật lại sự may rủi về trường hợp mua con gà Xám Son và nói: - Tôi sợ nó là chạ vì chẳng rõ lai lịch của nó. Ông Hội Đồng nói: - Đây là con gà giống hẳn hoi, nhưng bị thất lạc nên không ai biết gốc gác của nó. Cũng như thời Tàn Đường Võ Hậu soán ngôi, Lý Đán bị tập nã phải trốn nhủi đến nổi đi ở đợ vậy. Kể từ rầy về sau, thầy giáo đá đâu thì xin cho tôi hay. Thầy Năm biết ý ông hội thích con gà nên nói: - Dạ Ông Hội, ông Hội cứ ôm về nuôi, tôi xin biếu ông Hội. Ông Hội xua tay: - Không được! Nếu thầy giáo nhường lại cho tôi thì phải nhận tiền thì tôi mới bắt, còn không, thì thầy giáo cứ giữ đó, chừng nào đi đá cho tôi hay, tôi tiếp với. Hai tay hảo hớn gà nòi đều giữ tích cách cao thượng của Làng Gà nên cuối cùng con Xám Son vẫn được ở trong tay chủ. Sau đó, đụng độ ăn nghề, chém địch thủ ngay ở nước nhứt. Ông Hội Đồng đến xin bắt con gà. Thầy Năm biếu không. Từ đó hai nhà điệu nghệ trở thành tri âm. Ông Hội Đồng mời thầy Năm đến trại gà coi dùm vãy. Đi đá trường nào ông cũng kéo thầy Năm theo để làm quân sự Được con Xám Sơn ông đem về nuôi cưng hơn con ruột. Ông cũng có mấy con nghề nhưng ông thích con Xám Son nhất vì cái tướng yểu điệu như đào hát của nó làm cho người ta dễ lầm, không có mấy Sư Kê tinh mắt nhìn ra nó. Ông không dám để nó ngoài chuồng như các chú gà khác mà đem nó vô buồng. gác cây ngang đầu giường cho nó ngủ. Để nó ở ngoài không sớm thì muộn sẽ bị ăn trộm. Hôm nay gần ngày đi trường lớn ông Hội Đồng dắt Hai Trình đến thăm thầy Năm để vấn kế. Ông Hội nói ngay: - Con Xám Son đã ăn ba độ liên tiếp, kỳ này tôi cho nó ở nhà thủ trại. Nay mai tôi tìm mái tốt cho nó đổ để nối giòng gà đào. - Ông Hội dạy chí phải! Kinh Kê có nói: Ăn ba độ chớ đá thêm Thứ tư phản độ thua mềm xương lưng Ông hội đáp ngay: - Đó là ăn độ trả độ! Những danh tướng như Quan Văn Tường, Tiết Nhơn Quí, Địch Thanh có thể thắng cả trăm trận nhưng gà nòi nghề thì chỉ nhứt quá tam. Thầy Năm kêu thằng Đặng tới hỏi: - Cháu đã chuẫn bị xong hết chưa? - Dạ xong rồi. - Vậy đem ra xỗ cho ông hội và chú Sư Kê xem. Thấy thằng Đặng quen quen, ông Hội hỏi Hai Trình: - Cậu bé này vô trại mình hôm trước phải không chú Hai? - Dạ phải. Nó là cháu của Năm Mẹo làm ruộng của ông Hội. Nó có con gà đẻ hang, tôi bảo nó bữa nào đem đến cho tôi coi chân, nếu tốt tôi bẩm với ông Hội mua cho. Thầy Năm tiếp lời: - Ở đàng trại ông Hội chuyện vào ra nghiêm nhặt, nên chú Hai gởi nó cho tôi để tập sự mài nghệ xắp lông. Coi bộ nó cũng sáng dạ và ham gà, nên tôi cũng cố công mà dạy nó. Bữa nay nó có đem con Ô Mặt Lọ của nó để xỗ với gà tôi. Sẵn dịp, mời ông Hội và chú Sư Kê ngồi coi rồi xem chân xem cẳng luôn. Ông Hội nghe nói gà đẻ hang thì hỏi thằng Đặng: - Chú em mày nói gà đẻ hang làm sao? - Dạ cái trứng lọt xuống hang rắn hổ. - Mấy trứng? - Dạ có một. - Thôi được, để xỗ rồi tôi coi chân. - Dạ ba tôi coi rồi, thưa ông Hội - Hai trình nói. - Vậy hà, chú Chín nói sao? - Ông nói gà có vãy nghề, nhưng chưa nói là vãy gì. Thầy Năm bảo sắp nhỏ nhắc ghế mời hai vị ngồi, đem chiếc bàn nhỏ và pha trà mời khách trong lúc thằng nhỏ lo bịt cựa gà. Ông Hội Đồng hớp ngụm trà và cười rồi nói: - Thầy giáo dạy học chắc rành sách sử hơn tôi, nhưng tôi cũng mạn phép hỏi câu này. Trong lịch sử thầy giáo có biết ông tướng hoặc ông vua nào thích đá gà không? Bị hạch miệng bất ngờ, thì thầy Năm cũng không lúng túng nói ngay: - Tôi chắc Hưng Đạo Đại Vương. Ngài cũng khoái đá gà lắm. Hai trình giựt mình một cách thích thú. Ông Hội tiếp ngay: - Trong Hịch Tướng Sĩ của Ngài có câu này: ".....Cựa gà sắc không đâm thủng được giáp giặc. Mẹo cờ bạc bàn nổi việc quân mưu." Đó chứng tỏ Ngài sành đá gà lắm! Thầy Năm gật gù: - Ông Hội sâu sắc thật! - Tôi chẳng có nghiên cứu như thầy giáo nhưng có đọc và tình cờ nhớ ra mà nói vậy thôi. Tôi còn nhớ mài mại hồi năm có tờ Lục Tỉnh Tân Văn hay tờ Đàn Bà gì đó, có viết rằng vua Khải Định cũng đã xuống tận Mỹ Tho để đá gà. Đá gà là một nghệ thuật không những của đám bình dân thôn ấp như tụi mình mà còn cả các ông tướng và nhiều bật đế vương nữa. Gần xứ mình có vua Cao Mên cũng chơi gà. Gẫm ra như vậy thì đá gà là một trò chơi được khắp dân gian ham mê chớ đâu phải riêng tụi mình. Một bằng chứng nữa là hễ tới ngày đá thì trường gà nào cũng đông nghẹt người ta, chen chân không lọt. Rạp hát còn có khi trống ghế, còn trường gà thì không. Đến đó coi chơi. Nếu ưng bụng thì đá. Người có tiền chơi một độ năm bảy ngàn, người không tiền thì chơi năm bảy cắc một đồng. Ăn, thua, tha hồ vỗ tay, la hét, bình đẳng giữa hương chức quan quyền và dân thứ. Ông Hội cao hứng rót trà uống và kể tiếp: - Thời Đông Châu Liệt Quốc có ông vua mê gà nòi là Tề Hoàn Công.. Trong bầy gà có một con gà quí gọi là Kim Kê nghĩa là gà bạc gà vàng. Ngài có một Sư Kê thuộc loại danh sư chuyên về gà nòi, chuyên săn sóc bầy gà của Ngài.. Ông Sư Kê này có thể là bậc sư phụ của chú Hai Trình. Ông Hội Đồng thân mật vỗ vai Hai trình và tiếp: - Cứ lâu lâu vua hỏi về con Kim Kê đá được chưa? Rất tiếc là sách sử không có ghi rõ lại để mình biết con gà đó có những đặc điểm về vãy, cựa, mồng, tích, lông lá và tánh tình ra sao để mình theo tiêu chuẩn đó mà chọn gà. Nghe vua phán hỏi, vị danh sư tâu: "Chưa". Vua hỏi tại sao? Vị danh sư tâu rằng: "Con Kim Kê chưa xuất chinh được là vì tánh nó chưa đằm lại." Vua phán hỏi: "Chưa đằm là sao?" Vị danh sư tâu: "Con Kim Kê còn hăng lắm. Nghe gà khác gáy nó lồng lộn tức khí muốn chui ra chuồng đánh nhau ngay, giống như Trương Phi vậy. Cái tánh đó thuộc về hữu dõng vô mưu. Chưa ra trận được." Ít lâu sau vua lại phán hỏi. Vị danh sư tâu: "Cũng vẫn chưa được. Vì con Kim Kê nghe tiếng gáy của gà khác bớt tức khí nhưng hãy còn nóng, như vậy ra trận sẽ bộp chộp, chưa chắc thắng." Ít lâu sau nữa vua lại phán hỏi vị danh sư tâu "Được rồi". Vua hỏi tại sao? Vị danh sư tâu: "Thần đã ngày đêm ra công tập cho nó bình tỉnh. Bây giờ khi nó nghe gà khác gáy nó không có chạy quanh quanh chuồng để tìm lỗ chui ra, cũng không gáy đáp lại từng tiếng một mà nó đứng, ngẫn cổ cao nghiêng nghiêng cái đầu chứng tỏ nó đang suy nghĩ về đối phương. Như vậy nên thần mói dám tâu rằng con Kim Kê có thể xuất trận được và có cơ may thắng". Vua phán hỏi: "Không chắc thằng ử" Vị danh sư tâu: "Phàm ra trận vị Nguyên Soái cầm quân luôn luôn quyết thắng, nhưng còn người quân sư thì phải luôn luôn đề phòng để tiếp cứu, mặc dầu thấy trước thế trận rất thuận lợi cho tạ Do đó thần không dám tâu con Kim Kê thủ thắng hoàn toàn." Thầy Năm nói: - Tôi phục ông Hội là người nghiên cứu gà nòi đúng mức, ít ai bì kịp. - Con gà nòi ra trận là một chiến tướng thầy giáo ạ. Ngoài sư. dũng cảm nó còn có mưu lược nữa chớ. Đá, sõ, đá dĩa, đá cánh.. phải chăng là những chiến thuật? Đối phương như thế nào thì nó biết áp dụng chiến thuật nào để hạ, chớ đâu phải cứ theo bản năng của mình mà phang. Phang giỏi thì trúng thật, nhưng cũng như Trương Phi vậy. Thắng cả trăm trận oanh liệt như Dương Dương Trường Bản, nhưng cuối cùng rồi bị suông cựa chết lảng xẹt. Sỡ dĩ tôi mê gà nòi là vì tôi phục tính anh hùng của nó. Thầy thấy đó, có những con bị chém đui mắt, rách bầu điều, xụi gà, xệ cánh mà vẫn đá. Có con bị chém chết, không lạ Có phải nó là chiến tướng không? Vừa đến đó thì đám trẻ đã chuẩn bị xong cuộc sỗ gà. Nhưng sau khi xem xét thầy Năm bảo bịt cựa cưa kỹ, phải làm lại. Rồi châm bình trà mời khách, tiếp tục bàn luận. Sư Kê Hai Trình rót trà mời ông Hội và thầy Năm rồi phụ họa ý kiến ông Hội: - Lâu nay tôi cũng nghĩ như ông hội. Mỗi con gà nòi là một võ sĩ. Võ sĩ lên đài quyết hạ kẻ địch bằng những miếng tồ của mình. Ông hội và thầy giáo có nhớ vụ võ đài của tỉnh mình lập ra không? Trận đó Sáu Cường đấu với Tư Ta võ sĩ danh tiếng của Cao Lãnh. Thầy Năm nói: - Dạ nhớ! Sáu cường có cú "đá bò rống" ấy mà. Ông ta lừng danh khắp Nam Kỳ Lục Tỉnh. Hai Trình tiếp: - Nghe danh Sáu Cường, Tư Ta hơi ngán nhưng muốn thử tài, cũng như gà nòi ghét nhau vì tiếng gáy, bèn đạt thơ mời. Con gà Sáu Cường đang sung sức, đánh đâu thắng đó, nên được thơ mời thượng đài của Tư Ta thì đến ngaỵ Vô hiệp một, nháng qua nháng lại vài bộ thì Sáu Cường rùng chân trái sửa soạn cú đá sấn vô hông Tư Tạ Tư Ta biết trước nên chịu cùi chỏ mặt. Thông thường võ sĩ nào đá mà thấy đối thủ dùng cùi chỏ đỡ thì phải chuyển sang cú khác hoặc đá vào chỗ khác. Nhưng Sáu Cường không chuyển đổi chi cả. Y cứ đá thẳng vô hông Tư Ta đang được che giữ với chiếc cùi chỏ trái nhọn như trụ sắt. Khán giả nghe một cái "bộp". Lập tức Tư Ta giơ tay trái lên.. giả tưởng là Sáu Cường nằm xuống đất bò càn vì bể bàn chân. Nhưng không. Cánh tay của Tư Ta giơ lên là ra hiệu "Phoọc phe", đầu hàng. khán giả càng la ó rần rần: "Đánh cuội! đánh cuội! Trả tiền vé lại!" Ông Hội gật gù: - Đúng như vậy. Trận đó tôi có xem! Hai trình tiếp: - Lúc đó để minh chánh cho khán giả thầy rằng đây không phải là trận đánh cuội, lập tức ông Tám Bia, trọng tài trận đấu, bèn bước lại nâng cánh tay trái của Tư Ba lên thì nó oặc xuống như cần gà bị cặp giãn của con Xám Son đánh quẹo ở độ thứ ba vậy. Thiệt tình cú đá như búa đồng.. Võ sĩ Tư Ta bị bể cùi chỏ. Hai Trình hớp trà lấy giọng rồi tiếp: - Những người ôm nước Tư Ta cũng tường chỉ trặc sơ sơ thôi, nằm nhà một tuần lễ thì lành. loại bịnh này có nhằm gì với mấy ông bó gãy, sửa trật, nhất là mấy ông thầy Lỗ Bang ở đây. Nhưng sau đó Tư Ta tuyên bố giải nghệ hoàn toàn. Vì mấy ông thầy cho biết không phải trật mà bể cả hai cái xương gu cùi chỏ. - Đúng! Ông Hội chuẩn nhận lần nữa và tiếp: Thế mới biết cú đá của Sáu Cường là danh bất hư truyền. Xương gu là đầu xương rất cứng. Mấy ông chú ý sẽ thấy. Khi chặt xương bò để nấu xúp, ống xương thì chặt làm hai làm ba chớ có ai bổ nổi xương gu bao giờ. Thế mà Sáu Cương đá tới bể xương gụ Tôi có tìm hiểu thì mấy võ sĩ nói Sáu Cường không đá bằng mu bàn chân mà bằng mép hoặc gót. Đá bằng mép chân thì như búa đẻo, còn bằng góc chân thì như búa đập cho nên mới bể cùi chỏ. Các thầy bó có thể lắp xương làm liền lại nhưng Tư Ta không thể dùng cùi chỏ đỡ đòn được nữa. Ông Hội Đồng ngừng lại hồi lâu đốt thuốc hút phì phà rồi nói: - Mỗi lần tôi ôm gà đá ra trường tôi đều có cảm tưởng là mình đưa võ sĩ lên đài. Tôi thương con gà nòi thiệt tình thầy giáo và chú Sư Kê! Nó đổ máu cho túi tiền của mình, cho nên tôi không bao giờ cho người nhà ăn thịt con gà nòi thuạ Trái lại tôi nuôi nó tới chết. Rồi đem chôn đàng hoàng. Mấy đứa nhỏ đem cặp gà xổ ra. Thầy Năm hảo cho đá để nghe sự nhận xét của ông Hội và Sư Kệ Chỉ vài cái nạp. Sư Kê đã bảo: - Con gà chuối ló cựa kia rồi thầy giáo! Thầy Năm kêu hai đứa nhỏ ôm gà ra. Quả thật, con Chuối ló cựa ra một chút. Sư Kê nói: - Ra trường tôi coi, biết con nào bị cứa ở đâu, tôi nói trúng ngay. Ông Hội Đồng vui vẻ: - Như vậy thì mới làm quân sư kê của tôi chớ nếu không ai cũng làm được hết sao! Xỗ đúng ba hiệp, mỗi hiệp chừng năm phút thì ngưng. Thầy Năm bảo thằng Đặng đem con Ô Mặt Lọ đi vỗ hen và rửa cặp cán cho thật sạch rồi đem vô cho ông Hội xem. Ông Hội bồng con gà lên xem hai hàng vảy sơ sơ rồi nói: - Tôi chưa bao giờ gặp một con gà mặt đen, lông đen và chân đen như thế này. Thầy Năm phụ họa: - Kinh Kê có nói: "Chân xanh mắt ếch đá chết không chạy" chớ không thấy câu nào nói chân đen mặt đen. Thật là dị tướng. - Gà mới cựa chốt, vảy nghề chưa hiện rõ, để nuôi ít lâu nữa rồi mới phán được.. .. - Ông Hội bảo: Thầy Năm nói: - Tôi còn một con khác, để tôi đem ra mắt ông Hội và Sư Kê! Nói xong thầy Năm móc trong túi lấy chìa khóa đưa cho thằng con ruột bảo: - Con đi vô bồng con Te đem ra đây cho ba. - Ùa, thầy giáo còn dấu "võ sĩ" ở đâu nữa sao? - Ông Hội Đồng ngạc nhiên hỏi. - Dạ, tôi có mấy con gà cho ngủ trong buồng với tôi. Hễ tôi đi khỏi nhà thì tôi khóa lại và giao chìa khóa cho vợ tôi, dặn kỹ không cho ai vào. - Phải đó. Có những tay không phải là ăn trộm nhà nghề, chỉ chuyên môn đi bắt gà nòi. Hoặc có những thằng điếm gà chuyên môn tìm cách phá phách. Do đó tôi không cho người lạ vào trại gà của tôi. Thằng bé ôm con gà ra cho vảy rồi chuyền cho Hai Trình mà bảo: - Sư Kê coi thử vảy nghề ở chỗ nào? Tôi không thấy vảy nào nghề cả. Hai Trình xem sơ qua rồi nói: - Con gà này không có vảy gì đặc biệt ông Hội à, chỉ khi nào đụng độ và mình ăn một lần thì mới biết. Thầy Năm nói: - Tôi đá cũng nhiều nhưng chưa gặp con nào như con này. - Tính nết nó ra sao? Nó có miếng nghề nào? - Ông Hội hỏi. Thầy Năm đáp: - Tánh khí của nó là kỳ lạ. Tôi cũng chưa từng thấy bao giờ. Nó đang đá băng băng như trời giáng, bỗng buông ra chạy vòng bồ. Hàng xáo quăng bạc ăn ba rần rần, có người quăng ăn một, thậm chí một khúc mía. Vậy mà không ai bắt. Vì gà chạy rồi mà. Tôi chỉ chờ một tiếng kêu nữa là bồng nó lên chịu thuạ Thật tiếc quá trời! Tôi cũng có biết đâu.. mà ngừa trước. Nhưng bỗng bất ngờ quay lại, lủi xuống lường con kia rồi ngoảnh đầu lại cắn sỏ nhảy một phát rồi lại chạy, rồi quay lại đá, đến phút thứ ba chém ngay ông địa, con kia ngã lăn chết tươi. Ông Hội vỗ tay cười vang: - Đúng là miếng Hồi mã tham thương của La Thành. Theo Kinh Kê thì đó là con gà Te, gà Te chớ không phải gà Che, cũng là loại gà nghề hiếm có. Thầy Năm ôm con gà đưa lại cho thằng bé rồi bảo nó đem con khác ra. Thầy Năm tiếp: - Đây là con gà thật lạ Ông Hội à! Tôi nghe tiếng ông Hội từ lâu nên mới trình nó ra chớ người thường tôi không cho ai coi. Ông Hội đưa tay đỡ lấy con gà xuýt xoa: - Con gà này có lẽ cũng là gà nghề nhưng không rõ tính nó ra sao? - Dạ nó ngủ dưới đất, nằm xoãi chân, giăng cánh như chết. Ông Hội vỗ đùi kêu lên: - Đây là con gà Tử Mỵ. Đúng thị Tử Mỵ Kê rồi! Bọn mình ai cũng biết gà nghề có ba điểm lạ: "Một là chúm muối bỏ ra, thứ nhì lắc mặt, thứ ba né lông". Nghĩa là khi giở chân lên để bước tới nột ngón chân nó chúm lại, thú hai mặt nó lắc qua lắc lại, thứ ba là nó đi quanh chuồng chứ không có đứng ở giữa chuồng. Đó là những nét thông thường, nhưng con gà Tử Mỵ thì không những có ba nét đó mà nó có thêm một nét khác nên Kinh Kê gọi nó là Thần Kê hoặc Linh Kệ Đó là nó không ngủ trên cây sà ngang mình bắc sẵn cho nó, mà nó ngủ dưới đất, hai cánh xòe ra, đầu ngoẹo, chân ngay chừ, mới thấy tưởng gà chết. Hồi nảy tôi có nói về con Kim Kê của vua Tề Hoàn Công. Chữ Kim ở đây không rõ vàng, tức là con gà quí như vàng hay là chữ Kim trong Ngũ Hành. Nếu chữ Kim trong Kinh Kê là chữ Kim trong Ngũ Hành thì mình có thể gọi con Xám Son là Hỏa Kê hoặc Mộc Kê, còn Tử Mỵ là Thổ Kê vì nó ngủ dưới đất. Kỳ đó tôi chứng kiến một độ gà Tử Mỵ các ông biết không, nó chịu cho người ta đá tới nước sáu. Nó nằm mẹp dưới đất y như nó ngủ trong chuồng vậy, mặc tình cho con gà kia cắn mổ đá cách nào thì đá. Nó bị thương đầy mình như La Thành thọ tiển, nhưng mà ông Sư Kê tài thật, ổng may vá, cắt xén, thổi phép làm sao mà vô đầu nước sáu, con gà đứng lên soi chân, lại còn cất tiếng gáy khiêu chiến. Khi vừa tỏ nhang, hai bên thả gà, nó nhảy đá một cái "rốc" nhẹ tênh mà con kia ngã lăn đập cánh xành xạch ngoẹo cổ một bên rồi nằm lịm.. Ông Hội hớp miếng nước trà rồi tiếp: - Hàng xáo thua xiễn niễn như ngựa về ngược. Thầy giáo cứ tin đi, đem con gà Te và con Tử Mỵ đi phen này thì phải vác bao hàng theo mà đựng bạc. Nói xong ông Hội móc túi áo Pyjama ra một gói giấy nhỏ và hỏi: - Thầy Năm có ngâm chân gà trong chậu thuốc Bắc mỗi đêm không? - Dạ có. - Có cho nó ăn Bạch Quả không? Đây là Ý Dĩ hay hơn Bạch Quả, mỗi ngày thầy cho nó nuốt một ít khi ra trận nó sẽ trở thành Lý Ngươn Bá cho mà coi! Ông Hội nhấp miếng trà ngồi trầm tư một giây lâu rồi nói: - Điều gà nòi mà cứ nài gà của nhau hoài coi cũng hơi kỳ. Lần trước tôi muốn bắt con gà Đào, thầy biếu không, lần này tôi cũng muốn bắt con Tử Mỵ và con gà Te nữa. Nhưng thầy phải nhận một ít tiền thì tôi mới dám bắt. Thầy Năm đáp liền: - Ngày xưa có người nước Sở đúc kiếm thiệt tài. Một cây bán cho danh tướng cả ngàn lạng vàng, nhưng khi gặp kiếm sĩ đa tài thì anh ta tặng không. Mấy con gà có đáng là bao. Ông Hội nuôi còn kỹ hơn tôi, tôi muốn đá bao nhiêu mà chẳng được. Nếu ông Hội thích thì cứ bắt về nuôi, chứ thật tình một đồng của ông Hội tôi cũng không lấy. Ông Hội là tay điệu đời ở bất cứ lãnh vực nào, thấy thầy Năm nói vậy bèn hỏi Hai Trình: Chú Sư Kê nghĩ thế nào? - Dạ, theo thiển ý của tôi thì thầy Năm có lòng hâm mộ Ông Hội như vậy, ông Hội không nên từ chối. Khi nào đi trường thì ông Hội mời thầy Năm theo cho vui. Thầy Năm bảo thằng Đặng lấy hai chiếc nhím bàng mới, bỏ hai con gà và trao cho ông Hội: - Tôi mong có ngày đền đáp ơn thầy Năm - Ông Hội nói với giọng xúc động rồi cùng Hai Trình ra về. Thằng Đặng lấy làm ngạc nhiên. Lâu nay đi thọ giáo thầy Năm, nó không hề biết thầy có hai con gà lạ lùng đó. Nay thầy tặng cho ông Hội, nó bèn hỏi: - Bác cho thiệt sao bác Năm? - Thiệt chớ chơi sao được mà chơi! -Rồi thầy hỏi lại - Cháu có muốn bán con Ô Mặt Lọ của cháu cho ổng không? - Dạ cậu Năm cháu nói để nuôi. - Bán lấy tiền cưới vợ chớ. - Dạ cháu còn bầy vịt hãng. Hơn nữa bên đàng gái bao hết và không đòi hỏi cháu phải mua vòng vàng và giao bạc chợ. - Bộ Ông Hương tính bắt rể à? Cũng được! - Dạ không, cháu cưới đem về nhà cháu. Thầy Năm vui vẻ: - Cưới vợ rồi mắc đeo vợ con thì giờ đâu mà săn sóc gà? Chừng nào cháu hết ham gà thì bán cho ông Hội chớ đừng bán cho ai. Con Ô Mặt Lọ này rất dị tướng ắt kỳ tài. Độ xổ vừa rồi, bác thấy nó là con gà đi trên. Gà đi trên thường là gà hay. Thằng Đặng hỏi: - Dạ gà đi trên là sao bác? - Gà đi trên thường khi thì vai rất cao, ngực ưởn, đuôi xuội xuống, giọt mưa rơi trợt không dính lông. Loại gà này đánh đòn ngọc nghĩa là khi nó đá thì nó nhắm vào đầu, ức, cổ của đối thủ. Ở đó có nhiều chỗ nghiệt, nhất là cái đầu có điểm giao long chém trúng chết ngaỵ Gà đi trên khác hẳn gà đi dưới. Gà đi dưới chuyên đánh phía dưới đối thủ như đùi, lưởng, ngực. Loại gà này không đứng giọt mưa mà đứng đòn cân nghĩa là đứng khum khum như thầy rùa dòm vào kẹt đùi nách của đối phương mà phang. Ngoài đá kèo trên, con Ô Mặt Lọ còn có cặp cán rất nhỏ mà lại thắt ở giữa. Đó là cặp thiết côn, cháu biết không? Roi càng nhỏ càng đánh đau. Lại nữa vãy của nó khô như vảy gà chết. Đó là gà hay, còn vảy nghề thì chưa lộ rõ hình. Cựa cũng chưa ra đúng sức. Một năm nữa thì tất cả đều hiện rõ ra. Chùng đó mới có thể đoán chắc được. Ngoài ra gà còn tùy thuộc tuồi và số mạng của chủ nữa. Có con ở với chủ này thì thua, nhưng về chủ khác lại ăn luôn. Tuổi gà và tuổi chủ không được khắc nhau. Vì dụ như gà bông lau thuộc mạng Mộc mà chủ thuộc mạng Hỏa. Hỏa khắc Mộc là không được rồi. Ông Hội Đồng có tay nuôi gà, bỏi vậy hễ ổng muốn bắt gà bác để liền. Thằng Đặng nghe say mệ Thêm một lần nữa, nó không ngờ đạo gà nòi lại lạ lùng đến thế.
Xuân Vũ
Buồng Cau Trổ Ngược
Chương 15
Nhà ông Hương trang hoàng rực rỡ. Ở mỗi đường vào nhà dựng một cửa tam quan bằng tàu lá đủng đỉnh. Trên đầu cửa có hàng chữ LỄ VU QUI" kết với trái đủng đỉnh như những hạt cườm xanh. Bàn ghế trong nhà được lau chùi bóng láng. Những bộ lư trên bàn thờ được đánh bóng sáng trưng. Cậu Sáu hăng hái đi ra vào coi sóc việc này việc nọ không hở taỵ Mấy người làm công vui miệng chọc ghẹo. - Sau đám cô Chín cho tới đám của cậu, hả cậu Sáu? - Chắc rồi! - Đám của cậu ắt phải to hơn vì cậu là trai. - Chắc rồi! Cậu Sáu cười toe toét với đám người làm công. - Cô Láng được vô nhà này thật có phước. - Tui vô được nhà cổ tui cũng có phước chớ. Từ ngày gia đình cô Láng hứa gả thì cậu Sáu hình như bớt khùng. Cậu không cho xe đạp cởi lên lưng và cũng không cho ai dừa, cau nữa. Ông bà Hương bảo gì cậu cũng nghe theo và không còn hát nghêu ngao. Coi làm cửa tam quan xong, cậu đi đào lỗ hai bên đường để chôn pháo trẹ Theo tục lệ nam tả nữ hữu thì cậu sẽ đốt hàng pháo bên tay trái khi đàng trai tới và hàng bên phải thì đưa cô dâu ra khỏi nhà. Một người hỏi: - Nghe nói ông bà cho rước dâu vào ban đêm hả cậu? - Chín giờ tối đàng trai tới. Ăn uống xong sẽ rước dâu vào lúc nủa đêm. Tôi không hiểu sao! - Có lẽ ông bà đã coi ngày coi giờ kỹ rồi. - Ba tôi nói đó là giờ đại lợi. Từ sáng hôm qua trong nhà đã bắt đầu khua dao khua thớt. Bà con bên đàng gái tụ họp đông đủ. Bà con ở xa cũng về dự lễ. Ở sau vườn, một nhóm cạo heo, một nhóm thui bò. tiếng cười nói rộn rịp. Bam thanh nữ tú trong xóm có dịp mặc áo quần mới và có dịp tán tĩnh, chọc ghẹo nhau vui cười ngả ngớn. Ba cô con gái cưng của ông bà Hương mặt tươi như hoa, chạy ra chạy vào bận rộn tíu tít. Nếu là người lạ thì không biết trong ba chị em, cô nào sẽ mặc áo nàng dâu trong đêm naỵ Riêng bà Hương thì có vẻ lo âu, ngồi đứn không yên. Bà lôi ông Hương vào buồng hai ba lần. Lần nào bà cũng hạch hỏi gắt gao. - Ông liệu có làm được không? - Bà đừng có hỏi hoài làm tôi rối trí. Tôi nói được là được. - Con Tám nó có chịu hay không? - Tôi đã bảo nó rồi. - Bảo nhưng nó có nghe không? - Không nghe để ở vá suốt đời à? Nói xong ông ra sau vườn coi mấy người làm công cạo bò. - Tôi đã mua hai hủ mắm nêm tận trên tỉnh, hiệu con Cá Vàng. Lâu nay tôi quên mất món bò tái mắm nêm. Kỳ này làm một tiệc cho đã. Rồi ông vào thay đồ ra nhà trước tiếp khách. Các vị hương chức đã đến nơi. Bên mâm trà, các vị trò chuyện thân mật.. - Chủ gia có bày sòng tối nay không? - Nếu các vị muốn chầu tướng thì ráng thức khuya một chút. - Khuya thì mắt mũi hom hem làm sao phân biệt tướng xanh hay tướng vàng. - Dạ các vị cảm phiền. Vì đàng trai định rước dâu vào giờ tý canh ba. - Sao có chuyện rước dâu ban đêm? Một vị kỳ lão nhạy miệng: - Đêm thuộc về âm. Việc vợ chồng thuận về âm hơn là dương. Một vị đỡ lời: - Hễ là vợ chồng thì âm dương đêm ngày gì cũng thuận hòa phải không các vị? - Đú..úng! Bàn các ông hương chức cười nói rổng rảng hơn mọi bàn khác. Một vị lại hỏi ông Hương: - Chẳng hay gia chủ làm lễ vu qui cho cô thứ mấy? - Da... ạ tôi gả con chị, ủa con em. - Còn cháu nào còn ở không, cho tôi xin một cháu. - Dạ tôi còn con em, ủa con chi... và con em. - Em thì em, chị thì chị chớ sao chị em lộn xộn vậy, bộ con gái đồng lắm à? Ông Hương đang lúng túng thì cậu Sáu tới hỏi ông Hương về vụ đốt đèn măng sông. Ông Hương xin lỗi khách rồi ra hàng ba dạy cho cậu Sáu: - Con phải bơm một hồi cho xăng lên rồi mở cái béc châm cây rọi vộ chừng nào thấy cái măng sông cháy trắng xanh thì rọi ra. Thế là được. Đèn cũ nhưng măng sông mới nên dễ tắt. Nhưng phải bơm xăng đều đều, chớ để lúc rước dâu mà đèn tắt thì nguy lắm. Một vị hương chức tiếp: - Đèn tắt coi chừng chị lẫn lộn thì nguy cho chú rể lắm đa!! Cả bàn hương chức cười rần. Ông Hương lắp bắp: - Dạ không có đâu! Đèn măng sông tắt thì còn dầu lữa chớ! Mặt trời đi coi chậm vậy mà nhanh. Chủ nhả đãi mới qua ba bốn lượt khách thì trời đã nhá nhem. Cậu Sáu có dịp trổ tài đốt đèn măng sông. Đèn hiệu AIDA không phải dễ mượn, cho nên đám tiệc của dân giả thì chỉ dùng đèn dầu. Trẻ con thấy lạ vây quanh xem. Đứa chỉ trỏ ra vẻ thông thạo, đứa lại ngồi im nhìn yên trí mình không biết cũng chẳng ai cười, còn hơn không rành mà nói xạo. Mấy đứa khác không màng cái "đèn khè khè" lại mê mẩn nhìn dây pháo nồi treo mái thòng xuống đất và dự định sẽ nhào ra lượm pháo lép đốt tiển cô dâu. Bỗng có tiếng "ì" lên hoan hỉ: Đèn bật sáng. Trong nhà càng lúc càn đông khách, sự ra vào, trò chuyện càng rối rít "ầm ầm". - Đáng trai tới! - Một tiếng la to cốt cho mọi người nghe mà chuẩn bị tư thế. Trong chốc lát một đoàn người chỉnh tề khăn đong áo dài tiến vào rồi đến trước thềm dừng lại, Theo thông lệ thì ông trưởng họ đàng gái cùng với ông mai bước ra nhận lễ và cho phép đàng trai nhập gia, nhưng ở đây, ông Hương thay mặt cả trưởng họ lẫn ông mai (đúng ra đám này ông có ông mai). Chú rể có vẻ mặt bình tỉnh, một tay bưng khay một tay run run cầm nhạo rót rượu vào hai chiếc ly chưn đặt trên khay rồi cúi đầu mời. Ông Hương nâng một ly mời trưởng họ nhà trai. Năm Mẹo nhận lấy đưa lên thấm môi, ông Hương cầm ly kia cũng làm y như vậy rồi gật đầu mời đàng trai vào nhà. Vợ chồng Năm Mẹo vào ngồi ngang với vợ chồng ông Hương. Năm Mẹo đứng dậy rót rượu mời vợ chồng ông Hương và nói: - Nay tôi thay mặt anh chị tôi đem cháu tôi đến làm lễ gia tiên bên họ gái và xin rước dâu. Vì anh chị tôi ở xa nên ủy thác cho tôi mọi việc. Xin ông Hương bà Hương niệm tình tha thứ. Ông Hương nói: - Theo tục lệ của mình thì chú cũng như cha, cậu cũng như mẹ. Cha mẹ không tới được thì có cậu mợ thay, không có lỗi gì. Mời chú thím ngồi. Một vị kỳ lão lên đèn trên bàn thờ. Hai cây hồng lạp với hình rồng vàng chạm nổi đứng sửng uy nghi trên cặp chân đèn thau vàng tươi rực rỡ. Vì kỳ lão tằng hắng hai ba lượt rồi nói: - Mời đàng gái đưa cô dâu ra làm lễ ông bà. Ông Hương bảo bà Hương: - - Bà đi vào trong đem con nhỏ ra. Bà Hương đứng dậy đi vào. Thấy chú rể vẫn bưng khay rượu đứng tựa góc cột, mồ hôi chảy ròng ròng hai bên mang tai, ông Hương bảo: - Con để khay rượu lên bàn này rồi tìm chỗ mà ngồi. Thằng Đặng nghe tiềng "con" đầu tiên thốt ra từ miệng ông Hương mà nhẹ nhỏm trong lòng. Nó đật nhẹ khay rượu và đứng lại chỗ cũ. Một bàn tay nhân đức đẩy tới cho nó một chiếc ghế dài và ấn vai nó xuống. Ông Hương thấy thằng nhỏ coi phải đứa quá chừng. Vừa khi đó bà Hương bước ra. Bà nói oang oang: - Con nhỏ thấy khách đông nó mắc cỡ không chịu ra. Ông Hương trợn mắt: - Sao kỳ vậy? Trước khi về nhà chồng phải làm lễ ông bà, chào hai họ đàng hoàng chớ. Bà vô dắt nó ra mau kẻo đàng trai chờ đợi. - Ông vô biểu chắc nó đi. - Bà Hương vui vẻ. Ông Hương càu nhàu và nói với Năm Mẹo: - Con gái mới lớn nó vậy đó, chú thím miễn lỗi. Ông Hương đi vào một chốc rồi tở ra bảo bà Hương: - Bà vô sửa soạn đồ cho nó. Bông vòng đeo chưa xong mà ra sao được. Bà Hương vội vã trỡ vào. Ông Hương nói với hai vợ chồng Năm Mẹo và đàng trai: - Con gái khuê môn bất xuất. Cho nên thấy khách lạ thì sợ sệt. Trong lúc chờ đợ mẹ nó sắm sửa xin mời bà con mình ngồi vào tiệc. Tiệc xong làm lễ bàn thờ rồi tôi cho đàng trai rước dâu luôn. Thế là đàng trai quay sang nhậu nhẹt. Tiệc kéo dài Năm Mẹo sốt ruột cứ nhấp nhổm, lâu lâu ngó vào trong buồng. Trên bàn thờ hai cây hồng lạp cháy ngọn như đuốc, đã hao gần một nửa mà cô dâu chưa ra. Ông Hương biết Năm Mẹo nóng lòng bèn đẩy đưa: - Má nó làm gì lâu vậy cà! Đâu để tôi vô. Ông đi vào rồi trở ra, bức đầu bức tóc: - Trang điểm xong rồi mà nó cứ ngồi khóc hu hu! Khổ quá. Thôi, xin đàng trai miễn cho nó cái lễ chào họ đàng trai. Tôi thay mặt gia đình chấp nhận lễ vu qui, còn lễ gia tiên thì tôi miễn luôn cho nó. Chờ đúng giờ rước dâu vợ tôi đát nó ra rồi đưa đi luôn! - Ông Hương thở dài - Ứ hự! Tôi thấy người ta gả con gái con trai cũng nhiều lần rồi mà không lần nào như lần này. Miệng nhà sang có gang có thép. Ông Hương đã nói vậy thì cỡ Năm Mẹo làm sao dám cãi? Ông Hương cho rội thêm rượu thịt và cầm cán bữa tiệc. Năm Mẹo cứ tin chắc ba bó một gia. nên cứ chén thù chén tạc cám ơn ông Hương dẽ dãi, hạ cố đến thân phận nghèo hèn của cháu. Ly rượu đưa qua, miếng thịt đưa lại. Nhiều người bên đàng trai đã gục cần. Riêng Năm Mẹo thì cố tự chủ nhưng cũng đã thấy trời đất xoay vần. Bỗng từ bên trong bà Hương bước ra giục: - Tới giờ rồi ông? - Con nhỏ chịu ra không? - Chịu rồi! - Dữ không. Bà mắc áo thụng cho nó tử tế chưa? - Rồ..ồi. - Có đội nón coi thau cho con không? - Xong hết. Nữ trang cũng không thiếu món nào. Ông Hương đứng dậy nói: - Để tôi bơm cái đèn cho sáng rồi hãy dắt nó ra. Mắc cỡ thì cũng phải lạy bàn thờ và xá đàng trai rồi về nhà chồng mới đủ lễ chớ đâu có bỏ qua tục lệ được! Nghe ông Hương nói, ai cũng khen thầm ông Hương là con người nghiêm chỉnh. Ông Hương bước ra lấy chiếc đèn AIDA xuống đặt trên bàn, bom xăng cạch cạch. Ánh đèn xanh ngắt, chiếc măng sông trắng tinh bỗng rụng xuống. Cả nhà tối thui. - Tại ông bơm mạnh tay quá mà! - Thằng Sáu đâu, bảo nó đem một cái măng sông mới cho tôi. - Nó đi ra ngoài đường sửa soạn đốt pháp đưa dâu, đâu có ở đây! Lụi hụi trể giờ tốt qua giờ xấu là không được. Ông Hương hét: - Đốt đèn dầu lên! Đốt một lượt cả chục cái đem ra đây. Còn bà vô buồng dắt con nhỏ ra. Mau lên! Ông Hương quay lại nói nhỏ giọng với khách khứa và đàng trai. - Đèn đuốc thiệt kỳ cục, nhè giờ đưa dâu nó lại rót năng sông. - Dạ không sao thưa ông hương, còn đèn dầu cũng sáng. Bà Hương diệu con gái ra. Cô dâu mặc chiếc áo thụng lượt thượt đầu đội nón quai thau to vành nghiêng về phía đàng trai như e lệ che mặt. Ông Hương bảo con đến chào đàng trai và xá bàn thờ nhưng bà Hương bào chữa rằng con gái mắc ỡ nên cho đi luôn. Trong ánh đèn dầu chập chờn chàng rể nhìn thấy dáng người con gái tha thướt mà lóa mắt không dám dòm kỹ. Ông Hương vui vẻ bảo: - Theo tục lệ thì "đưa đi trước, rước đi sau". Ai cũng hiểu đó là cách thức rước dâu. Nghĩa là kẻ đưa dâu tức là đàng gái đi trước, còn kẻ rước dâu (tức là đàng trai) thì đi sau, nên đàng rai đình bộ chờ cho đàng gái đi đứt đuôi thì mới nối theo. Ngoài đường cậu Sáu bắt đầu châm lửa. Hàng pháo tre còn lại nổ tưng bừng. Trong lúc dây pháo nồi ở thềm nhà cũng lên tiếng, cả hai hòa nhạc tòn tan tiển đưa cô dâu.
Xuân Vũ
Buồng Cau Trổ Ngược
Chương 16
Đám cưới con gái ông Hương cũng như những đám cưới con gái nhà bề thế khác. Lễ nghi tươm tất. Khách khứa chật nhà. Thức ăn thức uống ê chề. Bên ngoài pháo nổ, bên trong đèn đuốc sáng choang. Năm Mẹo đã làm theo yêu cầu ông Hương: rước dâu ban đêm. Năm Mẹo vừa mừng vừa hoang mang, tưởng như chiêm bao. Về tới nhà ngã lưng xuống giường, mệt ngất ngư. Thôi, mọi việc cũng đã qua êm đẹp, lạy Trời lạy Phật. Tư đây hai đứa ráng lo làm ăn, sanh đẻ con cháu. Năm Mẹo ngủ thiếp đi hồi nào không hay, bên tai còn văng vẳng tiếng pháo tre pháo nồi dòn dã. Bỗng nghe tiếng đập cửa và tiếng khóc hu hu. Năm Mẹo lấy tay quơ lia xua đuổi chẳng ngờ trúng bà vợ. Bà ta giật mình thức giấc trong lúc đức lang quân vẫn ngáy pho pho. bà nghe rõ ràng tiếng đập cửa, tiếng khóc, và tiếng kêu: "Cậu Năm ơi, cậu Năm!" Đúng là tiếng thằng Đặng. Bà đưa tay đập chồng. Năm Mẹo mở choàng mắt. Nghe rõ tiếng thằng Đặng khóc, Năm Mẹo cười: - Con trai gì sợ gái dữ vậy. Đi về ngủ đi mày! - Hổng phải cậu Năm ơi! - Hổng phải cái gì? - Năm Mẹo nạt to. - Hổng phải vợ con. Năm Mẹo ngồi phắc dậy quát tiếp: - Mày nói điên cái gì vậy hả Đặng? - Dạ không phải vợ con thiệt mà cậu Năm. Không tin cậu lại xem. Năm Mẹo lùng bùng lỗ tai. Năm Mẹo bước ra mở cửa. Thằng Đặng bước vào đầu gục như gà chết. - Có chuyện gì vậy Đặng? - Cô Tám, đâu phải cô Chín. - Mình rước dâu lầm, hay mày mê mẩn mà nhìn lầm. - Mặt cô Tám khác mặt cô Chín, con lầm sao được mà lầm. Hai cậu cháu ngồi đối diện nhau trong bóng tối. Năm Mẹo cứ gạn đi gạn lại, nhưng thằng Đặng quả quyết hồi hôm mình rước cô Tám chớ không phải cô Chín. Năm Mẹo ôn lại mọi việc đã xảy rạ. Tại sao ông ta cho rước dâu ban đêm? Tại sao cô dâu không ra lạy Từ Đường và chào hai họ? Rồi lúc đưa dâu đèn măng sông lại tắt ngang? Khi đến nhà cô dâu cũng không chịu lạy bàn thờ và cứ úp mặt khóc và bà Hương đưa thẳng vô buồng? Măn Mẹo xâu các sự việc lại và hiểu tất cả. Năm Mẹo bảo thằng Đặng: - Lỗi này là tại cậu không cẩn thận, cậu nhận hết, nhưng cậu hứa sẽ... - Cháu không về nhà nữa đâu. Năm Mẹo nói: - Cháu phải nghe cậu thì cậu mới trả miếng được. Ông Hương đã gạt cậu cháu mình thì mình sẽ lừa lại ông ta. Bây giờ mình như thú mắc bẩy, nếu la to đồng loại sẽ dang xa, thợ săn sẽ đến xẽ thịt. Chi bằng mình âm thầm gở vòng và gài lại thợ săn, trước sau gì thợ săn cũng dính. Không chừng tới hai keo. Thằng Đặng chùi nước mắt. Năm Mẹo hỏi: - Cháu nhìn thấy mặt cô Tám hồi nào? - Dạ lúc khách về hết, cháu vô buồng. - Cô ta có nói gí không? - Dạ không.. Cô ta nằm úp mặt xuống gối. Cháu nằm bên cạnh tới sáng không đụng cô ta. Có lẽ cô ta chờ mà không thấy cháu đụng tới thì lên tiếng: "Làm như ở đây không có tui vậy. Xí! Cháu nghe tiếng thì biết không phải cô Chín. Cháu quen giọng của ba cô mà. - Rồi sao nữa? Dạ rồi cô ta im. Cháu tức mình muốn tống cho cô ta một đạp nhưng sợ cổ mắc ông Hương bỏ tù nên dằn. Cháu cố năm mím lại tới gần sáng, cháu lật mặt cô lên coi cho chắc. - Đúng là cô Tám? Đâu có sai chút nào? Cháu không nói gì bèn lẳng lặng đến đây. Năm Mẹo bảo: - Cháu phải về ngay, coi như cháu ưng thuận nhận cô ta làm vợ đàng hoàng. Nếu cô ta hỏi cháu đi đâu thì cháu cứ bảo là đi ra ngoài. Cháu đừng xua đuổi, nói cạnh nói khóe nói nặng nói nhẹ gì cô ta hết. Như vậy hàng xóm cũng tin là cháu cưới cô Tám. Còn ông Hương coi như chuyện đã êm xuôi. Cháu nhớ chưa? - Dạ hiểu. - Rồi cháu sẽ thấy ổng thua cậu cho coi. Thằng Đặng vâng dạ rồi ra về. Sau đám cưới thằng Đặng trong xóm có nhiều luồng dư luận khác nhau. Những người biết ông Hương tráo hôn con em cho con chị thì cho rằng đỉa mà được đeo chân hạc là quí rồi còn đòi gì nữa. Thằng chăn vịt mà lấy được con gái nhà giàu thì cô gái có sứt mẻ cũng xứng, nữa là cô Tám không sứt mẻ gì. Những người tưởng rằng ông hương hứa gả cô Tám thì càng cho là phải: "Cô Chín đẹp như tiên đời nào chịu sánh đôi với cái thằng nghèo mạt và không cha không mẹ". Trước những câu bàn ra tán vào Năm Mẹo chỉ lặng thinh coi như ông Hương là người biết thương kẻ khó và giữ đúng lời hứa. Ngày giở mâm trầu vợ chồng Đặng dắt nhau về nhà ông nhạc. Đặng đi sau cách vợ xa xa. Đặng hơi buồn nhưng cố nghe lời cậu gượng làm vui. Ông Hương sợ Năm Mẹo lẫn Đặng phản đối làm rình lên nên ông ta chuẩn bị ba cách. Thứ nhứt là dùng quyền lực áp đảo. Thứ hai là đổ thừa cho sự lầm lẫn ngoài ý muốn, nhưng váng đã đóng thuyền.. Thứ ba dùng tiền ém miệng đối phương. Cách nào ông cũng chuẩn bị chu đáo cả. Nhưng khi chú rể và Năm Mẹo đến nhà thì ông thấy mình lầm. Cả hai đều vui vẻ. Trước khi gở mâm trầu, Năm Mẹo còn pha trò với đôi vợ chồng mới: - Hai cháu nên nhớ theo tục lệ Ông bà thì khi giở quả ra, đứa nào bắt được lá trầu hoặc quả cau thì đứa đó cầm quyền sau này. Ông Hương ra mặt bênh vực chàng rể: - Sách có câu phu xướng phụ tùy, đứa nào bắt trước thì quyền cũng ở nơi chồng. Rồi cả nhà ăn uống vui vẻ, coi như không ai lừa ai và không ai bị lừa. Trước khi vợ chồng ra về ông Hương còn bảo: - Năm nay ba cho vợ con ba mẫu ruộng tốt trong đó có hai miếng đìa, con vừa nuôi vịt vừa làm ruộng chẳng bao lâu sẽ khá! Hồi ba với má con ra riêng thì ông nội đâu có được như ba, cho nên ba không có được như con bây giờ. Trên đường về Đặng gặp vỏ chuối hột vứt đầy mối đường. Đặng tản lờ làm như không thấy. Về đến ngỏ lại thấy một cái mẽ rổ treo tòng teng trên chót tàu dừa. Vợ Đặng không để ý nhưng Đặng biết kẻ nào đã ác tâm. Vô nhà, hai người im lặng hoặc nói vài câu không ăn nhập gì với tình cảm vợ chồng, rồi Đặng lấy nón lá đội đi chăn vịt. Đã ba đêm liền Đặng không vào buồng vợ và tìm mọi cách để đi khỏi nhà, hoặc chăn vịt hoặc làm chuyện này chuyện nọ, cốt là để tránh mặt vợ, để không phải nhìn mặt vợ thì hơn. Đặng đã không muốn dắt vợ về dự đám giở mâm trầu như một cử chỉ phản đối nhà vợ, nhưng Năm Mẹo khuyên Đặng không nên làm như vậy, trước nhất là trái với tục lệ Ông bà, sau đó là mất cơ hội phục thù. Đặng nghe lời với sự hậm hực. Đặng ra đồng thì thấy bụng dạ nhẹ nhàng đầu óc phơi phới như ốm vừa mới mạnh. Bầy vịt đang ăn ở cái hà lãng mênh mông. Đặng không lo chúng lạc bầy nên ngồi xuống bờ ranh nhìn trời. Bỗng thấy một con trâu từ xa be be đi tới. Nó vừa đi vừa nghé ngọ như nghênh chiến với đồng loại ở gần đây nhưng trên đồng đâu có chú nào. Con trâu đã đến gần. Thì ra con trâu cổ của ông Hương, người bạn thân mến của Đặng. Đặng vùng đứng dậy chạy tới ôm đầu nó. Con vật cũng đứng im lặng như nhận ra Đặng. Đặng gãi đầu, gãi tai cho nó và âu yếm nó rối rít. - Mày còn nhớ tao hả Pháo? Mày biết tao đi đâu lâu nay không? Mày ăn có no không? Nó tắm mày có sạch không? - Đặng nói một hơi. Đặng rơm rớm nước mắt như vừa gặp lại bạn cố tri lâu ngày xa cách. Đặng chợt thấy con đĩa đeo ỏ bụng nó..Đặng cúi xuống bắt vứt đi. Đặng thấy lại cái vết sẹo ở kẹt đuôi nó. Đó là thành tích chém lộn của nó. Nhưng ít nhất nó cũng đã vít đối phương loài mỡ cổ, để chiếm địa vị cầm đồng vùng này. Đặng thót lên lưng nó. Con Pháo rùng mình hai ba lượt như tỏ vẻ sung sướng khi có trên lưng người bạn xưa. Con Pháo vừa ăn cỏ vừa lội ra giữa ruộng. Đặng nằm ngữa trên lưng trâu. Trời xanh ngăn ngắt. Mây trắng trôi bồng bềnh như những núi bông gòn. Những con cò bay về phía hà lãng tìm cá. Từ khi xa đôi trâu của ông Hương, Đặng không còn được hưởng cái thú nằm trên lưng trâu ngó trời. Đôi khi đánh một giấc dài thượt, lúc giật mình tỉnh dậy không biết mình đang ở đâu. Con Pháo cứ đủng đỉnh lội tìm cỏ lác non trong lúc Đặng nằm trên lưng nó, đầu dựa giữa hai xương vai, chân bẹt ra cặp hai bên hông con Pháo để lấy thế khỏi bị té. Nằng trưa chói mắt, Đặng lấy chiếc nón úp lên mặt. Đặng có thể ngủ ngon lành như trước kia, nhưng hôm nay Đặng không nhắm mắt được. Người vợ mới cưới như đứng trước mắt Đặng với vẻ mặt hờn dổi, trách móc oán hận: - Anh đối xử với em như vậy sao? - Em không đáng làm vợ anh sao? - Em trở về nhà ba má em vậy. Đặng nghe như những câu hỏi ấy vang lên trong đầu mình. Đặng tự hỏi: "mình đã có vợ rồi ư? Vợ là gì?. Đặng không hiểu. Bây giờ Đặng hiểu được một phần. Đó là người con gái khác họ qua lễ cưới đã về ở chung nhà, ăn chung mâm và ngủ chung giường với mình. Nhưng chỉ có như thế thôi thì cũng chưa đủ gọi là vợ. Phải có cái gì khác nữa kia. Cái đó chưa xảy ra giữa Đặng và Tám. Chính là vì Đặng không thấy ham thích bởi người con gái mà Đặng ước ao là người khác. Nhưng trái lại Tám là vợ Đặng. Có thể nào như thế được chăng? Chuyện cưới hỏi đã xong và bây giờ Tám, chớ không phải Chín, là vợ Đặng. Đêm tân hôn Đặng đã phải xuống chòi Năm Mẹo cầu cứu. Đêm sau và đêm sau nữa Đặng vẫn chưa làm chồng. Bước trâu êm đềm, ,đong đưa như võng, ru chàng thanh niên vào trong mộng chập chờn dưới ánh nắng chói chang. Bỗng nghe tiếng cưới râm ran: - Thằng "U Đặng" tụi bay ơi! Đặng tốc nón ngồi bật dậy Đặng giụi mắt. Thì ra con Pháo đã đưa thằng Đặng tới bên gò dìa quen thuộc. Đặng thấy đủ mặt tụi nghe tiếu lâm cũ thêm vài đứa nho nhỏ: - Bây giờ đã có một cái chòi không biết của ai. Thằng Tư Cồ hất hàm: - Xuống đây chơi! Đặng phóng xuống, tay cầm chiếc nón quạt lia, tay quệt mồ hôi trán. - Có vợ đã hôn mày? Đặng làm thinh. Thấy mặt Tư Cồ, Đặng đã sôi máu vì Đặng biết hắn đã treo cái mê rổ ở trước nhà Đặng và ném võ chuối hột đầy đường. Định bụng gặp nó bất cứ ở đâu là nện ngay, nhưng Đặng cố dằn để hỏi lại cho rõ. Một đứa bảo Tư Cồ kể lại chuyện để ngạo thằng Đặng chơi, nhưng Tư Cồ gạt ngang: - Nó "sập vách" chớ "song hỉ" mà ăn thua gì? Đặng đã hơi nóng mặt: - Đừng nói bậy nghe! Tư Cồ hất mặt: - Mày có vợ rồi không chơi với tụi tao nữa hà? Một đứa xen vào: - Gả em vợ nghèo ba năm nghe mày! - Đừng nói bậy nghe! Tư Cồ lại chọc thêm: - Người ta nói mặt sao ngao vậy. Cái ngao của nó có như cái mặt của mày không mày? Đặng quát: - Thằng nào treo mê rổ và ném vỏ chuối hột? - Xí, người ta mách thuốc cho còn làm dữ. Nè, chuối hột ngày ăn chừng ba trái đừng uống nước, ăn liên tiếp ba tháng cái mặt sẽ láng.. Tư Cồ chưa dứt câu quả đấm của Đặng đã bay tới đúng vào bản họng. Tư Cồ không ngờ thằng nhóc lại hung dữ vậy, nên không đề phòng, té bật ngửa, chỏng gọng. Tư Cồ vùng dậy. Một cuộc đấu võ diễn ra. Gò đìa không đủ rộng. Cả hai lăn nhào xuống ruộng. Thằng Tư Cồ khỏe hơn, đè đầu Đặng mẹp xuống. Đặng giãy giụa tung cả bùn. Đám bạn hoảng vía nhưng không dám vào can. - Thằng nào dám đánh em tao, ở tù nghe chưa? Ngoảnh lại thấy Cậu Sáu. Tư Cồ bỏ chạy ra giữa ruộng. Đặng lóp ngóp ngồi dậy quắt mắt nhìn theo, làu bàu: - Mày bỏ mẹ mày! -rồi leo lên gò đìa. Cậu Sáu bảo: - Nhảy xuống đìa tắm đi rồi về nhà có chuyện. Đặng ngoan ngoãn nghe lời ông anh vợ, trong lúc đám bạn tản dần ra không muốn dính vào vụ đánh lộn. Anh đi trước, em đi sau, trên đường về cậu Sáu hỏi thằng em rể bằng một giọng thân mật: - Chuyên gì vậy "dượng"? Đặng hơi ngạc nhiên vì cái tiếng "dượng" mà cậu Sáu dùng để gọi mình. Sự thực, đó cũng bình thường nhưng đây là lần đầu tiên Đặng được gọi như vậy. Đặng đáp tự nhiên: - Nó bêu riếu "vợ" em. Cậu Sáu lấy làm vui thầm khi nghe thằng Đặng dùng tiếng "vợ" để gọi em gái mình. Cậu bắt mối nói luôn: - Vợ dượng đi đâu mà gặp nó? Đặng kể lại: - Hôm trước đi coi thầy Tư làm đám về nó ghẹo vợ em. Bị vợ em đập cây đuốc trên đầu, nên nó thù. Hồi sáng nay em và vợ em đi đám giở mâm trầu về, em thấy vỏ cuối hột quăng đầy đường. Khi về đến nhà thì gặp cài mê rổ treo ở chót tàu dừa nhà em. Em biết chính nó bêu riếu vợ em chớ không ai khác. Em bèn bỏ vợ em ở nhà ra đồng tìm nó. (Đúng ra Đặng muốn lánh mặt vợ chớ không phải đi tìm Tư Cồ. Gặp Tư Cồ và đánh nhau là chuyện không ngờ.) Cậu Sáu từ ngày được gia đình cô Láng hứa gả con gái thì hết khùng mà lại còn khôn hơn người. Nếu trước đây, chắc cậu sẽ hỏi "cái mê rổ và vỏ chuối hột có ý nghĩa gì?" nhưng hôm nay thì cậu hiểu ngay. Cậu bảo: - Để tôi thưa với ba bắt ông già nó trầu rượu lạy xin lỗi và cấm tuyệt không cho nó đi trên khúc đường từ nhà dượng đến nhà ba. Muốn đi, nó phải lội ruộng hoặc lặn dưới mương. Ngoài ra hễ thấy bất cứ cái võ chuối nào, dượng cho tôi biết tôi kêu làng đóng trân nó. Những đứa hung hăng mất dạy như vậy mình phải trị mới được. Đặng nghe anh vợ bảo thì hả hơi nên lầm lủi bước mà không nói gì. Cậu Sáu tiếp: - Vợ em nó vừa ôm gói về nhà. - Hả? -Đặng kêu lên. - Nó vô buồng nằm lăn ra khóc như mưa bấc, dỗ gì cũng không nín. Đặng hơi hoảng. Đặng không dè xảy ra cớ sự này. Cậu Sáu hỏi tiếp: - Dượng có đánh đập gì cổ không? - Dạ đâu có. Em đâu có đánh vợ em. - Nó nói cậu bỏ nhà đi hoài mà không nói đi đâu. - Bây giờ tôi hỏi thiệt dượng nhé! - Dạ! - Dương có thương vợ dượng không? Thương thì nói thương còn không thương thì nói không thương. Nếu thương thì tốt, còn không thương thì ba má sẽ tính theo không thương. Đặng bị dồn vào chỗ bí nên đáp như máy: - Vợ mà không thương thì thương ai, anh Sáu. Cậu Sáu lặng thinh, đang đi nhanh bỗng chậm lại, đầu hơi cúi có vẻ đang suy nghĩ việc gì của Đặng. Còn Đặng thì cố nhìn cái gáy của ông anh vợ,, cố đọc xem anh đang tính việc gì. Đặng nói câu vừa rồi không phải thật lòng nhưng cũng không phái láo hoàn toàn. Mấy đêm qua Đặng ngủ ngoài võng. Đặng nghe tiếng vợ khóc thút thít. Đặng cũng xót xa lắm, nhưng Đặng lại hận vì bị lừa. Đặng không dự định rồi ra công việc sẽ xãy tới đâu, nhưng lúc đó thì Đặng làm gan để cho vợ phòng không gối chiếc, như để cân bằng lại sự đời. Cậu Sáu lên tiếng. - Dương nó à! - Dạ. - Nhân duyên là số kiếp. Dượng có nghe ba kể chuyện một đám cưới đi rước dâu gặp trời mưa to phải ghé lại dục mưa, chẳng ngờ nhằm nhà đang có đám cưới, và cũng vì mưa to mà đàng trai không tới đúng giớ được. Sẵn đó đàng gái cho rước dâu luôn. - Dạ em có nghe. - Vậy mà hai bên cũng ăn ở đời với nhau chớ có việc gì đâu. - Dạ! - Việc của cô dượng cũng vậy. Dượng hỏi cô Chín mà được cô Tám là do hôm đó tắt đèn. Lụp chụp làm sao đó mà cô dâu phụ hóa thành cô dâu chính. Mà cũng lạ, con em không nói gì, con chị cũng làm thinh. - Cậu Sáu dùng lại một chút: - Ban đêm đèn đuốc mập mờ kẻ đưa cũng như người rước dâu đều không để ý. Hai chị em nó giống y nhau nên cũng khó phân biệt. Đưa dâu xong trở về nhà cũng không ai biết gì hết. Đến sáng hôm sau khi thấy cô Chín thì ba má mới la lên. Nhưng muộn rồi. Ván đã đóng thuyền. Đặng nghe anh vợ cắt nghĩa vì sao có chuyên "duyên em tình chị" như vậy thì cũng bán tin bán nghi. Tin thì không tin hẳn nhưng bảo rằng ông Hương có mưu định tráo hôn thì không hẳn làm vậy. Cậu Sáu tiếp: - Lương duyên âu cũng là trời định dượng ạ. Như chuyện của tôi đây. Nếu tôi thấy cô Láng được con ông Cả hỏi mà thối chí đi cưới vợ thì đâu có được như bây giờ. Dượng cứ đem so sánh hai vợ chồng cô dượng và hai vợ chồng tôi thì có phải dượng may mắn hơn tôi không? Câu nói này như một tia nắng làm tan mờ sương mù trong trí Đặng.
Xuân Vũ
Buồng Cau Trổ Ngược
Chương 17
- Gà..đá chết gà người ta. - Gà nào đá gà người ta nào? - Gà chớ gà nào! - Chết gà người ta nào? - Ai biểu đi! - Đi coi vịt chớ bộ đi đâu à! Rồi con gà đâu? - Bắt nhốt rồi! - Ai bắt? - Bắt chớ ai còn hỏi. Cô dượng đối đáp với nhau mà không ai gọi ai ra cái ngôi thứ gì hết. Và đó là lần đầu tiên cặp vợ chồng mới này nói chuyện với nhau. Nghe vợ bảo, Đặng chạy ra sau nhà. Thấy con Ô Mặt Lọ đứng trong chiếc bội tre, Đặng mừng quýnh kêu lên. Đặng giở bội ôm nó lén tìm xem có dấu vết gì không. - Nó đá chém gà của ai vậy? Không nghe vợ đáp, Đặng sốt ruột: - Có ở trỏng không, hả? - Có mà không nói. - Ra đây hỏi chút coi. - Hỏi gì thì hỏi, cơm sôi không ra được. - Gà ai bị đá chết? - Con gà Tàu đằng xóm và con gà tơ nhà, mỗi con nó xách đầu nó đá có một cái thôi. - Nhà nào? - Nhà chớ nhà nào, lãng dang. - Con gà đâu rồi? - Mần thịt đây chớ đâu? - Chưa ra thịt, vô đây coi. Đặng nhốt con Ô Mặt Lọ, rồi vô bếp. Tám trỏ con gà đã làm sạch lông còn nằm trên thớt. Đặng xách lên coi rồi để xuống. - Còn con gà Tàu hàng xóm đâu? - Kêu người ta tới ôm về chớ đâu. - Chết hay sống? - Chết chớ sống ai nói làm chi. - Có thấy cựa chém ở đâu không? - Ngay trên sọ. - Hai con đều bị cựa có một kiểu. Để tôi xuống chòi cho cậu Năm hay. - Đi thì đi mau, ở nhà chờ không được người ta bỏ đi nữa đó, nói cho biết: - Kỳ này đi mau. - Xí, đi từ chuối trồng đến chuối trổ chớ mau! Đặng chạy dông một hơi xuống chòi, vừa thở hổn hển vừa nói với cậu Năm Mẹo: - Cậu Năm ơi, cậu Năm.. Con Ô Mặt Lọ chém chết một lúc hai con gà khác. Đặng thuật lại vết cựa. Nghe xong Năm Mẹo nói: - Để bữa nào tao gặp Hai Trình tao cho chả biết để chả coi chưn coi cẳng thêm cho rõ. Vậy là gà nghề rồi. Mày biểu vợ mày coi chừng đừng để cho nó tông bội ra nhảy bậy gãy cựa thì mang khốn. Vô tình Năm Mẹo lại dùng tiếng "vợ mày" với Đặng. Năm Mẹo thấy việc tráo hôn của ông Hương là có chủ tâm thật, nhưng coi đi coi lại thì "đôi đũa" cũng đâu có "so le". Nếu nói theo các ông sư kê thì độ gà này "đồng chạn", một bên hơi cao "chút vai" còn một bên hơi dư "chút cựa". Vậy là phải độ đâu có bên nào sút bên nào. Năm Mẹo hỏi: - Tao nghe "vợ mày" nó bỏ về nhà phải không? - Dạ có, nhưng chỉ ở đằng đó một buổi rồi về. Vừa rồi anh Sáu có gặp cháu. - Thằng công tử khùng đó nó nói cái gì với mày? - Ảnh đâu có khùng. Ảnh khôn trổ trời. Ành nói lương duyên là trời định, cho nên bữa đó đèn tắt. Năm Mẹo cười khan: - Ông Hương ổng làm bể măng sông chớ trời đất gì? Thằng Đặng thấy cậu Năm không đổ quạu như mấy lần trước thì bụng cũng nhẹ nhàng. Nó đi một hơi về nhà, sợ thầm cô vợ lại bỏ đi lần nữa. Vừa về đến sân, Đặng đã lên tiếng: - Cơm chín chưa, về nè! Không thấy đáp. Đặng hấp tấp chạy vô. Đụng cô nàng dưới bếp. - Ở đây mà không lên tiếng dùm chút. - Thì ở đây chớ ở đâu. - Vậy tưởng về đẳng nữa rồi chớ. - Cậu Năm nói con gà ra sao? - Cẩu biểu coi chừng kỹ. Gà nghề đó. Rồi hai người ngồi ăn cơm mặt đối mặt với nhau. - Ăn ớt không? - Cay tét mép ai ăn cho được. - Vậy lấy cho cái tô tôi dầm ớt riêng. - Học ai mà bày đặt ăn ba thứ đó vậy? Tám nguýt yêu chồng. Và lần đầu tiên Đặng vui vẻ! - Ở ngoài đồng mưa gió lạnh lẽo nên ăn ớt cho nó ấm vậy chớ học ai! Tám đi lấy tô múc thịt gà riêng cho Đặng. Đặng cầm trái ớt cặp vào miệng tô và dùng đũa dằm ra. Những mảnh ớt và hột ớt nổi lều bều trong nước thịt gà kho vàng lườm, béo ngậy. Đặng lấy muỗng chan cơm rồi nhìn vợ: - Ăn thử coi, không có cay đâu. Cậu Năm không có ớt không ăn cơm. Còn mấy ông già khen ớt ngọt đó. Tám lắc đầu: - Ăn cay chảy nước mắt người ta tưởng khóc. - Ai làm gì mà khóc? - Có chớ sao không? Qua những câu đối thoại suông trổng như vậy họ làm quen dần. Đặng gắp cái đầu gà còn nguyên mồng như chiếc lái tí hon đưa lên nghiệng qua nghiên lại xem và nói: - Con gà mình nó chém ngay sau cạnh mòng nên con kia chết tươi. Đó là chỗ nghiệt của gà nòi. Chú Hai Trình nói như vậy. Gà mà bị cựa ở ngay đó là chết liền. Con gà mình đá có hai cái mà chém chết hai con liền chắc là nghề dữ lắm. - Xí. Đá chết gà Tàu với gà tơ mà nghề gì. Đặng không biết giải thích cách nào hơn nên đưa cái đầu gà vào miệng và cạp ngon lành. Cơm xong Đặng ra sau ôm con Ô Mặt Lọ vô nhốt trong nhà, ngay bên võng. Trời tối dần. Màn đêm làm cho Đặng lo sợ. Chàng ta leo lên võng lắc lư. Trong nhà tối om nhưng không ai nghĩ đến việc đốt đèn. Đặng mong Tám nói câu gì để bắt mánh phăng tới như hồi chiều, nhưng Tám vô buồng nằm im lìm không nói tiếng nào hết. Bổng con Ô Mặt Lọ cấy tiếng gáy vang. Bất thần Đặng quay sang thì thấy trong miệng nó sáng lấp lánh như ban đêm Đặng từng thấy lá tre khô mục chớp chớp. Đặng ngồi bật dậy chờ xem một tiếng gáy tiếp nhưng con gà lại lặng thinh. Đặng nhớ lại có lần cậu Năm bảo Đặng rình xem lúc nào Ô Mặt Lọ gáy. Nhưng ai mà rình cho được. Nó gáy vào lúc khuya là lúc mình đang ngủ mê mang. Bữa nay bất ngờ Đặng thấy họng con gà xanh lét như có lửa ở bên trong. Đặng không biết tại sao. Nếu ban ngày thì Đặng chạy đến hỏi cậu Năm cho rõ. Còn Tám thì rủa con gà gáy trật giờ, nghe điếc tai. Đặng muốn gợi chuyện nhưng Tám làm thinh. Trên cái võng lát này Đặng đã nằm trằn trọc bao đêm. Ở đây Đặng từng nghe Tám trăn trọc trong buồng. Đặng nghe cả tiếng thở dài của nàng. Đặng cũng từng nghe tiếng khóc thút thít. Đặng căm cha vợ. Đặng không muốn vào. Nhưng đêm nay Đặng thấy chút ít ân hận. Đặng thương Tám! Tám đáng thương đáng yêu chớ có gì đáng ghét? Nàng là con gái nhà giàu. Mình có gì đẻ so sánh. Đặng vừa giả bộ đập muỗi vừa kêu: - Ba con muỗi này! Chặp sau lại: - Mấy con muỗi này, bộ thịt tao ngọt lắm hà? Làm vậy để mong Tám lên tiếng: "Muỗi thì vô mùng trong này". Nhưng Tám cứ nín thinh. Đặng lại dọa: - Mai đi nữa cho coi. Khuya dậy nấu cho tôi ba mớ cơm nghe. Nói thế rồi má Tám vẫn làm thinh. Không có cách gì khác, Đặng nói to: - Đi xuống chòi cậu Năm hỏi vụ con gà chút! Chỉ nói vậy thôi chớ Đặng có dám đi đâu. Dọa đến thế rồi mà nàng vẫn gan lì. Đặng ngủ thiếp đi một giấc dài. Giật mình thức dậy, nghe bốn bề im phắc. Đặng quyết tâm, nhưng Đặng rón rén, nhón gót đi đến cửa buồng. Đặng đưa tay đẩy cánh cửa kết bằng lá chầm. Nhưng tay Đặng chạm nhằm sợi dây buộc cứng ngắt. Thảo nào cánh cửa không hé ra. Khổ nổi cái gút lại bên trong. Đặng cố nong ty vào. Bàn tay bị sướt da nhưng cái gút quá chặt, mấy ngón tay ngo ngoe không mở được. Đặng đành gọi. Tiếng ngập ngừng và rất khẽ: - Tá.. im à! Tá..ám! Đặng gọi cả chục tiếng mới nghe đáp: - Ai đó? - Tụ.ui! - Tui nào? - Tui chớ tui nào! - Vô đây làm gì? - Nằm võng muỗi đốt lưng quá không ngủ được. - Vậy sao mấy đêm trước ngủ được. - Mấy đêm trước khác, đêm nay khác. Mở cửa cho tui vô đi. - Hổng mở. - Tui mét anh Sáu cho coi! - Mét, mét hổng sợ. - Thôi mà, tá..ám, thật khổ quá! - Khổ cho chết luôn. - Thiệt hôn? Nghe tiếng Tám ngồi dậy rồi chân bỏ xuống đất. Đặng mừng rơn. Đặng nghe tiếng gút giây mở rồi cánh cửa hoạt ra. - Đó vô đi, tôi ra võng! Tám định thoát ra nhưng Đặng chặn lại và sẵn trớn ôm ngang eo ếch của nàng đủn trở vào giường luôn. Hai tay Tám bám trụ giường để chống trả. Nhưng nàng đâu có chống nổi với những bắp thịt của gã thanh niên. Vả chăng nàng cũng không thật tình chống trả. Vừa bị quật xuống giường, nàng lăn tuốt vào trong cùng và quay lưng lại. Đặng trở nên bạo dạn hơn, không sợ nữa. Đặng xoay mặt nàng ra. Nàng vùng vẫy. - Làm gì vậy. - Bộ hổng thương tui hả? Tui đi cho coi. Người con gái bị đối xử hửng hờ từ đêm tân hôn tới nay, chỉ chờ đợi có bấy nhiêu. Đêm nay nàng nghe thấy, nàng bật khóc. Nàng khóc ri rỉ rồi nàng khóc to. Tiếng khóc như một lạch nước khởi đầu rồi ào lên thành con suối, con lũ. Đặng nằm im không biết nói gì chỉ đưa tay lên vuốt nước mắt trên má vợ, những giọt nước mắt nóng hôi hổi. Chàng lập bập: - Thôi mà..đừng khóc. Tui..tui không có vậy nữa. Người con gái càng òa lên, tức tưởi, ấm ức. Bao nhiều sầu tủi, oán hận như tuôn ra cùng một lúc. Nàng nói trong nghẹn ngào. - Sáng mai tôi về nhà, tôi không ở đây nữa đâu. - Thôi mà Tá..ám! Đừng giận tôi tội nghiệp. Tôi không có vậy nữa đâu Cơn mưa dù to đến đâu cũng có lúc tạnh. Và đã tạnh rồi. Đặng áp mặt sát mặt vợ. - Tám đừng giận tôi nữa nghen. Rồi Đặng bỏ tay qua mình vợ. Đặng ôm vợ. Da thịt người con gái mát rượi, nồng nàn. Những cảm giác đê mê mà Đặng chưa từng biết đã đến với chàng. Chàng âu yếm hôn nàng, những cái hôn hồn nhiên và cháy bỏng nhất. - Tám hun tôi đi! -Đặng vuốt tóc, vuốt lưng, vuốt má vợ với sự say đắm.
Xuân Vũ
Buồng Cau Trổ Ngược
Chương 18
Chiếc xe hơi chạy bon bon trên đường, nhắn hướng Mỹ Tho. Ông Hội Đồng va ông Giáo Năm đi tìm gà để mua. Mùa gà này ông Hội đã có đủ chiến tướng xuất trận. Ông chuẩn bị cho mùa tới. Ông có những lứa gà luôn luôn kế tiếp nhau. Ăn thua độ này ông đều chuẩn bị độ khác. Đi đần trường ông vừa đá vừa tìm gà để mua. Nếu có ai hỏi giữa chức vụ Hội Đồng và nghề đá gà ông thích cái nào hơn thì chắc ông trả lời không khó lắm. Rằng: Cái gì thì bỏ được chứ đá gà thì không. Ngày nào ông cũng phải xem gà, ôm gà và vẽ ra trong đầu những độ gà, những giả thuyết ăn thua để đối phó y như trên thực địa. Dân trong vùng đã tặng cho ông cái hỗn danh mất vui: ông Hội Đồng gà. Ngồi trên xe lắc lư, ông Hội Đồng nghĩ về trường hợp con Ô Mặt Lọ. Ông đã được sư kê Hai Trình mách và được chính mắt xem vày xem cựa con Ô Mặt Lọ vài lần. Trước nhất là cái tướng của nó. Đúng là một anh Uất Trì Cung tái thế. Mặt mũi đen sì, lông lá như quạ. Còn vày thì ông xem tới xem lui cũng chẳng thấy cái nào nghề. Ông đã từng coi chưn coi cẳng hàng ngàn con gà, hễ ông nói tốt là tốt, nói nghề là nghề không mấy khi sao. Vùng này ông hội chỉ hơi nể mặt ông Giáo Năm. Ông Giáo là người chơi gà theo sách vở. Tuy sách vở không đúng cả, nhưng noi theo đó thì ít khi sai. Ngoài thầy giáo Năm ra còn ông Chín Tôn, thân phụ của sư kê Hai Trình. Ông Chín đã từng là sư kê nổi danh một thời nhưng ông đã bỏ chơi vì bị nột trận phản độ nặng nề. Từ đó ông chuyên nghề nuôi gà không đi đá cũng không om nước gà cho ai cả. Ông Chín có thể nhìn con gà mà nói gốc gác tới đời cụ kỵ của nó. Thí dụ như Bà Rịa lai trống cựa Cao Lãnh hoặc mái Cao Lãnh lai trống Bà Điểm, dầu hai ba đời ông cũng nhận ra ngay. Còn với chức năng sư kê tại chiến trường thì khó ai hơn. Gà nhà bị khui vựa lúa, bị lem mắt, bị xệ cánh, bị rách lươn v.v. Ông có thề chữa chạy trong nhang nước để gà trở lại gần với tư thế bình thường. Còn như xem vảy để xác định quí kê, linh kê, thần kê thì phải nhờ cặp mắt và kiến thức của ông Giáo Năm. Ông Giáo đã coi tướng, xem vảy con Ô Mặt Lọ, nhưng chính ông Giáo cũng chưa xếp nó được vào hạng nào với dị tướng của nó. - Cặp cán con Ô Mặt Lọ là vuông hay tròn vậy ông Giáo? Ông Hội Đồng đột ngột hỏi. - Dạ thứ ông Hội, theo Kinh Kê thì gà có ba loại cẳng. Tròn, vuông và nhỏ. Cẳng càng nhỏ càng tốt. Nhỏ sợi đánh rát hơn to sợi. - Tôi thấy cặp cán của con Ô Mặt Lọ không to mà cũng không nhỏ, khó nói vuông mà cũng khó nói tròn. Tôi chưa thấy con gà nào có cặp cán khó coi như vậy. Tuy có điểm tôi nhận ra. Đó là nó có khúc giữa và vảy nó khô như vảy gà chết. Ông Giáo gật gù tán thưởng: - Dạ Ông Hội nói đúng. Cảng con Ô Mặt Lọ có eo khúc giữa vảy khô, rờ nhám xàm như vảy gà chết. Nó đá đòn rất đau. Đó là gà rất quí. - Ông Giáo có thấy vảy nó đóng khít rim không? - Dạ có chứ. Vảy nó đóng vừa khít vừa sát. - Thằng Đặng nói với sư kê là con mẹ nó đẻ có một trứng. Mà trứng đó lại lọt và nở dưới hang rắn, như vậy có quan hệ gì không ông Giáo? - Theo tôi thì cái sự nở dưới hang rắn hổ không quan hệ gì. Chỉ có gà đẻ một trứng là quan hệ thôi. Gà đẻ một trứng mà nở ra trống thì đó là quí kê. Nếu trong một trứng mà chui ra hai con đều là trống cả thì đó là thần kê. Nhưng tôi chưa hề thấy một trứng nở hai con bao giờ, chỉ nghe sách nói mà thôi. - Tôi cũng chưa thấy chuyện đó. Ông Giáo tiếp: - Chuyện gà nòi có liên quan đến rắn hổ chỉ là chuyện nói chơi thôi ông Hội à. Tôi cũng có nghe nói mấy ông thầy thuốc rắn thường dùng nọc rắn để tẩm cựa gà, hoặc bỏ rắn hổ trong hủ rồi lót ổ gà trên miệng hủ để rắn đói phun nọc vào trứng gà. Gà nở sẽ mang trong mình nọc rắn. Nhưng làm như vậy thì trứng gà ung hết không nở được. Đó là một độc thủ, thần thánh không cho phép. Còn như tẩm nọc rấn vô cựa gà thì đó là trò chơi nguy hiểm vô cùng, không ai dám làm đâu. Thứ nhất là cựa đó có thể làm hại chủ kê, sư kê hoặc người nhà. Trong lúc săn sóc nó, rủi cựa nó quẹt mình trầy da chảy máu thì có phải mình chết trước không? Hại người chưa thấy đâu, lại tự hại mình. Kế đó cựa đâm gà đối thủ chết đã đành, nhưng còn tai hại nữa sư kê bên kia kê miệng vào hút máu vết thương mà rủi môi ông ta bị trầy thì ông sẽ chết vì nọc rắn! Có nhiều ông sư kê say mê săn sóc gà mình rồi quên nhổ máu ra, lại nuốt vào bụng, thì tránh sao khỏi mạng vong. Do đó vụ rắn hổ phà cho gà là không có đâu ông Hội à! Ông hội gật gù: - Tôi đá cũng nhiều trường nhưng chưa thấy ở đâu xảy ra chuyện đó. - Ở tù như chơi! Ngoài ra trước khi thả gà, chủ trường đều lau cựa cả đôi bên để bảo đảm cả hai đều không gia lận. Ông Hội trầm ngâm một lúc rồi nói: - Đá gà là một trò chơi thượng võ. Tuy có thủ đoạn. mưu mẹo nhưng không bỏ mất lương tâm. Ông Giáo tiếp:: - Nhiều chủ kê gian lận dùng xạ chồn thoa vào nách gà mình. Khi con gà đối phương lủi đầu vô để đÿ vĩa đụng nhằm mùi xạ là rút đầu ra chạy trối chết. Bắt đem nhữ lại cũng không đá nữa. - Tôi thấy có một vụ hồ nẩm, lâu rồi. Bên phe chơi lận bị đánh nhừ tử. Con gà bị xé làm đôi. Tội nghiệp, nó chết oan là tại chủ nó. Ông Giáo: - Để đề phòng vụ đó, các chủ trường cẩn thận trước khi thả gà đều lau cựa để đề phòng nọc rắn, ngoài ra còn bắt chủ kê phải phun rượu khắp trong ngoài con gà và lấy khăn lau một lượt. Nhiều ông chủ trường kỹ lưỡng hơn còn kê mũi ngửi để bảo đảm không có xạ chồn. - Ông Hội tiếp lời ông Giáo và trở lại con Ô Mặt Lọ - Vứa rồi cậu thằng Đặng có nói với Hai Trình rằng con Ô Mặt Lọ đá chết một con gà Tàu lối xóm và một con gà tơ nhà. Gà nói đá chết gà Tàu hoặc gà trong sân nhà cũng thường xảy ra ông Hội à! - Khộ.ông! Năm Mẹo nói nó nắm đầu đá mỗi con một phát chết tốt. Và cả hai đều bị chém đúng sau cạnh mồng chớ không chỗ nào khác. - Dạ, nếu vậy để mình xổ thử xem sao ông Hội! - Ờ, xổ để coi nó đi trên hay đi dưới và coi nó có miếng sở trường gì. Chớ con Ô Mặt Lọ này khó định tướng dữ a! Ông Giáo tiếp: - Gà nghề mà "tinh anh phát tiết ra ngoài" thì khó ăn thiên hạ lằm ông Hội à! Lấy thí dụ như gà có cựa Nhật Nguyệt hoặc cặp chân Nhật Nguyệt đem ra trường khó cáp lắm. Bỗng ông hội vỗ vế kêu: - Xin lỗi, xin lỗi ông Giáo, cho tôi nói ngay để tôi quên. Thằng Đặng có nói rằng con Ô Mặt Lọ gáy cái họng sáng trưng. Đó là gà ngậm ngọc quý lắm phải không ông Giáo? - Dạ phải! Đó thuộc loại gà quý, không biết gà ngậm ngọc và gà Nhật Nguyệt thì con nào quý hơn con nào, chỉ biết gà Nhật Nguyệt khó cáp độ vì người ta thấy cựa nó hoặc chân nó một cái đen một cái trắng khó cáp độ thì người ta chạy mặt trời rồi, có đâu mà đá. Nhược bằng họ đá thì họ hơn mình, vì nếu họ chắc họ có vảy cao hơn mình thì họ mới đá. - Ông Giáo nói chí phải. Có nhiều con gà mình coi không tới, đá ầu thua bán nhà. - Dạ Kinh Kê có dạy: Dị hình vảy đóng cũng tài Thấy nó dị diện nào ai biết gì. - Con Ô Mặt Lọ này thuộc loại dị hình dị tướng, thưa ông Hội. - Tôi có xem kỹ mấy ngón chân của nó. Ngón giữa không có vảy yến. Nếu có vảy nhỏ ở giữa hai vảy lớn trên ngón giữa thì đó là linh kê. - Dạ, tôi cũng coi kỹ ở dưới đầu gối của nó không có vảy án thiên, còn ở các ngón chân thì không có vảy phủ địa. Nếu được vảy án thiên phủ địa thì quý vô cùng! - Hay là nó thuộc loại gà lưỡi rùa thần kê hổng biết chừng đó thầy giáo! - Dạ tôi không có vạch họng nó để xem lưỡi. Để kỳ tới tôi xem thử coi. Nếu cái lưỡi nó ngắn và thụt vô trong thì đó là linh kê. Hễ đá là ăn chắc. - Có thật vậy à, ông Giáo? - Đó là Kinh Kê dạy vậy thôi chứ tôi chưa thấy. - Nếu con Ô Mặt Lọ là linh kê thì hằng Đặng quả có phước tướng. Đứa con gái nào lấy nó thiệt là may mắn vô cùng. Thầy Năm nhớ lại cái đám cưới khi rước dâu đèn tắt bất ngờ và kể cho ông Hội nghe, rồi kết luận: - Xưa nay những cuộc hôn nhân kỳ lạ cũng thường xảy ra luôn. Con tỉ tất Kim Liên được làm Hoàng Hậu, Phàn Lệ Huê sát phụ tru huynh để lấy Tiết Đinh San, Thần Nữ bắt trói Tiết Ứng Luông ép làm chồng, nhưng tất cả đều tốt đẹp về sau. Không rõ ông Hương có ý tráo hôn hay là trời khiến như vậy? Ông Hội hỏi: - Theo ông Giáo thì sao? - Tôi nghe đám trẻ còn nói thằng Đặng hỏi con em. Nhưng ông Hương lại tấn con chị cho nó. Vì con chị mặt rỗ, nên ông sợ ế chồng. Rốt cuộc là thằng Đặng quơ hụt con em lại chụp nhằm con chị. - Rồi sao? - Rồi bây giờ hai đứa vẫn ăn ở như thường. Hai đứa nó như bến và thuyền không hẹn mà gặp vậy thôi. - Con em có làm mủ làm nhọt gì không? - Đâu dám. Ông Hương bảo trời hay trời đấy hay đất. - Có nhiều người làm nên sự nghiệp nhờ vợ vì tuổi hợp nhau. Biết đâu nhờ cuộc tráo hôn mà nó lại trở thành giàu có sau này. Mà bây giờ thấy màng màng rồi đó. Nếu con Ô Mặt Lọ này là linh kê thì nó hốt tiền bỏ đâu cho hết. Thầy Năm nói: - Nếu thuộc loại gà lưỡi rùa thì chắc chủ nó làm giàu, nhưng ngặt nó không có vốn. - Không sao mình bắt con gà đi đá. Hễ ăn thì chia tiền độ cho nó. Thấy Năm hăng hái nói tiếp: - Theo Kinh Kê thì con gà lưỡi rùa là linh kê. Ủa không, đó là thần kê chứ không phải chỉ linh kê vì khi đem nó ra cáp độ, hễ con nào nó sẽ hạ thì nó kêu "túc túc" và nghểnh cổ oai phong, còn khi nào nó kêu "tọt tọt" như gà rót thì chủ kê đừng đá, đá sẽ thua. - Ủa sao tôi đọc nát Kinh Kê mà không thấy loại gà đó. - Dạ, trong Kinh Kê không có ghi loại gà đó ông Hội à! Đó là tôi đọc trên báo. Tôi còn cất tờ báo để dành lại mươi năm rồi. Nhưng từ đó tới nay tôi không gặp loại gà lưỡi rùa này lần nào. Ông Hội lấy làm thích thú hưởng ứng. - Hồi thuở tôi còn đi học trường quận, tôi cũng có nghe ông già tôi nói về một loại gà linh như vậy ngay ở tại vùng mình. Ông già tôi không đá gà nhưng thích xem và nhớ những chuyện lạ, ông kể rằng có một người nông dân làm chủ một con gà ma. Không hiểu ma này là ma quỉ hay là tiếng Mare trong Mare aux diables hay là "Ô- ma" của trại lính tập. Chỉ biết con gà linh lắm. Ra trường cáp với gà khác thì nó cũng làm y như con gà lưỡi rùa ông Giáo vừa nói vậy. Hễ khi nào nó kêu "ót ót" thì chủ khôn hồn đừng đá, còn hễ nó cất tiếng gáy hoặc đứng yên cho chủ so chân so cựa thì bao nhiêu tiền bán vợ đợ con cũng cứ tuôn ra hết, vì chắc chắn sẽ ăn to. Con gà ma hễ đá thì ăn. Riết rồi ai cũng chạy mặt thành ra chủ nó không đem ra trường nữa, mà giữ ở nhà để đổ mái. - Nó có đòn độc không ông Hội? - Tôi nghe ông già nói thì vô nước nạp nó không đá chỉ đứng trân thôi miên. Con gà kia bị thôi miên đứng chết trân như mất hồn, đứng lớ ngớ bị nó cắn đá một cái là chết tốt. Chủ kê có mang nó đi xuống Cần Thơ, lên Long Xuyên để tránh mặt nhưng không hiểu sao ở các trường đó hàng xáo cũng biết nên đều chạy mặt. Chủ kê thấy con gà không còn đá chọi gì được nữa nên cũng lơ là không giữ kỹ như trước kia. Bỗng một hôm bị ăn trộm bắt mất. Kẻ trộm chẳng ai khác hơn là một trong những người bị thua sạt nghiệp vì con gà ma chắc. Ông ta oán hận nên bắt cho bỏ ghét. - Rồi người chủ có tìm lại được không ông Hội? - Ông ta tìm được và thưa lên tới quận. Chủ gà đòi kẻ trộm phải bị phạt tù, nhưng quan quận chỉ bắt bồi thường một trăm đồng bạc. Hồi đó một đồng bằng một trăm bây giờ. Trong lúc chờ đợi phán xét, con gà bị giam trong phòng. Vì chủ gà không biết điệu nên không cho lính gác tiền trà nước. Do đó con gà linh chết đói. Thiệt uổng vô cùng. Giống gà ma mất luôn tới giờ không thấy nữa. Ông giáo cười mỉa: - Thành thử ra danh tướng lại chết lãng xẹt. Hai ông thầy gà bàn về Kê nghiệp rất tương đắc. Ông Giáo tiếp: - Còn một loại linh kê nữa, sách có nói nhưng tôi chưa từng gặp. Đó là gà cá sấu. Loại gà này trong miệng không có lưỡi, cũng như miệng ca sấu vậy.. Đặc biệt miệng nó rất hôi thúi, chỉ có sư kê mới biết được. Đối thủ không phương nào tìm ra. Loại gà này thương ăn những độ bất ngớ, tức là trong khi hàng xáo bên kia tưởng sắp lượm tiền thì nó mới đứt độ. Chuyện còn đang say sưa nhưng xe đã tới Bên Bắc Rạch Miểu. Tài xế đổ xe lại. Hai ông thầy gà bước xuống đi sánh đôi xuống bến đứng chờ chuyến. Ông Hội hỏi: - Thầy Năm đã đá trường nào ở Mỹ Tho này chưa? - Dạ chưa. - Ở đây có trường Sầm Giang của ông Chủ Tước lớn lắm. Cách tỉnh lỵ chừng chục cây số. Nay mai tôi và thầy Giáo xuống đó chơi. Chiếc Bắc sang chở khách. Qua bên kia bờ sông xe chạy bon bon.. Ông Hội nói tiếp: - Mục đích chuyến đi này là tôi xuống gặp ông Thôn Mười ở Mỏ Cày. - Ở Bến tre thì chỉ có tiếng ông Hội Đồng Hoài là tay chơi gà cự phách chớ tôi đâu có nghe tiếng ông Thôn Mười, ông Hội. - Đúng rồi thầy Năm! Theo chỗ tôi biết thì ở Rạch Giá có ông Hội Đồng Lộc, Mỹ Tho có ông Chủ Tước, Bến Tre có ông Hội Đồng Hoài, Bạc liêu có ông Hội Đồng Diều, Cần Thơ có ông Lê Thọ Tường, Gò Công có ông Phủ khiêm và ông Huyện Đậu. Đó là những thầy gà trứ danh nhưng thầy Năm nên nhớ rằng tiệm cao lâu không phải là những nơi độc nhất có món ăn ngon, hoa hậu không phải là người đẹp nhứt. Nghề gà cũng vậy, gà quý không chỉ có ở những tay chơi gà nổi tiếng. Linh Kê, Qúy Kê nằm ở ngoài dân giả không sành nghề như thằng Đặng vậy. Do đó tôi mới mua được mấy con đặc biệt nuôi ở nhà đó. Thôn Mười không nổi tiếng bằng Hội Đồng Hoài nhưng tôi nghe thằng con tôi nói ông ta có nhiều gà nghề. Sở dĩ tôi biết là vì thằng con tôi học chung trường với thằng con ổng ở Mỹ Tho này. Nó khoe với con tôi rằng ông già nó cũng nuôi gà nói. Hơn nữa, trong bầy gà có nhiều con lạ lắm. - Lạ làm sao thưa ông hỏi? - Không biết lạ làm sao, nhưng thằng nhỏ nó bảo ông già nó hễ đi đá là ăn. Đá không lớn như ở trường Xà No, Sầm Giang, nhưng ngày nào trong vùng cũng có đá. Ông Giáo còn lạ gì Tiết Nhơn Qúi xuất thân là một thường dân sống bằng nghề làm mướn. Tướng giỏi thường thấy trong ba quân. Gà nòi cũng vậy, mình phải chịu khó lội đi tìm. Xe phải qua Bắc Hàm Lương, chạy một hơn nữa mới tới chợ Cầu Mống. Ông Hội xuống xe hỏi thăm đường rồi trở lại bào: - Thôn Mười ở ngoài ấp Cổ Cò. Đường đất xe không chạy được. Mình phải gởi xe ở nhà Hội Đồng Nhơn. - Hội Đồng Nhơn nào vậy ông Hội, ông ta có chơi gà không? - Đó là một nhà đại phú ở vùng này, không chơi gà nhưng lão với tôi cùng cỡ, để tôi tới làm quen. Rồi ông Hội bảo tài xế lái xe theo sự chỉ dẫn của một người dân địa phương. Cách tỉnh lộ chừng một cây số, có một cơ ngơi đồ sộ gồm nhà ngang dãy dọc, dưới sông thì ghe chài, trên bờ là lẫm lúa. Đó là nhà Hội Đồng Nhơn. Xe đổ lại trước cổng sắt cao. Ông Hội bảo: - Cái cổng này đặt mua bên Tây chớ bên này không có. Ông Hội thò tay vào bên trong cầm cái chuông treo trên song sắt lắc một hồi. Tức thì có người đầy tớ già lọm khọm chạy ra. Ông Hội Đồng móc túi lấy danh thiếp lòn vào. Không lâu, một ông già đội nón xi- cút bóp ba múi, áo pyjama lục màu mỡ gà, chân đi guốc vông chẫm rãi bước ra. Ông Hội Đồng chấp tay, cúi đầu: - Có phải là đại huynh Đoàn Hưng Nhơn thì cho tiểu đệ xin lỗi vì làm phiền tôn huynh một chút. - Dạ tôi là Nhơn đây. Hiền Hữu ở tại Cao Lãnh xuống đây có việc chi? Xin mời vào trong đàm đạo. Người đầy tớ mở cửa nhõ bên trái, nhưng ông Hội Đồng Nhơn bảo mở cổng chính và vẩy tay mời ông Hội Đồng Bình vào trong lúc tài xế lái xe qua ngõ. Thầy Giáo Năm xuống xe chào hỏi, Hội Đồng Bình giới thiệu bạn đồng hành với Hội Đồng Nhơn, rồi cả ba vào trong nhà. Hội Đồng Bình nói ngay: - Tôi đến đây để tìm ông Thôn Mười có chút việc. Một mâm trà được đem ra đãi khách. Ông Hội Đồng nhơn vừa rót trà vừa cười mòm mém: Tưởng ai chớ Thôn Mười là chỗ quen biết. Anh ruột của chú ấy làm Hương Cả làng Hương Mỹ này, còn chú ấy thì vừa nghỉ chức Xã Trưởng. Tưởng ai chớ Thôn Mười để tôi cho người đi mời vào đây chơi một thể. - Dạ, kẻ hèn này không dám làm phiền tôn huynh. Xin phép dùng tách trà, xin tôn huynh cho tôi gởi xe lại đây để tôi lội bộ ra tận nhà ông Thôn mới được. Ông Hội Đồng vuốt mớ tóc bạc trắng rồi cười hiền hậu: - Thôi tôi tôi biết rồi! Dám hỏi quí khách có phải ra đó để diên kiến chủ kê không? Nếu vậy thực tình tôi không dám cản. Và để tôi gọi bầy trẻ chèo ghe hầu của tôi đưa nhị vị ra đó. Đường rạch cũng tiện lợi lắm.. Ông hội Đồng Bình bị nói trúng tim đen thì thú thật. Ông Hội Đồng Nhơn bèn tiếp: - Chỉ có gà nòi mới đưa nhị vị từ Cao Lãnh xuống tới nơi khỉ ho cò gáy này thôi. Thôn Mười là con trai út của vị Phó Tổng hạt này. Ông Phó Tổng muốn cho con trai ra tranh chức Cai Tổng nên đưa vô làm Xã Trưởng. Phải đúng ba mươi năm mới có đủ điều kiện tranh cử. Nhưng mới có một năm, chú ấy đã xin thôi vì ba con gà con vịt. Có lần đi đăng thuế trên quận, chú ta ghé trường gà thua sạch. Ông Phó Tổng phải bán đất bù vào, rồi cũng không rầy rà gì nhưng cậu Thôn ta mang chứng bệnh ghiền gà nòi nên nghỉ luôn chức Xả Trường. Tôi muốn thằng con lớn tôi thay thế nhưng nó cũng không ham. Thành thử ghế Xã Trưởng còn bỏ trống. Ông Hội Đồng nhơn nhấp trà và tiếp: - Ở vùng này thì "Nhất Hoài nhì Ngưng". Ngưng là tên khai sanh của Thôn Mười. Nhưng nghe đâu chú Thôn đã nghỉ chơi. Hội Đồng Bình giật nẩy người: - Vậy trại gà của ông ta dẹp à, tôn huynh? - Tôi không rành, chỉ đoán là vì bà Phó vừa mãn phần nên ông Phó không cho con trai du hí, xin lỗi, cờ bạc nữa. Nhà đang có đại tang, con cái đâu được vui chơi! Ông hội Đồng Nhơn đứng dậy: - Trời còn sớm, nhị vị ra đó rồi trở về đây. Tôi xin mời dùng cơm chiều. Nói xong ông Hội Đồng Nhơn dắt hai vị khách xuống bến để đi ghe hầu ra nhà Thôn Mười.
Xuân Vũ
Buồng Cau Trổ Ngược
Chương 19
Ông Thông Mười vừa sửa soạn xong cuộc xổ gà thì có tiếng gọi: - Chú Mười! Khoan xổ đã! Ông Thôn không ngoảnh lại cũng biết đó là thầy Ký Hai, cháu gọi ông bằng chú ruột, cũng là đồ đệ đạo gà nòi. Cùng với ông, thầy Ký Hai được coi là hai tay chơi gà đởm lược nhất làng. Thầy Ký Hai không làm thơ ký cho quận tỉnh, chỉ giúp việc giấy tờ cho ông nội là Phó Tổng nên được dân làng kêu tung là thầy Ký. Thất Ký Hai ôm gà đi tới và nói: - Chú cho nó xổ với con gà Xám Che của cháu trước đã. Ông Thôn Mười đã cho bịt cựa hai con gà cựa chốt bằng tay chuối hột khô cẩn thận chỉ còn buông ra cho đá, nhưng nghe tiếng kêu thì ngừng lại. Thầy Ký Hai ôm con Xám Che tới cho ông thôn coi. Thầy Ký nói: - Đâu chú coi thử. Cháu thấy hình như nó có vảy. Khai Vường chú ạ! - Khai Vương là vảy đứng đầu các vảy tốt. Nếu có vảy đó thì nó là con gà nòi quí. Vừa nói ông Thôn vừa bồng con Xám Che lên tay nâng lên xem, trước nhất ông quan sát cẳng trái. Xem tới đâu, ông Thôn giải thích tới đó như đọc sách. Ông trỏ ngón Thới, nói: - Đâu cháu xem, nếu có vảy Khai Vương thì nó nằm ở đây. Bắt đầu từ móng trở vô bỏ một vảy là tới 4 vân nứt giữa. Đó mới Khai Vương chánh hiệu. Còn ở đây vảy trơn. Đây cháu xem cho kỹ. Từ cái ngón Thới vô chậu ra bề mặt tiền phía bên thành. Bên Thành, chớ không phải bên quách, nghen! Nếu hàng tiền đóng vảy lớn là gà đá mộng mặt, nếu vảy không đều đặng và dày cộm là gà đá lưng đá vai, đá chéo cánh rất mạnh. Nếu bên hàng Quách đóng khoảng từ 10 đến 12 cái vảy là gà xài được, còn nếu cả hai hàng Thành Quách có từ 12 đến 22 vảy là gà tài. Con Xám Che này không có hai loại vảy đó, mà nó có vảy văn án tề giao thôi. Ở ngang cựa, trên hàng Thành có hai cái vảy đậm. Đó gọi là vảy Văn Án Tề Giao. Vảy này đở gạt rất tài, địch không đâm ta được. Nhưng cháu phải nhớ, vảy đậm hình thon, hình tròn thì tạm xài được, còn vảy đậm hình mủi dao hay hình lưỡi hái mới tốt. Ông Thôn tiếp: - Nhưng đó là loại vảy tự vệ, không phải vảy tấn công. Cháu coi kỹ bên cẳng phải con Xám Che ở ngay sát chậu có vảy lạ nè. Có ba cái vảy vấn ngang. Đó là vảy Đệ tam án dịch, vảy tốt.. Nói tóm lại con Xám Che là loại gà giỏi chớ chưa phải là gà xuất chúng. Vừa tới đó bỗng nghe có tiếng cụp cụp dưới bến xẻo. Ông Thôn ngó ra thì thấy một chiếc ghe nghếch mủi lên bờ. Nhưng không phải ghe thường mà là ghe hầu, chiếc ghe đã từng đến đây vài lần. Từ dưới ghe bước lên hai người có tóc râm. Người đi đầu khựng lại một chút rồi lên tiếng: - Xin lỗi có phải là Thôn Mười không? - Ông Thôn bỡ ngỡ. Sao hôm nay ghe hầu hội Đồng Nhơn mà lại chở khách nào tới đây. Vừa đến đó thì hai người khách đã đến trước mặt. Một người chìa tay: - Tôi là Hội Đồng Bình ở Cao Lãnh. Sở dĩ tôi đường đột tới đây là vì thằng con tôi nghe chuyện thằng con ông. - Thằng con tôi quen với con ông..? - Tụi nó học ở Mỹ Tho đó mà. - Dạ rồi sao? Ông Hội Đồng Bình kể tóm tắt mọi việc rồi nói: - Tôi mà đến đây là do cái duyên gà nòi. Tôi nói ít ông Thôn hiểu nhiều. Ông Thôn lắc đầu: - Xin ông Hội Đồng đừng xưng hô như vậy, tội chết. Tôi đáng tuổi em cháu của ông Hội mà. Thấy ông Thôn nhún nhường, ông Hội Đồng bảo: - Thôi, tôi kêu bằng chú em vậy. Tôi cũng trên năm mươi, thầy giáo đây cũng tròn trèm năm mươi, còn chú Thôn chắc chưa đầy bốn mươi, còn chú trẻ này thì trong vòng hăm ba hăm lăm. - Dạ. Hai bên trao đổi xã giao vài câu rồi ông Thôn mời ông Hội và ông Giáo xem xổ gà. Ông Thôn thưa: - Không giấu chi ông Hội và ông Giáo. Má tôi mới qua đời.Ông già tôi buồn nên không muốn tiếp ai hết, là bạn gà nòi thì mình lấy trường gà làm Chiêu Anh Quán. Đây là nền trường gà cũ của tôi. Nhưng lâu nay không có hàng xáo vì ông già không cho tôi chơi. Ít nhất tôi phải bỏ qua vụ gà qué này gần hai năm nữa, nghĩa là đến lúc mãn tang má tôi. Cho nên, trước kia cứ ngày mười một, hăm mốt là trường gà mở cửa, gà tôi trước kia không dưới mười lăm đâu, và nuôi ở trong trại gần nhà để tiện ra vào săn sóc, nhưng bây giờ tôi phải dời ra đây để tránh tiếng gà gáy cho ba tôi. Xin mời ông Hội và thầy Giáo ngồi tạm trên băng gỗ thơ sơ này. Ông hội Đồng vui vẻ: - Trường gà là nơi anh hùng hào kiệt gà nòi hội họp, đó là đúng lẽ rồi, chú Thôn không phải ngại. Thầy Ký Hai kên người ở bẻ dừa xiêm vạc mặt xong đem tới, đích thân mời khách: - Xin ông Hội và thầy Giáo giải khát. Kẻ hậu sanh này từng nghe danh gà Cao Lãnh nhưng chưa có dịp đến để mục kích giống gà quí lưu truyền, nay được cao nhơn xứ Cao Lãnh đích thân tới thăm thì còn gì vui hơn nữa. Ông Hội Đồng cầm trái đừa mà chưa đưa lên môi vội. Ông nói: - Chú em này ăn nói lưu loát như văn sĩ. - Dạ, đúng đó thưa ông Hội, làm thơ Đường và đá gà là hai việc nó thích nhất. Vừa xem gà Xám Che đá, ông hội Đồng nhận xét ngay: - Con Xám này không có vảy đặc biệt ví dụ như Khai vương, Án thiên phủ địa, Liên giáp nội, gả nào có hai vảy này đều đá đòn độc, chỉ một đòn là hạ kẻ địch. Tuy vậy, nó thuộc gà có bộ lông ngũ sắc. Đó là Ngũ Hành: kim, mộc, thủy hỏa, thổ, không bị vảy kỵ nào hết. Ông Thôn gật gù: - Ông Hội có mắt coi gà tinh vi thật. Mới thoáng qua đã nhận ra gà ngũ sắc. - Tôi coi riết rồi quen như ăn cơm ăn cá vậy chú Thôn à! Gà thường có năm sắc chính: điều, xám, lam, ô, nhạn. Kinh Kê có nói: Ô ăn tía, tía ăn vàng Vàng thua xám, tía ăn ớt ròng Xám ăn ớt, ớt thua bông Gà đủ ngũ sắc mựa hòng thua ai. Con Xám này tuy không có vảy nghề, nhưng có bộ lông quí, cũng thuộc loại quí kê. Nói xong ông Hội lại hỏi: - Ở vùng này có xài lối xổ đi hơi không chú em? - Dạ, xổ đi hơi là sao, thưa ông Hội. - Đó cũng là xổ để thử sức và xem sở trường sở đoản của gà thôi, nhưng xổ hơi khác với xổ thường, vì xổ hơi thì bịt mỏ lẫn cựa chỉ chừa cặp mắt gà thôi. Như vậy gà chỉ đá đòn trơn, hai con chỉ kèo nhau thôi chớ không cắn mổ đui mắt. Do đó không có thương tích do mỏ gây ra. Chú không biết, có khi gà mổ đui mắt địch chớ không phải chỉ mổ để nhảy đá. - Dạ miệt dưới này chúng tôi chỉ xổ thường. - Chú nên xài xổ đi hơi để luyện cho gà dai sức. Cuộc xổ gà xong, ông Thôn bảo thầy Ký đem con Xám Che ra mé xẻo vổ hen rồi đưa cho ông hội xem vảy thêm. Ông Thôn nói: - Tôi không biết nhiều nên chỉ tìm thấy cái Văn án tề giao ở chậu thôi. - Đó là loại vảy phòng thân không phải vảy độc để hạ địch thủ. Cũng thời cái vảy đậm nhưng nếu đóng ở chậu thì tốt, mà nếu đóng vảy thứ sáu ở ngón giữa thì vô độ bị đâm đui mắt, còn nếu vảy thứ sáu mà có dậm nhơn tụ đầu hổ ở bên phải thì ngược lại, địch thủ bị đâm đui mắt, mà thường là mắt trái, còn nhơn tự đầu hổ ở bên trái thì địch thủ cũng bị đui mắt, thường là mắt phải. Nghe ông Hội nói rành rẽ, ông Thôn thầm phục là tay cao thủ trên mình mấy bậc, nên ông Thôn không ngần ngại hỏi thêm: - Năm trước tôi có ông bạn nuôi con gà có hai phau câu. - Không phải hai phau câu mà phau câu lớn hơn phau câu gà thường do đó có hai quả hoi hay là hai bình dầu. Do đó mà con gà có bộ lông thật mướt. Ấy là nhờ nó dùng chất trong đó mà rỉa lông. Phau câu càng lớn chừng nào bộ lông đuôi con gà càng rậm chừng nấy. Nò sẽ nhờ rất nhiều ở cái bộ lông đuôi đó như một cái chân thứ ba khi xạ nạp cũng như khi bị gà địch áp đảo té, trong trường hợp đó nó sẽ nhờ lông đuôi mà đứng dậy mau mắn. Ngược lại với gà phau câu đôi là gà cúp. Tôi có một con. Nó không có phau câu. dân nhậu không khoái loại gà này vì không có miếng ngon! Hà hà, Vì không có phau câu nên không có lông đuôi. Con gà cúp coi rất dị tướng, nhưng vì dị tướng ắt hữu kỳ tài. Vô độ nó tránh né không bao giờ để đối phương lấn té. Ông Hội Đồng ngưng lại vẽ bô ria màu xám tro và cười, tiếp: - Tôi vui miệng nói nhiều quá, có chỗ nào sơ sót, chú Thôn cho biết nghe! Ông Thôn cung kính nói: - Ông Hội quả là người cao kiến. Tôi đâu sánh kịp Ở vùng này có ông hội Đồng Hoài cũng là tay chơi gà cụ phách, nhưng ông không vui tính như ông hội. Ông ra trường gà, hàng xóm lấm lét không ai dám lại gần. Gà của ông có vừa độ người ta cũng không muốn đá. Ông Hội Đồng không chờ ông Thôn chấm câu, nói ngay: - Trò chơi gà nòi là trò bình dân. Đã ra trường gà thì Cai Tổng, Hội Đồng, ông Cả, ông Chủ gì gì cũng sổ ngang hàng xáo không có ông này ông nọ gì hết. Nếu còn muốn giữ áo dài khăn đóng thì hãy ở nhà làng, công đường đừng ra trường gà. Ở vùng tôi họ kêu tôi là ông Hội Đồng gà. Tôi thích lắm. Ra trường gà tôi không ngồi ở bàn nước mà ngồi ở hàng ghế gỗ của hàng xáo hoặc ngồi gần sư kê tôi phụ tay với anh tạ. Gà tôi bị cựa hàng xáo la ầm lên: "Rách lườn ông Hội Đồng Bình rồi! hoặc "Khui vựa lúa Hội Đồng Bình rồi". Chơi gà là phải có tinh thần thượng võ và bình đẳng chú Thôn à, đúng vậy không? - Dạ đúng. - Chú ra trường gà rủi gặp anh thường dân nào chưa đóng thuế mà đứng sổ chung với chú, chú sẽ bắt anh ta hay chú cho anh ta đứng chung sổ với chú? Ông Thôn cười ngất: - Tôi đi đá cả chục năm nay gặp nhiều người nhưng chưa thấy ai vui tánh, bình dân và cao kiến như ông Hội vậy. Ông hội ngó sang thầy Năm từ nãy giờ ngồi im: - Cao kiến là ông này, chú Thôn! Chuyến đi lùng mua gà này tôi phải lôi ổng đi theo. Ông Thôn nói: - Nếu vậy tôi xin kể tiếp về một anh bạn khác của tôi có một con gà có lông lạ lùng nhưng không nhiều, chỉ vài ba sợi trên phau câu. Ông giáo Năm hỏi: - Lông đó như thế nào, chú Thôn? - Dạ nó to và cứng như lông đuôi trâu. Thầy Năm nói ngay: - Chỉ có hai sợi thôi. Đó là gà lông voi. Ít thấy lắm. gà này rất may độ. Ông Thôn tiếp: - Ông bạn đem cho tôi coi chưn coi cựa dùm. Tôi không thấy cái vảy nghề nào hết. Còn tướng mạo thì cũng bình thường, không có một nét nào đặc sắc. Do đó anh bạn không nuôi kỹ mà thả lỏng cho đạp mái gà Tàu lang bang như gà thường. Một bữa nọ nó bươi hành, bà vợ vác đất chọi què giò. Ông hội kêu lên rồi im bặt. Thấy Năm suýt xoa: - Đó là con gà có ẩn tướng tốt lắm. Rồi nó còn sống không? - Còn sống nhưng anh bạn làm thịt cà- ri. - Chậc!! chậc! Ông Thôn tiếp: - Tôi có cuốn Kinh Kê của một anh bạn người Tàu cho như một sự trả ơn đối với ông già tôi, vì ông đã bắt đám cướp tiệm anh ta. Thú thiệt với ông Hội là tôi có học chữ Nho đến năm năm nhưng thấy khó quá nên bỏ. Ông thầy của tôi đã qua đời nên tôi tìm không ra người đọc được quyển sách chữ Nho đó. Đúng là của người Tàu. Vì tên sách là Kê Kinh, nếu là sách của mình thì tên của nó là Kinh Kê, phải không thầy Năm? - Dạ chí phải. Ông Hội Đồng hỏi: - Xin lỗi chú Thôn còn giữ quyển Kê Kinh đó không? Ông Thôn quay sang thầy Ký Hai: - Cháu đi vô nhà trước đến cái tủ gối, mở khóa thọc tay dưới chiếc gối dựa phía bên trái sẽ đụng quyển sách chú cất ở đó, lấy đem ra đây. - Trong Kinh Kê có ghi loại gà lông voi này. - Chắc trong Kinh Kê cũng có ghi nhưng vì tôi mò không ra nên quí kê trở thành quái kê, thay vì ra trường tranh tài lại vô nồi ca- ri. Thầy Ký Hai đem quyển sách ra. Ông Hội Đồng tra kiến lão vào lật một hồi rồi dừng lại ở chương: "Qúi kê, thần kê, kinh kê" đọc một hồi rồi cắt nghĩa: - Các loại gà thượng đẳng hiếm có trên đời. Tôi cũng có học chữ Nho nửa chừng nhưng cũng còn đọc được. Thứ nhất gà ngũ tư? mị, thứ nhì là gà lưỡi có bớt, thứ ba gà lưỡi rắn, thứ tư gà có vảy dưới hầu, thứ năm gà có vảy trong lưỡi, thứ sáu gà có vảy trong cánh, thứ bảy gà ngủ.. -Ông Hội Đồng ngưng lại nheo nheo mắt rồi nói - Chữ in bị gián cắn mất.. thứ tám gà chân đen cựa trắng hoặc chân trắng cựa đen hoặc một chân trắng một chân đen. Thầy Năm nói: - Dạ trong Kinh Kê của mình gọi đó là gà Nhật Nguyệt. - Đúng! -Ông Hội đọc và cắt nghĩa tiếp - thứ chín gà có cặp cựa lung lay, thứ mười gà có lông mọc ngược, thứ mười một gà có mỏ trắng, chân trắng hai chót cánh trắng, thứ mười hai gà sanh đôi, thứ mười ba gà chân trắng móng đen v.v.. Thầy Năm nói ngay: Cũng như Kinh Kê của mình ông Hội à. Ông Thôn tiếp: - Dịp may ít có, vậy ông Hội giở qua chương "cựa gà" thử xem! Ông hội xem nhanh và nói: - Cũng không khác Kinh Kê của mình là mấy, nghĩa là các loại cựa độc gồm có cựa song dao, song dao nghiêng, mình gọi là cựa cắt chéo, cựa siêu dao.. Nhưng đáng sợ nhất là cựa lục đinh lục giáp. - Ông Hội trỏ vào hình - Cựa này có một cựa dài, ba cựa trên nhỏ, hai cựa dưới cũng nhỏ, cộng chung là sáu cái tất cả, nên gọi là lục đinh lục giáp. Kế đó là cựa Hổ Chảo là cựa hình móng cọp v.v.. Ông Hội trao quyển sách lại cho ông Thôn: Tôi tiếc la dÿn cắt mất mấy chữ nên không rõ là con linh kê thứ bảy ngủ cách nào. Thầy Ký Hai buộc miệng: - Tôi có con gà ngủ treo cẳng đầu lộng ngược như dơi. Phải chăng là linh kê? Thầy Năm kêu lên: - Đúng rồi trong Kinh Kê có nói tới loại gà ngủ như dơi này ông Hội à! À mà sách Tàu hình như thiếu các loại linh kê sau đây: Gà ngủ xừng lông, gà có bàu diều bên trái, gà có bàn cờ dưới chân, gà có bớt son ơ chân, gà sáng ra trường đêm gáy thúc từng cơn. - Ông Hội Đồng cưới thú vị. - Ai dám bảo mình chơi gà kém người Tàu? Thầy Năm quay sang thầy Ký: - Chú em nói chú em có con gà ngủ như dơi? - Dạ có. - Nó ở đâu bây giờ? -Thấy Năm hỏi: - Có ở gần đây không? -Ông Hội Đồng hỏi phăng tới. Thầy Ký đáp: - Dạ tôi đang gởi người ta nuôi dùm. - Bao lâu rồi chú không thấy mặt nó? - Ông Hội càng nôn nóng. - Dạ cả năm rồi. Ông Thôn tiếp: - Cũng ở gần đây thôi. Để tôi bảo sắp nhỏ.. - Nếu gần thì đây dắt tôi tới đó - rồi ông tiếp - Tôi nghi là mấy chữ mất trong Kê Kinh cũng có thể là gà ngủ như dơi trong Kinh Kê. Nếu hai quyển sách đều nói giống nhau thì gà ngủ như dơi ắt là loại linh kê. Xin phiền ông Thôn dắt tôi đến tận nơi. - Dạ phải lội ruộng cực lắm ông Hội à. Để tôi bảo trẻ nhỏ bắt đem đến cho ông Hội xem. - Tìm của quí phải chịu nhọc. Hơn nữa tôi còn muốn xem cả cái đám gà kết bầy với nó, nào gà tàu, gà ác, gà lai đủ thứ đẻ biết thêm nhiều thứ khác, ngoài ra tôi cũng cần biết cái cuộc đất của nó sống nữa. Con gà cũng có mạng ngũ hành như con người. Nếu nó là gà ô thì sống ở hướng nào thì tốt, nhưng sống ở hướng nào gà linh lại mất tính linh. Đi ra trường gà cũng vậy. Ngày nào thì ôm con nào đi trường thuộc hướng nào thì mới nắm phần thắng. Lấy ví du ngày Bính Đinh thuộc Hỏa mà mình mang con gà Ô đi hướng Nam là ngày kỵ của nó thì chắc thua hơn thắng. Nếu mình ôm con gà Nhạn vào ngày Mậu Kỷ thuộc Thổ thì nên tránh hướng Đông vì ngày đo hướng đó khắc sắc Nhạn. Cải luật của Kinh Kê là đi vào cửa tử. Ông Thôn lẫn thầy Ký thấy ông Hội Đồng nói tới những điều cao siêu như vậy nên hối hả bảo trẻ nhỏ sửa soạn xuồng để đưa hai vị khách đi. Xuồng nhỏ, đường xuồng cạn không thể chở nhiều người nên tự tay ông Thôn và thầy Ký kẻ lái người mũi chống xuồng đi. Ông hội luôn luôn xuýt xoa: - Tôi vái cho anh chủ nhà đừng làm thịt nó như con gà lông voi vậy. Thầy Ký nói để trấn tỉnh ông Hội: - Dạ không có đâu ông Hội! Gà của tôi gởi thì anh ta không dám ăn thịt đâu. - Anh ta có biết chút ít về gà nòi không? - Dạ ảnh là người Quảng Nam lưu lạc vô đây lâu rồi. cả thảy ba anh em. Thỉnh Thoảng tôi có nghe ảnh nói ngoài xứ ảnh cũng có chơi gà nhưng gà không cựa. Đá cầu vui chớ không ăn thua lớn như trong này. gà quá giò bắt đầu lú hột bắp là chủ nhà bấm cho hỏng đị. Do đó gà lớn lên không có cựa. Tôi nghe nói giống gà Bình Định. Nhưng chưa tìm được giống. - Dạ ảnh nói là một ngày có khi chỉ đá một độ, từ sáng tới chiều. Không như trong này có độ chỉ kéo dài mười, mười lăm phút Thậm chí có độ hai con chỉ nhảy lẹc xẹc vài cái là một con chết ngủm. Đến gần chòi xuồng mắc cạn, cả khách lẫn chủ phải xăn quần lội. Thầy Ký dẫn đầu và nói: - Đây là chòi của anh Chín Trung, nơi tôi gởi gà. Đoàn người lội vất vả rồi phải trèo lên bờ trâm bầu chen trong cây cối mà đi một quảng nữa mới tới chiếc cầu khỉ bắc qua nền chòi. - Anh Chín có nhà không? - Thầy Ký lên tiếng. Một người đàn ông đen đúa hơi thấp ló ra cửa và reo lên: - Thầy Ký xuống hả. Mấy thuở rồng đến nhà tôm. - Con gà đâu rồi anh Chín. - Con gà nào? - Con gà của tôi gởi anh. - Dạ thì còn đó. Thầy Ký không giới thiệu khách lạ nhưng thấy cử chỉ cung kính của thầy đối với họ thì chủ nhà biết đó không phải là người trong vùng này. Thầy Ký bảo: - Anh kêu trẻ nhỏ bắt con gà đem đây coi. - Mời chú bác vô chòi, nước nôi đã, vội gì! Sao thầy không cho tôi hay tôi đem xuồng lên rước.? - Kiếm con gà mau đi. - Thầy Ký sốt ruột bảo. - Hôm qua nó bị chó nhà rượt cắn sứt một chùm lông đuôi, không biết nó lủi trốn đâu rồi từ sáng tới giơ tôi cho gà ăn mà không thấy mặt nó. Mà thầy Ký tìm làm gì gấp vậy? - Lâu gặp thì hỏi thăm chừng vậy chớ đâu có gấp gì. Mà lúc này nó còn ngủ móc chân lộn đầu như trước nữa không? - Ối cái đồ quỉ. Tôi chưa thấy còn gà nào kỳ cục vậy. Vợ tôi bảo là gà ma có vảy "hường tâm", để trong nhà xui. Bả đòi mần thịt. Tôi cũng nói để bữa nào lên vườn mới thầy với bác Thôn xuống rồi tôi mua bún, củ hành làm một trả "hầm tương". Đám nhỏ chạy đi tìm gà một hồi rồi trở vào thở hổn hển vừa cho biết con gà mất tiêu không tìm ra được. Chín trung nói: - Chắc nó sợ chó rượt nên lủi đâu đó thôi. - Nếu có bề gì thì uổng quá! -Thầy Ký nói. - Mất con này còn con khác. Thầy Ký quên là thầy gởi tôi một con, gởi anh Tám tôi một con hay sao? - Ừ phải rồi. Đâu đưa tôi qua chòi anh Tám coi con gà chút. - Chòi của anh Tám chỉ cách một vùng ruộng nước, nhưng không đi xuồng được. Phải lội. - Không sao. Các ông vua gà đi tìm hiền thần là phải khổ. Nhưng rồi cũng tới nơi. Chín Trung nói ngay mục đích của phái đoàn. Anh Tám nói: - Gà thì còn kia, nhưng thầy Ký, ông Thôn và quí khách cần nó để làm gì mà phải vất vả vậy? - À, cũng có chút chuyện. - Thầy Ký nuôi làm gì thứ gà "sát nhơn" đó? - Sao vậy? - Nó là loại gà kỳ cục. Bàu diều bên trái. Không đạp mái. In như gà bóng vậy, nuôi chỉ tốn lúa thôi. Tôi nhốt nó trong cái rổ mấy ngày liền. Thấy nó đói tội nghiệp,, tôi thả ra. Nó bốc rượt mái như quỉ. Con gà mái Tàu chạy bay qua đìa nó cũng theo, con mái thót lên cây nó cũng đuổi riết, bay lên nóc nhà nó cũng không tha. Rốt cuộc nó chụp được con mái. Tôi để ý thấy nó đập mái trên nóc nhà. Một lần khác nó rượt con mái khác, rồi đạp ở dưới đất, nhưng không cắn đầu con mái. Đạp xong nó bước xuống con mái lăn ra chết tươi. - Sao kỳ vậy? - Thầy Ký hỏi: - Cựa nó đâm lủng phổi con vợ nó thầy Ký à! - Rồi nó đâu? - Tôi cầm tù nó trong cái rổ giằn gộc cây ở góc sân kia! Anh Tám bắt đem lại cho thầy Ký. Thầy Ký bồng con gà rồi trao qua cho ông Hội liền. Ông Hội xem qua rồi nói: - Đúng là bầu diều bên trái! - rồi móc tiền - chú em cho tôi xin con gà. Thầy Ký nói: - Gà của tôi đó ông Hội. Anh Tám xoa tay: - Mấy ông bắt nó đi tôi còn mừng. Để nó ở đây tôi không còn gà mái để lấy trứng. Tuy vậy, ông Hội cũng dúi vào tay anh Tám một tờ bạc. - Công anh nuôi. Phái đoàn về chòi Chín Trung, thằng nhỏ xách con gà tới đưa cho tía nó. Con gà chỉ còn nửa cái xác. Đầu mất, cánh gãy. Ông Hội bảo gói lại, rồi cả phái đoàn trở về trại ông Thôn. Mặt trời chiều xuống khỏi ngọn trâm bầu. Ông Thôn cầm khách: - Bây giờ về không kịp, qua hai ba cái bắc bất tiện, xin ông Hội và thầy Giáo ở lại sáng mai rồi đi xuống Hội Đồng Hoài. Đường tắt từ chòi Chín Trung lội thẳng thì chỉ hơn một tiếng đồng hồ, còn trở vô chợ đi xe hơi thì chừng sáu cây số. Ông Hội nói: - Chuyến đi này được con gà là đủ rồi chú Thôn ạ. - Gà có báu diều bên trái là linh kê, lại thêm không đạp mái hoặc đạp mà không đạp dưới đất, chỉ đạp trên cao. Nếu đạp dưới đất thì đôi cựa đâm lủng lưng gà mái. Ba bốn cái linh gồm vô một thì con gà này ắt phải là đại linh kê đó chú Thôn. - Thầy Năm tiếp lời ông Hội giải thích thêm. Ông Hội nói: - Bạn gà nòi nhau mà hỏi nài gà thì hơi kỳ, nhưng bụng tôi muốn con gà này không biết chú Thôn và Thầy Ký tính sao? - Dạ, ông Hội cứ bắt về nuôi, tôi không có tính gì hết! -Ông Thôn nói: Thầy Ký tiếp theo: - Không phải tri âm ngàn vàng không ngó. Gặp tri âm xin tặng để giao tình. Ông Hội liền móc túi áo một vật cong cong bằng ngón tay trao cho thầy Ký, rồi mở dây nịt buộc ngang lưng ông Thôn. - Tôi xin tặng hai hiệp sĩ gà nòi! Trong lúc thầy Ký và ông Thôn còn đang bỡ ngỡ chưa biết là những vật gì và không biết có nên nhận hay không thì ông Hội trỏ từng món một và cắt nghĩa: - Cái vật cong cong đó là nanh con cọp bọng, còn cái kia là nanh sấu. Nanh cọp bọng để giành cho gà uống nước. Dân chơi gà sành, mê lắm. Dễ gì tìm. Lấy nó làm đơn vị đo lường. Tôi tin tưởng uống nước trong báu vật này, uy phong, uy lực của mãnh hổ sẽ được truyền qua gà thành hùng kê. Ông vui miệng giải thích luôn: - Nanh cọp đặc thì dễ tìm hơn. Vì nanh cọp bọng là nanh của cọp già cô độc, thỉnh thoảng mới có một cái chớ không phải con cọp già nào cũng có nanh bọng. Thầy pháp thầy bùa mà bắt được loại nanh này thì coi là bửu bối. Họ dùng làm kèn để xua đuổi tà ma. Rồi ông bắt sang cái nanh sấu: - Đây là nanh lão ngạc tức là sấu già. Đôi khi lão ngạc cũng có nanh họng. Lão ngạc có nanh họng ban đêm lội sông sáng lòa như đèn rọi. Người ta tin đó là vong hồn của người bị sấu ăn theo đòi mạng. Người bắt được loại nanh này thì dùng làm cán dao giắt trong mình sẽ trừ được bịnh hoạn, xua đuổi được trộm cướp và những chuyện rủi ro. Đây là của tôi mua lại của một ông già Miên ở Sóc Trăng chuyên môn đi buôn tơ lụa cánh kiến từ Sóc Trăng lên Châu Đốc, đi đi về về không khi nào bị trộm cướp, mất mát ốm đau. Ông Thôn nhìn con dao cán vàng lườm, lưỡi nhỏ đút trong vỏ da, cảm động nói: - Vật quí như vậy, ông Hội nên để tùy thân. Tôi có đi cũng vòng quanh đây thôi, đâu có cần bằng ông Hội. - Tri âm mà chú Thôn. Xin nhận đừng từ chối. Ông Thôn bèn dắt ông Hội và thầy giáo đến bên một căn trại lá trong đó có nhốt ba con gà khác sắc lông. Ông Thôn trỏ từng con một và giải thích: - Đây là con Chuối Xanh đã ăn nghề hai độ chém chết đối thủ đầu trước nhất, tôi đật tên là Cáp Tô Văn. Đây là con Xám Võng, to con, đá đòn như búa sắt, tôi đặt là Lý Ngươn Bá. Còn đây là con Điều Một. tối một mắt,, tôi đật là Độc Nhãn La Thành. Nhưng nó có cái đặc biệt hễ địch thủ xoay qua bên mắt tối là nó đá một phát chân không, không cần nắm đầu, địch thủ chết ngay. Chân của nó, ông Hội xem đó, có phải là cựa Song Đao không? Chuốc ra rồi thấy lạnh mình. Tôi xin tặng ông Hội để làm quen. Nói xong ông Thôn mở cửa chuồng bước vào bồng con Điều Một trở ra nâng hai tay trao cho ông Hội. Ông Hội cũng đưa hai tay nhận lấy và nghiêng mình nói: - Thật quí hóa vô cùng. Ông Thôn vỗ lưng con Điều Một với giọng âu yếm, cảm động: - Về với chủ mới con cũng phải đá giỏi như ở với ba nghe con. Ông Thôn bảo thầy Ký lấy chiếc nhím mới có quay xách, có lỗ hơi, bên trong có bọc vải đề phòng bao nhím nhám làm trầy chưn và cựa gà, mở miệng ra. Ông Hội trân trọng để con gà vào rồi xách đi. Thầy Ký và ông Thôn tiển khách ra tận Bến Xẻo, nơi chiếc ghe hầu đợi chờ. Hai bên bịn rịn mãi mới chia tay. Đứng trước mũi ghe, ông Hội còn chưa nở rời chân. Ông nói: - Hai mùa gà nữa không lâu, khi chú Thôn mãn tang tôi sẽ cho người xuống rước lên xứ tôi chơi. Còn cái xác con linh kê thì về tới trại tôi sẽ cắt cặp chân phơi khô treo ở trại phần, còn lại tôi sẽ chôn cất đàng hoàng, mong hồn nó sẽ phù hộ cho bạn bè nó còn đang chiến đấu ở dương trần.
Xuân Vũ
Buồng Cau Trổ Ngược
Chương 20
Ai đi ngoài lộ giống cô Mười Hàm răng cô trắng, miệng cười có duyên. Đặng vác sào đi xuống chòi vịt bỗng nghe ai hò. Giọng quen quen như có ý châm chọc. Đặng dừng lại ngó quanh. Không thấy ai Đặng đi tiếp. Giọng kia lại cất lên: Cán Nam rồi lại sang Nồm Khi vui con chị, khi buồn con em! Lũ bạn chăn trâu năm nào bây giờ đã đi tản lạc hết. Thằng Tư Cồ theo ông già nó đi làm ruộng ở ngoài mé sông Cái, thằng Ốc Bưu cưới vợ bị bắt rể, thằng Trơn đã có con, còn cậu Sáu cũng cưới được cô Láng được bốn tháng. Tất cả đổi thay. Riêng Đặng vẫn còn dính bầy vịt. Chỉ có điều khác xưa là vợ đã có bầu gần ngày. Mọi việc rồi cũng qua đi. Chuyện bất thường rồi cũng thành bình thường. Không ai còn châm chọc gì vụ hôn nhân của Đặng nữa. Riêng ông Hương thì coi đó là một việc hay ho mưu trí. Ba mẫu đất của ông cho vợ chồng Đặng đủ để trám miệng thiên hạ. Bây giờ Đặng chăn trâu cho ông Hương đã trở thành rể quí của ông. Ông không lúc nào có dịp mà không khoe "thằng rể tôi" giữa đám giỗ, đám cưới rong xóm. Ngoài ông ra đâu có ai dám gọi thằng Đặng bằng thằng nọ thằng kia, mà gọi nó bằng dương Tám, câu, chú Tám, chú Đặng. Đám bạn cũ không còn chế giễu nó là thằng "U Đặng" như trước nữa. Đặng bây giờ có vợ, có nhà, có của nổi của chìm và chỗ dựa chắc chắn. Riêng Đặng thì lấy làm vui sướng trong cuộc đời bình thường của mình, cuộc đời mà lắm kẻ trang lứa với nó mong ước. Cái chòi vịt của Đặng đã xiêu vẹo nhưng chưa sập. Tuy hôi tanh, vì cứt vịt ấp lẫm, nhưng khách thường ghé nghỉ mát ăn trầu hút thuốc nói chuyện khào, hoặc vạch mo cơm ra ăn rồi sẵn nệm rơm làm một giấc tuyệt trần. Đặng vừa tới chòi đã thấy mấy ông khách thường nhật trong đó. Tiếng chào rối rít: - Ông chủ vịt đêm qua hốt được bao nhiêu trứng? - Hì hì.. Nhiều mấy thì cũng có hai trứng quí thôi. Một người hỏi và một người đáp. Đó là chú Tư Tại và chú Sáu Khuynh. Chú Tư Tại thì làm ruộng của ông Hương còn chú Sáu Khuynh thì thỉnh thoảng đến bồi vườn và làm công việc vặt. Chú Sáu khuynh nói: - Có hột vịt bể hông nấu bậy nồi chè húp chơi dượng Tám? - Có chớ! Mấy chú ngồi chờ để tôi trở lên quán mua một ít đường thốt nốt. Đặng bao giờ cũng dễ dãi và rộng rãi. Dường như để mua chuộc các cái miệng châm chọc. Đặng chạy đi một lát rồi trở xuống với đường chảy gói trong lá thốt nốt còn xanh. Đặng lấy ngón tay móc một cục đưa vô miệng chép chép. - Đường này còn béo hơn đường táng. Chú Tư lại nhóm bếp bắc nước. Đặng bỏ đường vào bẻ nhánh trâm bầu quậy quậy. Chặp sau nước sôi, Đặng đập hột vịt trút vào. Chú Tư Tại nói: - Nhờ cá tép ở hà lãng nên hột vịt tròng đỏ như mặt trời. Sáu Khuynh hỏi: - Nghe nói dượng nó bán con gà nghề cho ông Hội Đồng hả dượng? Đặng lắc: - Tôi đem vô cho chú Hai Trinh coi vảy coi cựa dùm chớ đâu có bán. - Ông Hội có mua không? - Tôi nói với chú Hai là cậu Năm tôi không cho bán. Ổng vừa mua mấy con nghề ở đâu về đó. - Sao biết nó nghề.? - Tôi cũng nghe chú Hai nói chớ tôi đâu biết. Tư Tại bắt mò: - Gà đẻ hang là gà tốt. Biết đâu chừng nhờ nó mà dượng phát tài. Nói chuyện gà nòi vừa dứt thì chè cũng đã chín. Không có đũa nên mọi người bẻ nhánh trâm bầu, còn chén thì bứt lá rau mát cóp lại, hoặc mo cau bẹ chuối xài đở. Vậy mà cũng ngon. Tiếng húp "rột rột" và tiếng "hít hà" làm cho món chè càng hấp dẫn. Bỗng Tư Tại hỏi: - Cô Tám có thèm chè không dượng? - Vợ tôi không mấy khi quên nhắc tôi đem hột vịt về để nấu chè. Cứ vài đem lại nấu một nồi. Tôi ngán ngược nhưng vợ tôi ghiền. - Vậy là cô dượng sắp có con trai rồi. - Sao chú biết? - Đàn bà chửa thèm ngọt thì đẻ con trai, còn thèm chua là đẻ con gái. - Ai nói với chú vậy? - Tôi biết chớ ai nói. Tôi năm đứa con rồi. Cứ hễ má nó đòi ăn me, khế, chanh ổi là đẻ con gái, ngược lại thèm ngọt là đẻ con trai. Ngay chóc không sai phát nào. - Còn không thèm gì hết? - Không có đàn bà chửa nào không thèm gì hết, không chua thì ngọt. Ăn chè xong, Tự Tại lấy cục thuốc gói bằng lục mo lận trong lưng mở ra. Sáu khuynh và Đặng thò tay rút và lấy giấy nhựt trình đã rọc sẵn ra cuộn hút. Sáu Khuynh hít phì phà vài hơi rồi cười cười: - Ở đây tụi mình đều có vợ, hổng có ai còn mắc cỡ vụ đàn bà phải không dượng Tám? Tư Tại chen vào: - Mắc cở chạy tới chớ không chạy lui. Sáu Khuynh khều Đặng: - Hỏi thiệt dượng nghe! Đêm đầu tiên dượng có làm cà trật cà duột không? - Làm sao khỏi. ít nhất là lúa đổ ngoài miệng bồ vài lần - Tư Tại trả lời thay -Đến phát thứ ba thứ tư thì lúa mới vô bồ chút chút. Đặng đập khẽ Sáu Khuynh và đập lưng Tư Tại: - Mấy chú có vậy không mà nói người ta? - Có chớ sao không có! Hấc hấc!.. Tôi phải qua đêm sau mới hết đổ lúa ra ngoài bồ đó. Tư Tại khoèo Đặng: - Hỏi thiệt chú..u?a dượng Tám nghe! Dượng có lén lén dòm.. coi nó ra sao không? - Bậy nà! Sáu Khuynh giả bộ con gái, nói tiếng eo éo: - Chòi ơi chòi, em nghe nhột nhột em hổng biết ảnh làm gì em. Em liếc xuống phía đó thử coi. Quả thần ơi, ghê quá. cái gì mà.. củ khoai không phải củ khoai củ từ không phải củ từ, em nhắm hít mắt lại để ảnh làm gì thì làm. Em nghe một cái rọt, em bủn rủn hết tay chân còn răng cỏ thì ê hết. Em la lên một tiếng "chết tui" rồi hết biết gì nữa. Hai người cười sặc sụa với nhau. Đặng chỉ chống chế lấy lệ: - Mấy chú nói kỳ quá hè! - Kỳ chừng vài bữa thì hết kỳ, dượng nó ơi! Nhưng mà tụi tôi nhắc cho nghe. Hễ vợ cấn thai thì đừng có đong lúa nữa. Thằng nhỏ trong bồ nó ngộp nó khóc oe- Oe đó! Đặng ngây thơ: - Tôi ngủ ngoài trước chớ đâu có vô buồng. - Ờ vậy thì tốt. Hí hí, nhưng mà lúa thóc ứ đọng như vậy làm sao? Sáu Khuynh nháy nháy mắt. Tư Tại tiếp: - Nè, dượng Tám để tui nói chuyện của tụi tui cho dượng nghe chơi. Người ta nói "gả em vợ nghèo ba năm" đó nghe dượng! - Bậy hoài, tôi không có nghe nữa đâu Đặng quay mặt bịt tai. - Mấy chú nói giống thằng Tư Cồ. Sáu Khuynh cười khục khục, sặc khói rồi nói lướt: - Không phải thằng Tư Cồ bày ra đâu! Mà đó là sự thật. Như tụi tui đây nè. Đứa nào cưới vợ rồi củng ngóc đầu lên không nổi. - Tại sao vậy? - Tại vì có mấy đứa em vợ đều gả sạch. - Em vợ không gả thì để làm gì chớ! - Hí hí hí... bởi vậy mới khó xử. Gả thì nghèo ba năm, mà không gả thì để đó cho ạ.ai? Hai người làm thinh, rít thuốc mấy hơi rồi Tư Tại hỏi: - Chuyện đã qua. Bây giờ dượng đã êm ấm tổ uyên ương rồi, nhưng tôi hỏi thiệt dượng hồi trước tôi nghe đồn dượng hỏi cô Chín mà sao lại nhập phòng với cô Tám? Đặng chối phức: - Đó là do cậu Năm tôi chớ tôi đâu có biết gì. - Nghe nói là vừa rồi có chỗ đi nói cô Chín. Ông Hương chịu gả nhận đồ cưới xong rồi, nhưng cô Chín lén đội đi trả cho người ta, có không dượng? Bị Tư Tại hỏi bất ngờ, Đặng lúng túng. Sáu Khuynh tấn công tiếp: - Chuyện đó thì chắc rồi. Nhưng tôi muốn biết tại sao cô Chín lại trả đồ cưới? - Thì tại người ta không ưng chớ sao? - Nhưng tại sao không ưng? Bị đuổi nột Đặng phát cáu: - Mấy chú đùa lãng dang quá! Tư Tại vẫn không tha: - Tôi biết. Dượng muốn nghe tôi nói cho nghe - Tại sao? - Cổ nói cổ có chồng rồi. Đặng đứng phét dậy bỏ đi: - Thôi các chú đừng có nói xàm! Hai ông già quảy cuốc ra đồng. Đặng chống xuồng đón bầy vịt. Chiếc xuồng bể trét đầy một khoan đất sét. Đặng dùng làm chân cả năm nay. Nhờ nó mà chống đi khắp các mô các lùm bụp lượm hột vịt bộn bàng. Nếu lội thì làm biếng bỏ hết. Mấy lúc gần đây Năm Mẹo cho hai đứa con trai ra tiếp tay với Đặng nên Đặng có thì giờ chạy đi chạy về coi chừng bà bầu. Lắm lúc nhìn cái bụng vung lên, cái cần cổ cao nhòng của vợ mà Đặng kinh hãi. Coi kỳ quá! Khi không bổng cái bụng no lên như vậy? Đặng chống xuồng lượm một mớ hột vịt rơi rớt rồi quay về chòi. Bỗng thấy cái rổ quảo đậy lá chuối còn xanh trên chiếc giống may treo tòng teng ở góc chồi. - Ai vậy? Đặng ngó quanh quất tìm thì nghe tiếng cưới khúc khích trong đống rơm dùng để lót chuồng cho vịt đẻ. Đặng bước lại gần giở tung một bó rơm lên. Một người đứng dậy. Một người con gái. Đặng hoảng hốt: - Dì...dì Chín! - Anh ở luôn dưới chòi hả? - Vịt đẻ rộ, phải coi chừng. - Chị Tám biểu đem cơm xuống cho anh nè. Một ngày thôi, mai mốt về nhà ăn nghe ông ...ông...! - Chị Tám em đi đứng nặng nề không xuống chòi được, còn anh bỏ vịt về người ta ăn cắp. - Ăn đi để người ta về. Trong tam cô nương, Chín là người hiền hâu ít chanh chua nhất, nhưng từ lúc sau đám cưới của Tám thì Chín nói năng với "ông anh rể" như dùi đục mắm nêm. Không nguých thí háy, không nguých háy thì nói cạnh nói khóe, khi vắng người cô không ngại buông ra những câu mỉa mai: "buông hình bắt bóng, có mắt không tròng, ngậm bò hòn làm ngọt..." Nhưng Đặng lặng im: ngậm bò hòn làm ngọt", vì "có mắt không tròng" nên mới phải lâm vào cảnh "buông hình bắt bóng". Bữa nay đối diện một mình với cô, Đặng thấy sợ hãi. Đặng giở rổ cơm ra ngồi xếp bằng dưới đất cầm muỗng xúc cơm ăn. Thấy có trai ớt trong tô mắm chưng. Đặng gợi chuyện với cô "em vợ": - Chị Tám nói cô không thích ăn ớt. - Chị Tám của anh nữa chớ không phải chỉ của tôi. - Cô nói sao? - Tôi nói chị Tám của anh. - Sao kỳ vậy? - Xí, không hiểu gì hết. Ớt có cay không hả em rể chị Tám? - Cô Chín nhấn mạnh từng tiếng. Đặng mới vỡ lẽ ra là cô bé hằn học với mình, ghẹo mình rất tinh vi. Từ ngày bắt cái bóng buông mất cái hình, Đặng cũng cay lắm, nhưng đã vào bẫy sập khó nỗi ngọ nguậy. Năm Mẹo khuyên cháu ẩn nhẫn chờ cơ hội trả thù, nhưng mối thù đã tiêu tan từ lúc nào chính Đặng cũng không hay. Vã chăng thù một người lại trả thù một người khác, coi sao phải. Tuy nhiên Đặng vẫn mơ cái hình, cái dáng của cô vợ hụt nay là em vợ. - Đặng lấy bình tỉnh trở lại và nói: - Ừ đúng, chị Tám của cô không thích ăn ớt vì ớt cay. Nhưng cũng có người không ăn ớt mà lại cay hơn người ăn ớt. Chín bẵng giọng: - Bây giờ mới kêu người ta bằng "chị Tám" thì trể đò rồi chú tửng ạ! - Trể chuyến này còn chuyến khác. Chín càng cáu tức cái giọng cù nhầy của Đặng, la to lên: - Sao rước dâu lại được dâu phụ mà vẫm câm như hến vậy. - Chớ sao cô dâu lọt xuống làm dâu phụ mà không la lên cho người ta nhờ! - Chú rể có la hì cô dâu mới hùa theo được chớ! - Ban ngày còn ai đó mà la. Cô bé đành hết ly làm thinh. Đặng quay lại tấn công: - Thì hỏi thiệt cô Chín nghe. Chỗ đó tốt quá sao không ưng lại đem đồ trả? - Có chồng rồi còn gả cho ai? - Có hồi nào sao tôi không biết? - Hổng biết thì ai biết cho? Đã đến nước này thì Đặng cũng liều. Đặng nói: - Hồi nãy chú Tư Tại với chú Sáu Khuynh có bảo một chuyện ngộ ghê, muốn nghe không? - Chuyện tôi trả đồ cưới chớ gì? - Không phải. - Chuyện ba đánh, má chửi người ta chớ gì? - Cũng không phải. - Vậy chuyện gì? - Mấy chú nói sở dĩ mấy chú nghèo là vì mấy chú gả em vợ. - Rồi sao? - Tôi cũng sợ nghèo như mấy chú vậy. Chín bật cười. Hai hàm răng trắng muốt. cặp môi đỏ tươi, đôi mắt long lanh có duyên hết sức. ...Chiều hôm đó Đặng lầm lũi đi trên bờ ranh về nhà, bụng suy nghĩ miên man. Bỗng nghe đâu trong lùm cây ở gò dìa vọng ra câu hò bủi sáng: Cẩn Nam rồi đến già Nồm Khi vui con chị, khi buồn con em... Rồi có tiếng cười rộ như nhắm vào Đặng. Đặng cố đi nhanh như trốn. Đặng hoang mang sợ người ta đồn rùm lên, tới tai ông bà nhạc thì khốn. Về gần đến nhà, Đặng lại sợ gặp vợ. Biết đâu chừng con quỉ em sẽ mách với con quỉ chị về câu chuyện ở dưới chòi vịt. Mà ở dưới đó đâu có chuyện gì ngoài mấy câu qua lại. Ngoài ra không gì nữa hết. Vậy thì không lo. Nhưng Đặng lại giật mình. Rủi con nhỏ về thuật lại cho ông bà nhạc nghe cái câu "gả em vợ nghèo ba năm" do chính miệng mình nói ra thì nguy vô cùng. Ờ,ờ, nguy thiệt nhưng mình sẽ đổ thừa cho Tư Tại và Sáu Khuynh hoặc thằng Tư Cồ. Đặng lại yên tâm sắp sẵn trong bụng những câu trả lởi nếu bị cật vấn. Nhưng về đến sân thì thấy trong nhà xôn sao, có tiếng người lạ, hình như tiếng bà già vợ. Thôi chết rồi! Con nhỏ thèo lẻo về nhà mét bả, bả tới đây cho vợ mình hay. Thằng Đặng khựng lại lắng nghe coi trong nhà nói cái gì. Nhưng kìa sao lại có tiếng oe oe con nít khóc. Đặng vọt nhanh vào nhà. Bà Hương quơ tay: - Trường Nam nghe con! - Gì hả má? - Vợ mày đẻ con trai. Tao vừa rước mụ xong đó. Đặng sũng sờ: - Má nói gì hở má? Vợ mày đẻ con trai nghe chưa, đồ điếc! - À, vậy hả má? Đặng nghe lùng bùng lỗ tai, chớp lóe trong đầu, nhưng chân bước tới cửa buồng như máy: - Con trai hả má? - Bà mụ đang cắt rún đàn ông không được vô. Mày chạy về đẳng trút ba hột tiêu sọ đem về rắc rún cho thằng nhỏ và kêu tụi nó lại đây tao sai bảo: - Tụi nào má? -Đặng đứng ngớ ra. - Mày khùng vừa vậy con ơi! Con Chín con Mười chớ còn tụi nào nữa! Đặng vừa quay lưng chạy thì bà Hương gọi giật lại, bảo - Con biểu con Chín lấy gói hột rau giáp cá má treo trên giàn bép đem lại đây, rồi sẵn chạy tạt ra vườn nhổ một mớ rau răm, rau húng lủi, nhớ lấy cả rể nghe không. Mau mau đi. Thằng nhỏ đã sổ lòng mà không có một thứ gỉ trong nhà hết. Qươ tìm cái gì cũng không có. Bà mụ Ơi, lấy cÿi chén sánh đập ra dùng miểng cắt cuống rún được không? Bà Hương tay bằng tay, tay bằng miệng huýnh quýnh sai bảo gắt gỏng bất cứ ai đứng gần bà. Bà có đứa cháu đầu tiên nên vừa mừng vừa hoảng hốt. Thêm vào đó tiếng khóc ngằn ngặt không dứt của đứa bé làm bà càng rối rấm thêm. Bà lại quát: - Đứa nào đó chạy ra vườn bứt một mớ lá ổi đem vô nấu ngay đem đây. Đặng trở về vừa thở bằng mũi Lẫn mồm: - Vơ....con tìm không thấy hột giáp cá. - Vợ mầy năm đây vợ Ở đâu đẳng? Còn lá ổi đâu? - Má đâu có biểu! - Thôi chạy mau đị.. đi tìm một cái mo, chầm lai đựng nước rau giấp cá tắm cho thằng nhỏ. - Mo gì má! - Mo cau ngoài vườn, cắt ra lấy tre ghim lại hai đầu người ta gọi là mo đài biết chưa? Đứa nào đó đi rang tiêu sọ đâm nhuyễn đem đây rắc cuống rún cho thằng nhỏ. Đặng như ông tướng gỗ trong tay thầy Tư ở buổi ếm buồng cau trổ ngược năm trước. Nó cứ làm mà không hiểu gì hết.
Xuân Vũ
Buồng Cau Trổ Ngược
Chương 21
Ông Chín Tôn thấy con rắn bò chậm chạp trên kèo nhà như nó đang theo dõi một con chuột. Ông lại nghe mùi hành thoang thoảng, ông đề quyết đó là con rắn hổ hành. Loại rắn này bò đến đâu người ta biết đến đó vì cái mùi hành toát ra từ mình nó. Cách đây mấy hôm ông bắt hụt, vì ông thấy đám gừng của ông có một đừng dài cắt ngang làm đám gừng héo lá! Ông biết có rắn hổ hành bò ngang, nhưng không tìm ra hang của nó. Nay thì nó dẫn xác đến. Ông bèn chạy nhanh ra sau nhà bứt một mớ lá hành buộc vào đầu một cần cây gãy, rồi trở vào dùng cái cần câu chọc ngay vào đầu con rắn. Đang bò, bỗng nó buông mình rớt đánh phịch xuống đất như một trái chín cây rồi nằm im lìm không ngọ nguậy. Ông Chín ném cây trúc bước tới nẹn cổ chú rắn bỏ vào giỏ. Ông vừa đậy hom giỏ vừa lẩm bẩm: - Bữa nay mình có đủ ba thứ rắn để nấu món "Tam xà canh". Đó là món ăn rất nên thuốc ông ước muốn. Già rồi hay thèm vặt và thèm những món ăn tầm thường chớ không phải khô lân chả phụng gì. Ví dụ như đang đêm ngủ thức giấc, bỗng mong cho trời mau sáng để giở hũ mắm ra, móc con mắm rô, lột da, thịt đỏ như mặt trời rồi đưa vào miệng cắn ngang nhai rau ráu cả xương. Mấy hôm nay ông bắt được một chú rắn nước, sắp cháu biết ông nội thích ăn thịt rắn nên vừa đem cho một cặp rắn hù ri cá, và bữa nay con hổ hành tới nạp mạng. Vậy là đủ bộ ba tam xà. Ông sẽ làm một món lai rai chơi. Tuổi già đâu có người bạn nào tốt hơn rượu? Ông lấy một cái chai lít trắng tinh đựng sẵn rượu, bắt từng chú một trích lấy máu vô chai rồi đem ra sau vườn chất lá dừa thui. Con nào con nấy mập ú, bị lửa thiêu, cong queo da nứt rướm mỡ thơm phức. Ông lấy một miếng xơ dừa cạo sơ lớp da chay rồi xách ra ao phía trước nhà ngồi mần. Mấy bộ đồ lòng mỡ sa và trứng ông gom hết bỏ vào một tượng còn thân rắn thì ông chặt ra thành khúc dài cỡ gang tay bỏ vô rổ rồi bưng tất cả vào bếp. Ông định làm hai món. Một món cháo đậu xanh bún củ hành và một món bằm xào lá cách. Ông thân sinh của ông lúc còn tại đường là một thầy thuốc rắn trứ danh, đã sanh nghề tử nghiệp, nên ông không nối nghiệp mà chỉ giữ lại những bài thuốc rắn như món tam xà canh này. Ông thân sinh bảo: "Bất cứ rắn gì cũng bổ gân bổ cốt cả. Vì con rắn có bộ xương khỏe và dẻo dai. Nó không đi bằng chân mà đi bằng xương sống. Nhưng muốn cho thật bổ thì phải có ba loại rắn, rắn gì cũng được, miễn là ba loại khác nhau. Hằng chục năm nay ông Chín lấy thịt rắn thay cho thuốc. Rắn mái gầm ông cũng nhậu, rắn hổ đất, hổ lửa, hổ ngựa ông xơi nốt, nói gì rắn nước, rắn hù ri. Ăn thịt xong ông giữ mật rắn, mỡ rắn để khi lối xóm có bịnh thì ông trị cho làm phước. Ông cho rằng nhờ ăn nhiều thịt rắn mà mắt ông sáng, trí nhớ minh mẩn, không nhức xương nhức cốt, ăn ngon ngủ yên v.v... Ông Chín lấy tấm thớt me chuyên dùng để làm thịt rắn. Bằm mạnh tay cũng không lên thớt. Ông đặt từng khúc rắn lên thớt dùng một chiếc vỏ chai dần qua một lượt cho làn xương sống vỡ ra. Xong, ông dùng cày tiêu dần tiếp. Nếu dùng chày tiêu trước thì xương rắn vốn rất cứng, sẽ dính vào chày rất bất tiện, còn dùng vỏ chai thì xương rắn không ghim được. Dần bằng chày tiêu qua vài lần ông mới xài tới dao. Ban đầu thì bổ thưa thưa, nhát này cách nhát kia chừng một phân, khi thịt nát ra thì ông gom lại thành cục. Ông tiếp tục dùng dao nhưng bằm những nhát nhặt hơn, mỗi nhát cách nhau chừng một hột lúa. Bầm qua vài lượt thịt hơi nhuyễn rồi tới lớp cuối cùng gọi là bằm tế hoặc bằm nhuyễn. Lần này thì mỗi nhát dao cách nhau một sợi tóc nằm ngang. Như vậy xương rắn sẽ nát nhừ, nuốt không mắc cổ. Bằm xong thì nồi cháo cũng gần nhừ. Ông lấy nắp vung đậy hầm lại, cho lửa riu rồi để đó, ra bờ hái lá cách, cắt rau, nhổ hành hái chanh, hái ớt... Trở vào ông lấy đũa vớt trứng và mấy bộ đồ lòng ra dĩa. Bữa nhậu có thể bắt đầu. Vừa xào nấu vừa nhâm nhi. Chỉ còn thiếu một việc nữa thì bữa tiệc mới vui. Đó là bạn bè. Nhà ông lọt thỏm một mình ở giữa vườn nên ít người lui tới.Nhà nào cũng cách ông một tiếng hú thì ai biết chuyện gì mà tới. Thành ra ông Chín ngồi lên mâm một mình với dĩa trứng và lòng rắn vàng tươi béo ngây. Bỗng nghe có tiếng chân ngoài bờ lá từ mé sông. Ai đi ghe tới đây kìa? Ông Chín vừa bước xuống ra cửa sau ngó, vừa tự hỏi. - À, thằng Hai Trinh. Hai Trinh ôm con gà nòi đi trước. Sau lưng thấp thoáng một bóng người. Ông Chín nhìn ra là ông Hôi Đồng. Năm nào vào mùa gà ông cũng đến đây một hai lần để vấn kế. Tuy rằng có thầy Năm làm quân sư kê nhưng ông Hội cũng nhờ ông Chín giúp ý kiến. Có khi ông nghe người này, có khi ông gật gù với người khác, nhưng có khi ông làm như nghe cả hai rồi khi ra trường đá, ông tự quyết định ngược lại hai ông quân sư lẫn kinh kê. Do đó khi ông thua to mà cũng lắm độ Ông ăn thiên hạ ngã nghiêng. Ông Chín bước ra, đon đã: - Xin mời ông Hội. - Anh Chín mạnh giỏi? - Dạ cám ơn ông Hội. -Ông Chín chấp tay mọp sát rồi trách con - Thằng Trinh sao mày không cho tao hay trước để tao đón tiếp ông Hội? Ông Hội xua tay: - Đón cái gì! Đáng lẽ tôi phải cho trẻ nhỏ lại đây rước anh tới đằng tôi mới phải, nhưng chú sư kê muốn tôi tới anh để hỏi xem anh có thứ thuốc rượu nào uống hết nhức mỏi không? Nhân tiện nhờ anh xem dùm con gà tôi mới kiếm được. Vừa nói chuyện vui vẻ, chủ lẫn khách đã vào nhà. Căn nhà ẩm thấp tối om. Ông Chín phải đi vòng ra cửa trước, mời ông Hội ngồi rồi mới kéo Hai Trinh ra sau bếp nói nhỏ. Một chốc Hai Trinh trở ra: - Bẩm ông Hội, ba tôi vừa mới làm món tam xà...cháo, nên muốn mời ông Hội dùng cho bổ, chẳng biết ông Hội day lẽ nào. Ông Hội cưới ngất: - Tôi có lộc ăn vậy sao? - Dạ cũng là dịp may thôi! -Ông Chín cung kính thưa. - Cái gì chớ rượu khi đã được mời thì bất khả từ. Nhưng tam xá cháo là món gì? - Dạ đó là tam xà canh tức là món cháo nấu với với ba thứ rắn. Rắn gì cũng tốt. Riêng hôm nay thì tôi nấu với thịt rắn hổ hành, rắn hù ri và rắn nước, còn rượu thì có huyết xà tửu. - À, món rượu rắn nghe nói bổ...lắm! Ông Chín bảo Hai Trinh ra sau bếp nấu nướng rồi ôm con gà trở lên. Ông Hội bảo ông Chín ngồi bên cạnh rồi thuật lại câu chuyện đi tìm "hiền thần" ỡ miệt Cầu Mống cho ông Chín nghe. Xong ông Hội bảo: - Thầy Năm đã coi kỹ rồi. Ngoài cái bàu diều bên trái của nó, còn có vảy nghề phúc bồn. Ông Chín nhận con gà nâng lên xem rồi nói ngay: - Phúc bồn là đúng rồi. Đây, ông Hội xem hai cái vảy dính liền phía nội! Ông Chín lẩm nhẩm đếm vảy trên ngón chân giữa rồi nói: - Hai mươi hai cái vảy là gà tốt. -Rồi ông kẹp con gà giữa hai bắp đùi xòe từng cánh ra đếm lông. - Mỗi bên mưới tám cái lông cứng. Vậy là cánh khỏe nhưng cái quí nhất trong con gà này là bộ cựa lạ lùng. Ông Hội chú ý xem, đây là bộ cựa hiếm thấy. Nó không phải song đao, độc đao, hổ chảo, mà là cựa Nguyệt lân. Mũi nó không lướt lên mà lại chĩa thẳng và lại xoắn. Cựa này chỉ đâm chết chớ không gây thương tích đâu. Con gà này là loại linh kê. Ông Hội móc túi lấy ra một cái bao da đỏ nhỏ như bao kiếng rồi mở ra lấy một cặp giò gà khô choắt đưa cho ông Chín. Ông Chín cầm lấy chưa kịp xem thì ông Hội đã nói: - Hai con này là sanh đôi đó anh Chín. -Vậy sao? Nếu vậy thì đó là linh kê chắc rồi đó ông Hội. Thuở nay tôi chỉ nghe nói chớ chưa thấy gà sanh đôi bao giờ. - Con này có bàu diều bên trái, còn con kia ngủ móc chân như dơi. - Rồi sao chết đi? - Chủ nhà không biết thả lang chạ với gà Táu, một hôm chị vợ thấy nó ngủ kiểu kỳ quái nên cho là gà ma, nuôi trong nhà xui xẽo đòi mần thịt. Nó chưa bị cắt cổ thì đã bị chó cắn chết. - Uổng quá. - Nhưng mình không trách được vì chủ nhà đâu có biết đó là gà quí. May mà tôi tới kịp nên còn vớt được con có bàu diều bên trái này. - Tuy nó là linh kê nhưng lông sắc ó nên ông Hội chớ bồng nó đi trường thuộc hướng tây bắc vào ngày Mộc và tránh đá với gà xám. - Sao vậy ông Chín? - Dạ, ông Hội cũng đã từng đá cả trăm độ, đi khắp các trường lục tỉnh va nghiền ngẵm cuống kinh kê bao nhiêu năm nay, lại còn có thầy Năm phò tá thì ông Hội còn lạ gì. Con gà nói chẳng khác con người là bao. Nó cũng có số mạng có tướng hình và có những vảy, những sắc, những hướng kỵ của nó. Ông Hội còn nhớ độ gà ông Hội ăn Hương sư Vinh "sập thần dì" không? Ông Sư Vinh thiếu chút nữa nhảy xuống sông tự vận. Con gà nhạn của ổng đang thắng. Ổng quăng bạc ăn một kia mà! - Ờ ờ,, tôi đang sửa soạn móc túi chung tiền! -Ông Hội vê ria gật gù đắc chí. - Nhưng con gà xám của ông Hội chỉ nắm đá một phát sỏ mé mà con nhạn mang đầu chạy. Bắt vô nhử lại ba lần đều ngoẹo cổ nên đành chịu thua. Đó là tướng số. - Anh Chín nói phải. Về nhà tôi lật lại kinh kê, tra ra thì thấy à.. - Đó là ngày hăm ba, ngày kim. Con nhạn thuộc mạng kim. Kim trùng đại kỵ. Kinh kê có câu: "Nhạn tài cho lắm mựa hề giao phong". Lại nữa trường gà lại thuộc hướng Đông là hướng kỵ của con nhạn. Cho nên đang thắng lại thua như trở bàn tay. - Đúng vậy anh Chín à! Hai Trinh ló đầu lên bất ngờ làm câu chuyện đứt ngang: - Dạ xong rồi ba! Để con bưng lên mời ba với ông Hội dùng. - Bộ mày làm thêm món cặp gắp nướng lá cách hả? - Dạ, con thấy thịt hơi nhiều nên chiết bớt ra một ít trộn với mỡ rắn gói lá cách nướng coi bộ cũng ngon lắm ba! - Dọn hết bưn lên mời ông Hội! Ông Chín kéo chiếc bội tre dưới đít bàn thờ ra nhốt con gà, rồi lấy chai rượu xà huyết ra vừa lắc vừa đến bàn thờ. Hai Trinh biết tánh cha ăn món gì ngon cũng cúng ông nội, nên làm một mâm đem lên bàn thờ. Ông Chín đốt nhang rót rượu và vái: - Nay con xin mời ba về nhậu chút lễ mọn và xin ba phù hộ cho ông Hội được may mắn, đá đâu thắng đó và giúp vận cho thằng Trinh là cháu nội của ba. Ông hội thấy ông Chín trịnh trọng cúng cha nên đứng dậy đốt nhang xá hai xá. Ông Chín cầm chiếc tách sành đưa ra trước mặt ông Hội, nói với giọng xúc động: - Hồi đó mấy viên thuốc rắn ba tôi để trong chiếc đĩa này và đậy úp bằng cái tách này đó ông Hội. Khi ba tôi bị con rắn chửa cắn bất ngờ ở hỗ khẩu tay thì bảo tôi chạy vô nhà giở tÿch lên lấy thuốc đem ra. Uống thuốc đó thì đâu có sao. Đó là thuốc riêng mà. Người thường bị rắn cắn rước ba tôi, ổng chỉ nhúng nước cái khăn bịt đầu của ổng, vắt nước vô miệng, đờm đang ồ ồ cũng hạ ngay. Rủi làm sao. Con người có số thiệt ông Hội à. Tôi vô nhà giở chiếc tách lên thì lại không thấy mấy viên thuốc. Tôi trở ra thì ba tôi mắt đã đứng tròng. Đành chịu chết. Khi tống táng, giở cái tách ngửa lên để rót trà thì thấy mấy viên thuốc dính ở đáy tách. Cả nhà mới tá hỏa tam tinh. - Sao kỳ vậy? - Ông Hội giật mình hỏi. - Là vì thuốc mạnh quá nên nó hít lên dính ở đó. - Chặc! Thiệt là rủi. - Tôi ngẫm là con người có số ông Hội à! Thấy ông già nói chuyện hơi dài, sợ món ăn nguội nên Hai Trinh nhắc khéo: - Ba mời ông Hội rượu gì ba? - Ờ Ờ ờ .. rượu ba mới pha đây con! Ông Chín mời ông Hội dùng thịt rắn với bánh tráng. Tiếng bánh tráng ròn tan làm cho bữa ăn càng ngon lành. Hai Trinh lại nhắc ông Hội về con Ô Mặt Lọ của thằng Đặng. Ông Hội Đồng nói: - Con gà lạ lùng quá anh Chín. Tướng tá xấu xí, chân vảy chỉ nát gối hai hàng trơn, ngoài ra không có một cái nào độc đao cả. Ông Chín bẻ miếng bánh tráng xúc thịt rắn và gắp miếng thịt rắn quấn lá cách nướng đặt vào chén ông Hội, xong rót rượu và cung kính nói: - Xin ông Hội dùng hết rồi kẻ ngu này xin thưa cái thiển kiến. Ông Hội cầm miếng bánh tráng đầy thịt đưa vào miệng cắn nhai ngon lành và gật gù khen: - Tiệm Cao Lâu trong Chợ Lớn cũng nấu không bằng món này. Ông Hội dùng luôn miếng nướng. Mùi lá cách ngọt thơm phức được ly rượu hồng đưa theo, ông Hội Đồng ngon miệng trút cạn. Ông Chín cũng ăn mồi uống rượu rồi bảo Hai Trinh: - Con coi nồi cháo nhừ chưa con. Hai Trinh buông đũa nói: - Con đã xé thịt rắn trộn rau húng cây rồi. Để con múc cháo lên mời ông Hội. - Cha chả bữa nay tôi được một bữa tiệc hiếm có trên đời. Ông Chín lấy cọng dừa chuốt sách đựng trong ống trúc đóng ở đầu cột để ông Hội xỉa răng và nói: - Con Ô Mặt Lọ của thằng Đặng có vảy độc đao, nhưng nếu xem không kỹ thì không thấy. Thằng Năm Mẹo có đem lại đâu hôm qua nhờ tôi xem lại lần nữa. Lúc con gà còn tơ vảy này chưa rõ, nhưng bây giờ nó đã quá chốt, vảy và cựa đã rõ hết. Tôi xem đi xem lại mới thấy. Nó có vảy độc đao nhưng không phải độc đao thường mà là độc đao ẩn ông Hội à! Ông Chín dừng lại nhấm môi rồi tiếp: - Loại gà cựa Nhật Nguyệt, Nguyệt lân, Hỗ chảo khó ăn thiên hạ lắm. Vì tinh hoa nó phát tiết ra ngoài, người ta thấy là sợ, chạy bò càn, đâu có dám đá mà mình ăn họ được. Còn con Ô Mặt Lọ này mới là nguy hiểm. Vì đối thủ láu táu tưởng nó là gà thường nhào vô đá liền, là chết với nó. - Vì sao vậy, anh Chín? - Vì độc đao nhưng là độc đao ẩn. Ông Hội nên nhớ chữ ẩn.Tức là không thể thấy được nếu chỉ xem qua loa. Tôi phải rửa chân nó thật sạch, coi tới coi lui đến hàng vảy đóng ngang cựa phải, tôi thấy một vảy hơ hở, tôi bèn lấy móng tay cạy nhẹ một cái, tức thời cái vày bật ra. Bên trong hiện ra cái vảy độc đao rõ ràng. - Lạ vậy sao anh Chín? - Dạ có thật vậy. Bữa nào thằng Trinh, con kêu Năm Mẹo đem con mặt lọ lại cho ông Hội và thầy Năm xem có y như lời ba nói không? Xem xong phải đậy lại như mình đóng cửa sổ vậy. Khi cáp độ sư kê và chủ kê không thể biết đâu. - Vảy này trong Kinh Kê của ông Nguyễn Phụng Lâm cũng không thấy ghi. - Nó có kỵ vảy nào không anh Chín? - Theo tôi thì vảy Thanh Long là vảy chúa tể. Nếu độc đao ẩn mà thua thì chỉ thua Thanh Long hoặc Khai Vương thôi. Nhưng từ xưa đến giờ tôi chưa thấy hai loại vảy ấy bao giờ đây cũng là lần đầu tiên trong đời làm sư kê của tôi hấy một con gà dị tướng và có một vảy dị kỳ như vậy. Ông Hội buông đũa, ngã ngửa ra lưng ghế đưa tay đấm đấm trán: - Độc đao ẩn, độc đao ẩn! Xưa nay tôi cũng chưa từng thấy bao giờ. Ông Chín rót rượu mời ông Hội: - Ông Hội dùng rượu rồi tới cháo đậu xanh. - Chà, cháo đậu xanh ăn mát hả anh Chín! - Dạ bổ tỳ bổ vị lắm đó thưa ông Hội! Rồi ông Chín lại tiếp: - Ô thuốc mạng Thủy. Kinh Kê có đoạn như sau: Giá như ngày thuộc Kim toàn Vàng tía bạc ngàn, xám nhạn lại thua Ngày nào thuộc mộc, tía no Xám nhạn cũng thắng ó dùa chạy ngang Ngày mà thuộc thủy nhản ngày Ô, ô đều thắng vàng ráy oại thua. Con Ô Mặt Lọ đụng con Ó vào ngày Thủy thì nắm chắc phần ăn. Nhưng không nên đi trường thuộc hướng Nam và đá vào ngày Bính Đinh là thuộc ngày Hỏa, mà phải đá vào ngày Nhâm Qúi là ngày Thủy. Con Ô gặp Thủy trùng là Đại Lợi. - Dạ tôi nghe ra rồi. Ô thuộc mạng Thủy. Tôi có hỏi Năm Mẹo có nhớ ngày con gà mẹ đẻ trứng và ngày nở ra nó không nhưng y không nhớ gì hết. Ông Hội Đồng nhấm miếng rượu và tiếp: - Nếu nhớ ngày tháng đó thì mình có hể biết thêm. Ông Chín nói: - Nếu lượm được vỏ trứng thì mình có thể tìm ra nó sanh một hay sanh đôi. Hai Trinh ngồi nghe hai ông Đạo sĩ gà nòi nói chuyện mà lắc đầu: - Cái vụ gà nòi này không thể hiểu hết. Nó cao siêu quá chừng. Càng chơi càng thấy dốt. Hèn chi người ta gọi là Đạo Gà Nòi.
Xuân Vũ
Buồng Cau Trổ Ngược
Chương 22
Anh với em ra đi cũng xứng, đứng lại cũng vừa Tại cha với mẹ kén lừa, cho nên keo rã hồ tan. Cứ mỗi lần Đặng vác sào đi xuống chòi vịt thì lại nghe một câu hò châm chọc. Giọng hò quen lắm, nhưng không rõ là ai. Người này chắc hẳn là trong xóm, cho nên có ý mỉa mai Đặng. Đặng nghĩ cũng chua chát thật. Nưng bây giờ ngựa đương chạy trên đường... cương yên chắc cũng không thể nào quay lại được. Thôi thì đành! Nhưng mình đành mà người ta không đành. Từ ngày Tám nằm chỗ, người ta lẽo đẽo kiếm chuyện trêu tức.. "buông hình bắt bóng..ngậm bò hòn làm ngọt.." v.v.. Người ta tự nguyện đến nấu cơm cho bà chị và đem cơm cho "ông anh rể" ở dưới chòi. Từ ngày có con, Đặng không ló mặt vào buồng để nhìn vợ. Nàng ở miết rong buồn che bằng những chiếc đệm tùm lum, khói ung cay khét. Đặng thấy mẹ vợ mài nghệ trên nắm mái, loại nghệ dùng để thoa gà nòi và bảo rằng đó là cách đề phòng tay chân đàn bà đẻ sưng lên. Đến bữa cơm bà nấu bưng vào. Cơm trắng với muối tiêu nồng nặc không sớt ra dĩa mà cứ để nguyên trong cối sành màu da bò. Đặng phải đi lượm cho bà mấy chiếc mo cau để bà làm mo đài chứa nước tắm đứa nhỏ và chằm dép cho nàng đi tới đi lui trong buồng. Một lần khác Đặng thấy nàng ló ra cửa buồng. Đặng hốt hoảng tưởng ai. Đầu trùm chiếc khăn lông cũ sùm sụp, còn mặt thì thoa nghệ vàng lườm. Những nốt rỗ thì hình như sâu và thâm hơn trước. Trông đến phát khiếp. Bà mẹ vợ bảo Đặng vô nhìn mặt con. Đặng kiếm cách thối thoát, bà bồng ra cửa cho. Đặng lắc đầu: - Con bồng sợ lọt tay! Rồi tránh né cho qua chuyện. Cho nên Đặng ở miết dưới chòi, về nhà như thăm bẫy chủ ý là coi chừng con gà Ô. Đặng đã nhốt nó trong nhà không để nó sau bếp nữa. Từ ngày ông Chín cho nó biết con gà có vảy nghề, nó cũng không cần rõ đó là loại gì, thì nó hy vọng một ngày nào sẽ ăn một độ lớn. Nhưng tiền đâu? Lúc làm được, tiền bán trứng vịt là mồ hôi nước mắt, dễ gì đặt trụm vào một độ gà. Nhưng nếu chơi cò con năm bảy đồng thì chừng nào mới khá được. Đặng đi vào chòi, trút lúa ra ảng gỗ, đổ nước vào từng chiếc một, vớt lúa lép. Rồi đi sửa cái đèn chai để tối đốt lên cho vịt vào ổ đẻ. Xong, Đặng leo lên chiếc ghế bố tả tơi nằm ngáp dài. Người ta nói vợ đẻ, chồng hay ngủ ngày vì ban đêm mắc chăm sóc vợ con không ngủ được. Nhưng Đặng đâu phải lo các khoản đó vì đã có bà mẹ vợ và cô em vợ túc trực đêm ngày, nếu má vợ không đến được thì có em ..vợ. Và bây giờ Đặng mới thấy quả bổ hòn kia có đắng mà cũng có ngọt, cái bóng kia bắt xong bây giờ có cơ bắt lấy cái hình. Đặng đang mơ màng giấc điệp với giọng gáy con gà vàng gà bạc vẳng đưa thì có tiếng dịu dàng: - Cơm nước nè ông mảnh, dậy ăn rồi ngủ. Đặng nghe một bàn tay chắc phải là mềm mại lắm, lôi chân Đặng giật giật. - Ngủ gì mà ngủ dữ vậy? Ban đêm ở miết dưới này ngủ li bì có ló mặt về trển đâu. Đặng biết rõ là "dì" nó rồi nhưng còn nằm mím chưa chịu dậy, chỉ cất giọng nhựa nhựa: - Chị Tám cô có ngon cơm không? Tức thì có tiếng quát rồi tiếng nghiến giữa hai hàm răng: - Chị Tám của ai, nói nghe coi! Đặng không ngần ngại, vì đã bao nhiêu lần Đặng bị hỏi câu đó rồi, nên đáp: - Chị Tám của tôi chớ của ai hì hì.. Chách! Một cái tát khẽ vào bắp vế Đặng. - Dữ ác hôn! Tưởng không iết nói chớ. Đặng chậm dậy, dụi mắt, cười huề vốn: - Ồ dì đó hả! chạp ngồi Vậy mà tôi tưởng ai. - Dì nào, nói lại coi ! - Ờ ờ.. Chín hả em? Xuống hồi nào đó. - Thấy ghét! Cô Chín nguých một phát sập chòi rồi ngoe ngoải bỏ đi lại đống rơm. Chèng ơi! Anh chàng có vợ đẻ đâu có nhờ cậy được gì Cái giường thấy mà gớm, cái bộ mắt đàn bà đẻ vàng lườm trông muốn mất vía. Trong khi đó lại hiện ra gương mặt hồng hào ửng như mận chín, mái tóc đen nhánh và cặp mắt long lanh. Giữa nơi đây đồng ruộng gió mát.. vắng vẻ bóng người. Đặng bất thần bước lại gần đưa tay định vuốt cô em .. vợ nhưng cô nàng né ra, quay mặt trợn mắt: - Làm cái bộ gì vậy? - Hề hề .. ai làm gì đâu? - Đặng giật mình bước trở lui. - Làm vậy mà nói khổng làm gì. - Tôi thấy con rắn mối bò tên vai.. Chín nên muốn bắt. - Rắn mối đâu? Tui mét chị Tám cho coi nghe. - Mét gì? - Mét vậy chớ mét gì! Chị Tám chị cạo đầu cho coi. - Chị Tám của ai? - Chị Tám của.. của. - Của tôi. Chín bật cười, đưa tay che mặt, cười sục sục: - Lãng dang! Đặng sấn tới ôm ngang eo ếch cô nàng lôi cái thân mình tròn lẵn vào mình xiết chặt và hôn lia bất cứ ở đâu, trên mặt trên cổ, còn đôi t ay thì hằn học thay ngôi đổi chỗ trên mọi địa hình. Cả hai mất thăng bằng, hoặc tự nguyện, ngã xuống đống rơm. Đặng hỗn hễn thở hơi nóng rực vào mặt Chín, nói giọng đứt quãng: - Chín sao em không lấy chồng đi. - Tôi có chồng rồi lấy gì nữa? - Chồng đâu, ai? - Ai thì biết á! Đặng càng xiết chặt hơn nhưng Chín gỡ tay và vùng đứng dậy. Đặng chụp lấy nhưng Chín đã chạy thoát ra sân. Đặng không dám đuổi theo nữa sợ người ngoài ruộng ngó thấy. Trông cái bộ mặt sa sầm của cô em. Đặng hoảng vía, năn nỉ: - Anh Tám giỡn chơi chút mà, giận hả? Chín không nói gì bỏ đi thẳng ra bờ ranh rồi thăn thoát về hướng nhà. Đặng đuổi theo năn nỉ nhưng Chín càng chạy nhanh. Đàn bà con gái là loại người không thể hiểu được. Tình cảm họ xoay trở như bàn tay. Đặng bằng quay về chòi leo lên ghế bố nằm gác tay lên trán tính cách chối nếu việc này bị bại lộ. Kế tính chưa ra thì Sáu Khuynh, Tư Tại vác cuốc đi vào. Lại kéo thêm chú Nhì Hết. Nhì Hết là tay nói xầy đàn bà phãi né mặt. Tù lâu cái chòi vịt đã trở thành nơi nghe tiếu lâm buổi trưa của những người làm ruộng vùng này. Nhì Hết thấy Đặng thì nói ngay: - Tôi mới thấy ai hình như dì.. nó xuống thăm dượng nó phải không? - Bậy hoài chú! - Đặng quay mặt, tạt ngang. - Bậy gì, đời này gà trống đẻ trứng, mèo đực sanh con là thường mà dự.ợng! Hề hề.. Ê, tui hỏi thiệt nghe dì nó có qua nấu cơm nấu nước cho chị không? Hề hề.. Thua cách tê gỡ bài cào dượng ạ. Tui mà được như dượng hì.. hì..hì tui không có chịu nghèo ba năm đâu! Đặng nằm im, đầu óc rối loạn nhưng Nhì Hết cứ nói thao thao. Hết ghẹo chọc đến chuyện tiếu lâm. Toàn chuyện anh rể và em vợ lén lút làm chuyện trật bàn đạp, nào anh rể và em vợ đi tát đìa mò cá gần nhà, anh rể lôi tay cô em bảo bắt dùm con cá cào cững, cô em tưởng thiệt đưa tay chụp nhằm con "cá lóc" khá to, nào chuyện anh rể đi mò nghiêu.. bị cô em vợ la, anh rể bảo tưởng là con vo... Ọp. Rồi Nhì Hết hỏi: - Dượng muốn nghiêu, vọp, rô mề hay cào cũng? Họ cười ngã nghiệng với nhau. Đặng cứ làm thinh chịu trận. Nhì Hết nói tiếp: - Dượng đừng nhát. Cái thứ em vợ tới nuôi chị đẻ mười vụ không phải một. Chừng chị ra tháng thì em cũng tanh cơm tanh cá ói mữa tùm lum. Quả thật Nhì Hết nói trúng tim đen Đặng. Từ khi Đặng bị dì nó chọc ghẹo, Đặng đâm ra có ý xiêu xẹo. Nhiều lúc đi ruộng về, tạt vô bếp, đì nó ngồi lom khom thổi lửa khoe bộ mông núng trái quít thấy mà muốn nổi sùng. Giằng lòng không đậu, có lần Đặng len lén đi tới "hù" một tiếng làm dì nó giật mình quay lại, giơ hai gò má đỏ lơ đỏ lưỡng ra, thấy muốn hun hết sức mà chỉ dám vuốt nhẹ thôi. Dì nó gạt ra bảo: - Mét chị Tám cho coi! Đặng nói trớ: - Người ta phủi tro, ủa chùi vết lọ giùm chọ. Rồi Đặng cứ tiếp tục cái trò đó, vài ngày một lần, có ngày hai na lần nhưng dì nó có mét ai đâu. Đã chịu đèn như thế rồi sao bữa nay trở chứng? Vác cuốc lên vai, sắp ra đồng. Nhì Hết còn nói thêm: - Nè nhớ câu này nghe dương nó! Chuột kêu chút chít trong rương Anh đi cho khéo, kẻo đụng giường mẹ hay Đặng giật mình đánh thót. Thằng cha này đi guốc trong bụng mình vậy cà! Quả thật hồi khuya này gánh trứng vịt về nhà, Đặng vô thăm con Ô Mặt Lọ, đi ngang chiếc giường phía ngoài, Đặng tưởng như mọi ngày bà mẹ ngủ ở đó canh chừng con gái và cháu ngoại. Nhưng bỗng một cái chân xoạc ra và bàn chân cong lên móc vào đùi Đặng. Té ra đêm nay bà mẹ không sang. Đặng run quá, gỡ bàn chân kia ra rồi đi thẳng. Do đó trưa nay Đặng mới bạo dạn hơn. Chẳng dè bị lạc quẻ. Đến chiều, Đặng đáng lẽ về sớm để thăm "chị Tám" nhưng nhớ vụ Chín "phản đối" hồi trưa nên cứ nấn ná đợi tới chạng vạng mới về. Đặng hồi hộp, không dám bước vô Bà má và cô em đang ăn cơm sau bếp, thấy bóng Đặng vòng ra sau, bà mẹ bảo: - Đặng về đó hả con, vô ăn cơm cho nóng. Đặng "dạ" một tiếng nhám cào leo lét, Đặng vừa ăn cơm vừa liếc nhìn hai gương mặt đẻ đoán già đoán non. Chín vẫn xới cơm cho ông "anh rể" một cách tự nhiên. Đặng lua được vài chén thì Chín nói: - Mai con không có đem cơm xuống chòi nữa đâu má. - Mày không đem thì tao bảo con Mười đem. - Con sợ xuống chòi quá hà! - Yêu tinh gì ở dưới mà sợ? - Không có yêu tinh nhưng có anh Tá..ám! Ảnh còn hơn yêu tinh nữa! - Tưởng ai chớ nó. Bộ nó lạ lắm hả? Đặng suýt buông đũa chi xuống lỗ nè. Thế thì chuyện đã đổ bể rồi. Chắc nàng cố giấu để tránh bệnh sản hậu cho chị, nên chỉ khui ra với mẹ. Nhưng như vậy cũng muối mặt cho ông anh rể lắm. Chín nói tiếp: - Hồi trưa này con đem cơm xuống chòi.. - Thì đem xuống chòi chớ đem đi đâu, ối dẹp đi nà! - Ảnh núp sau đống rơm ảnh "hừ" con. Con hết hồn hết vía! - Tưởng chuyện gì! Cái con này, nhỏ em dữ hôn? - Con tưởng ma nhát. Đặng thở phào. Chín nguýt ông anh rể trề môi: - Em biết rồi! Từ rày anh có là.. àm kiểu đó em không sợ nữa đâu. - Anh làm kiểu khá.. ác! Em có sợ không? Và Đặng cố tạo ra kiểu khác cho dì nó không sợ. Số ra trước đây Đặng ngủ ở nhà bỏ chòi vịt cho hai đứa con Năm Mẹo trông chừng. Nhưng bây giờ Đặng tranh chức chủ chòi. Đặng chỉ về lúc hừng sáng. Lâu nay bà mẹ phải đi kèm, bà luôn luôn có mặt ở nhà Đặng làm kỳ đà, vì bà cũng thừa biết cái tai nạn của các cô em vợ nuôi chị đẻ. Không có thằng anh rể nào tha em vợ khi có cơ hội tốt xảy ra. Nhưng nay Đặng ở miết dưới chòi thì bà hơi thả lỏng sự kiểm tra. Hơn nữa tuổi già, thức đêm thức hôm liên tục cũng mệt nên thỉnh thoảng bà tự cúp vài phiên gác. Và đó là cơ hội cho ông anh rể "hù" dì nó. Ban ngày dì nó đem cơm xuống chòi thì hai bên chỉ đá bóng. Ông anh rể vớt vát sơ sơ và hẹn hò choa ăn khớp vào lúc đêm khuya canh vắng. Cho nên bữa nào bà má sang thì Đặng về "thăm chị Tám"., còn đêm nào có mặt bà má lẫn dì nó thì dì nó ra mật hiệu. Do đó Đặng không bị hố. Bà mẹ chắc bụng thằng rể đàng hoàng nên dần dà bà phó thác việc nuôi nấng con chị cho con em. Từ đó thằng rể dàng hoàng chờ nửa đêm thì mò về nhà, đàng hoàng mở cửa mà cánh cửa mở thì cứ việc đàng hoàng vô vì chốt cửa bên trong không có gài, còn nếu đẩy mà cánh cửa cứng thì phải rút lui đàng hoàng vì có kỳ đà. Nhờ vậy nên hai bên cứ đàng hoàng gặp nhau. Nhưng ăn quen chồn đèn mắc bẫy. Bữa đó hai bên đấu võ với nhau quá mức ghi vôi, nên cô em rú lên, thằng anh rể không bụm miệng kịp, cô chị bên trong phải lên tiếng. Thì cô em mau miệng đáp: - Em nằm chiêm bao thấy lọt xuống sông: Cô chị nghe vậy thì nhớ hồi trước có lần mấy chị em đi xem hát tiều về cũng nghe má "té xuống sông" mới mớ lớn như vậy, cô chị nghĩ rằng con nhỏ cũng té sông như bà già nên từ đó đêm nào có nghe cô em mớ thì cô chị cứ im lặng để cho em té xuống sông đã đời rồi lại bò lên, chẳng chết chóc gì. Cuộc gặp gỡ giữa anh rể và em vợ kéo dài không biết bao nhiêu lần. Thằng anh rể thấy rằng mỗi lần gặp, mỗi lần cô em "té xuống xông" như vậy thì mãi rồi chị Tám dầu đần độn thế mấy cũng hiểu ra. Bởi vậy ngoài tiếng la ú ớ đôi khi lại còn tiếng vạt giường khua, chân giường nghiến và nhiều tiếng ly kỳ khác nữa. Cho nên anh rể và em vợ quèo nhau ra sau vườn. Ở đây cô em tha hồ té xuống sông mà không bị ai réo gọi. Nhưng quả là trời bất dung gian. Một hôm chú rể lại mò về trong lúc nửa đêm trời mưa rỉ rả. Thiệt là thời cơ tốt. Chú đẩy cửa. Cánh cửa nhẹ re mở cửa ra chàng ta bèn lột áo tơi và nón vứt ngoài hè lách mình vô và khép cửa đóng chốt an toàn, yên tâm hoàn toàn. Chàng hăng hái bước lại giường bình tỉnh quơ tay gặp nhằm khối thịt ấm hổi. Đang lạnh nhưng máu cũng sôi lên, chàng nhào vô ôm và quờ lia lịa. Chẳng ngờ đụng nhằm cái xương bánh chè gồ chề và bộ râu nhám đâm vào mặt như rể tre già. Rồi một giọng gầm gừ nổi lên: - Đứa nào vậy? Chàng rể nhảy phóc xuống đất và đáp: - Dạ con! - Con đi đâu giờ này? - Dạ con về thăm con Ô Mặt Lọ. -Chàng rể nhanh trí đáp. - Hừ, ban đêm làm sao thấy được lọ với không lọ? Chàng rể nhanh chân lủi ra, mở cửa phòng ra ngoài trời mưa gió, quên cả chiếc nón lá và đùm áo tơi. Trưa hôm sau, cô em .. vợ lại đem cơm xuống chòi cho tình nhân. Một cuộc đối thoại vui vẻ xảy ra: - Mắc dịch sao vậy? - Má cảm, nên em phải ở nhà hái lá xông rồi kế trời mưa em không qua được. - Sao không cho hay? - Ba bảo ở nhà với má, tối nay ba đi tuần không có về nhà được. Ai dè ổng lỏn vô nhà anh. - Báo hại.. thiếu chút nữa.. - Thiếu chút nữa gì? - Thiếu chút nữa ba thộp đầu.. chớ gì? - Thộp đầu ai? - Ba rình bắt tụi trộm cướp. - Hồi hôm em không ngủ được. Sợ anh về không gặp người ta. - Tôi đâu có về! -Đặng chối phắc. - Bộ sợ chị Tám của anh rồi hả? - Trời mưa, tôi không về được. - Thôi từ rày đừng về. Để em chịu khó.. đem cơm thôi. - Sao vậy? - Ba nói chị Tám cứng cát rồi. Em phải ở nhà để người ta tới coi. - Coi ban ngày chớ bộ ban đêm à? - Em không biết. Ba nói thì phải nghe, cãi ổng đập chết. Không hiều sao sáng nay ba không đi nhà làng. Mặt có vẻ giận. Hai ông bà nói chuyện gì với nhau trong buồng lâu lắm. - Em qua không được thì bảo con Mười thay, hí hi! - Lãng! Đồ quỉ! Bịch! hịch! - Chớ bỏ chị Tám anh một mình hà? Chín chỉ tay vô trán ông anh rể, bỉu môi: - Tôi biết cái mặt anh mà! Ông anh rể bắt lấy cánh tay nắm luôn và lôi cái thân hình kia vào người, bụng bảo dạ phen này không cho thoát. Chín vẫn bình tỉnh: - Tại ba má em tráo trở chớ nếu không em đâu có cực thân như vậy. Em không yên tâm và chị Tám cũng đâu có vui gì. Chị Tám biết anh đâu có thương chỉ. Còn em thì lều bều như giề lục bình, nước lớn trôi lên, nước ròng tấp xuống. Ở với anh thì không được còn đi lấy chồng em không thể nào.. -Chín nghẹn ngào. Đặng thấy nước mắt người ngọc sắp ứ ra thì động lòng trắc ẩn. Lâu nay Đặng không định trả thù cha mẹ vợ mà cũng không có ý tòm tèm cô em vợ. Đặng cứ như con ngựa, mắt bị bịt, trên lưng có roi, miệng ngậm hàm thiếc, cứ thẳng đường mà chạy, dù đường xấu đường tốt cũng không rẽ ngang. Nhưng ngờ đâu sự tráo trở của ông Hương làm cho Chín đau khổ. Rồi hoàn cảnh đưa đến như vậy. Trái bồ hòn từ đắng tới hồi ngọt chăng? Với một người đàn ông trẻ có khả năng làm cho vợ mang bầu, thì sự chiếm đoạt cái của quý của nàng tiên hơ hớ không thực lòng chống chế có khó khăn gì. Hơn nữa nàng có đủ lý lẽ và tình cảm để bảo anh rể gọi chị mình là "chị". Đống rơm thơm ngào ngạt giữa nắng trưa tỏa khắp đồng vàng. Ba ông thần thừ lại lục tục kéo đến nghỉ mát. Tư Tại khơi mào: - Chà bữa nay gió mát như quạt hầu. Sáu Khuynh vừa quơ quơ chiếc nón lá vừa ngó quanh chòi. - Vịt đẻ sai không dượng Chín? Ủa .. dượng Tám? - Cũng thường thôi! -Đặng đáp cụt ngủn. Tư Tại cười hì hì: - Nếu dương Chín, ủa dượng Mười, ủa dư .. Ợng Tá..ám dừng chuồng cho kín thì nó càng đẻ sai hơn. Hé hé.. chuồng này hơi hở nên nó nhát. Đặng phát cáu giả tạo: - Nói xầy hoài mấy ông nội ơi. Có ăn chè không, sẵn hột vịt kia. - Hè hè. Đó dượng nó trên đời này dây lang, dây choại.. dây nào luộc chấm mắn ngon nhứt? - Dây ngon nhứt không phải là dây lang dây choại mà là "dây lưng". - Còn chè gì ngon nhứt, chè đậu, chè thưng, hay chè trôi nước? - không phải chè nào hết mà chè.. Cả ba cùng cười ngã nghiêng: - Đố dượng Chín biết chè gì? Tư Tại bước lại rỉ tai Đặng: - Chè bè! - Không phải! -Sáu khuynh gạt. - Chè he, thêm cái dấu.. - Dấu gì? Sắc, huyền, hỏi.. ngã..ã?
Xuân Vũ
Buồng Cau Trổ Ngược
Chương 23
Trường gà ông Huyện Tước bữa nay mở cửa. Vì thế cả vùng rộn rịp còn hơn hội chợ Kẹt- mét (tiếng pháp Kermesse). Ai ai cũng nghe tới ngày trường mở cũng đều mừng. Từ dân chọi gà hàng xáo đến chủ kê, từ anh lắc bầu cua, bài, tứ sắc đến chị bán chè cháo, em bé chăn trâu, phu xe ngựa, lơ xe hơi, cho đến người vô nghề nghiệp cũng đều có việc làm. Thầy chú các tỉnh đổ xô về đây vui chơi thỏa thuê. Đặc biệt ở chợ Mỹ Tho thì nhiều tài tử có đất dụng võ vào dịp này. Khu trường gà của ông Huyện chiếm một vùng đất khá rộng trồng toàn dừa, cây băn trái và nằm ở ven sông để tiện lợi cho khách đi khách đến. Ông Huyện xuất hiện giữa khách khứa đủ loại như một nhân vật thượng hạng. Tóc bạc, búi tó, áo dài nhung đen nút ngọc thạch, bộ móng tay dài cong như những chiếc lá kiểng khô xoắn tít, đôi mắt như có hào quang ẩn sau cặp kính gọng vàng. Ông chạy ra vào cắt đặt công việc mới, nhắc nhở việc cũ cho người làm. Mọi việc đều ăn khớp chu toàn không chỗ nào chê được. Ở bộ ván giữa trải chiếu bông cạp điều có mặt các khách quí: Ông Hàm Kiệm, tay giàu nhất xứ Định Tường, cậu Tư Lãm, dòng họ Lâm Quang ở bên Trà Vinh sang chơi sẵn dịp coi mắt một tiểu thư tân thời trên tỉnh lỵ, ông Hội Đồng Hoài ở Bến Tre, tay võ nghệ kiêm chủ kê biệt hạng, ông bác sĩ Tĩnh ở Saigòn xuống. Trong bốn vị này chỉ có ông Hàm Kiệm mặc quốc phục bịt khăn đóng chữ nhơn, còn ba vị kia vận quốc phục. Riệng ông Hội Đồng Hoài thì mặc soọc, ngắn tay, giày đen, vớ trắng lên tới đầu gối. Ông ngồi chễm chệ bên chiếc gối dựa cao còn các vị kia thích ngồi ghé vào mép ván nói năm ba câu xã giao rồi đi tìm bạn tri âm, ý như không hợp ngôn ngữ vai vế với ông Hàm. Bên ván trái là một tốp đờn ca tài tử, bên ván phải một sòng tứ sắc đang âm thầm điều xe khiển pháo. Trong lúc ở hậu viên thì đầy tớ mổ heo ngã bò, nấu nướng rộn rịp. Một người hầu từ trong bước ra bẩm với gia chủ có ghe khách đến thêm, ông Huyện hỏi: - Mấy ghe? Mỗi ghe bao nhiêu đầu chiến kê? Người hầu bẩm tiếp: - Dạ ghe thứ hai mươi lăm từ Vĩnh Long qua có mưới hai chiến kê, ghe thứ hai mươi sáu có tám chiến kê cở Châu Đốc xuống, ghe thứ hai mươi bảy, hai mươi tám ở Xà No và Kế Sách lên, mỗi ghe mười lăm chiến kê. - Cứ ý lệ mà đối đãi. Người hầu lại tiếp: - Bẩm ghe thứ hai mươi chín từ Sa Đéc xuống chỉ có ba chiến kê, Ca- nô chứ không phải ghe chèo. Ông Huyện khoát tay: - Đó là ông hội Đồng Bình ở Cao Lãnh. Tuy có ba chiến kê nhưng phải biệt đãi những người tùy tùng, còn riêng ông Hội Đồng thì thỉnh lên đây mau. Người hầu lui ra. Y biết rõ cái lệ của trường gà này. Có ba cách đối đãi. Khách có từ năm đầu gà trở xuống, tới chơi có quyền lên bờ xin nước mưa, chút ít gạo muối rau cỏ. Khách có từ mười đầu gà trở lên thì được phát cho thịt cÿ để tự nấu nướng lấy. Khách có từ mười lăm đầu gà trở lên thì chủ nghe được đối đãi như thượng khách, được mời lên nhà dùng cơm với chủ trường, và các khách quí khác. Bữa ăn gồm có sơn hào hải vị, uống rượu mua tận Pháp Quốc. Riêng vị nào có tật mê ả Phù Dung thì cũng có mâm bàn trong buồng riêng để tha hồ hưởng thú thần tiên giữa nơi trần tục với những bàn tay ngọc xe điếu châm mồi. Còn vị nào có máu tài tử thì sẵn kia muốn làm thính giả hoặc thích góp tiếng ca ngón đờn thì cũng cứ tự nhiên. Tài tử giai nhân, đờn kìm, đờn tranh, đờn ghi- ta đều có đủ. Ông Huyện sai pha trà xong thì khách quí Cao Lãnh cũng vừa tới, cùng đi có thêm một người. Ông Hội Đồng Bình giới thiệu với ông chủ trường: - Đây là tay nghề Bến Bắc Cao Lãnh, một người đã đọc nát Kinh Kê lẫn Kê Kinh. - Xin mời dùng trà. Ông huyện đưa tay mời khách đến trường kỷ đặt phía trước bộ ván. Chủ khách cùng ngồi, ông Huyện nói: - Đường xa cực nhọc nhị vị "cao nhơn" có cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng chăng? (Mọi lần thì ông Huyện gọi ông Hội Đồng bằng hiền đệ, nhưng kỳ này thêm người lạ nên đổi cách xưng hô. Không rõ chữ "cao" ở đây hàm ý là người "Cao Lãnh" hay "kẻ trên trước"? Vì ông nghe ông Hội nói tay nghề đọc nát cả kinh Kê lẫn Kê Kinh?) Ông Hội cám ơn và đáp lời: - Tôn huynh bận rộn xin cứ để chúng tôi tự do như mọi lần trước. - Chẳng hay đoàn tùy tùng của cao nhơn được bao nhiêu để tiện dịp phục dịch. - Dạ chỉ có tôi, bạn tôi đây, một sư kê, một tài xế Ca- nô, và một đứa nhỏ để sai vặt. Ông Huyện quay sang giới thiệu các vị khách trên ván giữa. Khi đến ông Hội Đồng Hoài thì ông Hội chạy lại bắt tay mừng rỡ: - Tôi nghe tiếng ngài đã lâu, nay mới hân hạnh gặp mặt! - rồi tiếp - Hôm trước tôi có đến Cầu Mống để tìm chiến tướng.. Tôi có nhìn thấy cái nóc nhà của ngài. - Sao không xuống tôi? - Dạ để khi khác. Có lẽ.. là trong mùa ((gà) tới. - Sau khi ra trường thì tôi xin thỉnh bạn bè về luôn cho được phỉ chí bình sanh! Chuyện năm châu bốn bể, chuyện xưa chuyện bay, chuyện tứ đổ tường, chuyện văn chương, chuyện hát bội cải lương, khách tha hương tha hồ trao đổi ở nhà trên trong lúc bồi bếp Tây Tàu lo nấu nướng rối rít ở phía sau. Còn các ông sư kê không màng tới việc ăn uống. Họ lo đem gà lên trường, nhốt vào bội của họ đem theo, hoặc quần chân, o bế theo phương pháp riêng biệt, để chờ cÿc vị chủ kê tiệc tùng xong sẽ ra trường cắp độ. Cắp xong làm sổ từng độ rồi sáng mai mới bắt đầu khai chiến. Ngày thứ nhất chưa hết thì sang ngày thứ hai, ngày thứ ba. Trường này có lệ đá ba ngày liền cho bỏ công khách mộ điệu từ phương xa đến. Sư kê Hai Trình hơi vất vả. Đáng lẽ thằng Đặng được đi theo kỳ này để phụ việc lặt vặt, nhưng vì vợ nó đang nằm chỗ, đem nó theo sợ gà mắc phong long, đá thua. Hai Trình nghĩ bụng thằng thanh niên chắc đang chán vợ con đâm ra mê gà nòi. Mấy ngày gần đây nó tới trại gà của ông hội để phụ giúp mài nghệ, tắm gà, bịt cựa gà xổ v.v.. để xin theo Ca- nô đi trường gà một chuyến cho biết mùi.. đời. Nhưng vì lý do trên, Hai Trình hẹn với nó chuyến tới đi trường Xà No ở Cần Thơ sẽ dắt nó theo. Kỳ này Hai Trình được lịnh ông Hội Đồng đem đi ba con Xám Son, con Tử Mị và con gà Te La Thành. Ông Hội bảo hể bất cứ con nào đụng độ Ông cũng đá hết nhà. Con gà đào Xám Son và con Tử Mị của tay nghề Bến Bắc được bàn tay Hai Trình săn sóc mấy tháng, nay rất khởi sắc. Riêng con Xám Son thì đêm qua gáy muốn bể chuồng. Gà sắp ra trường mà gáy như vậy là dấu hiện may độ. Hai Trình cho đem ba chiếc nhím và bội tre lên ẵm từng con ra một cách hết sức cẩn thận rồi xem lại cựa, mặt mày, chân cẳng, coi có chỗ nào trầy trụa không. Xong giở bội thả vô. Chỉ nhìn cách bắt gà, bồng gà, thả gà, đủ biết trình độ gà nòi. Hai Trình một tay giở bội một tay đút con gà vào, "đuôi trước đầu sau". Đó là cÿch thả gà vô bội của các tay nhà nghề. Họ bảo đút đầu vô trước làm cho nó mất nhuệ khí. Và làng gà coi đó là mẫu mực phải theo mà không ai biết ngoại trừ cha con cùng làng gà. Hai Trình vừa nhún chân con "Gà Te" vừa bảo: - Mai đụng độ làm một phát ba cái hồi mã trường nghen con. Ăn chuyến này về nhà "ba" sẽ cho mày một "cô nòi" để lấy giống. Đến phiên con gà Xám Son, Hai Trình ôm nựng, vuốt ve rồi áp đầu nó và má mình, rủ rỉ: - Thiên hạ thấy phượng vĩ tươi tốt của con giống đào hát, sẽ lầm to. Con thừa cơ quất cho địch thủ một hèo ngay giao long nghe! Hai đứa con của Hai Trình được ông Hội coi như thân tín cho đi theo cầm cơm nước, dao, miễng, kim chỉ, thấy tía nó nói chuyện với gà, anh em nhìn nhau: - Tía cưng gà còn hơn tụi mình. Thằng anh bỗng hỏi Hai Trình: - Tía mặn con nào hơn vậy tía? - Con nào cũng mặn hết, con! Nhưng con Tử Mị là linh kê, tía để cho ông Hội nói chuyện với nó. Ông Hội nói chuyện với gà rấy hay. Con muốn xem thì rình mới thấy. - Nó biết nghe sao tía? - Biết chớ. Khi mình nói thì nó chú ý, đó là nó nghe. Có con khi mình cáp độ thì nó la toọt toọt như gà rót. Đó lá nó nói: "Tôi đá không lại đâu, đừng có làm sổ!" Còn hễ nó biết nó hạ nổi đối thủ hì nó ngẫng đầu lên nó gáy ó o. Đó là nó muốn nói: "Cứ đá đi, tôi hạ kẻ địch trong nhang nhứt!" - Gà khôn dữ vậy sao tía? - Khôn chớ con. Hai Trình trỏ con gà Te và nhìn chung quanh, thấy không có người bèn tiếp: - Nếu gà Te đụng độ con sẽ thấy nó khôn cỡ nào. Nó ăn hai độ rồi, độ sau giống y như độ trước. Đang đá bỗng nó bỏ chạy, con kia tưởng nó chạy thiệt đuổi theo. Nó vẫn lủi đầu chạy, bất ngờ né ngang, con kia lỡ trớn chúi lúi, nó quay lại cắn đá hai ba đòn liền, rồi lại chạy tiếp. Con kia đuổi theo. Nó lại quay lại đá bất ngờ. Con kia bị cựa nặng chết tươi. Đó gọi là hồi mã tam thương của chiến tướng La Thành. Anh hùng hảo hớn đời nhà Đường đều sợ miếng này. Con phải đọc truyện Tàu thì mới biết. Hai Trình vừa giải thích cho con nghe vừa sai chúng đi làm chuyện vặt. Hai Trình bảo: - Mai nếu gà mình đụng độ, một đứa cầm dao miễng đưa cho tía làm cựa, một đứa ngồi coi chừng cho kỹ nghe. Đừng có lo ra ngó bậy bạ chỗ khác. - Coi chừng gì tía? - Coi chừng người ta thuốc gà mình chớ coi chừng gì con. Cả hai đứa bé tròn xoe đôi mắt, không hiểu. Hai Tình nói: - Con không được cho ai mượn bất cứ đồ gì của mình: hoặc cơm, chai nước, hộp miễng, khăn.. - Họ làm gì tía? - Họ sẽ trộn lúa vào cơm. - Lúa ăn đâu có sao tía? - Lúa của họ có tẩm thuốc độc chớ phải lúa thường sao con. Họ lấy nọc con nhện hùm ướp vô lúa đem phơi khô, hoặc có người tìm tới móng ó mài lấy nước ngâm lúa. Rồi vô trường nếu gà họ đụng độ thì họ tìm cách rải cho con gà kia ăn. Chỉ cần ăn một hột là chừng vài phút bàu diều sình lên không đá được, lớ quớ bị người ta phang chết. Bởi vậy khi tía và ông Hội đang bận làm cựa gà, các con phải coi chừng không cho kẻ lạ tới gần. Hai Trình bảo con vô nhà xin thịt cá trứng gà, và rau xà lách đem ra. Gã tài xế ca- nô định đem đi làm thức ăn cơm chiều, nhưng Hai Trình bảo: - Cho gà ăn trước đã! Hai Trình bảo lóc nạc cá ra xắc nhỏ bằng ngón tay cho con gà Te ăn, con Xám Son ăn thịt bò. Còn mình thì tư tay đập một hột gà gạt bỏ tròng trắng, rồi đưa qua lỗ bội. Con Tử Mị vốn đã quen cách ăn phong lưu đó, nên vừa thấy quả tứng đã chạy tới thọc mỏ vào, hút một hơi hết cả tròng đỏ. Hai Trình quăng ca- nô vỏ trứng rồi bưng đĩa xà lách thái nhỏ để các hiệp sĩ ăn "la- sét". "Ăn cơm chiều xong", bây giờ tới việc dọn chỗ cho các vị "kê hiệp sĩ" ngủ. Những thanh tre hình chữ T cũng được mang đi từ nhà đem lên lựa chỗ đất bằng phẳng đóng xuống còn cao chừng ba tấc xong đem gà lại nhốt. Như vậy nó sẽ có chỗ đậu như ở nhà, không lo lạ chỗ. Xong, Hai Trình cho gà uống nước. Chiếc nanh cọp bọng ông Hội dùng đong nước cho gà uống lâu nay, ông đã kỷ niệm cho ông Thôn Mười kỳ đi Bến Tre vừa rồi, nên hôm nay Hai Trình phải dùng ống trúc để đo lượng nước trút vào miệng mỗi hiệp sĩ.. Nước mứa đựng trong chai đem từ nhà chớ không phải nước sông lóng phèn. Khuya nay, Hai Trình sẽ còn bồi tiếp cho mỗi cậu một ống nhân sâm đặc cho gân cốt tăng sức bật. Đã tìm chỗ cho ba chàng, Hai trình vẫn chưa yên tâm. Còn việc canh chừng các điếm gà nữa chớ. Gà các tỉnh đến càng lúc càng đông. Họ đã hạ trại khắp khu vườn không còn khoảng nào bỏ trống, như một cuộc anh hùng hội để vua chọn anh tài. Nhưng lẫn trong các anh hùng kia, có những tên gian hùng. Tiếng gáy đủ loại, gáy nhằn, gáy óng, gáy khan của những chàng hăng độ trao đổi nhau râm ran tràn ngập khu vườn, hứa hẹn một ngày mai máu nhuộm sa trường. Các khách quí bên trong cũng đã xong tiệc. Họ kéo nhau ra vườn gà để bắt đầu cáp độ cho ngày mai, dưới ánh đèn măng sông xanh ngắt. Giai nhân tài tử dập dìu. Cụ áo dài khăn đóng sánh đôi với ông cà vạt cổ cồn, cụ giày hàm ếch lại cặp tay ông soọc tây giày da bóng láng. Họ tới đây để vừa khoe sang khoe giàu, đua tài đọ trí và sát phạt nhau một cách trịnh trọng. Riêng mấy chú từng bán nước mía xước, ổ, mận, dừa xiêm, kẹo đục, cà rem cây, và những chị bán chè cháo, bánh cam, bánh còng, thì an tâm nhìn sự sang giàu lấp loáng trước mặt. Tưởng có thể quơ chụp được nhưng vốn an phận, họ không bao giờ nghĩ tới. Mai này khi các ông lớn ông nhỏ kia tuôn bạc ra như mưa thì họ chỉ bình tỉnh ngồi nhặt từng xu với niềm hạnh phúc trần đầy. Cáp gà là một nghệ thuật không viết ra thành văn chương như sách dạy toán được. Đó là một xảo thuật bao gồm oán học lẫn tâm lý học và "gà nòi học". Con Xám gác chút vai, con Ô thiếu chút cựa. Vậy là "xính xái" vô độ được rồi. Nhưng đâu phải chỉ có bấy nhiêu. Nếu chỉ có bấy nhiêu thì đời đâu cần những quân sư như tay nghề Bến Bắc. Đá gà là một trò chơi trần tục, nhưng mang một ý nghĩa cao thượng. Người chơi không ngần ngại nhân cách hóa, thậm chí, thần thánh hóa con gà, mục đích cuối cùng là xua nó vào chỗ chết để đầy cái túi bạc của mình. Ngoài các vảy nghề, cựa độc, người ta còn phải đóng kịch để bịp đối phương, làm trò "chín hấu mại hơi", trong bụng ưng rồi mà ngoài mặt còn làm dày làm mỏng để chọc tức làm cho đối phương nóng tính nhào vô chiếc bẫy sập của mình. Phải có cò mồi "làm hộp" nghĩa là giả bộ yếu thế để đối phương tưởng lầm mà hăm hở xôn g lên. Phải biết biến hóa gà nghề để đối phương lầm là gà niềng mà ký sổ mau mau. Phải biết làm cho con gà nghề từng ăn nhiều độ nghiêng trời lệch đất thành ra một con gà tèm hem như gà chết, phải biết nhuộm lông xám ra Ô, nhuộm điều ra Ó, để giấu tông tích con nhà nghề. Vành ngoài bảy chữ, vành trong tám nghề. Thôi thì lắm màn lớp, mạnh ai nấy đặt ra diễn lấy. Có thể nói trường gà là một sân khấu đẫm máu..gà, có khi máu người, một trung tâm chứa đựng đủ mưu kế, đủ các ngón lừa bịp. Đó mới chỉ nói qua màn cáp gà. Chưa nói tới đá. Bữa nay cáp được bốn độ cho ngày mai. Nếu đá xong cả bốn mà trời còn sớm thì cũng có sẵn gà để đá tiếp. Cả mấy trăm anh hùng tứ xứ thì chọn ra một vài cặp xứng đôi nào có khó gì. Các chủ kê được kê tên vào "Phong thần bảng" đêm nay sẽ tóc bạc như Ngũ Tử Tư vì lo âu quá mức: Ngày mai nên dùng chữ nào nghề nào? Chủ trường gà biết cái tâm lý đó nên đâu có thể để cho thời giờ vô vị trôi qua trong không khí lạnh lẽo của đồng quê. Đã có những sòng bài cào, những bàn lắc bầu cua tụm năm tụm ba ngoài vườn, ăn thua từ nửa xu trở lên. Đã có những sòng tứ sắc, thích cầu, sát phạt nhau từ bộ lư trở xuống. Bên cạn đó, để cho những tâm hồn nghệ sĩ khỏi bơ vơ vì không bến đỗ thì có những màn ca cải lương do các nam nữ tài tử diễn. Hai Trình bảo mấy đứa nhỏ và gã tài xế ca- nô đem đệm ra đậy ba chiếc bội kẻo gà bị nhiễm sương rồi mới đi coi hát. Chốc nữa hát xong, cả ba phải về lật nốp ngủ chung quanh bội gà, để đề phòng kẻ trộm và điếm gà. Bọn này còn đáng sợ hơn kẻ trộm. Còn mình thì túc trực coi chừng từng ly từng tí ba vị chiến tướng nhà. Bộ ván gõ phía bên trái trong nhà lớn thu hút khán giả nhiếu nhất. Mấy khi được xem hát miễn phí Các nam nữ tài tử do ông Huyện mướn từ rạp thầy Năm Tú. Một nữ tài tử và ba tay đờn kìm, cò, tranh. Người nữa tài tử mặc áo dài lụa đen mình khô bông ướt, quần lục sạn trắng ngồi trên ván vừa ca vừa ra bộ ăn theo đờn. Giọng cô réo rắc vang vang cùng tiếng đờn: Tứ Đại Phụng Nghi Đình Lũ Phụng Tiên chạy theo cản lại Hỏi quan Tư Đồ làm sao Đã gả duyên với ta khi trước Mà lại quên lời ga? Đưa gả cho Đổng Công? Tư Đồ tỏ thủy chung (Lữ) Bố giận căm lòng này.. Cô chau mày và quơ tay tỏ vẻ giận dữ theo câu ca làm khán giả thắt ruột. Bài ca vừa dứt thì bạc giấy cắt từ các phía bay tới chỗ giàn đờn ca như bươm bướm. Ba ông thầy đờn và cô tài tử cúi đầu một lượt tỏ vẻ cám ơn. Ông Hàm Kiệm vuốt râu gật gù: - Cô ca nghe thiệt hay, làm tôi nhớ khi tôi còn trẻ có lần đi coi hát ở Saigòn tôi có nghe cô Năm Phỉ ca một màn đâu hồi 1922- 1923 gì đó. Ông hội Đông Hoài tiếp: - Vậy thì bán Hàm phải xem cô Phùng Há hát cặp với cô Nam Phỉ. Cô đóng vai Lữ Bố còn cô Năm Phỉ đóng vai Điêu Thuyền. - À đúng! Thiệt là cặp đào kép độc nhất vô nhị, từ đó đến nay tôi chưa thấy ai bì. Bỗng ông hội Đồng Bình lên tiếng: - Chẳng hay hồi cụ Hàm xem cô Phùng Há hát, cô ấy có đi cà nhắc chưa? Ông Hàm Kiệm vuốt râu chòm râu dài bạc phếu, như để ìm lại kỷ niệm xưa, một lát ông gật gù: - À, phải tôi nhớ ra rồi! Năm đó hát ở chợ Vĩnh Kim, hình như gánh Nam Đồng Ban, diễn tuần "Kim Kiều Hạnh Ngộ". Hồi đó chưa có rạp như bây giờ. Chợ náo có gánh hát tới thì làng dựng sân khấu ngoái trời mà hát. Sạp thì lót bằng miếng mỏng miếng dày do đó cô đào hát bị sụp, chân kẹt trong kẻ ván kéo không ra. Ai đâu có biết, thấy cô nhăn mặt, nước mắt lả chả thì tưởng cô khóc theo trong tuồng, nào ngờ cô bị nạn. Vậy mà cô bấm bụng hát hết lớp, bỏ màn người ta mới đem cô xuống thoa bóp thuốc. Cô có tật chân từ đó, không phải cha mẹ sinh. Nghe ông Hàm kể, ban tài tử nhìn nhau. Chính họ là kẻ trong nghề mà cũng không biết sự tích. Đêm càng khuya tiếng đờn ca càng réo rắt, khán giả càng đông. Sòng tứ sắc thì âm thần đọ trí, còn khách văn chương thì cạn bầu Lý Bạch ở góc nhà im vắng bên kia. Trong lúc đó tiếng gà bên ngoài vọng lại như nhắc cho mọi người rằng canh sắp tàn ngày sắp đến. Ấy là thời khắc ra quân. Một tiếng còi tàu từ sông Cửu Long vẳng lại làm cho bầu không khí u tịch của vùng quê rộn lên cái chí giang hồ. Một chú gà cất tiếng gáy hùng dũng đáp lại gữa đêm khuya.
Xuân Vũ
Buồng Cau Trổ Ngược
Chương 24
Ông chủ trường gà vẫn với bộ áo dài đen nút ngọc thạch viền vàng bước ra giữa vòng bồ cất tiếng sang sảng: - Chủ trường xin kính cẩn chào và vấn an quí vị. Xin cảm tạ tấm thạnh tình của quí vị đẽ dới gót ngọc tới đây. Qúi vị cũng biết đất này là nơi phát tích Đức Tả Quân là người hâm mộ trò chơi gà nòi trước chúng ta. Chúng ta noi dấu người xưa để cho trò chơi này không bị mai một và càng hưng thịnh hơn. Muốn vậy phải chơi cho đẹp. Muốn đẹp phải có kỷ cương, trước khi mở màn, tôi xin phép trình bày qua mấy điều qui trường. Thứ nhất: Theo phép đá gà con nào bị đá chết tại chỗ thì kể thua. Con nào đang đá bỏ chạy hoặc không kêu mà bắt nhử lại ba lần không đá, cũng kể thua. Thứ hai: Hai con bị cựa, đều nằm dưới đất, cho bắt ra sửa lại, đem vô nhử hể con nào mổ cắn được là thắng.. Nếu cả hai đều không mổ cắn thì huề. Thứ ba: Nếu gà rót thì chủ kê phải xin nhang rót, bao giờ hết nhang rồi mới bắt đầu tính ăn thua. Thứ tư: Trường hợp đọ gà chiều gần tối thì do thỏa thuận của hai chủ kê, đá đèn hay mai đá tiếp hoặc huề. Ông Huyện nở một nụ cười đưa tay trỏ chữ công vạch bằng vôi trắng xuyên ngang lòng trường và nói: - Mỗi sư kê ngồi ở một đầu chờ nghe lệnh "thả gả" khi đó mới được thả. Thả bằng cách ngay thẳng không được gian lận làm phù phép ám trợ cho gà mình. Khi đã thả thì "buông đuôi ăn trót" nghĩa là tính ăn thua ngay từ khi hai con gà nạp cái thứ nhất. Ông Huyện tiếp: - Còn "nước đá và nước nghỉ" làm bằng nhang. Hễ nhang nước cháy hết, sợi chỉ bị đứt đồng xu rơi xuống dĩa nghe cái "keng" thì hai bên bắt gà ra om. Khi đồng xu lại rơi nghe tiếng "keng" kế tiếp thì đó là hết nước nghỉ, bắt đầu đá trở lại. Cứ thế. Ông Huyện công bố hết các điều qui trường, thì lại có người hỏi: - Dạ Ở trường gà này có lệ thua vớt không ạ? - Đó không qui định, nếu muốn thì trước hoặc trong khi đá hai bên chủ kê phải cùng nhau bàn bạc và quyết định, chủ trường không can thiệp. Độ gà thứ nhất bắt đầu. Gà Chuối Trắng của ông Chủ Kỷ ở Rạch Cầm đụng với con Điều Lau của ông Cai Kèn ở chợ Mỹ Tho. Con nào cũng cựa như gươm, phụng vĩ như tiên nữ. Tiền độ 2000 đồng. Bên gà Chuối do ông sư kê già đầu bạc om nước. Vùng này đều cho ông biệt danh "Hoa Đà tái thế" trong một độ gà ông bị chém nằm ngay dơ cán cuốc giữa đường. Tưởng phải hốt bạc.. đồn vô túi người ta. Nhưng may, hết nhang đá. Ông bắt ra o bế, lúc trở lại gà của ông tuy kiệt sức cũng cố cắn đá và chỉ một phát chém chết đối thủ phục hận cho chủ. Sau khi lượm bạc, ông vừa bồng con gà ra khỏi vòng trường thì than ôi, nó đã hồn về chín xuối. Nó chết sau địch thủ không đầy một phút. Kỳ này ông om nước cho gà ông Chủ kỷ, hàng xáo đá bên ông Cai Kèn thấy mà gờm. Nhưng ông Cai Kèn lại có bạn tri âm là ông Bếp Thọt, cả hai cùng đi lính Pháp thời Đại Chiến 14- 18 cùng về hưu và cùng chơi gà nòi. Ông Bếp Thọt bị ngựa đạp bên Tây nên có tật chân đi cà thọt. Ông cũng là một loại sư kê ác liệt. Ông sử dụng thuốc Tây để trị bịnh hoặc hồi sức cho gà chớ không theo lối âm lịch nhân sâm, thuốc Bắc, lá ổi, là muồng.. .. Vô nước nạp, Chuối và Điều như cặp phụng bay múa làm hàng xáo la ó không ngớt. Đến nước nhì vẫn cầm đồng. Con Chuối bị vài vít trong nách, con Điều bị đá sứt hàm hạ cắn mổ không được, cứ đá tạt cầm chừng nhưng Chuối lại bị đuôi cả hai mắt. Tuy còn khỏe nhưng không thấy đường cứ đứng lớ ngớ chờ hứng đòn. Vết thương ở lường con Điều chảy nước ròng ròng còn con Chuối thì một cánh bị xệ. Thương tích hai bên đều nặng như nhau. Cũng may hết nhang đá. Hai ông sư kê bắt gà nhà ra làm phù phép. Ông Hoa Đà treo mí mắt con Chuối lên nhưng mắt bị lọt tròng không tài nào thấy được? Đem vô nhà "ráp hai gà lại, ngực cụn ngực, đầu giao đầu" để hai bên chọc tức nhau mà đá. Nhưng không con nào còn hăng cả. Hai ông bèn thả gà. Con Chuối Văn Tiên lớ ngớ bị con Điều sứt mỏ quăng một phát, hít hai cựa vô cần cổ. Con Chuối quẹo ngang như ghe đang căng buồm bỗng đứt lèo đứng xoay tròn như vụ. Con Điều đá tiếp mấy phát, con Chuối vác cái cần gục mà chạy lủi giấu đầu vào vách bồ. Ông Hoa Đà phù phép bắt ra để nhử lại. Ông vừa om con gà lên vừa hút máu bầm đen trong cổ con Chuối, tay xoa, miệng hà và lại thả xuống, nhưng con Chuối vẫn đứng xoay tròn vì bị cựa đâm vào khớp xương giữa cổ. Ông Chủ Kỷ thương con gà bảo Hoa Đà bồng lên luôn và chịu thua. Ông om con Chuối trên tay rưng rưng nước mắt. - Ba sẽ cho con dưỡng già tới chết. Đến độ thứ hai Bạch Nhạn Bạc Liêu của Hội Đồng Cự đụng với Xám Bến Tre của Hội Đồng Hoài Thật là kỳ phùng địch thủ, tướng ngộ lương tài. Con Nhạn Bạc Liêu là con gà ế độ vì vùng Hậu Giang đều chạy mặt, không ai dám cáp với nó. Do đó nó được đem lên vùng Tiền Giang nơi không ai biết. Xám Bến Tre của Hội Đồng Hoài là con gà nghề nhưng không có vảy lộ ra, cựa đinh nhỏ chột là loại cựa chém chết, còn tướng mạo thì thường thường không có gì đáng sợ. Bởi vậy khi Hội Đồng Hoài gật đầu chịu đá thì bên Nhạn Trắng phủ sổ tức khắc. Phe nhà bao luôn, không một tay hàng xáo lạ nào chen vô được. Ai cũng biết dân Bạc Liêu Rạch Giá chơi bời bạc kí bạc thước, dân Bến Tre Mỹ Tho sang trọng nhưng không tới cỡ đó. Ông Hội Đồng Hoài thấy sổ ghi mười lăm ngàn thì hơi run trong bụng. Nhưng chiến tướng đã cầm cương lên ngựa có lẽ nào lại bái mọp qui hàng? Ông bèn khều ông Huyện ra ngoài và năm phút sau trở vào phủ sổ không kêu gọi hàng xáo đóng góp một cắc. Ông Hội Đồng Bình mộ danh anh hùng Bến tre nên ngỏ ý muốn chia bớt một ngàn, nhưng ông Hội Đồng Hoài chỉ cảm ơn bằng nột nụ cười và cúi đầu. Độ gà nghiêng ngửa, cả trường xôn xao. Tỏ nhang nước, ông Huyện kêu hai sư kê gà vào dỏng dạc hô: "Sửa soạn!" rồi ông giơ tay lên đánh xuống: "Thả gà!" Ông hội Đồng Hoài vừa ra mé sông trở vô ngồi thì hai con Xám, Nhạn đang trong vòng nước nạp. Đồi gà bay múa như làm trò ảo huật trước hàng ngàn tia mắt chĩa thẳng vào mỗi cử động của chúng để hoan hô hoặc than thở. Ai cũng nhận ra con Bạch Nhạn Bạc Liêu quí tướng vô cùng, chân trắng mỏ trắng lông như tuyết, màu trắng làm cho nổi bật làn da đỏ ở cổ và hai bắp thịt đùi. Riêng cặp cựa thì nhà nghề vừa liếc qua cũng đủ ớn xương sống: Đó là cặp song đao độc địa của một tay thiện chiến rõ ràng đã có cô hồn. Do đó mà ế độ Ở miệt Hậu Giang. Con Xám Bến Tre trông sút hơn vài phân. Qua nước nạp, Bạch Nhạn áp đảo Xám Bến Tre bằng nhiều đòn phủ đầu. Xám bị hai lần văng vô vách bồ phải dùng đuôi gượng đứng dậy. Sang nước thứ hai, Xám có vẻ ngán chạn nên rùn gối hạ sát cần xuống đất soi vảy con Bạch Nhạn chớ không chịu phóng đòn. Hàng xáo lẫn chủ kê bên Bạch Nhạn chồm vào quơ tay tua tủa thách bên Xám. Bạc đi từ ăn tám đã hạ xuống ăn sáu những tay nhát gan (hoặc lanh lợi) bên Xám bắt đầu giằn bớt để lội qua bên Bạch Nhạn. - Đâm yết hầu nó con! Đó đa! - Khai vựa lúa nó con! Đó da! Há Há.. .. - Chém ông Địa nó con! Ché.. ..ém! Những tiếng thúc giục cười ré trợ lực cho Bạch Nhạn. Quả tình Bạch Nhạn quá hay. Nó nhảy cái nào cái nấy nhẹ như lông nhưng Xám đều rớt máu. Xám thỉnh thoảng mới lủi vào cánh Bạch Nhạn lò đầu lên cắn sỏ đá được một miếng vỉa tối. Bộ bạch giáp bạch bào của con Nhạn đã bắt đầu trở hồng nhưng chưa bị vết tử thương nào. Bất ngờ Bạch Nhạn đâm ngay Mã Kỵ của Xám. (Đó là ngay trên mô lưng chỗ người cưởi ngựa). Co lẽ trúng thấu phổi nên Xám bị máu trào lên bít họng kêu "khẹt khẹt" và mỗi lần lắc rảy cái đầu thì máu văng ra có đốm trên mặt trường. Xám lại bị đâm trái chanh xệ cánh, cổ họng kêu cà tọt cà tọt. - Bồi thêm một dáo nữa con! - Ông hội Đồng Cự tra mắt kiếng chồm hẳn vào để nom cho rõ và khuyến khích thêm gà nhà. Bất thần con Nhạn phóng thêm một đòn nữa, ông Hội Đồng Cự vổ đùi kêu: - Chém gần Giao Long con Xám rồi. Quả thật, sau nhát cựa mặt mũi con Xám đen xạm lại. Có cố kèo địch thủ để khỏi gục cần nhưng máu từ trong họng nhỏ ra có giọt. Bạc từ ăn sáu xuống ăn năm. Đồng xu bất thần rới đánh keng cứu tinh con Xám. Trong khi hai ông sư kê om gà, hàng xáo vẫn quăng. Không có ai bắt bạc của Bạch Nhạn chỉ có giằng bớt bên Xám. Nói chung hàng xáo rùng rùng "xăn quần" lội qua bên Nhạn để tìm đường sống.. Ông Hội Đồng Cự nhướng ông Hội Đồng Hoài nói giọng mỉa mai: - Con Xám đổ mái tốt lắm! Huynh có muốn thua vớt, tôi cho liền! Ông hội Đồng Hoài nảy giờ ngồi méo mật. Mười lăm ngàn đồng đuâu phải ít. Một mùa lúa ruộng bay vèo. Mồ hôi chảy dọc hai bên thái dương nhưng ông không lo sợ thiên hạ nhìn thấy cái cử chỉ có thể làm lộ tẩy bụng dạ mình.. Ông móc thuốc ra hút và lắc đầu đáp: - Tôi thua thì thua nhưng nó đâu có chịu vớt anh Hội. Đem nó về nhà, chỉ cho đổ mái sợ nó phiền. Ông Hội Đồng xem đồng hồ rồi quay bảo đam nha trảo: - Đứa nào ra ghe lấy bình trà vô cho tao. Tên nha trảo chạy đi rồi trở vào, ông hỏi: - Nước còn đầy bình không? - Dạ nước đã bắt đầu "giựt" rồi. Qua câu trả lời đó ông Hội Đồng Hoài biết thời cơ đã tới. Qua nước ba con Xàm còn bị áp đảo. Bên Nhạn vận phóng bạc tua tủa. Thấy con Xám khom sụp lại có lúc gượng dậy rảy nhiều ngón làm con Nhạn xiển niển, nên bạc vẫn mức ân năm nhưng hàng xáo bên Xám vẩn bỏ bồ nhà lội qua Nhạn đục mưa. Ông Hội Đồng Hoài bảo đám nha trảo: Ai giằn ai quăng, hãy bắt hết cho tạ.ao! Ông vừ nói dứt lời thì linh như miễu, con Xám phang một hèo đâm đùi con Nhạn. Nhạn trở thành Trương Nhứt Túc cà thọt một giò nhảy nhẹ xều và té lệt bệt, đứng không vững nữa. Con Xám bồi liên tiếp, con Nhạn ngã lăn, gượng đứng dậy và bị đá ngã vì bị mất chân chịu Bộ bạch giáp của con Nhạn trở thành hồng hào. Ở nước hai nó oai phong bao nhiêu thì ở nước này trông nó thê thảm bấy nhiêu.. Không ai hiểu tại sao con Xám trở lại kèo trên như vậy. Ông Hội Đồng Hoài quèo ông Hội Đồng Cự, trả đủa: - Con Bạch Nhạn còn đổ mái được lắm! Huynh có muốn thua vớt không? Ông Hội Đồng Cự tức ói máu nhưng chỉ cười mát: - Cờ còn nước mà huynh! Sang nước tư con Nhạn bị một cựa ở nách non chắc cũng lũng tới phổi nên máu trào ra miệng như con Xám lúc nảy. Gà Linh ăn cựa nào trả cựa nấy. Đến nửa nước tư, Bạch Nhạn chạy và la áo áo vì bị tiếp một cựa vào hang cua. Ông Hội Đồng Hoài ngồi tĩnh khô chờ chủ trường tuyên bố Bạch Nhạn thua để lãnh ngành thầu. Sang độ thứ ba gà của ông Hội Đồng Bình Sa Đéc đụng con Xanh của cậu Tư Francois, con của ông Hàm Sung. Cậu Tư đi Tây học không biết đổ bằng gì, chỉ thấy mang về một cô đầm mướn phố lưu trú ở Mỹ Thọ. Rồi ít lâu sau cô ta biến mất. Cậu Tư cưới con gái ông Cai Tổng giàu sang nhất vùng. Dân đồn rằng một hôm nghe tên cướp đánh một nhà giàu gần đó, bà Tổng sợ đánh lây tới mình bèn hốt vàng vô một cái ô ăn trầu bưng chạy xuống ghe hầu để đi lánh nạn. Đến chừng tới nơi con gái mới hay bà má chỉ mặc áo dài quên mặc quần. Cậu Tư đã giàu lại như chuột sa hũ nếp nên không lo mần ăn chỉ đánh bạn với ả Phù Dung. Cậu đã có bài nhất Á Phiện (Tây gọi là Regie d Opium viết tắt RO) nên người đời đặt cho cậu Rư Ro (Ro có nghĩa như trên, vừa có nghĩa là hút nghe "ro ro") thay vì gọi cậu Tư Francois. Cậu Tư Ro đến trường gà với đủ đồ nghề và em út phục dịch. Cậu nằm mẹp trong buồng hú hí với ả Phù Dung. Khi cáp gà em út chạy ra chạy vô trình cho cậu rõ. Hễ cậu đồng ý thì mới ra xem lại lần chót để làm sổ, làm sổ xong cậu Tư Ro mới ""ngự" xem độ gà. Nhưng chốc chốc em út phải đưa ống nhựa vào cho cậu "ro ro" ba sợi. Cậu Tư tuyên bố phủ sổ năm ngàn đồng kỳ dư hàng xáo muốn đá bao nhiêu thì nhào vô. Hội Đồng Bình thách bảy ngàn. Cậu Tư vừa rít vừa gật... Điệu nghệ đá gà không cần giấy tờ rườm rà. Một cái gật, một phát ngoéo tay là coi như "cựa chém cột" rồi. Ở trường gà có bịp, có bùa, có cả thuốc độc nhưng ăn thua rất đàng hoàng,, không chém chạy. Hội Đồng Bình là tay không vừa. Ngoài kinh nghiệm lão luyện ông còn có gan đá những độ mà thầy gà đều lắc đầu, nhưng ông thắng, thế mới kỳ. Hai Trình ôm gà vào. Đây là lần đầu tiên Hai Trình đến một trường lớn ngoài sức tưởng tượng. Nội cái nhìn thấy ông này ông nọ sang trọng quá lẽ Hai Trình cũng ngán chạn rồi. Tuy bồng con linh kê trên tay mà Hai Trình cũng run run, khớp. Nhìn sắc mặt của Hai Trình, Ông Hội Đồng biết trong bụng. Ông vỗ khẽ bảo: - Đừng có khớp, em! Thầy Năm đứng bên cũng trấn tĩnh: - Độ này mình ăn chắc. Xưa nay thầy Năm nói ít sai. Chính thầy Năm đồng ý ngay khi ông Hội chịu làm sổ. Bây giờ đích thân ông làm cựa cho gà nhà. Ông rỉ tai Hai Trình: - Tôi coi gà bển rồi. Nó có vảy khắc cựa. Chừng nước ba, nó sẽ gãy một cựa chú coi. Gà thả vào trường, hai con nạp túi bụi như mưa bấc. Gà Hai Trình té hai ba cái, cánh xoài ra như võ sĩ bị đánh đo ván, giăng tay. Cậu Tư Ro gật gù và liếc ông Hội Đồng. Cậu đưa tay ra ý muốn quăng bạc với ông. Ông hỏi: - Ăn mấy cậu Tư? - Muốn mấy cũng được. - Gà còn đang nghiêng ngữa. Ông Hội nhìn da mặt gà mái ấp của cậu công tử đất Sầm Giang mà nghĩ thầm, vội gì, cậu Tư! Thằng oắc con này đâu mọc mặt ra đây, sao dám phách lối vậy? Nhưng ông Hội giữ bình tĩnh. Đó là một đức tính hàng đầu của hiệp sĩ gà, không nóng mặt hay bị cuốn vào những cuộc phiêu lưu. Hàng xáo la ó tán thưởng con Xanh của cậu Tư bể trường. Con Xanh đá sỏ rất ác. Đòn nào của nó cũng làm cho đối thủ quay mòng mòng, thậm chí té nhủi, té ngửa và lần té nào cũng soải cánh, đứng dậy rất vất vả. - Ăn năm, ăn sáu đấy! Cả phe Xanh rào lên, tay chìa ra lởm chởm như bập lá, thách bắt. Vì con Xanh đá quỵ đối thủ không đứng dậy được. Cái đầu lại cụp xuống đất hình như không ngóc đầu lên nổi. Hai Trình la lớn: - Đứng dậy con! Đấm vô chổ tử nó con! Như nghe tiếng thầy gọi, con gà bật đứng dậy và đá luôn ba phát bất ngờ vào con Xanh làm nó bật lui mấy bước liền, nhưng nhờ cái đuôi của nó chống lại nên khỏi té ngửa. Hàng xáo lại reo cười và tiếp tục quăng bạc từ phía xanh. Bên kia chỉ có vài cánh tay đưa ra bắt. Độ gà kéo dài tới xế, vài người sốt ruột bỏ ra ngoài xước mía, cạp dưa hấu hoặc ném xu lẻ vào bàn bầu cua. Càng ngày con Xanh càng lấn lướt. Gà Hai Trình càng té, nằm mẹp có lần vài phút đồng hồ... Mỗi lần om nước Hai Trình tìm vết độc nhưng vẫn không thấy. Vào cuối nước tư con Xanh nhảy chân không một phút nhẹ bỏng rồi một vật gì như nửa điếu thuốc bay văng nên không để ý, đến lúc sư kê của cậu đến trước mặt, than thở: - Con Xanh của mình xuống cựa rồi cậu Tư ơi! - Hả? -Cậu Tư buông bửu bối, trợn mắt. Sư kê đưa cho cậu cái cựa con Xanh. Gãy tận gốc. Cậu Tư chờ cho hết nước, xin cho chắp cựa giả. Nhưng ông chủ trường xua tay: - Qui trường không cho phép. - Không phép thì tôi không đá nữa! Ông chủ trường nghiêm nét mặt: - Cậu nói vậy đâu được cậu Tư. Thân sinh của cậu có chơi gà chung với tôi cả chục năm, ông không hề nói như cậu. Ở đây còn có nhiếu bậc trưởng thượng chớ đâu phải mình cậu mà cậu nói ngang như cua vậy. Cậu Tư xui rí không hó hé thêm tiếng nào. Vô nước năm con Xanh vẫn đá mạnh còn đối phương thì càng nằm. Cậu Tư cười hắc hắc: - Một cựa như độc kiếm, chém cũng chết chớ.. ..hớ hớ! Gà Hai Trình bị một đòn và nằm mẹp luôn không dậy nữa. Cậu Tư đứng phắt lên giơ tay. - Ăn một đây. Ai bắt một trên cặp trở lên thì bắt. Dưới một trăm thì de... ẹp! Mọi người ngơ ngác. Ông Hội Đồng cười khảy: - Tôi bắt cho cậu hai trăm cặp được không cậu Tư? - Tôi tặng lại một bộ lư cho ông Hội về đường ... há há! Thiên hạ hối hả tìm ngõ hẹp đường lầy mà lội qua cho bằng được bên gà cậu Tư. Không rõ trước mắt. Con Xanh cứ việc dẫn đòn. Nó cắn cánh, cắn lưng, cắn đuôi, cắn mòng, xách cổ đối thủ lên đá. Thậm chí leo cả lên lưng đối thủ làm cả trường cười ồ ồ: - Gà đạp mái, gà trống đạp mái gà trống. - Ông Hội Đồng bị cậu Tư đạp. - Gà ông Hội rớt mồng rồi! Như bị nhục mạ và nghe chủ bị chế giễu, con gà Hai Trình đang nằm xoải cánh bỗng đứng phắc dậy. Rẹc! một phát nhẹ hửng. Con Xanh bỗng ngã gục, mỏ cắm xuống đất rồi bật ngửa, hai cánh giăng ra, hai chân chòi lia, thân hình quay tròn như ghe gãy bánh lái giữa dòng nước xiết. Con Xanh bị chém ngay chổ tử nghĩa là yết hầu. Đúng như lời sư kê gào "ra lệnh" lúc nảy. Nó là linh kê chăng? Ông chủ trường tuyên bố ông Hội Đồng Bình thắng độ. Hai Trình nhảy tới bồng con gà áp mặt vào mình nó khóc hu hu: - Con chết chắc ba cũng chết theo con ơi! Trong lúc mọi người đang sửa soạn độ mới thì ông Hội Đồng Bình quèo ông hội Đồng Hoài xuống ca- nô giải lao. Ông Hội Đồng Bình nói: - Lần xuống Bến Tre tôi có xuống Thôn Mười. - Còn hai cây số nữa tới tôi, sao anh chịu khó lội chút nữa? Bàn qua tính lại một hồi, Ông Hội Đồng Bình hỏi: - Con gá Xám của anh.. .. hì hì...... xin lỗi, anh cho tôi nói cái vảy nghề của nó ra không? - Nó chỉ nát gối hai hàng trơn, đâu có vảy gì nghề. - Thôi mà huynh. Đệ đây tuy kém huynh nhưng cũng biết chút ít chớ đâu có "mù chữ"! - Tôi nói thiệt mà, đâu anh chỉ cho tôi xem! - Hồi nảy lúc con Xám đang bị kèo trên anh có biểu người xuống ghe coi bình trà đầy hay lưng phải không? - Tại tánh tôi ghiền trà. - Hì hì.. .. Anh biểu vậy có nghĩa đi coi nước ròng hay nước lớn chớ không phải vụ trà! - Nước ròng lớn là để dễ bề lui ghe. - Đâu phải huynh! Con gà huynh là gà đá nước ròng. Cho nên đáng lẽ đá độ tước, huynh kèn cựa đá độ sau cho đúng nước ròng. Người ta không thấy vảy nghề của nó tưởng nó là gà phàm, tuôn bạc ra là thua tự vận luôn. Loại gà này chỉ có chủ và sư kê biết tánh thôi, ngoài ra không ai. Nó không có trong Kinh Kê lẫn Kê Kinh. Ông Hội Đồng Hoài đang nâng cốc trà lên miệng, bỗng đất xuống mâm chấp tay xá xá: - Tôi phục đại ca sát đất. Tôi đã ăn ba độ mà chưa ai biết cái ngón bí ẩn của nó. Trận vừa rồi tôi sợ thằng oắc con không đủ tiền chung. Nếu không tôi sẽ đậu thêm với anh một chồng nữa. - Anh không thấy gà tôi té lệt bệt nằm ngay chừ à? - Đến nước thứ ba tôi mới nhận ra. Ông Hội Đồng Hoài nghiêng sát tai ông Hội Đồng Bình: - Nó là con Tử Mỵ Linh Kệ. Nó không ngủ trên cây mà nằm dưới đất soải cánh ngay cổ như gà chết phải không? Phải không anh chịu thiệt đi rồi mình sẽ kết bạn gà với nhau. Ông Hội Bình sửng sốt một cách sung sướng: - Ông anh quả là bậc đại hảo hán trong làng gà. Ông Hội Đồng Hoài rẻ ria mép và tiếp: - Nếu gốc Cao Lãnh thì gan nó trắng. Tướng nó không có trong Kinh Kê, Kê Kinh, nghĩa là con linh gan trắng tên là Tử Mỵ. Trên đời này có lẽ có một con thôi. Ông Hội Đồng Hoài tiếp: - Ông già tôi bảo là hồi ông nội tôi còn trẻ có đi lính gan trắng trong cơ của ngài Tả Quân được ngài dạy thế. Chớ cỡ mình biết sao nổi chuyện đó. Ông hội Đồng Bình nói: - Tôi ở tại gốc mà tôi không biết, còn tôn huynh ở xa mà lại rành. Ông Hội Đồng Hoài tỏ vẻ khiêm tốn: - Cái vụ gà này càng chơi càng dốt bạn à. Không thể nào một người biết hết nổi. Một lần tôi lên Saigòn chơi, tôi có vô các hiệu sách để tìm tờ báo Nông Cổ Mín Đàn. Ông Hội Đồng Bình cũng là tay học thức nhưng nghe ông Hội Đồng Hoài nói thì bụng bảo dạ: "Ông nội này quả là hảo hán gà nòi!" nên không sợ mất mặt, bèn hỏi: - Nông Cổ Mín Đàn là báo gì vậy thưa đại huynh? - Đó là tờ báo chuyên khảo cứu về súc vật như gà qué, lia thia, ve ve, chim chóc. Trong đó có một số xuất bản năm 1902 in quyển Kê Kinh của cụ Nguyễn Phụng Lâm, để xem lại và so sánh coi có điểm gì khác với Kinh Kê hay không. Ngoài ra còn báo Ánh Đèn Dầu cũng có nhiều bài khảo cứu về gà nòi. Tuy là cùng nói gà nòi nhưng hai quyển có thể khác nhau. Ông Hội Đồng Bình tỏ sự vui mừng ra mặt: - Tôi có quyển Kê Kinh bằng chữ Tàu của Thôn Mười ở Cổ Cò mới tặng. - Tôi biết, Mười là con ông Ban Biện Phó Tổng. Tôi có đến đó chơi, nhưng không biết y có sách đó. - Để tôi đưa cho huynh xem. - Không sợ lộ bí quyết nhà nghề à? - Tôi nghĩ Kinh Kê hay binh thơ Tôn Võ cũng chỉ là những nét lớn để mình nghiên cứu chớ không phải nhứt nhứt phải nghe theo. Có những điểm trong Kinh Kê không thấy nói, có những điểm Kinh Kê dạy nhưng không nhất thiết mình phải học nguyên xi. Đá gà chẳng khác chi đánh giặc, mưu trí rất cần. Ông Hội Đồng Hoài gật gù: - Đúng lắm. Không có luật nào không có ngoại lệ. Thí dụ như gan gà tr ắng đâu có trong Kinh Kê nhưng nó lại có ở Cao Lãnh. Tôi nghĩ đó là gốc gà ông Cả Hiển, nhạc phụ của nhà báo Diệp Văn Kỳ ở trên Saigon. Lên Saigòn kỳ sau, tôi sẽ tìm ông ta nhờ bươi móc dùm tờ Nông Cổ Mìn Đàn và tờ Ánh Đèn Dầu. Bận về tôi ghé qua Cao Lãnh để tìm gốc gà ông Cả Hiển mà tôi tin đó là giống gà gan trắng độc nhất vô nhị trong làng chơi gà. Sẵn dịp gặp một nhà bác học về gà nòi, ông hội Đồng Bình hỏi luôn: - Tôi nghe nói nhiều vùng đã có lai gà Ấn Độ,, Mã Lai, Xiêm La qua gà ta, đẻ ra một loại gà đá hay như gà rừng. Vậy xin lỗi, đại huynh đã thấy chưa? Ông Hội Đồng Hoài nói: - Theo tôi thì gà nòi chỉ có hai giống. Một là gà cựa, hai là gà đòn. Gà cựa trứ danh là gà Cao Lãnh. Còn gà đòn trứ danh là gà Bà Điểm. Nó có thể đá một đòn đối thủ gãy cổ chết ngay. Còn nói về nước lì hì ôi thôi, hết chỗ chê. Bị chém chết thôi chớ không chạy. Tôi có nghe nói gà Bà Rịa cũng lì dữ lắm. Mái Bà Rịa có đúm râu dưới cằm. Tôi muốn tìm một con để đổ giống nhưng không biết ở đâu có. Hai vị hiệp sĩ gà nòi càng bàn bạc càng tương tri, nhưng họ phải trở vào vì tiếng rí rố quăng bắt báo hiệu cho độ kế sắp tỏ nhang. Hai người cạn chung trà rồi sánh đôi đi vào trường. Vừa đi ông Hội Đồng Hoài hỏi: - Bạn tìm ở đâu ra chú sư kê bảnh vậy? - Chú ấy là con một lão sư kê nay đã về vườn. Ông Hội Đồng Hoài gật đầu khen: - Còn trẻ mà coi bộ nhặm lẹ, khôn ngoan. Nhất là cái tình của chú ấy đối với con gà. Tôi nghe đồn ông Tạ Duy Hiển là tổ Sư Kê. Gà chết ổng dám om sống dậy vô đá chết đối thủ rồi mới chết theo. Mấy năm trước gánh hát xiệc của ổng có đến diễn ở chợ Giồng Lương của tôi. Tôi có mời ổng vô nhà đàm đạo về gà, nhưng mới quen, ông đâu có truyền nghề. Vừa tới đó thì từ ngoài đường người ta chạy luôn vô, chân chạy miệng la bài bãi: - Mã tà! Phú lích! - Phú lích! Cò Tây! Cả trường gà bỗng tan như ong vỡ tổ. Mạnh ai nấy chạy bất kể càn đạp lên đầu ai. Những nồi cháo gà vỡ tung tóe, những thúng bánh lọt lật ngang, những quả dưa hấu bị đẫm phọt, những việm bông cỏ ngả nghiêng, Bánh còng, bán cam, cánh chiên lộn xà ngầu. Có người bị phỏng chân kêu trời. Mấy ông áo dài, giày hàm ếch không chạy được nhanh, cứ chớp chớp mắt ngó chừng Tây cò tới để xin tha tội. Cả một sự loạn lạc hiện ra trong phút chốc. Không ai có thể tường tượng được trước đó chỉ một phút tiếng la ó hào hứng, tiếng đạp chân vỗ tay tung hô coi trời bằng vung, mà bây giớ chỉ còn lại sự hỗn loạn, xô bồ. Chỉ có ông chủ trường là tỉnh táo. Ông quát thật to: - Đừng có chạy! Đừng có chạy! Nhưng ai mà ghìm lại được những tên đá gà trước mặt lính Cò? Ông có sự ăn chịu với đám lính tận Mỹ Tho lận mà. Ông chậm chạp lê đôi giày hàm ếch đi ra phía đường xem Tây Cò nào dám vô đây. Ông bị một người hàng xáo càn ngang làm ông té ngửa chỏng gọng. Nhưng ông không phàn nàn. Người ta chạy chết mà. Ông lồm cồm ngồi dậy rồi quay vô bảo cậu Tư Ro: - Cậu đi ra nói chuyện với mấy ông Tây chút! Tư Ro thua độ gà mất hết nhuệ khí, bây giờ có cơ hội lấy lại chút tí oai danh. Cậu buông ống vố, thọc tay vô túi quần, nện gót dày Tây đi ra. Thiên hạ đang vỡ lỗ bỗng đứng lại. Mấy chị đàn bà bán mía khác ở gần đường trông thấy mấy ông Tây cưỡi ngựa vô trường gà trước nhất, nhưng không chạy vì họ tin rằng mình vô tội, bây giờ càng bình tĩnh hơn. Thấy bộ vó oai hùng của cậu Tư, mấy chị lấy lại tinh thần, nhìn mấy ông Tây với cặp mắt bình thường: Mình gặp mấy ổng hoài! Cậu Tư đi một chốc rồi trở vô nói với ông chủ trường: - Đồ quỉ! Tưởng ai lạ. - Ai vậy? - Ông Lục Sự Tòa Án Mỹ Tho đang nắng mặt đỏ như ăn ớt và một thắng Tây đen như quần lãnh. Hai ông Tây buộc ngựa rồi đi bộ vào, tay mỗi ông xách một cái nhím gà. Cậu Tư không cần phải trâm tiếng Tây vì ông nào cũng nói tiếng An Nam rất sỏi.. Ông lục Sự vuốt mồ hôi trán nói với ông chủ trường: - Tôi tới trể quá chắc gà tôi ế độ! Ông chủ trường cười xã giao: - Sao bữa nay ông lục sự đem có một con vậy? - Cưỡi ngựa không cầm nhiều được. Ông Tây đen cười nhe răng trắng hớn làm con nít giật mình né qua, ông nói: - Trể tôi đá hàng xáo! Một chị bán bánh lọt rao mời. Ông Lục Sự quay lại hỏi: - Bánh lọt có nước cốt dừa thì húp mới khỏe phải không ma đàm bánh ngọt. Ông Tây đen thêm vào: - Có lá dừa thì mới thơm hơn. Ông chủ trường đưa khách quí vào và đích thân lấy bội cho hai ông nhốt gà. Ông lục hỏi: - Hồi sáng tới giờ đá được mấy độ rồi? - Mới xong vừa độ thôi. - Con nào ăn con nào? - Con của ông hội Đồng Bình ăn con gà Xanh của cậu Tư! - Ông chủ trường vừa nói vừa trỏ cậu Tư Ro. Ông lục sự tỏ vẻ hoan hỉ, rồi đến bắt tay cậu Tư, người bạn thân từ lâu, rồi hỏi: - Cậu Tư đến hồi nào? Có đụng độ chưa? - Bữa nay xui quá ông lớn à! Tiền sắp vô túi lại chui ra. - Con Xanh của cậu có vảy phủ hiên phủ địa. Tôi biết con gà này mà. - Nhưng chẳng may nó đụng vảy cao hơn ông lớn à! - Vảy gì mà cao? - Tôi chưa coi ra. Ông lục sự dắt cậu Tư ra bội, cho xem con gà mình.. Ông nói nhỏ: - Bữa nay nếu nó đụng độ, cậu Tư đứng nửa sổ với tôi nghe. Thấy cậu Tư lưỡng lự, ông lục sự giở bội bắt gà ra, bồng lên và hạ giọng để giữ bí mật: - Con này tôi mới tìm được. Cậu thấy cựa song đao quớt của nó không? Cựa thép chớ không phải cựa vôi. Lại có vảy hoành dậm thiên đóng dưới cựa Cặp cán nhỏ như roi, đá đau đá hiểm lắm. Còn chân bên trái có vảy Nguyệt tà đóng cách gối ba hàng vảy tốt hơn vảy cúc bồn và hoa mai. Chỉ trừ có hai vảy Kích liên giáp và xuyên giáp yểm nguyệt là tôi chạy thôi, còn bao nhiêu tôi đá hết! Ông lục sự nói tới đâu cậu Tư ngạc nhiên tới đó. Cậu nghĩ thầm: "Thằng Tây này chơi gà còn rành hơm mình nữa ta!" Ông lục sự lại trỏ các ngón chân gà và tiếp: - Cậu Tư coi đây! Các ngón đều có nhơn tự gọi là Bút chỉ nhơn tự hết cả tám ngón. Gà này khó kiếm lắm, hễ đá là ăn, không có thua. - Ông lục sự tìm ở đâu có con gà quí vậy? - Chưa hết mấy cái quí của nó đâu! Cậu Tư coi ngón thới của nó sát cựa thấy không, còn lông cánh thép mỗi bên đếm đúng hai mươi bảy cái. Ông lục sự rỉ tai cậu Tư: - Con gà này đích thị là linh kê đó cậu Tư! Những ông chủ kê, sư kê và hàng xáo đứng chung quanh nghe ông Tây nói mà lắc đầu phục lăn: - Tây đá gà có thua gì mình!
Xuân Vũ
Buồng Cau Trổ Ngược
Chương 25
Ông Hương bảo bà Hương: - Tôi không ngờ mà có sự xảy ra như vậy. Bà Hương làm thinh. Bà linh tính hơn ông. Không đợi tới hôm nay. Ngay mấy bữa đầu đến chăm sóc cho con chị thì bà đã thấy. Trước nhất bà nghĩ tại con em chớ không phải tại thằng Đặng. Thằng Đặng nghèo, thân cô độc được vậy là quý rồi đâu có dám trèo teo. Nếu con nhỏ không bắc thang thì nó chẳng đời nào... Bà nguých ông: - Tại ai? Mới ra nông nổi. - Tôi phải kêu thằng chăn trâu chăn vịt đó đập cho nó một trận. - Làm cha vợ đập chàng rể coi còn hay hơn hát Tiều đó! - Biểu nó tự hậu đừng có làm trò loạn luân đó nữa. Nếu còn tái phạm tôi sẽ còng đầu. - Ông già vợ còng đầu chàng rể thì chắc ông già vợ đẹp mặt lắm đó. - Ờ! ờ vậy đóng cửa dạy nó! - Bà Hương nén giận lâu nay, nghe ông Hương khơi mào noiå ôn lên. Bà bốc lá trầu têm vội mớ vôi tùm lum cuộn miếng cau khô bỏ vô miệng nhai rau ráu rồi hất hàm: - Ông dạy nó làm sao đâu ông nói cho tôi nghe coi. - Thì dạy nó ăn ở cho phải đạo chớ có làm bậy bạ hư hết gia cang. Bà Hương bèn nổi cáu: - Nó có vợ bé mọn gì mà bậy bạ. Ông Hương bị chọc một phát ngay bảng họng dựng ngược cặp mắt nhưng không nói trôi đựơc bèn gạt ngang: - Bà bắt cầu cho nó chớ ai. - Ờ phải à! Tui ngu quá ha! Bắc cầu cho con em giựt chồng con chị! - Bà đến đó một mình đủ rồi, lại còn dắt con nhỏ theo bẹo hình bẹo dạng cho nên nó mới bốc hốt chớ sao! Tôi đã bảo vợ nó đẻ.. .. đàn ông ăn quen nhịn không quen. Mà bà không nghe, bà nói không đứa nào qua mắt bà được. Bà Hương bị lật ngược.. .. nên đành chịu thua để cho ông dày vò. Nhưng bà có luân lý nên bà lật ông trở lại: - Nghĩ cho cùng là tại ông. Ông hứa gả con Chín mà lại tráo con Tám cho nó, nó tức nó trả thù. Ông Hương đập bàn: - Nhưng nó chịu rồi. Tôi cho tiền cho đất nó nhận hết. Bấy nhiêu đó không đủ lấp mấy mụt rổ trên mặt con nhỏ hay sao? Bà Hương không chịu thua: - Nó nhận nhưng vợ nó phải lấy. - Lấy rồi còn đòi giì nữa? - Vợ nó là con Chín kia! Nó lấy con Tám người cười nó, thằng Tư Cồ quăng vỏ chuối .. Ông Hương nhớ cái đêm ông "rình bắt" tại nhà thằng Đặng ông càng hởi ôi. Từ đó tới nay không biết nó mò về thăm con gà Mặt Lọ của nó ban đêm nữa không? - Rồi bây giờ ông tính sao? - Phải chận ở gốc. - Gốc nào, gốc chanh, gốc ớt, hay gốc gáo? - Bà đừng có cho con Chín đi ra khỏi nhà. Chị nó cứng cát rồi, nó cũng không được tới lui. - Tôi bảo nó làm như vậy người ta cười em giựt chồng chị. - Rồi nó nói sao? - Nó nói chị nó cướp chồng của nó, chớ không phải nó giựt chồng chị nó. Ông Hương như bị sét đánh ngang mày, tay ông bám cạnh ván để khỏi bỗ ngửa. Ông không ngờ con nhỏ to gan lớn mật như vậy. Ông nói: - Tôi chành đầu nó ra chớ chồng của nó. - Đầu đuôi cũng tại ông hết. Hồi đó phải chi ông nói trắng ra là ông gả con Tám cho nó, chịu không chịu thì thôi. Đàng này ông làm hơi mưu trí bắt con gà đổ con vịt, bây giờ mất cả vịt lẫn gà. - Đừng để nó đem cơm cho thằng kia nữa. - Tôi ngưng lâu rồi không đợi ông biểu. Nhưng nó dem thứ khác, ở chỗ khác có trời mới cản được. - Vậy bà làm sao thì làm. - Buồng cau trổ ngược, ông không tin mà bây giờ có thật, thấy chưa? - Bà cho sắp nhỏ kêu thằng Năm Mẹo lên đây tôi dạy việc. Chặp sau Năm Mẹo tới. Ông Hương vui vẻ: - Lúc này gà vịt có khá không chú? - Dạ cũng đều đều. Nhờ mùa màng trúng, lúa đổ nhiều, vịt ăn no, tròng đỏ tốt, ấp một trăm nở chín mươi lăm trở lên, thưa ông Hương. - Tôi nghe thằng Đặng có con gà nghề ông Hội Đồng nài mà nó không bán hả chú? - Dạ đồ gà Tàu lai ăn thịt chớ nghề gì đâu ông Hương. Nó ham thì nó nuôi vậy thôi. - Phải nó nhốt trong nhà đó không? - Dạ chắc đó! - Năm Mẹo vừa nói chuyện vừa đoán xem ông Hương mời mình lên đây để làm gì. - Nó cưng dữ, hèn chi đem nào nó cũng mó... Ò về thăm ... bữa đó à.... Ông Hương ngưng ngang như bị vướng vật gì trong cổ họng. Năm Mẹo vuốt luôn: - Dạ nó cưng gà còn hơn vợ con nó nữa đó ông Hương. Năm Mẹo chắc thế nào ông Hương cũng nói tới vụ "em vợ anh rể". Lâu nay Năm Mẹo biết dì nó bị dượng nó làm khổ rồi, nhưng Năm Mẹo tra hỏi mà thằng Đặng chối lức. Đám con Năm Mẹo phụ giữ vịt với Đặng nhiều lần thuật lại với tía chúng: - Tía ơi tía, con thấy anh Đặng chống xuồng vô trong lung với chị Chín mần gì ở trỏng lâu lắm. Năm Mẹo gạt ngang nhưng Năm Mẹo dư biết hai đứa nó mần gì ở trỏng. Bữa thì: - Tía oi tía, anh Đặng với chị Chín vật lộn trên đống rơm. Năm Mẹo trợn mắt chận ngang. Bây giờ ngồi trước mặt ông Hương. Năm Mẹo tỉnh khô như kẻ chơi bài cào mà cầm ba Tây trên tay, chỉ chờ tay con lật ngửa ra để vùa bạc. Còn ông Hương cứ nhấp nhứ mà không vào đề được. Năm Mẹo cứ chờ xem ông Hương mở màn cách nào. Ngồi ở đây Năm Mẹo còn nhớ đám cưới rước dâu đêm mà cười thầm. Đã rước dâu đêm còn tắt đèn lúc đưa dâu ra ngỏ. Quả là một trò mị thuật. Nhưng ông trời có mắt.. .. Ông Hương chỉ nói vòng quanh: - Thằng Đặng có cha mẹ cũng như không, nhưng tôi thương nó. - Dạ vợ chồng tôi và chị tôi đội ơn ông Hương bà Hương! - Chú phải dạy dỗ coi chừng coi đổi nó. - Dạ, nó là đứa dễ bảo. Nếu ông Hương thấy có làm điều gì sái thì cứ răn dạy. Nó là con rể nhà ông Hương. Từ ngày nó có gia đình, tôi phó thác nó cho ông Hương bà Hương. - À a.... tôi cũng có chút chuyện muốn nói với chú Năm. Năm Mẹo như mở cờ trong bụng, nhưng cố làm tỉnh hỏi: - Dạ, chuyện chi vậy ông Hương? - Chuyện vợ con nó ấy mà. Con nhỏ sanh rồi, mẹ tròn con vuông tôi mừng lắm. Nhưng mà .. .. Bà Hương trong buồng vọt ra ngăn lại: - Chuyện của nó để cho nó lo. Ông bị bà cản họng đành ngưng luôn. Năm Mẹo kiếu từ ra về, như đi trên ngọn cỏ. Buổi chiều Năm Mẹo sang chòi vịt thì thấy cô Chín ngồi khóc với Đặng. Mặt mũi cô bầm tím. Cô nói: - Ba cháu đuổi cháu ra khỏi nhà. Năm Mẹo hỏi: - Bà Hương nói sao? - Má cháu hổng biết, ba cháu muốn làm gì thì làm. - Còn cô Tám nói gì? - Chỉ nói tại ba cháu nên bây giờ mới vậy.
Xuân Vũ
Buồng Cau Trổ Ngược
Chương 26
Người tài công nghe lệnh bèn bớt tốc độ và rà vào mé, ghé lại bờ. Trời chiều bảng lảng. Mặt trời chiều soi lòng sông "gợn lăn tăn tựa hồ muôn ngàn con rắn vàng bò trên mặt nước". (#1)Trên sông xuồng ghe đi lại như mắc cửi. Dọc bờ sông thì ghe thương hồ ghim mũi vào quay lái ra. Khói cơm chiều man mác, gợi buồn cho khách tha phương. Ông Hội ngồi trên mui ca- nô ngó lên bờ. Thấy người đi xuôi ngược lao xao, ông buộc miệng ao ước: - Phải có con cá bông nấu canh chua bông điên điển nhâm nhi chơi thầy Năm ha! - Dạ phải, đáo xứ tùy nhơn, còn mình đến đây thì nên nếm thử món địa phương cho biết. Anh tài công và thằng Đặng nghe vậy bèn thót lên bờ, một chút trở lại với đủ vật liệu cho một nồi canh chua. Bông điên điển mọc ở đầu làng Còn lục bình trôi lên xuống như phường hát rong. Chập sau mâm cơm dọn ra trên mui. Vầng dương vừa lặn ở hướng Tây, ánh trăng rằm tỏ rạng. Từ vài chiếc thuyền trôi bềnh bồng vang lên tiếng hò dịu ngọt lan trên mặt sông: Cái Răng Ba Láng Vàm Xáng Phong Điền Anh cho em thì cho bạc cho tiền Chớ đừng cho lúa gạo xóm giềng họ cười chệ. .. Hò ơ ợ. .. Cái Răng Ba Láng Vàm Xáng Xà No Anh thương em hãy sắm cho em một con đò Để em qua phố mua cò gởi thơ ợ. .ơ Ông Hội Đồng, thầy Năm ngưng đũa lắng nghe. Ông Hội Đồng nói: - Đây là trung tâm của sự giàu có đất Hậu Giang đó thầy Năm. Thầy thấy những lẫm lúa đi cặp kè với nhà máy xay không? Đó là của người Tàu. Họ vựa lúa rồi xay, xong chở thằng lên Chợ Lớn. Bao nhiêu mồ hôi nước mắt của dân mình ở vùng này gom lại đây để chảy vào túi họ. Bỗng một giọng ca tài tử vang lên từ một chiếc ghe tam bản không mui, giọng ca lảnh lót lượn theo tiến đờn kìm, đờn cò, đờn tranh, dây tơ cây sắt ngân lên hòa nhịp làm cho đoàn khÿch lạ ngẩn ngợ Bỗng có tiếng cất lên từ một ghe thương hồ: - Hay thiệt hay, xin cho nghe một bài Tứ Đại Oán được chăng Thúy Kiều - Kim Trọng? - Tích gì cũng được, nhưng cho cây tranh lên một chút. Tự nãy giờ cây tranh bị lép quá! - Ở đây ngoài trời gió thổi bê nên tiếng tranh hơi nhỏ. Để cô Năm ca lớp "Trảm Trịnh Ân" cho bà con nghe chơi. - Được rồi. Ngồi buồn lại gặp chiếu manh. Dô đi! Rồi một giọng ca bắt đầu: Nghe hoảng kinh gia tướng trở về Báo tin phu tướng phan lìa Tam Xuân tư bề ủ ê Tiếc thương thương tiếc không chùng Giận phừng phừng nghiêm trần chư quân Kéo thẳng vào Trường An Tống Chúa ra gặp nàng Chào em dâu Lỗi, bởi anh say quá đô. à... .. .. .. .. .. .. .. .. .. .. .. .. .. . Xin phải Giao Mai, Phụng (#2)Cho em trả thù Mà điện tế tiên phu Phu lang, hởi phu lang Xót phận chàng, xui thế! Thời hề vận hề Hệ bởi đâu, hệ bởi đâu? Sương đêm xuống mát đầm, Hơi nước từ mặt sông bốc lên. Âm dương hòa nhợp làm nên một màn lưới mong manh nâng đỡ tiếng đàn giọng ca không cho tan loãng. Trên bờ đèn nhà lốm đốm trong những dãy vườn xanh đen lấp lánh ánh trăng thanh. Một thời thái bình thạnh trị ngự trên vùng đất này. Trời khuya dần tóc ướt hơi sương. Những người tùy tùng đi lo săn sóc mấy con gà, duy ông Hội và thầy Năm còn ngồi trên mui ca- nô nghe đờn ca. Ông Hội nói: - Đất này là đất địa linh nhơn kiệt đó thầy giáo à! - Dạ, tôi có thấy sách nói là cụ Cử Tri gốc Ba Tri - Bến Trẹ Sau khi trều đình giao ba tỉnh phía Tây cho quân Pháp thì cụ thất chí bỏ nhà thả ghe lênh đênh tên sông rách rồi trôi dạt xuống miền Hậu Giang mà không rõ là nơi nào. - Ngài tạm cư ở đây, tại xã Nhơn Ái Nhơn Nghĩa và Nhơn Thạnh, tồi gặp cụ Học Lạc. Hai người rất tương đắc với nhau. Quê Tôn Thọ Tường chính là ở Nhơn Ái. Cụ Học Lạc làm bài thơ vịnh Con chó chết trôi là tại đây. Bài thơ còn lưu truyền trong nhơn gian đến bây giờ. Thầy Năm nói: - Ở Sầm Giang là đất phát tích của Đức Tả Quân còn đây là nơi an trí của cụ Trương Duy Toản nữa. - Cụ Trương Duy Toản là ai vậy ông Hội? Ông Hội móc bao thuốc Bastos xanh ra mời thầy Năm. Hai người hút thuốc phì phà trầm ngâm hồi lâu, ông hội mới tiếp. Ông ngồi nới lại gần thầy Năm, nói nhỏ hơn: - Trương Duy Toản là một người từng đi theo Kỳ Ngoại Hầu Cường Để ra tới Đức Quốc để dưng thỉnh nguyện thư lên chính phủ Pháp.. .. Ông Hội ngưng ngang. Đốm lửa trên môi rực lên như cánh hoa hồng tí hon giữa màn đêm. Thầy Năm thấy không tiện hỏi thêm chuyện quốc sự nên cũng im. Thầy lấy chai Nhị Thiên Đường ra đưa cho ông Hội và pha trò. - Thuốc Bastos đánh tan cơn sầu. Còn ngừa chứng cảm mạo thì bằng Nhị Thiên Đường. Ông Hội vặn nút chai dầu nghe ken kéc, bôi lên trán lên thái dương, đưa lại cho thầy Năm rồi bất giác nói, giọng như lạc đi: - Để tôi đọc cho thầy nghe một bài thơ Đường Tử Vận nói vè gà nòi của cụ rồi thầy sẽ biết cụ là ai. Rồi ông thầm thì: Đêm khuya canh vắng tối như mò, Cất tiếng kêu người gáy ó o. Rơi máu trường trung lòng chẳng núng, Bầm mình chiến trận tiếng không ô! Giống nòi dốc giữa danh tròn vẹn, Cựa sắt chi nài phận quả cô. Một độ ăn thua trời đất biết Ơn nhà miễn đáp cái công phu. Đó là bài thơ Gà nòi của cụ Toản. Thầy giáo nghe có đúng niêm luật không? Thầy Năm không đáp, cứ rít thuốc liên miên làm cho hai đuôi lông mày nhíu lại dưới ánh hòn than của điếu thuốc. Ông Hội tiếp: - Tác giả bài thơ này tại Cao Lãnh năm 1916. - Lâu dữ vậy sao ông Hội? - Đăng báo xong bị kêu ra hầu tòa. Vì "người ta" cho rằng cụ muốn chế diễu con gà trưng quốc hiệu Pháp: "Coq Gaulois"! Nhưng cài ngụ ý thâm sâu của bài thơ đâu phải ở chỗ đó, phải không thưa ông Hội? - Theo thầy Năm ý nghĩ đó là gì? - Ông Hội là người đa trí mà, hỏi kẻ tài hèn trí mọn này làm chi! Ông Hội đưa taỵ Thầy Năm cũng chìa tay ra. Hai bàn tay siết chặt nhau như truyền sức ấm cho nhau. Thầy Năm bàng hoàng hết cà tâm can. Bài thơ Gà nòi lại nói về một chuyện gì khác. Thế mà lâu nay thầy Năm tưởng ông Hội chỉ biết chơi gà nòi. Chú thích: (1-) và (2-) Hai bài thơ đường trên đây do tác giả Cai Tổng Lê Quang Chiểu làm năm 1903 in trong tập san Hiếu Cổ số 1 của Vương Hồng Sến.
Xuân Vũ
Buồng Cau Trổ Ngược
Chương 27
Trường gà Xà No thức suốt đêm qua với ban nhạc tài tử, các sòng tứ sắc, thí cẩu, với những tay mơ lắc bầu cua, thảy bài ba lÿ... Cũng như bất cứ trường gà lớn nhỏ nào ở đất Nam Kỳ. Lúa đã vào bồ, rảnh tay không đi chơi cũng uổng. Cầm nhà, cố đất, bán vợ đợ con cũng vì gà nòi. Không hẹn mà hai hiệp sĩ lại gặp nhau ở cái trường gà trứ danh này. Ông Hội Đồng Hoài Bến Tre lôi ôn\g Hội Đồng Vình Cao Lãnh đến ngồi ở chiếc ghế gỗ dưới một tàn cây dâu già tận ngoài góc vườn. Để được yên tĩnh đàm đạo trước khi vào trường. - Kỳ này bạn mình đem mấy con? - Vài con thôi huynh ạ, nhưng mặn nhất một con. Ông Hội Đồng Hoài hỏi: - Bạn đã đến đây lần nào chưa? - Có nghe danh nhưng chưa đến. - Tôi có đến nhưng chưa đụng độ nào. Ở đây toàn là dân "hỗ kha" không thôi. Gà thì nhiều giống ác lắm. Họ chơi gà cha truyền con nối. Tôi đã từng xuống đây để săn giống quí, nhưng họ lại hỏi mình có giống nào lạ không, bán cho họ giá mấy cũng mua. Ở Kế Sách có cậu Ba Oai con ông Hàm Cang đang gây một giống gà dữ chưa ai có. Ra trường hễ ưng đá thì gà đứng cao tới đâu bạc độ chồng tới đó. Ở làng Hòa Tú cũng thuộc tỉnh Sóc Trăng có gà Út Hậu, ở Đại Tâm có gà Trầm Tư tục danh là Xừ. Ông già của Xừ là võ sĩ thuộc phái Thiếu Lâm. Xừ học nghề của cha có nhiều toa thuốc rượu di truyền. Xừ đem áp dụng vào để nuôi gà và om nước gà. Xừ lại học thêm bùa ngãi của người Miên nên gà của Xừ phải đổi tên đổi dạng giao cho người khác thì mới có người dám đá. Ngoài ra Xừ còn có một ông thầy gà là ông Tám Thao cáp gà tỉ mỉ ai cũng chạy mặt. Hàng xáo bảo ổng cáp gà bằng cân tiểu ly của thợ bạc. Ông Hội Đồng Hoài rút thuốc tra vô ống đót bịt vàng đố hút, và tiếp: - Ở Xẽo Gừa có bà Chín Minh đã quá cửa tuần mà vẫn chống gậy tới trường gà. Gà bả không đụng độ, bả đá hàng xáo cũng bạc ngàn chớ không dưới. Còn bà quăng bắt thì có biện riêng của bả ghi. Bởi vậy đất Hậu Giang phải nể danh "con gà mái già" này. Bữa tay các tay "gà" Hậu Giang có mặt gần đủ: Ông Cả Ngọc tục danh con Hùm Xám Ô Môn, ông Chín Gia thầy gà bất hủ, ông Cai Tổng Lê Quang Chiểu, ông Trạng Sư Trần.. .. Tụi Tiền Giang mình xuống đây phải kết bè chớ đứng độc chiếc bị họ nạp văng vô bồ dậy không nổi đó. Đang chuyện vãn, bỗng nghe tiếng gọi. Ông Hội Đồng Bình quay lại thì thấy một thanh niên vận Âu phục sang trọng, bên cạnh là một thiếu niên tuấn tú khôi ngô, cả hai tiến về phía ông. Ông Hội Đồng Bình hỏi: - Sao cháu biết cậu ở đây mà tới? - Dạ cháu ở Saigòn xuống, nghe người nhà nói cậu đi trường Xà No nên phóng xe dông theo. Cha cha! Trường gà lớn gì lớn quá vậy cậu? - Đây là chốn anh hùng hội xủa xứ Hậu Giang mà cháu. Chốc nữa rồi xem "máu nhuộm phụng hoàng cung". Ông Hội Đồng Bình giới thiệu với ông Hội Đồng Hoài người cháu của ông. Hai người đang bàn bạc một cách tương đắc thì bỗng thằng Đặng chạy ra, đứng rước mặt ông Hội: - Bẩm gà mình đụng độ. - Ai bảo mày? - Dạ chú Hai Trình kêu cháu đi tìm ông! Hội Đồng Bình đứng gậy mời Hội Đồng Hoài: - Mình vô coi thử ra sao anh! Thằng Đặng vừa trở lui thì thầy Năm tới. Ông Hội Đồng Bình hỏi ngay: - Mặt Lọ đụng ai đó thầy Năm? - Dạ đụng con Diều Ó của ông Cả Ngọt. Nhưng mà tôi thấy không được ông Hội à! - Sao vậy thầy Năm? - Dạ trước khi mình xuất hành đi Xà No, ông Chín có bảo: Ngày Bính Đinh thuộc Hỏa, Ô kỵ hướng Nam. - Thì mình đi hướng Tây đâu có kỵ gà. Thầy Nam thưa: - Dạ, nhưng mà Kinh Kê có nói.. .. Ngày mà thuộc Thủy ngẫn ngày Ó, Ô đều thắng Vàng rày lại thua. Ngày hôm nay là đúng ngày Nhâm Qúy thuộc Thủy. Như vậy ứng dụng vào con Ô của mình và con Ó bên kia. Cả hai đều thắng! Không con nào thua. Vậy lông Hội nghĩ sao? Ông Hội Đồng Bình nheo mặt: - Hai con đều thắng? Nghĩa là.. .. - Dạ nếu Ô đụng Xám thì chắc chắn Ô thắng, còn đụng Ó thì không biết con nào thắng. Ông Hội Đồng Bình sốt ruột: - Kinh Kê cũng có nhiều câu tối nghĩa lắm, đâu để tối vào coi gà mới rõ. - Nói xong ông vọt nhanh. Thầy Năm biết tánh ông Hội Đồng Bình, rất thật trọng trước khi xuất phát thì đều tra cứu Kinh Kê từng dòng một và vấn kế ông Chín Kỹ, nhưng lúc đến trường thì ông quên hết, ông đá theo ý ông. Thầy Năm đi sau rủ rỉ với ông Hội Đồng Hoài: - Độ này tôi thấy đá không được ông hội Đồng à. Đâu ông Hội vô coi rồi có ý kiến giúp. Ông Hội Đồng Hoài hỏi: - Thầy Năm có thấy con Ó không? - Dạ tôi coi kỹ rồi Phụng vĩ không chỗ chê. Bắp thịt, gân cốt săn cón. Lườn tàu, xương ghim khít rim. Nghe gà ăn ba độ thì cho nghỉ nó là Triệu Tử Long bốn kỳ. - Vậy chắc nó đá bốn độ rồi. Phàm gà ăn ba độ thì cho nghỉ đạp mái, đá thêm nữa sẽ bị phản độ. Nó sẽ bị mình chém tịch. Ông Hội Đồng Bình đã tới nơi. Ông sè tay ra, chứng tỏ rằng bàn tay sạch sẽ không có bùa phép gì, nói với chủ kê con Ó. - Cho tôi xin bồng con gà chút xíu. - Ông là ai? -Ông Cả Ngọt chủ lê trừng mắt. - Tôi là chủ của con Ô Mặt Lọ. - Ờ được, nhưng bồng xem rồi đá chớ đừng coi suông, để lên để xuống mệt con gà tôi. Ông Hội Đồng Bình nổi quạu, nhưng tự trấn tĩnh ngay. Đá gà mà nóng thì có khi bị sụp bẫy. Bèn nhỏ nhẹ: - Dạ, phải chạn thì đá chớ đâu có coi suông, huynh! Thấy ông Cả Ngọt lớn tuổi, ông Hội Đồng kêu tưng. Ông Hội Đồng bồng con gà Ó lên nhìn cặp cán thì giật mình, con gá có cặp cựa "hỗ chão" tức hình móng cọp, một loại cựa không hay chém vặt nhưng hễ chém là chém chết. Vừa quay trở ra thì đụng ông Hội Đồng Hoài và thầy Năm đi tới. Ba người kéo nhau ra góc vườn tránh xa các chủ kê đi tới đi lui tìm độ. Những độ đã cáp xong thì kêu hàng xáo vô sổ. Tiếng kêu tiếng đáp ngập trường gà, mới nghe mệt lỗ tai nhưng trong sự lộn xộn đó có những tiếng tri âm móc với nhau. Ba người tìm một nơi bàn tiếp. Thầy Năm hỏi ông Hội Đồng Bình: - Ông Hội đã thấy chưa? - Nó có cái vảy nghề Thanh Long vắt ngang mặt tiền thành quách bên cựa trái. Bởi vậy.. .. Ông Hội Đồng Hoài ngắt ngang câu nói của Thầy Năm: Thanh Long đao thắng độc đao Chém chết đối thủ cựa đầu mà thôi. Thầy Năm tán thưởng: - Dạ đúng. Con Ô mình dưới con Ó một phân gà ông Hội à. - Chém chết đối thủ cựa đầu mà thôi! - Ông Hội Đồng Bình lẩm bẩm và gật gù - Cựa đầu mà thôi. Hai Trình chạy đến thưa: - Họ bảo nếu mình đá, họ ăn bảy đó ông Hội. - Ù..ừ để tôi tính. Họ đang khiêu khích mình. Đừng trả lời. Từ trong có tiếng tuyên bố của chủ trường: - Mời các ông bà yên vị, độ thứ nhất sắp bắt đầu. Bốn người cùng vào trường Chung quanh hồ, người ta đen nghẹt, không chen vào được. Thầy Năm bảo thằng Đặng đi mướn ba cái ghế đẩu cho ba ông đứng treo tay lên sà nhà nhóng cổ vào xem. Ở trường gà không có ghế nhì ghế nhất, ai tới trước ngồi gần vách hồ, ai đến sau đứng kế, lom khom, hàng thứ ba đứng xổng lưng, thứ tư, thứ năm đứng trân ghế, leo lên cây. Ông chủ trường đứng ra đọc nội qui rồi trân trọng: - Tôi xin giới thiệu ông Cai Tổng Chiểu đọc bài thơ Gà Nòi quí vị nghe chơi trước khi đá trận mở màn. Ông Chiểu là Cai Tổng sở tại đương niên nhưng tới đây chỉ được coi như là một thầy gà, chức Cai Tổng để ở nhà với vợ. Ông mặc áo dài đen, đầu bịt khăn đóng, chân mang dày hàm ếch lẹp quẹp bước ra giữa hồ, móc kiếng tra vô mắt rồi cầm giấy đọc chậm rãi:: - Tôi là Lê Quang Chiểu, học trò của cụ Cử Phan, nay có bài thơ bát cú tặng quí vị bằng hữu chơi gà nhân dịp khai trương trường Xà No. So đo rày đã khỏi ngoài Lồng (#1) Gặp cuộc ai mà chẳng ngóng trông Một trận dốc đền ơn tắm mẵn Hai ngươi đừng nệ nắm xương lông Rủi may sẵn có người hương khói Khuya sớm cho cam kẻ ẵm bầm Lừng lẫy lấy danh trong mấy bước Làm sao năm đức giữ cho ròng. Tiếng vỗ tay và tiếng cười khoái trá tiếp theo lời thơ. Bỗng một cụ tóc bạc phơ cất giọng. Mọi người nhận ra là bà Chín Minh, nên im phăng phắc để nghe bà "Sư mẫu gà nòi" phán. Bà nói: - Chú Chiểu làm tới hai bài sao đọc có một? - Phải rồi! bà Chín dạy đúng. Yêu cầu ông Chiểu đọc luôn bài kia. - Bà Chín dạy vậy chớ tôi đâu có làm bài nào nữa? - Chú khoe với tôi chú mới vừa tức cảnh làm thêm một bài đây mà. Ông Chiểu không chối được đành nhận thiệt: - Bài này tôi làm hối sáng lúc vừa tới đây, chưa sửa, còn nhiều sơ sót. - Sơ sót cũng được, cứ đọc nghe chơi. Ông Chiểu móc tờ giấy trong túi ra đọc iếp. Giọng ông sang sảng, tay ông ra bộ theo câu thơ: Cũng là đồng loại, khéo kình gan (#2) Đá chọi làm chi chẵng ngỡ ngàng Ô cậy thế cao đâm lã vít Tía toán lòn thấp chém cho tan Vĩa, vai nghĩ cũng vài thau nước Mé, sỏ chăng vì mấy tất nhang Trong thép hãy còn thua lỗ miệng Ngoài vòng bạc xĩa giữa bàng quan. Anh Biện của trường gà tiếp tay ngay sau tiếng vỗ tay vừa dứt: - Phải chi cụ thay chữ Tía ra chữ Ó thì hợp thời quá chừng! - Sao vậy chú em? -Ông Chiểu hỏi: - Dạ cháu xin vô phép nói ngang, như sự thực là hiện đang cáp độ giữa con Ô Mặt Lọ Cao Lãnh và con Điều Ó Ô Môn. Con Điều Ó đã phủ sổ nhưng con Mặt Lo... .. Anh Biện dứt ngang vì hai vị sư kê đã ôm gà bước vào hồ đứng vào mội đầu chữ "Công". Chủ trường tuyên bố: - Nhang đã tỏ, chuẩn bị nhử gà. Ông Hội Đồng Bình không thiết gì coi đá. Ông bước suống ghế đi đến bên Hai Trình: - Chú thấy sao chú Hai? - Dạ chắc ông Hội đã xem vảy Thanh Long của con Ó rồi! - Có! có! Thanh Long Đao thắng Độc Đao, tôi biết chớ sao không biết! - Xin ông hội tính lại. Chớ độ này con Ó mạnh như Rồng và Cọp gộp lại. Ông Hội rút khăn lau mồ hôi: - Để tôi ăn độ này cho chú coi! - Dạ. Ông Hội nhứt định đá? - Đá chớ bỏ chạy mất tiếng Cao Lãnh mình sao chú! Hai cha con thằng cháu Saigòn đang xướt mía và cạp dưa hấu gần đó, thấy ông hội đứng bên bội gà có vẻ suy nghĩ thì tới gần, người cháu nói: - Thưa cậu, cậu đá đi, cháu phụ. - Ở đây họ chơi bạc thước, bạc ký không thôi cháu à! - Dạ, cháu bỏ túi cả vài ngàn xài vặt, nếu cậu cần cháu viết séc. Độ thứ nhất qua. Độ thứ hai đến, dằng dai hơn một tiếng đồng hồ. Hàng xáo ngoảnh lại chờ độ thứ ba: Ô Mặt Lọ Cao Lãnh - Điều Ó Ô Môn. Ông Cả Ngọt người to lớn ngồi bên bàn nhang chưa kịp hỏi thì ông Hội Đồng Bình tuyên bố nhận độ. Ông Cả Ngọt hỏi: - Vô phép hỏi ông bạn định chơi bao nhiêu. - Dưới một thước một ly tôi không đá. - Nghĩa là một trăm ngàn đó ông bạn Cao Lãnh. -Ông chủ trường sợ Ông Hội không hiểu luật chơi ở đây nên vọt miệng giải thích. - Một trăm là phần chủ, còn hàng xáo là khác nữa. Người cháu Saigòn lên tiếng: - Bi nhiều bi mà ông Cả! - Anh Saigòn lễ phép - Bẩm Cả, cháu kêu ông Hội Đồng bằng cậu, cháu ở Saigòn xuống theo cậu coi đá gà chơi, chỉ đem theo chút đỉnh ăn quà vặt, chẳng hay cháu viết séc được không? Ông Cả Ngọt hỏi: - Chú em ở trển làm nghề gì? - Dạ cháu bán xe hơi. - Chú em có được mấy chiếc? Mỗi chiếc giá bao nhiêu? - Dạ chừng vài trăm chiếc không rõ số chắc chắn, mỗi chiếc từ mười ngàn đến hai chục ngàn. - Giỡn hoài chú! - Dạ. - Chú ở chỗ nào trên Saigòn ? - Dạ gần rạp Nguyễn Văn Hảo. Cậu bé ngồi bên cạnh ông Cả bất thần đứng dậy trỏ chàng thiếu niên đứng bên cạnh anh chủ xe Saigòn: - Ê mầy cũng biết đá gà nữa sao? Rồi chạy ra bủa sua bạn. Hai bên mừng nhau cậu bé quay lại ông Cả: - Nó là bạn học của con ở trường ta- be đó ông nội. Con có đến nhà nó chơi. Nhà nó xe như bù hun vậy, đếm không hết đâu. Anh chủ xe nói với ông Cả: - Xe tôi bán không dưới mười ngàn một chiếc. Tôi có thể phụ với cậu tôi mươi mười lăm chiếc để làm vui lòng ông Cả. Ông Cả Ngọt hơi nhợn. Thằng con nít ở đâu ló mặt ra bảnh vậy. Bèn nói: - Gà chưa làm sổ để thong thả coi bao nhiêu. Ông Hội Đồng Bình lôi Hai Trình ra xa, rỉ tai: - Mày dám cho gà chém một phát không Hai? - Chi vậy ông Hội? - Mà dám không, đừng hỏi "làm chi"? - Cựa gà chém bất quá như gai quít đâm vậy chớ gì ông Hội. - Chú dám, tôi thưởng chú 50 gia. lúa. - Dạ. Xưa Kỷ Tín đem thân mình đỡ ngọn dáo cho Hớn Cao Tổ, tôi mang ơn ông Hội đã nhiều đâu dám chối từ. Ông Hội trở vô nói với chủ trường: - Ô Mặt Lọ bao sổ một thước. Ông chủ trường hỏi lại lần nữa cho chắc: - Nghĩa là một trăm ngàn đồng tiền độ hả ông Hội? Ông Hội gật. Anh chủ xe Saigòn tiếp: - Cậu cứ thả sổ, bên đó muốn nhiêu mình bấy nhiêu. Dân Hậu Giang biết tiếng con Điều Ó bốn kỳ nên đá ké 20, rổng số là 120. Anh chủ xe hỏi ông Cả: - Bẩm Cả xin cho biết. Cả nhận séc hay nhận xe. Nếu nhận xe thì Cả phải cho người lên Saigòn lái về chớ tôi không có người lái xuống đây. Năm ngoái ông Cả Bé ở Gia Rai lên mua một lần ba chiếc, một chiếc chở cây can, một chiếc chở cái nón của ổng, còn một chiếc ổng ngồi. Báo hại tôi phải tốn ba người tài xế, mất sở hụi quá! Ông Cả cười vểng râu: - Chú lo dữ hôn! Chưa có ăn thua mà! Nhưng chú muốn cách nào tôi ưng cách ấy. Sư kê chưa đem gà vô mà hàng xáo bên con Điều Ó quăng bạc ăn bảy rần rần. Ông Hội Đồng Hoài không khứng độ này lắm, nhưng vì bạn gà đồng hương nên cũng đá ké vị tình con Ô Mặt Lọ mười ghim. Còn ông Hội Đồng Bình thì bảo thầy Năm: - Tôi phiền thầy bắt tiếp hết bạc ăn bảy ăn sáu cho tôi. Thầy Năm ái ngại, nhưng vẫn làm theo lời ông. Bạc hàng xáo quăng quá sức ghi không kịp thầy phải nhờ thằng Đặng nhớ giúp. Chủ trường bước ra trước bàn nước tuyên bố: - Tỏ nhang! Hai sư kê bồng gà vào, mỗi người ngồi ở đầu chữ "công" chờ lịnh. Điều Ó cất tiếng gáy dũng mãnh háo thắng: "Gã kia xuống ngựa qui hàng!" Ô Mặt Lọ chỉ niển đầu lắng nghe và "cục tác" hai tiếng ra vẻ bảo: "Khoan đã, ờ đừng có diệu võ dương oai!" Hai Trình mặc quần trắng, gi- lê trắng lòi hai cánh tay gân guốc, khăn nước cắn chéo ở góc mép quật lên vai. Thằng Đặng rót đưa Hai Trình một ống trúc nước. Hai Trình hớp một nửa phun sương cặp giản đồng của đại tướng mặt lọ, còn một nửa cho tướng thấm giọng. Xong Hai Trình chà tay dưới đất ngán mỏ đất và xát tay vào bắp và chân trong nách gà cho ấm. Hai Trình vuốt chòm lông cổ gà và rù rì: - Ráng nghe con Ô. Phải thời một cựa là con vinh qui bái tổ! Keng! Đồng xu nước rớt. Giờ phút thiêng liêng đã điểm. Ông chủ trường móc trong túi ra một chiếc khăn trắng, nhúng nước vắt thật khô rồi lau cựa cả hai con gà. Xong, ông còn giở cánh gà lên lau nách cho chúng, nhưng cũng chưa hết. Ông bảo hai ông sư kê lật hai bàn tay đưa ra ông xem đề phòng móng tay nhọn lén đâm bầu diều gà. Mỗi ông sư kê ôm gà mình rồi chia ra phía trước. Hai con chiến kê sừng lông cổ tiến tới. Ông chủ trường mới hô: - Thả gà! Buông đuôi ăn trót. Ông chủ trường đề phòng mọi cách gian lận như tẩm nọc rắn vào cựa, thoa xạ chồn vào bên trong cánh gà. Sư kê Điều Ó phóng gà tới trước. Hai Trình cũng đẩy gà mình tới nghinh chiến nhưng chưa buông hẳn con Ô Mặt Lọ ra. Cánh tay trái vòng ra trước che ức cho nó. Điều Ó hung hăng và nhanh như chớp phóng nạp liền. Máu xối xuống đất. Ông Cả ngọt gật gù và vuốt râu. Hàng xáo la lên. Bên phía Điều Ó vỗ tay ré lên khoái trá và quăng bạc lia lịa. - Bể vựa lúa Mặt Lọ rồi! - Thủng bàu diều Tiểu thư Mặt Lọ rồi! - Ăn Sáu một chục cặp đây. - Ăn năm, muốn mấy cặp bắt mấy cặp. Hai Trình không màn vết thương trên tay. Hai Trình không rõ ý ông Hội bảo anh che ức con Ô Mặt Lọ là có ý nghĩa gì nhưng chắc chắn cú nạp đó không làm gà mình bị thương tích. Vậy là tốt rồi. Người sư kê thương gà như con. Cha mà đỡ được cặp cựa cho con càng quí. Hai Trình giơ cánh tay bị thương lên và nói: - Xin phép chủ trường cho tôi băng cánh tay rồi đá tiếp! Ông chủ trường gật đầu. Ông Hội Đồng đã chuẩn bị sẵn. Chỉ nháy mắt là băng bó xong. Ông nghĩ thầm: Con Điều Ó ác thật. Cặp cựa phón lút. Nếu không có cánh tay Hai Trình đỡ thì Ô Mặt Lọ đã thủng bầu diều và tình thế đã chuyển từ huề xuống thua. Hàng xáo phía Điều Ó quăng bạc năm ăn sáu như mưa. Chủ trường ban lịnh thả gà. Phe Điều Ó vẫn quăng bạc như cũ. Phe Mặt Lọ rụt rè, chỉ vài người đưa tay nghéo. Mặt Lọ bị đá tắp vô bồ mấy lần nhưng gượng đứng lên được. Tiếng la ré vang dội lấn áp hẳn phe kia. Mặt Lọ nạp thưa, đòn nhẹ có vẻ như ngán đối thủ. Nó rà cần xuống sát đất nhìn vào cặp cán của Điều Ó. Cử chỉ đó làng gà nòi gọi là soi vảy hoặc so chân. Thỉnh thoảng mới vô vỉa, đá kẹt được một đòn rồi lui ra không để cho địch thủ kèo trên. Keng! Đồng xu bị đứt sợi chỉ rơi trên mặt dĩa chấm dứt nước nhứt. Hai Trình nhanh nhẹn chạy tới xớt gà mình giơ lên. Con Điều Ó hăng hái đuổi theo làm cho phe hàng xáo vỗ tay rầm rầm vì thấy Điều Ó thắng thế. Hai Trình ôm Ô Mặt Lọ lùi ra gốc cột chỗ ông Hội Đồng và thầy Năm đang ngồi. Thầy Năm hòm sẵn kim chỉ, dao miểng và các dụng cụ cần thiết cho việc may vá điều trị chớp nhoáng các vết thương. Ông Hội Đồng mang kiếng đưa tay nhè nhẹ giở cánh, xem cổ, sờ đùi và vạch lông khắm mình con Lọ để tìm vết. Lạ này! Con Điều Ó đá như mưa bão, áp đảo con Mặt Lọ suốt nước nhứt.. .. Ông nói với thầy Năm: - Thầy Năm cất dao miểng kim chỉ đi! - Ông Hội không thấy vết nào sao? - Thầy Năm tỏ mắt thì tìm thử coi, chớ tôi thì không thấy gì hết. - Lạ quá! Ông Hội thấy con Ó có vảy Thanh Long phải không? - Phải. Nó được mệnh danh là Tiểu Tử Long bốn kỳ mà! Ông Hội mừng thầm: Nếu vậy thì sự dự đoán của mình chắc không sai! Rồi ông rỉ tai Hai Trình: - Nước nhì mình lượm bạc. Nếu không thì qua nước ba. Chắc chắn mình sẽ ăn độ này. Hai Trình cũng lấy làm lạ. Không hiểu được tại sao con Ó hùng lực vậy mà không gây thương tích gì cho con Lọ? Làm sư kê cả chục năm, nhưng chưa gặp trường hợp nào như vậy. Hai Trình thả gà, ngồi lui lại. Cánh tay bị cựa ê ê. Hai Trình đưa lên, thấy máu thấm qua vải băng. Hai Trình vẫn không hiểu việc ông Hội bảo mình làm như thế là nghĩa gì. Trong lúc đó cặp địch thủ vẫn quần nhau ở chiến trường. Mặt Lọ có trả đòn khá hơnở nước nhứt, nhưng vẫn bị Điều Ó áp đảo bằng những miếng đá sỏ rất đau làm cho Hai Trình phải méo mặt. Hai Trình tưởng tượng máu của Mặt Lọ phải đổ đầy đất. Nó hơi yếu thế phải tìm cách chui vào cánh để đá vỉa vớt hoặc tránh đòn nhưng Điều Ó rất khôn không cho Mặt Lọ lủi vào cánh mình. Sư kê của Điều Ó là một lão già đen như gỗ muôn, đầu bạc phếu. Đặc biệt cặp mắt lão ti hí như che kín những mưu độc bên trong. Lão ta chỏi hai tay mọp sát đất theo dõi từng cú đá của gà nhà. Sau mỗi cái nhảy của Điều Ó lão kêu kên như để ông Cả Ngọt nghe mà liệu bề quăng bạc. - Chém cần!.. .. Đâm gần hang cua!.. .. Chém kẹt đùi.. .. v.v.. .. Ông Cả Ngọt tin lão lắm. Có lẽ lão là "dưỡng phụ" của bầy gà chiến của ông nên lão thuộc nết đá của từng con, đặc biệt con Linh kê Điều Ó có vảy Thanh Long này. Ông Cả Ngọt nghe lão sư kê "thông báo" từng "đường gươm", ông chờ đợi đối thủ lảo đảo, quay mòng, ngả quy... .. hoặc cuốn vó chạy dài để phóng bạc bất ngờ đánh đối phương bằng những đòn tâm lý ác nghiệt, nhưng qua hết nước hai, ông nhìn sang con Mặt Lọ, ông thấy nó vẫn khỏe ru, lông lá không bê bết máu, cần vẫn cất cao, mắt vẫn tinh anh. Mọi thường đâu có vậy. Ó nập sát đầu là đối phương tử thương ngay, chậm lắm là một phần ba nhang nước nhứt. Ông ngoắc lão sư kê tới, hất hàm. Ông sư kê nói nhỏ: - Không sai đâu Cả! Gà không ăn sớm ắt ăn khuya. Ông Cả Ngọt vẫn ngồi không yên. Ông cảm thấy còn Điều Ó mất nhuệ khí. Đồng xu lại rơi. Tiếng khua sắc làm ông giựt mình, lão sư kê ôm con Điều Ó tới trước mặt trình diện. Ông xem qua thấy con gà không bị vít nào nặng. Điều đó làm ông tin tưởng con Ó sẽ ăn nước khuya như sư kê vừa nói. Trong lúc bên Mặt Lọ thì bao vây kỹ gã hiệp sĩ của mình không cho cặp mắt lạ nào dòm ngó. Còn ông Hội Đồng Bình thì tỏ ra buồn rầu. Ông không chăm sóc vết thương cho đứa con cưng mình nữa. Ông ngồi ngoài vòng người để dễ dòm bốn phía canh chừng đếm gà. Chốc chốc ông quay lại bảo (ăn rập với lời rao sư kê Điều Ó lúc nảy): - Coi vít trong trái chanh có nặng không? - Máu bầm trong kẹt đùi nó! - Cái vít gần hang cua có sâu không? Ông vừa nói vừa liếc qua phía Điều Ó. Ông thấy lão đầu bạc vừa nói vừa ra bộ với ông Cả Ngọt. Ông này gật gù tỏ vẻ vừa lòng. Ông Hội Đồng Hoài tiếp tay om nước con Mặt Lọ. Ông cũng phụ lờ nói của ông Hội Đồng Bình. Ông nói hơi to cố ý cho phía Điều Ó nghe. - Vít gần hang cua ra máu đen dữ quá hanh Hội! Vào nước ba, ông Cả Ngọt hy vọng tràn trề. Nhưng cháy gần hết sợi chỉ mà Mặt Lọ cứ trơ trơ. Nó lại có phần vượng sức hơn nước nhì. Ông Cả hơi sốt ruột. Mồ hôi hai bên thái dương bắt đầu rịn ra rồi chảy có giọt. Thằng bé mở chiếc quạt giấy quơ quơ tạo một sự dễ chịu cho ông. Hai cần gà kéo vào nhau. Hai cái mỏ tìm chỗ để níu đá. Con Điều Ó bất thần lủi xuống lườn con Mặt Lọ ra sau đuôi.. .. Ông Cả vỗ đùi la như ra lệnh: - Chém chết nó con Điều! Con Điều luồn ra sau quay cổ lại. - Chém Mã kỵ nó con! -Lão sư kê đầu bạc biết nết con gà nên quát. Hình như con Mặt Lọ hiểu ý kẻ địch. Thay vì để đối thủ nắm đầu đá (cú đá này nhà nghề gọi là miếng lật vung, lật xuồng, hoặc lật mộ. Thường là chém ngay lưng lủng phổi), con Mặt Lọ lại hụp xuống. Con Điều Ó chồm tới cắn đầu nhưng bị hẩng quá đà chúi lúi và cắm đầu. Mặt Lọ bước tới nhảy chân tiên một phát nhẹ nhàng như không, chỉ nghe một tiếng "rố..ốc" nhỏ. Con Điều Ó lảo đảo giăng thẳng hai cánh rồi ngẩng cổ lên như cổ hạc thờ. Hàng xáo reo lên ầm ầm vì nghĩ rằng nó sẽ trả đòn mãnh liệt, nhưng chàng hiệp sĩ lại chậm chậm xếp giáp và gục cổ xuống,, rồi từ từ ngả khụy êm ái trên nền đất đã từng chứng kiến nhiều chiến thắng oanh liệt của mình. Đầu nó nhủi xuống vạch một đường máu dài rồi dừng lại, đuôi nó xòe tất cả lông ra và nhỏng lên như muốn nói tiếng vĩnh biệt với chủ kê, sư kê và hàng xáo, rồi hai chân nó sụm xuống, toàn thân ngã ngang. Hai chân run run như lời trăn trối. Lão sư kê đầu bạc vọt tơi định ôm con gà. Nhưng ông Hội Đồng Bình giơ tay ngăn: - Không được bắt, phải chờ lệnh chủ trường. Chủ trường gà bước ra khỏi ghế, đứng bên mé hồ giơ tay phán: - Chủ kê, sư kê và hàng xáo hai bên không được động thủ. Nếu ai vào ôm gà nào trước thì con đó kể như thua. Trong lúc Ô Mặt Lọ ngẩng cổ cụa tác vang rân. Mọi người nín thở. Con Điều Ó vảy hai cánh xạch xạch chòi chòi cặp chân rồi im hẳn. Ông chủ trường nhẹ nhàng bước tới cúi xuống xem bên này bên kia con Điều Ó rồi quay ra trịnh trọng tuyên bố: - Con Điều Ó đã nhắm mắt và hết nhúc nhích. Cho phép hai bên bắt gà và nhử lại ba lần như đã nói trong nội qui trường. Lão sư kê đầu bạc nhanh như chớp lao tới ôm con gà lên, tay bợ lườn, tay kéo cần nó lên áp miệng vào vừa "hà" hơi ấm vừa mút máu. Hàng xáo ùa ra vây quanh xem tình thế của gà nhà. Ông Cả Ngọt bệ vệ bước tới. Lão sư kê đầu bạc run run giọng: - Bẩm Cả, không sao đâu. Nó bị cắn sỏ nên bất tỉnh đó thôi. Ông Cả Ngọt móc trong lưng lấy ra một cái túi gấm, chẩm rải mở ra, thọc hai ngón tay chuối mẳng vào kẹp ra một hườn thuốc nhỏ bằng hột đậu nành, trong khi lão sư kê nhanh nhẩu banh mỏ con gà ra. Ông Cả bỏ viên thuốc và thọc luôn ngón tay vào miệng con gà. Ông vừa rút ngón tay ra thì một ống trúc bằng ngón tay cái chứa đầy nước được đưa tới. Lão sư kê trăm lầm thầm vài câu như thần chú, rồi rót vào họng gà. Lão vuốt dạ hầu gà và há miệng ra ngậm cần gà mòng hà hơi từ cạnh mòng tới hang cua, rà lên xuống hai ba lượt như truyền sức mạnh cho nó. Mắt con Điều Ó đang nhắm nghiền bỗng mí mắt cử động nhè nhẹ. Lão sư kê lấy chiếc "khăn phép" của lão choàng lên mình nó rồi lại đọc lâm râm. Không ai - ngoài ông Cả Ngọt - hiểu việc đó có tác động gì, nhưng người ta tin rằng lão có phép cải tử hườn sanh. Nhang om nước đã cháy hết nhưng chưa đứt sợi chỉ cho nên đồng xu vẫn còn treo. Ông Hội Đồng Hoài nhắc ông chủ trường. Ông chủ trường nhìn lại thấy sợi chỉ thay vì ở cuối nhang om lại bị dời vô đầu nhang nước cho nên nhang om đã hết từ lâu mà đồng xu không rớt. Đó là do bàn tay tụi điếm gà. Tụi này thức lúc hàng xáo chộn rộn thì dời sợi chỉ để kéo dài thời giờ có lợi cho bên gà lâm nguy. Ông chủ trường biếtttụi điếm gà này ăn tiền của ai để tráo trở vậy, nhưng ông không muốn có sự cải vả đưa đến xô xát. Ông cứ bình tỉnh tuyên bố: - Hai bên sư kê ôm gà ra nhử lại! Bạc ăn năm ăn bốn bên Mặt Lọ quăng ra rào rào. Tay từ rừng hàng xáo mọc ra tua tủa. Lão sư kê vừa bước vừa hạ cần con Điều Ó và chậm chạp ngồi ở đầu chữ công, con Điều Ó đã mở mắt nhưng cặp mắt hết thần sắc. Hai Trình đưa con Mặt Lọ ra. Con Điều Ó ngoách sang một bên. Con Mặt Lọ chồm tới mổ nhưng Ó không phản ứng. - Thả gà - Chủ trường tuyên bố. Hai bên bắt đi thả ại hai lần. Đến lần thứ ba, lão sư kê đầu bạc vừa đứng dậy chưa kịp quay lưng thì con Điều Ó ngã khụy êm ru không giãy giụa. Ông chủ trường phán quyết ngay: - Điều Ó thua. Hàng xáo hai bên ù ra chật bít vòng hồ như chân nhang trong vùa, mỗi người một tiếng. Có người la to: - Mình bị điếm Cao Lãnh rồi! - Họ tẩm cựa nọc rắn! - Không chịu thua! không chịu thua! Đợi cho tiếng người bớt ồn ào, ông chủ trường bảo: - Ở đây toàn là anh hùng hào kiệt. Chơi bời ăn thua đều có qui tắc không ai được nói ngang, làm ngang. Con Điều Ó chết tại trường là thua!.. .. Còn nói bên Cao Lãnh chơi điếm thì bằng chứng đâu? Trước khi thả gà tôi đã lau cựa và nách, cánh gà của hai bên đề phòng họ xài nọc rắn hổ và xạ chồn. Bây giờ Điều Ó chết, mấy người mới nói. Tại sao không nói trước kia? Bỗng đâu từ sau bàn nhang hai người đàn ông ở trần xách một bao bòng bột bước ra. Da họ đen như da lão sư kê, lại hêm xâm mình khắp ngực lưng và cánh tay. Một người nói tiếng lơ lớ như tiếng Miên: - Hai đứa tôi gửi ngành thầu của trường nhưng không đưa vì bên Mặt Lọ xài bùa ếm con Điều Ó. Trong hai gã lực lưỡng, bộ mặt hầm hừ, cặp mắt trắng để lộ vẽ dữ tợn, ông hội Đồng Bình chỉ biết nhìn ông chủ trường. Ông chủ trường ngó con Hùm Xám Ô Môn. Ông Cả Ngọt, râu tóc dựng lên cả. Ông vẩy tay lão sư kê: - Bồng con Điều Ó lại tôi xem. Lão sư kê vớt con Điều Ó lên. Cổ nó dịu oặc lòng thòng như không xương. Ông Cả Ngọt ôm con gà vào lòng. Nước mắt tuôn ròng ròng. Ông gục đầu vào xác nó tưới nước mắt và nức nở nghẹn ngào: - Tại ba cho nên con mới ra nông nỗi này. Sách Kinh Kê có bảo ăn ba độ thì thôi. Đá thêm sẽ bị phản độ. Ba không tin vì thấy con còn oai dũng lạ thường. Ba định thắng trận này sẽ cho con nghỉ ngơi, nào dè đâu con tử chiến. Chết rồi mà còn nuối lại vài phút để nhìn ba phải không con? Hụ. ..hụ. Cả trường gà im tin thít. Ông Cả Ngọt ngẩng lên, mắt đầm đìa nước mắt, nói với ông chủ trường và ông Hội Đồng Bình bằng giọng rắn rõi: - Tôi nhận chung tiền cho ông Hội, nhưng xin đừng nói con Điều Ó của tôi thua. Ông Hội Đồng Bình bước tới đứng trước mặt ông Cả Ngọt, cất giọng sang sảng: - Tôi xin bái phục tinh thần thượng võ của xứ Hậu Giang. Xin mới có dịp nào đến đất Cao Lãnh của tôi để được thù tạc.
Xuân Vũ
Buồng Cau Trổ Ngược
Chương 28
Chiếc ca-nô chạy băng băng trên sông hướng ra Cửu Long Giang. Phài đoàn Cao Lãnh thắng độ gà hết sức oanh liệt đem thêm tiếng tăm cho ông Hội Đồng và tay nghề Bến Bắc. Con Ô Mặt Lọ được phong chức lên đại tướng: Đại Tướng Ô Mặt Lọ. Hai Trình cho nó đứng trong bội đặt ở giữa lòng ca-nô để mọi người chiêm ngưỡng dung nhan. Rồi lấy ở sau lái ra một chiếc soong lớn, hai chiếc nồi và lủ khủ nhiều thứ khác: - Dạ thưa ông Hội, tôi xin ăn mừng chiến thắng độ gà trứ danh. Ông Hội ngạc nhiên hỏi: - Sao chú giỏi vậy? - Dạ cũng nhờ thầy Năm mách bảo. Đây là món thịt chó do thầy Năm và tôi nấu sẵn ở nhà, nhưng thầy Năm dặn đừng cho ông Hội biết, để ông Hội ngạc nhiên chơi! Vừa nói Hai Trình bảo thằng Đặng dọn ra. Mọi người ngồi quanh mâm trong lòng ca-nô chật hẹp, còn thằng Đặng và đám tùy tùng thì làm một mâm sau lái với anh tài công. Thầy Năm rót rượu mời ông Hội và nói: - Tôi phục ông Hội sát đất. Ông Hội cười hứng thú nâng ly rượu rốc cạn. Thầy Năm lại rót tiếp một ly mời Hai Trình. - Nhờ chú có gan thi hành cao kiến của ông Hội nên mới có độ thắng này. Ông Hội bồi cho Hai Trinh một ly nữa: - Tôi thưởng chú đây. Cao kiến mà không có người thi hành thì cũng trở thành "thấp kiến"! Ý, nói vậy cũng hẹp bụng thằng Đặng. Nếu không có Ô Mặt Lọ của nó thì cao kiến hóa ra kiến lửa kiến hôi chớ cao sao được! Thầy Năm không quen nước cay nhưng cũng thấm môi sơ sơ rồi hỏi ông Hội: - Tôi nghiền Kinh Kê lẫn Kê Kinh rất nhuyễn. Tôi nhớ từng chữ một cái câu: Thanh Long đao thắng độc đao Chém chết địch thủ cựa đầu mà thôi. Chắc ông Hội cũng nằm lòng, tại sao ông Hội dám cá một độ như vậy? Ông Hội gắp miếng thịt quay chảo bỏ vô chén thầy Năm, bảo: - Thầy Năm làm miếng này cho ngọt rồi tôi nói. Ông Hội vê ria mép rồi chẩm rải bắt đầu câu chuyện: - Nó như vầy nè thầy Năm và chú Hai. Kinh Kê thì thầy gà nào cũng đọc ít nhất cả trăm lần chớ không phải một mình mình, phải không thầy Năm và chú Hai nó! Nhưng không phải học thuộc lòng quyển sách đó thì đá trăm độ trăm thắng đâu. Và bất cứ Kinh gì cũng vậy chớ không phải Kinh Kê mà thôi. Đọc xong phài suy nghĩ, tìm hiểu để ứng dụng vào từng hoàn cảnh mới được. Ông Hội ngưng một chút hớp rượu thấm giọng và tiếp: - Thanh Long đao thắng độc đao. Kinh Kê nói vậy là tại sao? Mình phải hiểu Thanh Long đao xuất xứ từ đâu? Ai đọc chuyện Tàu mà không mê Tam Quốc. Ai mê Tam Quốc mà không thán phục Quan Văn Trường, phải không? Và thán phục Quan Ngài thì làm sao không nhớ đến Thanh Long đao của Ngài cho được. Bao nhiêu danh tướng của phe Tào Tháo và Châu Do rơi đầu với ngọn đao này, vang danh nhất là việc Qúa Ngũ Quan trảm lục tướng của Tào Tháo để trở về với Lưu Bị Với cây Thanh Long đao, Ngài chém tướng giặc trở về ly rượu hâm chờ Ngài còn chưa nguội mà. Ngài hươi cây đao này cho đến nổi ánh thép xanh tỏa ra khắp cả mặt trăng cho nên người ta còn gọi là "Thanh Long Yểm Nguyệt Bảo Đao" nghĩa là cây đao quí múa lên che lấp mặt trăng. Ngưng lại bốc miếng sườn khìa tét ra làm đôi bỏ vô chén Hai Trình và thầy Năm rồi tiếp: - Nhưng quan trọng nhất là tính khí của người cầm đao tức là Quan Ngài vậy. Thầy giáo còn nhớ tính cương trực và anh hùng của Ngài chớ? - Quân tử hành đại lộ. - Thầy Năm đáp liền. - Đúng! vì vậy nên Ngài bị Lữ Mông gài bẫy sụp hầm ở Đông Ngô. Đó là cái tính can cường thiết thạch của Ngài. Ngoài ra về đao pháp thì Ngài có miếng Đà Đao vô cùng lợi hại. Hai Trinh đang cạp sườn khìa bỗng ngưng lại: - Miếng Đà Đao là miếng gì thưa ông Hội? Ông Hội vui vẻ: - Thầy Năm thì biết rồi, để tôi cắt nghĩa cho chú Hai sư kê nghe. Miếng này làm cho tướng Đông Ngô và Tây Thục vỡ mật. Mười phát rơi mười cái đầu. Nhưng Ngài có tuyên bố: Tướng nào chạy thoát miếng Đà Đao thì Ngài tha chết cho luôn. Hoặc kẻ nào biết không đương cự nổi với Ngài mà nhảy xuống đất chịu thua thì Ngài tha chết. Miếng Đà Đao này nguy hiểm lắm. Ngài đang đánh bỗng quay ngựa chạy dài. Kẻ địch nào háo thắng, tưởng Ngài sợ nên phóng ngựa đuổi theo. Bất thần Ngài vung đao chém trái, kẻ địch không kịp đề phòng nên rơi thủ cấp. Chưa có tướng giặc nào sống sót với miếng lợi hại này. Do đó mà Ngài mới tuyên bố như trên. Ông Hội cạp miếng thịt hớp rượu, rút khăn lau miệng, vuốt nhẹ ria mép rồi tiếp: - Do đó tôi suy gẫm là con gà mang vảy Thanh Long đao cũng giống mang tính khí của người xưa sử dụng cây Thanh Long đao. - Vảy Thanh Long ra làm sao ông? - Thằng Đặng hỏi. - Nó nằm ở phía trước cựa, sư kê coi mới thấy chớ cháu không thấy được đâu. Ông Hội tiếp: - Trong cây Kinh vế vảy Thanh Long có nói: "Chém chết đối phương cựa đầu mà thôi". Nên chú ý chữ "mà thôi". -Ông vò đầu cậu bé - cựa đầu mà thôi! Mà thôi có nghĩa là "chỉ nội trong", rồi thôi, hết rồi, fini, un point final phải không thầy Năm? Do đó tôi mới bảo sư kê chị cho nó chém cựa đầu. Nó chém vô tay sư kê cựa đầu lúc thả gà, tức là từ đó về sau không chém nữa. Mà quả thật vậy. Tôi đã nghĩ đúng. Khi hết nước nhứt, tôi xem kỹ thì con Lọ không bị một vít nào. Và hiện giờ bà con mình chũng thấy đó, con Lọ không mang một vít. Mình có thể chồng độ liền và ăn luôn! Ông hớp miếng rượu và quay sang vỗ vai khen Hai Trinh. Hai Trinh nói: - Tưởng cựa gà đâm như gai quít gai cam thôi, chẳng dè nhức hơn cá trê trắng chém đó ông Hội. Thầy Năm nói: - Xưa nay không có ai dám đi ngược lại với Kinh Kê chỉ nói có vảy độc đao thua Thanh Long đao chớ không có nói đến độc đao ẩn. Tôi tìm kỹ trong Kê Kinh cũng không thấy độc đao ẩn. - Ông Hội quả là người dám bẻ nạng chống trời. - Đó chẳng qua là tôi học được của Tía tôi chớ tôi chẳng có tài cán gì. Hồi trước tôi cũng đi theo Tía tôi hụ hợ như mấy đứa nhỏ này. Một lần Tía tôi lên tận xứ Bà Điểm để coi tại sao gà Bà Điểm nổi tiếng là gà đòn. Gà Bà Điểm sợ gà cựa Cao Lãnh, còn gà Cao Lãnh lại sợ gà đòn Bà Điểm. Vì tin tưởng ở gà đòn của mình nên dân Bà Điểm ít chú ý xem vảy và cựa. Cũng như Lý Ngươn Bá vậy mà. Kẻ địch nào dám đỡ cặp chùy của ổng thì một là nhẹp xác hoặc ít lắm cũng tét hỗ khẩu tay. Trong một trận đá hàng xáo giữa một con Thanh Long đao và một con Bà Điểm không có vảy nghề gì hết. Tía tôi mặn con Thanh Long nên đứng bên nó nguyên cả hầu bao. Vảy Thanh Long là vảy thần kê mà! Phải không? Khi buông đuôi ăn trót, con Bà Điểm không đá phát nào mà cứ chạy quanh rồi lủi vô bồ. Con Thanh Long đuổi theo đá một phát trời giáng nhưng rủi thay, cặp cựa lại ghim vô vách bồ. Sư kê bắt gà thả trở lại. Con Bà Điểm vẫn chạy như trước và con Thanh Long đuổi theo đá cú nào cú nấy như búa nện. Nhưng con Bà Điểm không hề hấn gì cả. Nó lừa thế níu được đầu con Thanh Long nhảy một phát, con Thanh Long giãy đành đạch. - Nó không chém à ông Hội? - Thầy Năm ngưng ly rượu nửa chừng, hỏi. - Đã bảo là gà Bà Điểm đá đòn mà! Sư kê bồng nó lên cần cổ dịu oặc như không có xương. Hai Trinh cười ha hả: - Thì cũng như võ sĩ Tư Ta bị cú đá Sáu Cường hồi nẵm! Ông Hội Đồng tiếp: - Độ đó tía tôi thua nặng, nhưng ông hiểu được một phần cái bí ẩn của vảy Thanh Long đao. Về nhà ông càng nghiên ngẫm kinh kê. Gà nhà cũng có vảy Thanh Long. Ông cho bịt cựa xổ với một con gà tơ, rồi mở thả cựa cho đá tới nước ba. Ông bắt con gà tơ ra vạch lông xem thì không thấy vít nào. Vài hôm sau ông thả cựa cho đá với một con gà Chạ. Cựa sau không nhằm gì hết. Vì vậy tôi mới bảo chú sư kê của mình đưa tay đỡ cặp Thanh Long của con Điều Ó đó chớ. Mọi người nghe chuyện ông Hội Đồng Bình say mê như nghe Kinh. Mà đúng, ông giảng Kinh Kê. - Kỳ tới mình định đi đâu ông Hội? Ông Cả Ngọt có lời mời mình, ông Hội nghĩ sao? Hội Đồng Bình xua tay: - Lời mời đó là một sự thách đấu. Mình không nên học tính khí của Quan Hầu trong trường hợp này, tức là "đi đại lộ về đại lộ", mà sa hầm. Họ chơi đàng hoàng thật nhưng trong sự đàng hoàng đó tiềm ẩn một ý chí phục thù. Có thể họ tìm ra cái "ẩn" của mình để đối phó. Hơn nữa dân Hậu Giang chơi gà chung bằng bạc thước bạc cân, mình theo sao nổi. Nếu không có thằng cháu tôi kỳ này tôi đâu có đủ 120 mà đặt. Hội Đồng Bình vê ria mép tiếp: - Kỳ tới mình nên xuống miệt Mỹ Tho, Bến Tre là nơi họ chưa biết tiếng Độc Đao ẩn của mình. Ông Hội nhìn làn vải băng thấm máu trên tay Hai Trinh và hỏi: - Bớt nhức chưa chú? - Dạ tôi nghe ông Hội giảng Kinh Kê nên hết đau rồi, kỳ sau nếu đụng độ với Thanh Long tôi sẽ cho nó đâm như kỳ này. Thầy Năm cứ trầm trồ khen ông Hội: - Tôi chưa thấy ai cãi Kinh Kê như ông Hội - Tôi đâu có cải Kinh Kê. Tôi chỉ thêm một điểm mới thôi. Nghĩa là Độc Đao có thể ăn Thanh Long nếu chủ kê hiểu tường tận cái ý nghĩa cả vảy Thanh Long. Thằng Đặng đang ngồi nhận phía sau lái với gã tài công bổng la lên: - Bẩm ông Hội, hình nhự. .. có một chiếc ca-nô đuổi theo mình. Ông Hội quay lại nhìn rồi bảo: - Ca-nô của người ta đi chơi hoặc của kiểm lâm canh rừng. - Dạ cháu thấy người đứng trước mủi ngoắc ngoắc. Thầy Năm bèn bò ra đứng sau lái che mắt nhìn rồi nói: - Đúng là có người đứng trước mủi ngoắc ngoắc mình.. .. Tôi nghĩ hai thằng Thổ đen cà tha giữ ngành hầu trường gà đuổi theo giựt tiền. Ông Hội không nói gì. Ông giở khoang hầm lái lên. Thầy Năm ngó xuống thấy ba cây súng. Mộ cây hai lòng và hai cây súng hơi thầy vẫn thường thấy ông Hội Đồng mang trên vai cưỡi ngựa đi thăm đồng. Ông Hội Bảo: - Tôi thủ cây súng hai lòng, thầy Năm và chú Hai Trinh cầm hai cây súng hơi! Vừa nói ông Hội Đồng móc súng ấn vào tay hai người, còn mình thì "bẻ họng" cây hai lòng lắp đạn vô rồi đứng nép bên bệ cửa. Chiếc ca-nô kia tới càng gần. Quả thật tên giữa ngành thầu đen hung. Một tay hắn ngoắc lia còn tay kia thì giơ lên một cái túi trắng. Thầy Năm nói: - Coi bộ nó không định làm dữ, ông Hội đừng bắn. Mủi ca-nô rẽ nước trắng xóa, sóng đập mạnh làm cho lái ca-nô của ông Hội lắc lư. Thầy Năm nhìn thấu bên trong ca-nô trống lỏng, không thấy có người nào hết. - Không phải ăn cướp đâu ông Hội. - Sao thầy biết. - Có một thằng đứng trước mủi và một thằng lái thôi. Ông Hội bảo: - Chạy chậm lại coi nó làm gì? Gã tài công tốp máy. Mủi chiếc ca-nô kia trờ tới. Ông Hội nom rõ những hình xâm trên nước da láng ô của gã kia. Gã vung vung cái bao trắng và nói lơ lớ không ai hiểu gì. - Anh là ai? Ông Hội quát. - Dạ, tôi là Thạch Sum ở trường Xà No. - Anh theo tôi làm gì. Định ăn cướp phải không? - Hồi nãy ông lấy có một trăm thôi còn bỏ quên hai chục đây. -Thạch Sum ấn bao bạc vào tay ông Hội. Ông Hội xua tay nghe lòng nhẹ nhõm: - Không phải tôi quên. Tôi có ý biếu lại ông Cả và ông chủ trường. Đem trở về giao cho ông Cả dùm tôi đi Thạch Sum. - Không được đâu. Ông Cả bảo tôi đưa cho ai thì tôi phải được cho nấy. Tôi đem về, ông Cả bảo kêu thầy Hương Quản bỏ tù. Ông Hội từ chối không được đành phải nhận, rồi bảo: - Thạch Sum về nói tôi cảm ơn ông Cả.. - Dạ, tôi chưa có về. Ông Cả bảo tôi phải đưa mấy ông ra tới sông Cái rồi mới được về. Để gã không có ác cảm với mình, ông Hội trỏ mấy cây súng và nói: - Hai bên bờ kinh có nhiều chim và khỉ, chúng tôi định bắn ít con về nhà nhậu chơi. Thạch Sum ngây ngô nói: - Thứ này ông Cả cũng có nhưng chỉ bắn chim cò, nai, khỉ thôi. Chớ bắn tôi không lủng đâu! - Sao vậy? - Tôi vô cà tha là dao chém không đứt, súng bắn cũn không sợ! Bởi vậy nên chủ trường mướn tôi giữa trường gà đó chớ. Tụi ăn cướp bu chung quanh trường gà thiếu chi. Lúc mấy ông lui ghe có tụi muốn theo giựa tiền đó! Nhưng ông Cả bảo tôi chận lại hết. Làm vậy mất tiếng tăm trường Xà No khách không thèm tới chơi nữa. Ông Hội móc một nắm bạc dúi cho Thạch Sum, nhưng hắn lắc đầu: - Ông Cả cho tôi rồi! Nếu tôi lấy, ông Cả biết được sẽ rầy. Thạch Sum đưa phái đoàn Cao Lãng ra tới Sông Cái, vẫy tay chào rồi quay trở lại. Thầy Năm gật gù với ông Hội: - Dân Xà No chung tiền bạc cân, bạc thước tôi cũng không ngán, nhưng tôi phục bằng cái sự điệu nghệ của họ trong làng gà...
Xuân Vũ
Buồng Cau Trổ Ngược
Chương 29
Thằng Đặng được ông Hội be cho tám trăm. Tiên mướn con gà Mặt Lọ ba trăm. Đá độ ba trăm, cho thêm hai trăm. Cả một gia tài. Cái bầy vịt hãng kia phải đẻ bốn năm liền và nó không xài một xu nào thì họa may được phân nửa số tiền đó. Bỗng nhiên giàu lên trong chớp nhoáng. Thầy Năm nhút nhát không dám đá. Lương thầy giáo một tháng có mười đồng. Thầy đâu nở để vợ con nhịn đói. Tuy vậy vì tình ông bạn gà, thầy cũng bặm môi ký sổ hai chục đồng. Ông Hội bảo: - Tôi đá cho thầy một trăm. Ăn thầy lãnh, thua tôi chung. Bây giờ ông Hội dúi cho thầy hai bộ lư. Riêng sư kê Hai Trinh ông đáp vít cựa một ngàn và bảo: - Vợ con chú ăn bao nhiêu lên vựa tôi xúc! Gã tài công ca- nô cũng được tặng một tấm giấy "oảnh" bằng hai tháng lương thầy giáo. Ông Hội chơi điệu thiệt. Ông "bỏ quên" hai chục ngàn ở trường Xà No, chỉ lấy một trăm ngàn. Thằng Đặng không tưởng tượng được một trăm ngàn là bao nhiêu nữa. Nó chỉ biết một trứng vịt bán được hai xu. Một tô cháo lòng từ hai xu tới năm xu. Nếu má nó bán cháo lòng thì đời nào mới để dành được một trăm đồng? Một lần nó vô chợ thấy hai người lơ xe đò tranh khách đánh nhau bằng ma- niven lổ đầu vì giành bán tấm vé giá có một cắc một người khách. Công gặt một ngày được hai cắc. Khom cụp cả lưng rách cả lưng áo, mòn cả ống quần. Vậy mà nó có đến 800 đồng. Nó bỏ trong túi quần đầy nhóc chớ không phải nó tưởng tượng, không phải nó hái lá mận lá khế làm tiền như hồi nhỏ chơi nhà chòi. Nhưng không phải chỉ bấy nhiêu.. Ông Hội bảo cứ để cho ông nuôi con Ô Mặt Lọ. Hễ ông đem đi trường bất cứ kỳ đá hay không đá thì ôn g bê cho nó ba trăm. Còn nếu nó để ổng nuôi luôn thì ông cho nó hai ngàn đồng. Chao ôi! Nó sợ quá. Nó làm gì mà được số tiền lớn như vậy. Nó có đầu thai mười kiếp cũng không đào đâu ra số bạc đó. Nó được bốn ngàn gia. lúa hay sao? Bộ nó ở trên trời rớt xuống đây chắc. Nó biết ông già vợ nó mỗi năm chỉ được có sáu bảy trăm gia. lúa thôi mà cũng được gọi là giàu trong vùng nữa là bốn ngàn giạ. Nó sẽ mua gì? Nó sẽ cất giữ ở đâu cho khỏi trộm cướp. Nó không ngờ một chú gà con đẻ ở bụi tre mà bây giờ quí giá và làm cho ông Hội nổi danh như vậy. Ông sẽ mang nó đi đến các trường Tiền Giang đá tiếp. Bây giờ Đặng mới hiểu tại sao bác Hai Trinh nuôi gà nòi kỹ lưỡng và xem vảy xem cựa gà tỉ mỉ như vậy. Đặng về tới nhà không thấy ai hết. Mới đi có hai ngày hai đêm mà tất cả đã thay đổi. Ở nhà thì chán nhưng đi xa lại nhớ. Người ta nói đi xa nhớ con chớ không nhớ vợ. Đúng không? Không những nhớ con, còn nhớ cái chòi vịt, nhớ đống rơm, nhớ cái giường ọp, chiếc ghế bố tả tơi. Đặng xuống chòi Năm Mẹo. - Mầy đi thì bả bắt vợ con mày về đẳng. - Năm Mẹo nói ngay rồi hỏi - Con Ô Mặt Lọ có đụng độ không? - Ông Hội ăn hai bao bạc. - Hả, mày nói gì? - Năm Mẹo nhảy dựng lên. - Ổng ăn một trăm ngàn đồng cậu ạ! - Trúng số độc đắc có mười ngàn đồng mà ổng ăn một trăm ngàn là sao? - Ai biết đâu, nhưng cháu thấy rõ mà. Ở miền dưới người ta đá gà ăn bạc thước bạc ký. Một thước là một trăm ngàn. - Thần Năm Mẹo ngơ ngác. Đặng móc bạc để trên bàn. - Ổng cho cháu nè! Đặng xỉa xỉa - Tám trăm chẳn. Năm Mẹo thấy toàn bộ lư và giấy oảnh. Bây giờ Năm Mẹo mới tin. - Rồi con gà đâu? - Ổng nói để ổng mượn. Gà nghề, cháu lơ đểnh người ta ăn cắp mất. Ổng hứa mỗi lần ôm đi trường ổng cho cháu một trăm. Đụng độ ăn thua gì cũng cho ba trăm. - Vậy là con gà nghề thiệt rồi cháu à. Đặng kể lại độ gà cho Năm Mẹo nghe. Năm Mẹo không hiểu tại sao ông Hội bắt Hai Trinh chị một cặp cựa đổ máu như vậy. Đặng cũng lắc đầu. - Mình không chơi không hiểu cậu à. - Nhưng sao ổng cho cháu? - Dạ hôm trước ổng bảo để ổng đá cho. Vốn cả thảy được sáu trăm còn hai trăm ổng cho thêm. Ổng cho chú Hai Trinh một ngàn và ổng nói ổng sẽ xây trường học, cái chùa, sửa đường, còn bao nhiêu ổng sẽ đem con Ô đi đá nữa. Đặng đưa cho Năm Mẹo và nói: - Cậu cất đi. - Bậy mày. - Không có cậu cháu đâu được cái gì. Hổng chừng bây giờ còn giữ trâu. -Đặng đứng dậy -Để cháu đi đòi vợ con cháu lại. - Năm Mẹo xua tay: - Cháu không phải đòi. Họ sẽ băn nỉ và đem trả cho cháu. - Ông Hương ngồi buồn rầu. Tưởng tráo hôn là thắng. Nào dè thua. Ông kêu bà Hương ra, hỏi: - Bà bắt vợ con nó về nhà để làm mắm, hả? - Chớ con nhỏ không chịu ở, để ở đằng đó ai săn sóc? - Gả rồi còn bắt lại là sao? - Hư bột hư đường là do ông hết thảy. - Bà cứ nói cài kiểu đó hoài chắc tôi trốn luôn quá! - Ai đời hứa gả đứa này lại gả đứa kia. - Vậy hồi đó bà không cản gắt, bà chỉ nói hàng hai: "Ông làm sao êm thì thôi!" - Bây giờ con chị vừa cứng cát, con em tanh cơm tanh cá kìa,, tôi nói cho ông biết mà mừng. Ông Hương nhảy dựng lên như Đồng An bị thầy Tư quất khăn ấn vào mặt: - Hả hả .. ..? Hả? Hôm trước ông bảo tôi sắp nuôi đẻ. Thì nuôi thiệt chớ sao? - Bà nói sao, nói lại cho tôi nghe coi. - Ông chưa có điếc mà. Tiếng tù- và của bà đò Sầm thổi cách ba chục công bề đứng ông còn nghe hơi, sao tôi nói sát bên tai mà ông nghểnh ngãng? Ông Hương nổi giận phùng phùng: - Bà kêu nó ra đây tôi biểu - Ông kêu không được sao bắt tôi kêu? - Bà này bữa nay chằng gây thật ha! Cầu Sáu từ ngày cưới được cô Láng tỏ ra biết nghe lời cha mẹ, thương vợ và lo lắng công việc nhà, lại biết giữ của. Cậu ở ngoài sân lon ton đi vô. Thấy hai ông bà đang phùng sè như cá lia thia thì cậu bắt chước ông Tử Lộ chọc cho cha mẹ vui: - Ba ơi! Con trâu cổ mình đẻ một cặp nghé! - Mày lại khùng nữa há Sáu? - Dạ con nói đùa đấy. Con nghe ông Hội sắp đổ đá cho con lộ, sắp cất thêm trường học. Vậy ba bán cho người ta xẻ thịt cho đám lục lộ ăn quách cho rồi. - Ai nói với mày ông hội làm những chuyện đó? Sao tao ở trong làng mà tao không biết? Cậu Sáu thấy bóng người ngoài ngỏ thì ngưng câu chuyện, chạy ra thầm ngóng rồi trở vào nói: - Ông thầy Tư tới ba ơi! - Biểu ổng trở về đi, đừng có đem ba cái bùa chú cặm đầy vườn nữa. Bà Hương xua tay: - Ấy, ấy! Tôi rước ổng tới ếm hàng cau tơ để khỏi trổ buồng ngược hại nhà ta đó ông ơi. - Ếm đó! Cau trổ xuôi "hai buồng" rồi đó. Ếm phát này.. .. tới buồng thứ ba. - Ông trù mạt nữa hả? Bà Hương bảo cậu Sáu dắt thầy Tư đi vòng bên hiên ra sau vườn lập đàn ví trận, xua đuổi dùm "bầy quỉ ba con" như thầy bảo kỳ rồi. Ông Hương giận no nhưng thấy bà sắp nổ to nên cũng bớt cơn thịnh nộ. Thầy Tư vừa ếm xong, thì lại có khách. Đó là Năm Mẹo. Năm Mẹo chấp tay xá và nói ngay: - Ông Hương có tin mừng! - Suốt năm nay tôi mắc đại nạn, tin mừng gì đó chú Năm? - Thằng Đặng ăn độ gà nòi một ngàn đồng. - Hả.. .. - Ông Hương lại nhảy dựng lên, lần này không như Đồng An mà như ngồi trên lửa. Năm Mẹo từ tốn, lễ phép thưa qua câu chuyện của thằng rể quí ông Hương rồi tiếp: - Ông Hội hứa cho nó thêm tiền, và án đổi đất cho nó để bắt con gà. - Bao nhiêu tiền? Bao nhiêu đất? - Dạ Ổng hứa cứ mỗi lần ôm con gà đi trường thì cho nó bốn trăm, còn đụng độ thì cho nó tám trăm. - Rủi thua cũng cho à? - Dạ theo ông Chín Tôn nói thì con gà nào chớ con Ô Mặt Lọ này vảy nghề, đá không bao giờ thua. - Gà gì kỳ vậy? - Dạ nó là linh kê. Ông Hội muốn mua mà nó không bán, thưa ông Hương. - Biểu thằng Đặng lên đây, tôi kêu nó bán quách cho rồi. Cầm tiền chắc hơn. Để cho ổng ôm tới ôm lui, người ta đánh tráo mất. Bà Hương chọc ngay bảng họng ông chồng: - Ông Hội là người trên trước, ổng tráo như ông à? Ông Hương trợn ngược đứng tròng tưởng có thể ngã ra hộc máu chết tươi. Năm Mẹo mừng như thắng trận. Năm trước cũng tại đây, Năm Mẹo bị sập bẫy. Bây giờ cũng tại đây Năm Mẹo đã gỡ được bẫy và gài lại cho kẻ đã bẫy mình. Năm Mẹo nói: - Dạ tôi cũng tính như ông Hương. Bán quách cầm tiền cho chắc. Làm quái gì ba cái thứ gà nòi. Nay đá mai rót. Chừng đó có môn mà nấu cháo cối mời không ai ăn. Nhưng cái thằng bướng bĩnh. Tôi bảo nó không nghe. Nó nói, ông Hội Đồng còn nhờ Hai Trinh nói với tôi làm mai để ổng gả con cháu của ổng cho nó rồi ổng cho nó ruộng đất làm ăn luôn với ổng. Như vậy ổng sẽ xài con gà nòi dễ dàng hơn. Ông Hương lại nhảy nhổm lên, lần này thì nghe như đít mọc gai. Ông xua tay: - Đâu có được! Nó là con rể nhà này, đâu có ai bắt ngang như vậy được. Bà Hương lại chọc vào họng ông: - Sao không? Hễ nó chịu là được. Nó thưa ông tráo hôn. Ông Hôi Đồng còn quở nặng ông nữa là khác! Quay sang Năm Mẹo, bà Hương trở giọng nhỏ nhẹ: - Chú Năm có biết nó đã hứa với ông Hội chuyện đó chưa chú Năm? - Dạ, tôi là cậu nó, nó muốn làm việc gì nó cũng phải hỏi tôi. Bà Hương không dấu được sự bối rối: - Nó có vợ con đàng hoàng mà, chắc ông Hội cũng biết chớ chú Năm! Năm Mẹo làm như không nghe, bình tĩnh nói tiếp: - Nó đem tiền về và kể cho tôi nghe chuyện đá gà ở miệt dưới. Nó bảo nếu nó ở nán lại đá ké với ông Hội vài độ nữa, hoặc nó cho chồng độ con gà của nó thì nó sẽ kiếm thêm được vài ngàn. Nhưng nó phải về. Bà Hương tiếc ngẩn tiếc ngơ: - Về làm gì gấp mà mất bạc ngàn! - Dạ nó nói nó nhớ vợ con nên nó không ở được! - Vợ con nó có tôi săn sóc. Năm Mẹo tiếp, mặt tỉnh bơ: - Nào ngờ về tới thì thấy nhà trống lổng. Vợ con nó đã bị ai bắt đi đâu mất hết. Nó bèn vô nhà làng thưa. Bà Hương ú ớ: - Vợ con nó đang ở với tôi đây chớ ai mà bắt. Ông Hương thêm vào: - Má nó với tôi thấy con vợ nó nằm ở nhà cheo leo một mình, lại non ngày tháng nên đem về đây. Năm Mẹo nói mát: - Cám ơn ông Hương bà Hương có lòng tốt đối với cháu tôi. Ông hương bảo vợ: - Bà đem mẹ con nó về đẳng đi. Ai bảo tài không làm chi. Bà Hương đáp lại giọng hơi gay gắt: - Cơm không lành canh không ngọt giữa hai đứa nó. Con nhỏ không muốn ở đàng đó nữa cho nên tôi mới đem về đàng này chớ không phải ách giữa đàng mang vào cổ. Năm Mẹo lại vò cho cuộn tơ ối thêm: - Quả thật tiền bạc làm cho con người thay đổi mau quá! Giắt bạc ngàn trong túi bây giờ nó nói toàn chuyện trên trời dưới biển. Nó chê cháu ông Hội Đồng và khen gái miệt Xà No. Nó bảo ở dưới đó con gái bán bánh kẹo cũng đẹp như con nhà giàu trên mình. Nhiều ông điền chủ biết nó là chủ con Ô Mặt Lọ thì muốn bắt xác nó đem về làm rể. Ông thì hứa cho nó một trăm mẫu ruộng, ông lại cho nó làm chủ ruộng muối. - Úy trời đất! - Bà Hương giật mình đánh thót - Chú Năm khuyên nó dùm tôi. - Bây giờ nó ít nghe lời tôi, bà Hương à! - Chú kêu nó đến đây cho ba nó nói chuyện chút! - Từ hôm đi Xà No về nó cứng đầu lắm. Nói xong Năm Mẹo đứng dậy kiếu từ. Năm Mẹo không về nhà mà đi thẳng vô chợ. Năm Mẹo đến tiệm nước uống ly rượu thuốc và khề khà nói chuyện ông Hội Đồng ăn độ gà quá lớn ở Hậu Giang, ông sẽ làm thêm trường học, đổ đá đường làng, trùng tu ngôi chùa Phật. Sau cùng Năm Mẹo rỉ rả kể chuyện chủ điền dưới đó muốn gả con cho thằng Đặng để bắt con gà nghề.. .. Trong lúc đó ông Hương bà Hương ngồi chết trân nhìn nhau. Cái kiểu này thì nó sắp bỏ con Tám rồi! Bà Hương thở dài hắc ra não nề! Mưu sâu thì họa cũng sâu. - Rồi bây giờ bà tính làm sao? - Tôi tính nhiều cách nhưng không biết có ăn thua hay không. - Cách nào, đâu bà nói tôi nghe thử. Bà Hương chẫm rãi nói: - Nó biết mình lừa nó. Nhưng lúc đó nó lép vế, không dám chống cự nên nó bấm bụng ở với con Tám. Bề mặt nó làm nhưng thận nhưng trong bụng nó luôn luôn tính kế trả thù. Trước nhất là nó tìm cách ve con Chín. - Có chuyện đó nữa à! - Vá con Chín cũng chịu nò làm chồng. - Trời đất! Có chuyện đó nữa sao? - Trước kia ông hứa gả con Chín chớ đâu phải con tám cho nó! Con Chín vịn cớ đó ma đeo nó. Tôi bắt được một lần, tôi rầy con Chín nó trả treo: "Ba hứa gả con cho ảnh rồi!" Tôi cứng họng chớ còn nói gì nữa .. .. Bây giờ thằng Đặng có bạc ngàn, nó càng đeo cứng, trời gầm không buông. Ông Hương thở dài: - Con cái gì như vậy. Thiệt hết chỗ nói rồi! - Chưa hết đâu ông! - Còn gì nữa? - Ông Hương trợn mắt - Bà biểu nó trốn đi chớ hễ gặp tôi là tôi chặt đầu nó! - Ông không biểu nó cũng trốn với thằng Đặng. Có một ngàn đồng giắt túi, trốn khỏe quá mà ông! - Kêu Năm Mẹo tới tôi bảo tôi gả luôn con Chín cho nó. - Xí! Hồi xưa ông bắt nó lạy ông để lấy con gái ông. Bây giờ ông lạy nó để nó lấy con gái ông, nó cũng không thềm. - Tại sao kỳ vậy? - Tại vì nó có năm bảy con gái chủ điền Cân Thơ chờ nó, có ông Hội Đồng Bình đòi gả cháu cho nó chớ sao. - Bộ tụi nó bảnh còn con gái mình tệ lắm sao? Bà Hương chõ mồm qua mặt bàn nói khẻ vào tai chồng: - Con Chín tanh cơm, tanh cá rồi, ông biết chưa? Ông Hương vừa há miệng định quát một tiếng bay nóc nhà thì Thầy Tư ló đầu vô. Thầy Tư nói: - Bà Hương, xin bà Hương quá bộ ra vườn rót rượu đốt nhang để tôi bắt đầu tróc quỉ. Thầy Tư thấy bà Hương đứng lặng thinh thì tỏ vẽ sốt ruột. Bà Hương lắp bắp: - Hồi nãy tôi bảo thầy ếm như thế nào? Thầy Tư bước tới nói nhỏ: - Bà Hương bảo tôi ếm cho hai bên dang ra, cắt đứt. - Hồi nãy khác, bây giờ khác. - Dạ khác làm sao bà Hương? - Khác là hồi nãy.. .. Bà Hương ngập ngừng. Khác là hồi nãy bà chưa biết thằng Đặng có bạc ngàn trong túi nên bà muốn ếm cho con dang ra. Bây giờ biết thằng Đặng có bạc trong túi bà muốn con Chín dính chặt vào. Bà lọng ngọng một chút rồi bảo: - Thầy làm ơn ếm ngược lại. - Nghĩa là làm cho mấy buồng cau trổ ngược luôn. - Phải rồi. Coi ngược vậy mà xuôi thầy Tư. Thầy Tư lui ra vườn. Bà Hương càng quýnh quáng chạy theo: - Thầy Tư ếm cho hai đứa nó dang ra. - Hai đứa nào bà Hương? - Con Chín với thằng Đặng ấy mà. - Ủa bộ có chuyện gì hay sao bà Hương? - Không không không có chuyện gì hết. Tôi nói lộn.. ..con Tám với thằng Đặng. - Bà Hương muốn tôi ếm cho vợ chồng cô Tám lìa đôi à? - À không, không.. .. - Bà Hương phải nói thiệt, chớ úp mở, tôi trấn lá bùa vô rồi thì không mở ra được. Bà Hương đổ mồ hôi trán, hơi thở phều phào: - Thôi thôi thầy Tư cứ ếm cho tụi nó dính luôn với nhau đi. - Ai dính với ai ạ? - Con Tám với thằng chồng nó. - Nghĩa là cô Chín không có gì hết? - Ờ ờ thôi cứ cho ba đứa nó thương nhau đi. Thầy Tư không hiểu gì cả, nhưng vẫn lãnh mạng đi ếm. Bất cứ ai, ai lìa ai, bùa thầy cũng đều linh hết. Bà Hương chạy vô trong buồng tìm mẹ con cô Tám. Người đau khổ nhất trong cái gia đình này có lẽ là Tám. Có con hầu như không có chồng. Tám bị Chín nói xéo nói xiên, bị Mười cười, bị cha mẹ bạc đải. Tám chỉ biết khóc mà không dám ngó ai. Bà Hương xồng xộc vào, bảo: - Mày sửa soạn về nhà. - Nhà con ở đây. - Nhà mày ở đẳng. Thằng Đặng bây giờ nó có bạc ngàn rồi. Về đó ở, tao không nuôi mày nữa. - Chết thì chết con không về đẳng. - Tôi bảo thằng Đặng tới dắt vợ con nó về. - Con không phải là vợ nó. Vợ nó là con Chín kia! - Ai bảo mày vậy? - Con Chín nói thằng Đặng là chồng nó vì ba hứa gả nó không phải gả con cho thằng Đặng. - Cũng tại ba mày cho nên bây giờ mới ra nông nổi. - Mấy bữa má ở nhà, nó lại một mình, hai đứa nó giỡn trên giường. Con làm bộ không biết. - Bây giờ lỡ như vậy rồi, tao biết làm sao? - Má gả con Chín cho nó y như lời hứa trước kia. - Con em làm bé cho con chị à. Ai người ta coi cho? - Con chị làm bé cho con em chớ má! Nó nói con giựt chồng nó mà! Bà Hương dậm chân bành bạch đấm ngực thùm thụp: - Không biết tôi ăn ở ác đức làm sao mà bây giờ tôi phải mang cài họa này! Cô Mười bưng cơm vô cho chị Tám. Bà Hương giận cá chém thớt. Bà trỏ mặt Mười: - Còn con quỉ nhỏ này nữa. Mày cớn rớn coi chừng rồi cũng dính như con Chín coi! Cô Mười hốt hoảng buông mâm cơm rồi chạy tuốt. Trong lúc đó, khác với bà Hương, ông Hương đi nước cờ ngầm.
Xuân Vũ
Buồng Cau Trổ Ngược
Chương 30
Thầy Tư đóng cửa lại kín mít để làm việc thiêng liêng. Thầy đẻo gỗ quao tạo nên những ông tướng thầy ba. Tướng còn cũ càng linh.Một xác tướng xài một đời thầy cũng chưa hư, nhưng thầy phải làm tướng mới vì tướng cũ quá linh nên lúc thầy đi làm đám, ở nhà tướng đi mất. Chẳng những tướng mà bàn thờ tướng cũng bay luôn. Tướng thì biến mất còn bàn thì nằm ngỗn ngang ngoài sân. Những lu hủ bịt miệng bằng giấy vàng vỡ toang lổng chổng khắp trong ngoài vườn. Những con quỉ mặt xanh, những con yêu một giò bị thầy bắt trong đó trấn yếm bằng những đạo bùa linh của Thái Thượng Lão Quân sắp tan thành tro, chảy ra nước bỗng nhiên được giải phóng hết ráo, thầy làm sao mà bắt nhốt lại được nữa. Tạo một ông tướng gỗ cũng lắm công phu chớ không dễ. Phải tiện cái đầu, từng cái chân cái tay (và có khớp xương y như thiệt). Tay, chân và đầu bằng gỗ thì phải xõ dây chỉ cho dính lại hầu khi thầy cầm tướng vung lên thì mới cử động được, nếu không có khớp thì nó cứng đơ khác gì tướng.. ..gỗ. Thầy Tư biết thằng nào phá phách những vật linh của thầy. Thầy không m uốn ếm nó cho chết. Vì không có ai mướn thầy. Chẳng lẽ thầy làm việc không công. Thôi cứ để nó phá, có ngày ông tướng sẽ vặn họng quay mặt nó ra đàng sau. Thầy đang đưa lưỡi mác ngọt xớt ăn vào những thỏi gỗ. Còn cái đầu nữa là đem vào lấy lọ nghe. vẽ chân mày, lấy son bôi môi, lất vải đỏ vải xanh quấn lại để lên bàn thờ thế là xong tướng. Thân chủ đến phải cụp lạy. Bỗng nghe có tiếng động. Thầy Tư buông mác đứng dậy bước lại cửa ngó qua kẻ vách. Một người to lớn vai vác cây gì như cây súng ... mà cây súng thật. Đó là ông Hương. Ông vác súng đi đâu vậy? Đến bắt mình chăng? Mình vừa ếm đám cau đằng vườn ổng. Bà Hương mướn mình. Có mặt ổng sao ổng không nói gì, để mình ếm xong về nhà ổng lại đến nhà. Mà quái thật, ông đi lòn ngã sau. Có lẽ ổng sợ mình chạy thoát. Thầy Tư dứt ngang ý nghĩ vì ông Hương đã đến cửa. Thầy Tư thụt vào nhặt ba cái vật thiêng liêng dồn đại vô một cái bịt và ếm nó vào xó nhà, thì vừa đúng tiếng ông Hương gọi vang từ bên ngoài. - Thầy Tư có nhà không? - Da... .. dạ. - Mở cửa tôi nhờ chút việc. - Dạ xin mời khách đi vòng ra cửa trước. - Không sao, tôi vô cửa sau tiện hơn. Thầy Tư định nói vậy để có thêm thì giờ dọn bớt ba miếng gỗ thiêng, nhưng nghe ông Hương bảo thì không dám cãi, bèn ra mở cửa. Ông Hương phải khom lưng mới bước vào được. Thầy Tư run sợ. - Bẩm ông Hương tôi không có nấu rượu lậu. - Không nấu sao có bán. Cả xóm này say sưa cờ bạc trộm cắp là do cái lò rượu này. Ông Hương bỗng nhiên nắm được thóp lão già, tới đây vì một chuyện lại vớ được một chuyện khác. Ông vẫn thường dùng cái phương pháp "chặn đầu" phạm nhân khi hỏi cung, bây giờ ông đem áp dụng vào Thầy Tư. Ông tiếp ngay: - Ông càng chối thì càng nặng tội. - Dạ tôi chỉ nấu một tháng vài ổ để lấy hèm nuôi heo chớ không phải để bán tượu. Thầy Tư làm như vậy là sai luật nhà nước, tù như chơi! Thầy Tư thấy bộ tướng ông Hương oai vệ lại còn thâm cây súng thì hãi quá bèn sụp lạy. Ông Hương suýt bật cười. Làm thầy mà yếu bóng vía quá, ma quỉ đâu có sợ. Ông Hương bèn đỡ thầy Tư dậy và bảo: - Nói vậy chớ tôi không bỏ tù thầy đâu! Thầy Tư cảm động xá lia và nhắt ghế mời ông Hương ngồi. Ông Hương lột cây súng đựng bên đùi đưa mắt ngó quanh và hỏi: - Thầy Tư đang làm gì thì cứ làm đi. - Da... .. dạ tôi đẽ cái đầu nơm. - Bộ thầy tính đi bắt cá, bỏ nghề thầy hay sao? - Dạ da... .. Ông Hương bỗng cúi xuống nhặt một miếng gỗ đẽo: - Cái gì đây thầy Tư? Thầy Tư nhìn ra cánh tay ông tướng bèn chụp lấy thảy vô xó hóc. Ông Hương còn lạ những vật linh thiêng của thầy Tư. Ông không bao giờ tin các trò ếm đối của thầy Tư nhưng rồi cũng có lúc cần đến thầy. Ông nhẹ nhàng vô đề: - Lâu nay vợ tôi nhờ thầy ếm ba cây cau. Thầy Tư càng sợ hãi. Thầy Tư nghĩ bụng ông Hương đến đây để chận đầu cho tuyệt gốc kể từ nay không còn mong gì hết bạc được của bà Hương nữa. Lại còn sợ Ông Hương bỏ tù vì nạn mê tín do thầy gây ra. Thầy Tư khẩn khoản: - Đó là do bà Hương rước tôi tới. Nhưng nếu không bằng lòng thì tôi xả bùa cho xong. Ông Hương xua tay: - Tôi đâu có nói gì. Vợ tôi rước thì thầy cứ việc đến. - Ông Hương bảo vậy tôi mới dám đến. - Hiện tôi cũng đang cần thầy. Thầy Tư nhìn ông Hương trân trân. Thầy không ngờ ông Hương nói câu đó. Thế là thầy đứng dậy ngay, như cái xác hồi sinh. Thầy chờ đợi ông Hương nói thêm. Thầy cũng hiểu tâm lý con người lắm chớ. Do đó thầy Tư mới chữa được bệnh bằng tro giấy, nước lã, tiếng trống cồn và tiếng hò hét vô nghĩa của thầy. Vậy mà thầy vẫn đường hoàng được mời hỉnh, được ăn heo quay, được các chức việc to nhỏ trọng vọng kính nể, trừ một vài người như ông Hương. Thế mà nay ông Hương lại đến nhờ thầy. Thầy Tư còn lạ gì tâm lý của thân chủ. Bịnh của thầy thì quanh quẩn mấy chứng bịnh tà, bịnh mắc đàng dưới, đi qua cây to bóng mát nhằm giờ linh mà không giở nón bị bà quở, hoặc bị Oan hồn quấy quá... Bấy nhiêu bệnh đó bệnh nào cũng ngặt nghèo hết cả mà chỉ có tay ấn của thầy Tư trị được thôi, thì thầy Tư phải là cứu tinh cho cái thiên hạ Ở xóm này mới được. - Dạ thưa ông Hương, ông Hương cần bần đạo trong việc chi xin cho bần đạo rõ. Ông Hương lần đầu tiên nghe hai tiếng "bần đạo" thốt ra từ cửa miệng thầy Tư. Ông đột nhiên thấy thầy Tư cao sang hơn, hiển linh hơn chớ không phải thằng cha già buôn thần bán thánh. Ông Hương nói: - Thì cũng ba cái cây cau trổ ngược trổ xuôi đó chớ không gì khác. Thầy Tư bắt đầu giảng giải với giọng "bần đạo": - Dạ bà Hương có ba cây cau đầu hàng trổ ngược, bà bảo tôi ếm cho mấy cây kia trổ xuôi, thì tôi đã ếm, mấy cây kế đã trổ xuôi rồi. Bây giờ ông Hương muốn tôi ếm cho nó trổ xuôi hay ngược? Ông Hương ngập ngừng một chút rồi nói: - Cau trổ xuôi nhưng trong gia đạo lại xảy ra chuyện ngược. - Nghĩa là sao thưa ông Hương? Thầy Tư thừa biết chuyện thiên hạ đàm tiếu về chuyện ông Hương tráo hôn con gái, rồi về chuyện lẹo tẹo giữa em vợ và anh rể, nhưng thầy Tư làm bộ không hiểu gì hết, để bắt buộc "đối thủ" phải khai thiệt với mình. - Dạ thưa ông Hương, phàm muốn ếm đối thủ phải biết rõ tên họ, tuổi tác, và chuyện thù hằn hoặc thương yêu của họ, ví như ngày xưa Dư Hồng Dư Triệu ếm Lưu Kim Đính chỉ bện hình nhơn viết tên tuổi và ghim cây tên ngay tim là trong vòng ba tiếng đồng hồ Lưu Kim Đính ở cách xa ngàn dặm đang ngồi trên ngựa mà ngã lộn nhào. Ông Hương giật mình kêu lên: - Tôi đâu có nhờ thầy Tư làm việc ác vậy! - Đó là tôi nói thì dụ thôi. Muốn ếm có kết quả phải phải biết tên tuổi người trong cuộc. - Dạ. Tên nó là: - Bỗng ông Hương ngoặc lại - Tôi nói ra thầy Tư phải giữ kín, chớ cho ai biết. - Tôi nói ra cho bà vật cổ tôi chết liền đi! Vả lại nếu tôi làm vậy tướng của tôi hết linh. Ông Hương run run giọng. Ông Hương nín bặt. Thầy Tư tiếp ngay: - Ở đời này có khi mình tưởng là ngược mà nó lại lại xuôi, có lúc mình tưởng là xuôi mà lại hóa ra ngược đó ông Hương à. Ngược ngược xuôi xuôi không biết đường nào mà mò. Như cái chuyện trước mình vừa làm tưởng là xuôi, chẳng dè nó ngược, đến cái chuyện sau xảy ra, mình tưởng là nó ngược nhưng lại chính là xuôi, nếu mình sửa lại, thì nó lại hóa ra ngược. Ngược ngược xuôi xuôi như con lươn con chạch đầu hụt đuôi, nắm đuôi vuột đầu há há.. ..há. Ông Hương đâm ra hoảng hốt. Hóa là lão là bậc thánh nhân nên mới nói năng ngông nghênh như vậy. Mình không thể giấu giếm. Nghĩ vậy ông Hương bèn khai tiếp: - Dạ thưa pháp sư, đương sự là Chín và Đặng. Thầy Tư lẩm bẩm và đưa tay lên bấm bấm: - Hai ả này làm sao? - Dạ một gái một trai. - Rồi sao nữa? Ông Hương lấy hết can đảm mới nói ra được một phần sự thực giữa hai người. Thầy Tư hỏi gặn: - Đó là ông Hương biết có bấy nhiêu hay ông Hương không muốn cho bần đạo biết thêm? Nếu quả vậy thì để tôi nói rõ cho ông Hương nghe: Thầy Tư đến bên cạnh ông Hương khom xuống rỉ tai một hồi. Ban đầu ông Hương tỉnh bơ (vì những chuyện đó ông Hương rõ cả) nhưng nghe đến khúc sau thì ông Hương nhảy nhông trợn mắt và ré lên. Ông Hương kêu tưng thầy Tư lên một bậc: "Pháp sư". - Cái tuổi đó mắc nạn vào năm nay. Năm nay là năm tuổi của tên đó mà. - Còn chuyện kia, Pháp sư? - Chuyện kia chưa xảy ra nhưng sẽ đến. Hai bên cấu kết với nhau để làm chuyện đó. Và vai tuồng chính lại thuộc vế phái nữ, tức là phía bên ông Hương. - Pháp sư có thể cho biết thêm để tôi ngăn chặn được không? - Thiên cơ bất khả lậu. Bất khả, bất khả! Ông Hương ngẩn tò te, nhưng không dám hỏi thêm. Sự thực nghe đến đó đã đau lòng đòi đoạn rồi. Nghe thêm nữa e sợ chết ngất tại đây. - Vậy xin Pháp sư ếm dùm cho nó dang ra và ráp lại với đứa kia - Đứa kia là đứa nào? Ông Hương đành phải khai thật tất cả sự dan díu giữa bộ ba Tám - Đặng - Chín và bảo thầy Tư cắt đứt quan hệ giữa Chín và Đặng. Thầy Tư nói: - Như vậy là chia rẽ vợ chồng. Làm điều ác tôi không thể, vì trước đây ông hứa gả cô Chín cho Đặng. - Vậy Pháp sư ếm cho hai tên Tám và Đặng tan ra để cho Chín và Đặng họp lại. Thầy Tư cười nhạt: - Nếu vậy thì tôi sẽ có tội chia lìa cha con. Tôi cũng không thể. - Vậy Pháp sư bảo tôi phải làm thế nào? - Tôi chưa biết. Nếu tôi không được minh mẫn thì tôi sẽ xin "xâm". Ông Hương đành.. .. lủi thủi ra về để chờ thầy Tư xin xâm. Nhưng ông Hương còn ấm ức. Không lẹ chịu thua thằng ở đợ? Ông đi băng vườn đến nhà ông Chín Tôn. Ông Chín Tôn lui về trong vườn sâu để nuôi gà giống bán cho các tay chơi gà. Bên cạnh cái nghề đó, ông cũng có đặt nước cay. Nhưng ông Hương không để cho ông Chín sợ hãi như thầy Tư. Ông Hương vô đề ngay: - Tôi muốn vô "đạo gà nòi" chớ không có ý gì khác, nên tìm đến nhờ ông Chín kiếm cho một cặp gà nghề. Ông Chín, trâu già đâu nệ dao phay, có bắt thì bắt, già rồi ở nhà tốn cơm áo vợ , nhưng nghe ông Hương bảo cũng mừng. Ông trỏ chiếc bội ngoài sân và bảo: - Con đó mới nên chốt nhưng cặp giản đã thấy hiên lên mấy vảy nghề. - Nghề độc đắc hay nghề thường thường vậy chú Chín? - Tôi nghe nói lâu nay ông Hương đâu có chơi gà. - Già rồi sanh chứng.. .. vợ bé vợ mọn, gia đình xào xáo nên tôi bỏ để nuôi gà nòi. - Nhưng ông Hương có ý định nuôi vài bà con cho đỡ buồn hay nuôi cả bầy để đi đá các nơi. Ông Hương chưa chuẩn bị nên ngập ngọng một hồi rồi hỏi lại: - Chú Chín có nhiều không? - Không nhiều mà cũng không ít. - Chú Chín có gà vảy nghề không? - Nghề có nhiều hạng.. Ông Hương muốn hạng nào? - Tôi không rành, vậy ông Chín kể sơ qua cho tôi biết rồi tôi sẽ định liệu. - Tôi nuôi gà, đá gà, làm sư kê từ nhỏ tới già mà cũng chưa biết được bao nhiêu. Mấy người có chữ đọc sách nọ sách kia, còn tôi cứ mò. - Mò nghĩa là sao chú? - Nghĩa là ăn một độ, thua một độ thì khôn lên.. Mình biết tại sao ăn, tại sao thua. Có khi ăn nhờ vảy nghề, có khi lại ăn may. Có khi thua vì vảy của mình thua vảy người ta, cũng có khi tại mình om nước kém. Đạo nào thì ôi không biết, chớ "Đạo gà nòi" thì nói không cùng. Nhưng trăm nghe không bằng một thấy! Xin mới ông Hương vô nhà. Ông Hương đi theo ông Chín qua cái kệ sắp đầy những chai lọ chứa đầy những con rắn đủ loại. Chúng ngâm mình trong rượu màu nâu. Hầu như loại rắn nào cũng bị Ông thâu vô hồ lô ngâm rượu cả. Ông Hương lấy làm ngạc nhiên, định hỏi thăm thì ông Chín đã trỏ trên vách nhà bảo ông Hương: - Đây là trại gà của tôi đó ông Hương! Ông Hương ngó theo thì thấy vô số những chân gà khô sắc treo có hàng trên vách, cựa gà và ngón chân gà tua tủa như rừng chông. Ông hỏi: - Chân gà ở đâu mà nhiều vậy chú Chín? - Của tôi đấy. - Chú đã đá bao nhiêu độ gà đó sao? - Nhiều hơn thế chứ, nhưng tôi chỉ để dành những "cặp cán" mà tôi dùng để xem đi xem lại như đọc Kinh Kê, Kê Kinh gì đó. Tôi cũng đọc sách nhưng sách của tôi chỉ có một tờ. Đó là tấm vách này. Đọc tới đọc lui mà vẫn chưa hiểu hết. - Chú cắt nghĩa vài bộ vảy bộ cựa cho tôi nghe chút! Ông Chín nhắc hai chiếc ghế đẩu một mời ông Hương ngồi còn một cho mình. Ông lấy một cặp giò xuống đưa cho ông Hương, bảo: - Hùm chết để da, người ta chết để tiếng, còn gà nòi thì chết tôi cắt cặp chân để lại. Ông Hương cầm lấy nhưng không hiểu gì cả. Gió gà đối với ông chỉ là mồi nhậu rất tốn rượu. Một cặp giò có khi đưa tuốt một lít. Vì nó dai có gân dẻo dẻo, nhưng lóng xương nhỏ gặm rất béo, ở chân lại có tí nạc, ở dưới bàn chân có mỡ dòn rất béo và cái móng nhai nghe rau ráu. Bất luận gà trống hay gà mái, cặp giò cũng là mồi nhậu tuyệt cú cả. Ông n ào có chú ý vảy cựa làm chi. Ông Hương nhìn sơ qua và đưa lại cho ông Chín. Ông Chín nói: - Đây là cặp giò có vày nghề hạng thường của tôi. Dân chơi gà nói có nhiều cách gọi cặp chân gà: Cặp cán, cặp roi, hoặc cặp giản. Ý nói như nhà tướng cầm côn, giản ra trận. Còn cựa thì gọi là cặp kiếm, siêu dao, đoản kiếm, trường thương, thanh long v.v... nghe như vậy thì đủ biết dân chơi gà đánh giá con gà của mình như thế nào. Nhiều lắm nói không hết, tôi nhớ đâu tôi nói tới đó cho ông Hương nghe chơi. Mà không biết bắt đầu từ đâu nữa. Cứ bắt đầu từ cặp giò này nhé. Đây là cặp cán tròn, nhỏ như cây bút, dài bằng một phần ba của đùi thôi. Tuy nói là tròn nhưng nó có ba cạnh. Thầy gà xem chân gà như tay đua ngựa xem cẳng ngựa đua. Ngón chân dài, móng cũng dài, nhọn bén. Đó là cặp cán tốt không cần là sư kê nhìn cặp chân gà hay cũng rõ. Cán to, thô, mấy ngón đều cụt không đá nhanh được. Thì cũng như đàn bà cấy vậy ông Hương à! Ông Hương ra ruộng thấy cô nào có bộ đùi "nhức mắt" thì ngó hoài phải không? Ông Hương trở vào hai hàng vảy và tiếp: - Chân gà có hai hàng vảy. Hàng bên trái gọi là quách, hàng bên phải gọi là thành. Coi gà, cáp gà, chủ yếu là coi vảy và cựa. Xem nhiều thì quen thì nhìn thấy. Cùng một vảy nghề có người xem ra, nên mới dám đá dám ăn, còn người xem không ra không dám đá. Nói về vảy nghề thì nhiều lắm, Đại khái là vảy Tam Tài, vảy Hông Sa, vảy Nguyệt Luân, vảy Ẩn Tinh, vảy Nguyệt Phủ, vảy Ác Tinh, vảy Nghịch Lâm, vảy Huyền Châm, vảy Bán Nguyệt, vảy Kim Qui v.v.. .. nhưng hễ vảy nhỏ thì ăn vảy to, vảy dưới hơn vảy trên vảy tả biên ăn hữu biên. - Nhỏ ăn to là sao chú Chín? - Thí dụ hai bên gà đều có vảy Huyền Châm. Huyền Châm tức là cái vảy nhỏ hình vuông đóng chen giữa bốn vảy ngang cựa. Nó chỉ bằng cái hột lúa thôi. Hễ gà nào có cái vảy Huyền Châm nhỏ thì ăn gà có vảy Huyền Châm lớn. Hoặc như hai con gà có vảy Đai Giáp thì con có Đại Giáp bên trái gọi là Đại Giáp Nội sẽ ăn con có Đại Giáp bên phải, gọi là Đại Giáp Ngoại, còn hai con đều có cùng một vảy đóng cùng một bên thì con nào có vảy ướt ăn con có vảy khô. - Vảy ướt vảy khô là sao chú Chín? - Chân gà nghề có cặp chân khô như chân gà chết, còn chân ướt là chân láng như thoa mỡ. Bây giờ tôi nói sang cựa gà cho ông Hương rõ. Cái gà bình thường thì hướt lên một chút không chỉ địa mà cũng không chỉ thiên, cái này không ngó cái kia. Ngó nhau gọi là cựa hom họp không đâm chém gì được hết. Có ba loại cựa, cựa thép, cựa sáp và cựa vôi. Cựa thép là cựa có lỏi rất cứng, chuốc rồi đá mấy nước cũng không tà. Khi ông Hương tìm gà, lấy móng tay cạo cạo mà cựa tróc ra thì đừng mua. - Cón các loại cựa thường chém địch thủ chết là loại cựa gì chú Chín. - Loại cựa độc cũng có nhiều loại. Thứ nhất là loại cựa Lục định lục giáp. Tức là cựa chính dài ở giữa. Phía trên có ba cựa nhỏ, dưới có hai cựa nhỏ khác. Cọng lại là sáu cựa nên gọi là Lục định lục giáp. Gà này thuộc loại gà tài ăn mãi. Từ trước tới giờ tôi chỉ nghe nói chớ chưa thấy. Kế đó là cựa Hổ Chảo, là loại cựa giống như ình móng cọp, đá ít đâm, nhưng hễ đâm là chết địch thủ. Tôi cũng chưa thấy loại cựa này. Kế đó là cựa Vành Nguyệt, ít đâm nhưng đâm rất độc. Cựa Song Đao, rất độc, cựa Song Đao Nghiêng cũng rất độc, cựa siêu đao mũi nhọn quớt lên như mũi hia cũng độc nhưng không bằng Song Đao Nghiêng và Vành Nguyệt.. Đặc biết nếu ông Hương thấy con nào có bộ cựa sần sùi và soắn như đinh ốc thì đừng đá. Đó là cựa Nguyệt Lân. Độc lắm, đâm là chết chớ không chỉ chạy mà thôi đâu. Ông Chín nói tới đâu lấy giò gà chỉ cho ông Hương xem tới đó như thầy giáo giảng bài cách trí và chứng minh bằng hiện vật. Ông Hương trỏ một cặp giò treo ở chót hàng dưới cùng và hỏi: - Cựa đó là cựa gì chú Chín? - À, à... đó là cựa "ôn dịch". Một loại cựa phản chủ. Nó chém ghê lắm nhưng khi đối phương sắp chạy thì nó lại đâm đầu chạy trước, giúp cho kẻ địch chuyển bại thành thắng một cách bất ngờ. Vậy ông Hương nuôi trúng con gà này thì nên ăn thịt ngay. - Còn cựa gì cái trắng cài đen kia vậy chú Chín? - Đó là cựa Nhật Nguyệt Ông Hương nuôi được con gà này thì kể như làm giàu to. Hoặc là một cựa trắng một cựa đen hoặc cựa nửa trắng nửa đen. Hoặc một chân trắng một chân đen. Đó là linh kê hoặc thần kê. - Linh Kê và Thần Kê là sao chú Chín? - Đó là loại gà rất quí, khó có lắm. Đây tôi chỉ kể vài loại mà tôi biết. Đó là gà Tử Mị. gà lưỡi bớt có lông, gà lưỡi rắn, gà có vảy trong lưỡi, gà có vảy dưới hầu, gà có vảy trong cánh.. .., gà đang đá mà gáy, gà có bớt son dưới chân. Ông Hương kêu lên: - Gà nòi thiệt lắm kiểu. Vậy mà lâu nay tôi tưởng con nào như con nấy. Có khác nhau chỉ có sắc lông! Nay nghe chú giải thích mới rõ. - Còn nữa, chưa hết các loại linh kê, thần kê, quí kê, túc kê đâu ông Hương. Ong Hương nuôi gà mà thấy có có cặp mắt sát, gà ó mà lại ức xanh, gà chân trắng mỏ trắng hai cặp chéo cánh trắng, gà có cánh vàng trắng xen lẫn, gà sanh đôi, tức là gà trứng nở hai con, gà lông mọc ngược khác màu với lông mã. Đó là gà quí.. .. còn ngoài ra ông Hương thấy con gà nào không ham đạp mái cũng là gà thần gà linh. Hoặc là nó rượt gà mái bay lên nóc nhà, trên ngọn cây mới đuổi theo trên đó mà đạp thì cũng là linh kê. Khi cáp độ Ông Hương làm bộ sờ cựa gà đối phương lung lay nhè nhẹ thấy một cựa mọc cũng còn một cựa lắc lư làm như sắp sút ra vậy thì đó cũng là thần kê, chớ có đá. Ông Hương càng nghe càng lắc đầu nguầy nguậy: - Rắc rối quá! Chắc tôi không dám vô "đạo gà nòi" ! - Chưa hết đâu ông Hương! Trên đây là linh kê, thần kê. Sau đây là loại gà may độ, gà chân chúm, gà hai mắt bất đồng. Người ta lưỡng nhãn bất đồng là xấu, nhưng gà lưỡng nhãng khác nhau thì lại là gà tốt. Kế đó là gà luôn luôn lắc mặt, gà đang cáp chạng mà nằm ngủ, gà tam sơn lông ngũ sắc, gà chân trắng móng đen v.v.. .. thảy đều gà quí, hiếm thấy. Ý, còn một loại nữa, đó là gà mình bồng trên tay là nó kêu cục cục như túc mái. Đó cũng là gà nghề. - Làm sao mà nhớ hết, chú Chín? - Nhớ chớ, không nhớ làm sao đá ăn thiên hạ được ông Hương. Tôi nghe gà gáy tôi biết con gà đó là gà Ó, gà Nhạn hay gà Ô. Tôi ôm con gà tôi biết con gà này sẽ chém đui mắt đối thủ hoặc bị đối thủ chém đui mắt vào nước nào nữa. Bỗng có tiếng gà gáy ngoài vườn. Ông Hương hỏi liền: - Đó là gà Ô hay gà Nhạn vậy ông Chín. Ông Chín chưa kịp đáp thì Hai Trinh bước vào chìa tay: - Ông Hội thưởng cho ba đây. - Ông Chín nhìn tấm giấy bạc "Bộ Lư" đỏ chóe. Không phải một tấm mà là hai. Hai trăm đồng vào một thời buổi kinh tế này quả thật là .. .. to lớn. Ông Chín run run cầm lất. Hai Trinh nói ngay: - Ông Hội ăn một độ hai bao bạc làm các tay "hỗ kha" ở Hậu Giang xính vính chớ không phải vừa! - Gà kia là gà gì? - Thanh Long ba à! - Thanh Long đao ăn độc đao. Chém chết đối thủ ở ngay cựa đầu. Đó là thiện gà xưa nay, sao độc đao của ông Ông Hội lại ăn Thanh Long được? Hai Trinh thấy ông Hương ngồi đó tự bao giờ. Lại thấy mấy bộ chân gà trước mặt thì chắc ông Chín đang thuyết giảng về đạo gà nòi nên hứng thú kể chuyện ở trường Xà No cho ông Chín lẫn ông Hương nghe và kết luận: - Ông Hội thiệt là tay hào kiệt hiếm có trong làng gà đó ba. Ổng gan thật. Thanh Long là vảy tối thượng. Độc đao không thể chọi nổi. Thế mà ổng thắng Thanh Long thì trong đời ba chỉ mới biết ổng là tay có lá gan bằng cái thúng. Hai Trinh tiếp: - Khi ổng quyết định đá, con vô om nước bụng đánh lô tô liên hồi đó ba. Còn thầy Năm tay nghề bến Bắc thì cản không cho đá. Riêng ông Hội Đồng Hoài ở Bến Tre thì đá vị tình và cầu may. Vì tình bạn gà mới gặp ở Sầm Giang nơi trường ông Huyện Trước. - Hai Trinh liếm môi và tiếp: - Khi ổng hỏi con có dám chịu cho cựa gà đâm một phát không? Con đáp như máy là dám, nhưng không hiểu chuyện đó có nghĩa gì. - Hai Trinh đưa cánh tay băng trắng lớp ra khoe vơi ông Chín và lại tiếp - ông Hội mưu trí quả như thần. Ông nói với thầy Năm "Để tôi ăn độ gà này cho thầy coi!" Sau khi hết nước nhứt, ông Hội vạch xem khắp mình con Ô Mặt Lọ mà không thấy vết tích gì, ông quả quyết: "Độ này mình trùm ăn". Mà thiệt ba ạ! Con Ô suốt độ không bị một vết nào. Con Điều Ó không chém một cựa làm thuốc. Ông Chín ngạc nhiên: - Sao kỳ cục vậy? Thường là Thanh Long đao chém chết đối thủ ở đoạn đầu vào nước nhứt. Hai Trinh nói: - Chính vị con nhận cựa đầu vào tay con mà Thanh Long hết xài. Đó là cao kiến của ông Hội. Con bái phục ông hội thiết đó ba! Chẳng những ổng rành Kinh Kê mà còn vượt Kinh Kê nhiều điểm. Xưa nay có ai dám đá một độ như vậy đâu. Chủ kê con Thanh Long khóc ròng đó ba. Ông ta không ngờ mà con gà thượng đẳng siêu kỳ bị ế độ cả miến Hậu Giang lại thua con Ô Mặt Lọ vảy dưới cấp của dân Cao Lãnh. - Dân Cao Lãnh có giống gà không đâu có. Nhưng hiện giờ đã hiếm rồi con ạ! Đó là loại gà gan trắng. Có thể con Ô Mặt Lọ này gan trắng lắm đó con! Rồi hiện bây giờ con Ô Mặt Lọ thuộc về ai? - Dạ, ông Hôi bảo thằng Đặng để cho ổng nuôi. Nó muốn tiền ổng trả liền, muốn lúa ổng cho lúa. muốn ruộng ổng cắt ruộng cho. - Rồi nó nói sao chú Hai? - Ông Hương hỏi xen vào. - Nó nói nó không muốn tiền, ruộng gì hết. Ông Hội muốn nuôi thì cứ nuôi. - Trời cái thằng! Biết gà mình tài vậy mà để cho người ta nuôi. - Ông Hương phàn nàn. Là bạn tá điền với nhau của Năm Mẹo nên Hai Trinh đứng về phía thằng Đặng. Hai Trinh nói: - Vậy nó mới khôn chớ ông Hương! Gà cũng có mạng như người. Cùng một con gà nhưng người này nuôi thì gà chết, đá bậy trong xóm chơi thôi, nhưng người khác nuôi nó lại nổi danh là linh kê thần kê. Ngoài ra ông Hội còn có ý... Ông Chín thêm vào: - Mạng gà cũng như mạng người đều nằm trong ngũ hành đó ông Hương. Ví dụ: Nếu ông Hội mạng Hỏa thì con Ô Mặt Lọ không ăn độ này. Ngược lại nó ăn độ này thì ba chắc con Thanh Long thuộc mạng Hỏa. Hỏa khắc Thủy. Hai Trinh vỗ đùi kêu lên: - Ba nói đúng như thần. Con Điều Ó của ông Cả Ngọt, lông đỏ sậm, đúng là mạng Hỏa, còn con Ô Mặt Lọ của mình, mình nước thuộc mạng Thủy. Ông Chín bảo: - Ô thủy ăn Điều hỏa. Điều hỏa ăn Nhạn kim. Nếu con Thanh Long đụng con Nhạn thì chắc chắn nó sẽ hạ con Nhạn ở cựa đầu như trong thiệu gà nói.
Xuân Vũ
Buồng Cau Trổ Ngược
Chương 31
Hai Trinh buộc lại cái ổ gà nòi mái râu,. Ông Hội định lấy giống gà Mã Lai này. Ổ nó phải lót rơm khô, đặt nơi mát mẻ, không được có bóng nắng dọi vào. Nó đẻ được bảy trứng. Bữa nay Hai Trinh cũng lấy bớt một. Như vậy nó tức mình sẽ đẻ thêm. Nếu lấy hết, chỉ chừa một, có khi nó bỏ ổ đi đẻ chỗ khác thì mang khốn. Ông Hội đỗ nó với trống nghề ăn ba độ. Ông mong chờ con gà nở xem chúng ra sao. Còn một con mái hèo, bữa nay nó ấp đã được mười ngày. Hai Trinh cầm lấy từng trứng đưa lên mặt trời che tay xem, đều xám đen cả. Như vậy là trứng có cồ không trứng nào xục xịch, không trứng nào hư. Bên cạnh mái hèo là một nàng Xanh. Nàng này ở cử được mười lăm hôm. Hai Trinh múc một chậu nước đem đến, nhặt từng trứng thả vô rồi ngồi xem. Trứng nào cũng lội nhè nhẹ. Như vậy là trứng tốt sẽ nở đủ. Hai Trinh lau khô từng trứng một rồi đặt vào ổ dưới bụng con gà mẹ y như cũ. Sáu cái trứng nhọn chắc chắn sẽ nở ga gà mái, bốn cái trứng tròn sẽ nở ra gà trống. Bỗng bên cạnh có tiếng chiết chiết. Hai Trinh bèn bước tới thì ra con gà mái vàng trụ ấp trứng đúng hai mươi mốt ngày nên bữa nay trứng khảy mỏ. Hai Trinh nhẹ tay vạch cánh gà mẹ lên thì thấy hai ba cái mỏ gà con trong vỏ trứng lú ra mũm mĩm thấy thương hết sức. Con gà mẹ xùng mổ khẽ vào tay Hai Trinh tỏ vẽ binh con. Hai Trinh mừng thầm. Gà nở buổi sáng sẽ cho trống ổ buổi trưa có nắng to, lông gà mau khô gà mau mạnh, còn nở buổi tối thì gà yếu vì mình ướt phải trải qua đêm lạnh mất sức. hai Trinh đem lúa khô, quạt sạch hột lép châm thêm vào mà buộc miệng mỗi ổ cho các nàng dùng. Để mấy nàng đói nhảy lên nhảy xuống bị Ông Hội rầy chết. Nuôi mấy nàng nầy còn hơn vợ đẻ. Hai Trinh quay qua săn sóc ba bầy gà, bầy đã cứng cát ăn được tấm mẩn, một con núp trong cánh mẹ còn một bầy vừa xuống ổ hôm qua. Tất cả các tiểu công tử này đều được uống nước sôi để nguội đụng trong chậu sành sạch sẽ chớ không uống nước mương hoặc nước mưa đọng trên sân. Ông Hội để cho gà con theo mẹ chứng nào chúng tự tách rời khỏi mẹ thì chừng đó mới cho gà mẹ chịu trống chớ không bắt gà con lẻ mẹ sớm. Như vậy gà lớn lên mà không khỏe tâm thần. Ông săn sóc từ cái trứng trở lên! Con mái nào chịu trống nào, đẻ ngày nào, ấp ngày nào, ngày nào sẽ nở. Ông ghi rất tỉ mỉ trong một cuốn sổ. Rồi khi gà nở ông lại làm một bàng kê con nào thuộc mẹ nào, sắc lông, chân cẳng, đặc điểm, tính nết, không bỏ sót một nét. Bất ngờ ông hỏi Hai Trinh phải trả lời cho đúng. Săn sóc xong mấy mụ "đàn bà" đẻ, Hai Trinh quay sang chữa bệnh cho các cựu chiến binh. Thương tật bệnh hoạn khá nhiều. Hai Trinh biến thành thầy thuốc gà. Một con vừa xổ bị đá dem mắt, Hai Trinh chạy ra vườn hái lá khế non bỏ vô miệng nhai lộn với một ít muối rồi phun vô mắt đau. Đã ba ngày liền như vậy, thấy mắt nó để bớt nhiều. Một chú cựa chốt khác được ông Hội chấm điểm sửa soạn cho xổ để đi trường, bỗng nhiên mắt nổi hột cườm. Hai Trinh bảo trẻ con bắt ốc bưu đốt lấy tro rắc vào hột cườm gần tan. Rồi một chú khác bỗng ở chân trái nổi lên một cục ké. Nếu đem ra mỗ sợ làm xụi chân nó, nên Hai Trinh lấy mắm nêm rịt vào. Một con khác bị bệnh bón. Hai Trinh hái lá mồng tơi đỏ cho ăn, đồng thời cho uống đầu hột đu đủ, nay đừng đại tiện đã thông. Còn một con gà nghề ăn độ cả tháng trước nay bị ké lường không cách nào chữa khỏi ngoài cách mổ, nhưng ông Hội còn thương nó, không muốn cho nó chiu đạu. Ông muốn đưa thầy Năm tiêm pê- ni- xin- lin cho nó. Gà chia nhiều loại, nhiều hạng, mỗi loại mỗi hạng đều có sự săn sóc riêng. Hai Trinh vừa vô ngồi nghỉ thì có bóng người xuất hiện ở sau trại. Nhìn thoáng qua cũng biết đó là Năm Mẹo. Mấy bữa rày ông Hội nhắn Năm Mẹo đem con gà mái mẹ của Ô Mặt Lọ đến. Hai Trinh ra mở cửa, cửa sau, nhưng bao giờ cũng khóa chặt. Hai Trinh nói: - Ông có ý trông anh đó! - Bận bịu với bầy vịt hãng không đi đâu được hết anh Hai à! Ngoài ra còn phải dàn xếp vụ vợ con thằng Đặng? - Lôi thôi dữ lắm phải không? - Để khi nào rỗi tôi nói cho anh nghe. - Tôi biết hết rồi! Ngoài xóm tụi thanh niên đồn rùm mà, sao tôi không biết. Hai người đi vào trại. Năm Mẹo đưa cái nhím bằng cho Hai Trinh: - Con mẹ sề ở trỏng. Hai Trinh mở miệng bắt con gà mái ra và nói: - Xám tro! Tốt lắm! Ở đây mái có đủ các sắc lông chỉ trừ xám. Vậy là đủ bộ rồi. Hai Trinh nhốt con gà vô bội và hỏi: - Lâu nay anh có thả đi hoang không? - Thì tôi cũng thả đi chung với gà nhà chớ đi hoang đâu. - Trong bầy gà có trống Tàu không? - Không! - Có trống nói không? - Không, chỉ có vịt trống cồ thôi. Hai Trinh cười xòa: - Vậy thì được. Vịt xiêm xồ không đạp gà mái. Hại nhất là gà trống Tàu. Trống Tàu mà đạp mái nòi thì dù phát cũng vứt luôn con mái đó. - Đổ lứa sau, không được à anh? - Không! Một phát là coi như hỏng cả đời. Vô phương cứu vãn. Hai Trinh hỏi tiếp: - Con gà mái này đẻ ở đâu? - Ối! Ba cái chuyện đó đâu có để ý. Chỉ biết là lúc gà nở thì lọt dưới bụi tre. Tôi với thằng Đặng phải đào móc lên. - Ông Hội tính cho con gà Đào đúc trống nhưng hiện giờ con gà Đào mới ăn có một độ không thể cho nó đạp mái được. Năm Mẹo nói: - Tôi giao con gà mái cho anh rồi tôi về lo việc nhà. Hai Trinh xua tay: - Ông Hội còn có chuyện đặc biệt muốn nói với anh. - Là chuyện gì? Chắc ổng cho tôi làm thêm ruộng chớ gì? - Theo tôi đoán thì không phải chỉ cái chuyện đó. Nói xong, Hai Trinh dắt Năm Mẹo đi qua dãy chuồng gà dài suốt gian trại sạch dẽ mát mẻ. Những chú gà cần nở và đùi đỏ như mặt trời ngẩn cổ cao, con thì cục tác, con thì liếc nhìn khách lạ. Năm Mẹo hỏi: - Con Ô Mặt Lọ nhốt ở đâu? Hai Trinh lắc đâu: - Bây giờ chính tay ông Hội cho nó ăn uống, săn sóc chuồng trại cho nó chớ không phải tôi nữa. Mấy con gà trước kia được coi là biệt hạng, nay con Ô Mặt Lọ được xếp trên một mức. Băng qua một sân vuông lát gạch nhỏ ông Hội đặt mấy chậu kiểng uốn hình Rồng Phụng để sau khi ăn cơm chiều ông ra tỉa nhánh là giải khuây. Hai Trinh ló cổ vô, thấy thằng cháu nội ông Hội bèn vẫy nó lại, bảo: - Cháu vô bẩm với ông có chú Hai đưa chú Năm đến. Thằng bé nhảy chân sáo một lúc trở ra dắt hai người vào. Ông Hội đang ngồi ôm con gà chăm chú xem vảy. Năm Mẹo nhận ra con Ô Mặt Lọ ngay vì cái bảng mặt Uất Trì của nó. Ông Hội bảo: - Hai chú ngồi đó! Tôi nói chuyện! Ông Hội giở bội đút con Lọ vô và đứng dậy nói ngay: - Kỳ tới mình trở lại trường ông Huyện Trước ở Sầm Giang. Cuối tháng sau mình đi trường Xẻo Gừa của cậu Ba Oai ở Rạch Giá nghe chú Hai! - Dạ! Hai trường đó, trường nào lớn hơn thưa bác Ba? - Trường ông Huyện Trước thì chơi sang, nhiều ông Tây bà Đầm, thầy chú có vẻ bóng láng nhưng đá không to bằng Trừng Xẻo Gừa. Ở miệt Hậu Giang họ chơi bằng bạc ký bạc thước. Mình theo hơi mệt, như kỳ rồi nếu không có thằng cháu thì chắc tôi phải hụt hơi. Chú thấy đó. Một trăm ngàn họ buông cái một. - Vậy mình còn trở lại Xà No làm chi bác Ba? - Kỳ này mình cặp bồ với ông Cả Ngọt để chơi cậu Ba Oai. - Sao bác Ba chắc ông Cả đi với mình? Ông Hội đốt thuốc hút rồi chẩm rãi tiếp: - Vừa rồi ổng có cho ông Sư Kê đầu bạc đến đây thương lượng để mua con Ô Mặt Lọ của mình. - Ủa, có chuyện đó nữa sao bác Ba? - Có chớ. Hiệp sĩ gà nghe tiếng gà gáy là mò tới ngay. Cũng như tôi đã từng đi xuống Bến Tre tìm gà nghề vậy! - Rồi bác Ba bảo ông ta sao? - Tôi bảo tôi không bán. Ông sư kê bảo bán giá mấy ông Cả mua mấy. Nếu tôi đồng ý ông Cả sẽ tự tay bồng gà và chồng tiền mặt liền. Tôi nhất định không là không. Nhưng trong điệu gà nói, mình không nên làm cao với kẻ giàu hơn mình. Tôi nhỏ nhẹ bảo: "Gà này không phải của tôi. Tôi chỉ mượn chơi vài độ thôi. Vậy nếu ông Cả muốn nhập phe thì tôi sẵn sàng chia cho ông Cả nửa sổ". Ông sư kê bảo: "Ông Cả bị cậu Ba Oai kèo trên mấy độ, ông tức lắm nhưng tìm không ra gà linh để chãng lại". Cho nên ổng dựa vào mình. - Vậy gà cao nhất của ông Cả hiện có vảy gì, bác Ba? - Ông sư kê không có nói, nhưng tôi đoán có lẽ chỉ vảy Phủ Thiên. Phủ Địa gì đó thôi. Cao nữa, khai vương là cùng. Ba Oai có vảy Thanh Long. Cho nên ổng sợ đem các vảy này ra đấu thì chẳng khác luộc gà nhà. - Vậy mình chơi kiểu cũ sao bác? Ông Hội xua tay: - Không được lặp lại hai lần một mưu kế! Tôi có thiếu gì cách! Ông Hội nghiêng qua rỉ tai Hai Trinh, đem con gà vào buồng rồi trở ra nói với Năm Mẹo: - Tụi mình bắt con gà. Chú muốn tiền mặt, lúa hay ruộng gì tùy ý. Năm Mẹo đã chuẩn bị trước nên nói xuôi rót: - Bẩm ông Hội, số tiền ông Hội cho cậu cháu tôi làm cả đời cũng không có, tôi đâu có dám xin thêm. Ông Hội muốn bắt nuôi thì cứ giữ con gà. Tôi có biết đá chọi gì! Tôi vừa đem con gà mẹ nó vô cho ông Hội nuôi luôn một thể. Ông Hội nói: - Tôi cho chú biết đó là con gà nghề. Nhưng không phải gà nghề thì đá ăn. Phải biết nuôi biết đá. Để cho thằng Đặng nuôi sẽ bị ăn cắp hoặc nuôi không đúng cách sẽ hư con gà rất uổng. Vậy chú để tôi nuôi, chú cần gì tôi giúp. Năm Mẹo xá dài lui ra. Hai Trinh đi theo nói nhỏ: - Vậy là tiền rồi. Ổng còn định gả con cháu họ của ổng cho thằng Đặng, nhưng tôi nói thằng nhỏ đã có vợ rồi nên ổng không vô đề với anh. - Chuyện vợ chồng của nó rắc rối lắm. Chắc vỡ tan thôi. Hai Trinh nói: - Hồi trước ông Hương gạt nó. Bây giờ nó có tiền có thế nó nguập trở lại chớ sao. Năm Mẹo nghe bạn đứng bên phe mình thì ưng bụng lắm nhưng làm bộ ngãng ra: - Mũng vùa đâu dám đụng với chén kiểu anh Hai ơi! - Muỗng vùa đụng chén kiểu thì chén kiểu lỗ chớ muỗng vùa đâu có lỗ, anh Năm - - - - - - - - - Ông Hương lấy làm thất vọng. Về đến nhà, ông gọi ngay bà Hương đến để bàn luận vụ vợ con thằng Đặng. Ông hỏi: - Bà kêu thầy Tư ếm đối cách nào? Bà Hương hỏi ngoặc lại: - Còn ông đi lại nhà ổng để làm tích sự gì? - Tôi kêu ổng ếm chớ làm gì? - Ếm ai, ếm thế nào? - Tôi ếm cho tan ra hết. Không đứa nào dính với đứa nào. Bà Hương ré lên: - Như vậy chẳng hóa ra hai đứa con gái lớn của mình thì một đứa chồng bỏ, còn một đứa thì chửa hoang à? Ông Hương quát: - Sao kỳ vậy? - Thì con Tám mất chồng. Còn con Chín thì đang có bầu. Ông Hưng nhảy dựng lên: - Tôi đem nó câu sấu! - Ông nói được mà ông có làm được không? Tôi thách ông đó. Ông Hương làm thinh, bà Hương tiếp: - Bây giờ nó đâu có cần ruộng của ông nữa. Nó có tiền dư mua gấp mấy lần số ruộng mình cho nó. Nó đã mua cái tiệm tạp hóa của thằng cha dượng nó rồi. Bây giờ cách tốt nhất là gả luôn con Chín cho nó. Ông Hương trợn mắt: - Hai chị em lấy một chồng? - Tôi sợ nó không chịu nữa kia ông ơi! - Bà nói vậy cho nó lừng. - Thiệt đó ông. Trước kia mình nắm cái cán, nó nắm cái lưỡi. Bây giờ nó nắm cán, mình nắm lưỡi. Ông Hương đã nhờ thầy Tư ếm cho chúng tan ra nhưng nghe bà Hương nói vậy thì thấy mình vô lý. Ông gắng gượng: - Tôi đến ông Chín tìm mua gà nòi. - Bộ Ông tính chơi cái trò đó cho sạt nghiệp hả? - Không! Tôi định mua một con gà nghề hơn con gà của thằng Đặng. - Để đá với nó hả? Cha vợ chàng rể ăn thua với nhau coi đẹp mắt lắm đó. - Tôi không có đá với nó đâu. Tôi chỉ nhử nó thôi! Nhưng ông Chín bảo con gà của thằng Đặng chỉ thua có một con thôi. Bà Hương nguýt một cái trời sập. - Ông đi cái sách nào hơn được cái sách tôi xem thử. Ông lớ quớ ông Hội gả con cháu cho nó hoặc nó bỏ xứ đi xuống Cà Mau Rạch Giá gì đó lấy con gái ông chủ điền thì cả hai đứa con mình đều hỏng chân. Ông Hương bí lối, giận lẫy: - Bà làm sao đó bà làm, tôi không có rờ tới nữa. Bà Hương càng làm già: - Kỳ trước ông làm tài khôn, hỏng hết. Bây giờ ông đừng có xía vô nữa.
Xuân Vũ
Buồng Cau Trổ Ngược
Chương 32
Đặng nằm trên võng đong đưa mắt mở thao láo, không sao ngủ được. Nó thấy đói. Nó ngồi dậy lấy nồi vo gạo nấu cơm ăn. Mấy hôm ráy ăn đằng nhà Năm Mẹo, nay xuống tới bếp mới thấy sự điêu tàn.. Ông táo nằm ngửa năm nghiêng. Chén bát trong sóng xà đùa, đủa văng đầy đất. Không có đàn bà, bếp không có khói nhà cửa lạnh tanh. Ngay cổ ráng nuốt mấy chén cơm, Đăng lại nằm võng. Vẫn không ngủ được. Chiếc bội gà trống trơn. Con Ô Mặt Lọ bây giờ như Chung Vô Diệm vừa thám địa huyện xong, trở thành thiên kim tiểu thư đang sống trong lầu son góc tía đâu còn trở về căn nhà xơ xác lạnh lẽo này nữa. Đặng nghe buồn mênh mông áo não. Nó cảm thấy nó là một người xa lạ đối với ngôi nhà xưa của nó. Bất thần nó ngồi dậy xách cái đèn đi vào buồng. Căn buồng trống trơn. Vợ con nó mới hôm nào còn ở đây. Nó sợ trẻ con nhưng tiếng khóc làm cho nhà cửa ấm áp, nó không thích mùi củi lửa hơ hám cho vợ nó nhưng nay thí nó thấy thiếu cái mùi đó. Nó thấy dường như có chút gì ân hận trong việc cư xử với Tám. Vó nó thấy hơi kỳ kỳ khi quèo móc Chín. Đôi khi nó cũng muốn tránh mặt nàng, nhưng nàng ta cứ càng ngày càng tạo điều kiện cho nó xắp tới. Bây giờ làm sao để bắt vợ con trở về. Cần nhất là làm sao đừng gặp Chín nữa. Nó hầu như đã quyết tâm ngã về bên vợ con hơn là đi cập với Chín. Nó tìm chiếc đèn chai mà nó dùng soi đường đưa má nó bán cháo mỗi khuya. Bây giờ nếu có má nó ở đây thì mọi việc sẽ yên ổn. Bà không đời nào để cho người t a đem cháu nội ra khỏi nhà. Đặng cầm đèn đi ra bụi tre. Không hiểu sao nó nhớ cong à quá đồi. Lâu nay nó không còn nhớ tới cong à mẹ nữa. Lòng người là vậy. Xưa nay già trẻ, dân hay quan gì cũng thế. Ở nơi đây trước kia hai cậu cháu đã tìm ra chú gà con lọt trong hang rắn, đã từng chứng kiến rắn và chuột cắn nhau. Bây giờ bụi tre hoang, nhánh gai tua tủa bốn phía, Đặng không đến gần được. Chắc cũng không có con gì ở được. Nó vụt nhớ ra rằng con gà đang ở dưới chòi của cậu nó. Nó cầm đèn xuống chòi. Nó định bụng sẽ nhờ cậu Năm đến xin ông nhạc ba nhạc cho nó tước vợ con nó trở về. Nó sẽ vô chợ buôn bán trong cái tiệm nó vừa mua của ông dượng nó mà lánh mặt Chín luôn. Từ ngày thằng Đặng được nhiều tiền và móc được cô em vợ thì Năm Mẹo hài lòng lắm. Mối thù này phải trả thì chết mới nhắm mắt được! Năm Mẹo tính nhẫm sẽ bảo thằng Đặng mua đất đâu, sang lại tiệm nào, bầy vịt để nuôi hay bán, mua mấy đôi trâu v.v.. .. Đang năm trăn trở tính toán thì thằng Đặng tới. Năm Mẹo ngồi bật dậy vô đề ngay: - Tao đã nói, mày thấy có đúng chưa? - Đúng cái gì cậu? - Bây giờ bà Hương bả lạy gả con Chín cho mày. - Thôi cậu ơi, cháu không có ham đâu. Con có vợ rồi. - Trả thù cho bỏ ghét mày ạ! Cho thằng cha vợ mày hết bày mưu đặt kế. Thằng Đặng bình tỉnh hơn b ao giờ hết: - Cháu coi đá mấy độ gà cháu thấy. Khi đá nhau con nào cũng có cựa có mỏ hết. Không con nào để cho địch thủ đá chém mình mài không trả đòn lại. Mình hại ổng thì ổng hại mình chớ ổng đâu có để mình yên. - Bây giờ mày tính sao? - Cháu đâu có tính gì đâu. Đó chỉ là chuyện đùa giỡn thôi. - Bà già nó mời tao tới nói phải quấy. - Bả nói gì vậy cậu? Năm Mẹo cười khảy, hồi lâu mới nói: - Cá ăn kiến, rồi cũng có lúc kiến ăn lại cá chớ! Đời mà! Hì hì, bà khai thiệt với tao hết ráo về cái vụ tráo hôn. Bả cũng khôn giàn trời. Bả đổ hết lên đầu ổng. Bả nói mọi việc là do ổng sắp đật, bả không biết gì hết. Cho đến cái vụ tắt đèn lúc đưa dâu bả cũng không có nhúng tay vô! Hà hà! Đời này ai chịu cha ăn cướp. Bả hứa bả sẽ cắt thêm vài mẫu ruộng tốt cho mày và thêm tiền bạc để mày làm ruộng. Đặng xua tay: - Thọ tài như thọ tiển cậu ơi. Con không dám nhận nữa đâu. - Bây giờ bả có nhét vô miệng mày cũng ói ra cho tao!.. .. Bả mở đề như vậy cốt là để buộc mày vô cho con Chín. Đặng lắc đầu: - Con có vợ rồi! - Ậy mày dình với nó cho tao. Mày làm ruộng nhận tiền cho tao. Nhận xong, đá con nhỏ! - Làm vậy thất đức lắm cậu à. - Đối với người hiền mình mới nói chuyện đạo đức được, còn đối với kẻ manh tâm mình phải trả lại chớ, nếu không họ sẽ bảo mình ngu! Bà Hương không dám thú thiệt nhưng tao biết "con gà bả bị cựa rồi". Há há! Mày đòi lấy hết của bả, bả cũng chịu mà. Tao sẽ bắt ổng phải làm đám cưới rỡ ràng rước dâu giữa ban ngày với sự chứng kiến của Hương Chức Hội Tề và đông đủ bà con lối xóm. Chỉ có một điều tao "tha tào" cho ổng là ổng không phải đứng ra nhận lỗi đã tráo hôn trước kia và mày vẫn coi Tám là vợ của mày. - Như vậy làm sao có đám cưới cô Chín được. - Bên trong ai cũng hiểu đó là đám cưới vợ bé, nhưng bên ngoài thì không nói ra. Như vậy đỡ mất mặt cho ổng. Thằng Đặng nói: - Ổng là người có quyền thế trong làng, con sợ Ổng lắm cậu ạ! - Ổng có quyền bằng ông Hội không mày. Mày cứ nghe lời tao đi! Ổng đấu dịu mình đấu dịu, ổng làm hung mình làm hung. Đối cùng mày cứ vọt chổ khác. Ông Hội có mở hơi với Hai Trinh rằng ổng muốn gả cháu cho mày. - Kỳ đà còn nằm ngang đường đó, con đi ngã nào mà cưới hỏi? - Đa kim ngân phá luật lệ mày ơi! Một con chớ mười con kỳ đà cản đường ổng cũng bước qua lưng tuốt. Thằng Đặng xách đèn ra về. Nó không về nhà mà nó sang chồng vịt. Mùi cứt vịt lẫn với rơm khô làm cho nó đỡ buồn hơn. Nó rọi qua thì thấy vịt chui vào đẻ trong ổ rơm khô. Nó mắc cái đèn chai trên đầu cột, rồi lên nằm trên chiếc ghế bố rách teng beng. Đầu óc rối bời làm như đang suy nghĩ lung lắm, nhưng chẳng biết tập trung vào chuyện gì. Nó chứ chập chờn như ca- nô nhảy sóng, như cặp cánh gà bay lấp loáng trong trường. Đặng đang lim dim mơ màng bỗng nghe tiếng khua sột soạt ở đống rơm. Đặng cho đó là tiếng chuột ăn lúa đổ nên nằm nghiệng qua bít tai để ngủ yên. Nhưng lại nghe tiếng thút thít. Ai khóc vậy? Đặng ngồi bật dậy và dọt tới đống rơm, từng là tổ ấm của Đặng, hai tay quơ lịa. Linh tính báo cho Đặng biết cái thân hình mềm mại và ấm hổi trong đó là ai. Đặng kêu khẽ: - Chín! Chín! Sao em dám đến đây? Chín dãy này: - Còn hỏi nữa! - Vừa nói vừa xô Đặng ra. Đặng luồn tay qua lưng cô gái và xiết mạnh, hai khuôn mặt áp vào nhau. Đặng nghe mặt Chín đầm đìa nước mắt. - Em không sợ ma à? - Chụt, chụt! - .. ... .. .. - Ba má có hay không? - Má biều em xuống đây tìm anh. - Chi vậy? Chín đấm vào ngực Đặng: - Xí. lãng nhách! - Anh sợ ba bỏ tù lắm! Đặng nằm xuống, gối đầu trên bắp tay mủm mỉm của cô "em vợ" rồi choàng một tay qua ngực nàng. Đặng thở mạnh và tưởng chừng thấy mớ tóc bên Thái Dương của cô em bay như đang ở giữa đồng. Đặng lặp lại câu nói của Chín: - Má bảo xuống đây tìm anh? - Chớ không, ban đêm sao em lại dám xuống đây? - Nhưng để làm gì chớ? - Để nói cho anh biết em đã có bầu. - Ấy chết! - Đặng giật nẫy ngươi lên. Đặng cảm thấy mình như một thoi sắt đang đỏ rực bị một gáo nước lạnh xôi lên. Đặng không tin rằng Chín có bầu với mình. Đặng nhớ kỹ trong bao nhiêu lần gặp gỡ, hai đứa đấu võ với nhau cật lực, thử xài đủ miếng độc thủ, cung đã giương thẳng đã bắn bao nhiêu lần, nhưng lần nào Đặng cũng biết rằng phát đạn không xạ trúng vào con chim ngọc ngà kia. Chín càu nhàu: - Bộ anh tính chối tội hả? - Anh có tội gì? Chin bật cười rồi bảo: - Anh không có tội gì hết! Nhưng anh phải nhận đó là một cái tội và là tội của anh. Và chỉ như vậy anh và em mới trở thành vợ chồng được. - Tại sao vậy? - Tại vì .. .. khó nói quá hà! - Chín vả nhẹ má Đặng. - Nói đi, có gì mà khó! - Cái bầu trước tiên là .. ..do em bịa! - Chín ngập ngường một lúc rồi nói. - Sao lại bịa? - Em phải làm bộ tanh cơm tanh cá, ụa mữa ngay trước mặt má, để cho má tin rằng em đã thật sự có bầu. - Trời đất! Sao em gan vậy? - Đặng kêu lên. - Chớ anh không biết bụng của mấy bà mẹ à? Con gái có chửa hoang thì chỉ có một cách là tìm người nhìn nhận cái bầu đó để khỏi xấu hổ, anh không hiểu à.. cho nên em tạo ra cái bầu là coi như bả chỉ còn một đường là gả em cho anh thôi. Ban đầu bà nghiến răng đòi cạo đầu em bôi vôi. Còn ba thì cương quyết không cho hai chị em lấy chung chồng, ngược lại ba đi tìm thanh niên lối xóm để "nơm" em cho gia đình khỏi muối mặt. - Ông thầy "nơm" là ai vậy? Chín cười khúc khích: - Thì cũng ba cái bạn quí "xập giường xập vách" của anh chớ ai nữa! Nhưng em nhất định chê mấy người đó. Trong lúc không ai nghe ai thì đùng một cái con Ô Mặt Lọ thắng. Anh có bạc ngàn trong túi, nhiều điền chủ đòi gả con gái cho anh. Ông Hội Đồng cũng ngỏ ý gả cháu cho anh. Ba thì chạy đi nhờ thầy Tư ếm cho anh với em dang ra và tìm mua gà nghề của ông Chín để cầm chân anh đừng ngã theo ông Hội. Còn má thì mướn thầy Tư ếm cho anh, chị Tám và em dính chùm nhau. Và má bảo em giả bộ tanh cơm tanh cá để má níu đầu bắt đền anh. Má nói lỗi tại ba. Ba hứa gả em cho anh. Bây giờ má phải gả em cho anh để giữ lời hứa. - Chín ngưng lại không nói hết ý - Thực ra thì má biết con Ô Mặt Lọ sẽ làm giàu cho anh va mÿ không muốn tiền chui qua kẻ tay anh mà lọt vào túi người khác! Chẳng ngờ sự giả bộ của em lại trúng ý đồ của má. Má đã mời cậu Năm đến bàn chuyện xong hết rồi. - - Còn ba?? - Ba bảo má làm sao coi được thì thôi. - Còn chị Tám .. ..của em? - Chị Tám của ai, nói cho rõ lại nghe coi! - Chị Tám cả anh.. Ợ.ơ ..của tụi mình. Chín cười trong tóc Đặng: - Chỉ nằm giữa không mất phần mền! Đặng lòn tay vào áo Chín. Hai đứa cười rúc rích với nhau. Mùi rơm mới tinh thơm phức. Mấy con cá rô bên đìa trồi lên đớp bông gừa rơi trên mặt nước! Chúng cũng thao thức từ khuya tới gờ. - Bây giờ.. .. được chưa? - Đặng háo hức đòi hỏi. - Chưa! Chưa có được đâu! Chừng nào em bảo được thì được.. .. bay giờ thì .. .. chự.aa! - Cứ chưa hoài à! - Đặng càng nóng nảy. Cây cung đã giương hết mức. Con chim ở ngay đầu mũi tên mà không thể buông tên. Rốt cuộc kềm không được, tên bay mà Chim vẫn còn nguyên. Chín cười: - Làm cái gì mà thở phò phò như trâu cắt cổ vậy? Đặng nằm in nghe sự thối chí làm uể oải cả tứ chi. Đặng giận Chín, giận mình nhưng không làm gì được, chỉ ôm khẽ cái thân mình mềm mại kia mà tiếc. Chín nằm nghiêng qua áp mặt vào nặt Đặng. Hơi thở của Chín làm Đặng vượng trở lại, tay chân bắt đầu táy máy. Nhưng Chín chận ngang: - Đừng mà! Đừng mà anh! - Đừng là đừng hồi trước kia, chớ bây giờ đừng sao được. - Anh làm vậy rồi chị Tám la sao? - Chị Tám của ai? - Chị Tám của em chớ bộ của anh sao anh Tám? - Bị câu nói của Chín như nước lạnh dội vào. Đặng lồm cồm ngồi dậy. - Anh đi đâu? - Về nhà hăm con một chút. - Ờ, đi đi, lâu rồi anh bỏ bê chị Tám và cháu em. - Em nói đúng đó.. .. để anh đi! - Đặng giận lẫy đứng phắc dậy nhưng chưa bước. Vẫn thấy Chín không chận. Bây giờ Đặng muốn quay lại ổ rơm nhưng thấy khó. Chín lại giục: - Đi đi! Chị Tám đang chờ anh ở nhà! Đặng vẫn không nhổ chân lên nổi. Tưởng làm nư thì thắng. Nào ngờ cái nư của cô nàng lại to hơn. May sao Chín bảo: - Anh đi thì con Ô Mặt Lọ mất. Đặng hoảng hốt quay trở lại. Tại sao? Có lẽ nào? Ai bắt được con gà? - Vô đây em nói cho nghe! Xí, làm bộ giận hả? Tui giận luôn cho mà chế.. ết! - Chín nói luôn - Nhờ tôi anh mới có con gà Lọ đó. - Xí, của người ta từ nhỏ đến lớn, của nào của cô! - Nhưng không có tui dính vô đó, con gà đó không có ăn ai đâu. Gà của người ta có vảy độc đao ẩn đó cô. - Thiệt "cô" không? Dì mới đúng chớ. Giỏi kêu "Dì Chín" tôi nghe coi!. Nè má đi coi bói. Thầy Tư nói mạng anh là mạng nước mạng cây gì đó phải có em thì mới phát được. Đi với chị Tám anh chỉ giữ vịt, ngủ chuồng trâu suốt đời như thằng Tư Cồ, Ốc Bưu cho coi. Em không biết độc đao độc điếc gì đâu, nhưng hễ anh bỏ em thì anh đá thua luôn. - Sao kỳ vậy? - Thì ông thầy Tư nói mà. Ổng nói với Má là buồng cau trổ ngược là cái điềm báo trước rằng nhà mình có chuyện không lành, mà mình không ngừa trước. - Là cái điềm gì? - Ổng bảo tại ba. Ba làm chuyện ngược đời. - Là chuyện gì? - Ba hứa gả em lại tráo chị Tám cho anh. - Rồi má mướn thầy Tư ếm cho nó trổ xuôi rồi. - Thì đúng! Nó trổ xuôi tức là em với anh nè! Chín níu ống chân Đăng lôi xuống. Sẵn cơ hội, Đặng té lên mình Chín luôn và hừa cơ nàng ta bị đè ép, Đặng tấn công đồng loạt mấy cao điểm, nhưng Chín chòi văng ta và bảo: - Bây giờ anh không tin thì cứ dang em ra đi rồi sẽ thua cho anh coi! Đặng nghe nói sợ thật nên ú ớ không biết nói gì. Chín xí một tiếng rồi tiếp: - Tôi nghe người ta đồn anh sắp làm cháu rể ông Hội Đồng, anh mê lắm hả? - Người ta đồn bậy thôi. - Chui vô đó kiếm ăn. Đỉa đeo chân bạc, đẹp cái mặt lắm! - Thì ở đây.. .. đỉa cũng đeo chân hạt vậy! - Nhưng đeo chân một chút thì đỉa leo lên mình rồi leo lên cổ lên đầu hạc và ở luôn trên đó. Đặng được trớn vừa nói vừa chúi mũi vào mặt vào cổ Chín và những vùng kế cận,, đồng bằng lẫn rừng núi, nơi đồi cỏ xanh mượt và len vào cả những mé suối vừa tưng rưng dào dạt. Chín lăn qua, quay lưng lại cho Đặng. Những mảnh da nóng hổi ở vai và ở những nơi khác cũng đủ an ủi Đặng. May quá. Cái mạng của Đặng buộc vào cái số của Chín bằng con Ô Mặt Lọ. Thôi đành! Mà vậy càng tốt. Đúng với ý muốn của cậu Năm! Đặng không nằm im được, rọ rạy một chặp thì lại hỏi: - Bây giờ được chưa? - Được chưa cái gì. Đồ quỉ nà. Chờ.. .. ít lâu nữa không được sao?
Xuân Vũ
Buồng Cau Trổ Ngược
Chương 33
Sau trận thắng oanh liệt ở Xà No ông Hội đi các trường liên tiếp không lõi phiên nào. Có khi đi trường Sầm Giang ở Mỹ Tho xong, ông đi luôn xuống trường Đại Điền của ông Hội Đồng Hoài, rồi từ Đại Điền ông băng qua sông Cổ Chiên đến trường Càng Long. Ở đây cũng có nhiều tay chơi gà nổi tiếng lục tỉnh. Rồi từ đó đi lên trường Long Hồ. Đấy là trường gà chơi theo lối xưa. Những vị quan chức đều mặc áo dài đội khăn đóng và trước khi khai mạc có một cuộc cúng tổ (Tổ Gà Nòi hoặc các cô hồn Gà Nòi, có tiếng trống, lễ nhạc rất oai nghiêm). Nghe đồn rằng trường Long Hồ và trường Sầm Giang có được cái hân hạnh đón rước cậu Hai Miên đến đá gà một vài lần. Năm nay lúa trúng khắp các tỉnh Tiền Giang và Hậu Giang cho nên mùa gà càng rộn rịp tưng bừng hơn các năm khác! Tiếng gà gáy nghe rong hơn và tiền độ cao hơn. Như dự định, ông Hội và phái đoàn đáp ca-nô trở xuống Sầm Giang. Kỳ trước ông ăn cậu Tư Ro một độ xính vính. Cậu Tư Ro tức lắm. Cậu kêu đích danh gà Cao Lãnh xuống chơi. Ông hội lại xuống. Cậu Tư kiếm đâu được một con gà Bông Lau. Ai khích cậu cũng không đá. Cậu nhứt định trả thù gà Cao Lãnh. Sau độ thua đó cậu Tư lội đi miệt Hậu Giang tìm chiến kê và sư kê. Cậu gặp được một thầy gà ở kế Sách. Ông này có bùa ngải hay thuốc men gì đó làm cho cậu Tư mê ly. Ông cho biết ông có thể vặt thuốc cho gà què chạy nhảy ngay, có thể làm gà bị chém hang cua ngóc thẳng cần dậy, gà bị chém trái chanh hết xệ cánh, ông có thể cầm máu, vá vết thương không dùng kim chỉ.. .. Để cho cậu Tư tin bằng thấy, ông thầy bắt con gà tơ bẻ cánh rồi lấy thuốc rịt liền. Chốc sau cánh con gà lành lại, cậu Tư mê quá, rước ông thầy về nhà để ổng nuôi gà cho cậu. Nhưng chưa đủ, cậu còn đích thân đi lục lội khắp hàng cùng ngỏ hẻm để tìm gà nghề và nghiên cứu kinh kê. Cậu lại tìm đến một bác sĩ vốn là bạn học cùng với cậu ở bên Tây trước kia, để hỏi về những món thuốc khả dĩ dùng được trong làng gà. Độ rồi mất 7000 cho dân Cao Lãnh, cậu Tư nhận thấy một cách khoa học rằng mình chơi gà quá ư tài tử. Cậu phó thác mọi việc cho em út. Chúng nói con gà nào đá vỉa tối, con nào đá vỉa sáng, con nào đá lông, đá sỏ, đá mé, con nào đá quăng cậu cũng gật đầu nhưng không hề khảo sát như các ông chủ khác. Cho đến khi ra trường cáp độ, cậu cũng cứ triền miên Ro, Ro mặc cho em út lập bo thế nào thì cậu gật thế ấy. Dến chừng thả gà cậu mới "ngự khám" và vẫn ro ro đều đều, mặc cho em út quăng, bắt, lội thế nào cũng được. Xong độ ăn bao nhiêu cậu nhận bấy nhiêu. Thậm chí cậu thua tụt quần mà bọn em út lại ôm túi no phè, thậm chí hơn nữa, sư kê của cậu bị đối phương mua chuộc làm cho gà thua mà cậu cũng không biết. Mới vừa rồi, một người đá hàng xáo bên gà cậu thấy rõ ràng tên sư kê của cậu trong lúc lên gối đã bóp gãy chân gà cho nên nước sau gà đi cà nhắc, nhảy té lệt bệt phải thua. Bấy giờ cậu mới sáng mắt ra đuổi hết bọn điếm gà ngay trong ruột của cậu. Kỳ này cậu đem con Bông Lau tới trường Sầm Giang kêu đích danh gà Cao Lãnh. Máu gà nòi trong người ông Hội cũng có kém gì cậu Tư. Cái ô vàng của bà vợ cậu Tư vơi đi một phần để cho cái tủ sắt của ông Hội nhét thêm 700 bộ lư, cậu Tư đâu chịu thua. Còn ông Hội Đồng Bình là thầy gà lùng danh lục tỉnh đâu dễ lùi bước trước cậu công tử gà mờ miệt Mỹ Tho này! Cuối cùng hai kẻ địch tình nguyện gặp nhau đấu kiếm. Gà Bông Lau của cậu Tư hơi dư cựa. Con Xám Nổ của ông hội Bình thiếu cựa nhưng cao vai. Ông Hội Đồng bồng thử con Bông lau thì thấy quả là một chàng hiệp sĩ gan liền thịt chắc nịch, lại có liên giáp nội đóng ngay cựa. Gà có vảy này đá tất độc chẳng kém vảy Thanh Long dao bao nhiêu. Trong khi đó con Xám Nổ của ông chỉ có nát gối, hai hàng trơn nghĩa là loại hiệp sĩ hạng.. .. gà. Hai Trinh và thầy Năm kêu ông Hội không nên đá, nhưng ông Hội kêu làm sổ hai ngàn. Cậu Tư Ro lấn thế, kêu lên ba ngàn "chớ hai ngàn không đủ bao xe về nhà, đá cái gì!". Ông Hội Đồng Bình kêu mãi, hàng xáo tiếp thêm được hai trăm, cậu Tư cười xòa : "Chẳng ngờ gà Cao Lãnh lại là gà rót! Nè ông Hội Đồng, nếu cần tôi cho ông nhang rót!" Tỏ nhang thả gà. Chưa hết nước nạp, cậu Tư quăng ăn năm, rối ăn bốn. Cậu Tư rít ống điếu phung khói mịt mù, vung tay, hét to, sặc ho làm những ông lớn tuổi ngồi gần khó chịu, nhưng vị nể mặt cậu con rể ông Cai Tổng hoặc vì phép lịch sự nên chỉ đưa tay quạt khói khẽ và quay sang chỗ khác nhăn mặt hơi hơi thôi. Chưa hết nước nhứt, con Bông Lau chém đui một mắt con Xám Nổ. - Ăn một, một trăm cặp đây, bên "Vân Tiên" có bắt không? - cậu Tư buông ống vố vung tay gào lên! - Ông Hội Đồng Bình đâu! Có muốn thua vớt không? Hai Trinh méo mặt liếc ông Hội Đồng. Thầy Năm cũng xót xa, bụng trách thầm sao không cương quyết cản ông Hội để ổng sa lầy độ này thật vô lý. Ông Hội Đồng lấy chai dầu Nhị Thiên Đường rút nút ngoáy lỗ mũi. Ông không tỏ vẻ lo âu. Con Xám Nổ bị đá một phát không biết trúng đâu, đâm đầu chạy nhưng không la. Con Bông Lau đuổi theo ba vòng. Chủ trường cho phép bắt lại nhữ. Cả ba lần Xám Nổ đều nghẹo cổ không xứng lông, không cắn mổ. Chủ trường xử thua. Hai Trinh ôm con gà ra mắt mày xui xị, đem ra nhốt ở bội, cho nó nắm lúa, vùa nước và an ủi: - Chủ bắt mày đá ác quá! Nhưng thôi đừng buồn. Tao cho mày dưỡng lão luôn. Ông Hội Đồng móc cặp chung tiền. Tư Ro chụp lấy không thèm đếm, nhét vào túi quấn tây và hỏi: - Cao Lãnh bộ hết nhà nghề sao ông Hội Đồng? - Còn vài con nhưng không địch nổi với con Bông Lau. Con Bông Lau có vảy nghề cao quá. - Há há.. .. - Cậu Tư cao hứng nói luôn - Tôi chồng độ đó! - Chồng hai độ tôi cũng không dám đá cậu Tư ơi. Gà của cậu là linh kê đâu phải thường kê. - Cao Lãnh hết gà rồi sao ông Hội Đồng? - Không phải hết nhưng hôm nay tôi không có đem theo con nào khả dĩ đối địch với con Bông Lau. - Đâu cho tôi xem thử! Cậu Tư quyết chí xóa nhục cho dân mộ điệu Sầm Giang và rửa mặt cho chính mình nên càng hăm hở xông tới. Ông Hội Đồng dắt cậu Tư ra dãy bội nhốt gà nhà trỏ con gà ở trong bội bìa. Cậu Tư thấy con gà xơ xác, lông lá khô khan, mặt mày không mấy lanh lợi. Vóc dáng lại nhỏ thó hơn con Bông Lau một mười một chín. Cậu Tư khom xuống cặp cán con gà. Cậu không sành vảy gà nên không xem ra cái gì hết. Cậu Tư quên đi cái chiến thuật rút lui để gài bẩy của Tôn Võ Tử nên thấy ông Hội nhủn nhặn thì càng lấn lướt. - Tôi nghe nói Cao Lãnh là ổ gà nghề của Lục Tỉnh mà sao ông Hội Đồng đem con gà như vậy đến trường, không sợ mất danh sao. - Dạ, nó cũng là gà nghề của tôi đó cậu Tư. Tư Ro cười khinh khỉnh. Cậu quên rằng gà cậu ăn vừa rồi là độ đầu tiên kể từ khi cậu đi vào làng gà. Ông Hội "mại dưa leo" một chốc thì bảo Hai Trinh bắt gà ra cáp với điều kiện câu Tư chồng độ con Bông Lau. Tư Ro chẳng những chồng độ mà còn đá ăn năm khi buông đuôi ăn trót. Ông sư kê bùa phép của cậu Tư khuyên can, nhưng cậu Tư không nghe. Xưa nay dù gác chạn thế mấy chủ kê cũng không chơi gan như vậy. Nếu ăn ông Hội Đồng được mười còn thua chỉ chung năm. Độ này Hai Trinh lẫn thầy Năm đều không can và mới thấy tài dụ địch của ông Hội. Sự giao kết giữa hai chủ kê con Bông Lau và con gà xơ xác của ông Hội được chủ trường và các quan khách có uy tín trong làng gà làm chứng. Ngoài những người Việt ra còn có hai ông Tây, một ông Lục sự tòa án. Ông này tên là Raymond nói tiếng Việt rất rành. Tréo cẳng gà nòi thật. Lục sự tòa án lại đi đá gà là môn cờ bạc bị chánh phủ cấm và lại đứng ra bảo đảm cho sự ăn thua sòng phẳng của độ gà. Chuyện gì có dân Tây vô thì cũng tốt cả. Tỏ nhang. Thả gà. Buông đuôi ăn trót là luật thường. Con Bông Lau nhảy nạp trước. Con xơ xác của ông Hội không nạp trả mà nó bay như chim. Hễ con Bông lau nạp thì nó bay từ trước mặt ra sau đuôi địch thủ. Con Bông Lau quay đầu lại thì nó lại phóng ra đuôi. Đến lần thứ ba, con Bông Lau vừa quay lại nó bay lên rảy một phát nhẹ, con Bông Lau ngã lăn kềnh. Cậu Tư buông ống vố nhảy ào ra, kêu: - Ông Hội oánh bùa! Ông Hội oánh bùa! Chủ trường xua tay: - Để chờ xem con Bông Lau có đứng dậy không. Một phút rồi hai phút. Con Bông Lau nằm im. Chủ trường xử thua. Cậu Tư Ro không đủ tiền mặt để chung tiền độ. Nhờ có sự bảo đảm của chủ trường cậu phải làm giấy tay thề chưn 100 mẫu đạt của nhạc phụ trong vòng bảy ngày phải chuộc bằng bạc mặt nếu không sẽ mất. Giấy mang chữ ký của cậu Tư với tư cách con nợ. Và ông chủ trường, ông lục sự Tây với tư cách nhân chứng. Cố nhiên là tờ giấy làm dưới hình thức vay nợ. Ông Hội ăn độ gà khỏe ru. Cậu Tư Ro háo thắng tay mơ nên không biết con gà xơ xác là con linh kê, một loại ngủ như dơi và đá bay như chim. Bông Lau cũng là linh kê nhưng bị chồng độ và kém gà dơi đến mấy bậc. Sau đó một tháng ông Hội đi xuống Xẻo Gừa ở Rạch Giá. Với sự hỗ trợ của con Hùm Xám Ô Môn, phái đoàn của ông Hội rất hùng mạnh về mặt lực lượng chiến kê lẫn mưu trí về nghệ thuật, ăn trùm đoàn chiến kê của cậu Ba Oai chủ trường. Cậu Ba Oai không phải là tay gà mờ như cậu Tư Ro. Cậu có mặt ở trường gà Xà No khi con Thanh Long của ông Cả Ngọt thua hiển hách. Cho nên thấy đoàn gà Cao Lãnh xuống thì cho người đi xem rất kỹ. Đàn em thầy rùa của cậu bẩm rằng kỳ này không có mặt con độc đao ẩn của ông Hội Đồng Bình. Ông Hội Đồng không phải là tay vừa. Ông cũng thả điếm gà dọ thám lực lượng của cậu Ba. Cậu Ba ôm con gà có tên rất hãi hùng là Cáp Tô Văn ra dằn mặt đoàn Cao Lãnh. Cáp Tô Văn chiến kê có bộ mặt xanh như gà mái ấp, lông bờm đỏ ngời như lửa và cái mồng dâu nhỏ rất gọn, sờ thì lạnh ngắt như mồng gà thiến. Nếu lưỡi nó có bớt hoặc hầu nó có vảy thì chớ nên khinh thường vì nó là thần kê. Ông hội Đồng xem kỹ thì không thấy điểm gì đặc biệt. Chỉ hiềm không xem được nách và lông cánh. Nếu nách có vảy như vảy rắn thì phải chạy vì đó là kim kê. Còn nếu lông cánh mỗi bên đếm được 22 cái lông thép rất đều thì đó là con gà xoay trở rất nhanh vá đá thường chém ông địa đối phương. Tuy vậy, ông Hội vẫn tin tưởng chú kỵ sĩ oanh liệt nhà mình. Lại nữa, cờ bạc là chuyện rủi may. Ăn đó thua đó. Mấy ai ăn hoài? Cho nên ông Hội đồn ý đá với số bạc 10 thước (một thước mười ngàn) tức là một trăm ngàn. Ông Cả Ngọt bồi thêm 10 ký nữa (mỗi ký cũng 10 ngàn) tức trăm ngàn. Tổng cọng tiền độ là 250 ngàn. Ăn thua với cậu Ba con ông Hàm, người có số lúa ruộng nửa triệu gia. hàng năm và đất đai có thể ngang ngửa với ông Cả Bé ở Giá Rai. Cậu Ba mặc pyjama sọc, chân đi săng- đan mua bên Tây còn mới tinh. Cậu đứng nhân danh chủ trường tuyên bố điều lệ của trường và phủ sổ con Cáp Tô Văn, nghĩa là một mình cậu chịu một đầu gà: 250 ngàn, giá tiền của nửa triệu gia. lúa góp được của tá điền trong vùng. Quả thật danh bất hư truyền: bời lời như công tử Bạc Liêu. Có lẽ cậu Ba không nghiên cứu vảy gà nòi đến bậc siêu kỳ như ông Hội, nhưng cậu hơi nghi ngờ đến chiến thuật thả gà của Hai Trinh ở trường Xà No nên lần này trước khi vào độ cậu bảo hai sư kê: - Khi nhử gà chỉ nắm đuôi vịn cánh rồi buông không được đưa tay ra trước ức gà mình, đề phòng ngưới có móng tay nhọn đâm rách bầu diều gà bên kia! Hai Trinh nghe thế thì liếc ông Hội Đồng. Ông Hội Đồng bảo: - Chú cứ y theo lời ông chủ trường! Con Cáp Tô Văn quả xứng với cái tên của nó. Nó dẫn đầu con gà của ông Hội suốt nửa nước đầu. Đến nước thứ hai nó lại đá một phát lật ngửa đối thủ. Con gà của ông Hội không đứng dậy được cứ nằm chỏng gọng và chòi lia. Con Cáp Tô Văn lủi vào định mổ lườn đá tiếp chẳng ngờ bị chòi cựa vào bầu diều. Lúa đổ xuống đất như gieo. Con gà ông Hội Đồng bật dậy phản công. Con Cáp Tô Văn đâm đầu chạy, tới đâu lúa rắc tới đó Hàng xáo kêu rầm trời: - Khui vựa lúa cậu Ba rồi. Vết thương quá nặng. Máu chảy nhiều, cầm được vì chưa tới nước om. Lúc đồng xu rơi xuống dĩa cũng là lúc dũng tướng Cáp Tô Văn ngã gục chiến trường. Sư kê bồng nó lên, mỏ nó hả ra ngáp ngáp như trối lại hàng xáo của nó: - Ta chỉ thua có một người mà thôi. Đó là Tiết Nhơn Quí. Đúng ra con gà ông Hội Đồng Bình không phải Tiết Nhơn Quí, và Tiết Nhơn Qúi cầm cây Phương Thiên Họa Kích còn ở đây, cái món binh khí đánh hạ "Cáp Tô Văn" là ngọn độc đao ẩn. Nhưng trước khi đến đây, để khỏi bị đối phương nhận diện, ông Hội Đồng Bình đã cải trang nó thành một hiệp sĩ với chiếc áo choàng khác kiểu khác màu, ngay cả cái bản mặt đen như lọ của nó ông cũng sửa cho thiên hạ dễ lầm hơn. Thắng trận này, ông đã giúp Cả Ngọt phục thù cậu Ba Oai và đồng thời trả lại số bạc mà ông Cả chung cho ông Hội ở trường Xà No kỳ trước. Từ đó hai bên trở thành đôi tri kỷ gà. Ân oán giang hồ đã trả xong. Nhưng ông Hội không bao giờ lộ bí mật về cái ngón nghề đỡ đòn Thanh Long đao năm xưa cho một ai khác ngoài những người thân tín. Và có lẽ ông sẽ không gặp cơ hội nào để tái dụng ngón nghề đó nữa. Riêng thằng Đặng hó ra "ông Đặng", mà chỉ nhờ con gà nòi dị tướng Ô Mặt Lọ. Đặng thấy đá gà sao dễ ăn , còn dễ hơn lấy đồ trong túi mình. Có khi vừa chớp mắt đã có bạc trăm, rẹt rẹt vài phát đã quơ bạc ngàn. Đặng không có máu cờ bạc trong người, nhưng thấy dễ ăn thì cũng chơi cầu âu. Sáu trăm ông Hội cho ở trận đấu nó đem về giao hết cho cậu Năm nó. Trận kế nó chỉ đá miệng và thắng, ông Hội cho nó sáu trăm. Trận sau nó đá luôn một ngàn hai trăm. Lại thắng. Rồi chơi luôn hai ngàn bốn trăm. Cũng gặp số may được bốn ngàn tám. Không những con Ô Mặt Lọ đụng độ nó mới đá, gà nào của ông Hội làm sổ nó cũng nhảy vô chơi hết nhà. Mà hễ nó đá thì ăn. Riết rồi ông Hội tin rằng chính Đặng là thần tài của ông, cho nên bất kỳ ôm con nào đi trường: Gà Te, Gà Đào, Gà Dơi v.v.. .. Ông đều kêu nó đi cho bằng được. Nó không làm gì ngoài sự hụ hợ cầm khăn, thủ gói cơm, chai nước, hộp miễn, kim chỉ để giúp Hai Trinh om gà. Ơ Xẻo Gừa, con Ô Mặt Lọ thắng độ thứ hai, tiền độ gấp hai độ Ở Xà No, ông Hội cũng bê cho nó gấp đồi. Ông Hội càng tin nhờ nó mà cái sự nghiệp gà nòi của ông mới phất lên đến thế. Và ngược lại Đặng cũng cho rằng đi với ông Hội là hốt bạc thiên hạ còn dễ hơn hốt trứng vịt trong chuồng. Bây giờ Đặng có tiền của và bề thế. Bọn thằng Tư Cồ, Ốc Bưu, bạn tiếu lâm của nó thời chăn trâu nay thấy cái địa vị của nó mà thèm. Nhưng mỗi người đều có cái số đã được ghi trong sổ Nam Tào ở trên trời sẵn từ hồi đới nào, ai có muốn cải cũng không được. Bây giờ thằng chăn trâu giữ vịt có muốn nghèo trở lại, Trời cũng không cho cơ mà. Nó mua lại cái tiệm tạp hóa của ông dượng chệt của nó và cấy cô em vào đó, rồi mua đất vườn cất một ngồi nhà kê, mở rộng cơ ngơi cũ ra gấp đôi để cô chị làm chủ. Ngoài ra nó mua cho cậu Năm nó mười mẫu ruộng tốt, hai đôi trâu, giao luôn bầy vịt. Nó cũng không quên ơn ông anh vợ, cậu Sáu khùng, người đã không chê nó nghèo hèn lại còn giúp nó tiến thân buổi đầu: Cưới em gài cậu ta. Bây giờ nó là chồng cô Tám lẫn cô Chín một cách đàng hoàng. Không ai đàm tiếu câu nào, trái lại người ta còn cho cô Chín, cô Tám là tốt phước. Đã là vợ thì vợ, không ai lớn không ai bé. Càng tốt hơn nữa là giữa cô Tám và cô Chín không có sự không lành cành không ngọt. Bởi lẽ cả hai đều nghĩ rằng ông Trời đật để như vậy là công bình, không cô nào suy bì vào đâu được. Vụ cô Chín đã qua lâu rồi. Đám tiệc đưa cô Chín về ngôi nhà mới được bày ra ngay tại ngôi nhà ấy chớ không làm ở nhà ông Hương như hồi đám cưới cô Tám. Tuy nhiên không ai gọi nó "đám cưới" nhưng nếu ai cho r ằng đó là đám cưới cô Chín thì chắc cũng không sai. Có điều khác là cô Chín về nhà chồng lúc cái bụng đã u lên kha khá đến nổi mặc áo dài trông không được mỹ thuật cho lắm. Nhưng không sao, "bộ lư" và "con công" che lấp hết. Những vị khách trong xóm, những ông Hương chức đã ừng uống rượu cái đêm đưa dâu đèn tắt, bữa nay cũng được mời và đến đủ mặt. Rượu vẫn ngon và tiếng cười vẫn dòn cho tới khuya. Riêng bà Hương thì rất hài lòng. Bà tự cho mình đã chuộc được cái lỗi tráo hôn của ông nhà, hơn thế nữa, bà đã đạt ý nguyện của bà là gã được con gái cho một người có bề thế và có tiền hơn cả gia đình bà. Còn Năm Mẹo lại càng thỏa thích: Trả được thù xưa một cách oai hùng với sự bị động hoàn toàn của ông Hương. Sau "đám cưới" chàng tể lại đi đá gà và lại ăn. Đặng đi luôn một tháng với ông Hội Đồng vài Hai Trinh mới trở về. Nó xách cặp da đỏ ngời, no phè coi bộ hơi nặng. Nó không đi chân, xe hơi của ông Hội đưa nó đến tận nhà. Nó vào ném cái cặp trên giường lột nón quăng lên cái cặp và nói trỏng: - Ông Hội nhát quá! - Sao vậy anh!? - Chín vác cái bụng khệ nệ tới bên chồng hỏi. - Nếu ổng nghe lời tôi thì độ này con Ô Mặt Lọ ăn trên 200 ngàn. Riêng tôi được 10 ngàn. Tại ổng hơi ngán chạn con gà kia. Chín mở cặp coi tiền. Đặng cởi áo ra vẫn còn hậm hực: - Tức quá! có 8 ngàn! Vừa lúc đó thì bà Hương tới. Bà có thói quen hễ chiều chiều thì vô tiêm đón luồng. Vừa gặp thằng rể quí, bà đon đã: - Con về trễ vậy? Cơm nước gì chưa? Má có đem con cá lóc vô đây nấu cháo cho con. - Dạ, ảnh tắm rửa xong là đi tiệm nước chớ không ăn cơm nhà đâu má à! - Tiệm nước cứ ba cái xào với hủ tiếu đó chớ ngon lành gì! Đặng không muốn ở nhà khi mẹ vợ tới. Không những bà hỏi mé mượn tiền mà bà còn nói chuyện này chuyện nọ hơi trái cựa. Cho nên tắm xong Đặng lén vợ lẽn ngã sau đi tiệm nước. Chờ một lúc lâu không thấy thằng rể quí ló mặt ra, bà Hương lên tiếng với con gái: - Ba mày cờ bạc hồi nào tao không hay mà cầm hay 3 mẫu ruộng của ông nội để lại. - Dạ thì ảnh dư tiền cho má chuộc rồi. - Đó là ba mẫu phần ăn của bà ngoại cho má, còn đó là ba mẫu của ông nội cho ba. - Ba cầm hết bao nhiêu hả má? - Tao nghe đâu ba ủa bốn.. .. trăm gì đó. - Ba còn nợ nần ai nữa không má? - Ba mà dấu má nhưng lâu lâu chủ nợ tới đòi. Khi năm chục, lúc ba chục, có khi cả trăm. Đây không phải là tiền cờ bạc rượu chè đâu con. Đây là tiền ăn xài trong mấy năm làm Hương chức. - Má hỏi ba coi còn thiếu ai. con đưa tiền cho ba trả luôn một lần. Nhà mà bị chủ nợ đoài hoài xui chết, làm ăn không khá được. - Má ước chừng đến cả ngàn. - Gì dữ vậy má? - Ít nhứt cũng 7, 8 trăm. Ba mày định bán đôi trâu. - Đôi trâu để cho anh Sáu làm ruộng chớ má. - Ừ chắc cũng 4, 5 trăm. - Thôi con đưa cho má hai trăm. - Hai trăm trả sao đủ con. - Đây là tiền con đút nhét riêng ảnh không biết. - Đút ngã nào mà nó không biết? - Mỗi lần ảnh đi về. con lục cặp lấy bớt vài tờ. Tiền cờ ảnh không có đếm như tiền má bán lúa, bán heo. - Vậy sao con không rút khá khá? - Rủi ảnh biết ảnh hết tin là ảnh không đem tiền về nhà. - Tiền không đem về cho vợ thí đem đi đâu? - Cho cậu Năm! - Chín kề tai nói nhỏ. Bà Hương nhảy dựng lên, trợn trắng mắt hồi lâu, rồi như lai tỉnh, bà nói: - Mày phải lo cái hậu vận mày đó. Tao bảo trước cho mà liệu hồn. - Vợ chồng đầu gối tay ấp mà lo hậu vận gì má! - Nó còn con Tám nữa chi! - Chị Tám thì cũng như con! - Đàn ông là cái giống bạc bẽo. Mày thấy ba mày đó không? Ổng tiêu xài bạc trăm với người ta chớ hề mua cho tao một miếng thịt. Mày như tao. Mày thấy nó ở với con Tám có con rồi nó ở với mầy không? - Thì cũng tại ba má hứa gã con cho ảnh, nên ảnh có cớ ve vãn con chớ sao. Bà Hương xĩa xói: - Bây giờ mày mang bầu, nó lại kiếm đứa khác, Đàn ông là như chó đực vậy. Chó cái có chửa là nó kiếm con khác ngay. - Thôi má ơi! ảnh thương con thiệt, ảnh không có làm như vậy đâu. - Tao nói cho mày biết, ông Hội hăm gã cháu gái cho nó đấy. - Hăm lâu rồi, nhưng ảnh đâu có chịu. - Sao mày biết nó hổng chịu? Nó đi với ổng hằng ngày. Mới ban đầu nó hổng chịu, nhưng ổng nói hoài, vừa nói vừa hứa cho tiền cho ruộng, riết nó phải chịu. Nếu nó khổng chịu thì ổng gạt nó ra, rồi bắt luôn con gà, nó làm gì được ổng? - Gà của ảnh đâu phải gà của ổng. - Con ơi, nhớ lầy câu này, cướp đêm là cướp, cướp ngày là quan, nghe con! Mày không sớm lo hậu vận rồi hối không kịp. - Ảnh bỏ con được, chớ ảnh bỏ con ảnh luôn sao má? - Tao không biết! Tốt hơn hết là nên đem dù theo ngay trong lúc trời còn nắng con à! Chín đâm giựt mình. Bà Hương hỏi tới: - Bữa nay nó ăn bao nhiêu? - Có tám ngàn hà má. Ảnh nói tại ông Hội nhát, nếu ông Hội gan một chút thì ảnh ăn mười ngàn. Bà Hương giật nảy người lên - Mười đồng hả? - Dạ không ! Mười ngàn! - Sao mày không rút bớt vài ngàn. Rủi nó bắt gặp thì mày nói mày lấy bỏ ống. Chín chạy vô buồng. Bà Hương cũng rảo bước theo. Vô đến buồng Chín khựng lại: - Ủa cái cặp đâu rồi? - Cái cặp gì? - Cặp đựng tiền, ảnh mới quăng đây mà! - Bao nhiêu mày có đếm không? - Con thấy nhiều lắm. Mà ảnh nói tám ngàn. - Cả gia tài ba má chưa được tám ngàn nghe con. Vậy mà mày không chịu cất.. .. giùm.. .. nó. Bà Hương tức muốn trào máu họng, nhưng cố dằn. - Kỳ sau nó về mày giấu luôn cái cặp nghe không?
Xuân Vũ
Buồng Cau Trổ Ngược
Chương Kết
Chặp sau Đặng về bằng ngã trước, tay xách chiếc cặp đỏ chóe. Bà Hương ngó theo đứt con mắt. Bà không biết mở hơi bằng cách nào cho xuôi tai thằng rể. Ba mày cầm đất? nợ người ta??.. .. Ham tiền thí ai chả ham nhưng ai cũng tự trọng không để cho sự ham hố đó lộ ra ngoài. Đặng biết bụng bà nhạc nên móc một bộ lư đưa cho bà: - Má lấy chút đỉnh về mua nước mắm dầu lửa. Bà gạt khẽ: - Ba cái việc đó không nhiều đâu con. - Má cầm thêm chút nữa, về đưa cho ba đi làng mỗi sáng bỏ bụng tô mì và ly cà phê. Bà Hương thấy 2 cái Bộ Lư đỏ chóe như mặt trời thì hai tay run rẫy. Bà định nói câu gí có nghĩa từ chối xã giao, nhưng bỗng từ ngoài thềm, một người đàn bà sang trong bước vô, quần lĩnh áo nhiễu, khăn màu phất phới. Cả ba người không nhìn ra đó là ai? Nhưng người đàn bà lại kêu lên: - Con! Đặng! Cái giọng quen thuộc làm cho Đặng như tỉnh ,ộng. - Má! Chị Tư bán cháo lòng ở chợ này vắng bóng lâu nay và thằng bé con xách đèn đưa má nó đi chợ mỗi hừng đông bị con nít chợ giăng dây té bể nồi cháo, không ai còn nhớ nữa. Bay giờ bỗng nhiên xuất hiện như những người hoàn toàn. Bà Hương ngỡ ngàng trước người đàn bà phương phi trẻ trung. Đặng giới thiệu mẹ ruột với mẹ vợ, và mẹ vợ với mẹ ruột chỉ bằng mắt nhưng hai bà cũng nhận ra nhau. Qua những câu xã giao thông thường lệ, chị Tư mới nói với Đặng những chuyện mà đáng lẽ chị chỉ nên nói riêng với con và dâu. Người dân ở thôn quê không hay giữ ý tứ, muốn nói là nói, muốn cười là cười, không nhịn được dù chỉ một phút, một giây. Hay là ở đây chị Tư muốn tỏ vè "môn đăng hộ đối" với bà xui gái. Chị nói: - Đặng nè! Sao con mua nhiều tiệm vậy? Một cái tiệm ở dưới này đủ rồi, con còn gởi tiền lên biểu má mua trên đó cho con một cái nữa, ai coi cho hết? - Tiền ăn độ gà nòi con không có chỗ cất má ơi! - Thì gởi cho cậu Năm mày. - Cậu Năm cũng đâu có chỗ nào. Nhét tiền đầu hèo, mối ăn hết! - Thì gởi cho cha mẹ vợ, cái thằng nói lạ không! Đặng làm thinh. Bà Hương nhìn chị Tư, ý nói: - Nó có gởi thì tôi cất dùm cho, nhà tôi, cột kèo bằng cây căm xe mối đâu dám tới. Chị Tư tiếp lời: Ở dưới này trăm sự đều nhớ anh chị sui. Mong anh chị coi nó như con ruột vậy. - Tôi coi nó còn hơn con ruột của tôi nữa chứ. Chị Tư lại tiếp: - Dượng con đã mua một cửa tiệm khác cho con trên đó rồi. Chừng nào ở dưới này làm ăn không khá thì con dắt vợ con lên đó! Chị Tư bỗng ngó dáo dát: - Ủa, mà vợ con đi đâu này giờ không thấy? Cháu nội của má đâu? Cậu Năm có nhắn cho má hay nói cháu nội của má cháu khỉnh lắm. Bà Hương gọi: - Chín a! Ra đây con.. ..con! Chín khệ nệ cái bụng chửa gần ngày, tay bưng mâm trà và bánh ra đật trước mặt mẹ chồng và mẹ ruột: Chị Tư nhìn cái bụng của con dâu và cười ngõn ngoẽn: - Vậy má có phước quá hả con! - Dạ phải đó, chị sui, vợ chồng nó ăn ở như bát nước đầy. - Chuyện đó đã đành rồi chị sui, vì con gái của chị là con nhà gia giáo. Nhưng tôi nói đây là nói về đường con cháu. Tôi chỉ có một nhưng cháu bầy phải không chị sui. Cháu tôi đây, đứa thôi nôi, đứa đầy tháng! Rồi chị Tư quay sang bảo Đặng: - Vô ẳm cháu nội của má ra đây cho má nựng chút coi con! Bộ nó ngủ nên không hay nội nó xuống. Chị lấy giỏ xách móc kẹo và bộ đồ rằn ri banh ra. - Chà bộ này thằng nhỏ mặc vô coi ngộ lắm đa! Bà Hương ngó Đặng. Chín cũng liếc chồng. Đặng định nói láo nhưng bà Hương lại khui toẹc ra hết mọi việc, rồi kết luận: - Con Chín của tôi có thiếu gì chỗ tới hỏi, nhưng tôi thấy không có đứa nào bằng thằng Đặng cho nên vợ chồng tôi gã luôn cho nó, cắt đất giúp tiền cho nó làm ăn, như vậy tiền của tóm vào một mối, không mất mát. - Như vậy là sao? - Nghĩa là hai chị em nó đều là con dâu của chị. Chị Tư ngồi chết điếng, không biết nói năng ra sao. À, té ra hai chị em tát một gàu. Mãi chị mới tìm ra ý: - Tôi sợ chị em nó trâu trắng trâu đen với nhau. - Không có chuyện đó đâu chị! - Bà Hương lanh lẹ - Thì chẳng khác nào.. .. Mà cũng đâu có việc gì! Chị Tư bị chọc nhẹ vào chỗ hiểm nên lắp bắp: - .. .. Nhưng mà vợ Ổng ở bên Tàu.. .. tôi đâu có gặp mặt. - Thì ở đây cũng vậy. Mỗi đứ ở một nơi, như gà nòi nhốt riêng chuồng có muốn đá nhau cũng không đá được. Rồi bà bảo Đặng: - Con đi bồng thằng cháu đích tôn của chị sui vô đây. Nó là con của con Tám, còn con Chín thì tháng tới mới đập bầu. Chị Tư càng ngẩn ngơ. Nhưng chị đã bị đặt trước một việc đã rồi. Một việc đã rồi quá ư tốt đẹp cho chị, khiến cho chị không thể nào từ chối, ngược lại còn chấp nhận một cách vui vẻ, hài lòng, tuy rằng ngoài mặt thì có vẻ từ chối: - Làm vậy tội nghiệp cho hai chị em nó, chị sui à! - Không sao đâu chị sui. Trai năm thê bảy thiếp! Ông Trời ổng bảo vậy. Hơn nữa, hai dây trầu leo một cây cau là tốt, thậm chí ba dây cũng tốt như thường. Chị Tư nhìn bà sui, không hiểu bà muốn nói gì. Bà Hương tiếp: - Ba dây trầu leo một gốc cau thì càng tiện. Gàu nước tưới lên không rơi rớt ra ngoài giọt nào. Vừa tới đó thì một ngưới đàn ông bước vào: - Chú Hai sư kê! Đi đầu lạc tới đây? - Đi kiếm mày chớ đi đâu! - Kiếm làm gì? Đi lại tiệm nước rồi hãy nói! Chuyện gà què không nên nói ra. Hai Trinh lắc đầu: - Không có gì bí mật! Hai Trinh vừa nói vừa lấy ra xấp bạc đưa cho Đặng: - Chú mày về sớm quá, không ở lại coi con Ô Mặt Lọ chồng độ ăn con gà Nhạn của ông Cai Tổng Hộ! - Chồng độ hồi nào? - Độ chót.. ..Sau khi ăn con Xám Gạch, thì ông Cai Hộ thách ông Hội mình chồng độ. Tiền độ là 50 ngàn. Thầy Năm cản. Tôi thì lắc lư. Ông Hội nhất định đá. Chú mày biết tánh ông Hội mình mà, ổng thường đi ngược nhưng lại về xuôi. Ổng vừa ăn 50 độ trước, ổng cầu âu độ này. Chẳng ngờ ăn luôn. Thành thử ổng ăn luôn hai độ, tổng cọng 100, là độ thứ ba của con Ô Mặt Lọ. - Thứ tư chớ! Người ta sợ gà trả độ Ở độ thứ tư. - Người ta sợ, ông Hội thì không! - Nhưng ổng nói sau độ này ông cho con Lọ dưỡng lão luôn. Có một ông điền chủ ở Rạch Giá hỏi ông Hội mua con gà nhưng ông Hội không bán. Ổng bảo ổng sẽ đúc giống giữa giòng gà Lọ độc đao. - Hai Trinh nhét sấp bạc vào tay Đặng - Đây là của chú mày! - Tiền gì? - Ông Hội nói thưởng cho chú mày! Hì hì.. .. từ nay con Lọ được dưỡng già với mấy cô mái trứ danh. Hai Trinh kề tai Đặng: - Há há...! Thì cũng như chủ nó! Đăng đập vai Hai Trinh. Hai Trinh càng trêu chọc một hồi: - Đâu chú giở chân của chú lên tôi xem. Nếu không có vảy kích liên giáp thì cũng có vảy xuyên giáp yểm nguyệt cho nên con nào đụng tới thì bị đá tối tăm mày mặt hoặc rách giáp chạy dài, rồi con khác đụng tới cũng bị đá cho một dây vĩa tối trúng ngay phau cao run chân té quỵ! Hai Trinh lại tiếp: - Tôi nghe ông Hội bàn với thầy Năm hết mùa gà này ông cũng dẹp trại luôn, ổng sẽ bán hết gà trống chỉ chừa cho tôi vài con và cho chú con gà Tử Mỹ, gà Dơi thì đắc mái lắm. Người ta sẽ đem gà mái đến để cho nó đúc. Mỗi con một phát. Còn tôi nghỉ nghề hút máu và bàu diều luôn để lui về sằn đã mua ruộng nương mà làm ăn. Đá gà chỉ là nghề cờ bạc chới đâu phải căn bản, chú em. Chú có thấy ai cờ bạc mà làm giàu không? Ông Hội bảo "cực lạc sẽ sanh bi".. Ổng đã lên đến chót của nghề gà rồi. Bây giờ nghỉ là vừa. Ổng sẽ lấy tiền ăn độ lên Saigòn hùn buôn xe hơi với thằng cháu và nuôi ngựa đua, không chơi gà nữa. Cũng như ba tôi vậy. Con người có lúc ham mê nhưng cũng có khi chán nản. Đừng đợi chán mới bỏ. Nên bỏ trong lúc còn ham mê. Hai Trinh đứng dậy kiếu từ. Đặng đưa ông sư kê ra tới bờ sông, rồi móc túi đưa Hai Trinh một tờ giấy oảnh: - Cám ơn chú Hai, chú cầm lấy uống nước. - Không có nước non gì chú mày à. Tao sẽ mua ngay một con nghé cho thằng con út. Nay mai mình kiếm tiền không có dễ nữa đâu! Đặng quay vào nhà, Hai bà sui còn tâm sự với con dâu- con gái. Bà Hương đã nghe hết chuyện Hai Trinh và Đặng nghỉ đá gà, mua tiệm, mua đất, tiền lại đẻ tiền. Nhưng nào đã hết. Gà đổ mái còn hái ra tiền đều đều. Đêm đó bà Hương kêu ông Hương lên ngồi ở ghế ăn trầu rồi bảo: - Có chuyện này, không biết... Ông có hay chưa? Bà Hương thở dài sườn sượt. Bên tai bà còn vang tiếng nói của Đặng, của bà sui và tiếng khua sột soạt của giấy bạc. Mấy cái tiệm tạp hóa, bao nhiêu ruộng vườn ,trâu bò và gì gì nữa sẽ nối đuôi nhau vào nhà Đặng. Vớt sơ một phát cũng đã 2000. Hai mùa lúa ruộng của mình cũng chưa được. Ngày trước bà Hương ngại người ta biết bà làm sui với chị bán cháo lòng. Bây giờ ngược hẳn lại, bà muốn mọi người nhắc nhở chuyện đó. Thấy vợ ngồi trâm ngâm, ông Hương hỏi: - Chuyện gì bà nói nghe coi! - Ông làm bao nhiêu ông đổ sông đổ biển bấy nhiêu! - Bà sao cứ khui ba cái chuyện đó ra hoài. Tôi tu từ lâu rồi! - Tôi không nói động tới mấy ả đó đâu. Tôi nói chuyện khác kia. Có người thưa ông đó. Ông Hương nhảy nhỏng lên. Bà Hương được trớn làm tới: - Người ta buộc tội ông làm mất danh dự người ta! Ông Hương cưới lớn: - Chuyện gì chớ chuyện mất danh dự thì tòa chỉ phạt bồi thường một đống bạc! - Người ta nói ông lừa gạt nữa. - Thằng nào con nào dám cả gan? Tôi lường gạt ai? Tôi đã từng xử cả chục vụ lường gạt, dân chúng thiếu chút nữa kêu tôi là Bao Công tái thế kia mà. - Ờ, Bao Công xử các vụ lường gạt thì giỏi lắm, nhưng chính Bao Công lường gạt kia mới kỳ chớ! Ông Hương trợn trừng, khoa tay như đuổi ruồi: - Tôi chấp! Tôi chấp!.. .. Bà đi đâu hồi chiếu tới giờ rồi vế bày đặt nhiều chuyện vậy? - Tôi vô tiệm con Chín. Tôi gặp bà sui ở đó! Bả ở Saigòn về. - Ồi! Con mẹ bán cháo lòng! Đi Saigòn thì giỏi chũng bán chè đậu là cùng! - Nè! ông đừng nói cái giọng đó nghe. Bây giờ bả không như hồi xưa đâu. - Không như hồi xưa rồi bả làm gì tôi chớ? - Bả đâm đơn thưa ông đó! - Tại bả không biết tôi làm gì trong hội tề. - Bả biết nên bả mới kiện chớ. - Bà khùng rồi chắc! - Tôi nói phức cho ông rõ. Năm M ẹo xúi bả kiện ông về vụ tráo hôn con Tám! - Ơ ợ..! -Ông Hương bị thọt bất ngờ, rối loạn hồi lâu mới nói. - Thì tôi đã bù lại cho thằng Đặng rồi. Trâu què đền trâu lành, còn ức gì nữa? - Bà sui bảo lúc làm đám cưới con Chín đã có bầu như vậy làm nhục đàn trai. - Nó có bầu với ai mới được chớ? - Với ai không biết nhưng Năm Mẹo kiện ông tội tráo hôn và tội bắt thanh niên còn tơ nơm con gá có bầu của ông. Mọi người đều biết, nhiều người sẽ đứng ra làm chứng. Trong đó có mấy ông trong ban hội tề có mặt trong cả hai đám cưới con Tám và con Chín. Ông Hương hơi run trong bụng. Nếu quả vậy thì nguy thật.. .. Người cầm cân mẽ mực lại bẻ quẹo cả mực lẫn cân. Người chăn dân lại tác hại dân. Bà Hương lại tiếp: - Ngoài ra còn có người đứng đằng sau Năm Mẹo xúi biểu và cấp tiền cho Năm Mẹo kiện. Người này có con cháu làm lớn ở Saigòn, rất ghét ông vì có lần ông bảo thằng Đặng đòi gà về cho ông nuôi. Ông Hương đổ mồ hôi hột. Ông biết ngay đó là ai. Quả có lần ông xúi thằng Đặng bắt gà về rồi ông cho tiền nó đi đá. Tội gì để cho người ta đá bạc ngàn mà chỉ thí cho bạc chục? Nhưng chẳng lẽ nó lại đi mết ông ta? - Con rể gì như vậy thì bắt con gái lại cho rãnh! Ông Hương lằm bằm. - Ông bắt hai đứa con gái có con, có bầu, nó đi kiếm gái trinh. Nhưng sợ Ông không bắt được chớ! - Bà Hương càng làm to - Ông đụng vô ổ kiến lửa, nó dậy lên rồi! Ông Hương đành ngồi làm thinh. Tưởng ai chớ có bàn tay ông này nhúng vô thì sự nghiệp mình bay vèo cái một. Ông đã từng biết hai ông có máu mặt nhất trong làng này kiện nhau. Ông thắng kiện cho đầy tớ vác xà beng tới cạy đá xanh mộ cha ông thua kiện. Ông Hương sợ thật. So với ông ta thì mình chỉ là cái xuồng ba lá bên cạnh chiếc ghe chài, ông Hương đứng dậy định bỏ đi. Nhưng bà Hương thấy tội nghiệp, bảo: - Nhưng tôi lo xong cả rồi. - Lo cái gì? - Tôi lạy người ta rút đơn mà sói đầu hết đây, ông thấy chưa? - Vậy bà còn dọa tôi làm gì? - Người ta rút đơn giữa tòa nhưng ông và tôi phải bồi thường. - Tôi làm vậy, tôi đã bồi thường cho nó rồi, tiền bạc ruộng đất và ...a. Nó còn đòi gì nữa? - Nó còn đòi thêm! - Tôi còn bấy nhiêu ruộng tôi đẻ cho thằng Sáu hương hỏa vợ chồng mình. - Nó đòi mình phải cưới vợ cho nó! - Cái thằng trời đánh! Kêu bà già nó vô đây tôi chầu cho một trận. - Thì chính bà già nó đòi đó ông à! Bà đòi mình phải gã con Mười cho thằng Đặng và làm đám cưới, làm hôn thú đàng hoàng với con nhỏ. - Tôi có chết thì chịu chết chớ không nhận chuyện đó! -Ông Hương gầm lên. - Ông không nhận thì tôi nhận. - Con gái đời bây giờ đâu có chịu ép làm bé hai bé ba cho người ta. - Bé Chín, bé Mười cũng được, miễn chồng nó có tiền nuôi nó thôi. - Cái bà này! Học ở đâu cái thói ngang như cua, cái lối cau trổ ngược ngạo đó! - Coi ngược vậy mà xuôi ông ạ! - Thiên hạ cười thúi đầu bà ơi! - Thiên hạ chỉ cười thằng khố rách áo ôm, chẳng ai cười ông bá hộ. - Nó xấu hổ với chị em bạn, tội nghiệp bà ạ! Mình lỡ để cho thằng Đặng câu được con Chín đến bầu nên mình phải giả dại qua ải đẻ thiên hạ khỏi cười. - Ai cười? Ai dám cười bà bà hộ? Ai cười tôi đổ rượu thịt vào mồm, tôi lấy giấy ngẩu, giấy oảnh dán miệng lại. - Bà Hương hùng hổ đứng dậy. - Tôi bàn với bà sui rồi. Năm Mẹo cũng đồng ý, thằng Đặng thì khỏi nói. Vòng vàng chị sui đã cho người lội đi Saigòn mua rồi. Hai đôi bông mù u, cặp vòng tay, một chiếc kiềng cổ, một cặp dây chuyền nách, ba chiếc nhẫn nhận hột xanh, tím, đỏ. Một bộ trâm, một chiếc lược cài, ba bộ áo cưới.. .. Làm đám cưới rồi nó theo chị sui về đứng tiệm trên Saigòn luôn. Bà Hương nói một hơi không kịp thở, không để ông Hương xen vào. Ông Hương như con gà bị cựa độc đao chém hang cua, cần gục, chân run đứng không vững nữa, nhưng còn ngượng ngóc lên: - Nếu con nhỏ không chịu bà làm gì nó? - Xí! Sướng như tiên còn không chịu. Cãi tôi, tôi đập chết. Áo không mặc qua khỏi đầu. Ông Hương đáp một câu xụi lơ: - Ép dầu ép mỡ ai nở ép duyên? - Ép nó vô chỗ giàu có sang trọng bề thế chớ tôi ép nó cho thằng chăn trâu hay sao? Tôi vừa nhờ thầy Tư bói một quẻ. Thầy nói ba đứa con gái của mình là một chòm sao trong Nhị Thập Bát Tú, nếu một cái tách ra thì hai cái kia lu mờ hoặc rụng ngay. Trong cuộc báo thù cho cháu, Năm Mẹo đã đạt cao hơn ý nguyện. Trong cuộc chài tiền, bà Hương cũng hoàn toàn thỏa mãn một cách bất ngờ. Vậy ai thắng ai? Chẳng lẽ lại cả hai đều thắng? Thế mới biết mỗi người đều có lý lẽ riêng để thấy rằng mình sống trên đời vinh quang hơn kẻ khác. Xuân Vũ14 tháng 3, 1993Hết
Mục lục
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương Kết
Buồng Cau Trổ Ngược
Xuân VũChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: may4phuong.netĐược bạn: TommyBoy đưa lên vào ngày: 24 tháng 5 năm 2004 |
แบงก์โน้ตส์
ใหญ่แว้ววว
19 ส.ค. 2554
ใหญ่แว้ววว
อยู่แบงก์กรุงไทยมา 6 ปี "เสี่ย จิ๋วอภิศักดิ์ ตันติวรวงศ์" กรรมการผู้จัดการ แบงก์กรุงไทย ไม่เคย "ใหญ่" มีเสียงเห็นด้วยถึง 95%
ผู้ถือหุ้น นายหนึ่งลุกขึ้นเชียร์กันเห็นๆ ยกเหตุผลว่า "คนไทยชอบอะไรใหญ่ๆ มตินี้จึงสมเหตุสมผลครับ"
ผู้ถือหุ้นนายหนึ่งเผยความในใจ เปลี่ยนหัวกระดาษ ก็เปลืองงบอีก"
จะได้ไม่ต้องทำตรายางอันใหม่ ฮ่าฮ่า นับจากนี้ไปจิ๋วที่ไม่เคยใหญ่ จะเพิ่มไซส์เป็นจิ๋วใหญ่แย้ววว น้าตะเองงงง |
Jakarta
- Para penata rias dan penata rambut akan berkompetisi selama 20 menit dengan salah satu penyanyi K-Pop dari grup Sister, yaitu Bora, serta
presenter
televisi, Choi Hee dalam tayangan
Takeover My Make Up Desk.
Kontes adu kecantikan ini dipandu oleh pembawa acara utama, Han Chae-young.
Dalam setiap episode, pekerja profesional industri kecantikan, seperti penata rias artis dan penata rambut akan dipisahkan menjadi tim Bora dan tim Choi Hee. Lalu berhadapan dengan produk yang berada di atas meja rias bintang tamu.
Tidak hanya berkesempatan melihat meja rias artis kesukaan Anda, namun penonton juga bisa mengetahui fungsi baru dari produk kecantikan. Para ahli kecantikan Korea Selatan yang tampil memahami sekali kebutuhan para artis.
Dalam tayangan itu juga ada tips yang memungkinkan Anda mempelajari beberapa rahasia kecantikan dan kesehatan yang dilakukan para artis Korea. Misalnya,
tips
merawat tubuh yang dimiliki penyanyi K-Pop, Uee, membuat kulit gelap mengkilap, merawat kulit lembut seperti yang dilakukan Bora, hingga perminataan gaya pakaian dengan setelan kacamata seperti Ye-won.
Pemirsa juga bisa belajar cara mendapatkan tren terkini dan gaya mana yang cocok bagi dirinya.
Bora, yang mempunyai nama lengkap Yoon Bo-ra, memulai karier di dunia tarik suara. Kemudian, dia mengembangkan sayap menjadi artis d
i reality show
maupun serial televisi. Pada awal 2015, Bora menjadi pembawa acara untuk acara
fashion
"
A Style For You
". Pada Juli 2015, Bora muncul di sebuah drama
online
,
High-End Crush
bersama Jung Ilwoo dan Jin Seyeon.
Sedangkan Choi Hee memulai debutnya di dunia hiburan Korea pada 1995. Ia mulai terkenal ketika membintangi film horor
Whispering Corridors
pada 1998. Selain berprofesi sebagai artis, ia mengisi kegiatan lain, seperti menjadi penyiar radio dan juga mengurus
brand
pakaiannya sendiri yang berlabel Nowhere333.
Jangan lewatkan kesempatan untuk menyaksikan kontes adu kecantikan yang penuh dengan tips menarik dan menghebohkan ini. Saksikan tayangan perdana serial televisi
Takeover My Make Up Desk
pada Sabtu, 13 Mei 2017 pukul 20.00 WIB di
channel
Life Inspired, First Media
channel
229 (SD) dan 350 (HD).
Sumber: View Magazine |
trong lành ngọn gió tháng ba
ngọt ngào giọt nắng la đà mộng mơ
đóa hồng hương ngát ngây thơ
nghiêng mình khoe sắoc đợi chờ tình ai
xuân hồng giăng tỏa mối mai
ấp e ước vọng ngày đài vấn vương
đong đầy khao khát yêu thương
lung linh lụa tím trải đường xe hoa
hương ngàn quyện ngát gần xa
lời yêu đượm ngọt bên hoa thắm nồng
em cười đôi má ửng hồng
môi xinh hé nụ đắm lòng thầm ghen
mảnh mai đào liễu dáng em
dịu dàng rạng rỡ say men dâng tình
cả rừng hoa rộ quanh mình
một bông lộng lẫy tươi xinh ngọc ngà
cùng xuân nắng gió chan hoà
tay em trẩy lộc đậm đà điền viên
xum vầy đầm ấm bình yên
hữu tình sóng nước bến thuyền hân hoan
nồng nàn hạnh phúc chứa chan
có em có cả giang san hiền hoà
thủy chung son sắt mặn mà
tình em se dệt khúc ca tuyệt vời |
Bogor
-Sebuah video yang viral memperlihatkan seorang pria babak belur karena dipukuli. Peristiwa itu disebut sebagai aksi persekusi yang terjadi di Cileungsi, Bogor.
Pria yang ada di video viral tersebut tampak jongkok di pojokan. Dia dipukul dan ditendang sambil diinterogasi
Kapolres Bogor, AKBP Andi M Dicky, mengatakan belum ada laporan dari masyarakat soal kejadian itu. Namun, polisi tetap menelusuri kejadiannya.
"Itu masih kita teliti dan selidiki. Karena belum ada laporan juga," kata AKBP Dicky saat dikonfirmasi, Jumat (8/12/2017).
AKBP Dicky mengatakan tidak ada hal-hal di video tersebut yang menunjukkan bahwa peristiwa itu terjadi di Cileungsi, Bogor. Bisa saja peristiwa itu terjadi di lokasi lain.
"Tapi kita akan tetap selidiki, telusuri siapa yang sebarkan agar jelas ceritanya. Kami imbau masyarakat yang mengetahui identitas korban dan alamatnya agar informasikan kepada Polres Bogor," ungkapnya.
(imk/fjp) |
Hải Tu Tâm: Ib e dc k ak
Cho vay tiền trả góp hàng tháng: Lê Hà ơi! Page đã gửi thông tin chi tiết qua tin nhắn. Bạn xem nhé! |
JAKARTA, -
Komisi Pemberantasan Korupsi (KPK) mendapat kiriman
karangan bunga
dengan isi dukungan pengusutan kasus korupsi proyek
e-KTP
. Jumlah bunga yang dikirimkan mencapai belasan papan.
Pantauan
, Jumat (5/5/2017), karangan bunga yang dikirimkan tersebut semuanya berasal dari satu organisasi lembaga swadaya masyarakat (LSM) bernama Pekat IB (Pembela Kesatuan Tanah Air Indonesia Bersatu).
(baca:
Mabes Polri Terima Lebih dari 1.100 Karangan Bunga
)
Karangan bunga
itu diletakan di depan gedung baru atau gedung KPK merah putih. Hampir semua karangan bunga bertuliskan dukungan bagi KPK.
Di antaranya berbunyi "
Pekat IB Mendukung KPK Tangkap dan Penjarakan Koruptor Save KPK DPD Pekat IB Jakarta Selatan Samsul akbar
", "
Pekat IB Mendukung KPK Pekat Bersama KPK Kuat Save KPK DPW Pekat IB Jabar
", "
Pekat IB Mendukung KPK Bongkar Semua Skandal Mega Korupsi, Save KPK DPW Pekat IB Sulsel
" dan lainnya.
Hidayat, salah satu anggota Pekat IB yang mengantar bunga di lokasi mengatakan, karangan bunga tersebut dikirimkan oleh Pekat sebagai bentuk dukungan untuk KPK mengusut kasus korupsi, seperti korupsi e-KTP.
"Ini bentuk dukungan Pekat untuk KPK dalam menangani kasus korupsi e-KTP," kata Hidayat, di depan gedung KPK, di Jakarta, Jumat (5/5/2017).
(baca:
Pimpinan DPR: "Demam" Karangan Bunga Jangan "Overdosis"
)
Pihaknya mengaku sudah mendapat izin dari KPK untuk meletakan karangan bunga di depan gedung. Hidayat menyebut, karangan bunga yang dikirimkan hari ini berjumlah 13 buah.
"Kemarin satu sudah, sekarang ada tiga belas. Jadi sudah empat belas," ujar Hidayat.
Pengirim seluruh karangan bunga itu hanya dari Pekat IB. Ia tidak tahu berapa nilai harga semua karangan bunga tersebut.
"Saya cuma mengantar," ujar Hidayat.
Pekat IB, lanjut dia, merupakan organisasi yang fokus ke masalah penegakan hukum. Ia mengatakan, belum lama ini Pekat IB melakukan aksi demo terkait korupsi e-KTP.
Karangan bunga ini, kata dia, bukan terinspirasi dari kiriman karangan bunga untuk Basuki Tjahaja Purnama-Djarot Saiful Hidayat.
"Bukan ikut-ikut, kita sudah aksi lebih dulu," jawab Hidayat.
Kompas TV
Tidak hanya di Mabes Polri dan Balai Kota, karangan bunga ucapan terima kasih juga berdatangan ke Istana Kepresidenan. |
หุ้นเด่น เทคนิคสวย - บล.เคจีไอ (ประเทศไทย)
หุ้นเด่น เทคนิคสวย - บล.เคจีไอ (ประเทศไทย) ประจำวันที่ 9 มี.ค. 61
9 มี.ค. 2561
CPI (2.40 บาท)
สัญญาณ: ซื้อ
เครื่องชี้: ดี
แนะนำ: เก็งกำไรเร็ว
ความเห็น: แรงเหวี่ยง 2.52; ให้ขายตัดขาดทุนหากราคาต่ำกว่า 2.36
FSMART (11 บาท)
สัญญาณ: ซื้อแนวรับ
เครื่องชี้: ดี
แนะนำ: เก็งกำไรเร็ว
ความเห็น: แรงเหวี่ยง 11.40; ให้ขายตัดขาดทุนหากราคาต่ำกว่า 10.80
ILINK (8.10 บาท)
สัญญาณ: ซื้อแนวรับ
เครื่องชี้: กลาง-ดี
แนะนำ: เก็งกำไรเร็ว
ความเห็น: แรงเหวี่ยง 8.45; ให้ขายตัดขาดทุนหากราคาต่ำกว่า 7.95 |
TEMPO.CO
,
Palangkaraya
- Rencana pernikahan gaib Pangkalima Burung dengan perempuan yang dianggap titisan Nyi Roro Kidul, Sri Baruno Jagat Prameswari yang direncanakan 28 Februari 2017 di Desa Telok Kabupaten Katingan Provinsi Kalimantan Tengah, akhirnya dibatalkan Damang Kepala Adat Katingan Tengah Isay Judae selaku panitia pelaksana. Sebelumnya isu pernikahan ini menyedot perhatian masyarakat, khsusunya di Kalimantan Tengah
Pembatalan tersebut berdasarkan surat berita acara ditandatangani Isay Judae lengkap dengan cap Damang Katingan Tengah per tanggal 25 Februari 2017 yang disebarkan seorang pengguna media sosial facebook atas nama Agustinus B Asan, Palangka Raya, Sabtu malam.
Baca juga:
Heboh Titisan Nyi Roro Kidul Akan Menikahi Pangkalima Burung
Sebelumnya diberitakan pernikahan itu merupakan perhelatan besar yang akan mengundang para pejabat tinggi, termasuk Presiden Joko Widodo.
"Tuhan Ajaib. Positif batal, saya langsung bertemu dengan Damang Katingan Tengah," kata Agustinus yang bekerja di Protokol Pemprov Kalteng itu di akun facebook-nya lengkap dengan foto surat pernyataan sikap pembatalan ritual pernikahan maupun foto dirinya bersama Damang Kepala Adat Katingan Tengah Isay Judae yang menjadi panitia pelaksana.
Ritual adat perkawinan Pangkalima Burung dengan Sri Baruno memang mendapat penolakan dari sejumlah pihak. Mulai dari Mantan Presiden Majelis Adat Dayak Nasional (MADN) Agustin Teras Narang, Pengurus Dewan Adat Dayak Nasional (DAD) Kalteng maupun Kabupaten Katingan, Anggota DPRD Kalteng dan pihak lainnya.
Ketua Harian Eksternal DAD Kalteng, Drs Lukas Tingkes dalam pernyataan sikapnya menegaskan bahwa ritual perkawinan gaib tersebut tidak diakui, tidak direstui dan tidak direkomendasikan serta ditolak oleh DAD Kalteng.
"DAD Kalteng secara tegas menyatakan bahwa perkawinan tersebut tidak sesuai dengan Adat Leluhur Dayak Kalteng. Kami berharap masyarakat suku Dayak tidak terpengaruh dengan isu dan publikasi yang menyesatkan, sehingga melecehkan dan merendahkan harkat dan martabat serta adat leluhur Dayak Kalteng," kata Lukas.
Sebelumnya di tempat terpisah, Ketua DAD Kabupaten Katingan Duwel Rawing secara aturan adat Dayak tidak ada mengenal atau mengatur pernikahan gaib, namun dalam tradisi Kaharingan maupun Jawa sepertinya ada. Meski begitu, pihak pelaksana telah diminta untuk membatalkan rencana ritual pernikahan gaib tersebut.
"Prosesi pernikahan gaib itu bukan dilaksanakan kalangan adat, sehingga DAD Kabupaten Katingan sulit untuk bersikap. Kita juga telah menemui panitia pelaksana pernikahan gaib itu dan meminta agar tidak dilaksanakan karena menimbulkan polemik di masyarakat," kata Duwel.
Mantan Presiden MADN Agustin Teras Narang menilai rencana pernikahan 'gaib' Pangkalima Burung dengan Sri Baruno Jagat Parameswari perlu dikaji ulang dan ditunda agar tidak menimbulkan polemik.
Dia mengatakan, gelar Pangkalima Burung memang sepenuhnya domain dari Adat, namun pemerintah tetap berperan sebagai fasilitator dan sekaligus menjaga dan mengantisipasi dari segi ketenteraman suasana.
"Sahnya perkawinan juga harus tunduk dan patuh pada aturan yang berlaku, yakni Undang-undang nomor 1 tahun 1974 tentang Perkawinan. Jadi, saya mengusulkan agar jangan terburu-buru dan berhati-hati terkait peristiwa itu," kata Teras Narang.
ANTARA |
con đem về gửi nội
vợ vào nằm nhà thương
ngày cửa im ỉm khóa
đêm một mình hai giường
nhà trống hoang trống hoác
máy chữ bụi đắp dày
lịch trên tường quên bóc
đồng hồ quên lên giây
ăn nhai như quán tính
ngủ lơ mơ gật gà
đặt lưng là ác mộng
nhỏm dậy còn sởn da
chẳng bù cho những lúc
hét vợ con như điên
giờ như chiếc ghế gãy
đặt đâu nhìn cũng nghiên |
พ.ศ. ๒๕๕๖[๑]
ด้วยปัจจุบันการจราจรในถนนต่าง ๆ
(ตลาดบนล่าง) มีสภาพคับคั่ง
ๆ ให้น้อยลง ดังนั้น
โดยทำการทดลองใช้เป็นเวลา
๙๐ วัน
อาศัยอำนาจตามความในมาตรา ๑๓๙ (๒) (๔) (๙) (๑๔) (๑๕)
แห่งพระราชบัญญัติจราจรทางบก พ.ศ. ๒๕๒๒
ซึ่งมาตรา
๒๙ ประกอบกับมาตรา ๓๔
ประกอบกับข้อ ๕ ของคำสั่งกระทรวงมหาดไทย ที่ ๕๒๙/๒๕๕๕ เรื่อง
พ.ศ. ๒๕๒๒ ลงวันที่ ๗ กันยายน
๒๕๕๕
จึงออกข้อบังคับไว้ ดังต่อไปนี้
ข้อ ๑ ข้อบังคับนี้เรียกว่า
พ.ศ. ๒๕๕๖
ข้อ ๒ ให้เดินรถทางเดียว ให้รถเลี้ยวขวา
ให้รถเลี้ยวซ้าย ห้ามจอดรถ ให้จอดรถ ตั้งแต่วันที่ ๑๕ สิงหาคม ๒๕๕๖ ถึงวันที่ ๑๒
พฤศจิกายน ๒๕๕๖ ในถนน ดังต่อไปนี้
(๑) ให้เดินรถทางเดียวในถนน ดังต่อไปนี้
(๑.๑) ถนนขวาพระ
(วัดใหญ่)
(๑.๒) ถนนหลังพระ (วัดใหญ่)
ไปออกที่แยกสันติเวช
(๑.๓) ถนนซ้ายพระ
(๑.๔) ถนนหน้าพระ
(๑.๕) ถนนบ่อเริ่ม
ถนนพญากง
(๑.๖) ถนนพญากง
(สะพานเกวียน)
(๑.๗) ถนนพญาพาน (สะพานเกวียน)
ไปออกที่แยก ๒๕ มกรา ถนนทหารบก
(๑.๘) ถนนรถไฟ
(๑.๙) ถนนทหารบก ให้เดินรถทางเดียวจากแยก ๒๕ มกรา
ถนนหน้าพระ
(๒) ให้รถทุกชนิดเลี้ยวขวาในถนน ดังต่อไปนี้
(๒.๑)
(๒.๒)
(๓) ให้รถทุกชนิดเลี้ยวซ้ายในถนน ดังต่อไปนี้
(๓.๑)
(๓.๒) สถานีตำรวจภูธรเมืองนครปฐม
โรงเรียนวัดพระปฐมเจดีย์ และวัดพระปฐมเจดีย์ เมื่อจะเข้าถนนขวาพระ
(๓.๓) (วัดใหญ่)
(๓.๔)
(๓.๕)
(๓.๖)
(๓.๗) รถที่มาจากถนนทิพากร ถนนเทศา
เรือนจำกลางจังหวัดนครปฐม
บ้านพักผู้บัญชาการตำรวจภูธรภาค ๗ เมื่อจะเข้าถนนหน้าพระ
(๔) ห้ามจอดรถทุกชนิดในถนน ดังต่อไปนี้
(๔.๑) ถนนขวาพระ ถนนหลังพระ ถนนซ้ายพระ
ด้านฝั่งกำแพงองค์พระปฐมเจดีย์
(๔.๒) ถนนหน้าพระ ทั้ง ๒
ฝั่ง
(๕) กำหนดการจอดรถในถนนรถไฟ
(ซอยกลาง) ให้จอดได้เฉพาะรถจักรยานยนต์ ทั้ง ๒ ฝั่ง
ข้อ ๓ บรรดาข้อบังคับ
ระเบียบ
ประกาศ
ณ วันที่ ๗ สิงหาคม พ.ศ. ๒๕๕๖
พลตำรวจตรี
เพชรัตน์ แสงไชย
เจ้าพนักงานจราจรจังหวัดนครปฐม
ปริยานุช/ผู้จัดทำ
๑๙ สิงหาคม
๒๕๕๖
อุษมล/ผู้ตรวจ
๒๑ สิงหาคม
๒๕๕๖
[๑] ราชกิจจานุเบกษา
เล่ม ๑๓๐/ตอนพิเศษ ๙๙ ง/หน้า ๓/๑๓ สิงหาคม ๒๕๕๖ |
SET ผันผวน ชง 17 หุ้นร้อน โรงพยาบาล-รับเหมาฯเด่นสุด
นักวิเคราะห์มองดัชนีหุ้นไทย (SET)
7 มิ.ย. 2560
ข่าวหุ้นธุรกิจออนไลน์รายงาน เช้านี้ ณ เวลา 9.20 น. ค่าเงินบาทอยู่ที่ 33.97 บาทต่อเหรียญ ขณะที่นักลงทุนกำลังจับตา 3 8 มิ.ย. ได้แก่ การเลือกตั้งทั่วไปในอังกฤษ (ECB) และการที่นายเจมส์ โคมีย์ อดีตผู้อำนวยการ FBI
นักวิเคราะห์มองดัชนีหุ้นไทย (SET) หุ้นเด่นเลือก LPH, RJH, BCH, CHG, MTLS, HANA, TISCO, EA, BPP, WORK, GFPT, IHL, PT, STEC, SEAFCO, PYLON และ TVO
บล.ธนชาต ระบุในบทวิเคราะห์ (7 มิ.ย.) SET มีแนวโน้มเคลื่อนไหวในกรอบ sideways 1,564 - 1,575 จุด ได้แก่ 1) กลุ่มโรงพยาบาล (LPH RJH BCH CHG) เป็น 1,500 บาท/คน/ปี จากเดิม 1,460 บาท/คน/ปี ตั้งแต่ 1 ก.ค.เป็นต้นไป 2) SET50/100 สิ้นเดือนนี้ 3) กลุ่มรับเหมาฯ 2H17
แนะนำ 1) "ซื้อ" LPH และ BCH 1500 บาท/คน/ปี และขึ้นค่า RW เป็น upside risk ต่อประมาณการกำไร โดย LPH 48% ของรายได้ 2) "ซื้อ" MTLS TISCO EA คาดถูกเพิ่มในดัชนี SET50/100 สิ้น ก.ค.นี้ และ 3) "ซื้อ" SEAFCO ผลดีเร่งลงทุนโครงสร้างพื้นฐาน โดยเฉพาะรถไฟฟ้า 3 เส้นทางปลายปีนี้ และโครงการภาคเอกชนอย่าง One Bangkok
บล.กรุงศรี ระบุในบทวิเคราะห์ (7 มิ.ย.) คงมุมมองเป็นกลางถึงลบ ตลาดยังไม่มีปัจจัยบวกใหม่ 3 8 คือ 1) นายเจมส์ โคมี 2) เลือกตั้งอังกฤษ และ 3 )ประชุม ECB
6 วันทำการเป็นบวกต่อ Sentiment การลงทุนในหุ้นกลุ่มพลังงาน (PTTEP PTT) แต่ด้วยตลาดยังมี 4 2Q17 จะออกมาดี (MTLS HANA) หุ้นที่คาดว่าจะเข้าคำนวนใน SET50/100 รอบใหม่ SET50 (EA BPP MTLS TISCO) และ SET 100 (WORK GFPT)
กลยุทธ์การลงทุนวันนี้ : Selective Buy หุ้นเก็งกำไรระยะสั้น : IHL (ซื้อ / เป้า 10.50 บาท) IHL PT (ซื้อเก็งกำไร กำหนดจุด Cut loss ที่ระดับ 3%) คาดผลประกอบการ 2Q17 เติบโตโดดเด่น 513 ล้านบาทในไตรมาสที่ 1 เทียบกับระดับปกติที่ 250 ล้านบาทต่อไตรมาส ซึ่งคาดว่ากว่า 70% จะทยอยส่งมอบในไตรมาส 2
บล.แอพเพิล เวลธ์ ระบุในบทวิเคราะห์ (7 มิ.ย.) คาดดัชนี SET ยังทรงตัวที่ระดับ 1,560 - 1,575 จุด ระหว่างรอผลการประขุม ECB , เลือกตั้ง UK รวมถึงสถานการณ์การเมืองสหรัฐ แนะนำซื้อ STEC, SEAFCO, PYLON ( + ) และ TVO (+ ค่าเงินบาทแข็งค่า |
TEMPO.CO
,
Jakarta
- Microsoft Indonesia menyatakan akan mematuhi rencana Direktorat Jenderal Bea dan Cukai Kementerian Keuangan terkait penerapan
bea masuk
bagi barang tak berwujud (intangible goods) atau barang digital. Sejumlah barang yang dibeli dari luar negeri secara online, lalu dikirim melalui transmisi elektronik akan akan dikenai bea masuk mulai Januari 2018 mendatang.
"Sebagai perusahaan platform teknologi dan produktivitas terdepan, kami selalu mematuhi setiap peraturan yang berlaku di negara tempat kami beroperasi." kata juru bicara Microsoft Indonesia melalui pesan singkat kepada
Tempo
di Jakarta, Rabu, 13 Desember 2017.
Baca:
E-Book Dikenai Bea Masuk, Penerbit Konvensional Belum Terpengaruh
Penerapan bea masuk untuk barang digital dilakukan pemerintah, seiring dengan berakhirnya moratorium dari organisasi perdagangan dunia, World Trade Organization (WTO) pada 31 Desember 2017 nanti. Moratorium tersebut berisi larangan bagi negara berkembang untuk mengenakan bea masuk pada barang digital yang dikirim melalui transmisi elektronik, seperti seperti buku elektronik (e-book) hingga perangkat lunak (software).
Pemerintah melihat bea masuk untuk barang digital ini sebagai salah satu potensi baru untuk penerimaan negara. Kepala Humas Ditjen Bea dan Cukai Kementerian Keuangan, Deni Sujantoro mengatakan ketentuan ini tercantum dalam Pasal 8B ayat 2 Undang-Undang Nomor 17 tahun 2006 tentang Kepabeanan. Dalam pasal tersebut disebutkan bahwa salah satu objek bea masuk adalah piranti lunak dan/atau data elektronik untuk impor atau ekspor yang dikirim melalui transmisi elektronik.
Namun sampai saat ini, Pemerintah masih belum merinci keseluruhan barang digital yang akan dikenai
bea masuk
. Rencana ini juga berpotensi gagal jika sidang WTO memutuskan memperpanjang moratorium. Delegasi Indonesia, kata Deni, saat ini masih mengikuti sidang WTO ke-11 di Buenos Aires, Argentina dan tetap mengusung usulan bahwa moratorium sudah harus dicabut.
Lebih lanjut, Microsoft Indonesia mengaku berkomitmen untuk membantu para pelanggan mereka di Indonesia dalam perjalanan ke arah transformasi digital. "Seiring dengan upaya Indonesia untuk menjadi negara dengan ekonomi digital terdepan," kata juru bicara Microsoft Indonesia. |
WORK พุ่งกระฉูด 12% หลังโชว์กำไร Q2 โตแรง 70 เท่า โบรกฯเชียร์ซื้ออัพเป้าใหม่ 30.25 บ.
WORK พุ่งกระฉูด 12% โดย ณ เวลา 11.56 น. อยู่ที่ระดับ 20.90 บาท บวก 2.30 บาท หลังโชว์กำไร Q2 โตแรง 70 เท่า โบรกฯเชียร์ซื้ออัพเป้าใหม่ 30.25 บ.
WORK พุ่งกระฉูด 12% โดย ณ เวลา 11.56 น. อยู่ที่ระดับ 20.90 บาท บวก 2.30 บาท หลังโชว์กำไร Q2 โตแรง 70 เท่า โบรกฯเชียร์ซื้ออัพเป้าใหม่ 30.25 บ.
13 ส.ค. 2564
ผู้สื่อข่าวรายงานว่า วันนี้(13 ส.ค.64) ราคาหุ้นบริษัท เวิร์คพอยท์ เอ็นเทอร์เทนเมนท์ จำกัด (มหาชน) หรือ WORK ณ เวลา 11.56 น. อยู่ที่ระดับ 20.90 บาท บวก 2.30 บาท หรือ 12.37% ด้วยมูลค่าซื้อขาย 261.39 ลบ.
บล.โนมูระ พัฒนสิน ระบุในบทวิเคราะห์วันนี้(13ส.ค.64) บริษัท เวิร์คพอยท์ เอ็นเทอร์เทนเมนท์ จำกัด (มหาชน) หรือ WORK (Upgrade TP from 29.25 to 30.25) มีมุมมอง Positive ต่อกำไรสุทธิไตรมาส 2/2564 ของ WORK ที่ 154 ลบ. สูงกว่าคาด +37% และกำไรไตรมาส 2/2564 เติบโตสูง +7,225% เทียบช่วงเดียวกันของปีก่อนและ +31% เทียบไตรมาสก่อนหน้า จาก (1) การรับมือวิกฤติ COVID-19 ได้ดีขึ้น (2) รายการใหม่ได้รับความนิยม และ (3)
ยังคาดกำไรสุทธิปี 2564 เติบโต +167% 2565 เติบโตต่อเนื่อง +29% WORK ปัจจุบันซื้อขายที่ Forward PE22F เพียง 15 เท่า 24 เท่า และ 25 เท่า |
Thủy Nguyễn Thị: Chúc mừng CCVC BHXH tỉnh Lai Châu: Một tỉnh nghèo, xa xôi,giao thông KK...nhất vùng biên giới Tây Bắc nhưng Anh em đoàn kết giúp đỡ nhau cùng phát triển và hoàn thành Xuất sắc nhiệm vụ được giao. |
TRIBUNNERS
- Kementerian Kelautan dan Perikanan menjadikan pemerataan kesejahteraan sebagai salah satu program prioritas di tahun 2017. Keputusan ini didasarkan pada evaluasi kinerja KKP tahun 2016.
"Kita akan berupaya mengefektifkan belanja pemerintah untuk peningkatan kesejahteraan masyarakat. Untuk itu, kita perlu siapkan dengan maksimal pelaksanaan program 2017 ini," ujar Menteri Kelautan dan Perikanan Susi Pudjiastuti di Jakarta, Rabu (18/1).
Susi memaparkan Data Badan Pusat Statistik menunjukkan bahwa Gini Rasio Indonesia di tahun 2016 adalah 0,39 dimana tahun sebelumnya adalah 0,4.
Meskipun ada sedikit perbaikan, menurutnya pemerintah tetap harus melakukan pemerataan karena 49.3 persen kekayaan di Indonesia hanya dikendalikan 1 persen penduduk (sumber: Global Wealth Report).
Susi menegaskan ada ketidakadilan kesempatan ekonomi saat ini dan kebijakan yang afirmatif (affirmative policy) harus diambil untuk membuka akses yang lebih luas kepada kelompok-kelompok masyarakat miskin dan yang termarjinalkan.
Hal ini juga sejalan dengan arahan Presiden pada saat Sidang Kabinet Paripurna agar para menteri bekerja untuk menurunkan kesenjangan pendapatan.
Susi juga menyebutkan, pemerintah harus mengurangi defisit belanja negara.
Oleh Karena itu, KKP akan berusaha tepat sasaran dalam membelanjakan program pemerintah.
KKP menargetkan, peningkatan kemampuan semua pelaku industri perikanan di Indonesia, baik lokal dan nasional, khususnya pelaku perikanan skala kecil dan menengah (UMKM).
"Tidak boleh ada lagi perlakuan khusus untuk perusahaan-perusahaan perikanan besar, namun nelayan kecil atau haji-haji pemilik kapal dipersulit. Semua harus mendapatkan perlakuan yang adil, dan bantuan KKP diprioritaskan untuk nelayan, pembudidaya dan petambak garam yang betul-betul membutuhkan," ungkapnya.
Selain perlakuan khusus, Susi juga menyoroti ketergantungan KKP terhadap Dinas-dinas di daerah.
Ia menginstruksikan agar jajarannya turun ke lapangan untuk memantau langsung, terutama untuk mencapai transparansi pengumuman calon penerima bantuan.
Untuk mewujudkan ini, KKP butuh bantuan media dan masukan dari masyarakat agar tidak ada lagi kelompok yang mendapat bantuan berdasarkan kedekatan dengan oknum pejabat di daerah.
Sementara itu, dalam rangka Satu Data, KKP sedang berupaya untuk mengintegrasikan data pelaku perikanan yang sudah pernah menerima bantuan dari KKP.
"Data ini akan membantu KKP untuk mengidentifikasi calon penerima bantuan dan memastikan bahwa bantuan tidak diberikan ke pihak yang sama berulang kali," tambahnya.
Susi menargetkan, semua program dan intervensi KKP harus dapat dirasakan manfaatnya oleh masyarakat miskin.
Provinsi dengan angka kemiskinan relatif tinggi seperti Papua, Papua Barat, NTT, dan Maluku (sumber: BPS), akan dijadikan prioritas pembangunan industri perikanan baru secara terintegrasi melalui program Sentra Kelautan dan Perikanan Terpadu (SKPT) di Saumlaki, Merauke, Biak Numfor, Timika, Rote Ndao, dan Sumba Timur.
Susi menilai, keberpihakan terhadap masyarakat dalam pelaksanaan program prioritas di lingkungan Kementerian Kelautan dan Perikanan ini sangat penting untuk pemerataan kesejahteraan.
"KKP dengan anggaran Rp. 9,2 T di tahun 2017 harus bisa mendongkrak pertumbuhan PDB namun juga dengan menjaga agar ketimpangan pendapatan tidak melebar," ungkapnya.
Dalam konferensi pers yang digelar di Gedung Mina Bahari IV Kantor KKP Jakarta, Kamis (19/1), Susi juga memaparkan evaluasi kerja KKP di tahun 2016.
Berdasarkan data BPS (per Desember 2016), pendapatan stakeholder KKP berada dalam angka yang cukup baik. Nilai Tukar Usaha Pertanian Subsektor Perikanan mengalami kenaikan grafik yang cukup memuaskan di angka 114.
Adapun Nilai Tukar Nelayan dan Nilai Tukar Usaha Pertanian Nelayan juga mengalami peningkatan yang cukup signifikan menjadi 109 dan 120.
Nilai Tukar Usaha Petani Pembudidaya Ikan juga menunjukkan kenaikan grafik menjadi 109, tetapi tidak dengan Nilai Tukar Pembudidaya Ikan yang menunjukkan penurunan menjadi 98.
Peningkatan Nilai Tukar Nelayan yang terjadi menurut Susi sebagai bentuk keberhasilan pemberantasan Illegal, Unreported and Unregulated Fishing (IUUF) dan keberhasilan program prioritas pengembangan usaha perikanan tangkap.
Sebaliknya, Nilai Tukar Pembudidaya Ikan yang menunjukkan penurunan, akan menjadi pekerjaan rumah KKP. Menurut Susi, KKP akan berupaya menanggulangi ketergantungan pembudidaya terhadap pabrik-pabrik pakan besar. Oleh karena itu, Program Pakan Mandiri dijadikan fokus Program Perikanan Budidaya.
Sebagai tambahan, KKP juga akan menggulirkan program budidaya dengan teknologi biofloc untuk pesantren-pesantren dan sekolah-sekolah di Jawa. Salah satu tujuannya untuk meningkatkan konsumsi protein dari ikan di wilayah tersebut.
PENGIRIM: Lilly Aprilya Pregiwati
Kepala Biro Kerja Sama dan Humas |
Yogyakarta
Jajaran manajemen dan redaksi PT Elang Mahkota Tekhnologi atau EMTEK bersilaturahmi dengan Gubernur Daerah Istimewa Yogyakarta, Sri Sultan Hamengku Buwono X.
Seperti ditayangkan
Liputan 6 Pagi SCTV
, Jumat (16/6/2017), pertemuan keduanya dalam rangka menjalin komunikasi untuk memajukan industri penyiaran di masa depan.
Direktur utama Indosiar Imam Sudjarwo bersama sejumlah petinggi PT EMTEK menemui gubernur Yogyakarta tersebut di Kepatihan Kantor Pemda Yogyakarta. Pertemuan keduanya dalam rangka menjalin komunikasi dan silaturahmi antara PT EMTEK dan Pemda Yogyakarta, guna membahas dunia penyiaran Indonesia di masa depan.
Menurut dirut Indosiar, Sri Sultan Hamengku Buwono X merupakan tokoh nasional yang memiliki wawasan kebangsaan luas, sehingga memberikan kontribusi bagi PT EMTEK. Sementara sultan berharap, PT EMTEK diharapkan dapat memberi kontribusi untuk lembaga pendidikan penyiaran di Yogyakarta. |
SET ปิดบวก 11 จุด IVL ซื้อ-ขายสูงสุด 2.24 พันลบ.
SET ปิดช่วงบ่าย (30 พ.ค.) ที่ระดับ 1,424.12 จุด เพิ่มขึ้น 11.45 จุด หรือ 0.81% มูลค่าการซื้อขาย 44,960.55 ล้านบาท IVL มูลค่าการซื้อขายสูงสุด 2,247.92 ล้านบาท
30 พ.ค. 2559
ผู้ัสื่อข่าวรายงานว่า ดัชนีตลาดหุ้นไทย (SET) ปิดช่วงบ่าย (30 พ.ค.) ที่ระดับ 1,424.12 จุด เพิ่มขึ้น 11.45 จุด หรือ 0.81% มูลค่าการซื้อขาย 44,960.55 ล้านบาท
5 อันดับแรก
IVL มูลค่าการซื้อขาย 2,247.92 ล้านบาท ปิดที่ 33.50 บาท ลดลง 0.25 บาท
ADVANC มูลค่าการซื้อขาย 2,229.23 ล้านบาท ปิดที่ 163.50 บาท เพิ่มขึ้น 4.00 บาท
PTT มูลค่าการซื้อขาย 2,039.78 ล้านบาท ปิดที่ 310.00 บาท เพิ่มขึ้น 3.00 บาท
CPALL มูลค่าการซื้อขาย 1,963.09 ล้านบาท ปิดที่ 49.00 บาท เพิ่มขึ้น 1.00 บาท
KBANK มูลค่าการซื้อขาย 1,842.87 ล้านบาท ปิดที่ 173.00 บาท เพิ่มขึ้น 5.00 บาท |
Nam Phong: Con này ra bao nhiêu
Nguyễn Thái Auto - Mua bán ô tô uy tín Hà Nội: Xe bán rồi b nhé
Ha Nguyen: hay mua lại xe nhà e bán cho |
เงินบาทแตะระดับอ่อนค่าสุดรอบ 1 เดือนครึ่ง จับตาปัจจัยสำคัญสัปดาห์หน้า
เงินบาทแตะระดับอ่อนค่าสุดในรอบ 1 เดือนครึ่ง หลังจีดีพีไตรมาส 4/65 ของไทยชะลอลงมากกว่าที่ตลาดคาด จับตาปัจจัยสำคัญสัปดาห์หน้า บันทึกการประชุมเฟด
20 ก.พ. 2566
วันที่ 19 กุมภาพันธ์ 2566 ศูนย์วิจัยกสิกรไทย เงินบาททยอยอ่อนค่าต่อเนื่อง โดยแตะระดับอ่อนค่าสุดในรอบ 1 เดือนครึ่งที่ 34.62 บาทต่อดอลลาร์ ม.ค. เพิ่มขึ้นมากกว่าที่ตลาดคาด
แต่ก็เป็นไปอย่างช้า ๆ นอกจากนี้
4/65 ของไทยที่ขยายตัวเพียง 1.4% YoY 3.6% อาทิ
ในวันศุกร์ที่ 17 ก.พ. 2566 เงินบาทปิดตลาดที่ระดับ 34.60 บาทต่อดอลลาร์ (หลังแตะระดับอ่อนค่าสุดในรอบ 1 เดือนครึ่งที่ 34.62 บาทต่อดอลลาร์) เทียบกับ 33.79 บาทต่อดอลลาร์ ในวันศุกร์ก่อนหน้า (10 ก.พ.) 13-17 ก.พ. นั้น 1,624 ล้านบาท แต่มีสถานะเป็น Net Outflows 15,405 ล้านบาท (ขายสุทธิ 10,980 ล้านบาท และตราสารหนี้หมดอายุ 4,425 ล้านบาท)
สำหรับสัปดาห์ถัดไป (20-24 ก.พ.) 34.15-35.00 บาทต่อดอลลาร์ ได้แก่
ขณะที่ตัวเลขเศรษฐกิจสหรัฐ ที่สำคัญ ได้แก่ ยอดขายบ้านมือสอง ยอดขายบ้านใหม่ และอัตราเงินเฟ้อที่วัดจากดัชนี PCE/Core PCE Price Index เดือน ม.ค. ก.พ. ตัวเลขจีดีพีไตรมาส 4/65 (preliminary) 31 ม.ค.-1 ก.พ.
นอกจากนี้ LPR ของจีน อัตราเงินเฟ้อเดือน ม.ค. ของยูโรโซน รวมถึงดัชนี PMI ก.พ. ของยูโรโซน อังกฤษ และสหรัฐด้วยเช่นกัน
ทั้งนี้ ๆ ต้นสัปดาห์ ก่อนจะร่วงลงแรงในเวลาต่อมา 2 ครั้ง หลังตัวเลขเงินเฟ้อเดือน
อย่างไรก็ดี หุ้นไทยดีดตัวขึ้นช่วงสั้น ๆ ระหว่างสัปดาห์ อนึ่ง หลังตัวเลขจีดีพีไทยปี 2565 โตต่ำกว่าคาด
ในวันศุกร์ (17 ก.พ.) ดัชนี SET ปิดที่ระดับ 1,651.67 จุด ลดลง 0.77% จากระดับปลายสัปดาห์ก่อน 70,974.88 ล้านบาท เพิ่มขึ้น 21.39% จากสัปดาห์ก่อน ส่วนดัชนี mai ลดลง 6.11% มาปิดที่ระดับ 569.48 จุด
สำหรับสัปดาห์ถัดไป (20-24 ก.พ.) บริษัทหลักทรัพย์กสิกรไทย จำกัด มองว่า ดัชนีหุ้นไทยมีแนวรับที่ 1,640 และ 1,630 จุด ขณะที่แนวต้านอยู่ที่ 1,665 และ 1,675 จุด ตามลำดับ ได้แก่ บันทึกการประชุมเฟด (31 ม.ค.-1 ก.พ.) รวมถึงทิศทางเงินทุนต่างชาติ
ได้แก่ ดัชนี PMI (เบื้องต้น) เดือน ก.พ. ยอดขายบ้านใหม่ ยอดขายบ้านมือสอง ดัชนี PCE/Core PCE Price Index รายได้และรายจ่ายส่วนบุคคลเดือน ม.ค. และตัวเลขจีดีพีไตรมาส 4/65 ขณะที่ปัจจัยต่างประเทศอื่น ๆ ได้แก่ การกำหนดอัตราดอกเบี้ยเงินกู้ LPR เดือนก.พ. ของจีน ดัชนี PMI (เบื้องต้น) เดือนก.พ. ของญี่ปุ่น ยูโรโซน และอังกฤษ รวมถึงดัชนีราคาผู้บริโภคเดือน ม.ค. ของยูโรโซน |
ทนกันนิดนึง จุดต่ำสุดใกล้มาแล้ว
wisut: เมื่อไหร่มี severe panic กันทั่วโลกแบบวันนี้
วันอื่นๆก็คงไม่น่ากลัวแล้ว
สัญชาติญานของมนุญย์ มันแบบนี้แหละ
เมื่อ: 2008-10-10T09:10:15+00:00
ปรัชญา: ไม่หลอกกันนะ
กี่จุดว่ามาเล๊ย ชัดๆ
เมื่อ: 2008-10-10T09:42:44+00:00
Linzhi: เท่าไหร่ดีครับ
เมื่อ: 2008-10-10T10:10:10+00:00
beammy: เดานะครับ
350 จุด ไม่แย่กว่านี้แล้ว :8) ...
เมื่อ: 2008-10-10T10:14:04+00:00
poppo: [quote="beammy"]เดานะครับ
350 จุด ไม่แย่กว่านี้แล้ว
เมื่อ: 2008-10-10T10:42:26+00:00
beammy:
350 จุด ไม่แย่กว่านี้แล้ว
เมื่อ: 2008-10-10T10:43:43+00:00
Juninho: [quote="beammy"]เดานะครับ
350 จุด ไม่แย่กว่านี้แล้ว
เมื่อ: 2008-10-10T10:43:54+00:00
Little Boy: 355 :lol:
เมื่อ: 2008-10-10T10:56:07+00:00
poppo: [quote="beammy"]
ดู sign แบบที่เคยดู ถ้าใช่ ก้อใส่ครับ
เมื่อ: 2008-10-10T11:23:17+00:00
beammy: [quote="poppo"][quote="beammy"]
ดู sign แบบที่เคยดู ถ้าใช่ ก้อใส่ครับ
เมื่อ: 2008-10-10T11:26:25+00:00
poppo: ใช่พวก โนมูระ อะไรประมาณนี้หรือเปล่าครับ
ผมไม่รู้ว่าจะไปหาดูจากที่ไหน
แต่คิดว่าคงอีกนาน
ถ้าก้นอยู่แค่ 350 อย่างที่เดาๆกันนี่ ก็ถือว่าดีกว่าที่คิดแบบ worst case ไว้เยอะ
ขอแช่อยู่แถวนี้สัก ปีสองปีแล้วกัน จะได้มีเวลาเก็บกระสุน
เมื่อ: 2008-10-10T11:30:38+00:00
PERFECT LUCKY: อ่ะแฮ่ม ท่านทั้งหลาย
นี่เวป THAIVI นะจ๊ะ พูดเรื่องพื้นฐาน เชิงตัวเลข เชิงคุณภาพกันมั่ง
คนเข้ามาอ่านจะได้ไม่นึกว่า หลงทางเข้ามา คริคริ :D :D
เมื่อ: 2008-10-11T09:58:59+00:00
Alastor: SET ติดลบไม่ได้ ลงแบบวันศุกร์อีก 10 วันก็ได้จุดต่ำสุดพอดีแล้วครับ
0.00
เมื่อ: 2008-10-11T13:54:49+00:00
simplelife: Alastor เขียน:SET ติดลบไม่ได้ ลงแบบวันศุกร์อีก 10 วันก็ได้จุดต่ำสุดพอดีแล้วครับ
0.00
แต่ในความเป็นจริงแล้ว ลงไม่ได้หรอกครับ ตอนนี้ SET อยู่ที่ประมาณ 450 จุด ถ้าตกเกิน 45 จุดก็ต้องโดนหยุดซื้อขายครับ ถ้าตก 45 จุดแล้วปิดอีก วันถัดไปก็ตกได้ไม่เกิน 40.5 จุด ... ถ้าตกวันละ 10% แบบนี้ไปเรื่อยๆ 4 วันก็จะเห็นต่ำกว่า 300 จุด ประมาณ 2 เดือนถึงหุ้นจะต่ำกว่า 10 จุด :D
เมื่อ: 2008-10-11T16:25:05+00:00
anakinnet: simplelife เขียน:
แต่ในความเป็นจริงแล้ว ลงไม่ได้หรอกครับ ตอนนี้ SET อยู่ที่ประมาณ 450 จุด ถ้าตกเกิน 45 จุดก็ต้องโดนหยุดซื้อขายครับ
เข้าใจว่าคลายเครียดเหมือน กัน แต่ถ้าจะตกจริงๆ มันหยุดแค่ เหมือน ตอน 19 ธันวา ปี 50 ที่ set ลงไปแตะ -110 จุด ไง ภายในวันเดียว มี circuit breaker ระหว่างวัน
:o :o
เมื่อ: 2008-10-11T16:53:57+00:00
simplelife: anakinnet เขียน:
เข้าใจว่าคลายเครียดเหมือน กัน แต่ถ้าจะตกจริงๆ มันหยุดแค่ เหมือน ตอน 19 ธันวา ปี 50 ที่ set ลงไปแตะ -110 จุด ไง ภายในวันเดียว มี circuit breaker ระหว่างวัน
เมื่อ: 2008-10-11T18:37:34+00:00
สวนหย่อม:
แต่ในความเป็นจริงแล้ว ...
เมื่อ: 2008-10-12T13:53:30+00:00
simplelife:
แต่ในความเป็นจริงแล้ว ...
เมื่อ: 2008-10-12T14:18:00+00:00
WannaBeVI: เคยมีคนพูดให้ผมฟัง ซึ่งใช้เป็นประโยคเตือนสติได้ คือ
ในสถานการณ์ที่เลวร้าย แล้วยังจะมีร้ายกว่า
และถ้ายังคงคิดว่ามีหวัง มันก็จะยังมีร้ายกว่าไปเรื่อยๆ
แต่เมื่อใดที่หมดหวัง สถานการณ์ร้ายๆ มันกำลังจะคลี่คลาย
สิ่งที่จะใช้เป็นตัวชี้วัดได้ เช่น
อันนี้แสดงให้เห็นว่า ทุกอย่างมันกำลังจะจบ
การที่จะบอกว่า เรื่องกำลังจะจบ ผมว่าไม่
ตอนนี้ภายในครึ่งปี
เพราะเมื่อภาคการเงินล้ม
บ.ต่างๆเริ่มขาดสภาพคล่อง
ผลที่ตามมา คือ
อย่าลืม ตอนนั้นบ้านเรานิดนึง
มันจะไม่เละไปทั่วโลกเหรอครับ
GDP
ถ้าประเทศที่นำเข้า หรือพูดอีกแง่ คือ ลูกค้า
ไม่ซื้อของจากเรา เราจะทำอย่างไร
GDP อีกตัวที่สำคัญ คือการท่องเที่ยว
คาดว่า
เพราะฉะนั้น 350 จุด ผมไม่มั่นใจเท่าไรครับ
เพราะส่วนตัว ผมว่าตอนนี้ มันยังแค่เพิ่งเริ่มเองนะครับ
ปล.ผมเป็นพวกโคตะระconservative นะครับ
แต่ผมคิดงี้จริงๆ
เมื่อ: 2008-10-12T17:43:05+00:00 |
TRIBUNNEWS.COM, BELGRADE --
Sebuah rangkaian kereta api yang dihiasi warna bendera dan slogan-slogan nasional meninggalkan Belgrade untuk menuju
Kosovo
, Sabtu (14/1/2017).
Namun, kereta api tersebut dihentikan di perbatasan bekas provinis
Serbia
di tengah memanasnya situasi antara kedua negara.
Serbia sebenarnya tengah mencoba untuk memulihkan kembali layanan kereta api dari Belgrade ke wilayah utara
Kosovo
yang banyak dihuni warga beretnis
Serbia
.
18 tahun lalu,
perang
brutal pecah antara
Serbia
dan
Kosovo
yang berakhir dengan kemerdekaan negeri kecil tersebut.
Namun, rencana
Serbia
ini ditolak
Kosovo
yang menganggap skema itu sebagai provokasi dan upaya untuk menghancurkan integritas nasionalnya.
Presiden
Kosovo
Hashim Thaci menyerukan agar kereta api dari
Serbia
itu dihentikan karena dianggap melanggar kedaulatan negeri itu.
Beberapa jam setelah kereta api itu meninggalkan Belgrade, ibu kota
Serbia
, PM Aleksandar Vicic mengatakan, di memerintahkan agar kereta itu berhenti di wilayah tenggara
Serbia
tak jauh dari perbatasan
Kosovo
.
"Saya perintahkan kereta api itu berhenti di (kota) Raska demi mencegah konflik dan jatuhnya korban," ujar Vucic dalam jumpa pers di Belgrade.
Vucic menuduh pemerintah
Kosovo
mengirimkan pasukan polisi ke perbatasan untuk memprovokasi konflik lebih luas.
"Serbia menginginkan kedamaian, tetapi saya meminta etnis Albania di
Kosovo
tak menyerang kereta api
Serbia
di
Kosovo
karena kami tak akan membiarkannya,"
Vucic memperingatkan.
Meski sebagian besar warga
Kosovo
beretnis Albania, banyak warga
Serbia
menganggap
Kosovo
adalah tanah air dan awal dari peradaban mereka.
Dalam
perang
yang pecah pada 1998-1999, 13.000 orang tewas. Perang itu dipicu bentrokan antara tentara Yugoslavia dan separatis
Kosovo
.
Perang berakhir setelah NATO menggelar serangan udara terhadap
Serbia
.
Kosovo
kemudian menyatakan kemerdekaan pada 2008 tetapi
Serbia
dan Rusia tidak mengakuinya.
(Ervan Hardoko) |
ไฟแนนซ์ทูเดย์
...ลือกันให้แซ่ดว่า ประสาร ไตรรัตน์วรกุล โดยก่อนหน้านี้ กิตติรัตน์ ณ ระนอง รองนายกรัฐมนตรีและ รมว.คลัง กล่าวว่า ในปี 2555 7 หมื่นล้านบาท และปีนี้จะเพิ่มอีก 1 แสนล้านบาท
27 ก.พ. 2556
...ลือกันให้แซ่ดว่า ประสาร ไตรรัตน์วรกุล โดยก่อนหน้านี้ กิตติรัตน์ ณ ระนอง รองนายกรัฐมนตรีและ รมว.คลัง กล่าวว่า ในปี 2555 7 หมื่นล้านบาท และปีนี้จะเพิ่มอีก 1 แสนล้านบาท
ก่อนจะแพลมไต๋ในวันที่ 11 ก.พ.ที่ผ่านมา "เรื่องปลดผู้ว่าการ ธปท.ไม่เคยอยู่ในความคิด แต่ตามกฎหมาย พ.ร.บ.ธนาคารแห่งประเทศไทย ก็ให้อำนาจ รมว.คลัง สามารถเสนอเรื่องให้ ครม.พิจารณาปลดได้ ธปท.ด้วย"
"ผู้ใหญ่ที่มากด้วยบารมี" กำชับและบัญชามาว่า ให้เปลี่ยนตัวผู้บริหารใน 2 องค์กร หนึ่งปลด ประสาร พ้นแบงก์ชาติ แล้วโยก "อารีพงศ์ ภู่ชอุ่ม" จากนั้นก็ตั้ง "เบญจา หลุยเจริญ" อธิบดีกรมศุลกากร มาเป็นปลัดกระทรวงการคลัง และขยับ "สมชาย พูลสวัสดิ์" กลับมาศุลกากรอีกรอบ ก็ม่วนแต๊ ม่วนหลาย
อีกที่หนึ่งนั้นก็ผลักดัน "วิจิตร สุพินิจ" อดีตประธาน ก.ล.ต. แทนที่ "สมพล เกียรติไพบูลย์" ที่ตอนนี้ฝ่ายการเมืองไม่พิสมัย
...เรื่องผลขาดทุนแบงก์ชาตินั้น หากโยนบาปไปให้ ประสาร คนเดียวน่าจะเกินไป ปี ซึ่ง ธาริษา วัฒนเกส บอกว่า เป็นการขาดทุนเพื่อชาติ เพราะทำให้ค่าเงินนิ่ง การส่งออกก็ดีขึ้น
...ดูไปแล้วเหมือนสองมาตรฐาน เรื่องนี้ เพราะขาดทุนบักโกรก 8 หมื่นล้านบาท ทั้งธนาคารอิสลามฯ และเอสเอ็มอีแบงก์น่ะ ใครจะรับผิดชอบ ก็ต้องใช้เงินงบประมาณแผ่นดิน ซึ่งเป็นเงินภาษีประชาชนอยู่ดี กรณีนี้ขอเรียกร้องว่า ต้องมีคนรับผิดชอบ จริงมั้ย รัฐมนตรีกิตติรัตน์ |
STI จัดงาน 1st Trading day
STI จัดงาน 1st Trading day ณ ถนนรัชดาภิเษก เมื่อเร็วๆ นี้
20 ธ.ค. 2561
บริษัท สโตนเฮ้นจ์ อินเตอร์ จำกัด (มหาชน) หรือ STI ในตลาดหลักทรัพย์ เอ็ม เอ ไอ (mai) เมื่อวันที่ 19 ธันวาคม 2561 โดยมี คุณสมเกียรติ ศิลวัฒนาวงศ์ (กลาง) ประธานเจ้าหน้าที่บริหาร STI พร้อมด้วย คณะกรรมการ และคุณปณต สิริวัฒนภักดี (ที่ 3 จากขวา) รองประธานกรรมการ และประธานกรรมการบริหาร บริษัท ยูนิเวนเจอร์ จำกัด (มหาชน) ถ่ายภาพเป็นที่ระลึกร่วมกับ คุณประพันธ์ เจริญประวัติ (ที่2 จากซ้าย) ผู้จัดการตลาดหลักทรัพย์ เอ็ม เอ ไอ (mai) ให้เกียรติมาร่วมแสดงความยินดี ณ ถนนรัชดาภิเษก เมื่อเร็วๆ นี้ |
bài thơ cô đọc ngày xưa
trời đông bừng nắng giữa mưa dầm dề
khóa tình neo bến sông mê
trao người lính trẻ xa quê lên đường
niềm tin rực đỏ mái trường
cô gieo hạt nở mười phương hoa đời
trường sơn bom đạn bời bời
tình tan vào đất phía trời hư vô
mưa nguồn trong tiếng hát cô
vầng trăng vụn vỡ mắt khô lệ hằn
kiếp người mưa nắng phù vân
héo hồn tô thị mây tần xót thu |
Elio Kids - Thời Trang Cho Bé: Dạ anh/chị vui lòng check inbox nhé. |
เรื่อง
พ.ศ.
๒๕๖๐[๑]
อาศัยอำนาจตามความในมาตรา ๗๑
พ.ศ. ๒๕๓๗
(ฉบับที่ ๕)
พ.ศ. ๒๕๔๖ ประกอบมาตรา ๔๐ มาตรา ๔๘ มาตรา ๕๔ มาตรา ๕๕ มาตรา ๕๘ มาตรา ๖๓ และมาตรา
๖๕ แห่งพระราชบัญญัติสาธารณสุข พ.ศ. ๒๕๓๕ องค์การบริหารส่วนตำบลหนองไขว่
จึงตราข้อบัญญัติไว้
ดังต่อไปนี้
ข้อ ๑ ข้อบัญญัตินี้เรียกว่า
เรื่อง
พ.ศ. ๒๕๖๐
ข้อ ๒
ณ
ข้อ ๓ ให้ยกเลิกข้อบังคับตำบลหนองไขว่
ว่าด้วยการตลาด พ.ศ. ๒๕๔๗
บรรดาข้อบัญญัติ ประกาศ ระเบียบ
ให้ใช้ข้อบัญญัตินี้แทน
ข้อ ๔ ในข้อบัญญัตินี้
อาหาร หมายความว่า
ของกินหรือเครื่องค้ำจุนชีวิต ได้แก่
(๑) วัตถุทุกชนิดที่คนกิน ดื่ม
อม ๆ หรือในรูปลักษณะใด ๆ แต่ไม่รวมถึงยา
วัตถุออกฤทธิ์ต่อจิตและประสาท
แล้วแต่กรณี
(๒)
รวมถึงวัตถุเจือปนอาหาร สีและเครื่องปรุงแต่งกลิ่นรส
สถานที่จำหน่ายอาหาร
หมายความว่า อาคาร สถานที่บริเวณใด ๆ
ทั้งนี้
ณ ที่นั้น
หรือนำไปบริโภคที่อื่นก็ตาม
สถานที่สะสมอาหาร
หมายความว่า อาคาร สถานที่หรือบริเวณใด ๆ
ประกอบหรือปรุงแล้ว หรือของเสียง่าย ทั้งนี้
เจ้าพนักงานท้องถิ่น
หมายความว่า
เจ้าพนักงานสาธารณสุข
หมายความว่า
พ.ศ. ๒๕๓๕
สิ่งปฏิกูล
หมายความว่า อุจจาระหรือปัสสาวะ
มูลฝอย
หมายความว่า เศษกระดาษ เศษผ้า เศษอาหาร เศษสินค้า ถุงพลาสติก ภาชนะที่ใส่อาหาร
เถ้า มูลสัตว์หรือซากสัตว์
ตลาดที่เลี้ยงสัตว์ หรือที่อื่น
อาคาร
หมายความว่า ตึก บ้าน เรือน โรง ร้าน แพ คลังสินค้า
ที่หรือทางสาธารณะ
หมายความว่า
ข้อ ๕
๔๘ ก่อนการจัดตั้ง
ข้อ ๖ ความในข้อ ๕
(๑)
(๒)
การขายของในตลาด
(๓)
ข้อ ๗
หรือสถานที่สะสมอาหาร ผู้จำหน่าย ทำ
ประกอบ ปรุง หรือสถานที่สะสมอาหาร
เงื่อนไข ประกาศ
ข้อ ๘
ดังต่อไปนี้
(๑)
(๒)
(๓)
อื่น ๆ
ข้อ ๙
วิธีการ ข้อกำหนด
ข้อ ๑๐
แล้วแต่กรณี
ข้อ ๑๑
ข้อ ๑๒
วิธีการ และเงื่อนไขที่กำหนดไว้ตามข้อ ๘ และข้อ ๙ โดยอนุโลม
ข้อ ๑๓
หรือก่อนใบอนุญาตสิ้นอายุ
ข้อ ๑๔
ข้อ ๑๕
ข้อ ๑๖
ณ
ข้อ ๑๗ ในกรณีที่ใบอนุญาตสูญหาย ถูกทำลาย
หรือชำรุดในสาระสำคัญ
วิธีการ และเงื่อนไข ดังต่อไปนี้
(๑)
ในกรณีใบอนุญาตสูญหาย
(๒)
ในกรณีใบอนุญาตถูกทำลาย หรือชำรุดในสาระสำคัญ
ข้อ ๑๘
พ.ศ. ๒๕๓๕
พ.ศ. ๒๕๓๕ หรือข้อบัญญัตินี้
ข้อ ๑๙
(๑)
(๒)
พ.ศ. ๒๕๓๕
(๓)
ไม่ปฏิบัติ พ.ศ. ๒๕๓๕
พ.ศ. ๒๕๓๕
ข้อ ๒๐
ในกรณีที่ไม่พบผู้รับใบอนุญาต
ณ
แล้วแต่กรณี
ข้อ ๒๑
ข้อ ๒๒
พร้อมกับเอกสารและหลักฐาน ดังต่อไปนี้
(๑)
รูปถ่ายขนาด ๑ นิ้ว จำนวน ๒ รูป
(๒)
(๓)
(๔)
ใบรับรองแพทย์ของผู้ประกอบการ
(๕)
อื่น ๆ
ข้อ ๒๓
ณ
ข้อ ๒๔
ถูกทำลาย หรือชำรุดในสาระสำคัญ
หรือชำรุด
วิธีการ และเงื่อนไข ดังต่อไปนี้
(๑)
(๒)
หรือชำรุดในสาระสำคัญ
ข้อ ๒๕ เมื่อผู้แจ้งตามมาตรา ๔๘
ข้อ ๒๖
๔๘
พ.ศ. ๒๕๓๕
๔๘
ข้อ ๒๗
ณ
แล้วแต่กรณี
ข้อ ๒๘
เพื่อให้ปฏิบัติหน้าที่ตามาตรา ๔๔ พ.ศ.
๒๕๓๕ ในเรื่องใดหรือทุกเรื่องก็ได้
ข้อ ๒๙
พ.ศ. ๒๕๓๕
ข้อ ๓๐
ประกาศ หรือคำสั่ง
ประกาศ
ณ วันที่ ๘ มีนาคม พ.ศ. ๒๕๖๐
อัมพร
มีแสง
[เอกสารแนบท้าย]
๑.
เรื่อง พ.ศ. ๒๕๖๐
๒. ข้อกำหนดด้านสุขลักษณะ ตามข้อ
๙ แนบท้าย เรื่อง
พ.ศ. ๒๕๖๐
๓. แบบคำขอรับใบอนุญาต/ต่อใบอนุญาต
๔.
๕. คำขอรับใบแทนใบอนุญาต
(ดูข้อมูลจากภาพกฎหมาย)
พิมพ์มาดา/จัดทำ
๑๐
กันยายน ๒๕๖๑
[๑]
ราชกิจจานุเบกษา เล่ม ๑๓๕/ตอนพิเศษ ๑๔๕ ง/หน้า ๑๘๕/๒๒ มิถุนายน ๒๕๖๑ |
ประกาศกรมการขนส่งทางบก
ประกาศกรมการขนส่งทางบก
เรื่อง
(Graphic) รูปแบบใหม่
ของแผ่นป้ายทะเบียน
รถยนต์นั่งส่วนบุคคลไม่เกิน
๗ คน
อาศัยอำนาจตามความในข้อ
๔ แห่งกฎกระทรวงกำหนด ขนาด ลักษณะ
พ.ศ. ๒๕๕๔ ออกตามพระราชบัญญัติรถยนต์ พ.ศ. ๒๕๒๒ อธิบดีกรมการขนส่งทางบก
(Graphic) รูปแบบใหม่
๗ คน
ไว้
ทั้งนี้
ตั้งแต่บัดนี้เป็นต้นไป
ประกาศ ณ วันที่ ๗
ตุลาคม พ.ศ. ๒๕๕๖
อัฌษไธค์ รัตนดิลก ณ ภูเก็ต
รองอธิบดี
รักษาราชการแทน
อธิบดีกรมการขนส่งทางบก
[เอกสารแนบท้าย]
๑.
๗ คน
(ดูข้อมูลจากภาพกฎหมาย)
ปริยานุช/ผู้จัดทำ
๑๘ พฤศจิกายน ๒๕๕๖
โชติกานต์/ผู้ตรวจ
๒๖ พฤศจิกายน ๒๕๕๖
[๑] ราชกิจจานุเบกษา
เล่ม ๑๓๐/ตอนพิเศษ ๑๕๗ ง/หน้า ๖๗/๑๓ พฤศจิกายน ๒๕๕๖ |
เรือจะกลับมาไหม หลังจากที่ BDI index ขึ้นอย่างต่อเนื่อง
chanec: วันนี้ กลุ่มเรือ ขึ้นมาบ้างแล้วอ่ะ อาจเป็นเพราะลงไปมาก แต่ BDI index ที่ขึ้นมาคงยังส่งผลไม่ได้มาก แต่ อยากรู้จังจะผ่าน ไป ถึง 2500 ไหม นะ
เมื่อ: 2006-02-07T12:39:17+00:00
วัวแดง: ผมว่าผ่านนะ.........
ถ้าไม่ก็ตัวใครตัวมัน.........
แต่ผมรอ 3500 อยู่ :lol:
จะได้เห็นคนแย่งกันซื้ออีกรอบ
เมื่อ: 2006-02-08T04:53:05+00:00
CK: ไม่รู้ครับ ถ้าผ่าน 2500 ค่อยซื้อ ชอบของแพง ไม่ชอบของถูก
เมื่อ: 2006-02-08T05:00:14+00:00 |